Vay nóng Tinvay

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0911

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0911: Đại Luân Minh Vương biết không?
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Lazada

Con sông này rất nhỏ, nhưng lại biểu thị rõ ràng trên bản đồ của Đại Tùy. Bởi vì đây là ranh giới giữa hai đạo giang sơn. Bên này sông do nha môn Tổng Đốc Tô Bắc Đạo quản lý. Bên kia sông là địa bàn của nha môn Tổng Đốc Hà Đông Đạo. Lại nói tiếp, Tổng Đốc một đạo có thể nói là Đại tướng nơi biên cương, quyền thế rất lớn. Mà sau khi thiên hạ đại loạn, không ngờ lại không có vị Tổng Đốc đại nhân nào thành chư hầu một phương, ngược lại đều làm nền cho kẻ khác.

Kỳ thực đây cũng không phải việc lạ gì. Tuy Tổng Đốc Đại Tùy có quyền thế lớn, nhưng trong tay không có binh quyền, muốn làm nên nghiệp lớn rất khó.

Nhưng Đại tướng quân các vệ chiến binh, sau khi Đại Tùy loạn lạc, tất cả đều có một giai đoạn huy hoàng.

Không nói tới Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu, chỉ nói những người khác...Đại tướng quân Tả Lĩnh Quân Vệ Bàng Bá từng được thư viện Thông Cổ kỳ vọng, chuẩn bị nâng y lên, thật giống như hai trăm năm trước thư viện Thông Cổ nâng đỡ Dương Kiên. Chỉ có điều đáng tiếc rằng thư viện Thông Cổ đã không bằng lúc trước. Hơn nữa bên cạnh Bàng Bá không có một nhân vật thiên hạ vô song như Vạn Tinh Thần.

Chẳng hạn như Kim Thế Hùng, Kim Thế Đạc. Chẳng hạn như Cao Khai Thái, Vương Nhất Cừ.

Những Đại tướng quân cầm trọng binh trong tay này, sau khi Đại Tùy nổi loạn, cơ hồ đều lựa chọn con đường giống nhau. Không phải giúp triều đình bình định, mà đều chuẩn bị tranh giành chiếc ghế rồng kia. Bất kỳ nam tử nào, trong lòng đều có giấc mộng Hoàng Đế. Cho dù là dân chúng bình thường, thỉnh thoảng cũng mơ mộng mình trở thành Hoàng Đế.

Chiến tranh!

Người có thực lực lớn thì thành chư hầu một phương. Mà người không đủ thực lực, lại thiếu may mắn, thì thối lui khỏi sân khấu lịch sử.

Hiện tại, ở Trung Nguyên có ba cỗ lực lượng khiến cho người ta phải nhìn chằm chằm vào. Thứ nhất, đó là binh mã triều đình do Dương Kiên suất lĩnh, lấy oai nghiêm của áo giáp quân quét ngang Giang Bắc, Giang Nam. Thứ hai là liên quân Vương Nhất Cừ Cao Khai Thái, tư khi khởi binh ở Tây Bắc vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, cuối cùng bao vây Trường An. Thứ ba, đó là Hắc Kỳ Quân của Phương Giải...đội binh mã này vẫn khéo léo tránh tầm mắt của mọi người, phát triển an ổn ở Tây Nam. Đợi khi mọi người bắt đầu chú ý tới Hắc Kỳ Quân thì mới kinh ngạc phát hiện, đội quân này đã có đầy đủ thực lực để tranh hùng.

Hậu tích bạc phát, cùng lắm chỉ như vậy.

Con sông nhỏ nằm ở tận cùng phía đông thành Cố Nguyên này tên là sông Lan Khoát. Tên nghe có vẻ hùng tráng, nhưng đáng tiếc đường sông không rộng, chỉ là một nhánh sông về phía nam của Trường Giang.

Chính vì đường sông không rộng, cho nên ngay cả một người đưa đò cũng không có. Cứ cách hơn mười dặm, trên sông lại có một cây cầu đá. Phần lớn xây ở thời Nam Trần. Trải qua mấy trăm năm, nhưng vẫn chắc chắn như lúc đầu.

Cách phía tây con sông không xa chính là thành Cố Nguyên, mà ở phía đông con sông là một mảnh bình nguyên hoang dã rộng vô bờ. Cảnh sắc như vậy rất ít thấy ở Giang Nam. Giang Nam là vùng sông nước, đường sông tung hành, rất ít khi nhìn thấy cảnh bình nguyên rộng lớn. Bình nguyên này tên là bình nguyên Cửu Trượng, lai lịch của cái tên đã không tra ra được.

Ít nhất ba nghìn áo giáp quân đã bày trận ở bình nguyên Cửu Trượng từ sáng sớm. Tướng lĩnh cầm đầu cưỡi ngựa qua lại tuần tra bờ sông. Bởi vì Ma Tát chết trận, cho nên Dương Trọng tiếp quản toàn bộ áo giáp quân.

Bên kia bờ sông, năm nghìn tinh kỵ tạo đội hình sẵn sàng tiếp đón quân địch.

Lần này Phương Giải điều động gần như tất cả tinh nhuệ của Hắc Kỳ Quân. Đây là lần hành động có quy mô lớn nhất của Hắc Kỳ Quân. Năm nghìn tinh kỵ này là Phi Sư Quân mà lúc Phương Giải mới lập nên Hắc Kỳ Quân, do Hạ Hầu Bách Xuyên làm chủ tướng, Lang Thành Đống là phó tướng.

Lúc này, cưỡi ngựa đứng ở đầu trận hình chính là Hạ Hầu Bách Xuyên.

Sau khi khỏi bệnh, y càng thêm trầm ổn.

Hạ Hầu Bách Xuyên nhìn thoáng qua đội quân bên kia bờ sông, không nhịn được hừ một tiếng. Nếu như nói lúc Đại Tùy chưa sụp đồ, y vẫn duy trì sự kính sợ tuyệt đối với Hoàng Đế Đại Tùy. Nhưng tới hôm nay, y không còn một chút e ngại và kính trọng gì với Hoàng Đế Đại Tùy.

Áo giáp quân đã tói, Dương Kiên sống hai trăm năm vẫn chưa chết cũng đã tới.

Tuy tin tức người Phật tông trợ giúp Hoàng Đế khai quốc Đại Tùy sống lại đã truyền khắp nơi, nhưng phần lớn mọi người không tin vào nó. Nhất là dân chúng bình thường và binh lính, ai mà tin rằng vị Hoàng Đế Đại Tùy đã chết từ hai trăm năm trước, được vẽ tranh ở tông miếu lại sống lại?

Khó mà tin nổi!

Hạ Hầu Bách Xuyên thấy Dương Kiên tới, liền giục ngựa trở về.

Phương Giải đang ngồi ở phía sau đội ngũ, tập trung nướng thịt. Từ lúc làm Quốc công, đã lâu rồi hắn không tự mình động tay nướng thịt. Hôm nay trời trong nắng ắm, Phương Giải nổi lên hứng thú, lệnh cho người chuẩn bị đồ nướng, ngay ở phía sau đại quân tự nướng tự ăn.

- Chủ Công, Dương Kiên tới rồi.

Hạ Hầu Bách Xuyên xuống ngựa, chắp tay nói.

- Ừ!

Phương Giải gật đầu:

- Không vội, chờ ta nướng chín cái đùi dê này đã.

Hạ Hầu Bách Xuyên cười cười, trong lòng hiểu rằng Phương Giải cố ý làm vậy. Mặc kệ tướng sĩ Hắc Kỳ Quân tin rằng người bên kia là Hoàng Đế khai quốc Đại Tùy hay không, thì Phương Giải cũng không thể yếu thế. Y ngồi đằng sau nướng thịt, nhìn như có vẻ không đứng đắn, kỳ thực đang khích lệ quân tâm. Lúc binh lính nhìn thấy hắn chẳng thèm quan tâm tới vị Đại đế khai quốc trong truyền thuyết kia, trong lòng tất nhiên sẽ bình tĩnh lại theo.

Đúng lúc này, bờ bên kia truyền tới tiếng hô.

- Hoàng Đế bệ hạ cho gọi Đại tướng quân Hắc Kỳ Quân, Trấn Quốc Công Phương Giải tới yết kiến!

Phốc!

Hạng Thanh Ngưu ngồi một bên nghe thấy vậy không nhịn được cười:

- Đây là Dương Kiên đã thừa nhận địa vị của ngươi? Nhưng vì sao ta lại cảm thấy buồn cười nhỉ?

...

...

Sắc mặt của Dương Kiên có chút khó coi. Hành động này của Phương Giải không những là bất kính với ông ta, còn có ý khiêu khích. Làm Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy, sao có thể dễ dàng tha thứ cho người khác khiêu khích? Nhưng ông ta không lập tức phát tác, mà hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy, chậm rãi đi về hướng cầu đá.

- Phái người tới đó nói rằng, nếu Trấn Quốc Công không muốn qua đây, vậy thì trẫm tự tới đó.

Đại Tự Tại đứng ở phía sau Dương Kiên cười cười, cúi đầu nhìn bộ quần áo mới trên người, hai hàng lông mày nhíu lại, dường như có chút bất mãn. Tuy Dương Kiên đã tuyên bố với bên ngoài rằng Phật tông đã thần phục ông ta, nhưng bởi vì ở Trung Nguyên, thanh danh của Phật tông rất xấu, cho nên Dương Kiên lệnh cho Đại Tự Tại đổi bộ tăng y màu trắng.

Lúc này Đại Tự Tại đang mặc một bộ áo gấm màu tím.

Màu tím, đại biểu cho địa vị cao trong quan trường Đại Tùy.

Tuy nhiên, Đại Tự Tại lại cảm thấy nó chẳng ra gì. Vừa nghĩ tới mình vì một số việc mà tới đây, còn phải ăn nói khép nép với người như Dương Kiên, một kẻ tâm cao khí ngạo như y, làm sao có thể bình tĩnh được? Chỉ có điều, y không dám phản đối, cho nên đành phải chịu ủy khuất bản thân.

Dương Kiên là một người mạnh mẽ, cứng rắn, cho nên ở một chuyện như thay quần áo, cũng không cho phép Đại Tự Tại chống đội. Ông ta nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Đại Tự Tại, trong lòng hơi đắc ý.

- Trấn Quốc Công Phương Giải ở chỗ nào?

Hai đội binh lính mặc giáp trú đi tới, tách ra đứng hai bên, người cầm đầu trong đó hô to:

- Nhanh tới tiếp giá!

Hô hai tiếng, vẫn không có ai để ý tới y. Đám kỵ binh của Hắc Kỳ Quân đều nhìn y như nhìn quái vật, điều này làm cho vị tướng lĩnh này không được tự nhiên. Từ khi nào thì bốn chữ 'Hoàng Đế Đại Tùy' đã mất đi uy nghiêm không thể xâm phạm như lúc trước rồi?

Dương Kiên đứng bên cạnh cầu đá, trong lòng tuy căm tức nhưng không tỏ vẻ gì cả. Ông ta khoát tay ra hiệu mang tới một cái ghế, rồi ngồi xuống chờ.

*****

Chừng nửa canh giờ sau, Phương Giải mới thản nhiên đi tới.

Hai binh lính của Hắc Kỳ Quân đặt một chiếc bàn thấp ở trước mặt Dương Kiên, sau đó đặt một cái ghế cho Phương Giải. Phương Giải lau dầu mỡ ở khóe miệng vào quần áo, hướng Dương Kiên chắp tay nói:

- Bái kiến bệ hạ!

Dương Kiên dường như không để ý tới kiểu tùy ý của Phương Giải, cười hỏi:

- Ngươi xác định trẫm chính là trẫm?

Lời này khó đọc, ý trong đó cũng phức tạp.

- Không xác định!

Phương Giải lắc đầu, ngồi xuống ghế, nói:

- Nếu ngồi đối diện với ta là Thắng Đồ, ta cũng chào hỏi như vậy. Thân là vua một nước, luôn cần chút mặt mũi.

Dương Kiên khẽ nhướn mày, ngăn sự tức giận trong lòng:

- Đã sớm nghe nói Trấn Quốc Công tuổi trẻ tài cao, làm người trầm ổn lão luyện, chẳng lẽ ngươi là giả? Bằng không sao lại lỗ mãng như vậy?

Phương Giải rất nghiêm túc hỏi lại:

- Bệ hạ hiểu cái gì là thật, cái gì là giả không?

Dương Kiên chỉ vào bản thân:

- Lời của trẫm đáng tin, cho nên đều là thật. Trừ cái đó ra, bất kỳ chuyện gì cũng có thể hoài nghi là giả.

Phương Giải lắc đầu, rút một tấm lụa từ trong ngực đặt lên chiếc bàn:

- Ta lại nghĩ, nếu tuyên cáo vật này với thiên hạ, còn khiến người ta tin tưởng hơn lời bệ hạ nói.

Dương Kiên nhìn thoáng qua tấm lụa, trong mắt lập tức hiện lên sát ý.

- Trẫm đã biết ngươi âm thầm mang con bé ra khỏi Trường An từ lâu, nhưng sở dĩ làm như không thấy, là vì con bé không còn quan trọng. Ngoại trừ trẫm ra, hậu thế của trẫm đều không quan trọng. Ngươi cầm một thứ do con cháu của trẫm viết ra, chẳng lẽ có tác dụng sao?

Phương Giải cười cười:

- Hữu dụng hay vô dụng thì ta không biết, nhưng trong lòng bệ hạ khẳng định không thoải mái. Khiến bệ hạ không thoải mái, trong lòng ta liền thoải mái...Bởi vì ta không hề có hảo cảm gì với nam nhân của Dương gia. Cho nên tốt nhất bệ hạ nên đổi thái độ, bằng không chẳng đàm phán được gì nhiều đâu.

- Trẫm tới gặp ngươi, là vì cảm thấy ngươi là một nhân tài hiếm có.

Dương Kiên lạnh lùng nói.

Phương Giải dựa vào đằng sau:

- Sở dĩ ta không ngừng cố gắng đấu tranh, không phải vì cần người khác khen ta là nhân tài, cũng không vì bệ hạ. Sở dĩ ta cố gắng, là vì những người thân của ta.

- Ngươi thực sự cho rằng ngươi có tư cách cùng ngồi cùng ăn với trẫm?

Dương Kiên hỏi.

Phương Giải không nhịn được bật cười:

- Ta đang ngồi ở chỗ này đó thôi!

Khóe miệng Dương Kiên run rẩy, ngăn cho lửa giận tràn ra ngoài:

- Trẫm muốn cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi nguyện ý quy hàng trẫm, ngày sau lưu danh sử xanh, lưu danh bách thế.

- Đúng vậy, cũng không phải là không được.

Phương Giải nói:

- Tuy nhien...ta có một điều kiện.

Dương Kiên hỏi:

- Điều kiện gì?

Phương Giải chỉ Đại Tự Tại đứng cách đó không xa:

- Bệ hạ có thể lập tức giết chết y không? Nếu như có thể, về sau ta liền làm người của bệ hạ.

Dương Kiên quay đầu nhìn thoáng qua Đại Tự Tại, sắc mặt biến ảo không ngừng.

- Phương Giải...chớ có lầm tiền đồ của mình.

- Chính vì ta để ý tới tiền đồ của mình, cho nên mới không làm như bệ hạ nghĩ, nhìn thấy bệ hạ liền quỳ xuống miệng hô vạn tuế...Bệ hạ, người không nên dùng một kẻ ghê tớm như vậy, ta không chịu được y. Con người của ta rất thẳng thắn, bệ hạ giết y, ta liền giao Hắc Kỳ Quân cho bệ hạ, bệ hạ thấy thế nào?

Sắc mặt của Dương Kiên đầy phức tạp, tay đã nắm thật chặt.

- Ê!

Phương Giải hướng Đại Tự Tại, hô:

- Quần áo mới không tồi, Đại Luân Minh Vương biết không?

...

...

Phương Giải và Dương Kiên ngồi đối mặt nhau, cuộc trò chuyện giữa hai người dường như đã tới hồi cuối. Kiểu nói chuyện như vậy đã không có bất kỳ lý do gì để tiếp tục. Phương Giải mới mở miệng liền phá hỏng mọi con đường của Dương Kiên. Bảo Dương Kiên vào lúc này giết Đại Tự Tại, là không có khả năng.

Đại Tự Tại cũng không tức giận, vẫn mỉm cười nhìn hai người kia. Cho dù Phương Giải cố ý nói như vậy, thì y vẫn không động đậy.

Dương Kiên trầm mặc thật lâu, sau đó thở dài:

- Trẫm vẫn nghĩ, thiên hạ thái bình là điều tốt cho bất kỳ ai. Cho nên lúc đầu trẫm khởi binh phản kháng bạo Trịnh, trên chiến trường không có chút thương hại nào, một lòng muốn chấm dứt loạn thế, cho dân chúng một thiên hạ thái bình...hiện giờ, cũng như vậy.

Ngữ khí của ông ta dần dần bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:

- Trẫm biết những chuyện ngươi làm ở Tây Nam. Nhiều ngươi nói ngươi chiếu cố dân chúng như vậy là vì ngươi vốn xuất thân nghèo khổ, nên thù hận danh môn vọng tộc. Nhưng trẫm hiểu, đây là tính cách của ngươi, không liên quan gì tới xuất thân. Cho dù ngươi là hậu nhân của danh môn, ngươi vẫn sẽ làm như vậy. Nhưng...

Dương Kiên nhìn Phương Giải:

- Năng lực của ngươi được bao nhiêu?

Ông ta vẽ một vòng tròn rồi nói:

- Đây là Tây Nam.

Sau đó ông ta giang hay tay ra:

- Đây là thiên hạ.

- Sở dĩ ngươi có thể thi hành được những điều ngươi muốn ở Tây Nam, là vì thủ hạ của ngươi đều trung thành với ngươi, sẽ không vi phạm ý nguyện của ngươi. Với lại Tây Nam chỉ là một góc, ngươi giết đám hào môn vọng tộc ở đó, còn chưa chạm tới ích lợi chân chính của đám thế gia, cho nên bọn họ chẳng muốn quan tâm cũng chẳng muốn ngăn cản. Nhưng sau khi ngươi đi ra Tây Nam thì sao? Với năng lực của ngươi, còn có thể tiếp tục thi hành nguyện vọng của ngươi được không?

Dương Kiên chỉ phía sau mình:

- Chớ nói nơi khác, đó là Giang Nam, ngươi cảm thấy có thể thuận lợi hoàn thành điều mình muốn sao? Còn có Giang Bắc, nhất là Kinh Kỳ Đạo, ngươi có nắm chắc giết hết thế gia phản đối ngươi không?

Ông ta nhìn Phương Giải, nghiêm túc nói:

- Trẫm có thể!

Ông ta đứng dậy, đi tới bên cạnh Phương Giải:

- Trẫm là Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy, thiên hạ này do trẫm đánh xuống, trẫm có nắm chắc mài phẳng vùng trời này một lần nữa. Thế gia thiên hạ dù có nhiều hơn, cũng không hơn được Dương gia của trẫm. Tương lại trẫm khôi phục lại giang sơn, trẫm sẽ dựa theo những điều mà ngươi làm ở Tây Nam rồi thi hành khắp thiên hạ. Trẫm đã nghĩ cẩn thận rồi, những điều ngươi làm ở Tây Nam đều rất tốt...Trước kia trẫm chỉ để ý nhìn sắc mặt của đám thế gia, chỉ để ý tới lợi ích của bọn chúng, bởi vì trẫm lo lắng bọn chúng và trẫm không đồng lòng.

- Nhưng lần này Đại Tùy loạn lạc, còn không phải vì triều đình quá ỷ lại vào đám người kia đó sao? Trẫm nghĩ, nếu dựa theo biện pháp của ngươi đi làm, có lẽ mới có thể chân chính khiến cho Đại Tùy thiên thu muôn đời.

Phương Giải nghe ông ta nói xong, không nhịn được phủi tay:

- Nói rất hay...nhưng dù nói hay hơn nữa, cũng chỉ là lời nói suông.

- Ngươi không tin trẫm làm được?

Dương Kiên hỏi.

Phương Giải chỉ về phía Đại Tự Tại:

- Phật tông có địa vị như thế nào ở đại thảo nguyên phía tây? Đám người Phật tông đó không thể tự sản xuất, không thể làm ra lương thực, không phải nộp thuế, nhưng trong tay có rất nhiều tiền bạc xài không hết. Hiện tại bệ hạ dùng tới Đại Tự Tại, dùng tới Phật tông, như vậy cho dù bệ hạ diệt hết tất cả phản loạn, thì tương lai sẽ như thế nào? Lại khai chiến với Phật tông sao? Tới lúc đó bệ hạ phải gác lại tất cả mọi chuyện cần làm, bệ hạ có dũng khí đó sao?

Dương Kiên cứng họng, lông mày nhíu chặt.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-1228)


<