Vay nóng Tinvay

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0909

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0909: Chuyện phía sau tin tức
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Lazada

Bởi vì chuyện ở Đông Cương, nên Hắc Kỳ Quân xuất chinh sớm vài ngày. Đại quân tập kết xong liền xuất phát. Trận chiến này không giống với lúc trước. Đây là trận chiến bảo vệ gia viên đầu tiên từ khi Hắc Kỳ Quân yên ổn ở Tây Nam. Phương Giải không muốn đặt chiến sự ở Tây Nam, cho nên mới phải xuất binh tới Tô Bắc Đạo. Mà Dương Kiên sau khi chiến thắng Thắng Đồ, Hắc Kỳ Quân và quân Tùy đã khó mà tránh được một trận chiến này.

Dương Kiên xuôi nam tới nay, có thể nói thế như chẻ tre.

Ở Giang Bắc đánh bại phản quân La Diệu, sau đó đánh vào Giang Nam, phá thư viện Thông Cổ, sau đó lại phá huynh đệ Kim Thế Hùng, Kim Thế Đạc, cuối cùng phá Liễu Châu, tiêu diệt Đại Thắng Quốc mà Thắng Đồ mới lập không lâu.

Có thể nói, nếu như không có đội áo giáp quân kia, Dương Kiên không thể bách chiến bách thắng như vậy. Vì đánh bại áo giáp quân này, Thắng Đồ đã hao phí rất nhiều nhân lực vật lực. Hỏa khí doanh mà y tạo ra quả thực đã gây tổn thất nặng nề cho áo giáp quân. Nhưng bởi vì không am hiểu về hỏa khí, binh lính hỏa khí doanh của Thắng quân biết sử dụng hỏa khí, lại không hiểu hết về tính năng của nó.

Thất bại này, nhìn như trùng hợp, kỳ thực là điều tất nhiên.

Pháo của thời đại này dù có uy lực lớn nhưng cũng có giới hạn. Mà kỹ thuật đúc pháo của công quốc Rose không thể bằng với đế quốc Agoda.

Tin tức có lợi nhất với Hắc Kỳ Quân bây giờ, là đội quân áo giáp dưới trướng của Dương Kiên đã bị tổn thất hơn nửa. Những người còn lại thì có một bộ phận bị thương, ít nhiều sẽ ảnh hưởng tới chiến lực. Mà hỏa khí doanh của Thắng Đồ không thể so được với hỏa khí doanh của Phương Giải. Chiến lực của Hắc Kỳ Quân cũng hơn Thắng quân.

Đại quân rời khỏi đại doanh núi Chu Tước, trùng trùng điệp điệp.

Mới qua mùa thu hoạch, ruộng đồng đã bắt đầu gieo mạ. Qua một trận mưa cuối hè, trong ruộng đã xuất hiện một tầng mạ xanh mơn mởn. Phương Giải nghiêm lệnh binh lính không được giẫm lên hoa màu, kẻ nào trái lệnh liền chém. Đại quân mấy chục vạn xuất phát, chỉ đi quan đạo, cho dù chia ra làm mấy con đường thì cũng kéo dài rất xa.

Xuất phát nhanh hơn đội ngũ của Phương Giải, là những người đưa tin.

Mang theo thư viết tay của Phương Giải, những người đưa tin dùng tốc độ nhanh nhất tới mục tiêu. Đại quân mới xuất phát, người đưa tin đã qua An huyện. Đợi cho đại quân tới An huyện, người đưa tin đã tới Lạc Thủy. Còn lúc đại quân vượt qua Lạc Thủy, thì người đưa tin đã tới Liễu Châu rồi.

Tốc độ của khinh kỵ binh, hiển nhiên hơn xa tốc độ của đại quân.

Lúc Dương Kiên nhận được thư của Phương Giải, ông ta đang tuần tra trong doanh của áo giáp quân. Đội ngũ này là nền tảng mà ông ta lập quốc lần nữa. Trận chiến với Thắng Đồ tổn thất lớn như vậy là điều mà ông ta không ngờ tới. Chính vì vậy, mà ông rất coi trọng hỏa khí trong tay Thắng Đồ. Nhưng ai mà ngờ rằng...Đại Tự Tại không hề do dự thiêu hủy số hỏa khí đó.

Mở ra bức thư của Phương Giải, Dương Kiên chỉ đọc một lát liền đứng bật dậy.

Khuôn mặt của ông ta lập tức ngưng trọng, lửa giận từ hai mắt bắn ra ngoài.

- Đông Cương!

Ông ta đập bức thư xuống bàn:

- Một đám man di hải ngoại, cũng dám động vào uy nghi của thiên triều!

- Chuyện gì vậy?

Đại Tự Tại đứng ở bên cạnh rất hiểu bổn phận của mình. Y chưa bao giờ đi ở trước Dương Kiên, cũng chưa bao giờ khiến người khác chú ý vào mình hơn Dương Kiên. Y thật giống như một phụ tá đủ tư cách, thành thật làm việc theo khuôn phép.

- Người nước ngoài dám tấn công Đông Cương của ta!

Sắc mặt của Dương Kiên xanh mét, đưa bức thư của Phương Giải cho Đại Tự Tại. Đại Tự Tại đọc qua, sau đó bỗng nhiên cười nói:

- Kỹ xảo như vậy không tính là cao minh, đánh đúng vào điều mà bệ hạ quan tâm nhất. Tay Phương Giải này thật giảo hoạt, về sau phải để ý nhiều hơn.

- Ngươi có ý gì?

Dương Kiên hỏi.

- Thần nghĩ!

Đại Tự Tại đã quen tự xưng là thần:

- Vào lúc này Phương Giải lại viết thư gửi tới, mục đích là gì tất nhiên không cần nói cũng biết. Bệ hạ không nhìn thấu, là vì bệ hạ là bệ hạ. Bệ hạ nghĩ mà xem...bệ hạ vừa mới chiến thắng Thắng Đồ, cơ hồ bình định loạn Giang Nam. Lúc này phía Tây Nam, kẻ uy hiếp lớn nhất của triều đình là ai? Không phải Phương Giải thì là ai nữa?

- Thần nghĩ, hành động lần này của Phương Giải chỉ là muốn làm rối loạn quân tâm của bệ hạ mà thôi. Phương Giải chắc chắn đã biết Thắng Đồ bại vong, lo lắng bệ hạ động binh với Tây Nam, cho nên mới soạn ra một chuyện như vậy, ý đồ phân tán sự chú ý của bệ hạ. Một khi bệ hạ lãnh binh đi về hướng đông, hắn có thể thừa dịp Giang Nam suy yếu không ai quản lý rồi tới cướp đoạt. Đợi cho bệ hạ tới Đông Cương nhìn thấy cảnh thái bình rồi trở về, chỉ sợ đã chậm...hơn nữa...

Đại Tự Tại chậm rãi nói:

- Theo thần được biết, Đông Cương có Mộc Quảng Lăng, Giang Đô có Triệu Thiên Tranh. Hai người này dù không phất cờ làm phản, nhưng trong lòng chắc chắn có dị tâm, không dám làm phản là vì trông chừng trước sau mà thôi. Một khi bệ hạ đông tiến, hai người kia tất nhiên tưởng rằng bệ hạ muốn diệt bọn họ, há có thể không phản? Lui một bước mà nói...cho dù đúng là người nước ngoài tấn công, chẳng lẽ với binh lực của Mộc Quảng Lăng và Triệu Thiên Tranh, không thể ngăn cản sao? Quân đội của bọn họ không chịu ảnh hưởng của chiến loạn, cho nên khá đầy đủ, chiến lực mạnh mẽ...

Y liếc nhìn Dương Kiên:

- Kế này của Phương Giải, là một mũi tên trúng hai con chim.

Sắc mặt của Dương Kiên biến ảo không ngừng, không dám xác định Phương Giải nói dối hay nói thật.

Đại Tự Tại nhìn sắc mặt của Dương Kiên, liền biết đã thuyết phục được ông ta, cho nên tiếp tục nói:

- Bệ hạ nghĩ xem, Phương Giải một mực ở Tây Nam, cách Đông Cương hàng nghìn dặm, hắn làm sao có thể biết Đông Cương xảy ra vấn đề trước cả bệ hạ? Nếu quả thực có man di tấn công, Đông Cương tất nhiên đốt phong hỏa cảnh báo, tin tức cũng sẽ nhanh chóng truyền tới đây...đâu tới lượt Phương Giải lên tiếng?

- Hạ thần nghĩ...

Đại Tự Tại nghiêm nghị nói:

- Cho dù có kẻ thù bên ngoài xâm lấn, cũng không bằng trị nội loạn trước. Nếu nội loạn không bình, thì làm sao trị được kẻ thù bên ngoài?

Dương Kiên trầm mặc một lúc lâu rồi lắc:

- Thà rằng tin còn hơn không...lập tức phái người tới Đông Cương tìm hiểu tin tức. Mặt khác...ta sẽ lệnh cho Trịnh Đa Phúc mang binh bố trí phòng ngự ở Tô Bắc Đạo, nhìn xem rốt cuộc Phương Giải có mục đích gì!

...

...

Dưới sự giúp đỡ của thủy sư Trịnh Thu, binh mã của Phương Giải qua sông với quy mô lớn. Dưới sự tấn công mạnh mẽ của Nạp Lan Định Đông và Đỗ Định Bắc, hiện giờ Tô Bắc Đạo đã bình định. Đại quân xuất phát cơ hồ không gặp phải chống cự gì. Mà khí hậu cũng rất tốt, chưa gặp phải trận mưa nào.

Lần này, Phương Giải gần như mang theo tất cả tinh nhuệ của Hắc Kỳ Quân. Ngoại trừ binh mã của Trần Định Nam đang ở Vân Nam Đạo, các quân mà lúc trước thành lập Hắc Kỳ Quân đều tới. Hiện giờ Hắc Kỳ Quân có thể nói là binh hùng tướng mạnh, bất kể là bộ binh hay là kỵ binh, đều rất mạnh mẽ.

Ngoại trừ đội kỵ binh lúc đầu ra, mấy năm qua Phương Giải vẫn không dừng phát triển kỵ binh. Bởi vì có mối quan hệ thân thiết với người Man ở thảo nguyên, nhất là sau khi Kim Thế Hùng mang binh rời khỏi Tây Bắc, giao dịch với người Man càng thêm tiện lợi. Cho nên Phương Giải có thể không ngừng lấy được chiến mã trên thảo nguyên.

*****

Đối với người Man hay là đối với Phương Giải, đây là giao dịch mà đôi bên đều có lợi. Lúc Phương Giải xuống Tây Nam, là lúc La Diệu đang mang binh đi về phía bắc, Hoàng Dương Đạo hư không, một mảng giang sơn tươi đẹp bị Phương Giải bỏ vào túi. Mà người Bắc Man tiến vào thảo nguyên, vừa lúc Mông Nguyên nội loạn, cuộc chiến giữa gia tộc Khoát Khắc Đài Mông và Phật tông liên lụy tới toàn bộ thảo nguyên, thế nên người Man mới có thể sống yên ở thảo nguyên.

Hiện tại người Mông Nguyên rất muốn thu thập người Bắc Man, nhưng binh lực thực sự có hạn.

Có tài lực hùng mạnh của Hàng Thông Thiên Hạ ủng hộ, có chiến mã không ngừng từ thảo nguyên đưa tới, Hắc Kỳ Quân phát triển vững vàng nhanh chóng. Nếu như Dương Kiên không có đội quân áo giáp kia, chỉ sợ với binh lực của ông ta cũng không thể chống lại Hắc Kỳ Quân.

Phương Giải có tinh bộ binh, đó là tập hợp của những khách giang hồ có tu vị Lục Phẩm trở xuống do Hạng Thanh Ngưu dùng danh nghĩa Đạo tôn mời tới. Lục Phẩm trở lên, thì giao cho Đạo tôn Hạng Thanh Ngưu chỉ huy. Phương Giải có hỏa khí doanh, trải qua vài năm huấn luyện, hiện tại chiến lực của hỏa khí doanh có thể khiến cho người ta rung động.

Phương Giải có khinh kỵ binh được huấn luyện bài bản, có bộ binh trăm trận trăm thắng.

Dường như chỉ còn thiếu trọng giáp kỵ binh.

Phương Giải cũng từng nghĩ tới tạo ra một đội trọng kỵ, chiến mã không phải là vấn đề, con người cũng không phải là vấn đề, nhưng với sự giàu có của Hàng Thông Thiên Hạ, nếu muốn chống đỡ toàn bộ sự phát triển của Hắc Kỳ Quân còn phải tạo ra cả một đội trọng kỵ, thì quả thực khó khăn. Một đội trọng kỵ có quy mô vạn người, riêng việc bảo trì đã là một số tiền cực lớn. Hơn nữa cho dù toàn bộ các xưởng vũ khí của Hắc Kỳ Quân gấp rút chế tạo, trong vòng ba năm cũng không tạo ra được một vạn trọng giáp.

Mà ở chiến tranh càng ngày càng chú trọng tới tốc độ, thì hy sinh tốc độ để đổi lấy chiến lực là một điều khiến người ta khó lựa chọn. Trọng giáp kỵ binh có tốc độ kém xa khinh kỵ binh. Cho nên trải qua một thời gian đắn đo, Phương Giải liền buông tha ý định tạo ra trọng giáp kỵ binh.

Đám người Nạp Lan Định Đông tiếp đón Phương Giải ở chỗ từng là thư viện Thông Cổ. Một là do nơi này tiện đường, hai là Phương Giải cũng rất muốn nhìn thấy chỗ này một lần.

Nơi này từng xuất hiện rất nhiều trận đại chiến kinh thế hãi tục. Chẳng hạn như một kiếm chém đứt tháp của Vạn Tinh Thần, chẳng hạn một giáo đập vỡ tháp của Dương Kiên.

Cũng chính vào lúc này, Liêu Sinh và Trần Chấn Vũ từ Liễu Châu trở về gặp được Phương Giải.

Đứng dưới tòa tháp sụp đổ, Phương Giải bắt đầu thực sự hiểu về Dương Kiên.

Liêu Sinh và Trần Chấn Vũ kể lại tường tận những gì mình trông thấy cho Phương Giải. Phương Giải nghe cũng rất tập trung. Mấy tin tức này cực kỳ quý báu về sau.

Nhất là trận đại chiến mà Trần Chấn Vũ nhìn thấy sau khi Liêu Sinh rời đi. Tuy nhiều chỗ Trần Chấn Vũ nhìn không rõ, nhưng y chỉ cần kể lại những điều mình trông thấy cho Phương Giải là đủ rồi. Với tu vị của Trần Chấn Vũ, nhiều chỗ y không hiểu, nhưng y tuyệt đối là một người giỏi kể lại chuyện.

Thắng Đồ tạo ra được kết giới!

Nghe Trần Chấn Vũ kể lại, Phương Giải lập tức nghĩ tới khả năng này. Tuy tu vị của Thắng Đồ tăng nhanh, khả năng lý giải với tu hành không đồng bộ với tu vị, nhưng Phương Giải chợt nghĩ tới một vấn đề...dường như Dương Kiên cũng không hiểu.

Như vậy...lúc trước ông ta làm sao đánh bại được La Diệu?

Mặc dù tới hiện tại, khi nhớ lại Kim Cương Giới của La Diệu, tim Phương Giải vẫn đập thình thịch.

Nhưng sau một lát, Phương Giải bỗng nghĩ tới một khả năng.

Hắn cau mày, trong đầu hiện lên một ý niệm.

Lúc trước Dương Kiên có thể áp chế được La Diệu, thậm chí đánh cho La Diệu trọng thương...Lúc quyết chiến với Dương Kiên, La Diệu không có khả năng không cần tới Kim Cương Giới. Nhưng dù vậy La Diệu vẫn thua, như vậy nói lên rằng tu vị của Dương Kiên ở trên La Diệu. Nhưng lúc đối phó với Thắng Đồ, Dương Kiên lại không ứng phó được với kết giới có hình thái ban đầu của Thắng Đồ....

Vì sao?

Kỳ thực đáp án rất đơn giản.

Phương Giải rất nhanh liền đoán được, Dương Kiên có biểu hiện như vậy, chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất...ông ta đang giả vờ!

Đại Tự Tại đang ở bên cạnh Dương Kiên, Dương Kiên chắc chắn đề phòng Đại Tự Tại. Mà muốn khiến cho một người giảm phòng bị với mình, thì không có biện pháp nào tốt hơn là giả vờ yếu thế. Dương Kiên cố ý như vậy, chính vì khiến cho Đại Tự Tại buông lỏng đề phòng. Dương Kiên không muốn lộ ra toàn bộ thực lực ở trước mặt Đại Tự Tại, bởi vì bọn họ vốn không tin tưởng nhau.

Thứ hai...tu vị của Dương Kiên đang giảm xuống.

Nếu như là nguyên nhân thứ hai...vậy thì thân thể của Dương Kiên nhất định xảy ra chuyện gì đó, thế nên tu vị mới chậm rãi hạ xuống! Lúc mới rời khỏi Trường An, ông ta có thể nghiền ép La Diệu. Nhưng hiện tại, ông ta lại khó khăn trong việc đánh bại Thắng Đồ.

Nghĩ tới đây, Phương Giải hít sâu một hơi.

Mặc kệ khả năng thứ nhất hay là khả năng thứ hai, thì đều không phải là chuyện xấu với Phương Giải. Khả năng thứ nhất chứng minh Dương Kiên và Đại Tự Tại không tin tưởng nhau. Khả năng thứ hai, là điều có lợi cho Phương Giải.

...

...

Tin Hắc Kỳ Quân tiến vào Tô Bắc Đạo với quy mô lớn truyền tới, Dương Kiên khó giữ được lửa giận trong lòng. Làm một vị Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy, ông ta không thể tha thứ cho bất kỳ kẻ nào gây loạn cho Đại Tùy. Nhưng nếu nói có một người có thể tha thứ, thì chính là Phương Giải. Bởi vì Dương Kiên có chút thưởng thức người này.

Những việc Phương Giải đã làm sau khi tới Tây Nam, hiện tại đã truyền khắp đại giang nam bắc. Không thể không nói, hắn xuôi nam bình loạn Ung Châu, tàn sát người Hột, diệt Nam Yến, những hành động đó khác với các thế lực khác. Thế lực khác đều muốn làm sao khiến bản thân lớn mạnh, mà Phương Giải lại chạy tới phía nam đuổi đánh man di.

Chỉ riêng điểm này, Dương Kiên liền cảm thấy Phương Giải là một kẻ không giống bình thường. Hai trăm năm trước, Dương Kiên có thể lợi dụng sự ủng hộ của thư viện Thông Cổ, có thể lợi dụng thế lực giang hồ phía sau Vạn Tinh Thần, chứng tỏ rằng người này có tâm tư thâm trầm. Ngươi như vậy, biết tiêu diệt ai, biết lôi kéo ai.

Theo Dương Kiên, Phương Giải là một người có thể lôi kéo được.

Thứ nhất, từ lúc Phương Giải khởi binh tới nay, chưa từng phất cở làm phản. Thứ hai, trải qua phân tích, Dương Kiên cảm thấy sở dĩ Phương Giải khởi binh, không hề có tâm tư tranh giành thiên hạ, mà hơn nửa là muốn bảo vệ bản thân.

Người như vậy, Dương Kiên cảm thấy nếu thể hiện thiện ý, thì có thể thu cho mình dùng. Nếu bức bách, thì có thể bức hắn tới không chết không ngừng.

Cho nên Dương Kiên từng nghĩ qua, đợi đánh xong Thắng Đồ, ông ta liền gặp mặt người trẻ tuổi được xưng là nhân tài hiếm có trong hai trăm năm của Đại Tùy. Thiên hạ Trung Nguyên, bất kể là hào môn thân sĩ, hay là dân chúng thấp cổ bé họng, đều đã công nhận Phương Giải là nhân tài kiệt xuất của thế hệ này.

Lúc trước Đại Tùy có rất nhiều thanh niên tài tuấn có thanh danh hiển hách, nhưng sau khi chiến loạn, phần lớn đã mai danh ẩn tích. Có người ngã xuống, có người lẩn trốn, mà Phương Giải, vốn không phải là người chói mắt nhất, nhưng hiện tại đã có thành tựu hơn xa những người kia.

Còn ai dám nói, Phương Giải không phải là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi này?

Nắm trong tay cả một Tây Nam rộng lớn, nắm trong tay hơn mười vạn binh mã.

Thế lực như vậy, dù nhìn khắp thiên hạ dường như cũng không ai bằng.

Thậm chí Dương Kiên cho rằng, nếu như đặt chiến tranh ở Tây Nam, cho dù mình có áo giáp quân cũng chưa chắc thắng được. Ở trong lòng ông ta, địa vị của Phương Giải cao hơn Thắng Đồ. Mặc dù ở trong mắt Dương Kiên, tu vị của Phương Giải căn bản không thể so sánh với Thắng Đồ.

Nếu như có thể thu Phương Giải cho mình dùng, như vậy đây là một chuyện rất tốt để khôi phục lại non sông Đại Tùy. Nếu có được hơn mười vạn tinh nhuệ Hắc Kỳ Quân này, chớ nói quét ngang Giang Nam, cho dù Tây Bắc, Đông Bắc, Dương Kiên cũng tự tin đoạt lại được.

Nhưng Phương Giải khiến ông ta thất vọng rồi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1228)


<