Vay nóng Tinvay

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0886

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0886: Trời đang nhìn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Lazada

Trương Sở là người cũ trong Hắc Kỳ Quân. Lúc Phương Giải còn chưa đặt ra cái tên Hắc Kỳ Quân này, y đã đi theo Phương Giải rồi, chỉ muộn hơn Tôn Khai Đạo một chút. Lúc trước Phương Giải tới núi Lang Nhũ tiếp quản đội quân Tùy kia, y lựa chọn lưu lại ở bên cạnh Phương Giải.

Mấy năm mưa gió, y cũng đã làm nhiều chuyện cho Hắc Kỳ Quân.

Tuy người này làm việc cẩn thận, nhưng nhìn được tiểu cục mà không nhìn tới đại cục. Ngô Nhất Đạo đánh giá y thế này, người này giỏi văn giỏi võ, là một nhân tài. Nhưng ánh mắt quá nhỏ, năng lực có hạn. Lời bình của Ngô Nhất Đạo rất đúng trọng tâm...Để Trương Sở thống trị một đạo, là hơi miễn cưỡng. Nếu cho y quản lý một quận, không ai làm tốt hơn y. Cho Trương Sở mười vạn binh mã, y vô lực khống chế, kết quả sẽ là binh bại, quân đội chết hết. Cho y một vạn binh mã, y sẽ trị quân gọn gàng, có thể thắng được những trận chiến nhỏ.

Nhưng Phương Giải là người coi trọng tình cảm, mà Trương Sở đã ở bên cạnh hắn khá lâu, khó tránh khỏi chiếu cố nhiều hơn. Vì không khiến cho Trương Sở ủy khuất, sau nhiều lần suy tính, Phương Giải an bài hco y một vị trí quan trọng. Tuy quan chức không cao, với năng lực của y dù không làm chu đáo được, nhưng sẽ không xảy ra nhiễu loạn gì.

Nhưng ai biết, y lại khiến cho Phương Giải thất vọng.

Một bàn tiệc

Một bầu rượu

Trương Sở ngồi đó, ngẩn người nhìn chén rượu đầy.

Phương Giải cũng không nói chuyện, chỉ không ngừng uống.

- Chủ Công...

Trương Sở ngẩng đầu nhìn Phương Giải, muốn nói lại thôi. Cuối cùng chỉ thở dài, sau đó uống cạn chén rượu trong tay.

Phương Giải nhấc bầu rượu lên rót đầy cho y, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Mấy ngày nay ta luôn suy nghĩ tìm lý do để giải vây cho ngươi. Ta cẩn thận nghĩ lại mọi công lao mà ngươi lập được, sau đó dùng công bù tội, cuối cùng xử lý như thế nào.

- Chủ Công, lần này thuộc hạ sai rồi

Trương Sở đặt chén rượu xuống, buồn bã nói:

- Chủ Công định ra quy củ cho Hắc Kỳ Quân, có công thì thưởng, có tội thì phạt. Trước kia thuộc hạ lập một ít công lao, thì Chủ Công cũng đã thưởng qua, hơn nữa ban thưởng rất dày. Hiện tại có sai lầm, đã không có lý gì dùng công lao trước kia bù lại tội lỗi...Công lao chính là công lao, tội chính là tội.

Phương Giải nhìn y:

- Ngươi là người nguyên tắc nhất trong Hắc Kỳ Quân, mà ngươi cũng hiểu được tính của ta, vì sao còn làm chuyện trái với pháp luật?

- Bởi vì Chủ Công ngài.

Trương Sở uống cạn chén rượu, sau đó cười cười:

- Đã tới lúc này rồi, thuộc hạ cũng không cần kiêng kỵ gì nữa. Kỳ thực trong lòng thuộc hạ vẫn luôn có điều muốn nói, nhưng...thực không có cách nào nói ra khỏi miệng...Không hề nghi ngờ rằng, Chủ Công là Chủ Công tốt nhất, thiên hạ nhiều anh hùng hào kiệt, nhưng không ai đối xử tốt với người dưới như Chủ Công. Về điểm này, nếu có kẻ nào hoài nghi, thuộc hạ nguyện lấy tính mạng để chứng minh.

- Luận về ban thưởng, Hắc Kỳ Quân cao nhất. Luận về phúc lợi, Hắc Kỳ Quân cao nhất. Luận về tiền lương, Hắc Kỳ Quân cao nhất.

Trương Sở nói:

- Nhưng...Chủ Công à.

Y đứng dậy, kích động nói:

- Ngài biết chỗ nào của ngài khiến cho người ta cảm thấy bất an nhất không?

- Chỗ nào?

Phương Giải hỏi.

- Đó là ngài quá để ý tới tình cảm.

Trương Sở lớn tiếng nói:

- Chủ Công chưa đủ thành một kiêu hùng. Các huynh đệ đi theo ngài, bởi vì ngài có tình có nghĩa, nhưng còn có một lý do...chính là tất cả mọi người hy vọng đi theo Chủ Công sẽ có tiền đồ tươi sáng, phong Hầu phong Tướng, quang tông diệu tổ. Nhưng rất nhiều quyết định của Chủ Công, khiến cho người phía dưới phải thất vọng...

- Nói đi.

Phương Giải nói.

- Thứ nhất, Chủ Công quá nhớ tình cũ. Chẳng hạn như Trưởng Công chúa đang ở trong đại doanh, đây chẳng phải là tấm biển tốt nhất đó sao? Nếu Chủ Công giơ tấm biển này lên, liền danh chính ngôn thuận. Nhưng Chủ Công lại chỉ nuôi dưỡng vị Công chúa này, cho ăn cho mặc, căn bản không dùng tới nàng.

- Thứ hai, hiện tại Chủ Công đã có một bầu trời riêng, nhưng danh hiệu thì sao? Từ sớm đã có người khuyên Chủ Công, trước tiên xưng Vương, như vậy khi ban thưởng cho những người khác thì cũng có cái tên xứng đáng. Nhưng mãi tới khi Chủ Công tiếp đón Trưởng Công chúa, mới tiếp nhân một chức vị Quốc công. Tước vị Quốc công đúng là không thấp, nhưng làm sao ban thưởng cho người dưới? Hắc Kỳ Quân chinh chiến khắp nơi, các tướng lĩnh có quân công hiển hách, nhưng bọn họ chỉ có danh xưng tướng quân, chứ có cấp độ, có phẩm cấp không? Không có!

- Thứ ba, từ hai điểm trên có thể suy luận ra được gì? Đó là Chủ Công không có tâm tư tranh giành thiên hạ.

Trương Sở nói:

- Điểm thứ ba này, mới khiến lòng người rối bời. Mọi người đi theo Chủ Công là vì muốn tốt cho Chủ Công, cũng vì muốn tốt cho mình, đây là chuyện không hề nghi ngờ. Nhưng mọi người không nhìn thấy hùng tâm của Chủ Công, cũng liền không nhìn thấy tiền đồ của mình rồi.

- Cho nên...

Nói tới đây, y dừng lại.

- Cho nên, các ngươi bắt đầu tìm đường lui cho bản thân.

Phương Giải thở dài, uống một ngụm rượu:

- Các ngươi cảm thấy tâm tư của ta không đặt ở cuộc chiến tranh giành thiên hạ, mà chỉ là muốn làm một Đại tướng quân Đại Tùy. Bằng không đã không tôn kính trưởng Công chúa như vậy, bằng không đã không tự xưng làm Vương. Nếu ta chỉ muốn làm một Đại tướng quân của Đại Tùy, vậy thì tiền đồ của người dưới sẽ không tới Đại tướng quân. Về sau nếu ta trợ giúp Đại Tùy khôi phục thiên hạ, công lao lớn như vậy, nhưng người dưới lại không được thứ mà bọn họ xứng đáng, bọn họ sẽ không cam lòng.

- Không chỉ như vậy!

Trương Sở nói:

- Cũng vì Chủ Công cờ xí không rõ, cho nên mọi người bất an. Nếu Chủ Công thực sự muốn bình định cho Đại Tùy, vậy thì tương lai công lao lớn như vậy, bất kể là ai làm Hoàng Đế Đại Tùy, làm sao có thể cho Chủ Công nắm giữ trọng binh? Tới lúc đó tất nhiên nghĩ biện pháp thu hồi binh quyền từ trong tay Chủ Công, rồi chèn ép thuộc cấp của Chủ Công. Giống như Đại tướng quân Lý Khiếu đời Thái Tông. Cho dù Thái Tông có tin tưởng ông ta hơn nữa, nhưng vì quốc gia, vì đám triều thần tạo áp lực, tất nhiên muốn xuống tay. Một khi tới lúc đó...những người như thuộc hạ phải đi theo con đường nào?

...

...

Phương Giải trầm mặc thật lâu.

Trương Sở nhìn sắc mặt của Phương Giải, áy náy nói:

- Kỳ thực những lời thuộc hạ nói chỉ là kiếm cớ cho sai lầm của mình mà thôi. Sai vẫn là do không tin tưởng Chủ Công. Thuộc hạ biết rõ lỗi lầm của mình. Những người như Độc Cô Văn Tú, Thôi Trung Chấn, Hạ Hầu Bách Xuyên, thậm chí Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo, đều sẽ không làm chuyện như vậy. Bởi vì bọn họ tin tưởng chắc chắn rằng tương lai Chủ Công sẽ làm lên nghiệp lớn.

- Bọn họ đều là những người có tâm chí kiên định.

Trương Sở nói:

- Chẳng lẽ Chủ Công không phát hiện ra sao?

Phương Giải ngẩng đầu nhìn y:

- Cái gì?

- Trong Hắc Kỳ Quân, chuyện như vậy không phải là lần đầu. Chẳng hạn như...Tôn Khai Đạo.

Trương Sở nói:

- Chủ Công, những người phạm lỗi giống như thuộc hạ có điểm chung gì?

Không đợi Phương Giải trả lời, Trương Sở tự nói:

- Điểm chung là, năng lực có hạn. Nhưng do ở bên cạnh Chủ Công lâu, nên được an bài ở vị trí quan trọng. Chúng thuộc hạ không phải là Tán Kim Hầu, không phải là Độc Cô Văn Tú, không phải Thôi Trung Chấn, những người đó là trợ thủ đắc lực nhất của Chủ Công, tương lai địa vị tất nhiên cũng ở trên chúng thuộc hạ. Mà chúng thuộc hạ thì sao, tương lại thậm chí không bằng hiện tại...

- Hiện tại Chủ Công đang tranh đoạt thiên hạ, người phía dưới đều có nhiệm vụ của mình, đều có vẻ quan trọng. Tương lai bất kể là Chủ Công chiếm thiên hạ, hay là Đại Tùy bình thiên hạ, sau khi chiến sự chấm dứt, tứ hải thanh bình, những người như thuộc hạ còn bằng như bây giờ không?

*****

Y cười khổ nói:

- Những người như thuộc hạ, tương lai tốt nhất chính là được Chủ Công phong thưởng một chức quan không cao không thấp, không một tước vị không cao không thấp, dựa vào một chút bổng lộc sống qua ngày...Một khi đã như vậy, vì sao thuộc hạ không thể tích lũy một chút bạc cho bản thân? Mặc kệ tương lai Chủ Công làm Hoàng Đế hay là phụ tá Hoàng Đế, chúng thuộc hạ sẽ không có tiền đồ rạng rỡ. Vậy thì liền mạo hiểm một lần, tích lũy một số bạc dưỡng lão cho mai sau.

Phương Giải gật đầu:

- Các ngươi nghĩ như vậy, là do ta suy nghĩ chưa chu toàn.

Trương Sở bỗng nhiên tức giận nói:

- Chủ Công!

Y lớn tiếng nói:

- Chủ Công phải có trái tim của một kiêu hùng! Phải có khí thế thiên hạ này là của ta! Những lời thuộc hạ nói, Chủ Công căn bản không cần phải nghe, không cần áy náy, thậm chí không cần phải gặp thuộc hạ. Cứ trực tiếp dựa theo quân luật của Hắc Kỳ Quân, mang chúng thuộc hạ ra ngoài chém là được! Chủ Công không cần vì một tội phạm mà áy náy. Nếu trong lòng Chủ Công thực sự có thiên hạ, hiện tại nên sai người lôi thuộc hạ ra ngoài, chém đầu thị chúng.

Phương Giải lắc đầu nói:

- Có một số việc là ta suy xét không chu toàn, đa tạ ngươi đã nhắc nhở. Ngươi nói không cần nghe lời biện giải của ngươi, cái này sai rồi...Ta phải nghe tiếng lòng của ngươi, để đề phòng tương lai tái diễn. Ta có thể giơ đao nhiều lần với kẻ địch, lại không muốn giơ đao hai lần với người của mình.

Hắn đứng dậy, chậm rãi dạo bước:

- Ta nghe ngươi nói, nhưng vẫn đang suy nghĩ làm sao giảm hình phạt cho ngươi. Ta mất vài ngày không nghĩ ra, là vì lòng ta kỳ thực đã hạ quyết tâm giết ngươi. Bằng không, sao có thể không tìm thấy một lý do nào?

- Quân pháp...

Phương Giải nhìn Trương Sở:

- Chính là quân pháp. Trước kia ta bỏ qua một lần, về sau sẽ không tái phạm. Lúc trước Tôn Khai Đạo đáng chết nhưng ta không giết, nên mới khiến lòng tham của các ngươi phát triển. Hiện tại nếu ta không giết ngươi, quân pháp liền thùng rỗng kêu ta, mọi người cũng sẽ không tôn kính ta nữa.

- Đúng vậy!

Trương Sở gật đầu mạnh.

- Nếu chỉ xuất hiện một Tôn Khai Đạo, ta có thể gán cho chuyện này bằng hai chữ 'tham lam'. Nhưng xuất hiện ngươi, xuất hiện nhiều ngươi như vậy, ta sao có thể tự lừa gạt bản thân bằng hai chữ 'tham lam' đó? Tất cả là vì bản thân không làm tốt mà thôi.

Phương Giải chậm rãi nói:

- Cho nên, ta muốn tìm ra khuyết điểm của ta từ ngươi, sau đó ứng đối chuyện phát sinh về sau. Tới hiện tại, ta đâu còn con đường lui nữa?

Trương Sở ngẩn ra, bỗng nhiên mỉm cười:

- Nếu thuộc hạ gặp được ánh mắt này của Chủ Công, chưa chắc có tử tội ngày hôm nay...Chủ Công, vừa rồi trong mắt ngài, đã có khí thế 'Dưới quyền của ta, mặc kệ hắn là ai'.

- Tội hôm nay của thuộc hạ, sớm muộn gì cũng khó tránh khỏi.

Trương Sở nói:

- Người đang làm, trời đang nhìn, cho dù Chủ Công không điều tra, sớm muộn gì thuộc hạ cũng không có kết cục tốt. Kỳ thực mấy ngày này, mỗi khi nghĩ tới việc thuộc hạ thu tiền tham ô, đêm không thể ngon giấc. Không phải là thuộc hạ không nghĩ tìm tới Chủ Công nói ra tất cả, nhưng thiếu dũng khí.

- Ngươi sai rồi...

Phương Giải quay đầu nhìn y, nói:

- Người đang làm, thiên chưa chắc đang nhìn. Người đang làm, cuối cùng là người khác đang nhìn. Cái gì là trời?

Trong mắt Phương Giải hiện lên một tia thâm ý:

- Dân chúng không thể dựa vào lực lượng của mình để duy trì công bằng, cho nên ký thác hy vọng vào bầu trời hư vô, nghĩ tới thần linh có thể công chính vô tư. Kỳ thực chính bọn họ làm sao không biết, trời vốn vô tình vô nghĩa? Trời sẽ không quan tâm tới chuyện của nhân gian, dù oan khuất lớn hơn nữa thì ông trời cũng không quản. Người đang làm, trời đang nhìn, bất quá chỉ là một ảo tưởng của dân chúng, một ký thác mà thôi...nói theo cách khác...

Phương Giải nói:

- Người có thể giúp dân chúng nhìn thấy công bằng, người có thể làm chủ cho bọn họ...thì người đó chính là trời!

...

...

Chỉ cần Phương Giải ở đại doanh, mỗi sáng sớm hắn đều tới chỗ Trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan hỏi thăm. Mà mỗi lần hai bên nói chuyện cũng rất ít, trên cơ bản là mấy câu xã giao. Trưởng Công chúa dường như đã từ lúc đầu đầy hy vọng giờ biến thành vô vọng, mỗi ngày dùng phần lớn thời gian ngồi ở bên cửa sổ ngẩn người.

Hôm nay

Câu đầu tiên khi nàng nhìn thấy Phương Giải khác với lúc trước.

- Trong đại doanh giết người?

Nàng hỏi.

- Ừ!

Phương Giải gật đầu, nhìn thoáng qua bồn hoa trong phòng đã sắp chết héo, lấy ít nước tưới vào. Bồn hoa này sống rất lâu, chỉ cần thỉnh thoảng nước là được. Nhưng hiện tại nó sắp héo, không biết chủ nhân của phòng này đã bao lâu rồi không chăm sóc cho nó.

- Có liên quan tới ta phải không?

Dương Thấm Nhan hỏi.

- Vì sao điện hạ hỏi như vậy?

Phương Giải hỏi lại.

Dương Thấm Nhan nhìn Phương Giải, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Kỳ thực trong lòng ta và ngươi đều biết rõ, cần gì làm bộ như không biết? Đúng vậy, lúc trước ta rời khỏi hoàng cung tới nương tựa vào ngươi, kỳ thực là tới nương tựa vào La Úy Nhiên. La Úy Nhiên đã thất bại, vì chuyện này mà Kiêu Kỵ Giáo bị thanh lý không ít người. Lúc ta mới tới Hắc Kỳ Quân, là Trương Sở phụ trách chiếu cố ta, hiện tại y cũng sắp chết.

- Nữ nhân luôn nghĩ ngợi linh tinh như vậy sao?

Phương Giải ngồi xuống đối diện Dương Thấm Nhan:

- Trương Sở vì tham ô nên mới chịu tội, không liên quan gì tới Công chúa. Về phần vì La Úy Nhiên mà ta rửa sạch bao nhiêu người, ta có thể nói cho Chủ Công biết một con số chính xác...là 630 người, nhưng không có mấy người chết.

Dương Thấm Nhan hơi sửng sốt, có chút khó tin nhìn Phương Giải:

- Ngươi không giết hết bọn họ?

- Có ít người đáng chết, nhất định phải chết. Có ít người không đáng chết, vì sao phải giết?

Lời này khiến Dương Thấm Nhan càng giật mình, nàng nhìn Phương Giải giống như nhìn quái vật:

- Nếu chuyện này xảy ra ở bất kỳ đội quân nào, chỉ sợ đều không có chuyện tha thứ.

- Ta có thể nhịn.

Phương Giải nói:

- Bởi vì ta tin tưởng rằng ta không giết những người đó, bọn họ cũng sẽ không hại ta.

- Đây là lòng dạ đàn bà.

Dương Thấm Nhan thất vọng nói.

- Nói cứ như điện hạ không phải là đàn bà vậy.

Phương Giải lắc đầu:

- Ta biết giờ điện hạ không cam lòng. Người vốn tưởng rằng sau khi tới Hắc Kỳ Quân, có thể mượn lực lượng của Hắc Kỳ Quân giúp Dương gia đoạt lại thiên hạ. Xuất phát từ mục địch này, nếu La Úy Nhiên giết, đương nhiên là không có gì không tiếp nhận được, thậm chí điện hạ sẽ cảm thấy có chút khoái chí đúng không?

- Tới hiện tại, Hắc Kỳ Quân không làm gì theo nguyện vọng của điện hạ. Mà khiến cho điện hạ không thể nhịn được, là ngay cả thân phận của điện hạ, ta cũng không lợi dụng tới, điều này có phải làm cho điện hạ rất thất vọng phải không.

- Đúng thế.

Dương Thấm Nhan không phủ nhân:

- Ta là Trưởng Chủ Công, là người duy nhất còn sống của Dương gia...thân phận của ta như vậy, sao ngươi không lợi dụng? Ta vốn cho rằng ngươi sẽ tuyên dương chuyện tiểu Hoàng Đế đã chết ra ngoài, sau đó lấy cớ báo thú để xuất quân. Đây không phải là danh chính ngôn thuận sao?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1228)


<