Vay nóng Tinvay

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0871

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0871: Xếp trước Đại Luân Minh Vương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Lúc tin tức từ bên kia Giang Nam truyền tới, Phương Giải không nhịn được biến sắc. Đại Tự Tại lại có lá gan tới tìm Dương Kiên, chuyện này đã vượt khỏi sự khống chế của Hắc Kỳ Quân. Mà dường như chuyện này đang phát triển theo hướng không tốt. Bởi vì Dương Kiên có tu vị kinh người, hơn nữa dưới trướng của ông ta không thiếu cao thủ. Cho nên Kiêu Kỵ Giáo không thể tới quá gần, chỉ điều tra được Đại Tự Tại tiến vào Tiểu Thắng Sơn.

Ngô Nhất Đạo đã quay về, xem chừng hai ngày nữa là trở lại núi Chu Tước.

Phương Giải nhíu chặt lông mày, ngồi xuống suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng nghĩ tới điều gì đó, hắn nhìn thoáng qua Hạng Thanh Ngưu:

- Dường như ta hiểu được vì sao Đại Tự Tại lại tới tìm ngươi rồi.

Hạng Thanh Ngưu cũng đã đọc tin mà Kiêu Kỵ Giáo gửi tới, sắc mặt ngưng trọng:

- Ta cũng đoán được một ít...

Y bỏ tờ giấy xuống, nhìn Phương Giải, nói:

- Trận chiến đó, Đại Tự Tại rõ ràng áp chế tu vị của mình. Ta có thể cảm giác được y yếu hơn lúc đánh với ta ở Đại Luân Tự. Ta vốn tưởng rằng y trọng thương chưa khỏi nên mới như vậy. Hiện tại xem ra là y cố ý.

Phương Giải gật đầu:

- Sau trận chiến ấy, y từ An Huyện chạy thẳng tới thành Thanh Phong, tìm một chỗ yên lặng để lột da. Sau đó vượt qua sông Lạc Thủy, lúc qua sông giết một ông lão đưa đồ, sau đó tới Tô Bắc Đạo giết Giang Sơn của Mặc Bút Các, lại lột da lần nữa. Sau khi tiến vào Hoài Nam Đạo, ở Hoài Nam Đạo không tìm thấy người đại tu hành, y liền chiến đấu với các cao thủ Cửu Phẩm, đều lưỡng bại câu thương sau đó lại lột da...

Hạng Thanh Ngưu nói:

- Thoát thai hoán cốt?

Phương Giải lắc đầu:

- Chưa đoán được vì sao y làm như vậy, nhưng có thể khẳng định rằng mỗi lần lột da chỉ sợ tu vị của y đều tăng lên. Y tới Hoàng Dương Đạo tìm ngươi và ta, mục đích không đơn giản là vì muốn giết ta và ngươi, mà là áp chế tu vị để ngang bằng với ta và ngươi. Y cố ý khiến cho mình trọng thương. Đương nhiên, nếu như có thể giết được ta và ngươi, y sẽ không lưu thủ. Giang Sơn của Mặc Bút Các đã chết, các võ giả Cửu Phẩm của Hoài Nam Đạo đã chết. Ta và ngươi không chết không phải vì y nhân từ, mà là y không giết được.

Hạng Thanh Ngưu ừ một tiếng:

- Nhất định là Đại Tự Tại đã nghĩ ra biện pháp gì đó tăng tiến tu vị, rồi dựa vào phương pháp ghê tởm này thoát thai. Ta nghĩ...y tới Tiểu Thắng Sơn tìm Dương Kiên, mấy lần lột da kia chính vì chuẩn bị gặp Dương Kiên?

Phương Giải trầm tư một lúc rồi nói:

- Không phải là không có khả năng. Chắc là y biết tu vị của Dương Kiên rất cao, y không nắm chắc chiến thắng Dương Kiên, cho nên mới dùng biện pháp như vậy đề cao tu vị. Nếu Dương Kiên động thủ, ít nhất y có thể chạy thoát.

- Ta nghĩ...

Hạng Thanh Ngưu liếc nhìn Phương Giải:

- Đại Tự Tại chạy tới tìm Dương Kiên làm cái gì? Lúc trước Đại Tùy không cho phép người của Phật tông tiến vào lãnh thổ chính là quy củ mà Dương Kiên đặt ra. Đại Tự Tại là Đại Thiên Tôn của Phật tông, vậy mà dám đi gặp Dương Kiên?

Phương Giải thở dài:

- Cuối cùng không thoát khỏi hai chữ 'Dã tâm'.

Hắn nghĩ một lúc rồi nói:

- Lúc Đại Luân Minh Vương mới đi theo Tang Loạn tranh giành thiên hạ, thiên hạ đại loạn, về sau Đại Luân Minh Vương tính kế Tang Loạn, nâng đỡ gia tộc Khoát Khắc Đài Mông thay thế Tang Loạn làm lãnh tụ thảo nguyên. Từ đó trở đi đại thảo nguyên chính giáo hợp nhất, địa vị của Phật tông liền củng cố.

- Đại Tự Tại là một kẻ có dã tâm lớn, bằng không làm sao y dám tính kế với Đại Luân Minh Vương? Lần này y tới gặp Dương Kiên, chỉ sợ là muốn học Đại Luân Minh Vương.

- Với tu vị của y, cho dù ở lại trên đại thảo nguyên, tuy gia tộc Khoát Khắc Đài Mông chiếm thượng phong, nhưng trong khoảng thời gian ngắn khó mà tiêu diệt được hết Phật tông. Tới cuối cùng Mông Ca cũng chưa chắc công phá được Đại Luân Tự. Bởi vậy có thể thấy lúc trước chúng ta phỏng đoán bên cạnh Mông Ca có đại cao thủ bức Đại Tự Tại rời đi là không quá chính xác...

Hạng Thanh Ngưu nghĩ một lúc rồi nói:

- Chắc là Đại Tự Tại cảm thấy, hiện tại Phật tông đã không còn cơ hội đông sơn tái khởi ở đại thảo nguyên nữa rồi. Gia tộc Khoát Khắc Đài Mông quyết tâm diệt Phật như vậy, Phật tông muốn trở lại vị trí như lúc trước là không có khả năng. Mà giờ Trung Nguyên đang loạn lạc, giống hệt với lúc Đại Luân Minh Vương phụ tá Tang Loạn.

Phương Giải gật đầu:

- Đại Tự Tại muốn trở thành Đại Luân Minh Vương thứ hai.

- Nhưng Dương Kiên có phải là Tang Loạn không?

Hạng Thanh Ngưu nói:

- Mọi người đều biết Dương Kiên chán ghét Phật tông. Đại Tự Tại tới đó, liệu có phải là tự tay tát vào mặt mình?

Phương Giải cười khổ:

- Trên đời này làm gì có chuyện gì là tuyệt đối? Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch chán ghét Mông Nguyên không thua gì chán ghét Phật tông, nhưng cuối cùng chẳng phải liên thủ với Mông Nguyên giết Lý Viễn Sơn đó sao? Lý Viễn Sơn trấn thủ Tây Bắc nhiều năm, còn phải không dẫn dắt Mông Nguyên nhập quan tàn sát dân chúng đó sao? Lúc trước Dương Kiên không cho Phật tông tiến vào, là vì ông ta biết một khi Phật tông có thành tựu ở Đại Tùy, ông ta muốn khống chế cũng khó khăn. Gia tộc Khoát Khắc Đài Mông chính là một ví dụ.

- Hiện tại không giống lúc trước...

Phương Giải nói:

- Lúc trước Dương Kiên dành chính quyền thuận lợi như vậy, là vì có thư viện Thông Cổ chống đỡ đằng sau, còn có Vạn Kiếm Đường của Vạn Tinh Thần. Có hai thế lực này làm hậu thuẫn, đừng nói là Dương Kiên, đổi thành người khác cũng chiếm được thiên hạ này. Hiện tại thì sao? Dù tu vị của Dương Kiên cao cường, nhưng có ai ủng hộ ông ta? Lúc trước ông ta khởi binh lập Tùy, tiền triều Đại Trịnh đã cực kỳ thối nát, dân chúng cũng hướng về Dương Kiên. Nhưng hiện tại, dân chúng căn bản không biết nên ủng hộ ai.

- Ta không biết Đại Tự Tại thu được bao nhiêu tín đồ ở Tây Bắc, nhưng ở Hoàng Dương Đạo, dưới mí mắt của chúng ta mà y còn có thể âm thầm truyền giáo, vậy thì càng không nói tới Tây Bắc. Không thể không nói rằng, Phật tông rất biết mê hoặc lòng người. Hiện tại Dương Kiên không chỉ cần nhiều cao thủ của Phật tông, mà còn cần có người giúp ông ta làm việc thuận lợi. Đại Tự Tại tới tìm Dương Kiên, là vì y đã nhìn thấu điều này.

- Giờ chúng ta làm gì?

Hạng Thanh Ngưu hỏi.

- Đánh Tô Bắc Đạo.

Phương Giải trầm tư một lúc rồi nói:

- Lúc trước Tán Kim Hầu dẫn người tiến vào Tô Bắc Đạo, mấy thế gia của Tô Bắc Đạo lập tức bố trí trọng binh ở bờ sông Lạc Thủy. Bọn họ sợ ta nhân cơ hội này tấn công Tô Bắc. Nếu bọn họ sợ ta đánh, ta đây liền đánh. Nếu Đại Tự Tại liên thủ với Dương Kiên, La Đồ xong đời rồi. Sau khi chiến thắng, Dương Kiên sẽ hướng vào Tây Nam chúng ta. Các đạo Tây Nam mới yên ổn, ta không chấp nhận có kẻ khác phá hư. Cho nên, chiến trường phải diễn ra ở bên ngoài Tây Nam. Mà Tô Bắc Đạo là sự lựa chọn tốt nhất, bởi vì nó nằm ở giữa ta và Dương Kiên.

Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:

- Ta không hiểu chuyện quân vũ, nhưng ta hiểu chuyện giang hồ. Nếu Dương Kiên thực sự chứa chấp Đại Tự Tại, vậy thì Đạo tôn ta sẽ đứng dậy kêu gọi một nhóm người!

*****

Tiểu Thắng Sơn

Dương Kiên cẩn thận nhìn tăng nhân trẻ tuổi thoạt nhìn chỉ hai mươi tuổi này, có chút không hiểu vì sao mình lưu lại y. Nhưng ông ta biết rằng không phải những lời của Đại Tự Tại đả động ông ta, mà là vì ông ta quả thực cần một người như y hỗ trợ.

Lúc Phác Hổ giằng co với Kim Thế Hùng ở Giang Bắc, từ việc Phác Hổ không giết được Kim Thế Hùng có thể đoán ra được, tu vị của Kim Thế Hùng tất nhiên không tầm thường. Mà tu vị của La Đồ hiện tại mạnh bao nhiêu, Dương Kiên cũng không biết. Lúc ông ta diệt thư viện Thông Cổ, những lời Lịch Thanh Phong nói còn có chút đáng tin.

Lịch Thanh Phong nói La Đồ hút tu vị của không ít người, hiện tại đã có thực lực đánh với Dương Kiên một trận. Nếu quả thực như vậy, cộng thêm hai huynh đệ Kim Thế Hùng Kim Thế Đạc, cùng với những thế lực giang hồ đầu nhập kia, Dương Kiên quả thực khó mà đối phó được.

Lần bình định phản loạn này, Dương Kiên cảm thấy hơi mệt mỏi.

Hai trăm năm trước, ông ta suất quân tranh giành thiên hạ cũng chưa từng mệt mỏi như vậy. Lúc đó, ông ta không cần quan tâm chuyện của giang hồ. Có đệ nhất thiên hạ Vạn Tinh Thần chống lưng, có Vạn Kiếm Đường hùng bá giang hồ, các thế lực giang hồ trong tay kẻ thù đều không đáng giá nhắc tới. Hơn nữa có thư viện Thông Cổ trợ giúp phía sau, Dương Kiên thậm chí không cần quan tâm tới việc tiếp tế. Muốn tiền có tiền, muốn lương thực có lương thực, muốn binh có binh, chỉ quan tâm tới đánh như thế nào.

Những thế lực khác muốn phái khách giang hồ ám sát ông ta, căn bản không tới gần được ông ta. Một thanh kiếm của Vạn Tinh Thần đủ để kinh sợ lòng người. Không ai dám nói có thể sống dưới kiếm của Vạn Tinh Thần.

Năm đó Vạn Kiếm Đường phát võ lâm thiếp, có hơn nửa tông môn giang hồ đứng bên cạnh ông ta. Một nửa còn lại không dám đối nghịch, nhiều nhất chỉ quan sát mà thôi.

Nhưng hiện tại, ông ta làm việc gì cũng phải dựa vào bản thân, thực sự là mệt mỏi.

Nếu bên cạnh ông ta có một tông môn ủng hộ, có một người như Vạn Tinh Thần, vậy thì cuộc chiến này liền không khó khăn nữa. Một việc như diệt thư viện Thông Cổ, căn bản không cần tự ông ta ra tay.

- Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?

Đại Tự Tại đứng một bên, thái độ khiêm tốn.

- Ngươi đang nghĩ gì?

Dương Kiên hỏi.

- Ta đang nghĩ...

Đại Tự Tại cười nói:

- Từ lúc bệ hạ rời khỏi Trường An tới nay, vẫn mặc bộ áo giáp này để gặp mặt mọi người. Số người biết thân phận thực sự của bệ hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bản thân bệ hạ không thể nói ra, những người đó càng sẽ không nói. Cho nên thân phận này không phát ra tác dụng gì.

- Bệ hạ không nói, là vì bệ hạ biết dân chúng sẽ không tin tưởng một chuyện như Thái Tổ Hoàng Đế Đại Tùy sống lại. Kẻ thù không nói, bởi vì bọn họ lo lắng sẽ ảnh hưởng tới đại cục. Tiểu tăng đã tới, là lúc nên nói ra rồi.

- Chuyện này không khó, chỉ cần chia ra làm hai bước.

Đại Tự Tại mỉm cười nói:

- Bệ hạ có thể phái người trở lại Trường An, từ trong nội cung truyền ra một ý chỉ chiêu cáo thiên hạ, nói rằng Phật tông quy thuận Đại Tùy, các đệ tử Phật tông đều muốn xuất lực cho Đại Tùy. Một khi chuyện này tuyên dương ra ngoài, sẽ giống như cơn gió thổi tới cả thiên hạ. Bệ hạ nên biết dân chúng truyền bá rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn gió.

- Thứ hai, cách một thời gian, trong thành Trường An đi ra một ý chỉ, Phật tông dùng mật pháp làm sống lại Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy, tự mình lãnh binh bình định. Tin tức này vừa lan ra, ta có thể tưởng tượng được thiên hạ sẽ chấn động như thế nào. Mặc kệ bọn họ tin hay không tin, thì bốn chữ 'Thái Tổ Hoàng Đế' đủ để kinh sợ rất nhiều người. Những kẻ vốn do dự không biết nên đi theo phản quân hay không, chỉ sợ nghe thấy bốn chữ này liền lập tức bỏ đi suy nghĩ kia, mà là tiếp tục quan sát.

- Đối với bệ hạ mà nói, khiến phần lớn mọi người không dám suy nghĩ linh tinh, chỉ quan sát...như vậy là đủ rồi.

- Ngươi muốn cái gì?

Dương Kiên hỏi.

- Kỳ thực ta hiểu tâm tư của ngươi, ngươi muốn làm Đại Luân Minh Vương thứ hai.

Đại Tự Tại khẽ cười:

- Không, bệ hạ xem nhẹ ta rồi. Đại Luân Minh Vương tính là cái gì? Đại Luân Minh Vương chẳng qua chỉ là phụ tá Tang Loạn chinh phục thảo nguyên mà thôi. Ta muốn phụ tá bệ hạ chinh phục toàn thiên hạ, không chỉ thiên hạ Trung Nguyên, không chỉ thiên hạ thảo nguyên, mà là toàn bộ thiên hạ.

Trong mắt Đại Tự Tại hiện lên tham vọng:

- Tới lúc đó, lúc mọi người nhắc tới Phật tông, tên của ta sẽ đứng trước Đại Luân Minh Vương.

...

...

Từ lúc Phương Giải động niệm tới lúc đội ngũ tập kết xong, chỉ mất chưa tới ba ngày. Sau khi hạ lệnh, bộ máy quân đội liền vận chuyện, từ hậu cần chuẩn bị lương thảo, tới Kiêu Kỵ Giáo an bài người dò đường cho đại quân. Mọi việc diễn ra với tốc độ cực nhanh và chắc chắn khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Phương Giải đã xây dựng Hắc Kỳ Quân thành một đội quân có thể phản ứng rất nhanh, mà điều này cần đội ngũ hậu cần khổng lồ. Đương thời, không có bất kỳ một đội quân nào có thể so sánh với Hắc Kỳ Quân.

Ngày thứ ba sau khi thương nghị, đại quân đã tập kết xong.

Lần này Phương Giải không dẫn theo mấy nàng, bởi vì đây dù sao chỉ là một trận chinh chiến bình thường mà thôi. Nếu Đại Tự Tại thực sự đầu nhập vào Dương Kiên và Dương Kiên chứa chắp y, vậy thì mục tiêu hàng đầu của hai người kia là La Đồ đang xưng đế ở Liễu Châu, chứ không phải là Hắc Kỳ Quân, cũng không rảnh mà bận tâm tới Tô Bắc Đạo. Cho nên lần chinh chiến này Phương Giải sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Với binh lực của Hắc Kỳ Quân, chinh phục một địa phương không có trọng binh trấn thủ, không tính là việc khó.

Phương Giải nhìn thoáng qua đội ngũ chờ xuất phát, khoát tay ra hiệu hành quân. Hắn và Hạng Thanh Ngưu đi lên xe ngựa, bạch sư cũng chen vào trong.

- Lần này mang binh có vẻ ít hơn lần xuôi nam?

Hạng Thanh Ngưu tò mò hỏi một câu.

- Năm vạn!

Phương Giải cười đáp:

- Đánh Tô Bắc Đạo không khó như đánh Nam Yến. Lần này mang năm vạn đều là tân binh, chỉ là muốn cho bọn họ cảm nhận một chút không khí ở chiến trường. Binh lính chưa từng thấy máu thì chưa phải là binh lính chân chính. Phó thống lĩnh Phi Báo Quân Lý Thái đang ở thành Tín Dương, dưới trướng có mấy vạn binh mã. Hơn nữa đi trước có Kỳ Lân và Nạp Lan Định Đông, binh lực thế là đủ rồi. Có lẽ, căn bản không cần dùng nhiều binh lực như vậy.

Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:

- Còn ta thì dành thời gian để ngủ, ta ghét nhất là cảm giác lung lay khi ngồi trên xe ngựa. Dù sao ta không hiểu chuyện quân vũ, không bằng ngủ thật say, đỡ buồn chán lại khôi phục thể lực.

- Thương thế ra sao rồi?

Phương Giải hỏi y.

Hạng Thanh Ngưu nói:

- Đã tốt, tuy đánh với Đại Tự Tại dùng toàn lực, nhưng tốt xấu Đạo tâm của ta chưa bị phá. Bằng không muốn khôi phục cũng khó khăn.

Lúc nói chuyện, y vuốt ve cái bụng mập mạp của mình. Trong đan điền Khí Hải, có hai con cá trắng đen đang ngủ say. Đây là hai con cá rất kỳ quái. Trong bốn đệ tử của Vạn Tinh Thần, Đại đệ tử Tiêu Nhất Cửu lập lên Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc, ông ta không có hai có cá trắng đen này. Nhị đệ tử Dương Kỳ kế thừa một kiếm phá vạn pháp của Vạn Tinh Thần, cũng không có hai con cá trắng đen này. Về phần Tam đệ tử La Úy Nhiên, thì càng không có.

Có lẽ, đây là lý do vì sao lúc trước Vạn Tinh Thần nói rằng tương lai của Đạo tông đều đặt trên người Hạng Thanh Ngưu. Đạo tâm này, không phải là ai cũng ngộ ra được.

Phương Giải nhìn thoáng qua động tác vuốt bụng của y, không nhịn được than:

- Lúc này, nữ nhân là hạnh phúc nhất.

Lúc đầu Hạng Thanh Ngưu không hiểu, qua hồi lâu mới phản ứng tới:

- Đạo gia ta là nam nhân chính cống!

- Ta ít đọc sách, cho nên ngươi chớ gạt ta.

Phương Giải liếc nhìn bộ ngực của Hạng Thanh Ngưu:

- Ngực lớn như vậy mà là nam nhân à?

Hạng Thanh Ngưu hận không thể cắn Phương Giải một cái:

- Chớ có kỳ thị người béo!

Phương Giải lắc đầu:

- Lúc trước ta đọc một cuốn tiểu thuyết viết về giang hồ, bên trong có một người gọi là Bắc hiệp, còn béo hơn ngươi rất nhiều. Y dùng bụng của mình luyện ra một môn công phu gọi là Miên Hoa Đỗ. Người khác tung quyền đánh tới, y không né không tránh, nâng bụng nghênh đón, kết quả là nắm đấm của đối thủ sẽ bị lún vào bụng y, muốn rút không rút được. Sau đó y có thể tự do hành hạ đối thủ...Ngươi có muốn thử một chút hay không?

Hạng Thanh Ngưu lườm hắn một cái:

- Không trêu trọc bụng của ta thì ngươi chết à?

- Sẽ rất buồn.

Phương Giải tựa vào đằng sau, thoải mái nói:

- Đường còn dài, không nói chuyện phiếm thì biết làm gì?

- Sao ngươi không nghĩ làm sao giết cái tên yêu nghiệt kia?

Phương Giải biết y đang nói tới Đại Tự Tại. Hắn lắc đầu nói:

- Thân thể của Đại Tự Tại rất kỳ quái, đã trúng một kiếm ý, lại trúng nhiều cú dẫm của ngươi như vậy, cũng trúng mấy quyền của ta, tuy thoạt nhìn y bị thương rất nặng, nhưng sau khi lột da liền khôi phục như lúc đầu. Muốn giết y, trừ khi một kích giết chết.

Hạng Thanh Ngưu thở dài:

- Sao Phật tông lắm kẻ biến thái như vậy?

- Bởi vì có một kẻ biến thái như Đại Luân Minh Vương, cho nên phía dưới là một ổ biến thái.

- Ngươi không thể biến thái một lúc?

- Ta còn chưa đủ biến thái sao?

- Đúng a, ngươi cũng là biến thái.

- Chẳng lẽ ngươi không phải sao? Trong bụng nuôi hai con cá!

- Đúng a, ta cũng là biến thái...


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1228)


<