Vay nóng Tinvay

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0868

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0868: Lột xác
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Lạc Thủy

Một nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng như tuyết tới bờ sông chờ người chèo thuyền. Ông lão đưa đò gần đấy lúc nhìn thấy khuôn mặt của người này không nhịn được thầm khen. Ông ta đã chở người qua lại ở đây hơn nửa đời người, cũng thấy qua rất nhiều người, nhưng chưa từng thấy vị công tử có phong thần như ngọc như vậy.

Bất kể dáng vẻ hay là tướng mạo, người trẻ tuổi này đều nổi bật. Nhưng không biết vì sao lại để cái đầu trọc. Bắt mắt nhất, chính là ở huyệt bạch hội trên đỉnh đầu y có một bớt đỏ tươi. Nhìn kỹ không giống như là vẽ lên, mà là trời sinh.

Lão già này đã khá lớn tuổi, đã trải qua Thương Quốc diệt vong. Nhưng có lẽ vì vài chục năm rồi không gặp tăng nhân, cho nên quên rằng thế gian này có một đám người như vậy. Tuy nhiên lúc nhìn thấy tăng nhân này, ông ta chợt nhớ tới mình có nghe người khác nói qua, những người có bớt đỏ trên đầu đều không giống người thường. Vị trí bớt càng cao, thì tiền đồ càng tươi sáng.

Người càng già, có một số việc không nhớ được, nhưng lại nhớ rất rõ mấy chuyện vụn vặt vốn nên quên.

- Vị này, ngài muốn qua sông à?

- Ta muốn sang bờ bên kia, mong lão trượng giúp đỡ.

Nam tử trẻ tuổi khách khí nói.

Ông lão cười sang sảng:

- Sao có thẻ nói giúp đỡ được. Ngươi muốn qua sông, ta lấy tiền của ngươi, đây là kinh doanh. Nếu như ngươi nói mong ta giúp đỡ, thì ta lại xấu hổ thu tiền ngươi.

Nam tử trẻ tuổi sờ sờ vào ngực, lấy ra một miếng ngọc đưa cho ông lão:

- Đi vội nên không mang theo bạc trên người. Miếng ngọc này chắc đủ trả tiền thuyền. Loạn thế đồ ngọc không đáng tiền cho lắm, tuy nhiên miếng ngọc này không hư hại gì, vẫn có giá.

Ông lão vội vàng lắc đầu:

- Cho dù đồ ngọc giảm giá, nhưng ta không đủ tiền lẻ trả cho ngươi.

- Không cần trả tiền lẻ.

Nam tử trẻ tuổi đi lên thuyền rồi nói:

- Nếu còn thừa, coi như ta mua lão trượng một vấn đề.

- Vấn đề?

Lão già nhìn y với vẻ khó hiểu, cảm thấy người này thật kỳ quái. Nhưng miếng ngọc này nhất định đổi được không ít bạc, đồ tốt như vậy không nên cầm cố, mà để làm vật gia truyền là hay nhất.

- Nếu là chuyện ta biết, ngài cứ việc hỏi.

Lão già cẩn thận nhận lấy miếng ngọc, chà vào người mấy cái, lấy một cái khăn tay từ trong ngực rồi cẩn thận gói lại.

- Qua sông chính là Tô Bắc Đạo rồi. Xin hỏi Tô Bắc Đạo có tông môn giang hồ nào nổi tiếng không?

Nam tử trẻ tuổi nói:

- Ta một mực sống bên kia sông cho nên không biết nhiều chuyện cho lắm. Nghe nói Giang Nam có nhiều danh môn đại phái, lão trượng đã kiếm ăn ở con sông này cũng mấy chục năm rồi, chắc biết nhiều chuyện ở Tô Bắc Đạo.

Ông lão nhìn nam tử trẻ tuổi, bỗng nhiên hiểu ra:

- À, ta biết rồi, công tử muốn lưu lạc giang hồ phải không? Thu của ngài thứ quý trọng như vậy, nếu không khuyên ngài một câu thì trong lòng lại băn khoăn. Công tử à, giang hồ này quá lớn, chắc ngài mới lần đầu tiên ra khỏi nhà, nếu muốn trưởng thành, nên đi nhiều nhìn nhiều, chớ có chọc vào danh môn đại phái gì đó.

- Những tông môn lớn kia, cái nào mà chẳng có chỗ dựa sau lưng? Chẳng hạn như Kim Đao Môn ở Tô Bắc Đạo, chỗ dựa chính là Kim gia. Tuy nghe nói hiện tại Kim gia đã không bằng lúc trước, nhưng vẫn là Hào Môn nhất đẳng. Nói sau, hai huynh đệ Kim Thế Hùng Kim Thế Đạc phất cờ tạo phản, Kim Đao Môn cũng ở trong đó. Một người phong lưu như công tử, cần gì tự chuốc khổ vào bản thân?

- Nếu sống ở nhân thế, thì nên có tâm tiến tới.

Nam tử trẻ tuổi cười cười:

- Kim Đao Môn, ta nhớ kỹ rồi, còn có tông môn nào hùng mạnh hơn không?

- Ài!

Thấy không khuyên được y, ông lão vừa chống thuyền vừa nói:

- Nếu công tử muốn trưởng thành, thì một người ngoài như ta liền không nói gì thêm. Ta không phải là người trong giang hồ, nhưng mấy năm qua cũng nghe được ít nhiều. Tông môn lớn nhất của Tô Bắc Đạo không phải là Kim Đao Môn, mà là Mặc Bút Các. Các chủ Mặc Bút Các được xưng là Nhất Bút Giang Sơn, tên cũng là Giang Sơn. Nghe nói văn võ song tuyệt, từng làm thầy giáo ở thư viện Thông Cổ. Thư pháp của ông ta có một không hai ở Giang Nam. Cho dù rất nhiều người quyền to thế trọng muốn cầu ông ta một bức tranh chữ, cũng không dễ dàng.

- Về sau nghe đồn rằng ông ta dùng thư pháp mà tiến vào Đạo. Từ đó trở đi rời khỏi thư viện Thông Cổ, tự lập môn hộ. Lại về sau ông ta dùng một cây bút khiêu chiến rất nhiều cao thủ Tô Bắc Đạo, đánh trận nào thắng trận ấy. Từ đó địa vị của Mặc Bút Các trong giang hồ được đề cao.

Lúc nói những lời này, ông lão nói như thuộc lòng. Ông ta chèo thuyền ở đây đã nhiều năm, nghe thấy nhiều khách nhân qua lại kể chuyện, cho nên tất nhiên nghe được không ít những lời đồn thật thật giả giả.

- Mặc Bút Các sao?

Nam tử trẻ tuổi gật đầu:

- Đáng giá để thăm hỏi một chút. Lúc ở nhà ta cũng từng nghe nói qua danh tiếng của thư viện Thông Cổ.

- Thư viện Thông Cổ không phải là tông môn giang hồ!

Ông lão cải chính:

- Thư viện Thông Cổ chỉ là một thư viện.

Nam tử trẻ tuổi cười cười, không phản bác.

Sau đó hai người không nói chuyện gì nữa. Lão già thỉnh thoảng đặt tay lên ngực, đó là chỗ ông ta cất miếng ngọc. Có thể nhìn ra được, ông ta rất để ý tới miếng ngọc này. Có lẽ là do ông ta làm việc cả đời, chưa từng thấy một bảo bối như vậy.

Lúc sắp tới bờ, nam tử trẻ tuổi đứng dậy, liếc nhìn ông lão một cái rồi nhẹ nhàng nói:

- Rõ ràng lão đã nhìn ra lai lịch của ta, nhưng cứ giả bộ như không nhìn ra. Người già quả nhiên đều giảo hoạt. Có lẽ là do lão quá tham tiền, thế nên ngay cả người của Phật tông cũng dám đưa qua sông.

Khuôn mặt của ông lão cứng lại, vô thức sờ chỗ cất miếng ngọc:

- Đáng tiếc, một món đồ tốt như vậy, không thể mang về cho đứa cháu rồi...

Ông ta nhìn nam tử trẻ tuổi, nói:

- Lúc tới gần ta mới nhìn ra ngươi là tăng nhân, muốn tránh cũng đâu còn kịp nữa? Ta giả vờ như không biết, vì sao ngươi cũng không thể giả vờ như không biết?

- Bởi vì...

Nam tử trẻ tuổi chỉ một ngón tay vào trán lão già, lão già lập tức ngã xuống.

- Ta cũng rất để ý tới miếng ngọc bội kia.

Nam tử trẻ tuổi lấy miếng ngọc từ ngực lão già, sau đó tiện tay ném cái khăn tay xuống sông. Y không liếc cỗ thi thể kia nhiều hơn, dường như người này không có bất kỳ quan hệ gì với y. Đã cách bờ biển khá gần, sau khi nhảy lên bờ, y liền đi về hướng đônng.

- Mặc Bút Các...

Nam tử trẻ tuổi vừa đi vừa lẩm bẩm:

- Cũng không biết tu vị của Nhất Bút Giang Sơn như thế nào. Phải áp chế tới mức nào thì mới được. Mỗi lần thoát xác như vậy thật là phiền phức...

Y sờ sờ khuôn mặt của mình, động tác nhẹ nhàng:

- Khuôn mặt thật hốc hác.

*****

Bờ biển Lạc Thủy

Liêu Sinh nhìn thuyền nhỏ được kéo về, cẩn thận kiểm tra thương thế của ông lão:

- Hầu gia, người này bị chỉ kình phá vỡ sọ. Thuộc hạ không biết y ra tay như thế nào cho nên không thể phán đoán. Tuy nhiên có lẽ chính là y rồi.

Liêu Sinh nhìn thoáng qua Ngô Nhất Đạo đứng một bên:

- Qua Lạc Thủy tiến vào Tô Bắc Đạo, không còn là địa bàn của chúng ta nữa.

Ngô Nhất Đạo trầm mặc một lúc lâu mới nói:

- Còn nhớ lúc ở thành Thanh Phong ta đã nói gì với ngươi không?

Liêu Sinh gật đầu:

- Hầu gia nói rằng, kẻ khiến Chủ Công bị thương, cho dù chạy tới chân trời góc bể cũng phải đuổi kịp. Hễ là người của Hắc Kỳ Quân, đều không chấp nhận người như vậy tồn tại.

- Qua sông!

Ngô Nhất Đạo thản nhiên nói hai chữ, sau đó quay lại ra lệnh cho thủ hạ:

- Trở về nói cho Chủ Công, ta muốn mang theo người của Kiêu Kỵ Giáo qua sông tiến vào Tô Bắc Đạo.

Biết là người của Hắc Kỳ Quân đuổi bắt tội phạm, có rất nhiều ngư dân tự đi tới đưa người qua sông. Tới bờ bên sông bên kia, Ngô Nhất Đạo không ra lệnh đổi trang phục, người của Kiêu Kỵ Giáo vẫn mặc áo gấm. Ông ta nhìn binh lính đề phòng nghiêm khắc ở bền tàu phía xa xa, ra lệnh cho Liêu Sinh:

- Đi tới nói với bọn họ, Hắc Kỳ Quân muốn đi qua đuổi bắt tội phạm. Dù bọn họ có đáp ứng hay không, ta đều phải đi qua.

Tô Bắc Đạo vốn là địa bàn của thư viện Thông Cổ. Sau khi thư viện bị tiêu diệt không bao lâu, do La Đồ và Kim Thế Đạc liên thủ với nhau ở Liễu Châu bên kia, binh mã của Dương Kiên lập tức xuất phát về hướng đông. Lại về sau La Đồ xưng đế ở Liễu Châu đổi tên thành Thắng Đồ, càng không có người để ý tới Tô Bắc Đạo bên này nữa rồi.

Hiện tại chiếm đóng Tô Bắc Đạo, là thế lực của mấy thế gia Tô Bắc Đạo, binh lực có mấy vạn.

Đám binh lính trông coi Lạc Thủy kia, sợ nhất là có một ngày Hắc Kỳ Quân vượt sông sang bên này. Hiện tại, Hắc Kỳ Quân đã củng cố địa vị ở Tây Nam, quân lực hùng mạnh. Làm hàng xóm của Hắc Kỳ Quân, vài thế gia của Tô Bắc Đạo tất nhiên là không có ngày nào là yên tâm rồi.

- Hắc Kỳ Quân qua sông đuổi bắt tội phạm, mong các vị cho đi qua.

Liêu Sinh nhìn những binh lính kia, nói:

- Nếu các vị nhìn thấy một người mặc áo trắng đầu trọc đi qua đây, nói cho ta biết.

- Điều này...

Giáo úy trông coi bến tàu kinh hãi tới trợn mắt há mồm. Y thực sự không ngờ Hắc Kỳ Quân lại quang minh chính đại đi tới. Y ngập ngừng không dám quyết định, cũng không dám cự tuyệt. Ai chẳng biết hiện tại Hắc Kỳ Quân mạnh cỡ nào, bình Ung Châu, nuốt bốn đạo, diệt Nam Yến, những việc đó diễn ra mới chỉ không bao lâu.

- Không thể à?

Liêu Sinh cười lạnh:

- Ta chỉ là báo trước cho ngươi một tiếng mà thôi, chứ không quan tâm câu trả lời của ngươi. HOặc là ngươi mở chướng ngại vật trên đường, hoặc là bọn ta trực tiếp đi qua. Ngươi chỉ là Giáo úy, làm sao báo lên cấp trên là chuyện của ngươi, mà cấp trên xử lý như thế nào là chuyện của bọn họ.

- Ta...

Vị Giáo úy này há hốc miệng, cuối cùng không dám rút đao ra. Tuy có một khoảnh khắc tự tôn của quân nhân khiến cho y gần như định rút đao ra.

Liêu Sinh không để ý tới y nữa, khoát tay áo, lập tức có đại đội Kiêu Kỵ Giáo đi tới, mở chướng ngại vật trên đường. Mọi người lên ngựa vọt qua trạm canh gác.

- Làm sao bây giờ?

Một binh sĩ hỏi Giáo úy kia.

- Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai?

Giáo úy giận dữ nói, lúc này mới phát hiện sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

...

...

Núi Diệu Bút

Mặc Bút Các

Đại Tự Tại cả người là vết thương mình nhìn thoáng qua thi thể đầy đất, lại nhìn ánh mắt vô thần của vị Các chủ được xưng là Nhất Bút Giang Sơn kia, y lắc lắc đầu.

- Áp chế một cảnh giới nên mới đánh với ngươi vất vả như vậy. Cái danh hiệu Nhất Bút Giang Sơn thật đúng là không đáng tin a...

Y không để ý tới Các chủ Mặc Bút Các đã bất động, y nhìn thoáng qua căn nhà phía sau rồi đẩy cửa đi vào. Y nhảy lên xà nhà, hai chân móc vào xà, đầu dốc xuống, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Y đã giết sạch Mặc Bút Các, chỉ còn lại vị Các chủ mất hết sức sống ngồi tê liệt trong sân, trơ mắt nhìn người nọ vào trong nhà, sau đó trơ mắt nhìn người nọ treo trên xà nhà.

Sau nửa canh giờ, vị Các chủ bị thương gần chết kinh hô một tiếng vì cảnh tượng mình trông thấy. Máu từ cổ họng lại phun ra, ánh mắt gần như lồi ra vì kinh ngạc. Không kiên trì được bao lâu liền ngã xuống đất, không động đậy được nữa.

Đúng là bị hù chết.

Bên trong căn nhà.

Cái người treo trên xà nhà kia, bắt đầu bóc da trên người.

Cạch.

Da người rơi xuống đất.

Trời tối, ánh trăng vẩy xuống, nhưng không át được mùi máu tanh trong viện. Ánh trăng nhạt từ khe cửa chiếu vào trong nhà, chiếu tới bộ da người kia, cực kỳ âm trầm quỷ dị.

...

Tô Bắc Đạo

Ngụy thành

Mấy người đứng đầu các gia tộc tụ lại một chỗ, sắc mặt đều ngưng trọng. Bọn họ tập trung lại là vì người của Hắc Kỳ Quân bỗng nhiên xâm nhập Tô Bắc Đạo. Đã bàn bạc suốt nửa ngày nhưng không bàn ra được cái gì. Về mặt mũi mà nói, Hắc Kỳ Quân ngang nhiên đi qua đây, bọn họ tất nhiên mất mặt. Binh sĩ phía dưới đều đang quan sát, cứ thế bỏ qua sẽ hạ thấp uy tín. Nhưng nếu thực sự dùng đao thương ngăn cản, ai biết liệu đây có phải là âm mưu của Hắc Kỳ Quân hay không?

Người của Lưu gia cau mày, lắc đầu nói:

- Các ngươi nói muốn đánh, ta không phản đối, bởi vì bỏ qua chuyện này, quân tâm sẽ chịu ảnh hưởng. Nhưng ta chỉ muốn nói một câu...

Y liếc nhìn những người khác:

- Liệu đây có phải là âm mưu của Phương Giải không?

Y lo lắng nói:

- Giả vờ phái người qua sông bắt tội phạm gì đó, buộc chúng ta động đao giết người, sau đó hắn liền lấy cớ để động binh với Tô Bắc Đạo chúng ta. Năm đạo Tây Nam, cộng thêm Nam Yến đã đổi tên thành Vân Nam Đạo, một vùng đất rộng lớn như vậy, mỗi ngày xảy ra bao nhiêu án mạng? Nghe nói Kiêu Kỵ Giáo giống như thân binh doanh của Phương Giải, quyền lực rất lớn, chẳng lẽ bọn họ lại vì một tội phạm mà mang theo nhiều người qua sông tới đây?

Lời này vừa nói xong, xung quanh liền yên tĩnh.

Người của Triệu gia giận dữ nói:

- Vậy ngươi nói xem làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại nhịn? Một đám binh lính mang theo đao ngang nhiên đi qua Tô Bắc Đạo, coi chúng ta đều là người mù à?

- Không ai coi chúng ta là người mù.

Người của Lưu gia thở dài:

- Nếu Phương Giải thực sự muốn động binh với Tô Bắc Đạo, hắn chỉ ước gì chúng ta mắt sáng!

Người của Tôn gia do dự một lát rồi nói:

- Kỳ thực lời này không phải là không có lý. Hiện tại binh mã triều đình tới Liễu Châu bình định La Đồ. Binh mã của Kim Thế Hùng mới qua sông đuổi theo quân đội triều đình, còn binh lực của Tô Bắc Đạo chúng ta cộng lại có bao nhiêu? Bằng với số binh lực đó có chống lại được Hắc Kỳ Quân không? Giờ Tô Bắc Đạo không có binh mã của triều đình, không có binh mã của Kim gia, càng không có binh mã của La Đồ, đây chính là cơ hội tốt nhất để Hắc Kỳ Quân động binh.

- Hắn truy bắt tội phạm không sớm không muộn, lại chọn đúng thời điểm binh lực ở Tô Bắc Đạo đang hư không? Theo ta thấy...đây là âm mưu của hắn. Giờ chúng ta nên suy nghĩ xem, vì sao Phương Giải lại muốn động binh với Tô Bắc...Ba thế lực kia sớm muộn gì cũng phân ra thắng bại. Kẻ thắng sẽ hướng về chỗ nào trước? Tất nhiên là Tây Nam.

Y đứng dậy nói:

- Tây Nam rộng lớn, lại là đất lành. Lúc Đại Tùy cường thịnh, gần bốn thành quốc khố tới từ Tây Nam! Phương Giải thật vất vả mới đứng vững ở Tây Nam, chẳng lẽ lại dễ dàng để cho thế lực khác đánh tới? Ta đoán, hắn muốn động binh với Tô Bắc là vì muốn đặt chiến trường ở bên ngoài Tây Nam.

Người của Triệu gia sửng sốt:

- Ý của ngươi là, Phương Giải không muốn khai chiến ở địa bàn của mình, cho nên định biến Tô Bắc chúng ta làm chiến trường? Tới lúc đó mặc kệ tam phương kia ai thắng, hắn đều quyết chiến với người thắng ở Tô Bắc Đạo. Cho dù hắn binh bại, thì cũng không ảnh hường gì tới Tây Nam!

- Tám chín phần là như vậy.

Người của Lưu gia gật đầu:

- Cho nên, ý của ta là, chúng ta không cho hắn cơ hội đó!

Người của Tôn gia ừ một tiếng:

- Việc này không còn ở mặt thể diện nữa rồi. Phong tỏa tin tức, khiến người phía dưới không biết. Chỉ cần đám Kiêu Kỵ Giáo của Phương Giải kia không gây loạn trên địa bàn của chúng ta, thì chúng ta mặc kệ bọn chúng đi.

- Đúng rồi!

Người của Lưu gia chợt nhớ tới một việc:

- Nghe nói thủ hạ của Phương Giải đi về hướng Mặc Bút Các, chẳng lẽ là muốn lôi kéo cao thủ giang hồ? Tu vị của Giang Sơn cao số một số hai ở Tô Bắc Đạo. Nếu có thể lôi kéo được ông ta, đám lục lâm Tô Bắc Đạo sẽ không có người nào dám đối nghịch với Phương Giải.

- Phòng ngừa rủi ro có thể xuất hiện.

Người của Tôn gia đứng dậy:

- Ta tự mình tới Mặc Bút Các để gặp Giang Sơn. Dù sao chúng ta còn cần ông ta.

- Cũng tốt!

Hai người khác đứng lên nói:

- Vì phòng ngừa biến cố, không bằng ba người chúng ta tụ binh một chỗ, bố trí phòng ngự ở phía tây bờ Lạc Thủy. Tuy binh lực trong tay chúng ta không nhiều lắm, nhưng có Lạc Thủy làm lá chắn, việc phòng thủ sẽ dễ dàng hơn.

- Trở về lập trức triệu tập binh mã!

Ba người thảo luận đã lâu, nhưng không biết bọn họ đều lầm đường, càng không biết rằng kết quả thảo luận này đã dẫn tới đại họa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1228)


<