← Hồi 0861 | Hồi 0863 → |
Đại Tự Tại nhìn Hạng Thanh Ngưu, lắc đầu nói:
- Ta nghe nói ngươi đã là Đạo tôn của Trung Nguyên rồi, trước kia lúc ở Đại Luân Tự ta có chút thưởng thức Đạo tông. Bởi vì tuy Đạo tông thành lập không lâu, nhưng xuất hiện mấy nhân vật kinh tài tuyệt diễm. Tuy nhiên về sau, nhìn ngươi được lên làm Đạo tôn Đạo tông, ta liền không có hứng thú với Đạo tông nữa.
Hạng Thanh Ngưu cười lạnh một tiếng:
- Đứng xé ra chuyện khác, muốn đánh nhau thì lên đi!
Y quay đầu nhìn Phương Giải:
- Trận chiến này, chớ có tranh đoạt với ta.
Phương Giải gật đầu:
- Ừ!
Sau đó hắn xoay người đi tới các nhà khác trong thôn:
- Chờ ta trở lại.
Hạng Thanh Ngưu biết Phương Giải muốn làm gì, cho nên mỉm cười nói với hắn:
- Ta thích nhất cảm giác làm anh hùng này, cho nên chớ vội vã quay lại.
Phương Giải sắc mặt ngưng trọng, không nói gì thêm, dẫm chân một cái liền xông ra ngoài.
- Ngươi không nên để hắn rời đi.
Đại Tự Tại lắc đầu:
- Ta đã mượn địa thế của nơi này, một khi ngươi hao hết nội kình ngươi liền bó tay chịu chết. Phương Giải tốt xấu có thể dựa vào cơ thể để ngăn cản một lúc, mà ngươi...đã chuẩn bị chết chưa?
Hạng Thanh Ngưu bước mạnh về phía trước một bước, hai tay đẩy một cái, ống tay màu đen rộng thùng thình trong nháy mắt phồng lên, hai đạo nội kình giống như Nộ Long gào thét về hướng Đại Tự Tại.
Đại Chu Thiên!
Đại Tự Tại than nhẹ:
- Lâu như vậy rồi mà vẫn không tiến bộ.
Y giơ tay trái lên tạo hình Niêm Hoa, lập tức có một bông hoa sen bảy cánh nở rộ trước người y. Hoa sen này khác rất lớn với hoa sen của Thiên Tôn Trí Tuệ tạo ra. Hoa sen của Thiên Tôn Trí Tuệ nhìn như tạo thành từ ngọc trắng, tinh khiết hoàn mỹ, Mà hoa sen bảy cánh của Đại Tự Tại lại giống như làm từ thủy tinh, phát ra ánh sáng trong suốt.
Nộ Long đập mạnh vào hoa sen bảy cánh, phía ngoài cùng của hoa sen chợt phát ra tia sáng chói mắt, chắn toàn bộ nội kình của Đại Chu Thiên ở bên ngoài. Mà trong khoảnh khắc hoa sen tiếp xúc với Đại Chu Thiên, hoa sen bảy cánh bắt đầu chuyển động, cánh bên ngoài càng ngày càng lớn, giống như là cánh quạt.
Hạng Thanh Ngưu biến sắc, chuyển đổi tâm pháp, không ngờ nội kình của Đại Chu Thiên lại không quay về được.
Phải biết rằng nội kình của Đại Chu Thiên có thể điều khiển không quan tâm tới khoảng cách. Nhưng đóa hoa sen bảy cánh kia vừa mới xoay tròn, không ngờ hút cả nội kình của Đại Chu Thiên. Đại Chu Thiên vốn vòng trở về lập tức dừng lại. Hạng Thanh Ngưu liền hiểu ra mục đích của Đại Tự Tại, cho nên trong lòng chấn động.
Nơi này đã bị trận pháp của Đại Tự Tại khống chế, Hạng Thanh Ngưu căn bản không thể lợi dụng nguyên khí thiên địa ở nơi này được, dựa vào chỉ là nội kình bên trong Khí Hải đan điền. Mà lần này Đại Tự Tại hút một cỗ nội kình khá lớn của Hạng Thanh Ngưu, khiến Hạng Thanh Ngưu hao hụt nội kình.
- Trên thảo nguyên, lúc hoa sen nở rộ, mục dân đều phải quỳ bái.
Đại Tự Tại nhẹ nhàng nói:
- Mà từ hôm nay trở đi, ta giết Đạo tôn trước, lại giết Phương Giải, hoa sen kia sẽ nở rộ khắp Trung Nguyên. Không phải người Tùy các ngươi vẫn muốn diệt Phật tông của ta đó sao? Vậy ta liền đem ánh sáng của Phật tông bao phủ Trung Nguyên.
Y chỉ tay về phía trước, cánh của hoa sen bỗng tách ra. Ba cánh xoay tròn tại chỗ, mang theo nội kình Đại Chu Thiên của Hạng Thanh Ngưu. Còn bốn cánh hoa thì bay ra ngoài, dừng lại cách Hạng Thanh Ngưu 4, 5 mét, sau đó nổ tung. Bốn cánh hoa này giống như tấm sắt nặng ngàn cân, đâm thẳng xuống đất.
Cùng lúc đó, hoa văn phức tạp trên cánh hoa sáng lên, Hạng Thanh Ngưu lập tức cảm thấy áp lực đè nặng lên lưng.
Ầm ầm!
Hai chân của y lún xuống đất.
- Phật tông dương thiện.
Đại Tự Tại nhìn Hạng Thanh Ngưu, nói:
- Nếu ngươi đồng ý cởi bộ trang phục xấu xí kia ra rồi quy y dưới trướng của ta, ta sẽ bỏ qua tất cả mọi chuyện trước kia. Minh Vương không từ bi, ta từ bi.
Hạng Thanh Ngưu cắn răng, nhấc chân lên nói:
- Ngươi là đệ tử của Đại Luân Minh Vương, nhưng luôn tính kế làm sao giết hắn. Giờ ngươi lại muốn dạy ta khi sư diệt tổ như thế nào à?
Y cố gắng nhấc một chân lên, chuẩn bị rút chân còn lại thì ầm một tiếng, một bàn tay khổng lồ từ bầu trời rơi xuống đập vào lưng Hạng Thanh Ngưu, khiến y vừa mới rút chân ra lại bị đè xuống lòng đất.
Hạng Thanh Ngưu giống như vác một ngọn núi lớn sau lưng, trong nháy mắt trán đầy mồ hôi.
- Trận pháp này có thể thúc dục mười hai tuyệt học của Phật tông, vừa rồi là Đại La Phật Thủ.
Đại Tự Tại nói:
- Cần gì chấp nhất như vậy? Thế gian này vốn không phân chính tà, ta đứng ở chỗ cao, thế nhân đều phải ngước đầu nhìn ta. Ta nói bên kia là thế giới cực lạc, bên kia chính là thế giới cực lạc. Nếu như ngươi nguyện ý quy phục ta, ta ban thưởng cho ngươi vị trí Pháp Vương, chỉ dưới một mình ta. Phật và Đạo hợp làm một, ngươi dưới một người trên vạn người, vì sao không chịu? Trận pháp này còn có mười một tuyệt học chưa thi triển ra, ngươi thực sự muốn kiên trì chống đỡ?
Hạng Thanh Ngưu phun một bụm máu, cười lạnh nói:
- Chắc cuộc đời ngươi chưa được thấy vài nam tử đứng thẳng lưng đúng không?
Y giang rộng hai chân, bùn đất quay cuồng.
Sau đó y hạ thấp người xuống rồi mạnh mẽ đứng dậy, Đại La Phật Thủ bị y cứng rắn khiêng lên.
- Trả lại cho ngươi!
Hạng Thanh Ngưu dùng hai tay giơ Đại La Phật Thủ lên hướng về phía Đại Tự Tại. Đại Tự Tại lắc đầu, ngón tay biến đổi, Đại La Phật Thủ lập tức biến mất vô hình. Đại La Phật Thủ vừa mất, áp lực trên người Hạng Thanh Ngưu liền giảm bớt. Nhưng y còn chưa kịp thở phào, vô số chỉ kình từ bốn cánh hoa tấn công về hướng y giống như mưa.
- Đây là Niêm Hoa Chỉ!
Đại Tự Tại lạnh nhạt nói:
- Ngươi nguyện ý khiêng, ta không vội, ta muốn xem ngươi khiêng được bao lâu.
Chỉ kình dày đặc khiến người ta líu lưỡi. Người của thời đại này còn chưa từng gặp qua súng tiểu liên, nếu gặp thì nhất định sẽ cảm thấy những Niêm Hoa Chỉ này còn kinh khủng hơn súng tiểu liên. Chỉ kình bắn về phía Hạng Thanh Ngưu liên miên không dứt, mà lúc này hai chân của y bị vùi xuống đất, muốn tránh cũng không tránh được.
...
...
- Ngày đó trên đài Thanh Tịnh của Đại Luân Tự, ta và chư vị sự đệ biện luận về phật pháp.
Đại Tự Tại nói:
- Lúc ấy Trí Tuệ hỏi ta, thế gian này có bao nhiêu luân hồi? Có phải mỗi người đều có luân hồi, trên đời này có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu luân hồi đúng không?
Đại Tự Tại nhìn Hạng Thanh Ngưu bị chỉ kình tra tấn, chậm rãi nói:
- Ta nói với Trí Tuệ rằng, điều ngươi nói là Đại luân hồi, cả đời người, sinh tử chính là một Đại luân hồi, như vậy có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu Đại luân hồi. Mà trong cuộc đời lại có rất nhiều tiểu luân hồi. Ngươi cảm thấy mỗi ngày là một ngày mới, kỳ thực mỗi ngày chính là một tiểu luân hồi. Lúc trước ở Đại Luân Tự ngươi bị Dương Kiên bỏ rơi, hiện tại ngươi bị Phương Giải bỏ rơi, đây chính là luân hồi.
Đại Tự Tại đứng ở đó, chỉ không ngừng dùng ngón tay tạo niêm hoa, rồi chậm rãi nói, dường như sự phản kháng của Hạng Thanh Ngưu không hề gây một áp lực nào cho y.
*****
- Nhân tính vốn ích kỷ, ngươi vì người khác, nhưng người khác chưa chắc vì ngươi. Ta nhớ rất lâu trước, ta hỏi Đại Luân Minh Vương, làm sao cứu vớt được bản thân, cứu vớt được người khác? Đại Luân Minh Vương đáp, người nhất đẳng cứu vớt người khác, người nhị đẳng cứu vớt bản thân mình, người tam đẳng bị người khác cứu vớt. Ta không hiểu, hỏi rằng, nếu thế gian bình đẳng, sao còn phân chia nhất, nhị, tam? Đại Luân Minh Vương đáp, ngươi hái đào trên cây, có phải có quả ngọt, có quả chua? Đến quả đào còn khác nhau, huống chi là con người?
- Ta lại hỏi, vì sao người nhất đẳng cứu vớt được người khác?
Đại Tự Tại liếc nhìn Hạng Thanh Ngưu một cái, tiếp tục nói:
- Đại Luân Minh Vương đáp, bởi vì loại người này đứng ở chỗ cao, nói một lời, vạn chúng nghe theo. Hắn nói một là một, mọi người tin lời hắn bởi vì mọi người đều cho rằng hắn vì muốn tốt cho bọn họ. Kỳ thực, cái gọi là cứu vớt người, bất quá là vì bản thân. Người nhị đẳng cứu vớt chính mình...
- Bởi vì người nhị đẳng không có trí tuệ như người nhất đẳng, cho nên không thể dùng người khác thành toàn cho mình, chỉ có thể tự mình thành toàn cho mình, đó chính là cảnh giới bản thân. Vứt bỏ hết thị phi, quan niệm thiện ác, để thành toàn cho mình. Hạng Thanh Ngưu, tư chất của ngươi không tầm thường, nhưng tâm tính lại bị những quy củ trói buộc, không tiến lên người nhất đẳng được, chỉ có thể làm người nhị đẳng. Nếu như lúc này ngươi gật đầu, ta liền truyền cho ngươi phương pháp viên mãn.
Đại Tự Tại nói:
- Chỉ khi ngươi viên mãn, ngươi mới cứu vớt được người khác!
- Phì!
Hạng Thanh Ngưu nhổ một bãi nước bọt:
- Có thể nói mấy lời vô sỉ một cách đường hoàng như vậy, ngươi không hổ là Đại Thiên Tôn của Phật tông!
- Con người có quá khứ, hiện tại và tương lai.
Đại Tự Tại nói:
- Đại Thiên Tôn là quá khứ của ta, giờ ta là Phật Vương. Mà Đạo tôn là quá khứ của ngươi, hiện tại ngươi là tù nhân của chính bản thân mình. Còn tương lai, ngươi trở thành Pháp Vương hay là một bộ xương khô, đều trong một ý niệm của chính ngươi. Ta nghe nói người Tùy các ngươi vốn kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo đó có tác dụng gì? Ngươi khác với Phương Giải, từ nhỏ hắn đã nằm trong thân xác của người khác, cho dù thành tựu cao tới đâu, thì cũng không thoát được vận mệnh. Ta khuyên ngươi, là muốn chỉ một con đường cho ngươi.
- Con đường của ta...
Xung quanh Hạng Thanh Ngưu có hai con cá trắng đen bơi qua bơi lại. Nếu từ phía trên nhìn xuống, sẽ thấy hai con cá trắng đen kia bơi thành hình Thái Cực.
- Vì huynh đệ làm việc nghĩa không chùn bước, đối với kẻ thù, không chết không ngừng!
Hạng Thanh Ngưu mở rộng hai tay, hai con cá trắng đen bỗng nhiên tách sang hai bên rồi bơi tới phía trước. Tất cả chỉ kình đều bị hai con cá này đánh văng ra. Hai con cá, một trái một phải đánh về phía cánh hoa sen. Rắc một tiếng, cánh hoa vỡ vụn. Hai con cá trắng đen không dừng lại muốn tiếp túc đập vỡ hai cánh hoa còn lại. Đại Tự Tại biến sắc, muốn ngoắc tay thu hồi cánh hoa về thì đã chậm. Hai con cá trắng đen vừa đụng vào, các cánh hoa còn thừa đều lập tức vỡ vụn.
Chỉ có điều, màu sắc của hai con cá bị phai nhạt đi không ít. Con cá màu đen vốn đen như mực giờ đã nhạt dần, mà con cá trắng vốn trắng như tuyết, giờ chỉ còn trắng như thủy tinh.
- Dùng Đạo tâm phá hoa sen của ta.
Đại Tự Tại lắc đầu:
- Nếu quá cố chấp thì hơn nửa đã điên. Ngươi dùng Đạo tâm đánh với ta, đã không còn đường lui, ta vốn không muốn giết ngươi mà là ngươi tự tìm đường chết. Đáng tiếc...đáng tiếc.
Hạng Thanh Ngưu đi ra từ trong lòng đất, cả người run rẩy, cười dữ tợn nói:
- Ngươi có biết tật xấu lớn nhất của Phật tông các ngươi là gì không? Chính là tự đại, cho rằng bản thân là thần linh không việc gì không làm được, tưởng rằng có thể khống chế sinh mạng của người khác. Ta nhổ vào!
Y vẫy tay, hai con cá trắng đen lập tức quay về.
- Cho ngươi xem, cái gì mới là Đạo!
Y chỉ tay về phía Đại Tự Tại, hai con cá trắng đen vung đuôi lao tới. Khoảng cách giữa hai người là 10 mét, nhưng trong nháy mắt hai con cá liền tới, tốc độ nhanh tới mức mắt thường không theo kịp. Sắc mặt của Đại Tự Tại dần ngưng trọng, hai tay chập lại thay đổi thủ ấn, sau đó mở hai cánh tay, một mặt trời màu đen xuất hiện ở trước người y, một lực hút không gì sánh kịp lan ra ngoài!
Mắt thấy hai con cá trắng đen kia sắp tiến vào trong mặt trời màu đen, ánh mắt của Hạng Thanh Ngưu lóe lên, hai con cá liền biến mất trong hư không.
Một giây sau, Đại Tự Tại nhíu mày, lui về phía sau vài bước. Hai con cá trắng đen giống như chui ra từ không khí, chợt xuất hiện ở chỗ y vừa đứng. Nếu y tránh chậm, hai con cá chắc chắn sẽ đụng vào người y.
Đang ở giữa không trung, Đại Tự Tại lộn người một cái, hai cánh tay mở rộng, mỗi cánh tay có một mặt trời màu đen, sau đó y chụp vào hai con cá kia. Hạng Thanh Ngưu không điều khiến hai con cá tránh né, cắn môi một cái phát ra tiếng gào rú như dã thú.
Hai con cá dường như cảm nhận được sự quyết tuyệt của Hạng Thanh Ngưu, không chút lựa chọn tiến về phía Đại Tự Tại.
Khóe miệng Đại Tự Tại nổi lên ý cười, mỗi tay bắt một con, mặt trời màu đen chợt phát sáng, đen ngòm khiến người ta phải kinh hãi. Hai con cá bị mặt trời hút vào trong, đuôi cá đập kịch liệt dường như muốn tránh thoát. Đại Tự Tại hừ lạnh một tiếng, ánh sáng trên tay càng tăng lên.
Mắt thấy hai con cá đã bị mặt trời màu đen hút vào một nửa, mặt đất bỗng nhiên bị nứt ra, một cỗ khiếm khí sắc bén từ dưới đất vọt lên, đâm vào trán của Đại Tự Tại. Đại Tự Tại sợ hãi, vô thức dùng hai tay khép lại ngăn đón kiếm khí.
Hai con cá trắng đen nhân cơ hội này giãy ra, sau đó biến thành hai con rồng con, chia nhau cắn vào tay Đại Tự Tại. Đại Tự Tại kinh hãi kêu lên một tiếng, mà kiếm ý kia đã đâm thẳng vào trán của y.
Phốc!
Một tia máu bắn ra.
...
...
Hai con cá trắng đen biến thành hai con rồng nhỏ, một trái một phải quấn lấy hai tay của Đại Tự Tại. Mà kiếm ý sắc bén kia đâm thẳng vào trán của Đại Tự Tại. Mắt thấy kiếm ý sắp tiến vào trán của y, thì không biết bị lực lượng gì ngăn lại, kiếm ý chỉ tạo ra một vết rách trên trán rồi khó mà tiến thêm vào được nữa.
Đại Tự Tại bay ra đằng sau, nhẹ nhàng rơi xuống cách đó 10m.
Tăng y màu trắng bay bồng bềnh.
Hai con cá trắng đen kia lập tức tách ra, bay trở về với Hạng Thanh Ngưu.
- Ta quên mất...
Đại Tự Tại sờ lên trán, rồi nhìn vết đỏ trên ngón tay mình:
- Ngươi là đệ tử của Vạn Tinh Thần, sao có thể không biết dùng kiếm ý được!
Y bỏ ngón tay vào miệng mút, trong mắt có chút tức giận.
- Mùi máu của chính mình, hóa ra cũng ghê tởm như vậy.
Y ngẩng đầu nhìn về phía Hạng Thanh Ngưu:
- Ta ghét máu, rất ghét.
Hạng Thanh Ngưu thở hổn hển, mồ hồi chảy đầy trên trán. Y nhìn vết máu trên trán của Đại Tự Tại, không nhịn được thở dài một tiếng. Lúc trước y giả vờ yếu thế, sau đó tìm cơ hội dùng kiếm ý đánh lén. Một kiếm này dù Đại Tự Tại không tránh được, nhưng vẫn không thể giết được y. Thoạt nhìn, Đại Tự Tại không bị thương quá nặng.
- Con mẹ nó, người của Phật tông quả nhiên đều là biến thái.
Y cúi đầu nhìn chân mình, có một chân để trần, không còn giầy.
Lúc này cái giầy kia đã ở trong tay của Đại Tự Tại.
- Cầm giày của Đạo gia ta, ngươi thầm thương trộm nhớ ta à?
Hạng Thanh Ngưu nhếch cằm nói:
- Ngươi là người thích sạch sẽ, mà Đạo gia ta đã nhiều ngày chưa giặt giày rồi, mùi bên trong nhất định là rất mất hồn. Nể ngươi thầm thương trộm nhớ ta, Đạo gia ta cho phép ngươi hôn lên giày của ta, cũng không cần phải quỳ xuống cảm ơn.
Đại Tự Tại cúi đầu, lông mày lập tức nhíu lại.
*****
Y ném mạnh cái giày kia, sau đó rút một cái khăn tay trắng ngần từ trong ngực để lau tay.
Hạng Thanh Ngưu nhìn bộ dáng của y, không nhịn được cười to. Tuy một kích đánh lén không giết được Đại Tự Tại, nhưng nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của y, Hạng Thanh Ngưu cảm thấy rất sướng. Vừa nãy bị vùi hai chân xuống đất, y dùng một giày của mình hóa thành kiếm ý chui xuống lòng đất, rồi dùng hai con cá hấp dẫn sự chú ý của Đại Tự Tại. Lúc hai con cá cuốn lấy tay của Đại Tự Tại, kiếm ý đột nhiên chui ra từ dưới đất, quả thực nằm ngoài dự đoán của mọi người.
- Người có thân phận lớn, chẳng lẽ đều rỗi rãi không có việc gì làm?
Đại Tự Tại vẫn còn đang lau tay, bởi vì dùng sức quá mạnh nên cái khăn đã nhăn nhúm.
- Cho dù tu vị của ngươi không tính là quá cao, nhưng ngươi lại có địa vị cao tuyệt ở chốn giang hồ Trung Nguyên. Ngươi dùng thủ đoạn nhỏ nhoi như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy mất thân phận? Sao ngươi có thể làm một chuyện như vậy. Ngươi...lần này ngươi thực sự khiến ta nổi lên sát ý.
- Nổi con mẹ nhà ngươi!
Hạng Thanh Ngưu bĩu môi nói:
- Quan tâm là thủ đoạn gì, có thể đánh thắng ngươi là đủ rồi.
- Thắng?
Đại Tự Tại cười lạnh:
- Nếu không phải thấy thân phận của ngươi có thể giúp ích ta khi tiến vào Trung Nguyên, thì ta đâu cần dây dưa với ngươi lâu như vậy? Trong ta đầy thiện niệm, muốn cho ngươi một cơ hội sống, nhưng ngươi lại không biết quý trọng. Đời người chỉ có một cơ hội, nếu bỏ qua liền không tìm thấy nữa rồi. Phật dùng mặt mũi hiền lành khi đối diện với chúng sinh, là vì Phật yêu chúng sinh. Nhưng nếu gặp phải hạng yêu tà ngu ngốc như ngươi, thì Phật cũng phải nổi cơn giận.
Hạng Thanh Ngưu nhìn hai con cá bơi xung quanh mình, màu sắc càng thêm phai nhạt. Hiện tại Trần thôn bị Đại Tự Tại dùng thủ đoạn gì đó phong tỏa, y căn bản không thể sử dụng được nguyên khí thiên địa. Lúc này nội kình đã tiêu hao rất lớn, cứ theo đà này thì không kiên trì được lâu.
Phía sau thôn truyền tới tiếng hỗn loạn, Hạng Thanh Ngưu biết Phương Giải đã động thủ. Phía sau còn có hơn hai trăm dân chúng bị Phật tông bắt làm con tin. Tuy Phương Giải đối mặt không phải là cao thủ tuyệt đỉnh như Đại Tự Tại, nhưng Hạng Thanh Ngưu biết, nếu Đại Tự Tại đã an bài tất cả, vậy thì Phương Giải phải đối mặt với khó khăn không nhỏ.
- Ngu xuẩn!
Đại Tự Tại nhìn phía sau y, sau đó có chút tiếc nuối nói:
- Đã đạt tới thân phận như vậy, lại vì mấy trăm phàm phu tục tử mà liều mạng. Chuyện ngu xuẩn nhất của thế gian này cùng lắm cũng chỉ như vậy. Với địa vị hiện tại của hai ngươi, chớ nói mấy trăm phàm phu tục tử, cho dù là mấy nghìn, mấy vạn, mấy chục vạn, cũng không cần mạo hiểm tính mạng của mình Nếu các ngươi không tách ra mà liên thủ đánh với ta, có lẽ còn có mấy phần hy vọng sống sót.
- Có phải ngươi định nói rằng...
Hạng Thanh Ngưu quơ quơ cánh tay, hít sâu một hơi chuẩn bị đánh tiếp:
- Những người đó không những là phàm phụ tục tử, mà còn ngu muội nghe theo lời người khác, cứu những người như vậy rất không lý trí?
Đại Tự Tại không đáp, hiển nhiên là đồng ý.
- Thật đáng tiếc!
Hạng Thanh Ngưu cười nói:
- Những người tự cho mình là thần linh giống như các ngươi thật là đáng thương. Không thoải mái bằng những người phàm có cảm tình như bọn ta.
Đại Tự Tại nhướn mày, không hiểu ý của câu này.
- Kim Cương Phật Ảnh!
Tuy Đại Tự Tại không hiểu ý trong lời nói của Hạng Thanh Ngưu, nhưng y vẫn biết giờ là thời cơ tốt nhất. Vừa nãy động thủ với Hạng Thanh Ngưu, y vẫn còn phân tâm đề phòng. Bởi vì y không xác định Phương Giải có mắc mưu rồi đi cứu những dân chúng vô nghĩa kia không. Bởi vì y tin chắc rằng, hễ là người trèo lên cao sẽ vứt bỏ một số cảm tình. Nhưng hiện tại bên kia đã động thủ, y không cần đề phòng Phương Giải đánh lén.
Một ảo ảnh xuất hiện ở đằng sau Đại Tự Tại, cao tới mấy mét. Sau một lát, ảo ảnh này dần thực thể hóa. Đây là một pho tượng Đại Phật bằng vàng cao lớn hùng vĩ, cực kỳ uy nghiêm.
Lúc Đại Phật kim thân xuất hiện, Hạng Thanh Ngưu rùng mình một cái.
...
...
- Nhất niệm thôn phệ thiên địa!
Đại Tự Tại mở rộng hai tay giống như ôm ấp bầu trời. Đại Phật phía sau y cũng lập tức mở rộng hai tay. Sau đó Đại Tự Tại chập tay trước ngực, Đại Phật cũng chập tay theo.
- Nhất niệm muôn đời bất hủ!
Đại Tự Tại chỉ tay về phía trước, Đại Phật cao mấy mét này lập tức bước những bước dài về hướng Hạng Thanh Ngưu. Đại Tự Tại vẫn đứng dậm chân tại chỗ, còn Đại Phật thì xoải bước về phía trước. Thoạt nhìn, tất cả các động tác của Đại Phật đều giống như của Đại Tự Tại.
Đại Phật tới trước người Hạng Thanh Ngưu, giơ chân lên giẫm mạnh xuống dưới. Nó quá mức cao lớn, tuy động tác thoạt nhìn không nhanh, kỳ thực lại nhanh tới tận cùng. Đôi chân kia nhanh chóng đạp xuống, Hạng Thanh Ngưu dường như không kịp phản ứng liền bị giẫm xuống. Ầm một tiếng, một hố sâu lớn xuất hiện trên mặt đất, khói bụi bay mù mịt.
Một giây sau, bàn chân của Đại Phật bỗng nhiên lung lay một cái, theo sau đó là một bàn tay lớn từ dưới đất vươn lên nắm lấy cái chân. Bàn tay này vận lực một cái, thân thể khổng lồ của Đại Phật ngã ngửa ra đằng sau, bụi bay khắp nơi.
Trong cái hố sâu mà Đại Phật vừa giẫm thành, bàn tay vừa nãy chống xuống đất, sau đó một bàn tay khác vươn lên từ cái hố. Hai cái tay vừa dùng lực, một cái đầu thật lớn chui ra.
Sau một lát, một người khổng lồ mặc đạo bào màu xanh chui ra từ dưới đất, hai tay thì chống xuống đất, giống như bò ra từ địa ngục. Kích cỡ của người này gần bằng với Đại Phật. Phía trước ngực của người khổng lồ mặc đạo bào này là một hình Thái Cực.
Đạo sĩ khổng lồ vừa đi ra, không hề dừng lại, bước nhanh tới dẫm một cước lên ngực của Đại Phật. Bởi vì quá lớn, mỗi một cước của đạo sĩ này đều khiến mặt đất rung lên.
Đại Phật thấy đạo sĩ muốn dẫm chân xuống, hai tay nâng lên đỡ lấy, sau đó dùng lực đẩy một cái, đạo sĩ mặc áo xanh lập tức lui về phía sau mấy bước. Lúc lùi lại đụng đổ nhà dân. Đại Phật lập tức đứng lên, sau đó tung một quyền vào mặt đạo sĩ. Đạo sĩ tránh sang một bên, sau đó móc một quyền vào sườn của Đại Phật.
Đại Phật đau đớn kêu lên một tiếng, quét ngang một quyền. Đạo sĩ tránh ra đằng sau, lúc hai chân hạ xuống lại giẫm nát mấy nhà dân.
Đại Phật xoay người nhấc một tảng đá lớn ở đằng sau rồi ném về hướng đạo sĩ. Đạo sĩ lắc mình tránh né, tảng đá lướt qua người hắn đập vỡ một loạt phòng. Thấy lần này không đánh trúng, Đại Phật rống lên một tiếng, chạy về hướng đạo sĩ mặc áo xanh.
Đạo sĩ xoay người, dùng hai tay nhổ một cây đại thụ, đại thụ bị nhổ tới tận gốc, để lại một cái hố to. Mắt thấy Đại Phật xông tới, đạo sĩ cầm cây đại thụ đánh vào người của Đại Phật. Ầm một tiếng, Đại Phật bị đánh bay ra ngoài, lúc ngã xuống đập nát không biết bao nhiêu nhà dân.
Đạo sĩ mặc áo xanh cũng đi nhanh tới, giơ cây đại thụ đập mạnh xuống. Đại Phật giơ cánh tay phải lên, đại thụ đập vào cánh tay phải, rắc một tiếng, đại thụ liền gãy đôi.
Đại Phật ngồi dưới dất, dùng hai tay ôm lấy hai chân của đạo sĩ rồi đẩy về phía sau. Đạo sĩ lập tức ngã xuống. Đại Phật thừa dịp đứng dậy, sau đó cưỡi lên người đạo sĩ, vung quyền muốn đánh vào mặt đạo sĩ. Đạo sĩ nghiêng người sang một bên, cú đấm đánh mạnh xuống đất. Ầm một tiếng, cú đấm lớn này nện sâu vào lòng đất.
Đạo sĩ nâng hai chân lên, hai đầu gối đánh vào lưng Đại Phật. Đại Phật lập tức ngã về phía trước. Đạo sĩ nhổ một bãi nước miếng dính theo bùn đất giống như người thật, xoay người đứng dậy, rồi đặt mông lên người Đại Phật, vung nắm đấm để đánh. Bởi vì Đại Phật nằm úp xuống, nên mỗi quyền của đạo sĩ đều đánh vào gáy của Đại Phật, thoạt nhìn khá hung tàn.
Tiếng ầm ầm vang lên như sấm rền, truyền đi rất xa.
Xa xa, sắc mặt của Đại Tự Tại có chút khó coi, thân hình chuyển mạnh một cái. Đại Phật đang bị đánh cũng tùy theo chuyển người tránh né đạo sĩ. Đại Phật chống hai tay xuống đất đứng dậy, muốn đuổi theo đạo sĩ, thì thấy đạo sĩ kia cúi lưng bốc một nắm đất, sau đó ném vào mặt Đại Phật.
Lần này tuy không xảy ra chuyện gì, nhưng Đại Phật hiển nhiên hơi sửng sốt.
Đạo sĩ mặc áo xanh nở nụ cười đắc ý, sau đó tiến tới ôm lấy cổ của Đại Phật, một chân quét hai chân của Đại Phật, sau đó hai tay dùng lực vật Đại Phật xuống. Đây đâu phải là cao thủ quyết đấu, mà giống như hai tên lưu manh khổng lồ đang đấu vật với nhau...
Tuy nhiên, có vẻ như Đại Phật bằng vàng kia chịu thiệt. Bàn về kiểu đánh nhau không có kết cấu như vậy, đạo sĩ mặc áo xanh hiển nhiên giỏi hơn.
Đạo sĩ lại ngồi lên người Đại Phật, nắm đấm vung xuống như mưa. Tiếng ầm ầm vang lên không dứt. Đại Phật dường như chưa bao giờ đánh nhau như vậy, cho nên bị đánh tới hoang mang. Mà trên khuôn mặt vốn hơi đông cứng của đạo sĩ mặc áo xanh, giờ xuất hiện một nụ cười. Nụ cười đó như muốn nói...vừa rồi ngươi cưỡi lên ta một lần, hiện tại ta phải cưỡi lên ngươi hai lần.
Hơn nữa, khuôn mặt của đạo sĩ này, giống hệt với Hạng Thanh Ngưu.
Nụ cười xấu xa vô lại kia, không phải ai cũng có thể bắt chước được!
*****
Sắc mặt của Đại Tự Tại trở nên mất tự nhiên. Y dùng tu vị của mình hóa thành một tòa Đại Phật bằng vàng. Công pháp này không mấy người trong Đại Luân Tự biết được. Lúc trước La Diệu chặn một kiếm cuối cùng của Vạn Tinh Thần cũng từng dùng qua chiêu thức này. Chỉ có điều tòa Đại Phật kia không ngăn được một kiếm cách bảy trăm dặm của Vạn Tinh Thần.
La Diệu chính là Đại Luân Minh Vương, cũng là sư phụ của Đại Tự Tại. Mà Hạng Thanh Ngưu là đệ tử quan môn của Vạn Tinh Thần. Hiện tại ân oán của sư phụ tới lượt đệ tử giải quyết.
Điều khiến Đại Tự Tại kinh ngạc, chính là Hạng Thanh Ngưu cũng có thể hóa ra một pho tượng Đạo thể. Chiêu thức tạo ra Phật thể này là bí mật bất truyền của Đại Luân Tự, người ngoài không thể nào biết được. Nhưng không ngờ Hạng Thanh Ngưu cũng có thể, mà thoạt nhìn Đạo thể kia còn ngưng thực hơn Phật thể của y.
- Hiểu rồi!
Đại Tự Tại nhìn Đạo thể thật lớn đè lên người Phật thể của mình không ngừng đánh đấm, trong mắt dần thoải mái. Y nhìn đạo sĩ mặc áo xanh kia, lẩm bẩm nói:
- Ở trận chiến trên Đại Luân Tự, ta luôn có cảm giác ngươi không tầm thường. Chỉ có điều lúc đó tu vị của ngươi còn yếu, cho nên chỗ không tầm thường kia còn mơ hồ. Đây chính là Đạo tâm trong truyền thuyết? Mắt thấy hết thảy, hiểu ra hết thảy... Đúng là Vạn Tinh Thần có khác!
Trong mắt y lộ vẻ kính nể, sau đó hai tay nhanh chóng tạo một thủ ấn:
- Thật ra ta rất muốn nhìn, Đạo tâm này của ngươi nhìn thấu bao nhiêu? Có năng lực bao nhiêu?
Theo thủ ấn của y, thân thể của y lại lóe sáng. Sau một lát, có thêm một tòa Đại Phật màu vàng xuất hiện sau lưng y, trong tay cầm một cây Hàng Ma Xử. Tòa Đại Phật này sau khi xuất hiện, rống lên một tiếng bước về chiến trường bên kia. Nó mới rời đi, tòa Đại Phật thứ ba cũng lập tức xuất hiện, trong tay cầm một cái nón đồng. Tòa Đại Phật thứ tư cũng nhanh chóng xuất hiện, cầm một thanh Giới Đao.
Xa xa, Đạo thể đang đè tòa Đại Phật thứ nhất không ngừng đánh đấm quay đầu nhìn thoáng qua, miệng liền mở lớn, vẻ mặt kinh ngạc. Nhưng sự kinh ngạc này rất nhanh biến mất, thay vào đó là ý chí chiến đấu hừng hực.
Đạo sĩ đứng dậy, tung một cước đá bay Đại Phật thứ nhất. Đại Phật này bay xa trăm mét, nghiền nát vô số tòa nhà.
Đạo sĩ mặc áo xanh xoay người, bước nhanh tới tiếp đón ba tòa Đại Phật. Ở nửa đường, hắn lại thuận tay rút một cây đại thụ, tránh đi Hàng Ma Xử của Đại Phật thứ hai, vung cây đại thụ vào đầu của tòa Phật này. Tòa Đại Phật này lập tức ngã ầm xuống.
Tòa Đại Phật thứ ba nhảy tới, hai chân giẫm thành một hố sâu, thoạt nhìn nặng như vạn cân. Nó vỗ mạnh vào cái nón đồng một cái, theo tiếng vang điếc tai, một làn sóng có thể nhìn thấy mắt thường lan ra ngoài, khiến cho đạo sĩ chấn động không thể không dùng hai tay che tai lại. Làn sóng giống như cơn lốc, phá hủy hết nhà cửa cây cối xung quanh.
Ngay lúc đạo sĩ che tai của mình lại, tòa Đại Phật thứ tư từ phía sau lao tới, vung giới đao lên, chém vào cổ đạo sĩ.
Đạo sĩ không lùi lại mà tiến về phía trước, đụng mạnh vào ngực của tòa Đại Phật thứ tư. Chân phát lực, dùng bả vai khiêng tòa Đại Phật này lên, hai tay ôm eo, sau đó ngửa người ra đằng sau. Đầu của Đại Phật này đập xuống đất rồi lún sâu xuống.
Đạo sĩ đứng dậy rống giận, vừa muốn lao ra thì bị tòa Đại Phật thứ nhất chạy tới ôm lấy phía sau. Đại Phật thứ hai bước nhanh tới, vung Hàng Ma Xử lên đập vào người đạo sĩ. Cú đánh quá mạnh, khiến cho đạo sĩ và Đại Phật ôm đằng sau đều bay ra ngoài.
Hai thân thể khổng lồ lăn lộn dưới đất, nhà cửa trong phạm vi 10 mét đều bị phá hủy.
Đánh tới lúc này, một nửa Trần thôn đã trở thành đống hoang tàn!
Bị trúng một đánh, đạo sĩ hơi choáng váng, lắc đầu giãy dụa muốn đứng dậy. Mới đứng thẳng người, tòa Đại Phật thứ ba đã tới gần, hai tay mở ra sau đó chập lại. Nón đồng trong tay y đập mạnh vào đầu đạo sĩ.
Keng!
Cú đánh lần này rất nặng, thân thể của đạo sĩ liền ngã xuống.
Bốn tòa Đại Phật tới gần, giơ chân lên rồi giẫm xuống. Tiếng ầm ầm vang lên không dứt. Trong bụi đất cuồn cuồn, đạo sĩ áo xanh bị bốn tòa Đại Phật giẫm lún sâu xuống đất.
- Tưởng ta không nhìn ra được sao?
Đại Tự Tại nhếch miệng cười:
- Cái gọi là Đạo tâm khai ngộ, kỳ thực chỉ là nhìn thấu công pháp của đối thủ rồi bắt chước theo. Nhưng chung quy không phải đồng tông đồng nguyên. Ngươi nhìn thấu chỉ là da lông mà thôi. Kim Cương Phật Ảnh dùng tu vị lực của ta mà biến ảo hành, mà ngươi lại chỉ có thể sử dụng Đạo tâm của bản thân biến ảo thành Đạo thể...Người đánh là tu vị lực của ta, mà ta đánh, chính là ngươi...Hạng Thanh Ngưu, ngươi còn làm được gì nữa?
Bốn tòa Đại Phật vây thành vòng tròn không ngừng giẫm lên người đạo sĩ. Đạo sĩ này hiển nhiên đã không còn sức trả đòn. Nụ cười trên khéo miệng Đại Tự Tại càng ngày càng đậm, y biết Hạng Thanh Ngưu sắp xong rồi.
- Thường thôi!
Y thản nhiên nói.
- Thường thôi con mẹ nhà ngươi!
Đột nhiên, một bàn tay từ dưới đất chui lên nắm lấy mắt cá chân của Đại Tự Tại, giống như lúc đạo sĩ áo xanh vừa mới xuất hiện liền nắm lấy chân của tòa Đại Phật thứ nhất. Bàn tay này khá mập mạp trắng trẻo, sau khi bắt được chân của Đại Tự Tại liền kéo mạnh xuống, cả người Đại Tự Tại liền chui vào đất. Theo lực kéo, Hạng Thanh Ngưu liền nhảy ra khỏi mặt đất.
- Khiến ngươi nhìn thấu dễ dàng như vậy, còn gọi gì là Đạo tâm?
Y giẫm một cước lên mặt Đại Tự Tại:
- Không phải ngươi thích sạch sẽ sao? Đạo gia ta liền giẫm ô uế lên mặt của ngươi.
Một cước này giẫm lên má trái của Đại Tự Tại, lập tức để lại dấu chân màu đen...Bàn chân này của Hạng Thanh Ngưu không đeo giày. Y vừa mới từ dưới đất chui lên, đôi chân kia bẩn thế nào, không cần nghĩ cũng biết.
Bốp, thật giống như khắc một dấu chân lên mặt Đại Tự Tại...
...
...
Ầm ầm!
Một đóa hoa sen bảy cánh bỗng nhiên nở rộ trước người Đại Tự Tại, ngăn lại bàn chân thứ hai của Hạng Thanh Ngưu. Đóa hoa sen này giống như làm bằng thủy tinh, đâm rách chân của Hạng Thanh Ngưu. Hạng Thanh Ngưu đau đớn lùi về phía sau. Y vẫn luôn chờ đợi thời cơ, mà vừa rồi Đại Tự Tại đang đắc ý, chính là thời cơ tốt nhất.
Nhưng y thật không ngờ, một dẫm toàn lực của mình vẫn không thể giết được Đại Tự Tại.
- Mẹ nó chứ...da mặt dày thật!
Hạng Thanh Ngưu xoa chân lui về đằng sau, hoa sen kia vừa ngăn được y liền lập tức dừng lại. Trong hố sâu, Đại Tự Tại cả người bẩn thỉu, sắc mặt khó coi leo lên, má trái đã sưng phồng. Một giẫm toàn lực của Hạng Thanh Ngưu cũng có thể biến tảng đá thành bột phấn, nhưng không giết chết được y.
Chỉ có điều, nửa bên mặt bị giẫm đã bị hủy. Nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy xương gò má.
Đại Tự Tại vốn sạch sẽ tuấn tú hơn Diệu tăng Trần Nhai vô số lần, cứ như vậy bị Hạng Thanh Ngưu làm cho ô uế quần áo và khuôn mặt.
Dường như
Còn khó chịu hơn đâm y một đao.
- Hạng Thanh Ngưu...
Đại Tự Tại gằn giọng, không biết là do đau đớn hay là giận dữ.
- Gọi ta cái gì?
Hạng Thanh Ngưu hô lên, đạo sĩ áo xanh đang bị bốn tòa Đại Phật giẫm xuống hố lập tức biến mất không thấy, hóa thành hai con cá bay trở lại người Hạng Thanh Ngưu.
Sát ý trong mắt Đại Tự Tại càng ngày càng đậm. Y giơ tay lên, bốn tòa Đại Phật kia lập tức biến thành tia sáng bay trở về, rồi cuốn quanh cánh tay của y giống như một sợi dây. Sau một lát, bốn tia sáng này hóa thành một ngọn lửa màu vàng. Ngọn lửa màu vàng nhanh chóng lan xung quanh người Đại Tự Tại, thiêu rụi bộ tăng y màu trắng.
Ngọn lửa màu vàng giống như một cái áo gấm màu vàng tỏa sáng, khiến Đại Tự Tại thoạt nhìn lóng lánh.
- Phật Nộ!
Đại Tự Tại dậm chân một cái, lập tức biến mất tại chỗ. Hạng Thanh Ngưu biến sắc lui về phía sau, nhưng vừa mới lui một bước thì ngọn lửa chợt xuất hiện trước mặt y. Đại Tự Tại thật giống như phá vỡ không gian rồi đi ra, căn bản không nhìn được quỹ tích di chuyển của y. Từ lúc biến mất rồi hiện ra, chỉ trong khoảnh khắc.
Ngọn lửa biến thành nắm đấm đấm mạnh vào ngực Hạng Thanh Ngưu, Hạng Thanh Ngưu kêu một tiếng rồi bay ra ngoài. Nếu không phải hai con cá kia tâm ý tương thông, trong nháy mắt tạo thành hình Thái Cực bảo vệ ngực của y, thì một quyền này đã đục lỗ trên người y rồi.
Dù vậy, Hạng Thanh Ngưu vẫn phun ra một ngụm máu lớn.
Vòng tròn Thái Cực ở trước người y tản ra, lại biến thành hai con cá trắng đen. Chỉ có điều, giờ này hai con cá đã nhạt tới mức sắp không nhìn thấy nữa rồi.
Hạng Thanh Ngưu thở hổn hển, biết mình sắp hao hết nội kình.
Hai lần mê hoặc được Đại Tự Tại, hai lần đánh lén được Đại Tự Tại, nhưng hai lần vẫn chưa thể giết được Đại Tự Tại. Hạng Thanh Ngưu biết Đại Luân Minh Vương có thân thể kim cương bất hoại, nhưng không ngờ rằng Đại Tự Tại cũng như vậy. Tuy nhiên sau một lát Hạng Thanh Ngưu mới tỉnh ngộ. Lúc trước Đại Tự Tại cũng là một trong những thể xác mà Đại Luân Minh Vương lựa chọn. Nếu không phải có thể chất dũng mãnh, thì y đã không có tu vị cao tuyệt như hôm nay.
- Ngươi còn có thể ngăn được vài lần?
Nửa bên mặt bị hủy của Đại Tự Tại cắn răng rống một tiếng. Vừa rống lên, mặt bị thương liền bị xé đứt, lộ ra hàm răng bên trong.
Đại Tự Tại lần nữa biến mất không thấy. loại tốc độ này căn bản không phải mắt thường có thể theo kịp. Hạng Thanh Ngưu biến sắc, dịch chuyển sang một bên. Lần này ngọn lửa màu vàng kia xuất hiện ở sau lưng hắn, rồi đấm một quyền vào lưng.
Ầm ầm!
Tâm ý tương thông, trong khoảng thời gian ngắn hai con cá liền tạo thành hình tròn Thái Cực. Nhưng lần này, vòng tròn đã bị rạn một vết.
Hạng Thanh Ngưu lại phun ra máu, cả người bay ra ngoài. Phía sau, vòng tròn Thái Cực vỡ vụn, hai con cá kia giờ chỉ còn trong suốt, bay nhanh tới nâng đỡ cơ thể của Hạng Thanh Ngưu khiến cho y không bị té xuống. Hai con cá sau khi nâng Hạng Thanh Ngưu liền chậm rãi bơi quanh hắn một vòng, dường như có chút không nỡ, sau đó hai con cá chui vào vị trí đan điền của Hạng Thanh Ngưu, biến mất không thấy.
- Ha ha!
Đại Tự Tại cười ha hả:
- Ngươi đã hao hết nội kình, Hạng Thanh Ngưu...ngươi còn biết dựa vào cái gì?
Thân hình của Đại Tự Tại lóe lên, ngọn lửa màu vàng dâng cao lên một ít. Lần này y không thi triển tốc độ ở mức nhanh nhất, bởi vì y biết, giờ này Hạng Thanh Ngưu đã hao hết nội kình, không còn sức trả đòn nữa rồi.
Cú đấm của y đánh về phía mặt Hạng Thanh Ngưu, đây là đòn trả thù vì vừa nãy Hạng Thanh Ngưu đạp vào mặt y!
Ầm ầm!
Một tiếng trầm đục vang lên, một luồng sóng từ nắm đấm lan tỏa ra bốn phía. Ngọn lửa màu vàng bị gió thổi phần phật.
Đại Tự Tại lùi về phía sau mấy mét, y sửng sốt nhìn nắm đấm của mình.
Lúc cú đấm gần tới mặt Hạng Thanh Ngưu, thì có một nắm tay khác chặn lại Đại Tự Tại. Hai nắm tay chạm vào nhau, không khí dường như bị xé nứt.
Hạng Thanh Ngưu quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Phương Giải thu tay lại, sau đó buông lỏng cánh tay trái. Dưới nách của hắn mang theo một cao thủ Phật tông, người này đã bị giết chết theo một cách thức dã man! Người đại tu hành Thông Minh Cảnh này dù thế nào cũng không ngờ rằng, mình lại bị ghìm chết bởi nách của người khác.
- Kế tiếp là ta!
Phương Giải đi tới trước người Hạng Thanh Ngưu, che chở cho y:
- Mập mạp, ngồi một chỗ nghỉ ngơi đi. Kế tiếp xem anh đây trút giận cho ngươi.
Hạng Thanh Ngưu hơi sửng sốt, sau đó bĩu môi nói:
- Mẹ ngươi, giờ mới tới!
Phương Giải quay đầu cười rạng rỡ:
- Chẳng phải anh hùng thường tới đúng lúc đó sao?
← Hồi 0861 | Hồi 0863 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác