Vay nóng Homecredit

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0857

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0857: Phát triển mới là điều nên làm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Lazada

Hành trình Đông Cương lần này dù không có trắc trở gì, nhưng thời gian vẫn nằm ngoài dự tính của Phương Giải. Rời đi mấy tháng, không cần đoán cũng biết những người đang trông coi đại doanh lo lắng thế nào. May mà có một tổ chức tình báo với hiệu suất cao như Kiêu Kỵ Giáo, cách không lâu hành trình của Phương Giải lại được gửi về đại doanh, cho nên người trong nhà mới bớt lo lắng.

Lại nói tiếp, một lãnh tụ như Phương Giải quả thực ít gặp. Bất kỳ người lãnh đạo nào lúc mới xây dựng sự nghiệp, đều sẽ không dễ dàng mạo hiểm tới địa bàn của kẻ địch để làm một chuyện không tính là quan trọng cho lắm. Một khi xảy ra biến cố, vậy thì mọi phấn đấu lúc trước đều tan thành mây khói.

Có đôi khi Phương Giải là một người cực kỳ lý tính, có đôi khi hắn lại là một người cảm tính tới khó hiểu. Nếu đổi thành người khác gây dựng lên Hắc Kỳ Quân, chắc chắn sẽ không vì chuyện của Hoàn Nhan Trọng Đức mà tới Đông Cương. Nhìn từ bất kỳ góc độ nào, thì đây không phải là một quyết định thông minh. Nhưng Phương Giải vẫn làm vậy, điều đó dường như không quan hệ tới lý tính.

Sau khi trở lại đại doanh, tất cả những người đóng ở đại doanh đều thở phào.

Độc Cô Văn Tú dẫn theo các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân tới ngoài mười dặm nghênh đón Phương Giải trở về. Tướng lĩnh các doanh, quan văn địa phương khi nhìn thấy Phương Giải bình yên vô sự trở về, vẻ mặt đều buông lỏng.

Bạch sư Hỗn Độn rời khỏi Phương Giải mấy tháng, vẫn luôn không thích ứng. Nhìn thấy Phương Giải trở về, nó lập tức xông tới, dùng cái đầu lớn cọ vào người hắn, rồi phát ra thanh âm mang theo ý trách cứ, thật giống như đang hỏi vì sao lại rời đi lâu như vậy?

Phương Giải vuốt ve đầu biến sắc, mỉm cười chào hỏi mọi người.

- Ở nhà không xảy ra chuyện gì chứ?

Phương Giải vừa đi vừa hỏi.

Độc Cô Văn Tú vội vàng đáp:

- Bẩm Chủ Công, mọi việc trong nhà đều tốt đẹp. Thuộc hạ cũng đã phân công xong quan viên tới địa phương nhậm chức. Các nơi đều thái bình. Ba đạo phía nam tuy còn có chút nhiễu loạn, nhưng nhờ Chủ Công để lại quân đội trấn phục, cho nên rất nhanh bị diệt trừ.

- Còn thành Đại Lý bên kia, Ngụy Tây Đình xử lý cũng vô cùng tốt. Dựa theo ý của Chủ Công, đã biến Nam Yến thành một đạo mới, đặt tên là Vân Nam Đạo. Ngụy Tây Đình sau khi nhậm chức Tổng Đốc Vân Nam Đạo, tất cả mọi việc đều làm đúng theo quy củ mà Chủ Công đặt ra, trấn an dân chúng, thống trị địa phương. Người của Hàng Thông Thiên Hạ thì phụ trách xây dựng xưởng, hiện tại đã có quy mô ở thành Đại Lý. Xưởng đóng tàu ở Nam Yến đã nhiều năm rồi không đóng thuyền, muốn khôi phục lại cần chút thời gian. Tuy nhiên thợ thủ công đã chiêu mộ xong, mất không lâu nữa là có thể bắt đầu đóng thuyền.

- Quặng sắt bên kai, tướng quân Tần Viễn dẫn theo một đội tới đó trấn thủ. Nói tới cái này, còn có tin tức tốt, chất lượng quặng sát của Vân Nam Đạo còn tốt hơn quặng sắt của Kim Thế Hùng ở Tây Bắc, hiện tại đã bắt đầu khai thác.

- Đám người Trần Bàn Sơn tiến về phía nam có thuận lợi không?

Phương Giải hỏi.

- Thuận lợi!

Độc Cô Văn Tú trả lời:

- Có Chu Kiểm Toán trợ giúp, đám người Trần tướng quân tiến quân về hướng nam rất nhanh. Chỉ có điều Chủ Công mới rời khỏi không lâu thì Trần Bàn Sơn bị bệnh vì không quen với khí hậu. Thuộc hạ không kịp xin chỉ thị của Chủ Công, cho nên đã thương lương với các chư tướng, rồi giao cho Trần Định Nam tướng quân nhanh chóng tới Vân Nam Đạo tiếp nhận công việc của Trần Bàn Sơn tướng quân.

- Ừ, chuyện này Kiêu Kỵ Giáo đã gửi tin tới cho ta, ngươi làm rất tốt.

Phương Giải gật đầu nói.

- Tướng quân Trần Định Nam đúng là một vị phúc tướng của Chủ Công.

Độc Cô Văn Tú không nhịn được khen:

- Sau khi tới Vân Nam Đạo, Trần Định Nam lập tức tiếp nhận Trần Bàn Sơn, chủ trì quân vụ. Trong vòng nửa tháng liên tiếp chiếm ba thành, đánh bại tàn quân Nam Yến. Ngày hôm qua thu được chiến báo, Trần Định Nam đã mang binh tấn công tới phía nam Vân Nam Đạo rồi. Xem chừng chưa tới một tháng, Vân Nam Đạo sẽ hoàn toàn nằm trong tay.

- Xem ra phải khen thưởng lớn cho y rồi.

Phương Giải cười nói:

- Lúc mới đi theo ta, Trần Định Nam mới chỉ là một thiếu niên dễ kích động, hiện tại đã có thể đảm đương một phía. Trần Bàn Sơn thì sao? Đã đỡ bệnh hơn chưa?

- Đã đỡ hơn nhiều, hiện tại y ở lại thành Đại Lý, trợ giúp Ngụy Tây Đình xử lý chuyện địa phương. Trần Định Nam đánh quá nhanh, cho nên khó tránh khỏi lưu lại di hoạn phía sau. Trần Bàn Sơn là người trầm ổn cẩn thận, y lưu lại giải quyết hậu quả. Hai người phối hợp rất hoàn mỹ.

Độc Cô Văn Tú cười nói:

- Sau khi quét sạch dư nghiệt của Nam Yến ở Vân Nam Đạo, Ngụy Tây Đình phái người tới thảo luận với chúng thuộc hạ. Y tính toán di dời một bộ phận dân chúng Vân Nam Đạo tới Bình Thương Đạo. Bình Thương Đạo là đất lành, nhưng hiện tại dân cư quá ít, nhiều vùng đất bị bỏ hoang. Mà phần lớn người Nam Yến thì đều ở trong những thành lớn, đất đai không đủ để phân phát, cho nên Ngụy Tây Đình tính toán di chuyển một nhóm người. Thuộc hạ cảm thấy đây là một việc có lợi để củng cố phía nam, cho nên đã đồng ý.

- Ừ!

Phương Giải gật đầu:

- Chẳng những di chuyển dân chúng từ Vân Nam Đạo tới, còn cả Ung Bắc Đạo, Nam Huy Đạo. Nhất là những dân chúng bị các thế gia ở hai đạo này khống chế. Nếu bọn họ không dám gây rối thì tốt. Nếu mà gây rối, vậy thì liền lấy cớ, giết một nhóm người, về sau càng thêm yên tĩnh.

- Tí nữa thuộc hạ sẽ phái người đi an bài.

Độc Cô Văn Tú cúi đầu nói.

Phương Giải nhảy lên lưng bạch sư, cười nói:

- Chuyện khác trở về rồi hẵng nói, khiến nhiều người như vậy lẽo đẽo theo đuôi cũng không hay cho lắm.

...

...

- Sau khi quân lệnh của Chủ Công gửi về, thuộc hạ cùng với các chư tướng đã thảo luận qua.

Thôi Trung Chấn chắp tay nói:

- Thành Tín Dương là trọng điểm phòng ngự. Giang Nam bên kia, nếu binh mã triều đình, hai huynh đệ Kim gia và La Đồ quyết chiến với nhau, nhất định sẽ có bại binh tránh về phía Tây Nam này. Cho nên thuộc hạ đã phái binh mã bổ sung cho thành Tín Dương. Hạ Hầu Bách Xuyên đã xuất phát, bở vì sợ kéo dài sẽ để lỡ chính sự, cho nên không bẩm báo trước cho Chủ Công. Hạ Hầu tướng quân mang theo sáu vạn người đã rời khỏi đại doanh từ mười ngày trước, đi con đường qua An huyện. Bởi vì gần đây điều tra được nơi đó có tà giáo hoành hành. Cho nên Hạ Hầu tướng quân mang binh thuận đường tiêu diệt luôn.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Loạn thế tất ra tà giáo, bọn chúng chỉ biết lừa gạt dân chúng, chẳng tốt đẹp gì. Độc Cô, tí nữa ngươi gửi thông lệnh cho quan phủ địa phương, một khi điều tra ra có tà giáo nào, chớ có nương tay. Khuyên bảo sẽ không khiến dân chúng hối cải, chỉ khi đổ máu thì bọn họ mới biết sợ.

- Lãnh binh chinh chiến cũng tốt, thống trị địa phương cũng tốt...

Phương Giải chậm rãi nói:

- Dù là việc gì thì cũng đặt dân chúng lên hàng đầu. Nhưng không thể vì dân chúng mà không đưa ra quy củ trói buộc. Khiến cho dân chúng biết Hắc Kỳ Quân chúng ta thực sự muốn tốt cho bọn họ, cũng khiến cho dân chúng biết có một số việc là sai.

Độc Cô Văn Tú nói:

- Thuộc hạ đã hiểu!

Phương Giải ngồi xuống, uống một ngụm trà rồi nói:

- Thời gian ta rời khỏi đây, trong lòng ta vẫn nhớ tới ba việc. Thứ nhất, là việc thống trị Vân Nam Đạo bên kia, Ngụy Tây Đình làm rất tốt, không xuất hiện sai lầm gì. Tới giờ chiến sự vẫn thuận lợi, không bao lâu nữa sẽ quét sạch dư nghiệt Nam Yến. Thứ hai, là khai thác quặng sắt và dựng xưởng. Tuy Hoàng Dương Đạo bên này đã có đầy đủ xưởng, nhưng vì thiếu quặng sắt nên không thể tạo ra nhiều binh khí được. Vân Nam Đạo bên kia có điều kiện tốt hơn, Hầu gia...tí nữa ngươi an bài thêm người, việc xây dựng xưởng bên kia liền giao cho ngươi.

Ngô Nhất Đạo vội vàng cúi đầu nói:

- Chủ Công yên tâm, thuộc hạ chắc chắn sẽ dốc toàn lực làm việc.

Phương Giải gật đầu:

- Việc thứ nhất có Ngụy Tây Đình lo liệu, việc thứ hai giao cho Tán Kim Hầu lo liệu, ta đều yên tâm. Việc thứ ba, là thủy sư...

Phương Giải nhìn về phía tướng quân thủy sư Trịnh Thu và Đoạn Tranh.

- Tiến độ như thế nào rồi?

Trịnh Thu liếc nhìn Đoạn Tranh một cái, Đoạn Tranh gật đầu ra hiệu. Trịnh Thu mỉm cười cảm ơn, Đoạn Tranh khiêm nhường khiến ông ta cảm động.

- Bẩm Chủ Công, xưởng đóng tàu ở núi Chu Tước có quy mô quá nhỏ, không làm được thuyền lớn. Mặc dù là cải tạo thuyền Hoàng Long cũng có chút khó khăn. Mấy tháng qua, thuộc hạ và tướng quân Đoạn Tranh ngày nào cũng tới xưởng đóng tàu bên kia kiểm tra, nhưng tiến độ không tính là nhanh, bởi vì thợ thủ công chưa từng có kinh nghiệm cải tiến thuyền. Còn phải thí nghiệm lực ảnh hưởng của pháo sau khi trang bị lên thuyền. Cho nên tới hiện tại, chỉ có môt con thuyền Hoàng Long là được trang bị pháo, chính đang kiểm tra độ chính xác ở hồ. Nếu chắc chắn không ảnh hưởng tới thuyền, vậy thì về sau tiến độ sẽ nhanh hơn.

Đoạn Tranh đứng lên bổ sung:

- Cải tạo chiến thuyền, không chỉ là gắn pháo lên là xong. Cần phải thí nghiệm xem nếu trang bị pháo liệu chiến thuyền có bị ảnh hưởng gì không. Mấy ngày nay thuộc hạ và Trịnh tướng quân điều khiển con thuyền Hoàng Long kia đi trong hồ. Hôm trước rời khỏi hồ Huyền Vũ, tiến vào sông Hoàng Ngưu. Tin tốt là chiến thuyền không ảnh hường gì. Tuy nhiên, lúc nã pháo, thuyền nghiêng khá lớn, cho nên xưởng đóng tàu bên kia còn đang nghĩ biện pháp giải quyết.

Y nhìn Phương Giải, nói:

- Pháo bắn một lần, chiến thuyền liền lay động. Nếu như bắn liên tục, liệu chiến thuyền có rung chuyển kịch liệt hay không, việc này còn cần phải thí nghiệm mới kết luận được. Tuy nhiên An Đức Lỗ nói, cần phải tăng trọng lượng của chiến thuyền, hoặc là gỡ toàn bộ thuyền lâu xuống. Chiến thuyền của Đại Tùy chúng ta, phần trên quá nặng, An Đức Lỗ nói chính vì thế nên thuyền lớn hơn cũng không đi được trên biển. Bởi vì phần trên cao, đi ở sông còn được, nhưng một khi tiến vào biển, sóng lớn trên biển có thể quật đổ thuyền. Vì vậy cần phải thay đổi kết cấu của thuyền.

Phương Giải không hiểu mấy thứ này cho lắm, vì thế hắn gật đầu:

- Chớ buông tha, cũng chớ nóng vội. Hai người các ngươi thảo luận rồi xử lý. Tương lai phát triển của Hắc Kỳ Quân, đặt toàn bộ lên thủy sư. Không có thủy sư, chúng ta không thể rời khỏi Tây Nam, cũng không thể khống chế được đường thủy. Các ngươi có thể tưởng tượng rằng, nếu thủy sư của chúng ta có thể hoành hành biển lớn, sông lớn, vậy thì chưa đánh chúng ta đã thắng một nửa.

Phương Giải nói:

- Trước khi rời khỏi đại doanh ta đã nghĩ tới một việc. Mấy tháng qua không ngừng suy nghĩ, cảm thấy khả thi.

Hắn cười nói:

- Đợi chiến thuyền thứ nhất cải tạo xong, ta liền phái hai người các ngươi ra ngoài. Đoạn Tranh, xưởng đóng tàu ở Vân Nam Đạo bên kia đã có thể khởi công, tân chiến thuyền nhất định phải phù hợp với pháo. Tương lai tạo thuyền lớn, cũng phải đi được trên biển. Cho nên chuyện bên này vừa kết thúc, ngươi lập tức mang theo một đám thợ thủ công tới Vân Nam Đạo. Chuyện thủy sư ở phía nam, ta liền giao cho ngươi. Ta nói cho ngươi biết một tin tốt, lần này từ Đông Cương trở về, ta đã bảo Tán Kim Hầu mang về theo một số thợ thủ công biết chế tạo thuyền đi biển. Ta giao hết bọn họ cho ngươi.

- Trịnh Thu, thủy sư ở núi Chu Tước, ta giao cho ngươi.

Hai người vội vàng đứng dậy, chắp tay nói:

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Ngô Nhất Đạo khẽ gật đầu, biết Phương Giải làm vậy không chỉ vì muốn đồng thời phát triển thủy sư hai nơi. Đoạn Tranh là tướng lĩnh thủy sư đi theo Phương Giải sớm nhất, Phương Giải rất tin tưởng hắn. Còn Trịnh Thu tới chưa bao lâu, nhưng đã mang theo một hạm đội hùng mạnh. Cho nên bên trong thủy sư, rốt cuộc là để Đoạn Tranh đứng đầu hay là Trịnh Thu đứng đầu. Mặc dù hai người này không biểu hiện bất hòa gì, nhưng chỉ sợ binh lính dưới trướng bọn họ sẽ âm thầm nghị luận. Bất kể để Đoạn Tranh làm Đại tướng quân thủy sư, hay là để Trịnh Thu làm Đại tướng quân, đều sẽ có người không phục.

Phương Giải tách hai người bọn họ ra, tạo hai đội thủy sư, tương lai trên chiến trường xem ai có quân công cao hơn, thì người đó liền là nhân vật số một của thủy sư. Như vậy liền không còn xung đột nữa.

- Hôm nay cứ như vậy đi!

Phương Giải đứng dậy, chắp tay nói:

- Ta còn phải đa tạ chư vị, không có chư vị tương trợ, ta khó mà tiến tới nửa bước.

- Chúng thuộc hạ nguyện vì Chủ Công máu chảy đầu rơi!

Mọi người vội vàng đứng dậy chắp tay nói.

- Ngày mai ta sẽ tới đồn điền bên kia để kiểm tra, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi.

Phương Giải cười nói:

- Có lẽ không bao lâu nữa, đại quân sẽ xuất phát.

Hắn nhìn Độc Cô Văn Tú vf Thôi Trung Chấn, nói:

- Độc Cô, Trung Chấn, hai ngươi theo ta tới thư phòng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1228)


<