Vay nóng Homecredit

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0756

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0756: Một phòng điểm tâm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Lazada

Sáng sớm thức dậy, Dương Thấm Nhan không nhịn được duỗi người một cái, cả người đều thoải mái. Đây là giấc ngủ ngon nhất từ khi xuôi nam tới nay. Tuy căn phòng này không bằng được tẩm cung của nàng ở Trường An, nhưng dù sao vẫn tốt hơn ngủ trên xe ngựa nhiều. Hơn nữa, tới nơi này, ngay cả nàng cũng kinh ngạc vì sao mình lại có một cảm giác an toàn và kiên định.

Dùng nước nóng tắm rửa, thay đổi áo ngủ, thời tiết cũng tốt nên ngủ khá say. Tuy nhiên, dọc theo đường đi đã tạo thành thói quen dậy sớm. Lúc trời mới tờ mờ sáng nàng đã dậy rửa mặt rồi, khiến cho những nha hoàn đợi ở bên ngoài chuẩn bị hầu hạ nàng phải kinh hãi. Những nha hoàn này tới từ những thế gia đại hộ mà Phương Giải xác định diệt môn. Tuy trên danh sách diệt môn không có tên của các nàng, nhưng các nàng vẫn thấp thỏm lo âu.

Các nàng nghe nói người mà mình đang hầu hạ chính là Công chúa của Đại Tùy, cho nên các nàng đâu dám không cẩn thận! Nhưng các nàng lại phát hiện, vị điện hạ này căn bản không cần người khác hầu hạ.

Đẩy cửa sổ ra, Dương Thấm Nhan nhận lấy trà thơm mà nha hoàn đưa tới rồi mỉm cười đầy thiện ý. Ở trên đường đi nàng đã học được rất nhiều điều, bao gồm nụ cười đầy thiện ý này.

Ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thăm thẳm, khiến cho lòng người thoải mái. Những chú chim không biết tên nhảy nhót trên cành cây, thỉnh thoảng hót lên vài tiếng dễ nghe. Có thể nhìn thấy khói trắng bốc lên ở gần đó, đấy là nơi hạ nhân đang bận rộn nấu cơm.

Mơ hồ có tiếng kèn truyền đến, Dương Thấm Nhan hơi nhíu mày.

- Đi hỏi xem, có phải đại quân đang được điều động?

Nàng phân phó một tiếng, tiểu nha hoàn Mẫn Nhi tuổi chừng 14, 15 tuổi kéo váy chạy ra ngoài. Sau khi hỏi thăm hộ vệ đang trực, nàng chạy về bẩm báo:

- Điện hạ, là Trấn Quốc Công muốn tới Bái thành. Binh mã đang tập kết, tí nữa sẽ ra khỏi thành.

- Ta muốn ra ngoài.

Dương Thấm Nhan buông chén trà trong tay xuống, chọn một bộ quần áo giản dị để thay, tùy ý buộc tóc ra đằng sau. Nghĩ một lát, lại trở về cầm thanh trường đao treo trên vách tường. Đao này là hoành đao, khá là nặng, nhưng dù nàng được chiều chuộng nhưng nàng không hề yếu. Lúc ở trong cung, nàng cũng học một ít võ nghệ tu hành.

Mấy tiểu nha hoàn chạy ở đằng sau, một đám thiếu nữ xách váy chạy theo, nhìn khá là đáng yêu.

Vừa đi ra thì gặp một đội binh mã đi qua. Hắc Kỳ Quân có sĩ khí cao ngất bước chính tề đi về phía trước, khí thế trang nghiêm.

Dương Thấm Nhan đứng ở trước cửa chờ, nhìn thấy chiến kỳ lớn tới gần vội vàng đi lên nghênh đón.

Trần Hiếu Nho đánh xe nhìn thấy Công chúa chạy tới liền xuống xe, vén rèm lên nói vài câu. Phương Giải lập tức đi ra xe ngựa. Hắn là một người khác thường. Tướng lĩnh bình thường khi xuất chinh đâu có ngồi xe ngựa, mà toàn là cưỡi ngựa, nhưng hắn lại cực kỳ lười.

Bạch sư Hỗn Độn ló đầu ra nhìn, khiến cho Dương Thấm Nhan hoảng sợ.

- Bái kiến điện hạ.

Sau khi xuống xe, Phương Giải cúi người thi lễ.

- Trấn Quốc Công không cần đa lễ.

Dương Thấm Nhan chỉnh lại sợi tóc hơi rối, nói:

- Trấn Quốc Công muốn tới Bái thành?

- Vâng!

- Mang ta đi cùng.

Nàng kiên định nói.

Phương Giải hơi kinh ngạc, nhìn nhìn sắc mặt của Dương Thấm Nhan, lập tức gật đầu. Hắn quay lại lệnh cho Trần Hiếu Nho:

- Phái người chọn một bộ áo giáp thích hợp cho điện hạ. Đồng thời lệnh cho nhà xưởng, nhanh chóng chế tạo một bộ áo giáp. Có lẽ về sau điện hạ sẽ thường xuyên sử dụng tới.

- Cảm ơn!

Dương Thấm Nhan nói.

- Mời điện hạ.

Phương Giải bảo bạch sư đi xuống dưới, sau đó mời Dương Thấm Nhan lên xe ngựa. Dương Thấm Nhan do dự một lát, nói:

- Ta muốn cưỡi ngựa.

Phương Giải không cự tuyệt, sai người dắt chiến mã tới.

- Đao này quá dài, không thích hợp với điện hạ.

Phương Giải lệnh cho Trần Hiếu Nho:

- Mang thanh Thất Tinh đao thu được từ phủ thành chủ thành Khánh Nguyên tới đây, cho điện hạ sử dụng

Thanh Thất Tinh đao này là tìm được từ phủ của Phó Chính Nam. Tính cả chuôi đao, đao dài chưa tới nửa mét, không biết dùng cái gì chế tạo, cực kỳ cứng rắn và sắc bén. Trên chuôi đao được khảm bảy viên bảo thạch, cho nên mới được gọi là Thất Tinh đao. Đao này là thứ yêu thích của Phó Chính Nam, có thể chém sắt như bùn. Nếu ở thời thái bình mà lấy ra bán, giá trị chắc liên thành.

Sau khi phân phó xong, Phương Giải không nói gì nữa, cưỡi bạch sư đi cạnh xe ngựa. Lúc ra khỏi thành, Dương Thấm Nhan nghe thấy tiếng hoan hô. Nàng vén rèm lên nhìn ra ngoài, thấy không ít dân chúng tụ ở cửa thành phất tay với Phương Giải. Nàng kinh ngạc, vì sao những dân chúng này lại đón chào kẻ thù như vậy?

Thật vô lý

Phương Giải vừa mới công phá tòa thành lớn này, dựa theo đạo lý, dân chúng nên hận hắn mới đúng. Cho dù không hận thì cũng phải sợ. Nhưng thoạt nhìn, sự rạng rỡ trên khuôn mặt các dân chúng không phải là giả vờ, hơn nữa phía sau cũng không có ai ép buộc bọn họ làm vậy. Mà Phương Giải, không giống như một người thích mấy thứ giả tạo.

Dương Thấm Nhan vô thức nhìn về phía Phương Giải, phát hiện hắn đang hướng dân chúng vẫy tay, cười rất rạng rỡ.

...

...

Giang Nam

Thành Hiền La

Thư viện Thông Cổ

Lịch Thanh Phong đi vào phòng, nhìn lướt qua những người trong phòng, lắc đầu nói:

- Càng ngày càng ít người ngồi ở căn phòng này rồi...Ta nhớ lúc Đổng Khanh Phục còn ngồi ở ghế chính, trong phòng luôn rất náo nhiệt. Vạn Tinh Thần mang theo một thanh kiếm tới đây, người trong phòng liền thay đổi lứa khác. Nếu không phải Gia đoán được sớm, chỉ sợ hôm nay trong căn phòng này còn ít hơn nữa.

Lúc nhắc tới Gia, ngữ khí của ông ta rất tôn kính.

- Gia là ai?

Một nam tử trẻ tuổi hỏi. So với sáu bảy lão già tóc trắng xóa trong căn phòng này, y quả thực trẻ tuổi. Bất kể là về tuổi tác hay là phong độ, y đều không hợp với những người ngồi trong phòng. Y ngồi ở vị trí gần với cái bàn nhất, cũng là người duy nhất không đứng lên khi Lịch Thanh Phong tiến vào. Mà trên thực tế, y nên ngồi ở vị trí cuối cùng bên kia mới đúng.

- Bàng Huy?

Lịch Thanh Phong hỏi một câu.

- Là ta!

Nam tử trẻ tuổi gật đầu, thần sắc kiêu căng. Những người ngồi trong phòng này đều mặc áo vải, giày vải, duy nhất chỉ có y là mặc một bộ áo gấm màu xanh da trời, bên hông đeo đai ngọc, giá trị xa xỉ.

- Khó trách ngươi không biết gì cả. Lão gia tử của Bàng gia chưa kịp ra ngoài đã bị Vạn Tinh Thần một kiếm chém chết. Ngay cả thanh Thất Bảo phiến kia cũng chưa kịp mở ra. Nhị thúc Bàng Vân Hạc của ngươi vốn có tư cách ngồi ở chỗ này, nhưng ông ta cũng bị Vạn Tinh Thần giết, thậm chí không cần dùng kiếm. Nghe nói Vạn Tinh Thần chỉ nhìn ông ta một cái, trên trán của ông ta lập tức có nhiều hơn một lỗ máu. Mà hai mươi vạn binh mã bọn ta giao cho Bàng Bá, kết quả bị La Diệu hù chết ở Giang Bắc Đạo.

Lịch Thanh Phong vừa nói vừa đi về hướng chủ tọa, dường như không để ý tới vẻ mặt âm trầm của Bàng Huy.

- Cho dù Bàng gia thiếu người, thì cũng không ai có thể lay động được địa vị của Bàng gia!

Bàng Huy lạnh lùng nói:

- Không phải do lão gia tử không còn nên các ngươi liền xem thường Bàng gia ta đấy chứ? Bàng gia có căn cơ mấy trăm năm ở Bàng gia, ta khuyên các ngươi chớ xem thường là tốt nhất!

- Không ai nghĩ như vậy!

Lịch Thanh Phong ngồi xuống ghế, cười nói:

- Không ai coi thường Bàng gia các ngươi vì cái chết của lão gia tử. Cũng không ai không biết Bàng gia của các ngươi đã kéo dài mấy trăm năm ở Giang Nam. Ngươi không hiểu rồi...cho dù lão gia tử của Bàng gia không chết, cũng không còn ai để ý tới Bàng gia của các ngươi nữa. Cho dù Bàng gia đã kéo dài mấy trăm năm ở Giang Nam, thì mấy trăm năm này đều là của người khác cho.

- Lão có ý gì?

Bàng Huy cả giận nói:

- Đừng tưởng rằng một đám lão già tụ lại một chỗ giả thần giả quỷ nói vài câu là có thể hù dọa được ta.

- Không ai muốn hù dọa ngươi.

Lịch Thanh Phong vẫn mỉm cười như cũ:

- Lần này sở dĩ thông báo cho Bàng gia của các ngươi tới, chỉ là muốn nói với các ngươi một tiếng, về sau các ngươi không cần tới đây nữa.

- Ngươi chớ khinh người quá đáng!

Bàng Huy bước lên một bước, chỉ tay về phía Lịch Thanh Phong, quát:

- Ta không biết các ngươi từ đâu mà tới, nhưng đừng hòng đứng trên Bàng gia của ta!

Y liếc mắt nhìn mọi người, lại phát hiện không có ai để ý tới y.

- Chỉ là Bát Phẩm, nếu là Cửu Phẩm thì có thể đưa cho La Đồ làm điểm tâm rồi. Năm đó Bàng Bá cũng ăn không ít điểm tâm, nhưng người đưa cho y điểm tâm là Đổng Khanh Phục. Đáng tiếc y kém coi, luyện Thôn Thiên Công lâu như vậy mà cũng không đâu vào đâu.

Lịch Thanh Phong giơ tay lên giống như đuổi ruồi, Bàng Huy đang mắng mỏ bỗng nhiên cứng đờ người, sau đó là có máu chảy ra từ khóe miệng của y. Y há miệng thở dốc, rồi phun ra một bụm máu nhầy nhụa, xen lẫn thịt nát.

Sau đó, lồng ngực của y quắt lại.

Hai tôi tớ mặc áo xanh tiến vào, kéo thi thể của y ra ngoài. Bọn họ im lặng làm việc, động tác rất nhanh nhẹn. Không bao lâu máu dính trên sàn nhà cũng được lau sạch sẽ, không để lại giọt máu nào.

- Nếu về sau trong căn phòng này đều là đám tiểu bối, vậy thì ngay cả lý do tồn tại của thư viện Thông Cổ này cũng không còn ai biết...nghĩ mà thấy đau buồn. Nhiều năm qua, triều đình Đại Tùy một lòng muốn diệt trừ thư viện, nhưng cuối cùng còn không phải thỏa hiệp? Trước khi chết Vạn Tinh Thần mới dám đi một vòng, nhưng ông ta cũng chỉ dám giết những kẻ đã không còn ý nghĩa tồn tại mà thôi. Tuy nhiên, cũng không thể hạ thấp đối thủ. Dù sao chính vì có Vạn Tinh Thần, cho nên thư viện Thông Cổ mới không thể khống chế được triều đình Đại Tùy như những lần trước.

Lịch Thanh Phong khẽ thở dài nói:

- Không nói chuyện này nữa. Lần này gọi mọi người tới, là Gia bảo ta hỏi một chút. Nếu Gia không ra tay, chúng ta có nắm chắc tiêu diệt Dương Kiên hay không?

Ông ta không đợi những người này trả lời, tiếp tục nói:

- Ta thì không được.

Những người ngồi trong phòng nhìn nhau, không ai lên tiếng.

- Xem ra đều không được rồi.

Lịch Thanh Phong có chút buồn bã nói:

- Vạn Tinh Thần đúng là nhân kiệt. Năm đó ở dưới mí mắt của Gia ngầm lớn lên, có thể tránh khỏi Gia, đây là bản lĩnh. Về sau không ngờ dùng lực lượng của một người chống lại cả triều đình, đây là bản lĩnh. Gia nói, nhìn một người dần dần phát triển, cuối cùng leo tới độ cao kia, cũng là một sự hưởng thụ. Nhưng Gia còn nói, Gia và ta đều không có tư cách nhận sự hưởng thụ kia.

- Chắc chắn Dương Kiên đã biết được cái gì đó, tất nhiên là Vạn Tinh Thần nói cho y biết. Cho nên y mới mặc kệ Đông Bắc, Tây Bắc, Tây Nam, một hơi uống hết máu của hậu thế rồi chạy tới Giang Nam. Chắc y cảm thấy, uống no máu là có thể lật ngược thư viện Thông Cổ. Sở dĩ y có tự tin đó, chính là vì lúc trước Vạn Tinh Thần đã xách kiếm quét ngang một vòng...Không thể không nói, những người trong phòng này, cộng lại không phải là đối thủ của Vạn Tinh Thần, cộng lại cũng chưa hẳn là đối thủ của Dương Kiên. Tuy tu vị của các ngươi cộng lại khẳng định mạnh hơn Dương Kiên, nhưng dù sao các ngươi cũng không phải là một chỉnh thế, cho nên vẫn là không được.

Một lão bà không nhịn được hỏi:

- Gia muốn đích thân ra tay?

- Không!

Lịch Thanh Phong lắc đầu:

- Gia nói, năm đó nhìn Vạn Tinh Thần từ một con kiến bình thường, biến thành một con kiến có cánh, cuối cùng biến thành một con chim ưng bay lượn trời không, quá trình này rất thú vị. Nhưng xem một lần là đủ rồi. Hiện tại có người đang đi theo con đường của Vạn Tinh Thần năm đó, Gia không có ý định khiến cho hắn đi tới đích.

- Mà Dương Kiên, chỉ là một xác sống, Gia không có hứng thú ra tay, cho nên cuối cùng vẫn phải do chúng ta xử lý.

- Nhưng...

Một lão già đứng lên hỏi:

- Ngươi cũng nói, mấy người chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ của Dương Kiên, vậy thì làm sao tiêu diệt được hắn?

- Gia giúp chúng ta nghĩ ra một biện pháp, hình như ta vừa nói rồi đấy thôi. Các ngươi cộng lại không được là vì các ngươi không phải là một chỉnh thể. Mười người cộng lại vẫn là mười người, chứ không phải là một người hùng mạnh.

Lịch Thanh Phong cười cười:

- Các ngươi có biết, vì sao hội nghị lần này chọn chính là các ngươi không?

Nghe ông ta hỏi như vậy, những người gia ở đây đều biến sắc.

Ông ta phủi tay, lập tức có một nam tử trẻ tuổi tươi cười tiến vào. Y lễ phép gật đầu chào mọi người, thoạt nhìn rất hòa ái. Nhưng ác khí ở giữa hai hàng lông mày khiến cho tim người ta đập thình thịch. Y tên là La Đồ, hay còn gọi là La Tiểu Đồ.

- Bởi vì a...

Lịch Thanh Phong không nhịn được bật cười, cười rất khoái trá:

- Đám người các ngươi giống như Bàng gia, đã không còn giá trị tồn tại nữa rồi.

Mọi người ngây ra như phỗng, nhưng không ai dám phản kháng. Không phải bọn họ sợ Lịch Thanh Phong, đương nhiên cũng không phải sợ La Đồ. Mà là sợ vị Gia mà Lịch Thanh Phong nói kia...bọn họ biết rằng, không phản kháng thì mình chết, nhưng nếu phản kháng, thì chính là diệt tộc.

- Ngươi thấy điểm tâm mà ta chọn cho ngươi như thế nào?

Lịch Thanh Phong hỏi.

La Đồ khẽ cười nói:

- Ngửi thôi đã biết là mỹ vị rồi.

Lịch Thanh Phong gật đầu nói:

- Ngươi nên đổi lại cái tên. Trước kia ngươi tên là La Tiểu Đồ, về sau đổi thành La Đồ, hiện tại theo ta thấy...tên ngươi sẽ là Đồ.

...

...

Thành Hiền La nằm bên cạnh một núi lớn, còn thư viện Thông Cổ thì xây ở dưới chân núi. Tòa thạch tháp nguy nga kia từng là biểu tượng của thành Hiền La, cũng là biểu tượng của thư viện Thông Cổ. Tuy nhiên hiện tại ở trong lòng nhiều người, tòa thạch tháp kia là biểu tượng của Vạn Tinh Thần. Lão già gần đất xa trời kia, mang theo thanh kiếm mà lúc trẻ vẫn hay dùng lại bước chân vào giang hồ, dùng một phương thức cuồng ngạo của người thiếu niên quấy động cả giang hồ, khiến dòng nước trở nên đục ngầu, không biết bao nhiêu con cá chết.

Thế gian này, có mấy người có thể quấy đục cả giang hồ? Phần lớn mọi người ở trong giang hồ, đều là cá. Chỉ có rất ít người mới ở ngoài giang hồ, có thể quấy động cả giang hồ.

Có người nói lúc Vạn Tinh Thần còn trẻ, kiêu ngạo giống như thanh kiếm trong tay của ông ta, không bao giờ lùi bước, vĩnh viễn tiến về phía trước. Có người nói Vạn Tinh Thần tuổi già mới chân chính biến thành thanh kiếm kia, chân chính không bao giờ tránh né.

Có người mắng ông ta, có người hận muốn giết ông ta, nhưng bất kể như thế nào, ông ta đều là truyền kỳ.

Cho nên lúc Lịch Thanh Phong nhắc tới kẻ địch mà mình chưa từng thấy qua kia, ngữ khí luôn bày tỏ sự kính trọng. Ít nhất ông ta thừa nhận, dù mình khổ luyện cả đời cũng kém hơn Vạn Tinh Thần. Ông ta ngồi trên tảng đá nhô ra ở sườn núi, nhìn đoạn tháp ở phía dưới. Lần trước ông ta cũng ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm với người khác.

- Cảm giác thế nào?

Ông ta nhấp một ngụm rượu, dường như kiêng kỵ cái gì đó nên không một hơi uống hết.

- Rất đẹp!

Nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh ông ta nhếch môi cười:

- Chưa từng nghĩ rằng nói lại đẹp như vậy.

- Đừng nhìn chằm chằm vào cổ của ta.

Lịch Thanh Phong chậm rãi nói:

- Với tu vị hiện tại của ngươi có thể giết ta, nhưng ngươi không dám...nếu ngươi đã không dám, vậy thì thu hồi ý niệm đó trong đầu đi. Ta tặng ngươi một mâm điểm tâm, chứ ta không ở trên cái mâm ấy. Mà sở dĩ lựa chọn ngươi, là vì ngươi rất may mắn, ngươi có hiểu không?

- Hiểu!

La Đồ gật đầu, thu hồi ánh mắt khỏi cái cổ của Lịch Thanh Phong:

- Đồ...cái tên này rất hay. Trước kia gọi là La Tiểu Đồ, ta cảm thấy cái chữ La kia thật hay. Về sau gọi là La Đồ, ta vẫn cảm thấy chữ La kia rất hay. Hiện tại.... hóa ra không có chữ La mới là hay.

Y trầm mặc một lúc rồi nói:

- Nói cho ta nghe một chút về người đưa điểm tâm kia. Ta biết, lão chỉ là người rửa chén đĩa mà thôi.

Lịch Thanh Phong cười ha hả:

- Thật kiêu ngạo, ngông cuồng. Chọn ngươi thực không biết là đúng hay là sai. Tuy nhiên, có một điều ngươi phải nhớ kỹ... ngươi dựa vào ăn điểm tâm nên mới có được như ngày hôm nay, dù kiêu ngạo ngông cuồng thì cũng phải có mức độ. Đừng tưởng rằng ngươi đã rất mạnh rồi. Không nói tới người khác, cho dù là La Diệu ở lúc mạnh nhất cũng có thể hành hạ chết ngươi. Sở dĩ y thua Dương Kiên, là vì y không đạt tới thời kỳ đỉnh phong nhất. Y vốn có cơ hội, nhưng lại bị Dương Kỳ phá hủy.

- Nói tới Dương Kỳ, luận về nội kình hùng hậu có lẽ y không bằng được với ngươi bây giờ. Luận về nội kình, y cũng không bằng được Đại Luân Minh Vương, thậm chí không bằng La Diệu. Nhưng nếu như ngươi gặp được y, ngươi vẫn sẽ chết.

Đồ gật đầu nói:

- Nhưng ta không có hứng thú với người chết.

Lịch Thanh Phong uống một ngụm rượu:

- Công pháp mà ta truyền cho ngươi tên là Thôn Thiên Công, ngươi cảm thấy công pháp này thế nào?

- Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. Đây là thần kỹ.

Đồ trả lời.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1228)


<