← Hồi 0746 | Hồi 0748 → |
Trong trí nhớ của Ngu Khiếu, Phương Giải vẫn là tiểu nhân vật hiền hòa, có chút khiêm tốn trong thành Trường An kia. Mặc dù được bệ hạ coi trọng cũng không thể hòa nhập nhanh chóng với những con cá chép trong ao, vẫn là một con cá trạch sống trong bùn. Ngu Khiếu có tiếp xúc với Phương Giải vài lần, đều cảm thấy thiếu niên này có chút không thích ứng khi giao tiếp với đám con cháu quý tộc.
Sau khi cuộc thi Diễn Võ Viện, thành tích chín môn xuất sắc của Phương Giải không làm cho người ta quá tin phục.
Giống như Ngu Khiếu nói, y coi đối thủ của mình là Bùi Sơ Hành, bởi vì Bùi Sơ Hành thực sự rất mạnh. Lúc đó không mấy người có thể lọt vào mắt của Ngu Khiếu, Tạ Phù Diêu là một trong số ít đó. Về phần hai người khác trong Danh Môn Tứ Tú, y căn bản không để vào mắt.
Nhưng y đã quên, Đại tướng quân Lý Khiếu thời Thái Tông đã từng nói, hào kiệt thường có xuất thân tầm thường.
Sau cuộc thi vào Diễn Võ Viện, có một hiện tượng mà Phương Giải không biết nhưng thực sự tồn tại. Đó là rất nhiều người coi hắn là đối thủ. Chẳng hạn như Ngu Khiếu, chẳng hạn như Tạ Phù Diêu.
Không chỉ là bọn họ, những thanh niên tài tuấn tham dự cuộc thi Diễn Võ Viện kia, có người nào là không coi trọng Phương Giải đâu?
Phương Giải nói, sao cũng được, ngươi cứ cố hết sức.
Những lời này giống như dao găm khoét vào tim Ngu Khiếu, khiến sự tự tôn của y bị đả kích. Từ sau khi Ngu gia diệt môn, Ngu Khiếu cẩn thận ẩn nấp sự kiêu ngạo và tự tôn của mình đi, không để người khác nhìn thấy. Ở Phong Bình, y trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu, kính cẩn nghe theo. Nhưng lúc đối thủ mà y coi trọng kia xuất hiện ở trước mặt y, sự tự tôn lại bùng lên dữ dội.
- Nếu không có những chuyện xảy ra ở thành Trường An kia, ngươi đoán xem hiện tại hai chúng ta đang làm gì?
Ngu Khiếu trầm mặc một lúc rồi nói:
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, ta đang làm việc trong quân đội. Mà ngươi, tám chín phần bị các lão già trong Văn Uyên Các kia lôi đi nghiên cứu học vấn phải không? Hoặc là bị đưa tới một tân binh doanh nào đó để luyện binh? Thế giới này đúng là kỳ diệu. Người vốn nên lãnh binh chinh chiến mở mang bờ cõi là ta, vậy mà ta lại phải huấn luyện tân binh ở Phong Bình. Còn không phải là quân Tùy, mà là những người Nam Yến ta từng coi thường nhất. Còn ngươi thì mang theo quân đội nam chinh bắc chiến...Phương Giải, có đôi khi ta rất hâm mộ với vận may của ngươi.
Phương Giải nhếch miệng nói:
- Ta có thể chia cho ngươi một ít, nhưng ngươi lấy được không?
Ngu Khiếu lui về phía sau:
- Lúc thi vào Diễn Võ Viện, vì sao ngươi lại lựa chọn Tạ Phù Diêu làm đối thủ?
Phương Giải nhìn Ngu Khiếu lùi về đằng sau, lắc đầu nói:
- Không phải ta chọn Tạ Phù Diêu làm đối thủ, mà là Tạ Phù Diêu chọn ta. Tuy Tạ Phù Diêu có xuất thân từ danh môn, nhưng gia đạo sa sút, tiền bạc không thiếu nhưng thiếu địa vị của ngày xưa. Y cần ngông cuồng chút, khiến nhiều người để ý. Cho nên lúc thi thố, y mới ngông cuồng khiêu chiến mọi người, thậm chí khiêu chiến cả giáo viên...
- Mà các ngươi thì sao, các ngươi không dám dốc toàn lực để ra tay. Nghe thì có vẻ các ngươi muốn ẩn dấu thực lực, kỳ thực là do các ngươi sợ thua.
Phương Giải nói thẳng vào lòng Ngu Khiếu:
- Lúc ấy bất kể là ngươi hay là Bùi Sơ Hành, chắc đều muốn phân cao thấp với Tạ Phù Diêu phải không? Nhưng cuối cùng các ngươi lại nhịn xuống, là vì các ngươi sợ thua. Hai ngươi, một người là con của Đại tướng quân Tả Vũ Vệ, một người là con của Hoàng Môn Thị Lang, trong Trữ Tài Lục của Hoàng Đế đều có tên của hai ngươi. Cho dù hai ngươi không làm gì, thì hai người cũng có một tiền đồ tươi sáng.
- Nhưng Tạ Phù Diêu thì khác, y cần biểu hiện bản thân...ta cũng cần. Ta không sợ thua, nếu ta thua trong tay của Tạ Phù Diêu, thì ta vẫn được mọi người ghi nhớ. Mà các ngươi, vốn đã rất nổi tiếng rồi, nếu thua trong tay Tạ Phù Diêu, thì tiền đồ của các ngươi sẽ bị ảnh hưởng.
Phương Giải mỉm cười nói:
- Dân chúng có câu tục ngữ rằng "Đầu trọc không sợ bị nắm tóc, vua cũng thua thằng liều". Lúc đó so với các ngươi mà nói, Tạ Phù Diêu chỉ là chân trần. So với Tạ Phù Diêu mà nói, ta chỉ là chân trần. Mà hiện tại, ngươi là chân trần...cho nên ngươi mới ở đây khiêu chiến ta. Nếu ngươi thua, không ai sẽ cười nhạo ngươi. Nếu ngươi thắng, mọi người sẽ nói...người kia từng đánh bại Đại tướng quân Phương Giải của Hắc Kỳ Quân!
- Đúng vậy a...
Phương Giải cười nói:
- Nhưng ngay cả tên của ngươi bọn họ cũng không biết, thật là thiệt cho ngươi.
Sắc mặt của Ngu Khiếu biến ảo không ngừng. Nếu như nói lúc ở trên cổng thành Phong Bình, Trần Hiếu Nho châm chọc y, y giả vờ tức giận, thì hiện tại y thực sự tức giận.
- Ngươi bất quá chỉ là một tiểu nhân vật gặp may mà thôi!
Y chỉ vào Phương Giải, gào lên:
- Loạn thế xuất hào kiệt. Ngươi chỉ là vừa vặn sống một trong một thời đại dễ thành công mà thôi! Ngươi nói ta là chân trần? Nếu không phải...
Phương Giải lắc dầu, ngắt lời y:
- Đâu có nhiều chữ 'nếu' như vậy...
Hắn chỉ lên cửa thành:
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chắc ngươi đã sai người vận chuyển pháo của người nước ngoài tới tường thành rồi phải không? Tới hiện tại chẳng qua ngươi vẫn đang diễn trò mà thôi. Nhìn ngươi có vẻ như đang rất tức giận, đương nhiên cũng có thể là người giận thật, nhưng phần lớn là diễn trò. Ngươi xem, ta rất phối hợp với ngươi, ngồi thành thật trên ghế dựa theo bố trí của ngươi. Ngươi nên cảm ơn ta một tiếng mới đúng chứ?
- Ngươi đứng dậy lui về phía sau, sau đó cố ý trò chuyện không ngừng với ta, là vì cho những người nước ngoài trên tường thành kia có thời gian để ngắm bắn. Nhưng, Ngu Khiếu à, chẳng lẽ trải qua kinh nghiệm chạy trốn, ngươi không hiểu ra đạo lý sao? Nếu muốn thành công, nhất định phải biết trong tay mình có gì, biết được trong tay kẻ địch có gì. Ngươi có biết không?
Hắn chỉ lên cổng thành nói:
- Pháo của người nước ngoài có uy lực rất mạnh, điều này không thể nghi ngờ. Sáu trăm bước, nỏ xe bắn không tới, nhưng pháo có thể, điểm này cũng không thể nghi ngờ. Tuy nhiên, để ta nói cho ngươi biết, cho dù ta ngồi bất động ở chỗ này, thì pháo của người nước ngoài một phát chắc chắn bắn trúng mục tiêu?
Đang nói chuyện, trên tường thành tóe ra lửa, theo sau đó là một tiếng vang thật lớn truyền tới. Một đạn pháo màu đen bắn tới, nổ tung ở cách chỗ Phương Giải ngồi hơn mười mét. Vì chắc chắn, viên đạn pháo này người nước ngoài dùng tới đạn liên hoàn, uy lực rất mạnh.
Nhưng Phương Giải chẳng hề nhúc nhích. Hắn vươn tay, một bức tường cát xuất hiện, ngăn cản mọi công kích.
Pháo của đế quốc Agoda quả thực rất mạnh, nhưng lúc ở thành Định Viễn Phương Giải đã xem qua. Với nền khoa học kỹ thuật hiện tại, pháo căn bản không thể tấn công một cách chính xác được. Luận về chính xác, pháo không hơn xe ném đá là bao nhiêu.
- Ngay cả thứ ở trong tay mình mà ngươi cũng không hiểu rõ, ta không biết ngươi lấy đâu ra tự tin?
Phương Giải nói.
...
...
Sắc mặt của Ngu Khiếu rất khó nhìn. Y thấy Phương Giải chậm rãi thu tay lại, bức tường cát lập tức biến mất, thật giống như một tên yêu quái.
Phương Giải đứng dậy, vươn tay mời:
- Nếu ngươi muốn giết ta, tốt nhất nên dựa vào bản thân.
Ngu Khiếu quay đầu nhìn thoáng qua tường thành bên kia. Y có thể mơ hồ nhìn thấy Chu Xanh Thiên mang theo các tướng lĩnh đang quan sát mình. Kế sách dụ Phương Giải ra giết là do y nghĩ ra, y đã phái người thông báo với Chu Xanh Thiên. Còn về việc sử dụng pháo, Chu Xanh Thiên cũng không hiểu nhiều lắm. Mấy người Rose khoác lác rằng pháo có uy lực rất lớn, không gì sánh kịp, ngay cả Chu Xanh Thiên đều tin tưởng pháo có thể tiêu diệt được Phương Giải.
- Vậy ta liền tự tay giết ngươi!
Ngu Khiếu có thể cảm nhận được ánh mắt chế giễu của những người trên tường thành kia, lửa giận lập tức bốc lên trong lòng y. Y rút mạnh hoành đao ở hông, cách hơn mười mét chém một đao về phía Phương Giải. Đao khí thẳng tắp xông tới, Phương Giải nghiêng người né tránh, đạo khí lưu lại một rãnh thật sâu trên mặt đất.
Tu vị của Ngu Khiếu có nguồn gốc từ phụ thân của y là Đại tướng quân Tả Vũ Vệ Ngu Mãn Lâu. Đao pháp này có có một khí thế dũng mãnh của chiến trường. Mỗi một đao chém xuống đều rất khoáng đạt, mỗi một đao đều có uy thế long trọng. Đao ý của y khác với Mạt Ngưng Chi. Đao ý của Mạt Ngưng Chi là ở một chữ 'Quỷ', khó lòng phòng bị. Về sau khi nàng có đao trong tay, đao pháp liền trở nên đơn giản tới cực điểm. Chỉ một đao mà thôi, nhưng lại có ít người đỡ được.
Đao pháp của Ngu Khiếu, liên miên bất tận.
Nội kình của y cực kỳ hùng hậu, bằng không đã không duy trì được đao ý khoáng đạt như vậy.
Phương Giải tùy ý vung tay, giống như là đuổi muỗi. Ánh sáng màu vàng trong lòng bàn tay của hắn cực kỳ chói mắt, đập nát từng đao khí một. Đao thế như trường giang đại hải, nhưng lại không làm gì được một cánh tay của Phương Giải.
- Không có khả năng!
Ngu Khiếu rống lên một tiếng, đao khí càng mạnh lên!
Theo tiếng rống giận của y, một pho tướng chiến thần thời viễn cổ xuất hiện ở phía sau y. Đó là một nam tử to lớn, mặc chiến giáp cổ xưa, tay cầm một trường đao có vết máu loang lổ. Hư ảnh này rất lớn, cao tới vài mét. Thoạt nhìn giống như một pho tượng thần mà Ngu Khiếu mời tới.
Đây là đao ý bổn mạng của Ngu Khiếu.
Đao của chiến thần viễn cổ rất lớn, đao khí lăng lệ tung hoành. Mà Phương Giải thật giống như một chiếc thuyền nhỏ nghịch lưu trong cơn cuồng phong bão tố, nhưng không hề lùi nửa bước. Ánh sáng màu vàng trong tay hắn càng ngày càng sáng, đao khí như gió xoáy xuất hiện. Cảnh tượng bây giờ nhìn giống như đao khí của chiến thần viễn cổ tạo thành một cơn lốc xoáy, mà Phương Giải thì bị vây ở trung tâm.
- Hảo đao pháp, hảo đao ý.
Phương Giải không nhịn được khen một câu. Hắn vẫy tay ra đằng sau, Trực Lộ đao đặt ở bên cạnh bàn lập tức bay tới.
- Đao pháp của ngươi đã được thân truyền của Ngu Mãn Lâu. Ông ta là Đại tướng quân từng trải qua vô số lần chinh chiến, có thể tạo ra một đao pháp như vậy cũng là hợp tình hợp lý...tuy nhiên, ngươi chưa từng trải qua chiến trường chém giết, chưa từng chứng kiến núi đao biển máu, cho nên dù ngươi có kế thừa được đao pháp của Ngu Mãn Lâu, thì lại không kế thừa được ý cảnh của đao pháp.
Phương Giải vung Trực Lộ đao lên, cơn lốc bao quanh người hắn lập tức tiêu tán.
- Nếu như đối diện ta là Ngu Mãn Lâu, thì chỉ sợ ta khó có phần thắng.
Đao thế của Phương Giải bỗng nhiên nghiêm túc:
- Nhưng ngươi thì không được! Ngươi không có khí phách mặc kệ đối thủ là ai kia!
Hắn dùng Trực Lộ đao bổ một đao về phía trước, phá vỡ đao khí của Ngu Khiếu. Sau đó Phương Giải lao nhanh tới, từng đao từng đao chém xuống, thoạt nhìn không khác đao pháp lúc trước của Ngu Mãn Lâu là bao nhiêu! Nhưng khiến người ta rung động chính là, đao thế của hắn hiển nhiên còn cường đại hơn cả đao thế của Ngu Khiếu.
Lúc đầu Ngu Khiếu còn có thể hóa giải từng đao một, nhưng sau một phút, y bị Phương Giải bức lui liên tiếp về phía sau. Lúc đầu đao khí của y có thể chém xa mười mét, dần dần, đao khí của y chỉ có thể miễn cưỡng ngăn được đao khí của Phương Giải cách hai mét. Không có bất ngờ gì xảy ra, Phương Giải lại đi thêm ba bước, đao thế của y sẽ bị áp chế hoàn toàn.
- Không có khả năng!
Y vung mạnh hai tay lên, chiến thần viễn cổ phía sau y cũng lập tức giơ hai tay lên. Thanh đao trong tay y chỉ lên trời, thanh đao trong tay hư ảnh cũng chỉ lên trời.
- Một đao này, đầu ngươi sẽ rơi xuống đất!
Một đao của Ngu Khiếu, thiên băng địa liệt.
Lúc trước Ngu Mãn Lâu dạy y đao pháp, từng nói một đao này có tên là 'Đầu Người Rơi'.
Nhưng trong nháy mắt, Ngu Khiếu trợn tròn mắt. Bởi vì y nhìn thấy, Phương Giải cũng giơ hai tay lên, trường đao chém thẳng về hướng y. Hai đao khí giống như hai con rồng đụng mạnh vào nhau. Nhưng đao khí có màu vàng kia hiển nhiên sắc bén hơn, sau khi phá tan đao khí của Ngu Khiếu, liền phá luôn hư ảnh ở đằng sau Ngu Khiếu.
Rống!
Chiến thần viễn cổ phát ra một tiếng kêu không cam lòng, cái đầu cực lớn kia rơi xuống đất. Theo sau đó nguyên khí thiên địa dao động mãnh liệt, hư ảnh kia bị cuồng phong thổi tan.
Đầu người rơi.
Ngu Khiếu quỳ xuống đất, không dám động đậy. Trên trán, một giọt máu chậm rãi chảy xuống. Y run rẩy ngẩng đầu lên, một thanh trường đao đặt ở đỉnh đầu của y, có thể chém xuống bất kỳ lúc nào.
Trong đội ngũ Hắc Kỳ Quân
Ngô Nhất Đạo nhìn một đao kia của Phương Giải, trong mắt hiện lên một tia khác thường, âm thầm nói:"Phương Giải, ngươi nói ngươi muốn dùng việc giết chóc không ngừng để nuôi dưỡng sát khí cho quân đội của ngươi. Kỳ thực...ngươi cũng đang nuôi dưỡng sát khí trong lòng mình phải không?"
...
...
Thanh đao đặt ở đỉnh đầu của Ngu Khiếu một lúc, sau đó trở lại phía sau Phương Giải. Ngu Khiếu dùng một tư thế khuất nhục quỳ xuống, không dám ngẩng đầu. Phương Giải hướng lưng về ánh mặt trời, y sợ ngẩng đầu sẽ bị thứ gì đó làm cho đau đớn hai mắt.
- Ngươi giết ta đi!
Y nói.
Chính y cũng không nhận thấy, ở cổ họng có mùi máu tanh không ngừng bốc lên.
Ầm một tiếng, trên tường thành toát ra khói. Theo sau đó là một viên đạn pháo bay thẳng tắp tới. Lần này ngắm khá chuẩn, nếu không Phương Giải phát hiện nhanh, tung một cước đá văng Ngu Khiếu, thì đạn pháo đã nổ tung sau cái mông của Ngu Khiếu rồi. Vài người nước ngoài tưởng rằng thành công liền vỗ tay hoan hô. Đợi khói lửa tán đi, bọn họ mới phát hiện kẻ địch vẫn đứng thẳng tắp, chỉ là cách chỗ cũ hơn 10m mà thôi.
- Người kia...là người sao?
Một người Rose run rẩy chỉ tay về phía Phương Giải. Bất kể như thế nào y cũng không thể tin được kẻ thù vẫn chưa chết. Y tận mắt nhìn thấy đạn pháo nổ tung ở gần hai người đó. Dựa theo lẽ thường hai người đó phải nổ thành mảnh nhỏ rồi mới đúng! Nhưng cái tên mặc áo bào màu đen kia vẫn sống sót, sống rất tốt.
- Chắc...không phải là người rồi!
Người Rose lẩm bẩm nói.
Phương Giải cúi đầu nhìn Ngu Khiếu.
- Ngươi muốn làm nhục ta?
Ngu Khiếu hỏi.
Phương Giải nhìn vào mắt của y:
- Ngươi muốn đánh lén ta?
Ngu Khiếu không đáp, khuôn mặt càng thêm suy sụp.
Phương Giải giơ tay nắm lấy mạch môn của Ngu Khiếu, mang y tới tường thành bên kia. Quân coi giữ trên tường thành như lâm vào đại địch, tất cả đều giương cung nhằm chuẩn bị bắn bất kỳ lúc nào. Mà Phương Giải giống như không nhìn thấy bọn họ, tiêu sái đi tới gần tường thành rồi dừng lại. Một cung tiễn thủ có lẽ do chịu áp lực quá lớn, liền thả dây cung ra. Hành động này giống như là mở nắp chai, nước trong chai lập tức chảy ồ ạt ra ngoài.
Một người bắn tên, rất nhiều người vô thức thả dây cung ra.
Hơn trăm mũi tên bắn về hướng Phương Giải. Nhưng có lẽ là do khẩn trương, cho nên mũi tên bắn không chính xác lắm. Chỉ có sáu, bảy mũi tên bắn trúng đích. Nhưng bị Phương Giải dùng Trực Lộ đao đánh bật.
Ngu Khiếu bị mang theo, sắc mặt xám như tro, giống như bị hút hết toàn bộ sức sống.
- Ngươi giết ta đi!
Đây là lần thứ hai y nói lời này.
Ngu Khiếu quay đầu nhìn thoáng qua tường thành bên kia. Y có thể mơ hồ nhìn thấy Chu Xanh Thiên mang theo các tướng lĩnh đang quan sát mình. Kế sách dụ Phương Giải ra giết là do y nghĩ ra, y đã phái người thông báo với Chu Xanh Thiên. Còn về việc sử dụng pháo, Chu Xanh Thiên cũng không hiểu nhiều lắm. Mấy người Rose khoác lác rằng pháo có uy lực rất lớn, không gì sánh kịp, ngay cả Chu Xanh Thiên đều tin tưởng pháo có thể tiêu diệt được Phương Giải.
- Vậy ta liền tự tay giết ngươi!
Ngu Khiếu có thể cảm nhận được ánh mắt chế giễu của những người trên tường thành kia, lửa giận lập tức bốc lên trong lòng y. Y rút mạnh hoành đao ở hông, cách hơn mười mét chém một đao về phía Phương Giải. Đao khí thẳng tắp xông tới, Phương Giải nghiêng người né tránh, đạo khí lưu lại một rãnh thật sâu trên mặt đất.
Tu vị của Ngu Khiếu có nguồn gốc từ phụ thân của y là Đại tướng quân Tả Vũ Vệ Ngu Mãn Lâu. Đao pháp này có có một khí thế dũng mãnh của chiến trường. Mỗi một đao chém xuống đều rất khoáng đạt, mỗi một đao đều có uy thế long trọng. Đao ý của y khác với Mạt Ngưng Chi. Đao ý của Mạt Ngưng Chi là ở một chữ 'Quỷ', khó lòng phòng bị. Về sau khi nàng có đao trong tay, đao pháp liền trở nên đơn giản tới cực điểm. Chỉ một đao mà thôi, nhưng lại có ít người đỡ được.
Đao pháp của Ngu Khiếu, liên miên bất tận.
Nội kình của y cực kỳ hùng hậu, bằng không đã không duy trì được đao ý khoáng đạt như vậy.
Phương Giải tùy ý vung tay, giống như là đuổi muỗi. Ánh sáng màu vàng trong lòng bàn tay của hắn cực kỳ chói mắt, đập nát từng đao khí một. Đao thế như trường giang đại hải, nhưng lại không làm gì được một cánh tay của Phương Giải.
- Không có khả năng!
Ngu Khiếu rống lên một tiếng, đao khí càng mạnh lên!
Theo tiếng rống giận của y, một pho tướng chiến thần thời viễn cổ xuất hiện ở phía sau y. Đó là một nam tử to lớn, mặc chiến giáp cổ xưa, tay cầm một trường đao có vết máu loang lổ. Hư ảnh này rất lớn, cao tới vài mét. Thoạt nhìn giống như một pho tượng thần mà Ngu Khiếu mời tới.
Đây là đao ý bổn mạng của Ngu Khiếu.
Đao của chiến thần viễn cổ rất lớn, đao khí lăng lệ tung hoành. Mà Phương Giải thật giống như một chiếc thuyền nhỏ nghịch lưu trong cơn cuồng phong bão tố, nhưng không hề lùi nửa bước. Ánh sáng màu vàng trong tay hắn càng ngày càng sáng, đao khí như gió xoáy xuất hiện. Cảnh tượng bây giờ nhìn giống như đao khí của chiến thần viễn cổ tạo thành một cơn lốc xoáy, mà Phương Giải thì bị vây ở trung tâm.
- Hảo đao pháp, hảo đao ý.
Phương Giải không nhịn được khen một câu. Hắn vẫy tay ra đằng sau, Trực Lộ đao đặt ở bên cạnh bàn lập tức bay tới.
- Đao pháp của ngươi đã được thân truyền của Ngu Mãn Lâu. Ông ta là Đại tướng quân từng trải qua vô số lần chinh chiến, có thể tạo ra một đao pháp như vậy cũng là hợp tình hợp lý...tuy nhiên, ngươi chưa từng trải qua chiến trường chém giết, chưa từng chứng kiến núi đao biển máu, cho nên dù ngươi có kế thừa được đao pháp của Ngu Mãn Lâu, thì lại không kế thừa được ý cảnh của đao pháp.
Phương Giải vung Trực Lộ đao lên, cơn lốc bao quanh người hắn lập tức tiêu tán.
- Nếu như đối diện ta là Ngu Mãn Lâu, thì chỉ sợ ta khó có phần thắng.
Đao thế của Phương Giải bỗng nhiên nghiêm túc:
- Nhưng ngươi thì không được! Ngươi không có khí phách mặc kệ đối thủ là ai kia!
Hắn dùng Trực Lộ đao bổ một đao về phía trước, phá vỡ đao khí của Ngu Khiếu. Sau đó Phương Giải lao nhanh tới, từng đao từng đao chém xuống, thoạt nhìn không khác đao pháp lúc trước của Ngu Mãn Lâu là bao nhiêu! Nhưng khiến người ta rung động chính là, đao thế của hắn hiển nhiên còn cường đại hơn cả đao thế của Ngu Khiếu.
Lúc đầu Ngu Khiếu còn có thể hóa giải từng đao một, nhưng sau một phút, y bị Phương Giải bức lui liên tiếp về phía sau. Lúc đầu đao khí của y có thể chém xa mười mét, dần dần, đao khí của y chỉ có thể miễn cưỡng ngăn được đao khí của Phương Giải cách hai mét. Không có bất ngờ gì xảy ra, Phương Giải lại đi thêm ba bước, đao thế của y sẽ bị áp chế hoàn toàn.
- Không có khả năng!
Y vung mạnh hai tay lên, chiến thần viễn cổ phía sau y cũng lập tức giơ hai tay lên. Thanh đao trong tay y chỉ lên trời, thanh đao trong tay hư ảnh cũng chỉ lên trời.
- Một đao này, đầu ngươi sẽ rơi xuống đất!
Một đao của Ngu Khiếu, thiên băng địa liệt.
Lúc trước Ngu Mãn Lâu dạy y đao pháp, từng nói một đao này có tên là 'Đầu Người Rơi'.
Nhưng trong nháy mắt, Ngu Khiếu trợn tròn mắt. Bởi vì y nhìn thấy, Phương Giải cũng giơ hai tay lên, trường đao chém thẳng về hướng y. Hai đao khí giống như hai con rồng đụng mạnh vào nhau. Nhưng đao khí có màu vàng kia hiển nhiên sắc bén hơn, sau khi phá tan đao khí của Ngu Khiếu, liền phá luôn hư ảnh ở đằng sau Ngu Khiếu.
Rống!
Chiến thần viễn cổ phát ra một tiếng kêu không cam lòng, cái đầu cực lớn kia rơi xuống đất. Theo sau đó nguyên khí thiên địa dao động mãnh liệt, hư ảnh kia bị cuồng phong thổi tan.
Đầu người rơi.
Ngu Khiếu quỳ xuống đất, không dám động đậy. Trên trán, một giọt máu chậm rãi chảy xuống. Y run rẩy ngẩng đầu lên, một thanh trường đao đặt ở đỉnh đầu của y, có thể chém xuống bất kỳ lúc nào.
Trong đội ngũ Hắc Kỳ Quân
Ngô Nhất Đạo nhìn một đao kia của Phương Giải, trong mắt hiện lên một tia khác thường, âm thầm nói:"Phương Giải, ngươi nói ngươi muốn dùng việc giết chóc không ngừng để nuôi dưỡng sát khí cho quân đội của ngươi. Kỳ thực...ngươi cũng đang nuôi dưỡng sát khí trong lòng mình phải không?"
...
...
Thanh đao đặt ở đỉnh đầu của Ngu Khiếu một lúc, sau đó trở lại phía sau Phương Giải. Ngu Khiếu dùng một tư thế khuất nhục quỳ xuống, không dám ngẩng đầu. Phương Giải hướng lưng về ánh mặt trời, y sợ ngẩng đầu sẽ bị thứ gì đó làm cho đau đớn hai mắt.
- Ngươi giết ta đi!
Y nói.
Chính y cũng không nhận thấy, ở cổ họng có mùi máu tanh không ngừng bốc lên.
Ầm một tiếng, trên tường thành toát ra khói. Theo sau đó là một viên đạn pháo bay thẳng tắp tới. Lần này ngắm khá chuẩn, nếu không Phương Giải phát hiện nhanh, tung một cước đá văng Ngu Khiếu, thì đạn pháo đã nổ tung sau cái mông của Ngu Khiếu rồi. Vài người nước ngoài tưởng rằng thành công liền vỗ tay hoan hô. Đợi khói lửa tán đi, bọn họ mới phát hiện kẻ địch vẫn đứng thẳng tắp, chỉ là cách chỗ cũ hơn 10m mà thôi.
- Người kia...là người sao?
Một người Rose run rẩy chỉ tay về phía Phương Giải. Bất kể như thế nào y cũng không thể tin được kẻ thù vẫn chưa chết. Y tận mắt nhìn thấy đạn pháo nổ tung ở gần hai người đó. Dựa theo lẽ thường hai người đó phải nổ thành mảnh nhỏ rồi mới đúng! Nhưng cái tên mặc áo bào màu đen kia vẫn sống sót, sống rất tốt.
- Chắc...không phải là người rồi!
Người Rose lẩm bẩm nói.
Phương Giải cúi đầu nhìn Ngu Khiếu.
- Ngươi muốn làm nhục ta?
Ngu Khiếu hỏi.
Phương Giải nhìn vào mắt của y:
- Ngươi muốn đánh lén ta?
Ngu Khiếu không đáp, khuôn mặt càng thêm suy sụp.
Phương Giải giơ tay nắm lấy mạch môn của Ngu Khiếu, mang y tới tường thành bên kia. Quân coi giữ trên tường thành như lâm vào đại địch, tất cả đều giương cung nhằm chuẩn bị bắn bất kỳ lúc nào. Mà Phương Giải giống như không nhìn thấy bọn họ, tiêu sái đi tới gần tường thành rồi dừng lại. Một cung tiễn thủ có lẽ do chịu áp lực quá lớn, liền thả dây cung ra. Hành động này giống như là mở nắp chai, nước trong chai lập tức chảy ồ ạt ra ngoài.
Một người bắn tên, rất nhiều người vô thức thả dây cung ra.
Hơn trăm mũi tên bắn về hướng Phương Giải. Nhưng có lẽ là do khẩn trương, cho nên mũi tên bắn không chính xác lắm. Chỉ có sáu, bảy mũi tên bắn trúng đích. Nhưng bị Phương Giải dùng Trực Lộ đao đánh bật.
Ngu Khiếu bị mang theo, sắc mặt xám như tro, giống như bị hút hết toàn bộ sức sống.
- Ngươi giết ta đi!
Đây là lần thứ hai y nói lời này.
← Hồi 0746 | Hồi 0748 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác