← Hồi 0702 | Hồi 0704 → |
Phương Giải suy nghĩ nhiều tới chuyện chinh phạt Nam Yến cho nên đầu óc có chút loạn. Lúc đầu nói chuyện chinh phạt Nam Yến với Đại Khuyển, Phương Giải cũng không biết đó là một chuyện khó khăn. Nhưng một khi suy nghĩ cẩn thận mới phát hiện, đánh hạ một nơi nhỏ bé như vậy không phải là chuyện dễ dàng.
Địa hình của Nam Yến quá hiểm trở, đây là chỗ dựa lớn nhất mà một nước nhỏ bé như Nam Yến có thể tồn tại tới bây giờ. Lúc trước Đại Tùy muốn động binh với Nam Yến, còn có nhiều lựa chọn hơn Phương Giải. Có thể xuất binh từ Ung Châu, có thể để thủy sư rời bến ở Nam Cương. Nhưng Phương Giải không làm được. Chớ nói thủy sư trong tay Phương Giải còn yếu, cho dù đã có quy mô thì cũng không qua được Giang Nam.
Có bốn thành lớn bảo vệ ở phía trước thành Đại Lý. Có hai tòa đặt song song với nhau, một tòa tên là Khánh Nguyên, một tòa tên là Phong Bình. Phía sau là Bái thành, phía nam Bái thành là Kim An. Qua Kim An đi thêm bốn trăm dặm chính là thành Đại Lý.
Thành Khánh Nguyên và Phong Bình đều đã có lịch sử trăm năm. Lúc Nam Yến dựng nước, hai thành này được xây dựng cao thêm. Bốn tòa thành này từng là bốn tòa thành quan trọng ở phía nam Đại Thương, cho nên được xây dựng rất chắc chắn. Mộ Dung Sỉ cướp ngôi vị Thái tử của Đại Khuyển, sau khi xưng đế ở thành Đại Lý, vì phòng ngừa quân Tùy tiếp tục xâm nhập về phía nam, y vừa xưng thần với Đại Tùy, vừa tu sửa thành trì.
Không thể không nói, Mộ Dung Sỉ là một kẻ vô sỉ.
Không thể không nói, Mộ Dung Sỉ là một nhân vật khó lường.
Dưới tình trạng như vậy y vẫn có thể khiến Nam Yến kéo dài hơi tàn, lúc Đại Tùy nội loạn còn có lá gan tới cắn một cái. Người này đúng là không phải là hạng người lương thiện gì. Chỉ là do sân khấu của y quá nhỏ, nếu cho y không gian lớn hơn để y thi triển, có lẽ thành tựu của y sẽ rất cao.
Có người từng nói, những người thành công, bản thân và thời cơ mỗi thứ chiếm một nửa.
Vào thời cơ thích hợp nhất, Mộ Dung Sỉ quyết đoán làm một chuyện, cho nên y mới được làm Hoàng Đế hai mươi mấy năm. Tuy Nam Yến nhỏ bé, còn không ít người không kính trọng y, nhưng Hoàng Đế cuối cùng vẫn là Hoàng Đế. Nhìn khắp thiên hạ, hỏi bất kỳ một người nam nhân nào, nếu ngươi có cơ hội làm Hoàng Đế, ngươi có từ chối không? Đáp án, có lẽ sẽ đều giống nhau. Cho dù là hỏi nữ nhân, thì cũng rất ít người từ chối.
Cách Ung Châu gần nhất là thành Khánh Nguyên, chừng 1200 dặm. Mặc dù Ung Châu thuộc về Bình Thương Đạo, nhưng nằm ở phía bắc Bình Thương Đạo. Toàn bộ Bình Thương Đạo đều ở phía nam Ung Châu. Đi về hướng bắc Ung Châu một trăm dặm liền tiến vào Ung Bắc Đạo. Bình Thương Đạo từng giàu có phồn hoa, hiện tại cho dù phóng ngựa chạy mười dặm cũng khó mà nhìn thấy một người.
Phương Giải tạm thời buông tha ý dịnh điều Hỏa Khí Doanh từ núi Chu Tước tới. Thứ nhất, là vì thời gian. Muốn điều Hỏa Khí Doanh xuôi nam, phải dùng tới thủy sư hộ tống. Lúc trước vừa mới hạ lệnh cho Đoạn Tranh mang thủy sư phong tỏa sông Hoàng Ngưu, lại điều động thủy sư vận chuyển Hỏa Khí Doanh tới Ung Châu, quân lệnh hỗn loạn như vậy, sẽ khiến người phía dưới kêu ca.
Thứ hai, Hỏa Khí Doanh là một lá bài quan trọng nhất trong tay Phương Giải. Hiện tại khinh kỵ binh của Hắc Kỳ Quân đã nổi danh khắp thiên hạ, một trận chiến tiêu diệt quân đội Nam Yến, một trận chiến tiêu diệt người Hột, hiện tại khinh kỵ binh của Phương Giải đã khiến cho nhiều người chú ý. Lúc Kiêu Kỵ doanh đã không còn là vũ khí bí mật nữa, thì Hỏa Khí Doanh chính là đòn sát thủ của Phương Giải.
- Đi xem xem.
Đây là quyết định của Phương Giải.
- Hạ lệnh, Lưu Húc Nhật dẫn Phi Báo Quân đóng giữ Ung Châu, quân đội lúc trước của Ung Châu gia nhập vào bộ binh doanh, xuất phát cùng đại quân. Lưu lại quận binh doanh của Tần Viễn tiếp quản phòng thủ thành.
Phương Giải trầm tư một lát rồi tiếp tục nói:
- Lệnh cho Hạ Hầu Bách Xuyên và Trần Định Nam mang theo đại đội binh mã ra khỏi thành, một dường xuôi năm, rửa sạch tàn phỉ ở trên đường. Ta dẫn người tới thành Khánh Nguyên trước để quan sát địa hình. Trận chiến này tất nhiên là phải đánh. Ngồi ở nhà thảo luận dù sao không bằng ra ngoài nhìn tận mắt.
Trần Hiếu Nho vội vàng phái người đi phân phó.
Phương Giải lệnh cho phía dưới thu thập hành trang, mang theo đám người Trầm Khuynh Phiến và một đội hơn hai trăm người của Kiêu Kỵ Giáo cùng thân binh, tổng cộng hơn nghìn người rời khỏi thành trước. Hạ Hầu Bách Xuyên và Trần Định Nam chỉnh đốn lại đại quân, phải hai mươi ngày sau mới có thể đuổi kịp.
Tang Táp Táp vẫn đi theo sau, trầm mặc ít nói như mọi khi.
Đội ngũ hơn nghìn kỵ binh theo quan đạo đi nhanh về hướng nam. Vó ngựa kích khởi khói bụi, từ trên cao nhìn xuống giống như một con mãng xà màu nâu bò trên quan đạo.
Khoảng cách 1200 dặm, cho dù là mang theo hành trang đơn giản thì mất ít nhất cũng phải hơn mười ngày. Đại đội binh mã tập trung phải mất khoảng một tháng.
Dựa vào bản đồ, dù sao không thể bằng nhìn trực tiếp.
Đánh Nam Yến là thế phải làm, cho nên không cần phải do dự thêm gì nữa.
Phương Giải vẫn đi bằng xe ngựa, bạch sư vẫn tiến vào xe ngựa ngủ bên cạnh hắn. Phương Giải rất bất đắc dĩ với nó, cũng biết tính cách lười biếng của nó, cho nên cố ý lắp đặt thùng xe ngựa lớn một chút. Được cái trên người bạch sư bao giờ cũng sạch sẽ, không bao giờ nhìn thấy một tí bụi đất nào trên người nó. Điều này khiến cho người ta có chút kinh ngạc. Nằm dựa vào nó cũng là một sự hưởng thụ.
Trần Hiếu Nho mang theo chừng một trăm Kiêu Kỵ Giáo đi phía trước dò đường. Mỗi một ngày đều phải kiểm tra tốt chỗ đóng quân. Phương Giải dựa vào bạch sư nhìn ra ngoài cửa sổ, làn gió ấm áp từ bên ngoài chui vào, khiến cho người ta có cảm giác ngứa ngáy, trong lòng cũng có một sự ngứa ngáy thoải mái.
Ngẩng đầu nhìn trời xanh không mây, xanh biêng biếc.
Thời tiết như vậy, luôn khiến cho tâm tình của người ta cũng trở nên sáng sủa theo.
Xe ngựa chạy băng băng, lung la lung lay.
Phương Giải cảm thấy có chút buồn ngủ, nhắm mắt lại vừa định nghỉ ngơi thì rèm xe được vén lên sau đó có người chui vào. Phương Giải căn bản không cần suy nghĩ cũng biết là ai. Ngoại trừ nàng, còn có ai cứ thế tiến vào không cần nói trước một câu.
...
...
Tang Táp Táp vẫn mặc bộ váy dài kỳ lạ như trước. Bộ váy dài này rộng thùng thình, dài tới tận mắc cá chân, lộ ra cái chân ngọc xinh đẹp khiến người ta muốn nâng niu để thưởng thức. Nhất là sợi dây đỏ treo ở mắt cá chân, luôn khiến cho người ta có một sự kích động khó có thể kháng cự.
Mỗi lần nhìn thấy nàng, Phương Giải đều rất khó khăn thu hồi ánh mắt khỏi đôi chân trần kia.
Hôm nay dường như Tang Táp Táp có chút bất đồng với mọi hôm. Nàng không xõa tóc xuống mà buộc thành bím tóc khá đơn giản. Nhưng chỉ một sự thay đổi đơn giản như vậy, khiến cho hai mắt người ta phải tỏa sáng. Tuyệt sắc giai nhân chính là như vậy, dù là thay đổi rất nhỏ cũng sẽ khiến cho người ta kinh diễm. Cũng nhờ tóc được buộc lại, mà khuôn mặt của nàng càng hiện ra rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên Phương Giải nhìn mặt nàng một cách rõ ràng như vậy. Trước kia nàng xõa tóc luôn che mất một phần dung nhan. Nhưng hôm nay dường như nàng cố ý lộ khuôn mặt xinh đẹp của mình ra ngoài. Làn da của Tang Táp Táp trắng nõn nã, không phải màu trắng của bệnh tật, mà là màu trắng hồng khỏe mạnh.
Thật giống như đóa hoa sen trắng mới nở, trong màu trắng có lẫn màu hồng nhạt khiến người ta thưởng thức.
Nhìn một đóa hoa sen trắng thuần túy, người ta không thể không kính sợ. Nhưng thêm màu hồng phấn kia, liền khiến người ta muốn âu yếm nó.
Nàng không đeo bất kỳ vật phẩm trang sức nào, cũng không dùng bất kỳ thứ gì để trang điểm. Càng như vậy, nàng càng đẹp một cách thanh lịch thoát tục. Cũng chỉ khi được nhìn thấy nàng một cách rõ ràng, Phương Giải mới phát hiện vẻ đẹp mà chỉ riêng nàng mới có. Vẻ đẹp mang theo chút ngây thơ và hoàn mỹ.
Lúc nàng ngồi xuống bên cạnh Phương Giải, lộ ra bắp chân màu ngó sen phía sau váy dài. Từ bắp chân xinh đẹp nhìn xuống dưới, sợi dây màu đỏ sao mà lóa mắt.
Dù váy dài rộng thùng thích, nhưng lúc ngồi xuống đường cong vẫn hiện ra rõ ràng. Dưới bờ eo mảnh khảnh là bờ mông tròn lớn, khiến người ta phải mơ màng.
Không biết vì sao, hôm nay Phương Giải rất mất tự nhiên.
Không ngờ hắn lại đỏ mặt, sau đó cố ý ngồi dịch sang một bên nhường chỗ.
Khuôn mặt của Tang Táp Táp cũng hơi đỏ, nàng ngồi tựa vào bạch sư, cúi đầu thẫn thờ nhìn chân của mình. Bạch sư mở mắt ra nhìn nàng một cái, dùng cái đầu thật lớn cọ cọ vào lưng của nàng, sau đó lại nhắm mắt lại ngủ.
Hai người cứ trầm mặc như vậy, không ai lên tiếng nói chuyện. Thời gian dường như bất động, lại giống như trôi qua rất nhanh. Một trận gió thổi tới, thổi tung rèm xe, khiến không khí trong thùng xe càng trở nên mập mờ. Trong thùng xe nhỏ bé, gần trong gang tấc là mùi thơm của thiếu nữ không ngừng chui vào mũi của Phương Giải, rồi tiến vào đầu hắn, khiến hắn ngà ngà say.
...
...
- Vẫn đang đọc sách à?
Cũng không biết qua bao lâu, nàng là người mở miệng trước.
Đôi mắt của Phương Giải đặt trên cuốn sách trong tay, nhưng căn bản không có chữ nào vào đầu. Có lẽ cảm thấy như vậy có chút yếu thế, hắn đơn giản đặt cuốn sách một bên, quay đầu cười nói với Tang Táp Táp:
- Trên đường nhàm chán, cũng chỉ có thể đọc sách cho khuây khỏa.
- Ừ.
Tang Táp Táp ừ một tiếng, thanh âm phát ra từ lỗ mũi giống như lông chim từ bầu trời bay xuống, dừng lại trong lòng Phương Giải, khiến hắn ngứa ngứa. Có đôi khi âm thanh cũng không cần giai điệu quá phức tạp, chỉ cần một âm tiết đơn giản là đủ để khiến người ta mê muội rồi.
Phương Giải cảm thấy hôm nay mình có chút khác thường, cho nên hít sâu vào một hơi muốn thoát khỏi trạng thái khó hiểu kia ra. Nhưng vừa hít sâu vào cái, mùi thơm thấm ruột gan lại chui vào đầu, làm suy nghĩ của hắn trở nên rối loạn.
Dường như Tang Táp Táp cũng có chút mất tự nhiên, muốn tìm chủ đề lại nói, nhưng lại không tìm được. Nàng nhìn sang bên cạnh, lập tức thấy túi rượu của Phương Giải.
Sau đó nàng giơ tay với lấy túi rượu, mở ra uống một ngụm.
Khuôn mặt của nàng lập tức nở hoa đào.
- Bụng rỗng uống rượu, sẽ không thoải mái.
Phương Giải vươn tay nhận lấy túi rượu rồi rót cho nàng một chén trà. Cái tay kiên cường kia, không ngờ lúc rót trà lại hơi run rẩy.
- Hôm nay nên uống một chén...
Tang Táp Táp thì thào nói, nhưng không cự tuyệt ý tốt của Phương Giải. Nàng nhận lấy chén trà, ngẩn người nhìn búp trà trong chén. Phương Giải cũng không tìm thấy chủ đề để nói, mỗi lần ở bên cạnh Tang Táp Táp, tựa hồ đều có cảm giác như vậy. Có chút lúng túng, không biết phải làm sao.
Cho nên lúc bình thường Phương Giải sẽ cố hết sức tránh đi Tang Táp Táp. Bởi vì mỗi khi gặp nàng, sẽ có một thứ gì đó quậy phá trong lòng.
Qua hồi lâu, Phương Giải bỗng nhiên nghĩ tới lời của Tang Táp Táp, sau đó hỏi nàng:
- Vì sao hôm nay nên uống một chén?
Tang Táp Táp lắc đầu, không trả lời ngay. Nàng hạ thấp lông mi, lông mi tạo thành độ cong tự nhiên. Phía dưới là cái mũi tinh xảo hơi nhíu lại, tạo thành hai nếp uốn cực kỳ đáng yêu.
Môi của nàng chỉ mở ra một khe hở nhỏ, hơi thở đi ra từ đó.
- Trước kia ở núi Ngộ Đạo, vào ngày này hàng năm phụ thân đều rất vui sướng. Cho dù có chuyện phiền lòng gì thì ông ấy cũng sẽ quên, cho dù là giả bộ quên. Còn mẹ thì đã chuẩn bị từ sáng sớm, làm một bàn thức ăn khiến người ta hoa mắt. Sau đó phụ thân ngồi khoanh chân ở đầu giường, uống hai chén rượu gạo tự nhưỡng. Rượu kia có vị hơi ngọt. Sau đó phụ thân sẽ rất vui vẻ nhìn ta hát một bài.
Dường như nàng đắm chìm trong ký ức, khó có thể kiềm chế.
- Cũng chính vì vậy mà ta rất thích ngày này. Phụ thân và mẫu thân đều buông hết mọi chuyện, tập trung vào ta. Bất kể ta muốn làm gì, bất kể ta làm nũng thế nào, bọn họ đều thương ta, chiều ta. Về sau ta rời khỏi núi Ngộ Đạo, cứ vào ngày này lại là lúc ta buồn nhất...
- Cho nên vào ngày này hàng năm, ta đều uống tới bất tỉnh nhân sự.
Nàng cúi đầu nói chuyện, mi mắt buông xuống rất thấp.
Phương Giải bỗng nhiên nhớ tới, lúc ở Thanh Hạp núi Lang Nhũ bắt được tay người sói kia, y từng kể rằng Đại Quốc Sư Mông Nguyên Tang Táp Táp vì uống quá nhiều rượu mà gục xuống bàn, nói những chuyện không đâu vào đâu. Nghĩ tới đây, Phương Giải có chút đau lòng. Phải trải qua cuộc sống cô đơn và sợ hãi như thế nào, thì nàng mới chọn ngày này để uống rượu.
- Sinh nhật vui vẻ.
Phương Giải vô thức vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào hai má của nàng
Lúc đầu ngón tay của Phương Giải nhẹ nhàng tiếp xúc với hai má của Tang Táp Táp, thân thể của nàng hơi run lên, giống như một chú nai con bị kinh hãi, vô thức cuộn mình lại. Bàn chân lộ ra ngoài váy dài hơn kéo căng, cái chân nhỏ nhắn cũng hơi căng lại.
Nàng cúi thấp đầu, hoa đào màu đỏ trên khuôn mặt nhanh chóng lan tới tai.
Đỏ khiến lòng người phải say.
Phương Giải bị phản ứng của nàng làm cho hoảng sợ, giống như mình vừa mới phạm tội gì đó, trong lòng liền áy náy. Hắn cảm thấy mình như vừa mới bất cẩn làm vỡ một món đồ sứ tuyệt mỹ. Bàn tay chạm vào hai má của Tang Táp Táp cứng lại ở không trung, ngay cả thu lại cũng không dám.
- Ta...
Hắn đã không còn là người thiếu niên nhìn thấy gái sẽ xấu hổ không biết nói gì, nhưng trước mặt hắn là một cô gái khiến cho người ta không dám lỗ mãng. Cho dù chỉ là suy nghĩ trong đầu cũng cảm thấy đó là khinh nhờn.
Phương Giải há hốc miệng, không biết phải giải thích như thế nào.
Kỳ thực, hình như cũng không cần phải giải thích.
- Không sao...
Tang Táp Táp ngẩng đầu nhìn Phương Giải một cái, lại nhanh chóng cúi thấp đầu xuống. Trong tay nàng còn cầm chén trà mà Phương Giải đưa cho, vừa rồi run rẩy có giọt nước trà bắn lên váy của nàng. Cũng không biết bộ váy này làm bằng cái gì, nước không thể thấm vào được, rất nhanh chảy xuống bắp chân của nàng.
Hình ảnh này khiến cho Phương Giải ngây người nhìn.
Dù chỉ là một hình ảnh vô cùng đơn giản, nhưng lại rất đẹp mắt.
Giọt nước chậm rãi chảy trên đùi nàng, giống như dòng chảy của thời gian.
Phương Giải biết nhìn chằm chằm vào bắp chân của nàng như vậy là không lễ phép, nhưng muốn thu hồi ánh mặt thì lại rất khó. Tang Táp Táp thấy được vẻ quẫn bách của Phương Giải, nhưng hiện tại nàng còn quẫn bách hơn hắn. Cũng không biết làm sao, mọi lần hai người nói chuyện đều giữ được vẻ bình tĩnh. Nhưng hôm nay, ngay từ lúc đầu không khí đã khác lạ rồi.
Rất không hòa hợp.
← Hồi 0702 | Hồi 0704 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác