← Hồi 0666 | Hồi 0668 → |
Sau khi tướng quân áo giáp rời đi, Đậu Song Phòng quỳ xuống liên tục dập đầu, dập đến chảy cả máu trán. Tuy không nhiều lắm, nhưng nhìn mà ghê người.
- Nô tài đáng chết!
Y vừa dập đầu vừa khóc, nước mắt rơi như mưa.
Tiểu Hoàng Đế thở dài một tiếng, có chút khó hiểu:
- Ngươi làm gì mà đáng chết?
- Chủ tử chịu nhục, làm nô tài lại chỉ biết đứng nhìn! Tặc tử càn rỡ, nô tài nên chết để báo hoàng ân. Nhưng nô tài không làm được gì cả, trong lòng nô tài rất đau đớn.
- Đứng lên đi!
Trong lòng tiểu Hoàng Đế ấm áp, cúi người đỡ Đậu Song Phòng đứng dậy:
- Đây đâu phải là lỗi của ngươi? Nếu Đại Tùy vẫn cường đại như lúc trước, nếu trong cung vẫn còn vô số cao thủ, nếu lão viện trưởng không rời đi...thì ai dám làm càn trong cung Thái Cực? Nhưng hiện tại lão viện trưởng đi rồi, Đại Nội Thị Vệ Xử chỉ còn cái tên, mà Cẩm Y Giáo trong tay ngươi không được trọn vẹn, các giáo sư trong Diễn Vũ Viện chịu tổn thất nghiệm trọng...không còn vài người sử dụng được.
- Quốc tặc, cần phải giết!
Đậu Song Phòng khóc ròng nói:
- Sau khi nô tài trở về, sẽ phái người âm thầm liên lạc với các cao thủ giang hồ.
- Việc này...cứ để đó đã.
Tiểu Hoàng Đế vô lực khoát tay:
- Có một số việc ngươi không biết, trẫm cũng không thể nói cho ngươi biết được. Nó quá lớn, lớn tới mức liên quan tới sự tồn vong của Đại Tùy. Chờ đợi đi, về sau trẫm sẽ nói cho ngươi biết chân tướng. Trẫm không tin người kia nhưng trẫm còn phải dùng tới ông ta. Ông ta đã từng lập vô số công lao cho Đại Tùy, không ai có thể so sánh, cho nên trẫm cũng không thể bất kính với ông ta. Chỉ cần trong lòng ông ta sạch sẽ, cho dù ương ngạnh chút, trẫm vẫn nhịn.
- Nhưng nô tài không thể nhịn được...nhìn chủ tử chịu nhục, trong lòng nồ tài đau như dao cắt. Người như vậy ở trong triều đình, cuối cùng cũng sẽ biến thành mầm tai họa.
- Chớ nó nữa.
Dường như tiểu Hoàng Đế không muốn giằng co ở chuyện này, ngẫm nghĩ một lát rồi phân phó:
- Phái người thu thập một chút. Từ hôm nay trở đi trẫm bắt đầu tới ở Khung Lư trong Sướng Xuân Viên, tất cả việc triều chính đều giao cho Đại tướng quân xử lý. Trẫm muốn ở Khung Lư đọc sách, sửa sang lại di vật của tiên đế, không muốn bị người khác quấy rầy.
Đậu Song Phòng chấn động, không biết vì sao bệ hạ lại làm như vậy.
Đây có phải là biểu hiện của sự buông tay?
Sau có thể buông tay được?
Đậu Song Phòng vừa định mở miệng khuyên bảo, thì tiểu Hoàng Đế có chút suy sụp khoát tay nói:
- Đi an bài đi, mặt khác...tí nữa trẫm sẽ tới chỗ Thái Hậu, khuyên bảo Thái Hậu tới Sướng Xuân Viên cùng trẫm. Còn có, không cần bố trí cấm quân ở Sướng Xuân Viên, chỉ cần Cẩm Y Giáo của ngươi là đủ rồi.
- Bệ hạ!
Đậu Song Phòng há hốc miệng, lại bị tiểu Hoàng Đế dùng ánh mắt ngăn cản:
- Ý trẫm đã quyết, đừng khuyên nữa.
- Vậy...còn Phương Giải bên kia?
Đậu Song Phòng hỏi.
- Phác Hổ đã đi theo Hồng Tụ Chiêu xuôi nam, Phương Giải...
Hoàng Đế cười khổ một tiếng:
- Có lẽ trên đời này không còn người tên là Phương Giải nữa rồi.
Đậu Song Phòng sững sờ, sắc mặt biến ảo không ngừng.
- Trẫm vốn định cho Phương Giải một chút ưu đãi. Hắn có mối quan hệ chặt chẽ với Hồng Tụ Chiêu, trẫm để Đàm Thanh Ca bảo vệ Hồng Tụ Chiêu xuôi nam, là nhằm ban ơn. Phương Giải thấy cố nhân đi cùng, sẽ hiểu suy nghĩ trong lòng trẫm. Nhưng Phác Hổ lại đi theo, ban ơn liền trở thành áp chế...
Đậu Song Phòng tự nhiên hiểu được, Phác Hổ đi theo Hồng Tụ Chiêu, Hồng Tụ Chiêu liền biến thành con tin trong tay Phác Hổ. Lúc trước Phương Giải còn ở trong Tả Tiền Vệ của La Diệu, ngay cả La Diệu Phương Giải còn không nể mặt. Đối với một Phác Hổ mà hắn căn bản chưa từng quen biết, hắn sao có thể yếu thế được?
Chỉ sợ một khi Phác Hổ dẫn theo Hồng Tụ Chiêu tới Ung Châu, mùi thuốc súng sẽ tràn ngập.
- Cẩm Y Giáo tiếp quản Đại Nội Thị Vệ Xử...bên trong còn vài vị cung phụng.
Đậu Song Phòng nói nhỏ một câu.
Tiểu Hoàng Đế khẽ nhíu mày, không có trả lời.
Đậu Song Phòng thấy Hoàng Đế không lập tức phủ định lời của mình, do dự một lát rồi nói:
- Nô tài biết nên cẩn thận chút. Đại tướng quân có tu vị nghịch thiên, tuy rằng Phác Hổ kia cũng có tu vị cao, nhưng chưa tới mức bất khả chiến bại. Đợi đội ngũ gần tới Ung Châu, nô tài liền phái người giết Phác Hổ, sau đó giá họa cho Phương Giải...
Hai mắt của tiểu Hoàng Đế sáng ngời.
Đậu Song Phòng rất biết đoán ý qua sắc mặt, y biết rằng tiểu Hoàng Đế đã động tâm:
- Bệ hạ yên tâm, nô tài sẽ không động thủ ở gần kinh thành. Chờ tới Tây Nam mới làm, dù là ai cũng không ngờ đó là người do nô tài phái đi. Nếu Đại tướng quân biết, tám chín phần sẽ tưởng rằng Phương Giải làm. Dù sao Phác Hổ cầm Hồng Tụ Chiêu làm con tin, đã chọc giận Phương Giải. Phác Hổ vừa chết, Đại tướng quân tất nhiên tức giận. Tới lúc đó tướng quân áo giáp xuất chinh, chỉ cần y đi ra thành Trường An, thì liền đóng cửa thành lại, muốn vào cũng khó.
- Trẫm không nghe thấy ngươi nói gì.
Tiểu Hoàng Đế đứng dậy, chỉnh lại quần áo của mình:
- Hôm nay trẫm sẽ tới Khung Lư của Sướng Xuân Viên, sửa sang lại di vật của tiên đế, không hỏi chuyện triều chính.
Đậu Song Phòng lập tức hiểu ý của Hoàng Đế:
- Nô tài đã hiểu, bệ hạ không biết gì cả...cho dù tương lai Đại tướng quân phát hiện, thì đây cũng là nô tài tự chủ trương!
- Ừ!
Tiểu Hoàng Đế gật đầu, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:
- Trước khi Đại tướng quân rời đi có nói một câu gì nhỉ...làm Hoàng Đế, vì duy trì đế vị, không gì cũng không tính là sai.
...
....
Hạng Thanh Ngưu ngồi trên tường thành Ung Châu nhìn ra ngoài, giống như một con chim to mọng. Tường thành Ung Châu cao tới bốn trượng, ngồi trên tường thành nhưng y không sợ ngã. Nếu đổi thành người bình thường đã hoa mắt không chịu nổi rồi. Tuy nhiên, từ chỗ cao này nhìn ra ngoài, mọi cảnh vật đều thu vào mắt.
- Ngươi nói xem, lần này Hoàng Đế sẽ phong thưởng ngươi cái gì?
Y hỏi Phương Giải đứng bên cạnh.
- Không biết.
- Ngươi muốn cái gì?
Hạng Thanh Ngưu hỏi lại.
- Thừa nhận.
Phương Giải trả lời.
- Thừa nhận?
Hạng Thanh Ngưu nghĩ một lát rồi gật đầu:
- Đúng vậy...vị thế hiện tại của Hắc Kỳ Quân khá là xấu hổ, cho nên cần được thừa nhận của triều đình. Từ Hoàng Dương Đạo xa xôi mang binh tới đây, đánh Nam Yến, đánh người Hột, Hắc Kỳ Quân tổn thất cũng không nhỏ, chính là muốn một địa vị danh chính ngôn thuận. Dù các nơi đã không còn nghe lệnh của triều đình, nhưng vẫn duy trì quan chức cũ của Đại Tùy. Bởi vì làm như vậy được rất nhiều chỗ tốt. Hắc Kỳ Quân muốn sống yên ở Tây Nam, cần nhất chính là sự thừa nhận.
- Mặc dù Đại Tùy rối loạn, nhưng được triều đình thừa nhận và không được là hai chuyện khác nhau. Hắc Kỳ Quân được xây dựng ở Tây Bắc, nhưng vì tự bảo vệ bản thân mà mang binh tới đây, nói ta là phản tặc cũng không sai. Nhưng ta có thể là phản tặc, tướng sĩ thủ hạ của ta lại không thể là phản tặc.
Phương Giải chậm rãi nói:
- Bọn họ đã vì Đại Tùy mà lập công, chảy máu.
Hạng Thanh Ngưu trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Liệu Đại Tùy còn có thể kiên trì được nữa không?
- Đó là chuyện về sau.
Phương Giải nói:
- Hiện tại ta cần danh chính ngôn thuận. Ta mặc kệ về sau Đại Tùy sẽ như thế nào, ta sẽ ở lại Tây Nam này trong một thời gian dài. Trong khoảng thời gian đó, ta cần một thân phận danh chính ngôn thuận. Chỉ cần triều đình ban cho ta, ta có thể ổn định Tây Nam. Tuy lần xuôi nam này là Tổng Đốc bốn đạo liên danh mời ta, nhưng chuyện này vốn không có chứng cớ, chỉ dùng lời nói để xác nhận. Nhưng nếu triều đình có ý chỉ ban xuống, mặc kệ ta làm cái gì đều là hợp tình hợp lý.
- Ngươi muốn làm gì?
Hạng Thanh Ngưu tiếp tục hỏi.
- Muốn làm rất nhiều việc.
Phương Giải chỉ hướng nam thành:
- Ta giết mấy chục vạn người Hột, người Hột hận ta. Nếu ta muốn sống yên ở Tây Nam, thì phải khiến người Hột không dám hận ta. Hơn nữa ta còn đáp ứng Đại Khuyển một việc...đã đáp ứng thì nên làm.
Hắn quay đầu nhìn Đại Khuyển đứng ở xa xa:
- Đại Khuyển, còn nhớ lúc ở đại doanh ta từng nói gì với ngươi không?
Đại Khuyển đang ngồi trên tường thành ăn đùi thỏ nghe thấy vậy liền hơi sửng sốt, nhảy xuống vừa đi vừa nói:
- Đại tướng quân đáp ứng ta tương đối nhiều. Chẳng hạn như mang ta đi ăn thịt, đi dạo thanh lâu, vân vân, nhiều lắm không nhớ được...Mà chưa có điều nào trong đó được hoàn thành.
Phương Giải mỉm cười nói:
- Chuyện này khá lớn, ta đáp ứng ngươi rồi, khẳng định sẽ làm được.
- Chuyện gì?
Đại Khuyển hỏi.
- Làm Hoàng Đế.
Phương Giải thản nhiên nói:
- Cái tên Hoàng Đế giả Mộ Dung Sỉ kia đã đoạt những thứ của ngươi, sớm muộn gì ta cũng sẽ giúp ngươi đòi về. Tuy Nam Yến không lớn, nhưng dù sao vẫn là một nước...theo lý, nên trả cả bốn đạo Tây Nam cho ngươi mới đúng, nhưng tạm thời cơ hội chưa chín muồi. Vậy trước tiên diệt yến quốc đi, , ngươi đã nghĩ ra niên hiêu nào khí phách chưa?
- À?
Đại Khuyển há hốc miệng, đùi thỏ trong tay rơi xuống đất.
- Hay là...hay là thôi đi.
Đại Khuyển sửng sốt một lúc lâu, rồi lắc đầu:
- Ngươi nhìn bộ dáng của ta lúc này có giống một người có thể làm Hoàng Đế không?
- Giống.
Phương Giải vỗ vai Đại Khuyển, sau đó ôm vai của y chỉ ra ngoài thành, nói:
- Ngươi đã từng làm Thái tử, trên người có sẵn khí thế của Đế Vương. Ngươi vốn là Hoàng tộc, nơi khác không nói, nhưng giang sơn Nam Yến rộng hàng nghìn dặm vẫn thuộc về ngươi. Sau nay có cơ hội, ta sẽ trả lại cả bốn đạo Tây Nam cho ngươi, như vậy ngươi có thể nhìn mặt tổ tiên ở dưới suối vàng.
- Ta đã quên những cái đó từ lâu rồi.
Đại Khuyển có chút thất thần nói.
- Ngươi có thể quên, nhưng ta không thể quên.
Phương Giải cười rất rạng rỡ:
- Khi nào ta mệt mỏi, ta sẽ bỏ chạy tới thành Đại Lý, ở trong hoàng cung của ngươi, đùa giỡn cung nữ của ngươi, câu cá trong ngự hoa viên của ngươi, nghĩ tới thôi đã thấy thoải mái...
Đại Khuyển liếc nhìn Phương Giải, ánh mắt hơi lóe:
- Hay là thôi đi, cuộc sống như bây giờ đã là rất tốt, rất ổn đinh rồi.
- À.
Phương Giải bỗng nhiên nghĩ tới một việc:
- Ngươi còn có một em trai phải không? Nghĩ xem nên phong cho em trai của ngươi chức Vương gì.
Đại Khuyển hơi cúi đầu, không trả lời.
...
...
- Ngươi biết sử dụng kiếm không?
Phác Hổ cưỡi con bò già có vẻ nhàm chán, vừa đùa con bò già vừa hỏi Đàm Thanh Ca. Đàm Thanh Ca đang lau kiếm, dùng một cái khăn tay màu trắng cẩn thận lau kiếm.
- Biết hay là không biết?
Đàm Thanh Ca hơi sửng sốt.
- Ta đang hỏi ngươi, ngươi hỏi lại ta làm gì?
Phác Hổ cười cười.
- Điều này...hẳn là không biết.
Đàm Thanh Ca trả lời:
- Kỳ thực ta cũng không biết mình có thể sử dụng kiếm hay không. Mỗi lần mang lạc tới Tàng Thư Lâu tặng lão tiên sinh, ông ấy đều nói ta ngu ngốc, không biết sử dụng kiếm. Ông ấy cho ta một thanh kiếm, chưa từng dạy dỗ điều gì, ta mang thanh kiếm về tự mình học tập...cho nên ta cũng không biết mình biết sử dụng kiếm hay không.
- Vậy thì thật kỳ quái.
Phác Hổ nghĩ một lát rồi nói:
- Ngươi thử đâm một kiếm cho ta xem?
Đàm Thanh Ca lắc đầu:
- Không...đầu bếp nói, kiếm là hung khí, không thể tùy tiện sử dụng.
- Vậy mà ngươi còn mang theo kiếm?
- Kiếm do lão tiên sinh tặng, không thể không mang. Đầu bếp nói, nếu ngươi muốn mang kiếm theo, vậy thì mặc quần áo của thư sinh, sau đó treo kiếm bên cạnh, người khác sẽ không làm khó ngươi. Mọi người đều biết thư sinh mang kiếm chỉ là để làm trang sức, không ai ngờ kiếm của ngươi là binh khí. Đầu bếp nói, như vậy người khác sẽ không đánh ngươi, ngươi cũng không lo bị đánh. Ta nghĩ, biện pháp này thật không tệ, vì thế liền nhặt một bộ đồng phục của học sinh Diễn Vũ Viện, giặt đi rồi mặc lên người...hình như bộ đồng phục đó đã không ai mặc mấy năm rồi.
- À?
Phác Hổ không ngờ lại nhận được đáp án như vậy, lắc đầu nói:
- Xem ra ngươi đúng là không biết dùng kiếm.
Đàm Thanh Ca ừ một tiếng:
- Ta thực sự không biết dùng kiếm.
Phương Giải đứng trước tấm bản đồ thật lớn treo trên tường, ánh mắt dừng lại ở Hoàng Dương Đạo.
- Kiêu Kỵ Giáo mang tin tức tới, nói rằng La Tiểu Đồ đã dẫn theo phản quân lùi lại gần hai nghìn dặm, hiện tại tập trung hỏa lực vào phía bắc Trường Giang, giằng co với binh mã triều đình do Lưu Ân Tĩnh và Hứa Hiếu Cung chỉ huy. La Diệu chết rồi, quân tâm của phản quân cũng tan rã không ít. Tuy nhiên La Tiểu Đồ có chút bản lĩnh, vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ đại cục không để nó sụp đổ.
Ngô Nhất Đạo từ Hoàng Dương Đạo chạy tới, nói:
- Nhưng Bàng Bá đã chết, La Diệu cũng chết, hiện tại phản quân rơi vào thế bị động, triều đình lại chiêu mộ dân dũng với quy mô lớn. Trong tay Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh có không dưới năm mươi vạn binh mã, tuy rằng số lượng chiến binh cực kỳ ít, nhưng sĩ khí đang lên cao. Còn binh lính của La Tiểu Đồ có tố chất tốt, nhưng sĩ khí lại đê mê.
- Thoạt nhìn, triều đình đang chiếm thế thượng phong. Nhất là...trong thành Trường An còn có một Đại tướng quân áo giáp có lại lịch không rõ. La Diệu chính bị người này đánh trọng thương. Ta ở thành Trường An đã nhiều năm, chưa từng nghe nói có một người như vậy. Rốt cuộc y từ chỗ nào chui ra, không ai biết. Tuy nhiên dưới trướng của người này có gần hai vạn áo giáp quân, nghe nói dũng mãnh tàn khốc, bách chiến bách thắng. Phản quân của La Diệu chính là thua liên tiếp trong tay đội quân áo giáp này.
Phương Giải ừ một tiếng, nói:
- Tăng số lượng người tới Trường An điều tra, nhìn xem liệu có tìm hiểu được lai lịch của tướng quân áo giáp kia không. Việc này giao cho Kiêu Kỵ Giáo đi làm, Hầu gia bảo người của Hàng Thông Thiên Hạ phối hợp. Mộc Tam...
Tiểu thái giám Mộc Tam nghe thấy Phương Giải gọi mình, vội vàng đi tới:
- Đại tướng quân có gì chỉ bảo?
- Xong buổi họp này ngươi thu thập đồ đạc, đi cùng người của Kiêu Kỵ Giáo trở về Trường An. Ngươi ở trong cung khá lâu, tìm người quen biết, xem có tìm hiểu được gì không.
Trong lòng Mộc Tam cả kinh, y thực sự không muốn trở về. Y không biết tình hình hiện tại ở Trường An như thế nào, sợ rằng tới được nhưng không về được.
- Nô tài...sợ không đảm đương được trách nhiệm này...
Phương Giải liếc nhìn y một cái, y bị ánh mắt của Phương Giải làm cho hoảng sợ:
- Tuy nhiên nô tài nhất định sẽ tận tâm tận lực làm việc. Đại tướng quân tin tưởng nô tài, nô tài không dám phụ sự tin tưởng của Đại tướng quân.
- Chớ sợ!
Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo cười cười:
- Ta sẽ bảo Tửu Sắc Tài đi cùng ngươi. Có y bên cạnh, dù gặp phải chuyện gì thì cũng có thể bảo vệ được sự bình an cho ngươi. Tửu Sắc Tài có chút danh tiếng trong hắc đạo của thành Trường An, đám lưu manh vô lại trong thành gặp y đều phải cung kính gọi một tiếng Tửu gia gia. Hơn nữa còn có người của Kiêu Kỵ Giáo, chẳng lẽ còn sợ không quay về được?
Mộc Tam vội vàng nói:
- Nô tài chỉ là sợ mình làm không tốt.
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Ngươi có biết ta làm sao kinh doanh được như ngày hôm nay không?
Mộc Tam lắc đầu:
- Nô tài ngu dốt, làm sao biết.
- Bởi vì ta dám.
Ngô Nhất Đạo lạnh nhạt nói.
- Dám...
Mộc Tam lặp lại một lần, lập tức minh bạch ý của Ngô Nhất Đạo:
- Nô tài đã hiểu, nô tài sẽ ghi nhớ!
- Đi thôi.
Phương Giải khoát tay:
- Thu thập đồ đạc, tới phòng thu chi lĩnh ngân phiếu ba vạn lượng bạc. Muốn tìm hiểu tin tức, khó tránh khỏi phải mua và đoạt. Có thể mua được thì chớ chém giết, có thể đoạt được thì chớ nương tay.
- Nô tài ghi nhớ.
Mộc Tam khom người lui ra ngoài.
*****
- Hầu gia, Điền Tín ở thành Tín Dương có hành động gì không?
Phương Giải xoay người hỏi Ngô Nhất Đạo.
- Không có hành động gì cả.
Ngô Nhất Đạo đáp:
- Sau khi La Diệu binh bại, Điền Tín càng không dám ra khỏi thành, hiện tại nhà kho Hân Khẩu và thành Tín Dương đã trở thành hai tòa thành đơn độc. Nếu chúng ta muốn chiếm nhà kho Hân Khẩu cũng không khó khăn cho lắm. Đại tướng quân muốn đánh thành Tín Dương sao?
- Có một cái đinh như vậy trong Hoàng Dương Đạo, dù thế nào vẫn khó chịu.
Phương Giải trầm tư một lúc rồi nói:
- Tuy nhiên, hiện tại La Tiểu Đồ không có đường lui, các thế lực Giang Nam cũng không nguyện ý liên hệ với y. Dù sao lúc này triều đình đang chiếm thế thượng phong. Nếu La Tiểu Đồ trở về Giang Nam, sẽ xảy ra xung đột với thế lực địa phương. Nhưng nếu y không rút về Giang Nam, thì việc tiếp tế lương thực vật tư sẽ bị gián đoán, cho nên y chỉ có thể trở về Hoàng Dương Đạo...Nếu chúng ta chiếm lấy thành Tín Dương và nhà kho Hân Khẩu, chẳng khác nào chặt đứt đường lui của La Tiểu Đồ. Dưới sự cùng đường, khó đảm bảo y sẽ dốc hết sức tấn công Hoàng Dương Đạo.
- Đúng vậy.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
- Nếu lúc này chúng ta chiếm lấy nhà kho Hân Khẩu, chẳng khác nào chặt đứt nguồn cung cấp lương thảo của La Tiểu Đồ. Cho nên y sẽ xua quân xuôi nam tranh đoạt địa bàn với các thế gia Giang Nam, hoặc là rút quân về Hoàng Dương Đạo. So sánh hai điều, điều thứ hai có khả năng lớn hơn.
- Đúng vậy...
Phương Giải khẽ thở dài:
- Dù sao chúng ta còn chưa ổn định ở Tây Nam, mà La Tiểu Đồ chắc cũng muốn trở về Ung Châu. So với Giang Nam, y thích nơi này hơn.
- Không bằng từ từ đợi...
Ngô Nhất Đạo ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Giờ La Tiểu Đồ có một nửa sự điên cuồng, ép y quá, y sẽ bất chấp mà cắn ngược trở lại.
- Không!
Phương Giải lắc đầu:
- Hầu gia chưa từng gặp người này...La Tiểu Đồ không phải là một kẻ dễ kích động. Tuy nhìn bề ngoài y là một kẻ hữu dũng vô mưu, nhưng nếu tâm cơ không thâm trầm, thì sao có thể lấy được sự tin tưởng của La Diệu? Người này rất tỉnh táo, không phải là mãng phu...cho nên, nhà kho Hân Khẩu nhất định phải đánh, thành Tín Dương nhất định cũng phải nhổ.
Ngô Nhất Đạo nhíu mày, hơi không hiểu ý của Phương Giải.
- Bức La Tiểu Đồ xuống Giang Nam?
- Không phải là bức, mà là dẫn đường.
Phương Giải nói:
- La Tiểu Đồ khiến tất cả mọi người cho rằng y là kẻ điên, cho nên tất cả mọi người đều không dám trêu chọc y. Bởi vì kẻ điên đáng sợ, kẻ điên làm gì việc cũng không quan tâm tới hậu quả. Chính vì thế, nếu đụng phải một kẻ điên, có cần liều mạng với kẻ điên đó không? Kẻ điên thật không biết sự đáng sợ của kẻ điên, kẻ điên giả mới biết.
Phương Giải vẫy tay:
- Người đâu, truyền quân lệnh của ta tới Hoàng Dương Đạo, phong Thôi Lược Thương làm Tổng Quản Hành Quân, Độc Cô Văn Tú làm quân sư, suất quân tấn công thành Tín Dương và nhà kho Hân Khẩu. Trong vòng một tháng nếu không chiếm được hai nơi đó, bảo hai người đó mang đầu tới gặp ta!
- Tuân lệnh!
Thân binh phía ngoài lên tiếng, xoay người đi an bài.
- Đúng rồi...
Phương Giải cười cười:
- Bận rộn việc quân vụ, quên hỏi Hầu gia sao lại vội vã tới đây vậy?
...
...
Ngô Nhất Đạo cười cười:
- Do ta không yên lòng...sau khi Đại tướng quân mang binh xuôi nam, tuy rằng thường xuyên gửi quân báo tới núi Chu Tước, nhưng trong lòng ta vẫn không yên. Ta không lo lắng đám người địa phương, bởi vì Đại tướng quân đã quen đối phó với những hạng người đó. Cũng không lo lắng Nam Yến và người Hột, đấy chỉ là một đám ô hợp mà thôi. Nhưng lúc nhận được tin La Diệu chiến bại, ta lập tức khởi hành tới nơi này...Ta cũng không muốn Ẩn Ngọc còn chưa xuất giá đã phải thủ tiết.
Phương Giải cười cười:
- Lời này hơi xấu xa chút.
Ngô Nhất Đạo cười ha hả:
- Nhưng vẫn chậm chân, không được thấy trận chiến long trời lở đất kia. Lúc trước ta có tò mò hỏi đám người Đại Khuyển, chỉ đôi ba câu đã khiến lòng ta như nổi sóng. Việc kia thật quá hung hiểm, tuy rằng ngươi chuẩn bị đầy đủ, nhưng về sau nên tận lực tránh những chuyện như vậy.
- Lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy thế, một lần là đủ rồi.
Phương Giải cười cười, chuyển đề tài:
- Xưởng bên kia thế nào rồi? An Đức Lỗ chế tạo thành công pháo không?
- Vẫn chưa.
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Kẻ kia cũng là một kẻ điên, trước khi rời đi ngươi để lại một bản vẽ tuy đơn giản, nhưng mang tới cho y không ít linh cảm. Dựa theo ý tưởng của ngươi, y bắt đầu phát triển. Đã có mấy chuyến quặng sặt từ Kim Thế Hùng chuyển tới, xưởng đúc cũng được xây dựng xong. Trước khi ta rời đi An Đức Lỗ đã đúc được một xe pháo, nhưng khi thử bắn đã làm bị thương vài người.
- Tỷ lệ pha trộn thuốc nổ vẫn còn vấn đề, công nghệ đúc cũng còn vấn đề.
Ngô Nhất Đạo lắc đầu:
- Tuy nhiên thứ kia có uy lực đúng là lớn. Nếu thực sự thành công, thì cho dù là thành Trường An được xưng là tòa thành không thể bị công phá, cũng không ngăn được mấy trăm ổ pháo điên cuồng công kích.
Nghe thấy câu này, trong lòng Phương Giải bỗng nhiên động.
Vì đối phó La Diệu, Phương Giải đã mở ra một cánh cửa, phía sau cánh cửa cất giấu bốn chữ, gọi là 'khoa học kỹ thuật'. Mà khoa học kỹ thuật xuất hiện ở thời đại này, sẽ mang lại đầy máu tanh. Bởi vì ở bất kỳ thời đại nào, khoa học kỹ thuật tiến bộ luôn đi kèm với chiến tranh. Nghĩ tới tường thành Trường An cao vút tới tận mây, nghĩ tới đường phố nhà cửa được xây một cách ngăn nắp, Phương Giải đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.
Lúc đêm dài người vắng, Phương Giải luôn không nhịn được suy nghĩ, rốt cuộc vì sao mình được ông trời đưa tới thế giới này. Không phải vì thương hại. Bởi vì thế giới không có lúc nào là không có người chết. Ông trời không cần vì thương hại hắn mà cho hắn sống lại một lần, hơn nữa còn đưa tới một thế giới khác. Nếu ông trời thực sự có lòng thương hại, thì trên đời này đã không xảy ra nhiều chuyện thương tâm như vậy.
Vậy thì, mục đích của ông trời là gì?
Điều duy nhất mà Phương Giải nghĩ tới, chính là sự 'thay đổi'.
Thay đổi thế giới này.
Hơn một nghìn năm trước, cái người tên là Tang Loạn kia đã mở ra một cánh cửa cho thế giới này. Bởi vì cánh cửa kia mở ra, khiến năng lực cá nhân được nâng cao tới một mức khủng bố. Một người có thể ảnh hưởng tới cả một thành thị, một trận chiến tranh, thậm chí toàn bộ thế giới. Từ đó trở đi, thế giới này bắt đầu ỷ lại vào nhân lực...
Trong hơn một nghìn năm này, xã hội trên cơ bản không có bất kỳ tiến bộ.
Khoa học kỹ thuật trì trệ không tiến.
Phương Giải từng nói chuyện với An Đức Lỗ, hỏi qua An Đức Lỗ thế giới bên kia biển rộng nó như thế nào. An Đức Lỗ nói, dựa theo lịch sử mà y biết, hơn một nghìn năm trước quốc gia của y vẫn chỉ là một dân tộc nguyên thủy cằn cỗi, dựa vào vũ khí bằng đá săn thú mà sống. So với Trung Nguyên thì lạc hậu hơn nhiều. Hơn nữa quê hương của y không có người tu hành, chỉ có Pháp sư của Giáo Hội mới có năng lực siêu phàm. Tuy nhiên, số lượng Pháp sự cực kỳ ít ỏi so với người tu hành Trung Nguyên, quả thực không đáng kể.
Có lẽ chính vì không có người tu hành, không có nhân lực hùng mạnh chống đỡ cho quốc gia, cho nên thế giới bên kia đại dương phát triển rất nhanh. Hơn một nghìn năm sau, hỏa khí đã trở nên thông dụng. Mà Trung Nguyên và thảo nguyên, hơn một nghìn năm qua cơ hồ không có sự thay đổi gì.
Hơn một nghìn năm, nói dài rất dài, nhưng so với dòng lịch sử mà nói, không tính vào đâu.
Trung Nguyên và thảo nguyên trì trệ không tiến, mà người nước ngoài bên kia đã phát triển cực nhanh.
Trong lúc vô ý nghĩ tới điều này, Phương Giải bỗng nhiên cảm thấy mình đã nắm được cái gì đó.
Nhưng cảm giác đó chỉ trôi qua tức thì, lúc hắn cẩn thận nghĩ tới lại phát hiện không có gì cả.
- Đại tướng quân, làm sao vậy?
Ngô Nhất Đạo hỏi một câu, lôi Phương Giải ra khỏi suy nghĩ. Phương Giải nhìn sự lo lắng trên khuôn mặt của ông ta, cười áy náy nói:
- Không có gì, chỉ là hơi thất thần.
Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng, sau khi ngồi xuống, cười nói:
- Ta còn tưởng Đại tướng quân nghĩ tới điều gì.
- Nghĩ tới điều gì?
Phương Giải hỏi.
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Nghĩ tới hỏa khí. Ta tưởng Đại tướng quân đang nghĩ xem có nên để cho Hỏa Khí Doanh lộ mặt khi tấn công thành Tín Dương hay không.
Phương Giải lắc đầu:
- Không, trước khi chưa làm ra được pháo, vẫn không thể để người khác biết về Hỏa Khí Doanh. Chỉ là đánh một thành Tín Dương mà thôi, chưa cần sử dụng tới lá bài tẩy. Thôi Lược Thương dụng binh quy củ nhưng không mất đại khí, Độc Cô Văn Tú có cái nhìn đại cục khá tốt. Hai người bọn họ phối hợp, phá được thành Tín Dương không phải là vấn đề khó.
- Ừ.
Ngô Nhất Đạo gật đầu, nâng chén trà lên uống một ngụm, dường như không còn chuyện để nói.
...
...
Thành Ung Châu
Quán ăn vặt Tôn Ký
Sau khi Đại Khuyển đi vào, y tìm một chỗ hẻo lánh rồi ngồi xuống, gọi hai cái bánh bao hấp và một bát súp nóng. Y ngồi xuống vừa mới ăn vài miếng, thì có một nam tử trung niên đi tới ngồi xuống cái bàn cách vách với bàn của y, cũng gọi hai cái bánh bao, một bát súp dê. Hai người ngồi quay lưng về phía nhau, cự ly rất gần.
- Đại tướng quân nói, muốn giúp ta phục quốc, diệt Nam Yến, để cho ta làm Hoàng Đế.
Đại Khuyển hạ giọng nói.
Người nọ đang ăn, nghe thấy vậy liền cứng đờ tại chỗ, qua hồi lâu mới lẩm bẩm:
- Giúp huynh phục quốc...để huynh làm Hoàng Đế...đại ca...đây là...chuyện tốt.
← Hồi 0666 | Hồi 0668 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác