Vay nóng Tinvay

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0628

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0628: Binh uy cũng là Đại tướng quân uy
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Ngày đàm phán theo ước định với Minh Vương Đồ Hồn Đa Biệt đã tới. Dù là một người đã trải qua nhiều sóng gió, nhưng lần này Tổng Đốc Bình Thương Đạo Lạc Thu vẫn mất ngủ cả đêm. Cứ cách một lúc ông ta lại hỏi tôi tờ giờ đang là giờ gì. Nằm mãi mà trằn trọc không thể ngủ được, giống như có hàng trăm con chuột đang chạy loạn trong lòng ông ta vậy.

Một đêm này thật dài, khiến cho người ta tức giận chỉ muốn đập phá hết đồ đạc trong phòng.

Phương Giải không từ mà biệt, khiến ông ta phẫn nộ.

Cả đêm ông ta không ngủ, đám hạ nhân cũng đứng ngồi không yên. Bọn họ không biết vì sao Tổng Đốc đại nhân lại phiền lòng, nhưng bọn họ nhìn ra được, một khi không cẩn thận, mình sẽ gặp phải họa lớn. Đối với một vị Tổng Đốc biên cương mà nói, nổi nóng giết mấy hạ nhân căn bản không phải là chuyện to tát gì. Nhất là đang ở thời kỳ như bây giờ, càng không có người nào tố cáo lên triều đình.

Đám hạ nhân cẩn thận hầu hạ cả đêm, tới hửng đông bọn họ càng không dám buông lỏng.

Còn cách nửa giờ nữa là mặt trời mọc, Lạc Thu đang bực bội thì bỗng nhiên an tĩnh lại. Nửa canh giờ còn lại ông ta đứng ở cửa sổ nhìn bên ngoài, giống như nhìn thấy được cái gì đó. Sự an tĩnh này khiến hạ nhân bất an gấp đôi, hạ nhân hầu hạ bên ngoài câm như hến, thở mạnh cũng không dám.

Lúc quả cầu lửa mọc lên ở phương đông, Lạc Thu mới thở phào một cái, quay đầu nhìn nha hoàn cúi người đứng đằng sau, dùng một giọng điệu bình tĩnh nói:

- Chuẩn bị quan phục, ta muốn đi gặp người rất quan trọng.

- Lão gia muốn mặc bộ nào?

Nha hoàn nín thở hỏi.

Lạc Thu nhìn nha hoàn, tức giận lóe lên trong mắt. Nhưng cuối cùng ông ta không giải phóng ra:

- Ta không biết ngươi làm sao vào được cái phủ này làm hạ nhân, dùng phương pháp nào thông qua quản sự chọn ngươi vào, ngu dốt như vậy cũng an bài tới bên cạnh ta hầu hạ...

Ông ta nói xong câu đó liền không để ý tới nha hoàn bị dọa tới run rẩy, bước ra ngoài.

Ông ta mới đi, quản sự đứng bên ngoài liền xông tới tát vào mặt nha hoàn kia một cái:

- Ngu xuẩn! Ta đã nói cô bao nhiêu lần rồi, phải thông minh nhanh nhẹn chút! Cô không nhìn thấy lúc này đại nhân đang thế nào hay sao mà còn hỏi? Đại nhân gặp khách ở nhà thường mặc cái gì? Mặc quần áo hàng ngày! Vừa rồi đại nhân đã nói đi ra ngoài gặp người rất quan trọng, vậy khẳng định là quan phục.

- Ta...

Nha hoàn bị đánh nhịn đau, không dám cãi lại, nước mắt đảo quanh. Kỳ thực nàng ta biết nên làm thế nào, nhưng chính vì lửa giận không hiểu thấu của Lạc Thu khiến cho nàng ta bất an, ma xui quỷ khiến hỏi một câu, hiện giờ nàng ta cực kỳ hối hận, không biết phải làm sao.

- Biến biến

Quản sự không kiên nhẫn khoát tay:

- Tới phòng thu chi nhận tiền lương một tháng, đừng nói ta bất nhân bất nghĩa...từ hôm nay trở đi cô không cần lưu lại trong phủ nữa, biến nhanh lên!

- Quản sự!

Nha hoàn quỳ xuống, kéo áo quản sự, cầu xin:

- Cầu xin ngài, đừng đuổi ta đi!

Quản sự nhìn bộ dáng khóc lóc thảm thiết của nha hoàn, lại nhìn lướt qua bộ ngực no đủ của nàng ta. Nếu bình thường, nha hoàn hầu hạ bên cạnh chủ tử, quản sự không dám động vào, bởi vì y không xác định liệu chủ tử có ý với nha hoàn này không. Mặc dù không thu vào phòng, nhưng chỉ cần chiếm thân thể của nàng ta, thì nàng ta vẫn rất được chiếu cố. Nha hoàn như vậy sẽ có địa vị rất cao, có đôi khi còn được sủng ái hơn cả tiểu thiếp.

Nhưng hôm nay, nha hoàn đầy đặn thanh tú này chọc giận chủ tử, trong lòng quản sự khó tránh khỏi ngứa ngáy.

- Cô...

Y nuốt nước bọt ừng ực, lưu luyến rời ánh mắt khỏi bộ ngực của nha hoàn:

- Cô tới phòng của ta chờ ta trước đã. Về phần cô có thể lưu lại hay không, thì phải xem biểu biện của cô như thế nào...hiểu không?

Bả vai nha hoàn run lên, do dự một lát, cuối cùng gật đầu:

- Ta hiểu...

- Đi thôi...

QUản sự khoát tay nói:

- Cô nên biết, mặc dù ta mạo hiểm giữ cô lại, nhưng không thể an bài cô ở bên cạnh đại nhân ngay lập tức. Cô cần một thời gian ngắn để đại nhân quên cô, sau đó ta sẽ lại triệu cô trở về hầu hạ đại nhân. Tới lúc đó cô nhu thuận lanh lợi một chút, chưa chắc là không có cơ hội, hiểu chưa?

Nha hoàn gật đầu mạnh, hiển nhiên kiên quyết hơn vừa nãy:

- Quản sự, ta đã hiểu, cảm ơn ngài!

Nàng đứng lên, lau nước mắt sau đó cười cười với quản sự, cố gắng khiến cho mình quyến rũ chút. Quản sự nhìn mà tâm thần rung động, nhéo vào một nàng một cái mới đuổi theo Lạc Thu. Lúc nha hoàn đi ra khỏi phòng, cắn cắn môi, tự nói với mình rằng coi như bị chó cắn một cái, nếu có cơ hội, sẽ đánh chết con chó kia!

Mà lúc quản sự đuổi theo Lạc Thu, khóe miệng nở nụ cười lạnh. Nếu nha hoàn kia không cười quyến rũ trước khi y rời đi, thì nhìn bộ dáng đáng thương khổ sở của nàng ta, y thực sự lưu nha hoàn ở một nơi bí mật, về sau từ từ chơi đùa. Nhưng lúc nha hoàn kia nở nụ cười, y biết trong lòng nàng ta nghĩ gì. Loại nữ nhân này, chơi đùa một chút thôi, sau đó đuổi ra khỏi phủ.

Mặc dù là hạ nhân, nhưng cũng đều có tâm tư riêng.

Nha hoàn trở về tắm rửa để buổi tối chuẩn bị trao thân cho quản sự, mà quản sự thì nghĩ chơi nàng ta như thế nào sau đó đuổi đi.

Còn Lạc Thu, chủ nhân cái phủ này, đã tới phòng của vợ ông ta, nhờ vợ ông ta mặc quan phục Tổng Đốc Nhị Phẩm cho ông ta.

- Có một số việc...kỳ thực không cần phải đi làm.

Vợ của ông ta vừa sửa sang lại quần áo vừa nói.

Lạc Thu hơi sửng sốt, chợt phát hiện nhiều năm như vậy, vẫn là thê tử hiểu mình nhất. Ông ta không nói gì, vậy mà bà ta lại biết ông ta muốn đi làm gì.

Ông ta cầm lấy tay thê tử, lúc này mới giật mình tay của bà ta nhăn nheo không có trơn mềm như lúc còn trẻ. Nữ nhân năm mươi tuổi, thường nhìn già hơn nam nhân năm mươi tuổi. Lạc Thu không khỏi hoảng hốt, nhớ không rõ lần cuối mình nắm tay vợ là lúc nào.

- Phải đi.

Lạc Thu cười dịu dàng với thê tử:

- Có một số việc, dù biết không thể nhưng vẫn phải làm. Giống như những năm ở Bình Thương Đạo này, ta luôn khúm núm với La Diệu, đây là chuyện không thể không làm. Chuyện hôm nay, có thể là chuyện chính xác nhất từ khi ta thăng lên làm Tổng Đốc.... nếu ta không đi, thì thanh danh của ta liền tiêu tùng...Có đôi khi, thanh danh còn quan trọng hơn cả mạng sống.

- Nếu ta xảy ra bất ngờ gì, mọi người liền rời Ung Châu đi.

Ông ta vuốt ve lưng của vợ, cười nói:

- Đồ Hồn Đa Biệt cũng không phải là ma quỷ. Phương Giải không trở lại, ta chỉ có thể đi gặp.

...

...

Mặc chỉnh trang xong, lúc Lạc Thu mang theo tâm tình phức tạp tới cửa thành, không nhịn được quay đầu nhìn tòa thành mà mình đã sinh sống mười mấy năm qua. Sau đó ông ta bắt buộc mình thu hồi ánh mắt lại, bởi vì ông ta sợ sự yếu đuối sẽ chiến thắng dũng khí không còn nhiều.

- Đi thôi!

Ông ta nói với tôi tớ:

- Chúng ta đi gặp tên Hột Vương kia!

Lúc nói những lời này, ngữ khí của ông ta không được kiên định cho lắm, nhưng hào khí ngất trời. Câu này vừa ra khỏi miệng, Lạc Thu bỗng nhiên cảm thấy thoải mái, điều này làm chính ông ta cũng không hiểu.

Từ Khánh Chi chọn lựa hai trăm quận binh tinh nhuệ nhất bảo vệ Lạc Thu. Y đã điều động tất cả các quận binh có thể điều động được, khoảng hai vạn người. Lần đàm phán này, y muốn dẫn theo toàn bộ binh lực đi theo. Đương nhiên, một khi Lạc Thu xảy ra chuyện gì ở trong đại doanh, y chưa hẳn có quyết tâm dẫn hai vạn quận binh tử chiến với kẻ thù đông gấp mình năm mươi lần.

Ngày hôm qua lúc y rời khỏi phủ của Lạc Thu liền tới thẳng quân doanh của Phương Giải, tính toán mời Hắc Kỳ Quân ra mặt bảo vệ Lạc Thu ra khỏi thành. Dù sao Hắc Kỳ Quân nhiều kỵ binh, một khi Lạc Thu xảy ra bất ngờ gì thì có thể tập kích cứu người. Y còn có một tính toán, chính là y không muốn để toàn bộ quận binh Ung Châu đi ra. Như vậy việc phòng thủ thành liền không thuộc về Hắc Kỳ Quân nữa. Một khi Hắc Kỳ Quân có ý đồ, y liền đóng cửa thành lại, Hắc Kỳ Quân và Lạc Thu muốn về cũng không trở về được.

Nhưng lúc y tới đại doanh Hắc Kỳ Quân, vài tướng lĩnh cầm quân đều lắc đầu. Nói rằng Đại tướng quân không ở đây, không được động binh. Mặc kệ y nói thế nào cũng đều vô ích. Tới lúc này, y đột nhiên nghĩ, liệu có phải mình và Lạc Thu đều bị Phương Giải tính kế hay không?

Phương Giải cố ý trì hoãn không trở lại, Lạc Thu sẽ đi gặp Đồ Hồn Đa Biệt. Mà y không thể không mang binh bảo vệ.

Đương nhiên, Lạc Thu cũng có thể không cần ra khỏi thành.

Nhưng y biết tính cách của Lạc Thu, ở vài thời điểm, làm rùa đen rút đầu rất khó.

Nếu đây đều là âm mưu của Phương Giải, thì mục đích của Phương Giải liền rõ ràng rồi. Phương Giải chính là muốn toàn bộ quận binh Ung Châu điều ra ngoài, sau đó Hắc Kỳ Quân của hắn tiếp quản Ung Châu...Nghĩ tới đây, Từ Khánh Chi liền đổ mồ hôi lạnh sau lưng. Lúc trước Phương Giải đáp ứng tới giúp Ung Châu một cách nhanh gọn như vậy, y đã nghĩ liệu Phương Giải có ý đồ gì hay không. Nhưng lúc ấy y không thể tưởng tượng được sẽ xuất hiện cục diện như bây giờ, hoàn toàn vượt ngoài khống chế.

Cho dù chính là Phương Giải yêu cầu đàm phán với Đồ Hồn Đa Biệt, nhưng y không ngờ rằng Phương Giải lại làm như vậy. Kế hoạch thật tinh vi, khiến người ta càng nghĩ càng sợ. Đầu tiên Phương Giải ước định ngày đàm phán với Đồ Hồn Đa Biệt, sau đó đột nhiên mang binh yên lặng rời đi, mặc kệ Lạc Thu có dám ra khỏi thành hay không, Phương Giải đều là người thắng.

Nếu Lạc Thu không ra khỏi thành đàm phán với Đồ Hồn Đa Biệt, thì sẽ buộc Từ Khánh Chi y đi. Bất kể Lạc Thu gặp chuyện không may hay là y gặp chuyện không may, Phương Giải đều là ngư ông đắc lợi.

Nam tử mặt mày thanh tú kia, sao lại có tính toán âm trầm như vậy?

Hắn mới tới Ung Châu, đã tính kế tất cả mọi người rồi.

- Đại nhân...

Từ Khánh Chi giục ngựa đuổi theo Lạc Thu, hạ giọng nói:

- Thuộc hạ cảm thấy, việc ngày hôm nay có chút không ổn, đại nhân nên suy nghĩ kỹ hơn. Hay giờ chúng ta trở về chờ thêm một lát?

- Chờ?

Lạc Thu lắc đầu:

- Mười ngày trước Hắc Kỳ Quân đã tuyên truyền việc đàm phán với Đồ Hồn Đa Biệt ra ngoài, nhưng không nói Phương Giải sẽ đích thân đàm phán với Đồ Hồn Đa Biệt. Hiện tại tất cả mọi người trong thành Ung Châu đều đang quan sát ta...Ngươi xem trên đường cái có bao nhiêu dân chúng! Nếu hôm nay ta không đi, Phương Giải sẽ rất cao hứng. Nếu hôm nay ta đi, Phương Giải vẫn rất cao hứng...Nhưng nếu để ta lựa chọn, ta sẽ lựa chọn đi ra ngoài.

- Nếu chẳng may người của Hắc Kỳ Quân nhân cơ hội cướp lấy Ung Châu...

Từ Khánh Chi không nói hết, bởi vì y căn bản không cần phải nói ra.

- Không dễ dàng như vậy.

Lạc Thu nói:

- Chỉ cần ta không chết, tòa thành này vẫn do ta làm chủ.

- Nhưng nếu chẳng may Đồ Hồn Đa Biệt có sát tâm thì sao?

Từ Khánh Chi hỏi.

- Vậy thì phải xem ngươi thế nào.

Lạc Thu nói:

- Ta sẽ bảo Đồ Hồn Đa Biệt chuyển địa điểm đàm phán ra ngoài đại doanh người Hột. Ngươi chuẩn bị cho tốt, hai vạn quận binh kia có thể chết, nhưng ta không thể chết, ngươi hiểu không?

- Tỵ chức hiểu!

Từ Khánh Chi gật đầu, y thấy sắp tới đại doanh người Hột rồi, vừa định ra lệnh bày trận thì bỗng nhiên có khói bụi từ phía trước cuốn tới. Chỉ trong chốc lát, mấy trăm tinh kỵ chạy tới gần. Tuy số lượng không nhiều, nhưng người giống giao long ngựa giống như thần tuấn, rất có khí thế của thiên quân vạn mã.

Người đứng đầu chắp tay nói với Lạc Thu:

- Đại nhân, tỵ chức phụng mệnh của Đại tướng quân nhà ta, mời ngài đợi ở đây.

- À?

Lạc Thu hơi sửng sốt, tim đập thình thịch:

- Đại tướng quân đã trở lại?

- Đại tướng quân đang ở trong đại doanh người Hột đàm phán với Đồ Hồn Đa Biệt!

Tướng lĩnh kỵ binh này ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nói:

- Đại tướng quân mời đại nhân chờ ở đây, hoặc là trở về thành trước đi!

- Ngươi có ý gì?

Trong lòng Từ Khánh Chi căng thẳng, lập tức tiến lên hỏi.

Tướng lĩnh kỵ binh lạnh lùng đáp:

- Tỵ chức không có ý gì, tỵ chức chỉ truyền đạt ý tứ của Đại tướng quân. Về phần Đại tướng quân có ý tứ gì, tỵ chức ngu dốt không biết.

Từ Khánh Chi giống như bị đánh lén, muốn nổi giận nhưng căn bản không nổi được.

- Chúng ta trở về!

Y nói với Lạc Thu:

- Nếu Đại tướng quân đã đi gặp Đồ Hồn Đa Biệt, trong thành không thể thiếu người làm chủ. Đại nhân nhanh trở về vẫn tốt hơn.

- Không thể quay về.

Tướng lĩnh kỵ binh cười lạnh nói:

- Hắc Kỳ Quân trong thành đã phụng mệnh của Đại tướng quân, tiếp nhận phòng thủ thành phố. Tám cửa thành của Ung Châu đã đóng...Làm vậy là đề phòng người Hột đánh bất ngờ, hy vọng đại nhân bỏ quá cho.

- Các ngươi!

Từ Khánh Chi chỉ vào tướng lĩnh kỵ binh, nổi giận nói, nhưng Lạc Thu lại ngăn cản lại:

- Tốt lắm, ngươi trở về nói cho Đại tướng quân, bảo rằng ta chờ ở chỗ này. Ta chỉ muốn hỏi một việc...Đại tướng quân dẫn theo bao nhiêu người tới đại doanh người Hột gặp Đồ Hồn Đa Biệt?

- Đại tướng quân mặc áo vải, không mặc giáp, chỉ dẫn theo hai tùy tùng mà thôi. Tùy tùng bên trái cầm một bầu rượu, tùy tùng bên phải giơ cao một cái ô, tự tại giống như là đi ngắm phong cảnh.

Nhắc tới Phương Giải, tướng lĩnh kỵ binh lộ vẻ kiêu ngạo đắc ý:

- Đại tướng quân nhà ta nói, đi gặp mọi rợ mà thôi, vậy mà nhiều người sợ Man Vương tới mức không dám nó lời nào! Binh uy của hàng vạn Hắc Kỳ Quân, chính là binh uy của một mình Đại tướng quân!

Lời phía sau là tướng lĩnh kỵ binh nói với Lạc Thu, ý là...Đại tướng quân, không sợ!

Người Hột từng sống chung với người Hán ở Thương Quốc mấy trăm năm, hơn nữa đia vị cao hơn người Hán. Nhưng bởi vì xuất thân từ vùng hoang dã, lễ nghi không có, cho nên bọn họ học rất nhiều của người Hán. Chỉ là bọn họ tuyên bố rằng đó là văn hóa của dân tộc mình, rồi sửa thành một mớ hỗn tạp.

Chẳng hạn như uống trà.

Người Hột lúc đầu không có thói quen uống trà, sau khi sinh sống cùng với người Hán, bọn họ mới thấy uống trà là một chuyện rất phong nhã, nhất là quy trình pha trà, cảnh đẹp ý vui. Nhưng bọn họ lại không muốn khiến người ta nói rằng bọn họ chỉ biết rập khuôn, cho nên bọn họ dựa theo cách pha trà của người Hán mà sáng tạo mấy động tác của chính mình.

Vì vậy mà lúc Phương Giải nhìn thiếu nữ tộc Hột mặc váy da thú ngắn, lộ chân trắng, eo nhỏ dùng một động tác rất kỳ quái để pha trà, hắn có cảm giác như đang nhìn múa thoát y. Một giây sau thiếu nữ không ngừng vặn vẹo vòng eo này sẽ cởi váy da thú ra. Không thể không nói, vóc người của thiếu nữ này đẹp tới mức khiến người ta nhìn qua khó quên.

Nữ tử người Hán pha trà, tạo cho người ta cảm giác thoải mái, nho nhã.

Nữ tử người Hột pha trà, lại đầy quyến rũ và dục vọng nguyên thủy. Nếu người có định lực không tốt, có lẽ nhìn nàng vặn vẹo thân hình như vậy, sẽ có phản ứng sinh lý mạnh mẽ.

- Phương tướng quân, ngươi thấy thiếu nữ của bộ tộc ta pha trà có đẹp mắt hay không?

Đồ Hồn Đa Biệt thấy ánh mắt của Phương Giải một mực nhìn lên người thiếu nữ kia, không nhịn được cười nói:

- Có lẽ hơi khác với cách pha trà của người Hán các ngươi?

Phương Giải ngồi trên cái ghế rộng, hơi nghiêng người một bên, bàn tay chống cằm, thoạt nhìn lười nhác. Đồ Hồn Đa Biệt đã từng thấy qua La Diệu, y vĩnh viễn không quên được kiểu ngồi đoan đoan chính chính của La Diệu. La Diệu ngồi ở đó, giống như là một ngọn núi lớn chắn trước mặt.

Mà Phương Giải rất tùy ý ngồi ở đó, nhưng Đồ Hồn Đa Biệt không dám cho rằng nam tử trẻ tuổi này yếu ớt. Từ khi Phương Giải đi vào lều lớn, Đồ Hồn Đa Biệt luôn có cảm giác như bị một con mãnh thú hồng hoang nhìn chằm chằm, cả người phát lạnh. Qua nhiều năm như vậy, quyền uy của y là tuyệt đối ở tộc Hột, chỉ có người khác sợ y, chứ y chưa từng sợ người khác. Nhưng hiện tại, người Hán trẻ tuổi này gây cho y một áp lực chưa từng có từ trước tới nay.

Mặc dù La Diệu cũng gây áp lực lớn lên y, nhưng y biết rằng La Diệu sẽ không giết mình. Bởi vì y là Thổ Ty có địa vị cao nhất trong tộc Hột, mặc dù La Diệu có chèn ép tộc Hột độc ác hơn nữa thì cũng không xuống tay với y. Hơn nữa, La Diệu còn cần y trợ giúp tìm kiếm những Vu Sư có thủ đoạn nghịch thiên.

Còn Phương Giải thì khác, tuy biểu hiện của hắn rất tùy ý, rất lười nhác, nhưng Đồ Hồn Đa Biệt rõ ràng cảm nhận được mùi máu tươi trên người Phương Giải.

- Mỗi người mỗi vẻ.

Phương Giải mỉm cười trả lời, ánh mắt vẫn nhìn theo vòng eo của thiếu nữ.

- Nếu Phương tướng quân quân, đêm nay thiếu nữ này liền thuộc về ngươi.

Đồ Hồn Đa Biệt chỉ thiếu nữ pha trà nói.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1228)


<