Vay nóng Tinvay

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0626

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0626: Dù chết cũng không buông tha
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Từ cái đêm Phương Giải trừng phạt những tướng lĩnh Ung Châu tới trễ, hắn không triệu tập nghị sự nữa. Đương nhiên, có người âm thầm tới gặp Tổng Đốc Bình Thương Đạo Lạc Thu, nhưng Lạc Thu không âm thầm nghị luận chuyện tướng lĩnh Ung Châu bị đánh, mà ở ngay trước mặt các quan viên Bình Thương Đạo tỏ rõ thái độ, Phương Giải đánh rất đúng.

Hơn nữa ông ta còn đưa ra nghiêm lệnh cho tất cả quan viên Bình Thương Đạo, bất kể là quan văn hay là võ tướng, đều phải nghe theo Phương Giải vô điều kiện. Nếu có người bỏ rơi nhiệm vụ hoặc là cố ý buông thả đùn đẩy trách nhiệm, không cần Phương Giải tới trừng phạt, ông ta là người đầu tiên không đáp ứng.

Điều này làm cho tất cả quan viên Bình Thương Đạo đều kinh ngạc. Bọn họ vốn tưởng rằng Lạc Thu biểu hiện nhiệt tình với Phương Giải chỉ là bề ngoài. Phương Giải bất quá chỉ là cây cỏ cứu mạng tạm thời cho Ung Châu, đợi khi lũ lụt qua rồi, ai còn để ý tới cây cỏ đó nữa? Nhưng giờ nhìn lại, Lạc Thu căn bản không coi Phương Giải là cây cỏ, mà là thần linh để cung phụng.

Biểu hiện kế tiếp của Phương Giải cũng khiến cho tướng lĩnh Ung Châu càng thêm không phục.

Ngày hôm sau sau khi đánh cho tướng lĩnh Ung Châu một trận, Phương Giải liền lấy cớ mang kỵ binh quen thuộc địa hình Ung Châu rồi ra khỏi thành. Không phải là đi ra từ thành nam nơi có kẻ địch bao vây, mà là thành bắc. Đi chừng một ngày mới mang binh trở về, cho dù không bắn một mũi tên nào, nhưng đám kỵ binh vẫn ngẩng cao đầu, tỏ vẻ kiêu ngạo.

Ngày thứ ba tướng lĩnh Ung Châu nhịn đau tới đại doanh điểm mão, thì được biết Đại tướng quân mang theo kỵ binh lại ra khỏi thành làm quen địa hình rồi, vẫn là thành bắc. Buổi chiều cùng ngày có tin tức truyền ra, nói rằng Phương Giải căn bản không phải làm quen địa hình gì đó. Sau khi hắn mang theo kỵ binh ra khỏi thành liền để cho kỵ binh nghỉ ngơi, bản thân chạy tới bờ sông câu cá, ngồi xuống cái là ngồi cả ngày.

Ngày thứ tư, vẫn như vậy.

Tới ngày thứ năm, ngay cả Lạc Thu cũng ngồi không yên. Mấy ngày hôm trước phái người ra khỏi thành gặp Đồ Hồn Đa Biệt, đã quyết định thời gian và địa điểm gặp mặt. Dựa theo thời gian, Phương Giải nói là mười ngày sau. Mà địa điểm, không có bất ngờ gì xảy ra, Đồ Hồn Đa Biệt đúng là lựa chọn ở bên trong đại doanh tộc Hột.

Thời gian đã xác định, địa điểm có chút không ổn, nhưng Lạc Thu lại không tìm thấy Phương Giải để mà thảo luận. Phương Giải thật giống như cố ý tránh mặt mọi người, mỗi ngày chạy ra ngoài thành thả câu. Mặc dù Lạc Thu tin tưởng rằng Phương Giải không phải là thực sự du ngoạn, nhưng ông ta cũng không thể nhìn thấu tính toán của Phương Giải.

Rơi vào đường cùng, ông ta đành phải tìm Phương Giải vào buổi tối.

Tới ngoài cửa, Kiêu Kỵ Giáo canh cửa bên ngoài rất khách khí mời ông ta vào. Nhưng tiếp đãi ông ta không phải là Phương Giải, mà là quan văn dưới trướng của Phương Giải, Trương Tẩy. Người này từng là Huyện lệnh dưới chân núi Chu Tước, do danh tiếng rất tốt, cho nên được Phương Giải thu nhận dưới trướng. Người này đã năm mươi mấy tuổi, nếu như Đại Tùy còn yên ổn thái bình, thì có lẽ ông ta vẫn làm Huyện lệnh tới già, không tiến thêm một bước, cũng không lùi lại một bước.

Người này có tính cách ngay thẳng, không biết nịnh nọt. May mà làm ở Hoàng Dương Đạo, nếu là ở Kinh Kỳ Đạo, nói không chừng đã bị người ta chơi chết rồi.

- Đại tướng quân đâu?

Lạc Thu đợi một lát rồi không nhịn được hỏi.

- Đại tướng quân nói...

Trương Tẩy có vẻ không tiện mở miệng, thấy Lạc Thu nhìn chằm chằm vào mình, ông ta liền bối rối, trầm ngâm một lúc liền thở dài, trả lời dứt khoát:

- Đại tướng quân không ở trong phủ.

- À?

Lạc Thu sửng sốt:

- Vậy hắn đang ở nơi nào? Ta muốn tìm hắn.

- Tìm không thấy đâu...

Trương tẩy nói:

- Đại tướng quân căn bản không ở trong thành Ung Châu!

- Sao có thể được!

Lạc Thu nói:

- Ngươi không cần lừa ta. Mấy ngày qua không ít người nhìn thấy Đại tướng quân mỗi ngày mang binh ra ngoài, còn có người thấy hắn thả câu ở bờ sông phía bắc thành. Ngươi lại nói hắn không ở Ung Châu...chẳng lẽ có thuộc hạ nào của ta khiến Đại tướng quân không thoải mái? Dù vậy hắn cũng không cần trốn tránh ta chứ! Có chuyện gì cứ nói thẳng với ta là được.

- Không phải!

Trương Tẩy vội vàng xua tay nói:

- Đại nhân đã hiểu lầm, Đại tướng quân quả thực không ở trong thành...Kỳ thực ba ngày trước, Đại tướng quân đã rời khỏi Ung Châu rồi. Còn mỗi ngày mang binh ra ngoài thành là tướng quân Hạ Hầu Bách Xuyên, mặc quần áo của Đại tướng quân, mang theo hộ vệ thân binh của Đại tướng quân, cho nên mọi người cứ tưởng rằng mỗi ngày Đại tướng quân đều ra ngoài thành...

- Ngày đầu tiên, Đại tướng quân mang theo hai vạn kỵ binh rời khỏi thành, lúc trở lại kỳ thực chỉ có một vạn bảy nghìn binh mã. Ngày thứ hai lại có hai vạn kỵ binh ra khỏi thành, lúc trở lại vẫn là một vạn bảy nghìn binh mã. Tới ngày thứ ba là Hạ Hầu tướng quân giả trang Đại tướng quân mang binh ra khỏi thành, mang theo hai vạn, lúc về vẫn là một vạn bảy nghìn. Ngày thứ tư mang theo một vạn bảy nghìn binh mã ra ngoài, lúc về là một vạn bảy nghìn. Ngày thứ năm vẫn như vậy...

- Nói cách khác, vào ngày thứ ba, Đại tướng quân đã mang theo chín nghìn khinh kỵ binh rời khỏi Ung Châu rồi.

Lạc Thu biến sắc:

- Hắn đi đâu vậy?

- Tỵ chức không biết.

Trương Tẩy sợ Lạc Thu không tin, liền nói tiếp:

- Tỵ chức thực sự không biết. Đừng nói là tỵ chức không biết, cho dù là các tướng lĩnh trong quân cũng không ai biết. Đại tướng quân an bài như vậy, chính là để giấu diếm mọi người, không để mọi người nhìn thấy Đại tướng quân mang binh rời đi. Tốn công tốn sức như vậy, Đại tướng quân sao có thể nói ra cho người phía dưới được?

Lạc Thu ngẫm nghĩ một lát, biết Trương Tẩy nói không sai. Chiêu này của Phương Giải thật là đẹp, hai vạn kỵ binh đi ra ngoài trở về chỉ có một vạn bảy. Nếu đội ngũ kéo dài căn bản là nhìn không ra. Liên tục vài ngày, liền âm thầm mang đi gần vạn kỵ binh. Để cam đoan không ai biết Phương Giải đã rời đi, còn sai người giả dạng, mỗi ngày mang binh ra ngoài đi dạo.

- Phu nhân của Đại tướng quân đâu?

Lạc Thu bỗng nhiên nghĩ tới mấy nữ tử bên cạnh Phương Giải, chắc mấy nàng ấy biết chuyện.

- Đại nhân muốn hỏi vị nào?

Trương Tẩy vô thức hỏi, sau đó lắc đầu:

- Vài phu nhân cũng vậy, đều đã đi theo Đại tướng quân rời khỏi thành rồi...trước khi đi Đại tướng quân nói với tỵ chức rằng, tới buổi tối ngày thứ năm đại nhân sẽ tới phủ, bảo tỵ chức chờ. Mặc kệ đại nhân hỏi gì đều thành thật trả lời. Tỵ chức dựa theo lời chỉ bảo của Đại tướng quân, từ buổi chiều tối không rời khỏi cửa. Quả nhiên đại nhân thực sự tới.

Lạc Thu chấn động, chấn động vì ngay cả ngày mình tới Phương Giải cũng tính toán kỹ càng.

- Hắn còn chỉ bảo gì không?

Lạc Thu hỏi.

- Đại tướng quân nhờ tỵ chức nói lại với đại nhân rằng, yên tâm chờ ngài ấy về. Đại tướng quân sẽ trở về trước ngày hẹn gặp mặt với Man Vương. Hơn nữa sẽ mang tới một niềm vui bất ngờ cho thành Ung Châu. Đại tướng quân nói, hiện giờ sĩ khí của binh lính trong thành đang đê mê, không thể tiếp tục như vậy, cần làm mấy thứ để phấn chấn sĩ khí.

Lạc Thu thở dài, đứng dậy khoát tay nói:

- Thôi...Nếu hắn không muốn người khác biết, thì ta cũng không cần hỏi lại.

...

...

Phương Giải đi chỗ nào

Đội ngũ lẳng lặng đi xuyên qua bóng đêm, chim chóc không bị bừng tỉnh, mây trên trời vẫn nhàn nhã bay. Đây là một đội kỵ binh quy mô gần một vạn, giống như một con trăn lớn bò về phía trước. Vó ngựa được bọc da dày, miệng ngựa bọc thiếc, để không phát ra âm thanh.

Dù đội ngũ rất yên lặng tiến về phía trước, nhưng sát khí phát ra lại nồng nặc.

Cách đội kỵ binh chừng năm dặm là một đội thám báo tinh nhuệ chừng ba mươi người. Trách nhiệm của bọn họ là tiêu diệt thám báo của quân địch, không để hành tung của đại đội bị bại lộ. Những thám báo này hiển nhiên được huấn luyện kỹ càng, trong đêm đen giết thám báo kẻ thù một cách đơn giản.

Bọn họ đi qua đi lại kiểm tra, bảo đảm không sót lại kẻ địch nào.

Trước mắt xuất hiện ánh lửa, đội thám báo dừng lại, sau đó phái người báo tin cho đại đội binh mã.

Thủ lĩnh thám báo xuống ngựa, giấu ở đằng sau một ngọn đồi nhìn ánh lửa phát ra từ đèn dầu phía trước. Đó là một doanh trại kéo dài chừng vài dặm. Nhìn số lượng đèn dầu trong đại doanh, hẳn là có không ít hơn ba vạn.

- Đây là viện quân của Nam Yến. Chúng ta vượt qua đội của Mộ Dung Vĩnh rồi tới đây, người Nam Yến tuyệt đối không ngờ rằng chúng ta lại tới nơi này.... Căn cứ vào tình báo tìm hiểu được, tuy binh lực của đội quân Nam Yến này không ít, nhưng không có nhiều lão binh. Bởi vì tốc độ tiến quân của quân đội Nam Yến quá nhanh, Mộ Dung Sỉ phải tổ chức viện quân một cách vội vã. Cũng chính vì Mộ Dung Vĩnh tiến quân quá nhanh, bỏ lại rất nhiều thành trì phía sau mà không đánh. Mà đám viện quân Nam Yến này, chính là phụ trách tiêu diệt các thành trì đó.

Y nói thật nhỏ vài câu, chỉ vào doanh trại kia, nói:

- Hai đội tới đó, xem có trạm gác ngầm nào không. Nếu như có thì tiêu diệt. Nhiều nhất nửa canh giờ binh mã của Đại tướng quân sẽ tới. Nếu chậm trễ việc đạp doanh đêm nay, đầu của ta còn không đủ phân lượng, chứ nói chi là các ngươi!

Thám báo dưới trướng lên tiếng, hai đội trưởng mang theo người của mình lặng lẽ tới đại doanh bên kia.

Chừng nửa canh giờ sau, thủ lĩnh thám báo nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại nhìn, phát hiện đại đội kỵ binh đã tới. Y lập tức đứng dậy nghênh đón.

- Đại tướng quân, đều đã thanh lý xong. Viện binh Nam Yến không ngờ rằng chúng ta lại đi thẳng tới đây.

Người này, chính là Trần Hiếu Nho.

- Ừ.

Phương Giải kéo khăn đen lên che mặt, rút Triều Lộ đao từ sau lưng ra, sau đó vỗ đầu bạch sư:

- Dân thảo nguyên hay nói nơi nào có thảm họa chiến tranh thì nơi đó xuất hiện mày. Sau khi theo ta, có khả năng phải sửa lại...là mày tới nơi nào, nơi đó không còn họa chiến tranh.

Hắn chỉ Triều Lộ đao về phía trước:

- Đạp doanh!

Theo tiếng kèn hiệu lệnh, kỵ binh tăng tốc đi theo sau bạch sư. Khoảng cách chỉ chưa tới một dặm, với tốc độ của khinh kỵ binh mà nói, nhoáng cái là tới. Nếu không phải Phương Giải cố ý khống chế tốc độ, thì bạch sư đã vượt qua đại đội binh mã, lao tới đại doanh của quân đội Nam Yến rồi.

Phương Giải giục bạch sư nhảy qua hàng rào. Lúc bạch sư nhảy lên, đồng thời hàng rào bốc lên ngọn lửa màu đỏ. Rất nhanh ngọn lửa tạo thành một lỗ hồng trên hàng rào đại doanh Nam Yến. Khinh kỵ binh Hắc Kỳ Quân mặc áo giáp màu đen tràn vào từ lỗ hổng, sau đó châm lửa vào mũi tên bắn vào đại doanh. Rất nhanh ngọn lửa lan ra khắp đại doanh.

- Địch tập kích!

- Địch tập kích!

Thẳng tới khi Hắc Kỳ Quân xông vào, quân đội Nam Yến mới phản ứng tới. Không phải là bọn họ thiếu đề phòng, mà là bọn họ cho rằng nơi này làm sao có thể xuất hiện quân địch. Binh lính bối rối xông ra lều vải, ngay cả bì giáp cũng không kịp mặc. Một sĩ binh mới chui ra từ lều vải, bóng đen vượt qua người y, theo sát đó là máu phun ra từ cổ. Thậm chí y còn chưa kịp nhìn thấy người giết mình thì đã ngã xuống rồi.

Sau khi kỵ binh Hắc Kỳ Quân xông vào đại doanh, liền lao thẳng về phía trước. Trong tiếng la hét thất kinh của binh lính Nam Yến, Hắc Kỳ Quân chia làm ba đội, giống như cái đinh ba chém giết những binh lính Nam Yến chạy trốn. kỵ binh xua đuổi bại binh Nam Yến về phía sau đại doanh.

Chưa tới một canh giờ, tinh kỵ Hắc Kỳ Quân đã giết xuyên qua đại doanh Nam Yến.

Phương Giải giục bạch sư tới trung tâm đại doanh, chính là nơi tối nhất ở đằng xa xa kia.

Nơi này là một tòa biên thành, ngay cả cây đuốc cũng không thắp lên, chứng tỏ trong thành đã cạn kiệt tới cực hạn.

- Trong thành còn biên quân nào sống không? Ta là tướng lĩnh triều đình mang theo viện quân tới giải cứu các ngươi.

Hắn ngẩng đầu hô to.

- Có!

Một đám người xuất hiên trên tường thành:

- Chúng tôi vẫn còn sống! Chỉ cần không chết, biên quân tuyệt sẽ không từ bỏ biên thành.

Thanh âm khàn khàn, nhưng đầy khí phách.

Nghe thấy câu này, trong lòng Phương Giải liền rung động!

Tòa biên thành nho nhỏ này tên là thành Hộ Xã, là một tòa thành bình thường trong rất nhiều biên thành của đế quốc Đại Tùy. So với vài tòa biên thành nổi tiếng vì một số sự kiên như thành Bạch Thủy cách đây trăm dặm, thành Phượng Hoàng phía đông biên cương, thành Phan Cố phía tây biên cương, thành Hộ Xã này đã định trước là không có nhiều người biết đến.

Nhưng giống như thành Bạch Thủy, thành Phượng Hoàng, thành Phan Cố, nơi này cũng có những binh lính biên quân tràn đầy nhiệt huyết. Dù mất đi hậu cần tiếp tế, phải đi ra ngoài săn bắn, nhưng dựa vào một trái tim dũng cảm, thà chết bảo vệ dân chúng phía sau, bọn họ vẫn không rời đi.

Cho dù, bọn họ bị mấy vạn kẻ địch bao vây.

Đời sau lúc nói tới những trận chiến tranh, thường thường sẽ rất kích động nói tới những trận đại chiến khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, rất ít người nhớ tới trong những tòa biên thành kia, có bao nhiêu nam tử không có tiếng tăm gì chiến đấu tới giây phút cuối cùng. Mà tên tuổi của những binh lính biên quân này, cũng đã định trước không thể trở thành diễn viên chính của lịch sử.

Nhưng mỗi người bọn họ, đều đáng giá ghi nhớ.

Những biên quân trong thành Hộ Xã dù không thể bảo vệ được quê hương phía sau, nhưng mỗi người trong bọn họ đều tận chức tận trách với cương vị của mình. Có lẽ mọi người không thể nghĩ ra, một tòa biên thành đã cạn kiệt tới mức ngay cả cây đuốc cũng không thắp lên nổi, thì bọn họ dựa vào cái gì chống đỡ được tới bây giờ. Có lẽ mọi người cũng không thể tin nổi, những người còn sống trong tòa biên thành này đặt thi thể đã chết của đồng đội bên cạnh người sống để mê hoặc kẻ địch, vẫn không có ai trong bọn họ nghĩ tới mở cửa thành đầu hàng.

Đây là một đoạn lịch sự rất bao lao hùng vĩ nhưng cũng rất mâu thuẫn. Ở nơi phồn hoa của Trung Nguyên, những người có năng lực và đảm phách phất cờ tạo phản, không hề tôn trọng cái gọi là đế quốc Đại Tùy. Mà ở biên thành, nơi có cuộc sống khổ sở nhất, những binh lính biên quân vẫn nắm chặt binh khí trong tay, bảo vệ chiến kỳ đỏ rực trên tường thành.

Quân đội Nam Yến ở bên ngoài thành bị Hắc Kỳ Quân hung hăng mở ra. Sau đó Hắc Kỳ Quân liền chia ra nhiều nhóm tiêu diệt từng bộ phận một, đẩy quân đội Nam Yến lui sâu về đại doanh. Kỵ binh Hắc Kỳ Quân dùng tốc độ cực nhanh phá tan một đội Nam Yến mới tập hợp được.

Binh lính Nam Yến bắt đầu chạy tán loạn, như ruồi mất đầu, không có phương hướng.

Trong đêm đen, bọn họ không thể xác định được hướng nào an toàn, nhưng bọn họ vẫn tự nói với mình rằng tiếp tục chạy đi, muốn sống thì đừng nên dừng lại. Đêm tối khiến cho bọn họ mất đi cảnh giác, cũng khiến cho rất nhiều người mất đi sinh mạng. Nhưng cũng chính nhờ đêm tối, mà rất nhiều người tìm được đường sống.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1228)


<