← Hồi 0614 | Hồi 0616 → |
Phương Giải cười nói rất ôn hòa, nhưng Đỗ Kiến Chu rõ ràng cảm thấy sự lạnh lẽo phía sau ôn hòa kia. Trong nháy mắt, Đỗ Kiến Chu liền nghĩ tới tin tức mà phương bắc truyền tới. Trần Vĩnh Di của vọng tộc Trần gia tại Bắc Huy Đạo tính toán cho Phương Giải một hạ mã uy, kết quả bị người ta không nể tình, thiệt hại một cao thủ Cửu Phẩm, lại còn mất hết mặt mũi.
Kỳ thực, tới lúc này rất nhiều người vẫn chưa hiểu chuyện, nhất là người của danh môn vọng tộc. Bọn họ cao cao tại thượng đã quen, đã quên rằng ở một thời điểm nào đó, chỉ những người nắm binh quyền trong tay mới có thể cao cao tại thượng. Cho dù Phương Giải có xuất thân thấp kém, nhưng hiện tại trong tay hắn có mười vạn đại quân, phân lượng không thua ai.
Sắc mặt của Đỗ Kiến Chu biến ảo không ngừng, trầm mặc một lúc cười ngượng ngùng nói với Phương Giải:
- Cũng không biết nhà ai nhiệt tình như vậy. Nếu mời người ta tới làm khách cũng nên thông báo một tiếng. Hoặc có lẽ là do bọn họ không biết đấy là thân binh của Phương tướng quân?
Ông ta biết rằng vừa rồi Phương Giải nói như vậy chứng tỏ đã tra ra được cái gì. Giờ nói mấy lời giả ngu cũng không có ý nghĩa gì.
Ông ta vô thức nhìn lướt qua, muốn từ khuôn mặt của bọn họ nhìn ra manh mối. Nhưng những người này đều là lão hồ ly, người làm chuyện này ai lại biểu hiện ra ngoài?
Người xung quanh nhìn nhau, ai cũng lộ vẻ vô tội.
Phương Giải đợi một lúc thấy những người ngồi đây không ai nói chuyện, hắn lập tức cười cười, quay đầu nói với Trần Hiếu Nho:
- Tin tức của ngươi có chính xác không? Nếu đổ oan cho người khác, ta liền ngũ mã phay thây ngươi.
Trần Hiếu Nho cúi đầu nói:
- Từ lúc thuộc hạ bắt đầu làm cho Đại Nội Thị Vệ Xử, làm việc gì cũng phải chắc chắn, chưa từng oan uổng một ai. Nếu không chắc chắn, thuộc hạ sẽ không dám nói linh tinh. Nếu thuộc hạ đổ oan cho người nào, thuộc hạ tình nguyện nhận sự trừng phạt của Đại tướng quân.
Lúc y nói chuyện, cố ý nhấn mạnh mấy chữ Đại Nội Thị Vệ Xử, rồi âm thầm quan sát những người xung quanh.
- Ừ.
Phương Giải gật đầu, nhìn về phía Quận thủ Ngưu Tế Nguyên:
- Ngưu đại nhân, việc này có thể giao cho ngươi xử lý được không?
Các chuyện trong thành Đại Cô vốn giao cho Huyện lệnh xử lý. Nhưng Huyện lệnh của thành Đại Cô căn bản không đủ tư cách ngồi ở bữa tiệc này, cho nên Phương Giải mới hỏi Quận thủ Ngưu Tế Nguyên. Củ khoai lang phỏng tay này vừa mới ném sang, sắc mặt của Ngưu Tế Nguyên liền khó coi giống như gan lợn. Y nghe ra được, nhất định là một đại nhân vật nào ngồi đây đã bắt cóc thân binh của Phương Giải. Bất kể xuất phát từ mục đích gì, thì thật khó mà giải quyết.
Nếu các đại nhân vật ngồi đây đều không chịu nhân, chẳng lẽ y lại giúp Phương Giải bắt người? Y không phải là người ngủ, sau khi Phương Giải đi rồi y sẽ lập tức bị đùa chết, cặn bã cũng thừa.
- Tỵ chức...sau khi tỵ chức trở về sẽ bảo Huyện lệnh điều tra rõ việc này...
- Ài!
Phương Giải than nhẹ một tiếng, chắp tay nói:
- Chư vị đại nhân, thịnh tình hôm nay Phương mỗ ghi nhớ trong lòng. Con người ta vốn không có nhiều điểm tốt, sở dĩ có thể đạt được thành tựu như bây giờ, là vì ta đều ghi nhớ những ân huệ của người khác ban cho ta. Có ơn tất báo, cho nên tới tận lúc này vẫn chưa gặp phải nhấp nhô gì. Hôm nay tuy mới gặp chư vị đại nhân nhưng đã như người quen, trong lòng ta rất vui mừng. Từng khuôn mặt của các vị đại nhân ta đã khắc ở trong tâm khảm, sau này không dám quên.
Lời này mang hai ý nghĩa, sắc mặt của Đỗ Kiến Chu càng trở nên khó coi.
Phương Giải chắp tay đằng sau, lạnh nhạt nói:
- Ưu điểm thứ hai của ta, đó là chuyện ta làm đươc, ta sẽ không làm phiền người khác giúp đỡ.
Hắn nhìn Ngưu Tế Nguyên, cười nói:
- Ta sẽ bảo thuộc hạ tuân thủ đúng quy củ của thành Đại Cô.
Nói xong câu đó, Phương Giải lại chậm rãi ngồi xuống, không quay đầu lại, phân phó cho Trần Hiếu Nho:
- Có vị đại nhân nào ngồi đây mà chưa từng trải đời đâu? Ngươi nói ngươi làm việc ở Đại Nội Thị Vệ Xử chưa bao giờ oan uổng cho người khác. Các vị đại nhân ở đây đều theo dõi ngươi, nếu ngươi làm hỏng thì Hắc Kỳ Quân liền mất mặt, Đại Nội Thị Vệ Xử cũng mất mặt.
Phương Giải dừng một chút, rồi nói:
- Trần Hiếu Nho, ta không làm khó người, ngươi mang theo 300 Kiêu Kỵ Giáo, phối hợp với 500 thân binh của ta, do Kỳ Lân và Tiểu Cúc chỉ huy. Ta cho ngươi nhiều nhất một canh giờ, trong vòng một canh giờ không mang được người cho ta về, ngươi tự cắt đầu mình đưa tới đây.
- Vâng!
Trần Hiếu Nho hô lớn một tiếng, quay đầu liền đi.
- Đợi đã!
Đỗ Kiến Chu thấy ánh mắt của Lưu Địch lóe lên, liền biết việc này với y không thoát khỏi quan hệ, cho nên lập tức hô một tiếng:
- Tất cả mọi người đều biết dưới trướng của Phương tướng quân đều là tinh nhuệ. Tuy nhiên, chuyện ở địa phương vẫn nên giao cho quan viên địa phương xử lý thì tốt hơn. Dù sao thủ hạ của ta quen thuộc nơi này hơn. Không bằng Phương tướng quân chờ một lát, ta liền phái người đi điều tra?
Trần Hiếu Nho liếc nhìn Phương Giải một cái, Phương Giải lại mắng một câu:
- Phế vật vô dụng, đã quên quân luật của Hắc Kỳ Quân?
Trần Hiếu Nho sắc mặt nghiêm nghị, đứng thẳng người trả lời:
- Thuộc hạ không dám quên, Đại tướng quân đã ra quân lệnh, không ai được phép buông thả khinh thường, kẻ trái lệnh, chém!
Nói xong câu đó, y lập tức quay đầu rời đi, không thèm để ý tới lời của Đỗ Kiến Chu.
Vũ Văn Ba vô thức liếc nhìn Lưu Địch, Lưu Địch khẽ lắc đầu. Sở dĩ tới tận bây giờ y vẫn biểu hiện một cách mây trôi nước chảy, bởi vì y biết, mặc dù Phương Giải có thể điều tra ra được đám thân binh kia do ai bắt đi, thì cũng không dính líu gì tới y cả. Lưu Phong là người bảo vệ cửa thành, hoàn toàn có thể dùng lý do là những người kia khả nghi nên mới bắt lại để thẩm vấn. Lý do đó, đủ để Phương Giải không có lời nào phản bác.
Hiện tại những người đó đang bị nhốt trong hình phòng ở đại doanh quận binh, nếu muốn tìm thấy người dễ vậy sao? Chẳng lẽ người của Phương Giải lại dám xông thẳng vào đại doanh quận binh? Cho dù bọn họ dám, cho dù bọn họ tìm được người, Lưu Phong chắc chắn sẽ không khai ra mọi chuyện.
Chính vì có sự tự tin đó, cho nên y mới coi đây như một trò vui, trong lòng không hề khẩn trương.
...
...
Đỗ Kiến Chu thấy người của Phương Giải rời đi, vội vàng liếc mắt cho thân tín một cái, người nọ hiểu ý lập tức đi ra ngoài, nhưng mới ra cửa đã bị ngăn lại. Mười mấy thân binh đi theo Phương Giải rút đao ra, bao vây phòng khách lại.
- Phương tướng quân...đây là ý gì vậy?
Sắc mặt của Đỗ Kiến Chu có chút không vui.
Chuyện này ông ta vốn đuối lý, nhưng Phương Giải để người của mình bao vây phòng khách, thì quá bá đạo rồi. Dù sao đây là nha môn Tổng Đốc của ông ta, nếu ông ta bị Phương Giải uy áp ở đây thì thật mất hết mặt mũi. Đám người Lưu Địch và Vũ Văn Ba thì lại thấy có trò hay để xem, đều xem Đỗ Kiến Chu xử lý như thế nào.
Thấy thân binh của Phương Giải rút đao, hộ vệ nha môn Tổng Đốc cũng lao lên. Trong lúc nhất thời, trong viện giương cung bạt kiếm. Tuy hộ vệ nha môn Tổng Đốc đông hơn, nhưng mười mấy thân binh của Phương Giải không hề sợ hãi, không nhường một bước.
Phương Giải nhìn thoáng qua đội trưởng thân binh Tạ Chính Phúc, lạnh lùng nói:
- Ai cho ngươi chặn lại cửa phòng khách. Vừa rồi lúc Trần Hiếu Nho đi ra ngoài đã chỉ bảo các ngươi cái gì?
Tạ Chính Phúc đứng thẳng người trả lời:
- Không một ai được rời khỏi sân!
Phương Giải gật đầu:
- Tự ý hành động, lúc về nhớ lĩnh mười quân côn!
- Tuân lệnh!
Tạ Chính Phúc lớn tiếng nói, sau đó mang người vượt qua đám hộ vệ nha môn Tổng Đốc. Vốn tưởng rằng Phương Giải nhượng bộ, những người trong phòng thoáng thở phào, nhưng ai biết cái kẻ tên là Tạ Chính Phúc kia lại mang theo mười mấy thân binh chặn cửa chính của nha môn Tổng Đốc lại. Mười mấy người chia làm ba hàng, chặn kín lối đi.
- Phương tướng quân, làm vậy hơi quá đáng.
Đỗ Kiến Chu lạnh lùng nói.
Phương Giải nhấp một ngụm rượu, cười nói:
- Có chuyện chắc Tổng Đốc đại nhân không biết...con người ta làm việc gì cũng hơi cứng nhắc, không biết bao nhiêu người khuyên ta nên khéo đưa đẩy chút. Nhưng ta mãi không sửa được. Tính cách đã định hình, muốn đổi không phải dễ dàng. Nếu thủ hạ của ta nói có vị ngồi ở đây mời thân binh của ta tới làm khách, nhưng lại không muốn ta lĩnh ân tình này, ta đành phải lưu chư vị lại. Tí nữa thủ hạ của ta tìm được là ai, thì cũng dễ nói lời cảm ơn hơn.
- Bằng mười mấy thân binh dưới trướng của Phương tướng quân?
Đỗ Kiến Chu lạnh lùng nói.
Phương Giải lắc đầu:
- Bằng quân uy của Hắc Kỳ Quân ta.
Lời này làm cho Đỗ Kiến Chu cứng họng. Ông ta biết rằng đám người thế gia của Nam Huy Đạo đang nhìn mình. Nếu hôm nay mình xử lý không tốt, về sau muốn thoải mái làm Tổng Đốc tại Nam Huy Đạo liền khó khăn. THân là quan viên cao nhất của địa phương, là Đại tướng nơi biên cương, bình thường đều dựa vào sự ủng hộ của vọng tộc địa phương. Hiện tại Phương Giải ép từng bước, nếu ông ta lùi lại, thì đám thế gia kia không còn lòng tin với ông ta nữa.
- Nơi này là thành Đại Cô của Nam Huy Đạo.
Đỗ Kiến Chu hít sâu vào một hơi, nói:
- Chỗ này là nha môn phủ Tổng Đốc của ta...Phương tướng quân, nếu ở trong nha môn của ta mà ta cũng không được tự do ra vào, ngươi không cảm thấy ngươi quá đáng sao? Nếu Phương tướng quân còn nể mặt ta, thì cho thân binh rút lui, chúng ta tiếp tục uống rượu...
Phương Giải không đợi ông ta nói hết, lắc đầu nói:
- Đại nhân chưa từng lãnh binh, có lẽ không hiểu bốn chữ 'Quân lệnh như núi'....
Hắn ngồi thẳng người, nhìn Đỗ Kiến Chu, nhấn mạnh:
- Quân lệnh như núi, muốn thay đổi...trừ khi núi lở.
Không khí trong phòng khách trở nên cực kỳ căng thẳng. Sắc mặt của Đỗ Kiến Chu biến ảo không ngừng. Ông ta thật không ngờ Phương Giải lại lăng đầu thanh tới vậy, không cho một con đường sống. Nhưng chuyện này vốn là người địa phương làm sai, không biết bắt người của Phương Giải thì có lợi gì. Muốn ép hỏi ý đồ của Phương Giải, hay là muốn cho Phương Giải một hạ mã uy?
Bất kể thế nào, hành động này thật không thông minh!
Mà nếu thái độ của Phương Giải ôn hòa chút, hắn sẽ đè chuyện này xuống, ít nhất phải nể mặt đôi bên. Nhưng Phương Giải không nhường một bước, khiến đàm phàn trở nên bế tắc.
- Phương tướng quân, vậy thì đừng trách..
Nời còn chưa nói hết, Đỗ Kiến Chu liền nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài nha môn Tổng Đốc. Thanh âm giống như mưa to rơi xuống. Ông ta thoáng sửng sốt, liền nhìn thấy có vô số kỵ sĩ mặc giáp đen tràn vào nha môn Tổng Đốc, đúng là trực tiếp phóng vào sân. Đám kỵ binh này lao vào như thủy triều, khiến cho hộ vệ của nha môn Tổng Đốc phải liên tiếp lui về phía sau. Mấy trăm liên nỏ dựng lên, nếu đám hộ vệ kia có người nào động đậy, thoạt nhìn kỵ binh của Hắc Kỳ Quân dám giết người.
Tướng quân Phi Hổ Quân Trần Định Nam nhảy xuống lưng ngựa, bước nhanh vào phòng khách, không để ý tới những người xung quanh, dùng kiểu chào quân đội chào Phương Giải:
- Thuộc hạ mang binh tới chậm, mong Đại tướng quân trách phạt!
- Từ lúc Trần Hiếu Nho rời đi tới khi ngươi mang binh vào đã qua gần nửa canh giờ. Nếu gặp chiến tranh mà phản ứng chậm như vậy thì làm sao chiến thắng được?
Phương Giải thản nhiên nói một câu, Trần Định Nam cúi đầu nói:
- Thuộc hạ ghi nhớ, về sau càng thêm huấn luyện nghiêm khắc!
Kỵ binh Hắc Kỳ Quân tới khiến Đỗ Kiến Chu phải rút mệnh lệnh về. Ông ta vốn định lệnh cho người bắt thân binh của Phương Giải, nhưng hiện tại nếu ông ta dám nói lời này, không ai bảo đảm đám kỵ binh trong sân có đại khai sát giới không.
Đang lúc Phi Hổ Quân bao vây nha môn Tổng Đốc, Trần Hiếu Nho mang theo một đội Kiêu Kỵ Giáo tiến nhanh vào. Hai Kiêu Kỵ Giáo mang một người dính đầy máu đặt xuống đất, người nọ lập tức rên rỉ một tiếng vì đau đớn.
- Đại tướng quân, chính là người này hạ lệnh bắt người của chúng ta rồi giam giữ trong đại doanh quận binh ở thành Đại Cô. Thuộc hạ mang theo 300 Kiêu Kỵ Giáo xông vào doanh, bắt người này trở về.
Trần Hiếu Nho chắp tay nói.
Phương Giải ừ một tiếng, hỏi:
- Người của ta đâu?
Trần Hiếu Nho có chút ngập ngừng, sau đó buồn rầu nói:
- Đều đã chết.... Cái kẻ tên là Lưu Phong này nghe thấy động tĩnh, sợ thuộc hạ tìm được người, liền hạ lệnh giết 24 người của chúng ta. Lúc thuộc hạ dẫn người xông vào, thi thể vẫn còn ấm.
- 24 người a...
Phương Giải day hàng lông mày:
- Đi bắt...ai tham dự vào chuyện này, ai biết chuyện này, ai đánh người của ta, ai động thủ giết người của ta, ta cho ngươi một canh giờ để bắt hết. Đếm số vết thương trên người thân binh của ta, có bao nhiêu liền bắt gấp chục lần. Thiếu một người, chính ngươi góp vào cho đủ số.
- Vâng!
Trần Hiếu Nho gật đầu mạnh:
- Bắt gấp chục lần, thiếu một người, thuộc hạ lấy đầu mình gom cho đủ số!
...
...
Từ khi Đại Tùy lập quốc tới nay, chưa từng xảy ra chuyện nha môn Tổng Đốc bị quân đội bao vây. Hơn nữa kỵ binh Hắc Kỳ Quân cầm liên nỏ trong tay cũng không phải làm dáng. Chỉ cần có người chống đối, thì mũi tên sẽ vô tình đâm vào người họ.
Lúc này Đỗ Kiến Chu không có tâm tình suy nghĩ liệu mình có lưu danh sử sách vì chuyện này hay không. Đương nhiên, nếu ghi lại, thì chuyện này cũng không có gì đáng để nở mày nở mặt.
Lúc ông ta nhìn thấy kỵ binh Hắc Kỳ Quân như thủy triều xông vào, ông ta liền biết hôm nay trong nha môn của mình sẽ xảy ra cảnh máu tanh rồi. Có lẽ còn khiến người ta khiếp sợ hơn cả chuyện xảy ra ở Bắc Huy Đạo. Thân là Tổng Đốc của một đạo, ông ta đã trải qua những chuyện mà người bình thường chưa từng trải qua. Nhưng đối mặt với cục diện hôm nay, ngay cả ông ta cũng phải bó tay. Nhìn sắc mặt của Phương Giải và tư thế bày ra của Hắc Kỳ Quân, việc này đã không còn đường dàn xếp nữa rồi. Hiện tại, tất cả chỉ trong một ý niệm của Phương Giải.
- Báo!
Đúng lúc này, có một lính liên lạc bước nhanh vào, quỳ xuống chắp tay nói với Phương Giải:
- Phụng quân lệnh của Đại tướng quân, kỵ binh đã vào thành Đại Cô bao vây đại doanh quận binh. Tướng quân Lưu Húc Nhật, tướng quân Hạ Hầu Bách Xuyên phái tỵ chức tới thông báo một câu, mời Đại tướng quân ra chỉ thị.
- Không cho phép một ai đi ra ngoài, người nào dám xông ra ngoài liền giết không tha.
Phương Giải phân phó một câu, lính liên lạc liền bước nhanh rời đi.
Phương Giải chậm rãi tới trước mặt người dính đầy máu mà Kiêu Kỵ Giáo mang tới. Hắn ngồi xuống nhấc đầu người này lên để nhìn khuôn mặt. Có lẽ vì lúc bắt, y phản kháng kịch liệt, cho nên bị đánh cũng khá thê thảm. Khuôn mặt sưng lên như một con heo, hai mắt cũng sưng húp.
- Ngươi tên là gì?
Phương Giải hỏi.
Tướng thủ thành Lưu Phong đánh chết cũng không ngờ lại có một ngày mình gặp phải chuyện như vậy. Y phụng lệnh của Lưu Địch bắt thám tử tiến vào thành Đại Cô của Hắc Kỳ Quân. Mặc dù là thừa dịp ban đêm hành động, nhưng vẫn không khống chế được hết. Có mấy người thừa dịp rối loạn bỏ chạy, còn có người thân thủ cao cường âm thầm đi theo đám người Lưu Phong, rồi nhìn thấy bọn họ đi vào đại doanh quận binh. Thế nên Trần Hiếu Nho mới nhanh chóng điều tra được nơi giam giữ tù binh, rồi dẫn người của mình xông thẳng vào đại doanh quận binh bắt Lưu Phong.
Lưu Phong cố gắng mở mắt nhìn xem người hỏi mình là ai, nhưng ánh mắt của y chỉ miễn cưỡng mở ra một đường hẹp, mơ mơ màng phát hiện người ngồi trước mặt mình là người lạ, nhưng y có thể đoán được thân phận của người này.
- Ta là...Lục Phẩm Quả Nghị Giáo úy Lưu Phong...người có trcacsh nhiệm bảo vệ cửa thành Đại Cô...
- Tốt lắm...
Phương Giải gật đầu:
- Ngươi còn nhớ rõ chức quan và thân phận của mình...hiện tại ngươi nói cho ta biết, vì sao ngươi lại bắt người của ta?
Tuy Lưu Phong bị đánh đập rất tàn nhẫn, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo. Y biết nếu mình khai ra sẽ có hậu quả như thế nào. Y vốn không ngờ việc mình làm lại bị khám phá nhanh như vậy, cho nên chưa chuẩn bị về mặt tâm lý. Tới nơi này y mới tỉnh ngộ, mặc kệ mình trả lời kiểu gì, có lẽ đều sẽ không có kết cục tốt.
- Ta...nhiệm vụ của ta là bảo vệ cửa thành, thấy có người khả nghi đi vào thành, tất nhiên là không thể ngồi yên mà không quan tâm...
Nghe y trả lời như vậy, Đỗ Kiến Chu thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Địch cũng cười thầm, trong lòng tự nhủ, xem Phương Giải ngươi nói gì kế tiếp. Lưu Phong bắt người là bổn phận của y, chẳng lẽ ngươi lại vì chuyện này mà giận chó đánh mèo?
- Vì sao giết người?
Phương Giải lại hỏi.
Lưu Phong dừng một lúc lâu mới trả lời:
- Bắt được người tất nhiên phải thẩm vấn. Nhưng dù ta hỏi thế nào những người kia cũng không chịu mở miệng. Ta đương nhiên phải hành hình. Có lẽ do thủ hạ của ta ra ta quá nặng, chứ thực ra ta không muốn bọn họ chết.
- Tốt lắm.
Phương Giải đứng lên, thản nhiên nói:
- Ngươi trả lời rất tốt...Ta biết ngươi nghĩ gì, hiện tại chuyện đã bại lộ, mặc kệ là ai ra lệnh cho ngươi, ngươi sẽ không dám nói ra, bởi vì ngươi biết, nếu ngươi thà chết không chịu nói, ta nhiều nhất chỉ là giết ngươi đền mạng cho thủ hạ của ta. Mà nếu ngươi nói ra, người nhà của ngươi phải chịu liên lụy, đúng không?
← Hồi 0614 | Hồi 0616 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác