← Hồi 0534 | Hồi 0536 → |
Lời của Hạng Thanh Ngưu khiến trong lòng Phương Giải cuồn cuộn như sóng to gió lớn. Đồng thời mở ra một cánh cửa khiến rất nhiều chuyện trở nên rõ ràng hơn. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới, đâu chỉ là thế giới này, cho dù là lịch sử của kiếp trước, có bao nhiêu cường quốc phồn vinh mấy trăm năm cuối cùng bị chôi vùi. Sau lưng chẳng lẽ không có gì thúc đẩy?
- Vạn lão gia tử...
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi hỏi Hạng Thanh Ngưu:
- Lúc trước cũng là người trong tập đoàn kia phải không?
Hạng Thanh Ngưu ngẩn ra, sau đó gật đầu:
- Đúng vậy, ta không ý gạt ngươi.
Phương Giải gật đầu:
- Cho nên, Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc, cũng là một trong những quân cờ của tập đoàn đó, phải không?
Sắc mặt của Hạng Thanh Ngưu biến ảo một lát, vẻ mặt có chút đau đớn, nhưng y vẫn gật đầu:
- Đúng vậy!
Phương Giải thở dài một tiếng, lắc đầu có chút bất đắc dĩ nói:
- Giờ suy nghĩ lại, thì thấy loạn cục của Mông Nguyên lại dễ thu thập hơn. Bởi vì gia tộc Hoàng Kim biết kẻ địch của mình là ai, Đại Luân Tự cũng biết kẻ địch của mình là ai. Nhưng ở Trung Nguyên, vĩnh viễn cũng không biết kẻ địch kế tiếp là ai.
- Hiện tại loạn cục đã thành, sẽ có rất nhiều người tiến vào trong mắt người đó. Bọn họ sẽ lựa chọn người thích hợp trở thành con rối của bọn họ. Phàm là người có thực lực đều được bọn họ chú ý. Ngươi cũng sẽ không ngoại lệ...
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Ta tin tưởng không bao lâu nữa sẽ có người chủ động tới tìm ngươi. Cung cấp trợ giúp cho ngươi, lương thực, thậm chí nguồn mộ lính.
Phương Giải nói:
- Sau đó lòng ta đầy vui mừng dùng lương thảo tiền bạc mà bọn họ cung cấp, bắt đầu hưng phấn gia nhập vào chiến tranh. Ôm ảo tưởng đánh bại mọi thế lực, còn cảm kích những người đó tinh mắt biết nhìn người. Nếu ta may mắn thì sẽ được càng ngày càng nhiều, nếu đen đủi thì không lâu sau sẽ trở thành một bộ xương trong loạn thế Trung Nguyên.
- Đúng vậy.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Chính là như thế.
- Nếu ta không tiếp nhận thì sao?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Nếu ngươi không tiếp nhận, thì bọn họ sẽ nghĩ mọi biện pháp lấy hết của ngươi đi, sau đó đưa cho một người biết nghe lời. Đối với bọn họ mà nói, bây giờ ngươi chỉ là một trong số những con rối mà bọn họ nhìn trúng, chết cũng không có gì đáng tiếc. Bởi vì thực lực hiện giờ của ngươi vẫn còn nhỏ yếu, cho nên sẽ không lấy được nhiều ưu đãi từ bọn họ. Bọn họ chỉ lôi kéo mà ngươi, cho ngươi dính chút lợi ích từ tập đoàn. Kỳ thực nó giống như đánh bạc chẳng bao giờ lo thua vậy.
Phương Giải dựa vào đằng sau:
- Nếu ta vẫn ở thảo nguyên không quay trở về.
- Không thể nào.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Binh lính của ngươi sẽ ở chỗ này cùng ngươi suốt quãng đời còn lại mà không về? Hiện tại bọn họ cảm thấy thỏa mãn thích ý, nhưng sự thoải mái thích ý này sẽ không kéo dài cả đời. Ngươi ngăn cản bọn họ trở về, có lẽ không bao lâu nữa sẽ có người đứng ra, thay thế ngươi, trở thành tân thủ lĩnh của Hắc Kỳ Quân rồi dẫn theo bọn họ giết về Trung Nguyên.
- Ý ngươi là trong Hắc Kỳ Quân cũng có người của bọn họ?
Phương Giải hỏi.
- Hẳn là không có.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Nhưng ngươi nên hiểu, dưới sự hấp dẫn của lợi ích lớn, bất kỳ người nào cũng có thể trở thành người của bọn họ.
- Tôn Khai Đạo, Trần Bàn Sơn, Lục Phong Hầu, Hạ Hầu Bách Xuyên...Những người này, nếu không thể dẫn theo họ tìm kiếm một tiền đồ sáng sủa, thì liệu bọn họ có trung thành với ngươi tới chết không?
Phương Giải biết Hạng Thanh Ngưu nói không sai.
- Nhất Khí Quan muốn tránh khỏi loạn thế này, căn bản là không có khả năng. Nếu không muốn Hắc Kỳ Quân của ngươi, Nhất Khí Quan của ta thành công cụ của người khác, thì không bằng hiện tại chúng ta tự làm chủ. Ba chữ 'Nhất Khí Quan' kia vẫn có lực ảnh hưởng, nhất là ở Giang Nam. Ngươi không cần, người khác sẽ dùng.
Hạng Thanh Ngưu nhìn vào mắt của Phương Giải:
- Hay là tới bây giờ ngươi vẫn không muốn đếm xỉa tới? Ngươi chỉ muốn dẫn theo năm vạn Hắc Kỳ Quân này tránh đi loạn thế, đợi thiên hạ thái bình thì trở về?
Phương Giải im lặng không nói.
- Không phải ngươi muốn thế nào là thế đó.
Hạng Thanh Ngưu rất nghiêm túc nói.
Hạng Thanh Ngưu lúc này, không còn lạc quan yêu đời như lúc trước nữa. Có lẽ hành trình lên Đại Luân Tự đã khiến tư tưởng của y thay đổi nhiều. Giống như là đã biến thành người khác. Trong mắt không còn sự đơn thuần, mà nhiều hơn những thứ khác.
- Ngươi nói cho ta biết.
Phương Giải nhìn Hạng Thanh Ngưu, hỏi:
- Trung Thân Vương đi về phía tây, có phải đã ước hẹn với Vạn lão gia tử không?
- Đúng vậy.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Nhiều năm trước, sư tôn đã dự đoán được những người đó sẽ không dễ dàng để cho người của Dương gia trở nên mạnh mẽ. Nhất định sẽ nghĩ biện pháp khiến cho Đại Tùy suy sụp. Sư tôn lo lắng, một khi Trung Nguyên rối loạn, người Mông Nguyên sẽ thò một chân vào. Khoát Khắc Đài Mông Ca không giống với các Đại Hãn Mông Nguyên lúc trước, người này cực kỳ có hứng thú với văn hóa Trung Nguyên. Y vẫn khát vọng biến Mông Nguyên trở thành một quốc gia đầy lễ nghi văn hóa như Trung Nguyên. Mặc dù y là Khả Hãn Mông Nguyên, nhưng lại khinh thường tác phong thô bỉ của người Mông Nguyên.
- Vì thế sư tôn và Nhị sư huynh đã bàn bạc qua. Trước khi Đại Tùy sụp đổ, khiến cho người Mông Nguyên cũng loạn lạc. Như vậy Khoát Khắc Đài Mông Ca sẽ không còn tinh lực chú ý tới Trung Nguyên nữa, Trung Nguyên cũng thiếu đi vài phần giết chóc. Nhị sư huynh tới đại thảo nguyên phía tây thực hiện nhiệm vụ của mình, mà sư tôn, tới lúc cần thiết, cũng sẽ rời khỏi Trường An làm chuyện mà sư tôn cần làm.
- Khó trách...
Phương Giải buồn bã nói:
- Lúc trước ta rời khỏi Trường An, Vạn lão gia tử đã nói với ta rằng ông ấy tính toán đi ra ngoài một chút. Chắc là ông ấy muốn diệt trừ một nhóm người.
Hạng Thanh Ngưu nhẹ nhàng nói:
- Ta không biết nhiều lắm sư tôn và Nhị sư huynh đã bàn bạc cái gì. Tính cách của ta vốn không quan tâm tới mấy chuyện như vậy, cũng lười hỏi tới. Nhưng sư tôn quả thực có chút chán ghét những người kia. Có lẽ đúng như lời ngươi nói, lão nhân gia sẽ ra ngoài đi một vòng.
- Phương Giải
Hạng Thanh Ngưu nghiêm túc hỏi:
- Có phải ngươi đang sợ hãi?
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi gật đầu:
- Đúng, quả thực sợ hãi.
Sao hắn có thể không sợ được? Hắn vốn không thuộc về thế giới này, hắn chỉ là một người bình thường. Kiếp trước hắn chỉ muốn tìm một công việc tốt lương cao, may mắn thì thừa tiền tiêu, có thể ra ngoài vui chơi nhiều hơn. Nhưng hiện tại, hắn phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn đầy máu tanh, làm sao hắn có thể thản nhiên đối mặt được? Dân chúng bình thường lúc rảnh rỗi thì hay mơ mộng, ước gì mình là Hoàng Đế.
Làm Hoàng Đế có thể được ăn rất nhiều sơn hào hải vị, được mặc áo lụa mềm mại. Bên cạnh đều là những nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành, phía sau còn có trăm vạn hùng binh. Nhưng ước mơ với hành động là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Phần lớn mọi người vĩnh viễn sẽ không bước tới một bước kia.
Con người luôn cần một quá trình thay đổi, có lẽ cả đời cũng không thay đổi được, hoặc là muốn thay đổi thì thời gian đã không còn nhiều.
Cái Tết năm nay rất náo nhiệt, náo nhiệt hơn vài năm ở trên núi Lang Nhũ.
Bính lính đã được nghỉ ngơi mấy tháng, tinh thần cũng được hồi phục hoàn toàn. Ăn no, mặc ấm, ngay cả huấn luyện cũng cực kỳ thoải mái. Bọn họ không cần lo lắng ngày mai tới lượt mình đi lên chém giết. Không cần lo lắng ngày kia liệu có phải tử thủ ở nơi nào đó không. Tâm tính thoải mái, khiến nỗi nhớ quê nhà cũng phai nhạt đi không ít.
Nhưng đây chỉ là biểu hiện bên ngoài.
Kỳ thực mỗi binh lính đều lo lắng tới tương lai của mình.
Bên ngoài là khuôn mặt tươi cười, nhưng phía sau là sự lo lắng.
Tết năm nay Phương Giải biểu hiện cũng rất nhiệt tình, cùng binh lính uống rượu vung quyền, nói chuyện cười vui. Các tướng sĩ vui vẻ hòa thuận, cùng nhau qua một cái Tết ấm áp. Có lẽ bọn họ đang tự lừa mình dối người, có lẽ bọn họ đang trợ giúp người khác lừa người khác.
Vào tháng ba, loạn lạc thảo nguyên vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt. Trái lại, thế lực khắp nơi bắt đầu gia nhập trong đó. Mà tới lúc này, nằm ngoài dự liệu của mọi người, chính là càng ngày càng có nhiều người ủng hộ gia tộc Hoàng Kim chạy tới Vương đình. Mà bộ tộc ủng hộ Đại Luân Tự, càng ngày càng ít.
Sau cơm trưa, phơi nắng dưới ánh mặt trời khiến người ta lười biếng hơn.
Phương Giải và mọi người ngồi ở ghế thưởng thức trà, bếp than trong lều vải tỏa ra hơi nóng ấm áp khiến người ta không muốn đứng dậy.
- Ngày càng có nhiều người trên thảo nguyên nhận ra.
Tôn Khai Đạo rót trà cho Phương Giải rồi cười nói:
- Lúc đầu, xuất phát từ thói quen, khi uy tín của Phật tông bị khiêu khích, phản ứng đầu tiên của mục dân và các bộ tộc là nhất định phải mau chóng xuất binh trợ giúp Phật tông. Bởi vì bọn họ biết Phật tông hùng mạnh, sợ mình tới chậm thì tương lai sẽ chịu sự trừng phạt. Nhưng tới hiện tại, chiến tranh đã kéo dài hơn ba năm, Phật tông hùng mạnh vẫn không thể làm gì được gia tộc Hoàng Kim, thậm chí gia tộc Hoàng Kim vẫn duy trì vây công ở dưới Đại Tuyết Sơn...
- Những người từng cuồng tín Phật tông, dần dần phát hiện ra rằng Phật tông không phải là không thể xâm phạm. Mặc dù gia tộc Hoàng Kim không thắng được, nhưng cũng không thua! Địa vị cao cao tại thượng của Phật tông bắt đầu dao động, vì thế bắt đầu có nhiều người lựa chọn gia tộc Hoàng Kim hơn. Bọn họ dần hiểu ra rằng, nếu Phật tông tiếp tục thống trị, thì bọn họ vĩnh viễn chỉ là con rối. Mà một khi bọn họ chiến thắng, tới lúc đó gia tộc Hoàng Kim cũng nguyên khí đại thương, thì bọn họ sẽ thoát khỏi sự trói buộc từ hai phía!
Phương Giải gật đầu:
- Đúng vậy. Thám báo tìm hiểu được tin tức, càng ngày càng có nhiều binh mã chạy tới Vương đình, mà viện binh tới Phật tông càng ngày càng ít. Thấm Lâm Quách Lặc bên kia cũng có sự chuyển biến, lang kỵ coi giữ trong thành đã chiếm ưu thế. Nếu tiếp tục như vậy, thì thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về Khoát Khắc Đài Mông Ca.
- Chúng ta cũng nên nhanh chóng động thân.
Tôn Khai Đạo nhẹ giọng nói một câu, sau đó thật cẩn thận liếc nhìn Phương Giải.
- Đúng vậy a...
Phương Giải nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên cười cười:
- Đã hơn bốn tháng không có chiến sự, cả ngày ăn thịt, ta lo lắng binh sĩ phía dưới đã mập mạp không đi được đường rồi.
- Sao có chuyện đó được.
Trần Bàn Sơn nói:
- Binh lính vẫn được huấn luyện khắc khổ, mấy tháng này coi như đã đủ tư cách làm khinh kỵ binh rồi. Năm trước luận võ, phần lớn Ngũ trưởng, Thập trưởng, Lữ suất vẫn lãnh binh như cũ. Có một số binh lính biểu hiện tốt được đề bạt lên. Quân tâm càng thêm ổn địn. Nếu lúc này có thể tìm được đối thủ hơi yếu để khôi phục sĩ khí thì không gì tốt hơn.
Tôn Khai Đạo nghe thấy câu này, liền cười ha hả, đứng dậy đi tới bản đồ, nói:
- Trần tướng quân thật không hổ là thuộc cấp được Đại tướng quân coi trọng nhất. Ngay tại ngày hôm qua Đại tướng quân còn nói với ta rằng, muốn dẫn binh lính ra ngoài luyện tập chút, bằng không lại quên mất vung đao như thế nào. Nói sau, kỵ binh mới thành, biện pháp tốt nhất để kiểm nghiệm là đánh giặc.
Y và Trần Bàn Sơn người hô người ứng, các tướng lĩnh phía dưới lập tức có hứng thú.
- Đại tướng quân, thực sự muốn luyện binh?
Lục Phong Hầu hưng phấn nói:
- Thuộc hạ nguyện ý mang binh đánh trận đầu tiên.
Hạ Hầu Bách Xuyên cười cười nói:
- Dựa vào cái gì ngươi là người đánh đầu tiên? Năm trước luận võ, doanh của ngươi đã thua trong tay ta. Cho nên do ta đánh trước mới đúng.
Trần Định Nam cũng nói:
- Mấy tháng này rảnh rỗi tới gỉ sét rồi, Đại tướng quân, tới lúc dẫn binh lính hoạt động gân cốt chút.
- Các ngươi đều nghĩ như vậy, thì làm thôi.
Phương Giải cười cười, quay đầu nhìn Tôn Khai Đạo:
- Quốc sư cho rằng, hiện tại đối thủ thích hợp nhất là ai?
Tôn Khai Đạo thấy thành công khơi dậy hứng thú của các tướng lĩnh, cười cười nói:
- Ngoại trừ người Bắc Man ra, thuộc hạ thật không nghĩ ra đối tượng luyện binh thích hợp hơn. Các bộ tộc nhỏ xung quanh thì không thể đánh, xa hơn chút thì các kỳ đều có lư lại kỵ binh. Duy nhất chỉ có người Bắc Man là bộ binh, là đối tượng mà về sau chúng ta trở về Trung Nguyên phải đối mặt. Cho nên, người Bắc Man là sự lựa chọn thích hợp nhất. Thám báo dò tra được tin tức, người Bắc Man chỉ còn cách nơi này 1200 dặm, để kiểm trả khả năng tập kích của khinh kỵ binh, thì không gì tốt hơn.
Tôn Khai Đạo liếc nhì mọi người, nói:
- Không bằng chúng ta làm cái ban thưởng, người nào thắng thì được.
- Đại tướng quân nói đi, ban thưởng cái gì?
Mọi người đều hỏi.
Phương Giải mỉm cười đứng lên, nói:
- Lần này chia làm mấy đường, diễn luyện tập kích ngàn dặm. Mấy người các ngươi, mỗi người mang theo một quân, chia ra xuất phát từ các hướng khác nhau. Ta sẽ cho các ngươi tình báo giống nhau, không quan tâm các ngươi đánh một trận như thế nào. Ta chỉ xem kết quả cuối cùng. Ai đánh tốt nhất, thì những người khác phải chia một nửa chiến lợi phẩm cho người đứng đầu. Mọi người thấy thế nào?
- Rất tốt!
Tất cả đứng lên, chắp tay nói:
- Đại tướng quân đợi tin tức tốt của chúng thuộc hạ.
Đầu tháng tư, khí hậu trên thảo nguyên tốt tới mức khiến người ta chỉ muốn hướng bầu trời xanh ngàn dặm hét lên mấy tiếng. Đồng cỏ được phủ kín màu xanh, phóng ngựa trên thảo nguyên, gió thổi vào người giống như tâm linh được tẩy rửa, cực kỳ thoải mái. Đứng ở ngọn đồi phóng mắt nhìn xa xa, mặt cỏ và bầu trời xanh thăm thẳm giống như giao vào nhau, trong lòng khoáng đạt.
Bạch sư Hỗn Độn lười biếng nằm xuống thảm cỏ, hoàn toàn không để ý tới biểu hiện sợ hãi của những chiến mã phía sau. Phương Giải phát hiện con thú cưỡi này không chỉ chạy nhanh hơn chiến mã, bộ lông trên người nó dày mịn, nằm lên rất thoải mái. Cưỡi sư tử tất nhiên không thể gắn yên ngựa vào. Cho dù dã thú kiêu ngạo này đồng ý, thì gắn yên ngựa lên khiến nó nhìn chẳng ra gì.
Sáu đại tướng được Phương Giải nể trọng là Trần Bàn Sơn, Lục Phong Hầu, Hạ Hầu Bách Xuyên, Trần Định Nam, Lưu Húc Nhật, Gia Cát Vô Ngân phân biệt mang theo năm nghìn kỵ binh chia làm sáu đường đã xuất phát từ sáng sớm. Phương Giải mang theo một vạn binh mã trùng trùng điệp điệp đi về hướng bắc. Trong đại doanh lưu lại chừng ba vạn người, phần lớn là binh lính mới được chiêu mộ, cần được huấn luyện, do Tôn Khai Đạo và vài vị tướng lĩnh trông coi. Hiện tại binh lực của Hắc Kỳ Quân vào khoảng bảy vạn, nhiều hơn lúc đầu hai vạn.
Gió từ phía trước thổi tới, phe phẩy khuôn mặt thật thoải mái. Đây là thời tiết tốt để xuất binh. Ở trên đại thảo nguyên, cho dù không có chiến sự, thì hàng năm vào tháng tư, tháng năm, Vương đình Mông Nguyên sẽ tổ chức một buổi săn bắn với quy mô lớn. Đại Hãn Mông Nguyên tự mình dẫn đội, mang theo hơn mười vạn lang kỵ chọn một nơi để săn bắn.
Đây là truyền thống của người Mông Nguyên, làm như vậy để cho lang kỵ duy trì chiến lực.
Binh lính Hắc Kỳ Quân của Phương Giải, mất hơn nửa năm từ bộ binh biến thành kỵ binh. Nửa năm qua, binh lính huấn luyện rất là vất vả, tuy không cung mã thành thạo như lang kỵ Mông Nguyên, nhưng ít nhất đã quen ở trên lưng ngựa, cùng với chiến đấu bằng đao và cung. Phương Giải cũng chưa từng cho rằng thời gian nửa năm có thể khiến cho binh lính Hắc Kỳ Quân trở thành khinh kỵ binh tinh nhuệ, đây là yêu cầu xa vời, không hợp với thực tế.
Đội ngũ đi lên hướng bắc, cách mục tiêu gần nhất 1200 dặm.
Người Bắc Man dốc toàn bộ lực lượng, từ phía bắc núi Lang Nhũ xa xôi tiến vào thảo nguyên, đánh vào Sắc Lặc Kỳ của Mông Nguyên.
Quy mô của Sắc Lặc Kỳ lớn hơn Mãn Đô Kỳ rất nhiều. Vương đình bắt đầu chiến tranh với Đại Tuyết Sơn không bao lâu, kỳ chủ Sắc Lặc Kỳ, Sắc Lặc Thiết Độ dẫn theo 8 vạn kỵ binh tới Đại Tuyết Sơn. Kỵ binh để lại Sắc Lặc Kỳ không dưới ba vạn. Cho nên lúc đầu người Bắc Man xâm nhập, người của Sắc Lặc Kỳ cũng không quá sợ hãi.
Ba vạn lang kỵ, còn là trên thảo nguyên, cho dù đối mặt với mười vạn người Bắc Man thì cũng không lo bị đánh bại. Lúc đầu chiến đấu, là người Mông Nguyên chiếm ưu thế, lang kỵ binh của Sắc Lặc Kỳ thậm chí coi người Bắc Man như là thú săn. Đám người cầm chùy gỗ, mặc áo da thú này, trong mắt lang kỵ binh chẳng khác thú săn là bao nhiêu.
Hơn mười vạn người Bắc Man chiến đấu với kỵ binh Sắc Lặc Kỳ, trận chiến đầu tiên bị lang kỵ binh giết thây ngang khắp đồng. Mà người Bắc Man này cũng không quen với chiến đấu quy mô lớn, giữa các bộ tộc cũng không có sự ăn ý gì đáng nói. Cho nên lúc trước mới bị biên quân Đại Tùy tiêu diệt từng bộ phận.
Người Bắc Man cũng không hiểu nhiều lắm về người Mông Nguyên. Theo bọn họ, biên quân tinh nhuệ của Đại Tùy mới là sát tinh. Tục ngữ nói, không biết thì không sợ, những người này đúng là ỷ vào sự không biết của mình mới ngang nhiên xông vào đại thảo nguyên. Bọn họ vốn tưởng rằng sẽ thuận buồm xuôi gió, kết quả là trận chiến đầu tiên đã tổn thất hơn ba vạn người. Hậu đội còn chưa ra tay, thì bại binh đã chạy loạn rồi.
← Hồi 0534 | Hồi 0536 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác