Vay nóng Tima

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0501

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0501: Đánh liền đánh đừng nói nhảm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Khoát Khắc Đài Mông Liệt là đệ đệ của Đại Hãn Mông Nguyên Mông Ca, thân là Đặc Cần, tương đương với Thân Vương của Đại Tùy, nhưng quyền lực lớn hơn Thân Vương rất nhiều. Thân Vương của người Tùy ngoại trừ đất phong của mình ra, trên cơ bản là bị Hoàng Đế ngăn cách khỏi binh quyền. Nhưng Đặc Cần của Mông Nguyên thì khác, không những có đồng có tươi tốt, còn nắm giữ trọng binh trong tay.

Ở Mông Nguyên, Đặc Cần còn có một thân phận đặc thù, chính là người thừa kế Hoàng quyền. Nếu con nối dõi của Đại Hãn còn nhỏ tuổi, thì dựa theo quy của của gia tộc Hoàng Kim, Đại Hãn sẽ chọn lựa một người thích hợp trong số huynh đệ của mình kế thừa Hãn vị. Người được Hãn vĩ, sẽ kế thừa toàn bộ tài sản của Đại Hãn, bao gồm thê tử.

Tuy nhiên, dựa theo quy củ, đợi khi con nối dõi của Đại Hãn đời trước trưởng thành, thì nhất định phải trả lại Hãn vị.

Quy củ là như vậy, nhưng từ khi Mông Nguyên lập quốc tới này, xảy ra không ít lần chuyện Đại Hãn truyền Hãn vị cho huynh đệ, nhưng chưa từng xảy ra chuyện trả lại Hãn vị.

Con nối dõi của Đại Hãn đời trước, không có một ai có thể sống sót tới khi trưởng thành.

Lúc trước phụ thân của Mông Ca chính là nhận lấy quyền trượng từ trong tay của ông bác, trở thành Tân Đại Hãn được bổ nhiệm của Mông Nguyên. Lấy ấy huynh trưởng của Mông Ca, hay còn là con của ông bác mới chín tuổi. Dựa theo quy củ, phải mười bốn tuổi mới được tiếp quản quyền lực. Sau khi phụ thân của Mông Ca trở thành Đại Hãn, việc đầu tiên chính là khiến cho đứa nhỏ kia bệnh nặng mà chết.

Hiện giờ Mông Ca cũng không có gì phải lo lắng, bởi vì con trai trưởng của y đã hai mươi tuổi rồi, hơn nữa cực kỳ dũng mãnh, tính cách giống hệt như y. Cho nên Mông Ca không lo lắng kế thừa Hãn vị, y chỉ lo lắng một chuyện còn quan trọng hơn.

Lúc trước Khoát Khắc Đài Mông Liệt lãnh binh tới Đại Tùy, kỳ thực trong lòng có rất nhiều oán hận. Y làm sao không rõ ý đồ của Mông Ca? Mông Ca không mong muốn y lập nhiều chiến công, mà chỉ mong muốn y bị người Hán bắn chết mới tốt. Chỉ cần y chết, đồng cỏ mấy ngàn dặm tươi tốt sẽ bị Mông Ca chiếm đi. Quan trọng nhất là trừ được một kẻ uy hiếp tới Hãn vị.

Đã từng có lúc, Mông Liệt nghĩ không trở về Vương đình. Trong tay y có vài chục vạn lang kỵ, cho dù tự lập ở trên thảo nguyên cũng không phải là không thể. Nhưng lần này, y nhất định phải nghe theo lệnh triệu tập của Mông Ca mang binh trở về. Gia tộc Hoàng Kim đang gặp phải lần khảo nghiệm nghiêm trọng nhất từ trước tới nay. Nếu như không thể vượt qua, thì gia tộc vĩ đại đã thống trị thảo nguyên mấy trăm năm này có thể sẽ trở thành lịch sử.

Mặc dù khảo nghiệm này là tự Mông Ca quyết định, là Mông Ca kéo gia tộc Hoàng Kim vào trong chiến hỏa, nhưng Mông Liệt không trách y. Mông Liệt rất rõ ràng rằng, dù đổi thành mình, mình cũng làm như vậy.

Một cơ hội tốt như vậy, thân là người của gia tộc Hoàng Kim, sao có thể buông tha được.

Mà hiện tại, tất cả đều nằm trong dự liệu.

Điều duy nhất khiến cho Mông Liệt phẫn nộ, chính là người Tùy nói lời mà không giữ lời. Lúc trước y đáp ứng Hoàng Đế Đại Tùy, dốc toàn lực đánh La Diệu, hơn nữa sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ La Diệu, điều kiện đầu tiên chính là sau khi cuộc chiến, Hoàng Đế Đại Tùy tùy ý để bọn họ trở về thảo nguyên.

Lúc trước Hoàng Đế Đại Tùy rất sảng khoái đáp ứng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã phong tỏa Thanh Hạp.

Kỳ thực sau khi khai chiến với La Diệu, trong lòng Mông Liệt một mực không thoải mái. Tuy y đánh bất ngờ mới khiến cho binh lực của La Diệu bị tiêu diệt hơn nữa, nhưng gần trăm cao thủ được phái đi ám sát thì không có ai sống sót trở về. Trong đó bao gồm hai Đại Tát Mãn, cùng mười mấy Tiểu Tất Mãn, còn có cao thủ Vương đình. Y đã rất coi trọng La Diệu rồi, phải biết rằng hai Đại Tát Mãn kia có tu vị cao hơn cả cao thủ Cửu Phẩm của Trung Nguyên. Nhưng vẫn không thể làm gì được La Diệu.

Sau khi nhận được mật thư của Mông Ca, y vội vàng mang binh trở về Vương đình trợ giúp. Nhưng khi người của Bách Hỏa phái tới nói cho y biết rằng Thanh Hạp ở núi Lang Nhũ đã bị đóng kín, Mông Liệt cực kỳ tức giận, phái người tới đại doanh quân Tùy chất vấn. Hoàng Đế Đại Tùy đang dẫn binh vây công Tấn Dương trả lời y rằng, Hoàng Đế cũng không biết là ai phong kín Thanh Hạp. Hoàng Đế Đại Tùy nói, thậm chí không biết đội quân đó có phải người Tùy hay không.

Mông Liệt tất nhiên là không tin vào lời của Hoàng Đế Đại Tùy, nhưng vào lúc này y không muốn lãng phí thời gian nữa. Y biết rằng một khi Hoàng Đế Đại Tùy mang binh phá được Tấn Dương, toàn bộ tàn binh của Lý Viễn Sơn bị đánh bại, thì vị Hoàng Đế có vẻ bệnh nặng kia sẽ dẫn binh vây công y. Mà chiến sự ở Vương đình bên kia đang căng thẳng, y nhất định phải trở về.

Nếu chỉ là sinh tử của một mình Mông Ca, y căn bản chẳng thèm quan tâm.

Nhưng hiện tại liên quan tới sinh tử tồn vong của cả gia tộc Hoàng Kim, y nhất định phải trở về.

Lúc tới bên ngoài Phan Cố, Mông Liệt phái người suốt đêm chặt cây làm thang. Người Mông Nguyên không quen với thủ đoạn công thành của người Hán cho lắm, nhưng đến nước này, dù không thích cũng bắt buộc mình phải làm. Người Mông Nguyên không thích nhất một chuyện, chính là đi lên chiến trường rời khỏi chiến mã của mình.

Hiện giờ đường về nhà bị ngăn cản, bọn họ chỉ có thể xuống ngựa, chiến đấu như bộ binh người Hán.

Mông Liệt không có hứng thú với thành Phan Cố, y phái đại tướng thủ hạ Cốt Lạc dẫn theo hai vạn hạ trại ở ngoài thành Phan Cố, giám thị quân đội của người Hán nơi này. Mục đích trông coi tòa thành nhỏ này không phải là vì bảo vệ thành trì, mà là quấy rầy hậu đội Mông Nguyên. Một khi người Mông Nguyên bắt đầu tấn công Thanh Hạp, quân Hán trong thành Phan Cố sẽ ngay lập tức gây phiền nhiễu ở đằng sau. Cho nên Mông Liệt mới phải chia ra hai vạn, cũng không tấn công, chỉ ngăn cản người Hán trong thành Phan Cố đi ra.

Mông Liệt phái Đại tướng Bách Hỏa suất một vạn quân giám thị sơn trại của người Hán trên núi Lang Nhũ. Mục đích của những sơn trại kia cũng giống như quân đội trong thành Phan Cố, chính là phối hợp với quân đội ở Thanh Hạp.

Sau khi lang kỵ Mông Nguyên tới, suốt đêm chuẩn bị khí giới công thành. Không những làm thang, còn làm chùy công thành. Mông Liệt là một người rất thông minh, mấy năm qua không ngừng học tập phương thức chiến đấu của người Hán, nhất là chiến thuật công thành. Y biết rằng hai đế quốc khổng lồ như Đại Tùy và Mông Nguyên rất khó ở chung hòa bình với nhau, sớm muộn gì cũng bùng nổ chiến tranh. Thừa cơ hội này học tập thuật công thành của người Hán, về sau nếu đại quân Mông Nguyên đánh tới Đại Tùy thì sẽ không đến nỗi nhìn thành trì mà lắc đầu ngao ngán.

Nhưng thật không ngờ rằng, công thành thuật học được lại dùng ở trên đường về nhà.

Mông Liệt biết người Tùy phòng thủ thành chắc chắn như thế nào, cho nên không lập tức hạ lệnh tấn công, mà lệnh cho binh lính chuẩn bị khí giới. Ba bốn ngày liên tiếp, kỵ binh Mông Nguyên không ngừng chặt cây cối, tạo được rất nhiều thang gỗ, còn tạo ra hai cái chùy công thành đơn sơ, ý đồ dùng chùy lớn này để đụng vỡ tường đá.

Phương Giải nhìn người Mông Nguyên chuẩn bị công thành, nhưng dường như hắn không thèm để ý, mỗi ngày chỉ tuần tra phòng thủ. Tất cả kỵ binh đang nghỉ ngơi ở bên này Thanh Hạp, tới lúc cần thiết bọn họ cũng sẽ đi lên tường đá giúp đỡ phòng ngự. Tuy nhiên trong thung lũng có hai vạn bộ binh, đủ để phòng ngự rồi. Mà Mông Nguyên bên kia không thể điều động binh mã phối hợp tác chiến với Mông Liệt để công thành, cho nên đây là một tin tức có lợi cho Phương Giải.

Lúc đầu vốn định phòng ngự hai nơi, hiện tại chỉ cần bảo vệ một nơi, áp lực không còn quá lớn.

Trước khi Hoàng Đế giải quyết xong phản quân ở Tấn Dương, thì Phương Giải sẽ không có viện quân. Hoàng Đế không thể chia binh cho hắn, là vì phản quân còn có thực lực không nhỏ. Một khi Hoàng Đế suất quân dốc sức tấn công lang kỵ của Mông Liệt, thì Lý Hiếu Triệt, Mạnh Vạn Tuế, còn có Ân Phá Sơn sẽ mang theo phản quân tấn công đằng sau.

Cho nên, trước mặt chỉ có hai lựa chọn cho Phương Giải, thứ nhất, là kiên trì tới lúc Hoàng Đế diệt xong phản nghịch thì mang quan quân tới giúp. Thứ hai, là toàn bộ Hắc Kỳ Quân chết trận ở khe núi Lang Nhũ.

Ngày thứ bảy sau khi Mông Liệt suất quân tới núi Lang Nhũ, thoạt nhìn bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi. Không thể không nói Mông Liệt là một người rất có thiên phú dẫn binh. Chỉ bảy ngày ngắn ngủi đã tạo ra đượcc vô số thang gỗ, thậm chí còn tạo ra được chùy phá thành. Khả năng học tập của y không những nhanh, mà trị quân còn rất nghiêm khắc.

Giữa trưa ngày thứ bảy, ước chừng một vạn lang kỵ đi ra từ đại doanh, bọn họ không mang theo khí giới công thành mà đi thẳng tới cửa cốc. Nhìn khói bụi ở đằng sau, hoa tiêu trên tường thành lập tức thổi kèn cảnh báo. Năm trăm binh lính đã ở trên tường thành sẵn sàng đón đầu quân địch, đội dự bị ở dưới thành cũng đã vào chỗ. Sau khi tiếng kèn vang lên, đám cung tiễn thủ chỉnh tề đặt bình tên ở cạnh chân, rút ra một mũi tên đặt vào cung, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khói bụi đang lao tới.

Bởi vì chiều dài của tường thành chỉ có hạn, cho nên bố trí năm trăm người trên tường thành đã là cực hạn. Tuy nhiên, dựa theo lời của Tôn Khai Đạo, tường thành được Lục Phong Hầu dựng bằng đá này rất chắc chắn, không phải xây ở cửa cốc, mà đi sâu vào trong một dặm. Khoảng cách này không phải tùy ý chọn lựa, mà là sau một hồi suy tính mới quyết định. Tiến vào khe núi chừng một dặm là nơi hẹp nhất, khiến cho binh lực Mông Nguyên không thể thi triển ra được hết. Số lượng binh lính công thành cũng sẽ không nhiều. Mà phía sau tường đá này có không gian khá rộng lớn, dễ dàng cho việc đóng quân.

Ưu điểm lớn nhất của Tôn Khai Đạo, chính là suy tính mọi chuyện từ chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Nhìn đội lang kỵ tràn vào khe núi, sắc mặt của binh lính trên tường thành đều ngưng trọng.

Nói không khẩn trương là giả.

Không ai có thể bình tĩnh được khi chuẩn bị chiến đấu, nhưng khi thực sự chiến đấu, thì bọn họ lại quên đi sợ hãi.

Lúc lá cờ phi lang màu vàng thêu vền đen xuất hiện trong tầm mắt của quân coi giữ, tràng diện trở nên cực kỳ yên tĩnh. Lúc kỵ binh dừng lại, vó ngựa vung vẩy lên bụi bặm.

Dưới lá cờ lớn, Khoát Khắc Đài Mông Liệt mặc áo giáp vào dùng Thiên Lý Nhãn lấy được từ người Hán cẩn thận quan sát quân coi giữ trên tường thành, thậm chí không buông tha vẻ mặt của những binh lính kia. Lúc y phát hiện trên khuôn mặt của bọn họ không có sự sợ hãi nào, y không nhịn được thở dài.

- Trận chiến này, chỉ sợ không dễ dàng.

Y không nhìn tường thành, cũng không nhìn địa hình, mà chỉ quan sát quân coi giữ.

- Triết Liệt Biệt

Mông Liệt chỉ tường đá bên kia, phân phó:

- Bảo tướng lĩnh của quân trông thành đi ra, ta có lời muốn nói với hắn.

Đại tướng Triết Liệt Biệt giục ngựa đi về phía trước, tới cách tường đá chừng năm mươi bước thì bị quân coi gữ bắn tên cảnh cáo. Y ngước cổ rống lên vài tiếng, tuy tiếng Hán không được sõi cho lắm, nhưng vẫn đủ hiểu.

- Bảo tướng quân của các ngươi đi ra, Đặc Cần có chuyện muốn hỏi.

Kỳ Lân đứng ở trên tường đá, lớn tiếng đáp:

- Hầu gia nhà ta nói, muốn đánh thì đánh, với đám mọi rợ các ngươi thì có gì phải nói. Các ngươi muốn trở lại thảo nguyên, thì phá được tường đá này rồi nói sau!

Triết Liệt Biệt giận dữ, xoay người trở về nói lại với Mông Liệt.

Mông Liệt nhíu mày, trầm mặc một lúc giục ngựa tự mình đi về phía trước. Mười mấy kỵ binh hầu cận giơ lá chắn bảo vệ, e sợ người Hán bắn lén.

- Tướng phòng giữ trên thành có phải là Phương tướng quân?

Khoát Khắc Đài Mông Liệt la lớn.

Y đợi trong chốc lát nhưng không thấy có người trả lời, tiếp tục hô:

- Đại Hãn mời ngươi tới Vương đình gặp mặt, có chuyện quan trọng cần thương lượng. Sao Phương tướng quân lại không khôn ngoan như vậy nhỉ? Đại Hãn gặp ngươi không phải vì chuyện người Tùy hay là người Mông Nguyên, mà là vì chính ngươi. Nếu ngươi nguyện ý mở cửa chính để ta dẫn quân đi qua, ta sẽ đồng hành cùng ngươi tới Vương đình!

- Nếu ngươi có điều gì không hiểu, ta có thể giải thích cho ngươi!

Hô xong một lúc lâu vẫn không có người đáp lại. Y định giục ngựa đi về phía trước, thì bỗng nhiên một mũi tên phá không mà tới. Thân binh giơ lá chắn không kịp phản ứng, một thị vệ bên cạnh Mông Liệt rùng mình một cái, giơ tay nắm lấy mũi tên đã tới gần mặt Mông Liệt. Mũi tên còn cách Mông Liệt một xích.

Mông Liệt liếc nhìn thị vệ kia tỏ ý khen ngợi, hộ vệ kia tùy tiện vứt mũi tên đi, vẻ mặt kiêu ngạo, dường như muốn nói, chỉ là một mũi tên mà thôi, có là gì.

Đang lúc y đắc ý, bỗng một thanh âm ong ong vang lên, là tiếng nỏ lớn. Sắc mặt của hộ vệ kia lập tức trắng bệch, ôm Mông Liệt rơi xuống ngựa. Phốc một tiếng, con ngựa của Mông Liệt bị nỏ lớn đóng đinh xuống đất.

Mông Liệt vẫn chưa hoàn hồn, không ngờ Phương Giải lại dùng tên nỏ để đáp lại lời của y. Cho dù hai quân giao chiến, cũng không có hành động dã man như vậy.

- Tướng quân nhà ta vẫn nói câu nói kia, muốn đánh thì đánh, không đánh thì biến.

Kỳ Lân hô lớn, sau đó ôm một tảng đá lớn từ tường thành ném xuống. Trời sinh y có thần lực, tảng đá hơn trăm cân nhưng vẫn ném xa được mấy chục mét. Lang kỵ vội vàng che chở Mông Liệt bỏ chạy, trên tường thành lập tức phát ra những tiếng cười to.

Người Mông Nguyên tấn công không cần trống trận mà dùng tù và sừng trâu thật lớn, thanh âm trầm thấp, nhưng có thể truyền đi được hơn mười dặm. Ngoại trừ binh mã hậu đội ở lại đề phòng, chừng ba vạn kỵ binh dời khỏi chiến mã yêu quý của mình, tay cầm loan đao lá chắn, hoặc là trường thương không thuân tay của người Hán, hoặc là khiêng thang, hoặc là đẩy chùy công thành đơn sơ chậm rãi đi tới gần thung lũng.

Bởi vì thung lũng hẹp và nhỏ, nên ba vạn lang kỵ chỉ có thể kéo dài giống như một con rồng đi vào. Lang kỵ một bên hành quân, một bên gõ loan đao vào giáp của mình. Bởi vì tường đá xây ở cách cổng thung lũng chừng một dặm, cho nên đội ngũ ba vạn người không thể cùng lúc tiến vào khe núi được. Bọn họ gõ đao vào áo giáp, là để nâng cao sĩ khí, cũng như tiễn đưa các chiến hữu phía trước.

Bì giáp của lang kỵ thảo nguyên khá là dày, cái này có liên quan tới thói quen sinh hoạt của bọn họ. Người trong thảo nguyên lúc ăn cơm đều dùng tay bốc, chủ yếu là ăn đồ nướng, rất ít ăn đồ ăn chay như cơm, mỳ. Ăn xong lau dầu mỡ vào bì giáp là xong. Dần dần có một lớp mỡ thật dầy bám trên bì giáp, dùng nước cũng không rửa được.

Bì giáp dính dầu trở nên vô cùng trơn trượt, nếu tên bắn tới có lực hơi yếu thì không thể xuyên phá. Tuy nhiên hiện tại lang kỵ phải gặp một khó khăn lớn, một là bọn họ chưa quen với chiến đấu công thành, hai là binh khí trong tay. Chiến đấu trên lưng ngựa loan đao tất nhiên là vũ khí lợi hại, nhưng chiến đấu trên mặt đất thì uy lực của nó lại kém đi. Lúc chiến đấu với tốc độ nhanh, độ cong của loan đao có thể tạo ra thương tổn rất lớn cho kẻ địch. Miệng vết thương mà loan đao tạo ra đều rất dài, mặc dù không phải là vết thương chí mạng nhưng vẫn sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết. Trình độ chữa bệnh ở thời này còn hạn chế, rất khó để chữa trị những vết thương như vậy.

Nhưng chiến đấu trên mặt đất, loan đao quá ngắn, không bằng trường thương dài của người Hán. Cho dù so với hoành đao của bộ binh Đại Tùy, thì loan đao vẫn ngắn hơn. Đây là nhược điểm chí mạng khi lên chiến trường.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1228)


<