← Hồi 0494 | Hồi 0496 → |
Lão già thấy Phương Giải nắm chặt tay, rất bình tĩnh cũng rất chân thành nói:
- Ngươi đánh không lại ta.
Phương Giải trầm mặc, sau đó gật đầu:
- Có vẻ như vậy.
- Cho nên căn bản không cần đánh, ngươi có thể nghĩ như vậy.
Lão già mỉm cười nói:
- Ngươi hiếu kỳ ta đang làm gì, mà ta tò mò ngươi đột nhiên xuất hiện ở đây làm gì. Đương nhiên ngươi hiếu kỳ lễ phép, mà ta hiếu kỳ không lễ phép. Nếu ngươi cần ta nói lời xin lỗi thì ta sẽ xin lỗi, còn nếu ngươi muốn đánh nhau ta liền đánh ngươi.
Đối mặt với một lão già không giảng đạo lý như vậy, lửa giận vừa rồi của Phương Giải tiêu tan đi không ít.
- Cho dù lão nói có lý.
Phương Giải không gọi ông ta là tiền bối nữa:
- Lão dùng thủ đoạn của mình để thỏa mãn lòng hiếu kỳ, vậy để cho công bằng, giờ tới lúc lão thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta rồi.
Lão già ừ một tiếng:
- Ngoại trừ cởi quần áo của ta, những thứ khác ngươi tùy tiện.
Phương Giải lập tức phát lạnh, trong lòng tự nhủ, đúng là già mà không kính.
- Lão là ai?
Phương Giải hỏi.
- Mới vừa rồi còn gọi ta là tiền bối, nhưng vì ta đắc tội ngươi mà ngươi gọi thẳng ta là 'lão', tâm tính của ngươi vẫn chưa đủ bình thản...Tuy nhiên ngươi đã gọi ta là tiền bối, ta cũng không so đo với ngươi. Dù sao tu vị của ta cao hơn ngươi, tuổi cũng lớn hơn, so đo làm gì. Ngươi hỏi ta là ai...ta liền không nói cho ngươi biết.
Lúc nói những lời này, vẻ mặt của ông ta giống như...Nếu có bản lĩnh thì đánh ta đi, mấu chốt là ngươi đánh không thắng ta.
Phương Giải cúi đầu nhìn thoáng qua chữ Phương trên mặt đất, nó vẫn vậy không có gì thay đổi:
- Vừa rồi là cái gì vậy?
Lão già thấy Phương Giải chuyển chủ đề không còn tức giận nữa, hiển nhiên có chút thất vọng. Tuy nhiên nghĩ tới người này có hứng thú với bản lĩnh của mình, ông ta lại đắc ý. Ông ta là một người đã trải qua nhiều tang thương, nhưng tới hiện tại tính cách vẫn không thay đổi.
- Vừa rồi ta đã nói rồi, chiêu này gọi là Phù Sinh Mộng Cảnh. Trong thiện hạ trừ ta ra không có người thứ hai biết được, có muốn học hay không?
Ông ta chờ Phương Giải nói muốn học, sau đó sẽ dùng tình dùng lý đáp rằng ta không dạy ngươi.
Phương Giải lắc đầu:
- Không học.
- Vì sao?
Lão già kinh ngạc hỏi.
- Nếu một người có tấm lòng nhân thiện, tính cách bình tĩnh thì học cái này có thể giúp được không ít người. Nếu một người có quá nhiều tạp niệm trong lòng thì dùng cái này chỉ hại người mà thôi. Còn nếu một người chỉ biết nghĩ cho bản thân, thì không những không giúp được người khác, còn khiến chính bản thân mình rơi vào trầm luân, không dứt ra được. Ta biết tâm tính của mình như thế nào, có một số hấp dẫn có thể nhịn được lần đầu, nhưng chưa chắc nhịn được lần thứ hai. Cắn đầu lưới sẽ đau, mà rơi vào hư ảo sẽ chết.
- Có ý tứ.
Lão già nhìn Phương Giải, vẻ mặt tò mò:
- Thật lâu không gặp được một người trẻ tuổi có ý tứ như vậy...Hiện tại ta cảm thấy ngươi là một người có ý tứ, cho nên dù ngươi không muốn nghe, ta cứ muốn nói.
- Vì sao?
Phương Giải hỏi.
- Đã già như ta rồi, không ngờ còn phải giảng đạo lý với một hậu sinh trẻ tuổi...
Lão già dường như có chút ảo não, lầu bầu mấy câu sau đó nói với Phương Giải:
- Trước kia ta từng nghe qua tên tuổi của ngươi cũng từng nghe qua người khác đánh giá về ngươi. Nhưng cái tên đánh giá về ngươi kia có nhãn lực kém đến mức khiến người ta phải tức giận. Đời này có một đồ đệ ngu ngốc như vậy thật đúng là sỉ nhục...Hiện tại ta muốn nói cho ngươi biết rằng, ta coi trọng ngươi, ta còn thiếu một quan môn đệ tử, ngươi có hứng thú không?
Lúc nói xong câu đó, không đợi Phương Giải trả lời, ông ta lắc đầu:
- Không đúng, không đúng, hình như mười mấy năm trước ta đã thu một quan môn đệ tử rồi, lúc ấy ta còn nói đây là người đệ tử cuối cùng mà ta thu. Phì! Đúng là cái miệng hại cái thân...giờ hối hận chưa.
Phương Giải thực không tức giận nổi với người như lão già này. Hắn có chút bất đắc dĩ, lắc đầu nói:
- Tiền bối, ngài chơi đủ chưa?
Lão già hơi sửng sốt, sau đó chỉ vào hai mắt của mình rồi hỏi Phương Giải:
- Ngươi có tin ta có thể nhìn thấu thiên cơ không? Ngươi có tin ta có thể nhìn thấy tương lai của ngươi không?
Phương Giải định lắc đầu nói không tin, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
Lão già nhìn Phương Giải một lúc, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc:
- Ta nói ngươi không nhìn thấy ta, vì ngươi đang nhìn chằm chằm vào thứ khác. Trong lòng ngươi đã có một phương hướng, dù ngươi ở chỗ này, nhưng phương hướng ở rất xa, cho nên ngươi không nhìn thấy ở chỗ gần, không nhìn thấy sự lựa chọn khác. Nếu ta muốn thu ngươi làm đồ đệ, liệu ngươi có nguyện ý buông tha cho sự lựa chọn lúc đầu, đi theo ta tu hành không? Nếu ngươi gật đầu, ta có thể chỉ điểm cho ngươi một con đường rộng lớn đầy ánh sáng.
- Sáng bao nhiêu?
Phương Giải hỏi.
- Người từng đánh nhau với người tu hành Cửu Phẩm chưa?
Lão già hỏi.
Phương Giải lắc đầu:
- Tất nhiên là chưa.
Lão già dụ dỗ nói:
- Đánh rất vui, đánh một lần về sau sẽ nghiện...Nếu ngươi nguyện ý theo ta tu hành, về sau mỗi ngày ta đều dẫn ngươi đi ức hiếp người tu hành Cửu Phẩm, ngươi thấy thế nào? Tuy nhiên nó gì thì nói, đã rất nhiều năm rồi ta không đích thân ra tay đánh người khác. Nếu ngươi không tin lời ta nói, hiện tại ta đánh hai người cho ngươi xem?
- Tại sao là hai?
Phương Giải hỏi.
Lão già nhìn về hướng Trác Bố Y và Trầm Khuynh Phiến bên kia, chép miệng:
- Vừa vặn có.
Phương Giải lườm ông ta một cái:
- Không cần lên danh sách à?
Lão già thở dài:
- Tôn lão bắt lính có cần lên danh sách không?
Phương Giải đứng dậy định đi:
- Ta đi còn không được sao?
...
...
- Thực không có ý định theo ta tu hành?
Lão già hỏi.
Phương Giải dừng bước chân, quay đầu lại nói:
- Nếu tiền bối chỉ muốn vãn bối theo ngài tu hành, thì đa tạ ý tốt của tiền bối. Nếu tiền bối tự cho mình đứng ở chỗ cao rồi nói với vãn bối những lời này, thì dù vãn bối không đánh lại ngài thì cũng sẽ mắng ngài một câu "Biến đi". Cái gọi là Phù Sinh Mộng Cảnh, vãn bối đã nếm thử một lần, nếu không tiền bối lại thử lần nữa?
Phương Giải liếc nhìn lão già với vẻ khiêu khích, lão già không nhịn được thở dài một tiếng:
- Đã nhiều năm không ai mắng ta rồi, cho nên cảm giác có chút mới mẻ.
Ông ta chỉ chỗ Phương Giải vừa ngồi:
- Còn chưa tính là muộn, trước khi trời tối ngươi có thể đuổi theo đội ngũ của mình. Cho dù ngươi không có ý định tu hành, thì có thể tán gẫu với ta một lúc rồi hẵng đi.
Phương Giải do dự một chút, lại ngồi xuống.
Lão già hỏi Phương Giải:
- Có phải ngươi thấy ta giống như một tên lừa gạt?
Phương Giải trịnh trọng lắc đầu:
- Không phải, bởi vì tiền bối vốn là một tên lừa gạt. Nếu ta đoán không sai, tiền bối là người trong Đạo tông phải không?
- Mẹ nó!
Lão già không nhịn được nói tục:
- Thanh danh của Đạo tông đã thối tới mức này?
Phương Giải rất nghiêm túc nói:
- Vãn bối đã thấy rất nhiều người của Đạo tông, có người đức cao vọng trọng, có nhân tài mới xuất hiện, nhưng đều có đặc điểm chung là rất biết lừa người. Lúc vãn bối rời khỏi Tây Bắc đi tới thành Trường An, đi nửa đường có gặp một tên béo, y nói rất nhiều lời nói dối, chỉ có một lời nói thật là y là đạo sĩ. Lúc ở bên ngoài thành Trường An, vãn bối có gặp một Đại Thần Quan có ba con mắt, vì lừa dân chúng mà không tiếc hao phí nội kình để tạo ra một cái hố ngăn con trâu điên lại...Về sau lại gặp một người trong Đạo tông có thân phận rất lớn, người này còn lừa chính bản thân mình, cho rằng mình có thể lên được trời.
Lão già trầm mặc một lúc:
- Người đầu tiên có tương lai rất sáng sủa, người thứ hai là một thắng hề không đáng giá nhắc tới, người thứ ba...đã gần với trời rồi.
Phương Giải ngẩn ra, trong lòng sinh ra gợn sóng.
Lão già có chút thất vọng nói:
- Luận về nhân tài, từ trước tới nay võ lâm Trung Nguyên không bao giờ thiếu. Mà người có kinh thái tuyệt diễm trong Đạo tông cũng có rất nhiều. Nhưng người tu hành một khi dính líu tới lợi ích, thì dù kinh tài tuyệt diễm đến đâu cũng sẽ càng ngày càng yếu. Người thứ ba mà ngươi nói, kỳ thực cái nhìn của y đã rất rõ ràng. Lúc đầu ở trên đỉnh Nhất Phong ta ngồi nói chuyện suông với y, y hỏi ta làm sao để cho Đạo tông đứng trên Phật tông, ta nói không hy sinh thì không làm được, y nói y nguyện làm kẻ hy sinh.
Nói xong câu đó, lão già lắc đầu dường như không muốn nói tiếp.
Phương Giải chợt hiểu ra cái gì đó.
Tiêu Nhất Cửu muốn Đạo tông vượt qua Phật tông, cho nên ông ta mới muốn khống chế cả một đế quốc. Sở dĩ Phật tông có thể đứng đầu, là vì Phật tông có khả năng khống chế những người đứng đầu các quốc gia kia. Phật tông có địa vị tối cao vô thượng ở Tây Vực, không ai có thể khiêu khích được uy nghiêm của Phật tông. Chính vì vậy, mà Phật tông càng ngày càng khổng lồ. Tiêu Nhất Cửu muốn Đạo tông trở thành Phật tông của Trung Nguyên, muốn Đạo tông trở thành thiên hạ đệ nhất của Trung Nguyên, cho nên ông ta mới chọn con đường kia.
Nghe lão già nói Tiêu Nhất Cửu nguyện làm người hy sinh, trong lòng Phương Giải liền rộng mở trong sáng.
Tiêu Nhất Cửu là một kẻ ngu ngốc sao?
Không phải?
Chẳng lẽ Tiêu Nhất Cửu thực sự tin tưởng Di Thân Vương Dương Dận sẽ thành công sao?
Không phải!
Tiêu chân nhân chấp nhất như vậy, chỉ là vì ông ta chấp nhất với giấc mơ của mình. Ông ta muốn Đạo tông phát dương quang đại, muốn Đạo tông đứng đầu thiên hạ, thì ông ta chỉ có một con đường này. Tông môn mà bị đế vương khống chế, thì vĩnh viễn cũng chỉ là một công cụ trong tay đế vương mà thôi. Một khi công cụ đó không còn dùng được nữa, thì Hoàng Đế có thể đổi thành cái khác. Nếu một tông môn có thể khống chế được đế vương như Phật tông, thì mất không bao lâu, tông môn này chân chính trở thành sự tồn tại hùng mạnh nhất thế gian.
Lúc Tiêu Nhất Cửu nói ta nguyện ý là kẻ hy sinh, hẳn là ông ta đã rất quyết tâm.
Một người là tốt hay xấu, đứng ở góc độ khác nhau thì sẽ có cái nhìn khác nhau.
- Sau đó thì sao?
Phương Giải hỏi.
- Sau đó thì y điên chứ sao.
Lão già cười cười.
- Vì sao tiền bối lại muốn nói với vãn bối những điều này?
Phương Giải hỏi.
- Bởi vì ta muốn khuyên ngươi chuyên chú tu hành. Có một số việc một khi đề cập tới thì khó mà rút ra được.
Lão già chỉ vào hai mắt của mình:
- Ta nói rồi, ta có thể nhìn thấy rất nhiều chuyện mà người khác không nhìn thấy.
- Tiền bối thấy vãn bối thế nào?
Phương Giải trực tiếp hỏi.
Lão già trầm mặc, sau đó thanh âm có chút khác thường:
- Để tới được hiện tại, ngươi đã bước trên con đường đầy máu, mà con đường về sau của ngươi, cũng đầy máu. Nếu ta không thể ngăn cản được ngươi, thì không còn ai ngăn cản được ngươi. Ta nhìn thấy ngươi, toàn thân đều là máu, máu của người khác.
Phương Giải cười lạnh:
- Có vẻ như tiền bối hiểu vãn bối hơn cả vãn bối hiểu về mình.
- Đó là vì ngươi còn chưa hiểu hết về chính bản thân ngươi.
Lão già trả lời:
- Trên đời này có rất nhiều chuyện huyền huyễn khó hiểu. Ngươi không tin lời ta nói, là vì ngươi cảm thấy ta ăn nói linh tinh. Nhưng chẳng lẽ ngươi đã quên, ngươi đến như thế nào sao? Chuyện huyền huyễn khó hiểu, cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi...
Một câu này, khiến trong lòng Phương Giải như sóng to gió lớn.
Mình đến như thế nào?
Ông ta biết mình đến như thế nào?
Hắn không nhịn được nhìn về phía lão già, muốn nhìn thấy cái gì đó từ trong mắt ông ta. Nhưng sắc mặt của ông ta vẫn bình tĩnh như cũ, không hề có gợn sóng.
- Thôi!
Lão già thở dài:
- Có lẽ thiên ý đã như vậy, ta làm sao có thể can thiệp được.
Phương Giải biến sắc, chính hắn đều không cảm giác được, trong mắt của hắn lóe lên tia màu đỏ.
Ngay một khắc này, sắc mặt của lão già cũng thay đổi. Ông ta nhìn thoáng qua miệng giếng cạn, cười nói:
- Ta chờ con súc sinh này đã nhiều ngày, làm kiểu gì nó cũng không mắc mưu. Hiện tại nó xao động bất an, là vì ngươi dọa nó sợ.
Lão già liếc nhìn Phương Giải như có thâm ý, sau đó bỗng nhiên đứng dậy nhấc cần câu lên. Phương Giải lui về phía sau, bởi vì hắn ngửi thấy một mùi tanh hôi. Sợi dây câu kéo lên một con mãng xà thân to như người từ dưới cái giếng cạn. Mà con mãng xà ngậm mồi câu chính là một con trâu! Hai con vật to lớn nặng nề như vậy, lại bị lão già dùng một cây câu bình thường quăng lên trời.
Phương Giải quá sợ hãi, trong lòng tự nhủ, trách không được dây câu kéo thẳng tắp như vậy.
Con mãng xã này bị hất lên không trung, giống như một con rồng đang bay.
- Ngươi đi đi.
Lão già khoát tay nói với Phương Giải:
- Không còn hứng thú nói chuyện với ngươi nữa rồi. Nếu không có ý định theo ta tu hành, thì ngươi cứ đi theo con đường của mình, chỉ cần nhớ kỹ...chớ mất bản tâm.
Lão già bay lên trời, hai chân đạp vào người con mãng xã. Lực lượng của con mãng xà này đâu chỉ ngàn cân, nhưng vẫn bị lão già đạp rơi ầm xuống đất, tạo ra một hố sâu trên nền gạch cứng rắn. Trong khói bụi, mãng xà không cam lòng vặn vẹo thân hình, mà lão già giống như một con thuyền ở giữa sóng biển, ung dung chiếm hết thượng phong.
Phương Giải nhìn cảnh tượng này, trầm mặc một lúc sau đó xoay người rời đi.
Lão già giẫm một chân lên đầu con mãng xà, khiến đầu của nó lún xuống đất. Ông ta quay đầu nhìn bóng lưng của nam tử trẻ tuổi kia, hơi giận nói:
- Súc sinh, thành thật chút, nếu không lát nữa ta lột sống mày. Vì bắt mày mà ta để hắn thoát...mày phải bồi thường!
...
...
Sau nửa canh giờ, Hoàng Đế nhìn túi mật rắn thật lớn đặt trong chậu đồng, trầm mặc một lúc nhìn về phía lão già ngồi cách đó không xa:
- Đa tạ chân nhân đã phí tâm, thứ này...chỉ sợ còn đắng hơn cả thuốc của Vạn lão.
- Vật hiếm mới hiệu quả, nó rất có ích cho thân thể của bệ hạ.
Lão già nói.
Hoàng Đế ừ một tiếng, nhìn túi mật rắn hỏi:
- Gặp hắn rồi à?
- Đã gặp.
- Chân nhân thấy thế nào?
Hoàng Đế ngẩng đầu, nhìn vào mắt lão già.
- Rất tốt.
Lão già gật đầu.
Hoàng Đế thở phào một tiếng như trút được gánh nặng:
- Rất tốt là được rồi, trẫm không muốn nhìn nhầm.
Lão già cười cười, thầm nói trong lòng một câu, con mẹ nó hóa ra tên kia nói không sai, người trong Đạo tông thật biết lừa người...
← Hồi 0494 | Hồi 0496 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác