← Hồi 0131 | Hồi 0133 → |
Trên đường từ diễn võ trường quay về thành Trường An, Phương Giải, Trương Cuồng, Mạc Tẩy Đao và Tạ Phù Diêu cùng cưỡi ngựa mà đi. Bởi vì hôm nay tỉ thí người có chút mệt mỏi, cho nên Chu viện trưởng sinh lòng từ bi, cho các thí sinh cưỡi ngựa quay về thành Trường An, đương nhiên, sau khi vào thành phải trả lại ngựa cho Diễn Võ Viện.
Phương Giải cũng không ngoại lệ, con ngựa đỏ thẫm mà hắn cưỡi không biết có bao nhiêu người hâm mộ.
Tạ Phù Diêu nhìn Phương Giải và Trương Cuồng Mạc Tẩy Đao vừa cười vừa nói đi trước, trong tiếng cười xen lẫn tiếng ăn nói thô tục. Đối với loại trò chuyện này y có chút tò mò, cho nên vẫn luôn luôn nghe rất nghiêm túc. Lúc bọn Phương Giải nói đến chuyện vui vẻ, y cũng sẽ mím môi cười theo. Thoạt nhìn, bọn Phương Giải giốngnhư ba người dâm phụ, mà y là một thiếu nữ thẹn thùng.
Phương Giải quay đầu lại liếc mắt nhìn Tạ Phù Diêu một cái, cười hỏi:
- Ngươi đi cùng với ba chúng ta, không sợ bị người khác chê cười sao?
Tạ Phù Diêu ngẫm nghĩ rất nghiêm túc một chút hồi đáp:
- Ngươi đã nói mời ta uống rượu.
Phương Giải cười ha ha, dường như rất thích đáp án này:
- Ta vẫn cho là, ngươi sẽ vì cảm thấy chúng ta thô bỉ mà không nguyện ý cùng đồng hành. Ngươi cũng biết những biên quân như chúng ta không có một bụng học vấn, chỉ tán gẫu không hết về nữ nhân... Đương nhiên... Nữ nhân chúng ta gặp qua vẫn còn không nhiều bằng nữ nhân ngươi đã ngủ cùng đâu. Tạ Phù Diêu xấu hổ lắc đầu, vẫn có chút không thích ứng được phương thức nói chuyện phiếm này.
- Ta... Cũng không phải...
- Không phải cái gì?
- Tiếp tục nói chuyện lúc các ngươi ở biên thành đi, ta rất thích nghe những chuyện như vậy.
Tạ Phù Diêu không muốn tiếp tục giằng co với Phương Giải ở đề tài nữ nhân này.
- Đây không phải là câu chuyện. Mạc Tẩy Đao lạnh giọng hừ một câu, tính tình y rất thẳng, đối với công tử danh môn giống như Tạ Phù Diêu trong nội tâm có một loại bài xích. Cho dù bọn họ cùng đồng hành, y cũng không thấy mình và Tạ Phù Diêu là người cùng một con đường. Loại mâu thuẫn này rất khó cởi bỏ, mặc dù không có thù hận gì, giữa quân nhân xuất thân hàn môn và con cháu quý tộc cũng có một khoảng cách khó vượt qua.
Tạ Phù Diêu ngơ ngác một chút, trầm mặc một hồi mới ôm quyền nói với Mạc Tẩy Đao:
- Thật có lỗi, là ta mạo muội rồi.
Những lời này nghe rất chân thành, Mạc Tẩy Đao không nghe ra chút khách sáo dối trá nào. Con cháu quý tộc giỏi nhất là nghĩ một đằng nói một nẻo, xưng huynh gọi đệ với con cháu hàn môn chỗ nào cũng có, nhưng thật sự để con cháu hàn môn vào trong mắt lại không có mấy người. Cho nên giọng nói chân thành của Tạ PhùDiêu có vẻ càng đáng quý, tuy rằng như thế, nhưng Mạc Tẩy Đao vẫn không có hảo cảm gì với Tạ Phù Diêu.
- Chuyện chúng ta bàn tán đều là chân thật đấy, có lẽ ngươi chỉ nghe được chúng ta đang cười, lại không biết thời điểm chúng ta nói việc này trong lòng rất chua xót. Người như các ngươi vĩnh viễn cũng không thể lý giải được cuộc sống của biên quân, cái loại cảm tình kia của chúng ta các ngươi cũng không thể hiểu được.
Y nói.
Tạ Phù Diêu gật đầu nói:
- Có lẽ vậy, chờ sau khi ta tới biên cương sẽ đi trải nghiệm cuộc sống của các ngươi. - Vì sao Tạ công tử muốn tới biên cương? Ba năm sau ra khỏi Diễn Võ Viện cũng không cần phải đến biên cương chịu khổ. Chỉ cần thành tích tốt, nhậm chức ở chiến binh cũng không phải là việc gì khó.
Trương Cuồng có chút tò mò hỏi.
Tạ Phù Diêu dục ngựa đuổi kịp bọn Phương Giải, nhìn tường thành Trường An hùng vĩ dưới ánh trăng trước mặt nói:
- Nếu nhập ngũ, vẫn là đến biên cương nhập ngũ là tốt nhất. Có lẽ các ngươi cho rằng ta nói lời này là làm bộ, nhưng ta thật sự nghĩ như vậy đấy. Không cần nói đến quận binh ở các nơi, sương binh của vương công, thậm chí không nói đến mười sau vệ chiến binh của Đại Tùy, đó cũng không phải là chỗ ta muốn đến. Chỉ có biên cương... mới là nơi quân nhân tồn tại. Lúc này cái nhìn của Mạc Tẩy Đao đối với y có chút thay đổi, cho nên giọng điệu nói chuyện cũng thoáng dịu đi một chút:
- Biên cương không giống như ngươi nghĩ, nếu ngươi không thể thích ứng không biết đồng đội sẽ rời khỏi ngươi lúc nào, cũng không biết mình sẽ chết trận ngày nào, tốt nhất đừng nên đến biên cương. Đến Diễn Võ Viện đối với các ngươi mà nói có lẽ chỉ là một loại tấn thân, ngươi sẽ không thật sự biến mình trở thành một người lính.
Tạ Phù Diêu chậm rãi lắc đầu nói:
- Ta không giống với những người mà ngươi nói... Theo ý của ngươi, ta cùng những con cháu quý tộc hẳn là không có gì khác biệt, nhưng trên thực tế... Ta không giống với bọn họ, nếu đem ra so sánh, ta lại cảm thấy thân thiết với các ngươi hơn.
- Vì sao?Trương Cuồng hỏi.
Tạ Phù Diêu há miệng, cuối cùng cũng không giải thích:
- Không có gì.
Mạc Tẩy Đao không thích loại nói chuyện ấp a ấp úng này, dứt khoát không nhìn y nữa mà cười giải thích với Phương Giải:
- Hôm nay tại diễn võ trường ta vẫn luôn xem các ngươi tỉ thí, Phương Giải, ngươi thật sự đã thể hiện rằng thí sinh xuất thân là biên quân như chúng ta không hề chịu thua kém! Trước khi đến ta cùng những người khác đã thương lượng rồi, mọi người góp tiền tìm một quán rượu tốt mời ngươi uống rượu! Trước tiên các huynh đệ ở diễn võ trường đã đi an bài, tối nay chúng ta không say không về!
- Đêm nay... Không được. - Vì sao?
Mạc Tẩy Đao kinh ngạc hỏi.
- Mạc đại ca, vừa rồi huynh cũng nghe thấy, ta đã đồng ý mời Tạ công tử uống rượu trước. Biên quân chúng ta coi trọng nhất là tín nghĩa, không thể lật lọng đúng không?
Mạc Tẩy Đao biến sắc cả giận nói:
-Sao? Quen với công tử danh môn, đã cảm thấy uống rượu với chúng ta làm ngươi mất thể diện?
Lời này vừa nói ra, không khí lập tức lâm vào cứng đờ. Phương Giải cười khổ lắc đầu, nhìn Mạc Tẩy Đao giải thích nói:- Mạc đại ca, ngươi biết ta không có ý đó mà...
- Mạc đại ca!
Trương Cuồng nói:
- Đây là huynh không đúng, Phương Giải sao có thể là người như vậy?
Sắc mặt Mạc Tẩy Đao có chút khó coi không nói gì, cứ trầm mặc đi một đoạn, sau đó chậm rãi lắc đầu giận dữ nói:
- Phương Giải, thật có lỗi... Cũng không biết tại sao, sau khi trở về từ Đông Sở tính cách càng ngày càng nóng nảy... Lời của y còn chưa nói hết, bỗng nhiên có mấy nhân ảnh từ trong rừng cây ven đường lao tới. Người xuất hiện đầu tiên chính là một người mặc áo bào rất rộng, trong tay dường như còn mang theo một người. Mà phía sau y, có ít nhất năm sáu người đuổi tới. Thời điểm bọn Phương Giải đang sửng sốt, những người này đã lao đến phía trước bọn họ.
Người nọ không hề báo trước một tay bắt lấy Phương Giải từ trên lưng ngựa, thân hình chợt lóe sang một bên!
Phương Giải chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một cái đã bị người nọ nhấc lên khỏi lưng ngựa. Gió nhanh chóng thổi bên tai, thậm chí thổi làm cho hắn không mở mắt ra được. Hắn nghe thấy bọn Trương Cuồng phát ra một tiếng thét kinh hãi, chưa kịp nói chuyện đã cảm thấy trên bụng tê rần, cảm giác có một bàn tay quấn chặt lấy bụng của mình.
Khi hắn cảm thấy gió đã biến mất thời điểm mở mắt ra nhìn sang, phát hiện bàn tay bắt chính mình không ngờ là một lão tăng.
- Phật tông các ngươi không phải thường đề cao cái gì mà từ bi vi hoài sao? Tìm một thiếu niên để làm lá chắn không cảm thấy vô sỉ sao?
Thời điểm nghe được câu này Phương Giải không khỏi ngẩn ra, theo giọng nói nhìn sang, phát hiện toàn là người quen!
Đại Nội Thị Vệ Xử Trác tiên sinh, nữ giáo thụ của Diễn Võ Viện Khâu Dư, còn có Ngôn Khanh. Ở bên khác chính là người đàn ông trung niên mặc đạo bào đỏ chót, Phương Giải đã từng gặp người này. Đối diện Đại thần quan mặc đạo bào màu đỏ, là một lão già mặc trường bào màu lam. Trong tay cầm một thanh kiếm gãy, Phương Giải chưa từng gặp người này.
Thời điểm nhìn đến người cuối cùng, Phương Giải không kìm nổi phát ra một tiếng hô nhỏ trong lòng.
Lão bản nương?!
Hắn cơ hồ muốn gọi ra, nhưng cuối cùng vẫn cứng rắn nuốt trở về. Trong tình trạng không rõ ràng, hắn cũng không muốn khiến cho lão tăng không rõ lai lịch cảm thấy mình quen Trác tiên sinh bọn họ. Hiện tại làm con tin của người khác vốn không phải là một chuyện tốt, nếu người bị bắt biết mình quen những người đuổi theo vậy thì càng không tốt rồi. Rất hiển nhiên, thời điểm lão bản nương Đỗ Hồng Tuyến nhìn thấy Phương Giải cũng không nhịn được giật mình kinh hãi. Nhưng rất nhanh, nàng đã khôi phục bình tĩnh làm bộ như không biết Phương Giải. Đám người Trác Bố Y cũng giống như vậy, không người nào nguyện ý gọi tên Phương Giải vào lúc này.
Đuổi theo chậm hơn Trác Bố Y bọn họ một chút là Giang Nam Tạ Phù Diêu, sau đó là Mạc Tẩy Đao, cuối cùng là Trương Cuồng.
Bảy tám người, vây quanh lão tăng kia chật như nêm cối.
- Mấy người các ngươi lui ra, đây không phải là cục diện các ngươi có thể ứng phó.
Ngôn Khanh liếc mắt nhìn Tạ Phù Diêu một cái sau đó phân phó một câu. Tạ Phù Diêu hiển nhiên cũng rất giật mình, tuy y không biết phần lớn người vây quanh lão tăng kia, nhưng cũng nhận ra trong đó có hai người là giáo thụ của Diễn Võ Viện, có một người áo bào đỏ là Đại thần quan. Người thân phận như vậy cũng có thể đoán là có tu vi cực cao, mà nhiều cao thủ như vậy cùng bao vây tấn công một lão tăng, nói tu vi lão tăng kia cực cao cũng không phải nói quá? Chỉ là một Đại thần quan áo bào đỏ cũng đã là nhân vật đứng đầu chốn giang hồ ở Đại Tùy, tu vi của những người khác so với y cũng không kém hơn bao nhiêu. Vài đại nhân vật có tu vi kinh người như vậy, liên kết đối phó với một người là một chuyện đáng sợ đến cỡ nào?
Nghĩ tới điểm này, nhưng Tạ Phù Diêu cũng vẫn không lui lại.
- Hắn là bằng hữu của chúng ta. Tả Phù Diêu thản nhiên chắc chắn trả lời lại một câu, cũng không có biểu hiện ra là quen với Ngôn Khanh bọn họ.
- Không biết xấu hổ!
Lão già mặc trường bào màu lam đúng là Ly Nan, lão dùng kiếm chỉ vào mũi lão tăng cả giận nói:
- Người Phật tông quả nhiên cũng vô sỉ như thế, lấy tính mạng người vô tội ra để uy hiếp, cái này chẳng lẽ là Phật ý mà hàng ngày các ngươi vẫn tuyên dương đó hả?
Lão tăng lắc đầu nói:
- Hắn không phải người vô tội.
Lão ta không nhìn Phương Giải, chỉ có điều lại chậm rãi nâng Phương Giải lênnói từng chữ từng câu:
- Tùy nhân các ngươi đều là yêu ma, Minh vương từ bi, chỉ từ bi với thế nhân, đối với yêu ma thì không cần từ bi.
Nhưng thời điểm nâng Phương Giải lên, sắc mặt của lão ta bỗng nhiên thay đổi một chút. Không biết vì sao, lão ta theo bản năng liếc mắt nhìn Trần Nhai một cái. Mà thời điểm nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Trần Nhai, dường như lão ta đã tìm được đáp án.
Không để ý đến lời mắng chửi của đám Ly Nan, lão tăng thậm rãi thả Phương Giải xuống mặt đất. Lão ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phương Giải, thì thào nói một câu:
- Cái này chính là cơ duyên sao?- Sư tôn... Giết hắn đi...
Trần Nhai toàn thân đầy máu, trong mắt đều là hận ý, đậm đặc không thể hóa giải. Nhưng Phương Giải lại không nhớ rõ mình có quen người kia, hắn thậm chí không nhớ rõ mình đã từng nhìn thấy người dính đầy máu này. Hắn vốn không rõ vì sai người này có hận ý mãnh liệt như vậy với mình, nhưng nhìn đến lão tăng đầu trọc kia hắn bỗng nhiên hiểu ra.
- Thật là tinh xảo.
Lão tăng hơi thở dài một cái nói.
Phương Giải ừ một tiếng nói:
- Quả thật là rất tinh xảo, ăn chắc rất ngon. - Ân?
Lão tăng ngẩn ra, không hiểu lời nói của Phương Giải là có ý gì. Đương nhiên, câu quảng cáo này trừ Phương Giải ai cũng không hiểu được.
Ngay tại thời điểm lão tăng đang kinh ngạc, Phương Giải đột nhiên ra tay. Tay trái nhất thức đao, lấy một góc độ không tin nổi chém xuống. Sau khi tỷ thí hắn đã nhận lại chuôi tàn đao này từ lão già què, để ở bên thắt lưng có thể đụng tay là đến. Nhát đao kia là nhát đao nhanh nhất mà Phương Giải chém xuống từ khi chào đời đến giờ, cũng là nhát đao thành thục nhất từ khi hắn học nhất thức đao đến nay.
Hắn không chém lão tăng, mà là chém Trần Nhai.
Ra tay như vậy cũng không phải là quyết định trong lúc bối rối, hắn biết nếunhiều cao thủ như vậy bao vậy tấn công lão tăng này, tất nhiên thực lực của lão tăng rất kinh người, hắn không nắm chắc tay trái của mình có thể dùng nhất thức đao làm bị thương lão tăng hay không. Nhưng tuyệt đối tin tưởng có thể gây tổn thương cái người đẫm máu kia, dù sao thoạt nhìn người kia ngay cả đứng cũng không yên.
Biến cố xảy ra, lão tăng theo bản năng dùng lực trong lòng bàn tay đem Phương Giải đánh bay ra ngoài. Sau đó tay kia đẩy Trần Nhai ở một bên ra, nhưng vẫn hơi chậm một chút, mũi đao của Phương Giải đã để lại một vết thương nhỏ trên người Trần Nhai, tuy rằng không nặng, nhưng đối với tu vi của lão tăng mà nói, không ngờ có thể để Phương Giải hành động ngoài dự đoán của mọi người.
- Đúng là ta đã quên, khống chế Khí Hải ở đan điền của ngươi không có chút ý nghĩa nào. Lão tăng lắc đầu thở dài, có chút thất thần.
Cơ hồ đồng thời, bốn đạo thân ảnh cùng nhảy lên. Hai vị giáo thụ của Diễn Võ Viện, Trác tiên sinh, đều muốn nhảy tới chỗ Phương Giải. Nhưng nhanh nhất trong đó, không ngờ lại là thiếu phụ mỹ mạo mặc váy bông màu lam kia.
Lão bản nương của cửa hàng thịt chó ở thành Phan Cố tiếp được Phương Giải ở giữa không trung. Không kìm nổi thấp giọng mắng một câu:
- Con mẹ nó ngươi muốn chết hả!
Phương Giải bị lão bản nương kẹp dưới nách, cảm nhận được bộ ngực mềm mại của nàng không ngờ trước khi bất tỉnh còn rất hưởng thụ nói một câu thơm quá.
Mà ngay lúc này, mặt khác năm cao thủ đồng thời phát ra một kích mạnh nhất. Sắc mặt lão tăng kia rét lạnh, đem Trần Nhai thả ở sau người sau đó hai tay hợp thành chữ thập. Một đóa Bạch Liên rực rỡ chợt xuất hiện, giống như nở rộ ở trong thân thể của lão ta. Hoa sen năm cánh, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp thuần khiết.
Ầm một tiếng, công kích của năm đại cao thủ hung hăng đụng vào trên hoa sen năm cánh.
Hoa sen chấn động, rốt cũng không chịu nổi gánh nặng lập tức vỡ vụn răng rắc. Đóa hoa phiêu tán như mưa, lại không thấy tung tích của lão tăng kia.
← Hồi 0131 | Hồi 0133 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác