Vay nóng Tinvay

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0093

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0093: Ngươi phải nhớ kỹ ba người
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

- Ta biết Lạc gia của Hồng Tụ Chiêu dạy ngươi chút bản lĩnh, lần trước sau khi ngươi vào Sướng Xuân Viên bệ hạ có ấn tượng không tệ với ngươi, nhưng điều này cũng không đại biểu đảm bảo ngươi có thể vào Diễn Vũ Viện, ngươi cũng xuất thân quan quân Đại Tùy, như vậy ngươi hẳn biết, Chu viện trưởng của Diễn Vũ Viện là một người đặc biệt quái đản, người bệ hạ thích, chưa chắc y đã thích. Mà chuyện Diễn Vũ Viện bệ hạ tuyệt đối không can thiệp quá nhiều vào đâu.

Ngô Nhất Đạo vẫy vẫy tay ra hiệu nha hoàn đến đổi trà, một bình Đại Hồng Bào mới bỏ thêm ba lượt nước đã đổ, không thể không nói cuộc sống của nhà giàu nhất đặc biệt xa xỉ. Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn được xưng là thêm chín lượt nước mà không hề giảm mùi hoa quế, lá trà đắt như thế chỉ ngâm ba lượt đã bỏ đi, cho nên khóe miệng của Phương Giải không kìm nổi khẽ hếch lên. Nhưng Ngô Nhất Đạo lại không hề để ý động tác nhỏ này của hắn, cười cười nói:

- Ta cũng rất tiếc, bởi vì ta dùng bạc thật để mua về. Nhưng con người sau khi tới trình độ cao nhất định thì rất nhiều chuyện không tự chủ được, cho dù là giả bộ cũng phải giả bộ rất tự nhiên. Tỷ như uống trà, nếu bị người ta biết ta thật sự pha nước một bình trà tới chín lần, lan truyền ra ngoài sẽ bị cười nhạo không ít đấy.

Ông ta đứng lên đi đến bên hồ hít thật sâu không khí mang theo mùi vị ẩm ướt, vốn định cảm thán một câu, chợt nhớ vừa rồi Phương Giải tiểu cách đó không xa, ông ta lập tức quay người trở lại:

- Ta chưa bao giờ sợ bị cười nhạo, nhưng cửa hàng của ta thì sợ. Ngươi nên hiểu, tới tình trạng này của ta rồi, bất luận một tin tức không hay nào cũng đều ảnh hưởng đến việc buôn bán của ta. Tỷ như, nếu một bình trà này ta thật sự pha tới chín lần mới vứt bỏ, ngay lập tức sẽ có người suy đoán, trong tay ta không còn nhiều tiền bạc nữa, bằng không sẽ không keo kiệt như thế. - Sau đó thì như nào?

Ông ta hỏi Phương Giải.

Phương Giải không cần nghĩ đáp luôn:

- Những người trước đây cấp hàng cho ông mà chưa bắt phải trả tiền ngay sẽ lập tức chạy tới thăm dò. Thăm dò cũng không sao, nhưng luôn có một số ít kẻ ngu dốt sẽ tin lời đồn. Khi những kẻ ngu dốt này tới càng ngày càng nhiều, dù là Hóa Thông Thiên Hạ Hành thực lực có hùng hầu đến đâu cũng không ngăn được con kiến đào huyệt đào từng chút ra bên ngoài, sợ nhất... là kiến đào quá nhiều, một cơn sóng đánh tới đê đập cũng phải lung lay sắp đổ.

- Thông minh. Ngô Nhất Đạo cười cười, chỉ chỉ vào viện tử của mình nói:

- Trên người ta bây giờ có một tước vị, cho nên làm việc phải khiêm tốn, nhưng khiếm tốn thì phải tùy từng chỗ, việc nhỏ không đáng kể có thể tỏ thái độ cao một chút, hữu ích vô hại.

Phương Giải gật đầu nói:

- Thật ra tôi vẫn cảm thấy người làm ăn đều rất đáng sợ.

- Vì sao?

Ngô Nhất Đạo hỏi.

- Thoạt nhìn địa vị của người buôn bán tại Đại Tùy không cao, gặp nhau nơi ngõ hẹp, dù gặp phải một nông phu nghèo rớt mùng tơi, người làm ăn cũng muốn nhườngđường. Nhưng đây là chuyện bên ngoài, còn bên trong, người làm ăn có khi có những thủ đoạn khiến nông phu chết không có chỗ chôn.

- Lời này quá u ám đấy.

Ngô Nhất Đạo khẽ lắc đầu, không muốn tiếp tục giằng co ở đề tài này nữa:

- Nghe nói ngươi không biết dùng biện pháp gì mà ngay cả Đại học sĩ đức cao trọng vọng trong triều cũng lừa gạt được. Mấy ngày trước cùng các Đại học sĩ Văn Uyên Các Ngưu Tuệ Luân, Đại học sĩ Thư Hoa Các Trang Sở Vũ thưởng thức trà, hai vị đại nhân này khen ngươi không dứt miệng.

- Văn nhân thuần túy, so với quan viên thuần túy thì yêu thích hơn.

Phương Giải cười cười nói. - Ánh mắt ngươi nhìn người sao lại luôn u ám như vậy... Ngô Nhất Đạo lườm hắn:

- Tuy nhiên ngươi nói không sai, mấy vị Đại học sĩ kia tuy rằng cũng đều xuất thân danh môn, hơn nữa trong xương cốt cao ngạo luôn khiến người ta không thoải mái, nhưng họ ở trong quan trường cũng không quá trọng môn đệ so với người khác. Đều nói văn nhân tương khinh cũng không hẳn là như thế, mấy vị Đại học sĩ kia đến trình độ cao như bọn họ cũng không cần phải tranh giành đấu thắng với người ta, ngoại trừ so học thức ra có thể so sánh thì chỉ còn khí độ. Cho nên bọn họ có thể dung nạp người ta, không thể dung nạp cũng phải dung nạp, cũng thích lôi kéo những thanh niên tài tuấn làm môn hạ của mình, nói một cách hoa mỹ là chỉ điểm đề bạt những học trò tuổi trẻ tài cao, thật ra cũng chính là tạo mặt mũi cho mình.

Hắn cười nói:- Ông chưa được thấy đâu, mấy vị Đại học sĩ kia khi ngồi cùng một chỗ đều ồn ào so môn đệ của ai nhiều hơn. Tình cảnh vô cùng nhàm chán. Người có đệ tử nhiều thì không sao, người có đệ tử ít một chút, thì lại so xem đệ tử của ai làm quan lớn hơn, không so bằng thì lại so tiền đồ đệ tử, so tài học đệ tử, đến cuối cùng thì tranh cãi nhau mặt đỏ tía tai chỉ hận không thể động tay động chân với nhau thôi.

- Nhưng có một dạng...

Ngô Nhất Đạo tổng kết:

- Bọn họ có thể dung nạp người, cũng vui vẻ biểu lộ khí độ của mình ra trợ giúp nhân tài mới xuất hiện. Nhưng bọn họ không chấp nhận được trước khi mình chết, người trẻ tuổi leo lên đầu mình. Đương nhiên, nếu có biện pháp bọn họ thậm chí không muốn sau khi mình chết có người leo lên đầu họ. Cho nên... mặc kệ sau nàyngươi đắc thế như nào, đối với họ phải biểu hiện đầy đủ khiêm tốn và tôn trọng. Nhóm Đại học sĩ nhìn như không có quyền nhưng trong tay họ có rất nhiều đệ tử, đó chính là tiền vốn đó. Môn hạ của ai mà không có người từng làm Thượng thư Thị lang chứ? Không làm Tướng quân Đại tướng quân chứ?

- Đa tạ!

Phương Giải chân thành cúi đầu.

Ngô Nhất Đạo khoát tay áo nói:

- Chỉ có điều hôm nay hưng trí, cho nên rảnh rỗi nói chuyện phiếm với ngươi vài câu. Nếu như ngươi thật sự nói lời cảm tạ, ngược lại không thú vị rồi. Ta không thu bạc mua tin tức mua học vấn của ngươi, ngươi cũng không cần phải nói cảm ơn, đương nhiên, nếu như ngươi thấy băn khoăn, cấp bạc cho ta dù là một lượng ta cũngkhông chê ít.

Phương Giải cười cười, trong lòng rất ấm áp. Tuy rằng hắn biết Ngô Nhất Đạo có thể trở thành thương nhân giàu có bậc nhất Đại Tùy tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian và phí võ mồm với một tiểu bối vô danh, nhưng trước đó trong lời nói của ông ta vô ý cố ý đều nhắc nhở hắn, đây là ân tình rồi.

- Nói tới, ta là một thương nhân.

Ngô Nhất Đạo mỉm cười nói:

- Ta chỉ trọng lợi ích, nói nhiều với ngươi như vậy vì ta cảm thấy ngươi có tiền đồ, lấy lòng trước dầu gì cũng hữu ích hơn là sau này ngươi nổi danh rồi mới lôi kéo. Giờ tâm sự với ngươi tuy rằng không được coi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng dầu gì so với qua vài năm dệt hoa trên gấm dễ khiến ngươi nhớ ta hơn. Thẳng thắn thành khẩn, sự thẳng thắn thành khẩn khó gặp trên người thương nhân.

- Không thể ngờ được ngài lại nói như vậy, thật sự là cảm kích.

Phương Giải thực sự cầu thị trả lời.

- Dối trá.

Ngô Nhất Đạo lườm hắn một cái, cười cười hỏi:

- Ngươi có biết bí quyết thành công nhất của ta là gì không?

Đề tài này trước kia lúc trò chuyện phiếm Ngô Nhất Đạo đã từng nhắc tới với Phương Giải, Phương Giải còn nhớ rõ, Ngô Nhất Đạo nói kinh nghiệm của mình ba lượt kinh thương thiệt mất cả chì lẫn chài, sau không tin vào cảm giác nữa mà là dựa vào kinh nghiệm thất bại và nhìn nhiều hỏi nhiều nghĩ kỹ mới dần dần phát triển tích lũy.

- Là nhãn lực.

Phương Giải thử thăm dò trả lời.

- Rắm thối.

Ngô Nhất Đạo cười nói:- Tung lưới nhiều, kết thiện duyên, ai biết trong lưới lại mò được con cá lớn? Không cần đầu tư gì, có lẽ thu hoạch còn tốt hơn, đừng bao giờ ghét phiền toái, ngại thiếu niên nghèo khó. Chẳng sợ thiếu niên thật sự nghèo khó cả đời, hắn cũng sẽ nhớ sâu lòng tốt của ta, không phải sao? Như hiện nay, ta chưa hề cho ngươi một đồng nào, cũng không đặt cược gì trên người ngươi, chỉ tâm sự với ngươi, cũng không đầu tư gì, nhưng có lẽ sẽ có hồi báo. Cho nên ta chưa bao giờ keo kiệt thời gian trò chuyện với người trẻ tuổi, chín đại chưởng quỹ Hóa Thông Thiên Hạ Hành hiện tại thì có bốn người là ta nói như vậy.

...

...

Ngô Ẩn Ngọc nghiến răng, ban đầu lúc ở ngoài thành Trường An gặp PhươngGiải, cảm thấy thiếu niên này có chút bất thường, cho nên khó tránh khỏi tò mò, thậm chí nảy sinh ý nghĩ muốn trêu chọc hắn làm niềm vui. Sau khi trở lại đế đô lại không gặp thiếu niên này nữa, hơn nữa nàng vốn có sự phiền lòng nên đã quên hẳn Phương Giải.

Nhưng là hôm nay, nàng thật sự bị thiếu niên đi tiểu kia chọc giận rồi.

Vừa nghĩ tới hồ đó, trong dạ dày của nàng lại nhộn nhào buồn nôn, về sau không thể cởi giầy xuống hồ mò tôm cá chơi, điều này làm cho nàng vốn đã không có lạc thú gì càng thêm căm tức, càng nghĩ càng tởm, càng nghĩ càng phẫn nộ.

Thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi vốn vẫn đang là độ tuổi làm việc không theo lý trí, huống chi nàng được nuông chiều từ nhỏ, tính tình đại tiểu thư, sao có thể nhịn được cơn tức này?- Đỗ Quyên.

Nàng ngồi ở bên giường cắn môi hỏi:

- Lần trước thuốc xổ mà chúng ta cấp cho tên phá gia chi tử Ngư Dương Hậu kia còn không? Chính là lần trước đến Tố Khách Truy có tên ngốc cứ xum xoe bám ta đó.

- Hình như còn một chút, tiểu thư, cô muốn làm gì?

- Lát em mang chút điểm tâm tới cho phụ thân, nhớ bỏ thuốc xổ vào.

- Cái gì?

Đỗ Quyên kinh hãi kêu lên:- Thế chẳng phải ngay cả lão gia cũng trúng thuốc xổ hay sao?

- Ngốc thế.

Ngô Ẩn Ngọc bĩu môi nói:

- Phu thân chỉ ăn điểm tâm vị mặn thôi, không hề ăn điểm tâm ngọt. Lát mang điểm tâm lên chỉ mang đồ ngọt, càng ngọt càng tốt.

- Em suýt quên mất.

Đỗ Quyên cũng tức giận hành vi tiểu lưu manh vô lại đi tiểu vào hồ của Phương Giải, nên vô cùng phối hợp với tiểu thư Ngô Ẩn Ngọc. Hai tiểu nha đầu lập tức hành động, Đỗ Quyên đi phòng bếp lấy món điểm tâm ngọt, Ngô Ẩn Ngọc thì lấy thuốc xổ mà Đỗ Quyên đã tìm được đập nát ra, đợi khi Đỗ Quyên bưng một mâm mónđiểm tâm ngọt thở hổn hển trở về, hai tiểu nha đầu nhìn bột phấn trên bàn mà cười tà ác.

Ngô Ẩn Ngọc nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh tiểu tử khốn khiếp kia liên tục lao vào nhà vệ sinh.

Bên hồ sen.

Ngô Nhất Đạo chỉ vào không trung nói với Phương Giải: - Ngươi ở thành Phan Cố thấy bầu trời đó không khác với bầu trời đế đô. Nhưng ngươi nên hiểu là, tại Phan Cố, bầu trời rất cao, nhưng ở đế đô, bầu trời không hề cao như vậy, có lẽ cho ngươi một cơ hội ngươi có thể chạm vào bầu trời, lên như diều gặp gió, mà ở Phan Cố, dù là ngươi đứng trên tường thành cũng không thể chạm vào được. - Nhưng... chính bởi vì bầu trời mà ngươi có thể chạm đến được, cho nên rất nguy hiểm. Trước một khắc vẫn còn xanh ngàn dặm, ngay sau đó có thể mây đen sấm chớp xuất hiện rồi. Đứng trên cao, trước tiên phải ổn định căn cơ, mới không bị té ngã.

- Diễn Vũ Viện là một khối căn cơ của ngươi.

Ngô Nhất Đạo quay lại nhìn Phương Giải, nói:

- Đừng lãng phí.

Ông trầm ngâm giây lát, nói:

- Ta sẽ không hao phí tiền bạc mua giám khảo thông đường cho ngươi, mọi người đều biết rằng quan giám khảo thầy giáo Diễn Vũ Viện thanh liêm làm người ta căm tức, nhưng ta lại biết người của Diễn Vũ Viện thật ra không hề thanh liêm, nhậnbạc còn độc hơn bất kỳ ai... Đương nhiên, nhận bạc ở Diễn Vũ Viện khác biệt rất lớn so với tham quan ô lại tham ô bạc, ngươi có biết tất cả những người các thành tiến cử, bảy tám mươi phần trăm đều không có bản lĩnh thật sự, nếu không phải tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện có thể làm bọn họ gia tăng khoe chút bản lĩnh, bọn họ căn bản không cần ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này chịu khinh bỉ.

- Chính vì rất nhiều người muốn đi một vòng ở Diễn Vũ Viện, gia tăng danh tiếng của mình và cần kinh nghiệm lý lịch sau này, cho nên số bạc đút lót cũng không ít. Chu Viện tử của Diễn Vũ Viện chưa bao giờ cự tuyệt bạc đưa tới cửa cả, ai đưa y cũng không keo kiệt mở cửa sau cho vào cửa. Nghe nói... Bệ hạ rất thích cách làm này của Chu Viện tử, bởi vì số bạc này Chu Viện tử đều đưa hết cho Bệ hạ. Xem chừng, số lượng này rất lớn có thể làm cho Bệ hạ rất sung sướng.

- Dù ta có tiền, dù rất thưởng thức ngươi, nhưng vẫn chưa tới mức ta cam tâmtình nguyện cho ngươi mấy vạn lượng bạc để lót đường. Ta có thể giúp ngươi không nhiều lắm, là nói cho ngươi biết ai là người đáng phải chú ý trong số đó thôi.

Ông hạ thấp giọng xuống ôn hòa nói:

- Thứ nhất, ngươi phải có quan hệ tốt với người mà Binh bộ tiến cử, những người này đại bộ phận xuất thân Hàn Môn, cho nên rất đoàn kết, một khi ngươi có quan hệ tốt với họ, sau này sẽ có trợ giúp rất lớn cho ngươi. Năm nay thí sinh quân đội của Diễn Vũ Viện, đáng chú ý nhất có ba người, chí ít trên tư liệu báo cáo thì huy hoàng hơn nhiều so với ngươi.

- Lữ soái biên quân Vương Duy thành Bạch Thủy, nghe nói đã có tu vi trên Tứ phẩm, nếu không phải bởi vì xuất thân không tốt, tu vi như vậy cũng đủ có thể làm một Giáo úy rồi. Thành Bạch Thủy nằm ở Nam Cương, địa phương nhiều di dân, thô bạo dã man, không phục giáo hóa, hàng năm đều có người tác loạn. Vương Duy tênthì nhã nhặn, nhưng làm việc quả quyết tàn nhẫn, hai năm qua từ khi làm Lữ Soái, hàng năm gã đều mang binh tàn sát vài thôn không phục quản giáo, giết người không tính hết được. Thành Bạch Thủy thuộc quản hạt của quận Vu Ung, cho nên gã được xem như là người của Tả Tiền Vệ Đại tướng quân La Diệu.

- Trương Cuồng, là đội trưởng biên quân thành An Nguyên, người này bề ngoài nói chuyện ôn hòa hơn Vương Duy, nhưng ngươi phải nhớ kỹ một chuyện, thành An Nguyên mâu thuẫn với đế quốc Đông Bắc, một bên là Thập Vạn Đại Sơn, một bên là lãnh địa người Bắc Man. Người Bắc Man còn dã man hơn người Bắc Liêu rất nhiều, đất Bắc Liêu có Khả Hãn Hoàn Nhan Dũng thống soái, nhưng người Bắc Man không hề quy thuộc thống nhất, giống như một đàn dã thú. Trương Cuồng từng sinh sống vài năm trong một bộ lạc người Bắc Man, thậm chí còn cưới con gái thủ lĩnh bộ lạc Bắc Man kia, tận đến khi lấy được tín nhiệm của người Bắc Man, y lập tức dẫn dắt biên quân qua giết, một trận chiến giết hơn một vạn, biên cương Bắc Địa mới có thểyên ổn hai năm. Lần thi Diễn Vũ Viện trước, y còn đang sống dè dặt cẩn thận trong tộc người Bắc Man, không kịp tham gia.

- Thủ lĩnh bộ tộc người Bắc Man và người vợ Bắc Man kia đều chính tay y giết.

Ngô Nhất Đạo bổ sung một câu, tiếp tục nói:

- Mạc Tẩy Đao, Đội trưởng thám báo của Phượng Hoàng đài biên thành Đông Cương, nhắc tới xuất thân cũng giống ngươi, điểm khác chính là, công lao của y hơn ngươi rồi. Hai năm trước, một tướng quân của Đông Sở quốc bởi vì thù hận Đại Tùy, tính toán mang theo nhân mã bộ hạ của mình đánh lén Phượng Hoàng đài, không biết tại sao tướng phòng giữ Phượng Hoàng đài biết tin tức này mà phái Mạc Tẩy Đao lẻn vào Đông Sở kiểm chứng.

- Kết quả sau khi y đi trong một đêm đã giết toàn bộ một trăm mười sáu ngườinhà tướng quân Đông Sở kia. Sau mười ba ngày, y thoát khỏi tay số truy binh không đếm được trở về, còn thuận tay vẽ được bản đồ phòng thủ biên giới Đông Sở. Sau khi y trở lại Phượng Hoàng đài, công lao này chắc chắn không được công khai ngợi khen, đương nhiên, quân đội Đại Tùy cũng sẽ không thừa nhận một tồn tại làm tổn hại tình hữu nghị giữa Đại Tùy và nước bạn như vậy.

- Ba người này có đặc điểm giống nhau, chính là tu vi rất cao, nhất là Mạc Tẩy Đao, có lẽ thực lực Lục Phẩm trở lên, hơn nữa ba người họ đều rất thông minh, thậm chí có thể nói thông minh đến dọa người. Nếu không như thế, họ cũng không thể còn sống mà hoàn thành sứ mệnh của mình. Ba người này, nắm chắc tốt có trợ giúp rất lớn đối với ngươi.

Phương Giải nghe đến nhập thần, đang lúc ghi nhớ ba người này, bỗng lời nói của Ngô Nhất Đạo bị gương mặt thanh tú của một tiểu nha hoàn cắt ngang, lúc này Phương Giải mới thấy tiểu nha hoàn mới đến khá gầy gò nhỏ bé bưng một mâm điểmtâm tới, tay hơi run rẩy, giọng nói hơi run:

- Lão gia, Phương công tử, mời ăn chút điểm tâm ạ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1228)


<