← Hồi 231 | Hồi 233 → |
Thiểm Điện châu nằm sâu trong mảnh đất ngay giữa trung tâm Tử Vong Đại Sa Mạc, trong phạm vi mấy trăm dặm có hàng chục ốc đảo lớn nhỏ. Mấy chục ốc đảo lớn nhỏ này cùng với mười mấy ốc đảo rất lớn ở phía Tây chính là nơi sinh sống đời đời của Báo tộc. Có điều vì Thiểm tộc quá hùng mạnh, cho nên mười mấy ốc đảo phía Tây đã bị Thiểm tộc xâm chiếm.
Ngoài ra, Thiểm tộc còn muốn chiếm luôn cả Thiểm Điện châu, lý do Thiểm Điện châu vốn là nơi phát tích của Thiểm tộc bọn chúng. Vốn lúc trước Thiểm Điện châu thuộc lãnh địa của Thiểm tộc, điểm này là thật, theo như lịch sử, quả đúng Thiểm Điện châu là nơi phát tích của Thiểm tộc, chỉ có điều theo thời gian thay đổi, nơi này mới trở thành lãnh địa của Báo tộc.
Giữa Thiểm Điện châu có hồ Thiểm Điện, ven hồ có một dãy trướng bồng kéo dài, trướng bồng hình bát giác lớn nhất ở giữa chính là trướng của tộc trưởng Báo tộc Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng.
Trong lúc này, Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng đang nôn nóng đi qua đi lại trong trướng của mình, người cháu của hắn là Hoa Báo Tề Anh đã trốn vào sâu trong Tử Vong Đại Sa Mạc gần một tháng, trước sau hắn cũng đã phái ra mấy chục toán người đi truy sát, rốt cục chỉ về tay không. Hơn nữa chuyện làm cho Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng đứng ngồi không yên chính là cho tới bây giờ vẫn chưa có tin tức xác thực, Hoa Báo Tề Anh rốt cục còn sống hay đã chết? Rốt cục Hoa Báo Tề Anh có chay tới được mấy nơi ốc đảo cách xa Thiểm Điện châu hay không?
Tuy rằng những thủ lĩnh Báo tộc chiếm cứ ở mấy nơi ốc đảo đó cũng hoà hợp với Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng, nhưng bọn họ cũng rất trung thành và tận tâm với Phi Thiên Báo Tề Chính Thái. Cho nên Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng rất lo lắng Hoa Báo Tề Anh sẽ được những thủ lĩnh Báo tộc kia ủng hộ. Nếu quả thật có chuyện đó xảy ra, vậy địa vị tộc trưởng của hắn sẽ bị uy hiếp rất nặng nề, dù sao nếu căn cứ vào huyết thống mà nói, Hoa Báo Tề Anh mới là kẻ đương nhiên được thừa kế ngôi vị tộc trưởng của Báo tộc.
- Người đâu, đi tìm Hắc Báo Tề Hạt tới đây cho bản tộc trưởng.
Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng suy đi tính lại rất nhiều lần vẫn cảm thấy không thể nào ngồi chờ tình thế phát triển, mà hẳn nên đề phòng trước. Kết quả lý tưởng nhất là có thể lôi kéo được vài thủ lĩnh Báo tộc ở phía Tây Bắc xa xôi, mặc dù phải hao tốn chút ít nhưng cũng là một cái giá hoàn toàn xứng đáng, cho nên mới lập tức cho người đi gọi tay chân tâm phúc số một của hắn là Hắc Báo Tề Hạt.
Hắc Báo Tề Hạt chính là tâm phúc số một của Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng, tuy rằng võ nghệ không cao cũng không có trí mưu gì, nhưng hắn luôn luôn trung thành trước sau như một với Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng, cho nên được coi là tâm phúc. Trước sau không đến thời gian uống cạn chén trà, Hắc Báo Tề Hạt đã đi vào trướng, cất giọng ồm ồm hỏi:
- Tộc trưởng đại nhân, ngài tìm thuộc hạ có chuyện gì vậy?
Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Như vầy, ngươi đi chuẩn bị năm mươi thớt lạc đà, ba mươi thớt ngựa tốt, lại thêm một cây tơ lụa tốt nhất của Trung Thổ và năm trăm cân sắt ròng, sáng mai đưa đến Anh Vũ châu, nói với Hạt Nhãn Báo Hoa Hồ Tử rằng bản tộc trưởng muốn nói chuyện với hắn, bảo hắn lập tức dẫn người đi đến Thiểm Điện châu một chuyến.
- Hạt Nhãn Báo Hoa Hồ Tử?
Hắc Báo Tề Hạt ngạc nhiên nói:
- Không phải hắn vẫn bất hoà cùng tộc trưởng ngài sao?
- Có nói ngươi cũng không hiểu.
Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng mất kiên nhẫn khoát tay:
- Bảo ngươi làm gì thì cứ đi làm cái đó, nhanh đi!
Hắc Báo Tề Hạt khúm rúm rời đi, lúc này Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, bỗng hắn cảm thấy đói bụng, đang chuẩn bị gọi người mang rượu và đồ nhắm lên chén một bữa no bê, bỗng nhiên một tên thị vệ tâm phúc xông vào trong trướng, vừa thở hồng hộc vừa nói:
- Tộc... tộc trưởng đại... đại nhân, có tin tốt... tin tức rất tốt!
- Tin tức rất tốt?
Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng nghe vậy giật mình kinh ngạc, gấp giọng hỏi:
- Hoa Báo Tề Anh đã chết rồi sao?
- Hoa Báo Tề Anh chưa chết!
Tên thị vệ tâm phúc lắc lắc đầu, khi Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng cảm thấy thất vọng, tên thị vệ kia lại nói tiếp:
- Tuy nhiên hắn cũng gần như đã chết, tộc trưởng đại nhân chỉ cần hạ lệnh là có thể chém hắn rơi đầu, bởi vì hiện tại hắn đang bị áp giải về Thiểm Điện châu, người đang áp giải hắn về chính là ba vị thủ lĩnh Hạt Nhãn Báo Hoa Hồ Tử, Tiểu Dã Báo Hoa Giải Ngữ và Diệu Diệu Báo Hoa Tưởng Dung.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng bước lên chụp vào vai tên thị vệ kia, giọng mừng rỡ:
- Hạt Nhãn Báo, Tiểu Dã Báo và Diệu Diệu Báo đang áp giải Hoa Báo Tề Anh về Nguyệt Lượng châu sao? Đây là thật sao?
- Đương nhiên là thật.
Tên thị vệ tâm phúc gật đầu liên tục:
- Ngàn lần là thật, hiện tại bọn họ đang chờ bên ngoài đại doanh.
- Tốt, thật tốt quá! Đi, chúng ta đi ra nghênh đón bọn Hạt Nhãn Báo.
Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng nghe vậy mừng rỡ, tuy nhiên vừa bước đi được hai bước chợt quay đầu lại, mắt đảo một vòng rồi nói tiếp:
- Tuy nhiên việc này có vẻ kỳ quái, vì sao Hạt Nhãn Báo lại đột nhiên giúp đỡ bản tộc trưởng như vậy? À, phải rồi, ngươi lập tức đi triệu tập ba ngàn thiết vệ, cùng đi với bản tộc trưởng ra ngoài đại doanh nghênh đón.
- Dạ!
Tên thị vệ thân tín ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
Chỉ trong khoảnh khắc, trên Thiểm Điện châu vang lên một hồi kèn hiệu kéo dài liên miên không dứt, đám thiết vệ của Báo tộc vốn phân tán ở các doanh trướng lập tức bắt đầu tập trung lại. Chỉ trong thời gian ăn xong bữa cơm, ba ngàn thiết vệ cũng đã tập kết xong. Nhìn ba ngàn tên thiết vệ mặt mày đằng đằng sát khí vây quanh mình, lúc này Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng mới cảm thấy an toàn, hắn lập tức suất lĩnh ba ngàn thiết vệ ra ngoài đại doanh nghênh đón bọn Hạt Nhãn Báo.
Vừa ra ngoài, từ xa Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng đã trông thấy bờ Nam của Thiểm Điện châu có hơn ba trăm kỵ binh đang tập trung ở đó.
Ba võ tướng Báo tộc đi đầu là một nam hai nữ, nam nhân đứng trước tuổi tác đã cao, mặt đầy râu quai nón, hai mắt chỉ còn là hai lỗ thủng đen ngòm ghê sợ, chính là thủ lĩnh một bộ lạc nhỏ của Báo tộc- Hạt Nhãn Báo Hoa Hồ Tử.
Phía sau Hạt Nhãn Báo là hai nữ tướng của Báo tộc, cả hai đều eo thon ngực nở, trên người khoác giáp nhẹ bằng da thú, cặp đùi và bụng của các nàng đều để trần, lộ ra da thịt màu đồng hun trông vô cùng tráng kiện. Không cần hỏi cũng biết, hai nữ tướng Báo tộc này chính là hai người cháu gái của Hạt Nhãn Báo Hoa Hồ Tử, Hoa Giải Ngữ và Hoa Tưởng Dung, cũng là hai nữ thủ lĩnh hai bộ lạc nhỏ của Báo tộc ở phía Tây Bắc.
Tuy nhiên chuyện làm cho Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng cảm thấy vui vẻ chính là Hoa Báo Tề Anh đang bị trói quặt hai tay ra sau lưng ngồi trên lưng ngựa phía sau Hoa Giải Ngữ và Hoa Tưởng Dung. Giờ phút này dường như Hoa Báo Tề Anh đã biết được vận mệnh như thế nào đang chờ đợi mình, đang gân cổ chửi mắng Hạt Nhãn Báo Hoa Hồ Tử:
- Hạt Nhãn Báo lão tặc kia, ngươi là tên phản đồ, bản tộc trưởng dù có chết cũng không bỏ qua cho ngươi!
Hạt Nhãn Báo quay đầu về phía Hoa Báo Tề Anh, đưa hai lỗ thủng sâu hoắm trên mặt ra, nở nụ cười âm lãnh:
- Thiếu tộc trưởng, bản thủ lĩnh khuyên ngươi hãy để dành chút sức lực, để khỏi phải chịu đau khổ.
Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng ở xa xa nhìn thấy cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng, xem ra hai người này không phải là đang đóng kịch. Tuy nhiên cho dù hai người diễn kịch cũng không có gì phải khẩn trương, Hoa Báo Tề Anh đã về tới Thiểm Điện châu, vậy hắn cũng đừng mong sống sót mà rời khỏi. Tuy rằng Hoa Báo Tề Anh võ nghệ cao cường, nhưng cũng không phải là tung hoành vô địch trong Báo tộc, Xuyên Sơn Báo hắn cũng không kém hơn Hoa Báo Tề Anh bao nhiêu.
Chỉ bằng vào hơn ba trăm kỵ binh dưới tay Hạt Nhãn Báo, cho dù hắn thật sự thông đồng với Hoa Báo Tề Anh đi nữa, hai người bọn chúng còn có thể giở trò gì được? nguồn
Rất nhanh, hai bên chỉ còn cách nhau không tới trăm bước, Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng thản nhiên đưa tay lên, ba ngàn thiết kỵ phía sau liền chậm rãi giảm tốc độ, sau đó từ từ triển khai ra hai bên cánh, vô hình chung bảo vệ Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng vào giữa. Bày ra đội hình như vậy, một khi ở giữa bị đột kích, hai cánh có thể khép lại trong thời gian ngắn nhất.
Tuy rằng Hạt Nhãn Báo Hoa Hồ Tử bị mù, nhưng lỗ tai của hắn thật sự rất thính, lúc này đã nghe ra Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng đã tới, lập tức quay người về phía Xuyên Sơn Báo Tề đưa tay phải lên trán tỏ ý chào:
- Tham kiến tộc trưởng, nguyện cho tộc trưởng đại nhân tôn kính ngàn năm bất hủ như cây dương trên Tử Vong Đại Sa Mạc!
Phía sau Hạt Nhãn Báo Hoa Hồ Tử, Tiểu Dã Báo và Diệu Diệu Báo cũng đưa tay lên trán thi lễ.
Ánh mắt của Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng không tự chủ được nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng phồng của Tiểu Dã Báo và Diệu Diệu Báo với vẻ thất thần. Vốn hắn đã thèm nhỏ dãi sắc đẹp của hai vị nữ thủ lĩnh Báo tộc này không phải chỉ mới ngày một ngày hai, vài lần hắn đã muốn thu hai nàng vào trướng của mình, lại bị hai nàng thẳng thừng từ chối. Xuyên Sơn Báo thẹn quá hoá giận liền cưỡng đoạt, kết quả cũng không thành công, ngược lại kết thù oán với ba bộ lạc nhỏ của Báo tộc.
Xuyên Sơn Báo không khỏi kích động tâm tình, hôm nay hai vị mỹ nhân Báo tộc này tới Thiểm Điện châu cùng một lúc, nhất định là đã suy nghĩ lại, muốn thần phục dưới trướng của Đại tộc trưởng hắn rồi! Đang lúc Xuyên Sơn Báo còn đang say sưa với ý nghĩ của mình, bên tai bỗng truyền đến một tiếng kêu đau đớn, Xuyên Sơn Báo vội vàng định thần nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt xanh mét của Hoa Báo Tề Anh.
- Tề Anh, cháu ngoan của ta, đúng là ngươi không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta!
Xuyên Sơn Báo cười ha hả, trong mắt thoáng qua vẻ nanh ác, đột nhiên quay sang nói với Hạt Nhãn Báo:
- Hạt Nhãn Báo, bảo người của ngươi áp giải Tề Anh qua đây!
Hạt Nhãn Báo quay đầu lại vung tay lên, lập tức có một tên kỵ binh Báo tộc giục ngựa bước ra khỏi hàng, dắt Hoa Báo Tề Anh đang bị trói vào lưng ngựa chậm rãi tiến về phía Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng. Xuyên Sơn Báo không thèm để ý, ánh mắt lướt khắp thân thể của hai nàng Tiểu Dã Báo và Diệu Diệu Báo một hồi lâu, sau đó mới nhìn về phía tên kỵ binh Báo tộc đang áp giải Hoa Báo Tề Anh tiến lại.
Vì giây phút phân tâm ấy, đến khi ánh mắt của Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng nhìn về phía Hoa Báo Tề Anh và tên kỵ binh Báo tộc áp giải hắn đi đến, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn không tới mười bước. Lúc này hai tên thị vệ tâm phúc của Xuyên Sơn Báo đã giục ngựa tiến lên nghênh đón, quát tên kỵ binh Báo tộc kia:
- Giao người cho chúng ta, ngươi có thể trở về!
Tên kỵ binh Báo tộc kia cầm dây cương trong tay đưa ra, một tên thị vệ tâm phúc của Xuyên Sơn Báo liền đưa tay ra để đón lấy dây cương. Mất thấy tay hắn sắp sửa đón lấy cương ngựa, trước mắt hắn chợt có ánh sáng lạnh loé lên, ngay sau đó, một luồng khí lạnh thấu xương đã từ cổ họng hắn nhanh chóng lan tràn ra khắp thân thể, làm cho hắn cảm thấy không thể hô hấp.
Trong khoảnh khắc trước khi chết, tên thị vệ ấy hoảng sợ phát hiện ra Hoa Báo Tề Anh vốn bị trói trên lưng ngựa không biết đã giơ hai tay ra từ lúc nào, trong tay còn nắm một thanh loan đao lạnh lẽo, một giọt máu tươi theo lưỡi đao sáng loáng chậm rãi lăn dài xuống, cuối cùng lặng lẽ rơi vào bãi có xanh biếc dưới chân...
Gần như cùng lúc với Hoa Báo Tề Anh động thủ, tên kỵ binh Báo tộc kia cũng rút loan đao giấu dưới yên ngựa ra. Tên thị vệ kia còn chưa kịp có phản ứng gì, đầu của hắn đã bay ra khỏi cổ, rơi xuống đất lăn lông lốc chừng mười mấy bước, đến lúc ấy, Xuyên Sơn Báo đứng cách đó mười mấy bước rốt cục mới hồi phục tinh thần lại.
- Hây...
- Giá....
Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng còn chưa kịp có phản ứng, Hoa Báo Tề Anh và tên kỵ binh Báo tộc kia đã đồng thời giục ngựa tiến về phía trước, hai thanh loan đao sắc bén lạnh lẽo đã giương lên nhắm vào người Xuyên Sơn Báo. Xuyên Sơn Báo trong thoáng chốc cảm thấy như mình vừa rơi vào trong một hố băng lạnh lẽo, ba ngàn thiết kỵ vây quanh bên người vẫn không mang lại cho hắn được chút cảm giác an toàn nào!
← Hồi 231 | Hồi 233 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác