← Hồi 146 | Hồi 148 → |
Tất Điêu Tử nói với vẻ lo lắng:
- Tướng quân có nghĩ tới chuyện này không, Thu Vũ Đường ắt sẽ khai đao với quân đoàn Tây Bộ của chúng ta!
- Không phải là có thể!
Mạnh Hổ lắc đầu, giọng nghiêm nghị:
- Mà là nhất định, dù là công hay tư, Thu Vũ Đường nhất định sẽ khai đao với quân đoàn Tây Bộ của chúng ta.
Tất Điêu Tử hơi lo lắng:
- Vậy chuyện chia quân lần này đối với quân đoàn Tây Bộ thật vô cùng hung hiểm...
- Nguy hiểm nhất định là phải có.
Mạnh Hổ cười ha hả, trong mắt đột nhiên loé lên một vẻ cuồng nhiệt, giọng tàn nhẫn:
- Thế nhưng nguy hiểm tồn tại cùng chung với cơ hội, lần này chia quân đối với quân đoàn Tây Bộ không phải là một cơ hội luyện quân rất tốt hay sao? Thuỷ chung ta vẫn tin tưởng, một cánh quân như hổ như lang chỉ có thể hình thành từ trong thực chiến, tuyệt đối không phải là do huấn luyện suông mà thành!
- Đúng vậy.
Tất Điêu Tử gật đầu:
- Chia quân lần này, quân đoàn Tây Bộ dùng binh lực một quân đoàn đối mặt với binh lực ít nhất là năm mươi vạn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt, đây quả thật là một cơ hội luyện quân hiếm có. Ty chức tin tưởng tướng quân nhất định có thể xuất lĩnh quân đoàn Tây Bộ từ giữa đại quân trùng trùng của đế quốc Minh Nguyệt mở ra một đường máu, cuối cùng có thể luyện ra một cánh quân kiêu dũng thiện chiến như hổ như lang!
Mạnh Hổ hung hăng nắm chặt hai đấm, gằn giọng:
- Chuyện quan trọng hơn là vận mệnh của Mông Diễn và hơn ba chục vạn đại quân trung lộ của hắn cũng hoàn toàn bị chúng ta nắm chặt trong tay. Nếu như trong lúc cuộc chiến ở trung lộ đang diễn ra kịch liệt, chúng ta đột nhiên lui binh nhường đường cho hơn mười vạn đại quân của Thu Vũ Đường thoải mái xuôi Nam, hắc hắc, các ngươi nghĩ kết quả sẽ như thế nào?
Tất Điêu Tử nói:
- Kết quả tốt nhất là Mông Diễn bị tổn thất hai quân đoàn, kết quả tệ nhất là bị tiêu diệt toàn quân!
- Hai vị hãy nghĩ một chút xem, nếu như đại quân Tây chinh bị tiêu diệt toàn quân, thế cục của thế giới Trung Thổ sẽ trở thành như thế nào? Đế quốc Minh Nguyệt và đế quốc Quang Huy cùng bị tổn thương nặng nề, trong vòng mười năm không thể nào khôi phục nguyên khí. Mà chúng ta lại có trong tay một cánh quân gào thét như hổ như lang, lúc đó họ Mông dựa vào cái gì để bắt ta thần phục?
Trước mặt Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo, Mạnh Hổ không cần thiết phải che giấu dã tâm của hắn. Không sai, hắn muốn chiêu binh tự lập, cho tới bây giờ hắn vẫn không phải là kẻ cam chịu ở dưới người khác!
Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều thoáng vẻ chờ mong. Không nghi ngờ rằng cả hai đều là kẻ sĩ có mưu trí và năng lực rất cao, nhưng phàm là người có bản lãnh đều hy vọng rằng một thân bản lãnh của mình có đất dụng võ và có cơ hội. Mà hiện tại Mạnh Hổ không thể cung cấp cho bọn họ một mảnh đất dụng võ cho thật tốt.
- Ty chức chờ đến ngày tướng quân chiêu binh tự lập!
Vẻ kích động trong mắt Tất Điêu Tử tan đi rất nhanh, sắc mặt lại hồi phục vẻ ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Lần chia quân này tướng quân phải nắm chặt tiến độ hành quân, vừa bắt đầu thì tốc độ phải thật nhanh, bên cạnh Mông Diễn sẽ có người nói chuyện thay cho chúng ta, lúc ấy đại quân trung lộ của Mông Diễn cũng sẽ đẩy nhanh tốc độ theo quân ta. Sau đó chờ đến khi đại quân trung lộ của Mông Diễn đã xâm nhập được sâu vào nội địa, lúc ấy tướng quân phải giảm tốc độ hành quân lại, thậm chí có thể phải ngừng lại không đi tới nữa!
- Ha ha!
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Lão Tất ngươi nên nghĩ rộng ra một chút, tên Sử Di Viễn này quả thật là một nhân vật thần bí. Theo như địa vị của hắn vừa là sư phụ vừa là quân sư tâm phúc của Mông Diễn, tương lai rất có thể bước lên địa vị cao cả đế sư quyền cao chức trọng, đúng lý ra hắn phải tận tâm tận lực giúp đỡ Mông Diễn mới phải, nhưng trên thực tế tình hình lại hoàn toàn không phải như vậy.
Tất Điêu Tử nói:
- Tên Sử Di Viễn này quả thật rất khá, nhưng không biết thân phận thật sự của hắn là gì?
- Thân phận thật sự của Sử Di Viễn là gì chúng ta không cần lo nghĩ!
Mạnh Hổ khoát tay, mỉm cười:
- Điều quan trọng là hiện tại lợi ích của chúng ta và hắn hoàn toàn nhất trí, bằng không hắn cũng sẽ không đổ thêm dầu vào lửa, âm thầm xúc tiến chuyện Mông Diễn sửa đổi chiến lược Thanh Châu của Mông Khác. Nếu như hiện tại ích lợi của chúng ta và hắn nhất trí với nhau, vậy sao không hợp tác với hắn, ha ha!
Cổ Vô Đạo nói:
- Ty chức hiểu rõ tên Sử Di Viễn này không phải là một kẻ tốt lành gì, hơn nữa còn là một nhân vật vô cùng nguy hiểm.
Mạnh Hổ đưa tay vỗ nhẹ bả vai Cổ Vô Đạo:
- Lão Cổ ngươi nói đúng, tên Sử Di Viễn này quả thật là một nhân vật nguy hiểm, hơn nữa sự hợp tác giữa chúng ta và hắn chỉ là có hạn mà thôi, sau khi lần Tây chinh này kết thúc nếu như tên này vẫn còn mạng trở về, vậy phải tìm cơ hội giết chết hắn.
Cổ Vô Đạo đồng tình:
- Tướng quân anh minh, nhân vật nguy hiểm giống như Sử Di Viễn nếu như tướng quân không thể dùng được, vậy nhất định phải nhanh chóng giết chết hắn!
----- Thủ phủ thành Hà Nguyên, hành dinh tạm thời của Mông Diễn.
Sau khi trở về hành dinh, Mông Diễn càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, trong lòng hiểu rằng đúng ra Mạnh Hổ không nên ủng hộ kế hoạch chia quân ba đường xuất kích của hắn, nhưng Mạnh Hổ vẫn khăng khăng một mực ủng hộ, chẳng lẽ trong kế hoạch này có lỗ hổng nào đó mà chính mình không biết, nhưng Mạnh Hổ lại phát hiện ra? Mông Diễn càng nghĩ càng cảm thấy không yên, lập tức phái người cho đòi Sử Di Viễn đến hành dinh của mình.
Mông Diễn hỏi:
- Di Viễn tiên sinh, ngươi có cảm thấy rằng cử chỉ và hành vi của Mạnh Hổ rất là khả nghi hay không?
Sử Di Viễn nói:
- Có phải điện hạ nghĩ rằng Mạnh Hổ không nên ủng hộ kế hoạch chia quân xuất kích mới đúng?
- Đúng vậy!
Mông Diễn cau mày:
- Tâm tư của tiểu vương đối với Thanh Hạm mọi người đều biết, trong lòng tên quê mùa ấy cũng biết rất rõ ràng, hắn còn có thể có hảo tâm với tiểu vương sao?
Sử Di Viễn mỉm cười:
- Ha ha, vậy là điện hạ chưa hiểu được con người của Mạnh Hổ.
Mông Diễn nói:
- Lời này của tiên sinh là có ý gì?
Sử Di Viễn nói:
- Nếu như điện hạ nghiên cứu vài cuộc chiến mà Mạnh Hổ đã trải qua sẽ phát hiện rằng, tên này là một người vô cùng tự cao không có thói quen nghe người khác sai khiến. Thí dụ như trận chiến ở pháo đài Thiên Lang chém chết Tư Đồ Bưu, tên này không được ai cho phép mà đã tự tiện suất lĩnh một trung đội khinh bộ binh xuất kích. Còn có hai trận chiến ở pháo đài Hà Tây, tên này cũng không nghe theo quân lệnh của quân đoàn trưởng Triệu Nhạc...
- ...Cho nên lần này hắn có thể ủng hộ kế hoạch chia quân làm ba đường xuất kích của điện hạ cũng không có chút gì là kỳ quái, bởi vì nếu cùng nhau hành động với đại đội nhân mã, quân đoàn Tây Bộ của hắn sẽ bị điện hạ hạn chế. Còn nếu như chia quân ba đường xuất kích, quân đoàn Tây Bộ sẽ hoàn toàn nằm trong sự khống chế của hắn.
- Thì ra là như thế, vậy tiểu vương đã yên lòng.
Sau nghe Sử Di Viễn giải thích một phen, những ưu tư trong lòng Mông Diễn đã tiêu tan, rốt cục cũng yên lòng.
----- Nơi đóng quân của quân đoàn Tây Bộ, lều lớn ở trung quân.
Mạnh Hổ đang cùng Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo nghị sự thì bất chợt Trương Hưng Bá đi vào bẩm báo:
- Tướng quân, Tổng đốc Bắc Phương Trọng Sơn tới, có lẽ cũng sắp tới đây rồi.
- Trọng Sơn?
Tất Điêu Tử nghe vậy thoáng cau mày, thấp giọng:
- Chuyện chia quân xuất kích cũng đã quyết định xong, hắn còn tìm tướng quân làm gì?
Mạnh Hổ trầm ngâm một chút, nói với Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo:
- Lão Cổ lánh đi một chút, ta và lão Tất ra ngoài lều nghênh đón.
Khi Mạnh Hổ và Tất Điêu Tử ra khỏi lều nghênh đón, chỉ thấy Trọng Sơn đã bước tới, hơn nữa chỉ đi một mình. Mạnh Hổ và Tất Điêu Tử vội vàng tiến lên hai bước, ôm quyền thi lễ:
- Tham kiến Tổng đốc đại nhân.
Trọng Sơn lạnh nhạt nói:
- Tướng quân Mạnh Hổ và lão phu đều là quan chỉ huy, cũng không cần đa lễ như vậy.
Mạnh Hổ khẽ cười, đưa tay nói:
- Xin mời lão tướng quân vào trong.
Trọng Sơn gật đầu, đi theo Mạnh Hổ vào trong lều. Sau khi hai người ngồi xuống, Mạnh Hổ cất tiếng hỏi:
- Lão tướng quân đêm khuya đến đây có phải là vì chuyện ban ngày vẫn còn canh cánh trong lòng không?
Trọng Sơn vuốt bộ râu rồng, bùi ngùi nói:
- Chuyện ban ngày lão phu quả thật chưa thể quên được, thế nhưng nghĩ cho kỹ lại, kế hoạch chia quân xuất kích mà điện hạ đưa ra cũng là một nước cờ hiểm hóc. Mặc dù có nguy hiểm lớn, thế nhưng nếu có thể mạo hiểm thành công, quả thật là có thể trực tiếp dồn đế quốc Minh Nguyệt đi đến chỗ diệt vong. Lão phu cũng đã có tuổi, đối với công danh lợi lộc, thị phi thành bại cũng đã không còn quá xem trọng nữa, lần này cũng liều cái mạng già này phụng bồi điện hạ và tướng quân đánh một trận điên cuồng!
Mạnh Hổ vui vẻ nói:
- Lão tướng quân có thể nghĩ được như vậy thật là tốt quá, nếu không, ba quan chỉ huy của đại quân Tây chinh ý kiến không hợp nhau, suy cho cùng cũng không phải là chuyện tốt.
Trọng Sơn gật đầu, lại nói:
- Bất quá còn có một chuyện lão phu còn phải nhờ cậy tướng quân.
Mạnh Hổ nghiêm nghị:
- Xin lão tướng quân cứ việc dặn dò.
Trọng Sơn nói:
- Chia quân lần này, lão phu đi cánh phía Nam, chỉ cần đối mặt với viện quân từ ba châu: Dự Châu, Ứng Châu và U Châu. U Châu chính là vùng đất Nam Man, đường đi vô cùng gian nan hiểm trở hơn nữa xa xôi vạn dặm. Chờ bọn hắn chạy đến nơi cũng phải mất thời gian ít nhất là hai tháng, cho nên quân đoàn Bắc Phương của lão phu chỉ phải chân chính đối mặt với hai quân đoàn của Dự Châu và Ứng Châu.
Mạnh Hổ không biết ý Trọng Sơn muốn nói gì, chỉ có thể gật đầu theo.
Trọng Sơn ngừng một chút, lại nói:
- Mà quân đoàn Tây Bộ của tướng quân đi cánh phía Bắc, nhưng phải đối mặt với quân đoàn của ba nơi Vân Châu, Định Châu và Tịnh Châu. Trong đó quân đoàn Tịnh Châu và Định Châu chính là quân đoàn toàn là kỵ binh, vậy đối với tướng quân cực kỳ bất lợi. Cho nên lão phu muốn điều động một trong hai sư đoàn kỵ binh trong quân đoàn Bắc Phương của lão phu sang cho quân đoàn Tây Bộ của tướng quân!
- Chuyện này...
Mạnh Hổ nghe vậy không khỏi sinh lòng kính nể, thầm nghĩ lão Trọng Sơn này thật không hổ là Công tước của đế quốc, lòng dạ và khí độ như vậy người thường không thể nào bì kịp. Cũng cùng là bốn đại Công tước, nhưng Triệu Nhạc không thể nào sánh kịp Trọng Sơn. Trọng Sơn tuyệt đối là một Tổng đốc chân chính, càng là một quân nhân chân chính, trong mắt của lão chỉ có ích lợi của đế quốc, mà không có sự nhục vinh được mất của cá nhân.
Tất Điêu Tử bên cạnh cũng âm thầm gật đầu, thầm nghĩ khó trách Trọng Sơn có thể nổi danh ngang với Tư Đồ Duệ, lòng dạ và khí độ của người này quả thật bất phàm.
Hít một hơi thật sâu, Mạnh Hổ trầm giọng nói:
- Lòng dạ và khí độ của lão tướng quân vãn bối vô cùng bội phục, nhưng nếu làm như vậy thì quân đoàn Bắc Phương của lão tướng quân cũng chỉ còn lại ba sư đoàn. Nếu như đối mặt với sự tấn công toàn lực của quân đoàn ở hai đại địa phương của đế quốc Minh Nguyệt, vậy thì binh lực của lão tướng quân không phải quá mỏng manh sao?
Trên mặt Trọng Sơn hiện rõ vẻ hào hùng, dõng dạc nói:
- Lão phu không phải là một người cuồng vọng, nhưng trước mặt tướng quân cũng không ngại nói một câu thẳng thắn. Chỉ bằng vào hai quân đoàn tạp nhạp của đế quốc Minh Nguyệt, lão phu thật sự không coi bọn chúng ra gì, đừng nói còn lại ba sư đoàn, cho dù chỉ có hai sư đoàn, lão phu cũng có thể dễ dàng ứng phó!
Mạnh Hổ nghiêm nghị nói:
- Lão tướng quân đã nói đến nước này rồi, vãn bối chỉ còn cách đa tạ mà thôi!
Một tiếng "vãn bối" của Mạnh Hổ hoàn toàn phát ra tự đáy lòng. Đối với một vị Tổng đốc tiền bối như Trọng Sơn, hắn không có lý do gì mà không tôn kính.
Trọng Sơn đưa tay vỗ mạnh bả vai Mạnh Hổ, dõng dạc nói:
- Tướng quân và lão phu đều là thần tử của đế quốc, quân đoàn Tây Bộ và quân đoàn Bắc Phương đều là quân đội của đế quốc, cần gì phải chia ra quân của ai?!
← Hồi 146 | Hồi 148 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác