Vay nóng Homecredit

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 393

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 393: Xúc Địa ấn! Hàng ma!
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Siêu sale Shopee

Trên vách tường của đạo tràng Không Thủ Đạo Nhật Bản này dĩ nhiên toàn bộ đều là những bức tranh vẽ về đại tông sư quyền thuật Trung Quốc, chuyện này không thể nói là không có chút quỷ dị.

Vương Siêu nhìn lướt qua thì phát hiện mười bức tranh trên vách tường có tư thế dùng thương hết sức khác nhau, dĩ nhiên là một bộ thương thuật. Bộ thương thuật này có từ thời xa xưa, chiêu thức không giống với ý cảnh của Bát Cực Quyền hiện đại, thứ này Vương Siêu chỉ từng chứng kiến trên người Ba Lập Minh.

Rất hiển nhiên, trên bức họa kia chính là vẽ về Lý Thư Văn đang dùng Ba Tử Quyền đại thương từ thời xa xưa.

"Hôm nay toàn bộ ở đây cũng không giống như chỉ có võ thuật gia Không Thủ Đạo của Tùng Đào quán? Tựa hồ là tất cả các đại sư Cương Nhu Lưu, Cực Chân Lưu, Hòa Đạo Lưu, Hệ Đông Lưu cũng đã đến đông đủ? Xem ra liên minh Không Thủ Đạo sẽ đối kháng chúng ta? Bố trí thành hàng phòng tuyến thứ hai?"

Vương Siêu không nói gì nhưng Hoắc Linh Nhi lại mở miệng nói.

Ở đây tổng cộng có sáu người đang ngồi.

Hoắc Linh Nhi liếc mắt một cái liền nhận ra trong những người này, trừ quán chủ của "Tùng Đạo quán" là Thuyền Việt Tam Cửu Tang ra thì còn có thêm các đại sư Không Thủ Đạo là Cương Nhu Lưu, Cực Chân Lưu, Hòa Đạo Lưu, Hệ Đông Lưu.

Nhưng võ thuật đại sư Không Thủ Đạo này mỗi người ngồi nhưng không giống như ngồi, quỳ nhưng không phải quỳ, khí định thần nhàn, biểu hiện ra cảnh giới quyền pháp cực cao.

"Quả nhiên đều là những cao thủ. Ta năm đó lúc đến đây học tập, đối mặt với những người này cũng chỉ biết ngước nhìn lên. Nhưng thật không ngờ chỉ vài năm sau, hôm nay lại theo sư phụ tới giết bọn hắn".

Trong khi Hoắc Linh Nhi dùng tiếng Nhật nói chuyện thì tinh thần cũng vô cùng tập trung, trong tai nàng cảm nhận được hô hấp của những đại sư Không Thủ Đạo ở đây, thậm chí còn có tiếng máu đang chảy.

Hô hấp của những người này thì không cần phải nói, máu chảy cũng hết sức bình thường, nhưng đột nhiên lại có cảm giác tất cả đều ngừng lại, hiển nhiên trạng thái tinh thần đều đã tiến vào một loại trạng thái kỳ ảo.

"Tiếng máu lưu chuyển trong cơ thể bọn họ rất nhỏ. Năm trong sáu người thì tiếng như suối chảy róc rách. Mà một người khác thì tiếng máu lưu chuyển không giống như người bình thường? Cảm giác máu lưu chuyển rất nhỏ nhưng dường như lại rất nặng nề? Hình như giống với thủy ngân?"

Mặc dù sáu người ngồi trong tràng nhìn thấy Vương Siêu tiến vào cũng không động dung. Nhưng trong lúc Hoắc Linh Nhi nói chuyện thì lại phát hiện một ít mánh khóe, cơ hồ trong vòng vài giây, Hoắc Linh Nhi đã phát hiện ra sự khác biệt rất nhỏ trong công phu của bọn họ.

Trong sự mẫn cảm phi thường của Hoắc Linh Nhi, sáu người đang ngồi thì có năm người máu lưu chuyển tựa hồ như suối trên núi, có rất nhiều sinh cơ. Nhưng một người còn lại thì hoàn toàn không giống, máu của người này lưu chuyển thong thả, nặng nề, trong lúc chảy xuôi thì khiến cho người ta có cảm giác nặng như thủy ngân.

"Võ công người này kinh khủng!"

Ánh mắt Hoắc Linh Nhi lập tức tập trung tới người có máu chảy xuôi nặng nề kia, hình như là nhìn thấy thủy ngân trên người hắn.

Người này tựa hồ chỉ khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, không cao không thấp, không gầy không mập, chỉ mặc một bộ trang phục Không Thủ Đạo, bàn chân màu đỏ. Ngay khi hai mắt Hoắc Linh Nhi nhìn về phía nàng thì nàng cũng mở mí mắt ra một chút, ánh mắt chợt lóe, tinh quang phát sáng chói mắt! Trong lúc đối mặt đó, Hoắc Linh Nhi tích tắc cảm giác được hai mắt của mình hình như bị kích thích một chút

Không sai, là đàn bà, không phải là đàn ông.

Máu lưu chuyển trong cơ thể người này giống như của đàn bà.

"Không sai, Linh nhi, sự mẫn cảm của ngươi đã tăng lên nhiều, có thể trong nháy mắt cảm giác được tình huống máu lưu chuyển trong cơ thể của võ thuật gia đó, rồi dùng nó để phán đoán công phu của bọn họ cao thấp ra sao, cảnh giới của ngươi xem ra đã được đề cao".

Ngay khi Hoắc Linh Nhi và người phụ nữ kia nhìn nhau, lúc thu hồi ánh mắt thì Vương Siêu cũng thu hồi ánh mắt từ trên vách tường về, tán thưởng đối với Hoắc Linh Nhi.

Vương Siêu xem xét kỹ từng chi tiết nhỏ nhất, từ lúc mới bước vào Tùng Đào quán, bất luận là tâm lý phản ứng của kẻ nào, tình huống rất nhỏ trên thân thể, tâm lý phản ứng khiến cho thân thể biến hóa, không khí trên bầu trời... tất cả đều không thể lọt qua mắt hắn.

Tình huống vừa rồi của Hoắc Linh Nhi hiển nhiên cũng không thể gạt được hắn.

Đối với việc Hoắc Linh Nhi có thể trong vài giây đồng hồ phát giác ra trạng thái của kẻ địch thì rõ ràng độ mẫn cảm đã tăng thêm một bậc, võ công bắt đầu tiến vào Đan đạo.

Đây là một loại cảnh giới thuộc về tinh thần, không phải thuộc về lực lượng.

Trải qua tẩy rửa tinh thần ngày hôm qua, một đêm trầm tư tiêu hóa, mặc dù thể lực Hoắc Linh Nhi không tiến triển nhưng tinh thần thì so với trước kia càng thêm mẫn cảm, tẩy luyện thấu triệt.

Thực lực của một người được chia làm thể lực và tinh thần.

Thể lực không thể một lần là xong, phải chậm rãi tăng tiến. Nhưng về phương diện trạng thái tinh thần thì có thể giác ngộ.

Vương Siêu biết rằng cảnh giới trạng thái tinh thần của Hoắc Linh Nhi vừa tăng lên.

"Tùng Đạo quán chúng ta hôm nay liên thủ cùng các quán chủ Không Thủ đạo là Cực Chân Hội, Hệ Đông Lưu, Cương Nhu Lưu, Hòa Đạo Lưu, chân thành tiếp đãi Vương Siêu sư phụ phỏng vấn."

Ngay lúc Hoắc Linh Nhi nói chuyện thì một đại sư Không Thủ đạo khoảng hơn năm mươi tuổi mở miệng nói.

Đại sư phụ Không Thủ đạo này không phải dùng tiếng Nhật mà là tiếng Trung Quốc rất lưu loát.

"Ngồi xuống đi."

Vương Siêu nghe hắn nói thì cũng không nóng lòng động thủ mà là tùy ý ngồi giữa đạo tràng. Khi hắn ngồi xuống thì bốn người Hoắc Linh Nhi, Vương Hồng Cát cũng ngồi xuống phía sau hắn. Năm người đối đầu với sáu người, khoảng cách giữa bọn họ chỉ hơn mười mét.

"Tại hạ là Thuyền Việt Tam Cửu Tang, là quán chủ trước đây của Tùng Đào quán, bất quá lại quản lý những chuyện tình trong Tùng Đào quán, bỏi vì đứa con là Thuyền Việt Nhất Lang trong một lần luận võ vào tám năm trước đã bất hạnh qua đời."

Hai mắt vị đại sư Không Thủ đạo Thuyền Việt Tam Cửu Tang nhìn về phía Vương Siêu, thờ ơ nói, tựa hồ như đang kể lại một chuyện rất bình thường: "Vương Siêu sư phụ, hẳn ngươi cũng biết là tiểu nhi chết trong tay người nào?"

"Bị Trần Ngả Dương dùng một chiêu Tiên Thủ trong Thái Cực quyền đánh nát đầu".

Vương Siêu ngồi xếp bằng trên mặt đất, trầm tĩnh nói.

Từ khi hắn xuất đạo từng luận võ và thảo luận về một ít cao thủ của giới võ thuật Nhật Bản với Trần Ngả Dương. Hắn nhớ Trần Ngả Dương đã từng nhắc tới việc cùng một cao thủ Thuyền Việt Nhất Lang của Nhật Bản giao thủ, dùng Tiên Thủ trong Thái Cực quyền đánh nát đầu đối phương.

"Không sai, chính là Trần Ngả Dương. Nghe nói Vương Siêu sư phụ là bạn tốt của hắn?" Thuyền Việt Tam Cửu Tang nói.

"Là bằng hữu, ta cũng nhìn ra được, mặc dù ngươi biểu hiện bên ngoài bình tĩnh, nhưng sâu trong nội tâm vẫn muốn báo thù" Vương Siêu nói, theo sau ánh mắt nhìn về người trẻ tuổi duy nhất trong sáu đại sư võ thuật Nhật Bản này, cũng là người phụ nữ duy nhất.

"Ta vẫn cho rằng giới võ thuật Nhật Bản không còn những nhân tài trẻ tuổi. Từ sau khi đánh chết Diệp Huyền thì không còn chứng kiến những người trẻ tuổi xuất sắc nữa, nhưng thật không ngờ hôm nay, ở chỗ này còn có thể nhìn thấy một người. Ngươi tên là gì?"

"Dưỡng đích hống tính nhi viên, đẳng đãi duyên hoa nhi hiện..." Đối với câu hỏi của Vương Siêu, nữ tử này đột nhiên lại nói ra hai câu thơ khó hiểu, "Diệp Huyền mà Vương Siêu sư phụ vừa nhắc tới, hắn từng là người yêu của ta. Chúng ta là thanh mai trúc mã, hai câu thơ này hắn vẫn luôn nhắc tới. Đáng tiếc hôm nay đã không còn nữa, chỉ có thể đọc thơ hoài niệm. Vương Siêu sư phụ hỏi tên của ta thì ta không thể không trả lời. Ta họ Nham Lý, tên chỉ có một chữ Cơ. Đây là tên Nhật Bản của ta, bất quá đối với tên Nhật Bản mà nói thì ta thích dùng tên Trung Quốc hơn. Ta họ Ngô, tên như trước vẫn là một chữ Cơ. Vương Siêu sư phụ, mời ngươi đoán một chút xem vì sao ta lại thích họ Ngô?"

"Mặc dù ngươi ngồi tĩnh tọa nhưng khí huyết trên người lưu động giống như khí huyết tuần hoàn trên tám bức tranh Bát Cực Đại Thương. Nói vậy thì ngươi có lẽ đã theo Hà Bắc Mạnh thôn Ngô gia luyện Bát Cực quyền, cho nên ngươi mới họ Ngô" Vương Siêu nói.

"Vương Siêu sư phụ thật là sáng suốt, cái gì cũng không thể gạt được ngài" Ngô Cơ khẽ cười, sau đó giơ ngón tay lên chỉ vào bức tranh trên vách tường: "Vương Siêu sư phụ xem những bức tranh đó như thế nào? Có thể hiện được tinh thần của Bát Cực quyền tông sư Lý Thư Văn không?"

"Bức tranh vẽ không sai, đã thể hiện được toàn bộ tinh túy của Bát Cực Đại Thương. Lý Thư Văn trên bức tranh thần vận cũng rất sống động, khí thế nhanh nhẹn lăng lệ ẩn sâu tựa hồ như muốn nhảy ra trước mặt người khác, tốt lắm... tốt lắm..."

Mặc dù Vương Siêu không biết về tranh, nhưng cũng nhìn ra được thần vận của nhân vật trên bức tranh này.

"Cảm ơn đã khen!" Ngô Cơ lại cười: "Nghe nói Vương Siêu sư phụ được giới võ thuật người Hoa trực tiếp xưng là thiên hạ đệ nhất, không biết so với vị Lý tiền bối này thì hơn kém thế nào?"

"Võ công của ngươi luyện không sai, huyết dịch trầm trọng, có mùi thủy ngân. Tình trạng đạt tới như vậy thì chỉ còn cách một bước nữa sẽ tiến vào cảnh giới thần kỳ. Nếu như có ngày đó thì ngươi cũng chưa chắc không thể không siêu việt hơn Y Hạ Nguyên, trở thành võ đạo gia thực chiến đệ nhất Nhật Bản. Ta vốn tưởng rằng chỉ có Tiểu Hoàn Tử là võ thuật gia giỏi ở Nhật Bản. Nhưng thật không ngờ, tự nhiên lại có thêm một người phụ nữ như ngươi nữa. Võ công đạt đến cảnh giới như ngươi thì hẳn là có chủ kiến của mình, theo ý của ngươi thì rốt cuộc là ai lợi hại hơn?"

Đối mặt với câu hỏi của phụ nữ Ngô Cơ này, Vương Siêu không trực tiếp trả lời mà ngược lại hỏi một câu.

"Nếu vậy thì phải thử một lần mới biết được" Đột nhiên trong lúc đó ánh mắt của người phụ nữ Nhật Bản này trở nên nghiêm túc.

"Ồ? Ngươi muốn giao thủ với ta? Ngươi muốn báo thù cho Diệp Huyền?" Vương Siêu hiểu được ý tứ trong lời nói của Ngô Cơ.

"Đương nhiên" Ngô Cơ nói.

"Người trẻ tuổi đều là huyết khí phương cương, nghé mới sinh không sợ hổ" Nhìn thấy tinh thần của Ngô Cơ, hắn cảm thấy người trẻ tuổi này cũng tương tự như Thu Thiền, Phạm Khải Tề.

Người trẻ tuổi mặc dù không lão luyện nhưng lại rất có duệ khí.

"Bất quá hôm nay ta khiêu chiến với Vương Siêu sư phụ cũng có chút thay đổi. Hôm nay Cung Thành tiên sinh muốn khiêu chiến với đệ tử của ngài" Ngô Cơ lẳng lặng nói.

Ngay khi nàng nói xong thì một đại hán trung niên có râu mép mở miệng nói: "Hoắc tiểu thư, ta là Cung Thành Dã, chính thức mời ngươi tiến hành giao lưu võ thuật".

"Cung Thành Dã? Ngài là quán chủ của Cương Nhu Lưu phái Không Thủ đạo, cư nhiên khiêu chiến với ta?"

Ánh mắt Hoắc Linh Nhi có chút sáng người, Cung Thành Dã trước mắt thì nàng cũng biết. Sau Cung Thành Lương Điền thì hắn là đại sư nổi tiếng nhất, địa vị trong giới võ thuật Nhật Bản cũng nằm trong mười nhân vật đứng đầu. Bây giờ lại khiêu khiến với nàng, việc này quả là có chút ngoài ý muốn.

Mặc dù võ công Hoắc Linh Nhi cao cường nhưng dù sao cũng là tân tú, không thể so sánh với vị quán chủ này. Bây giờ quán chủ của đại môn phái này lại từ bỏ thân phận, khiêu chiến với nàng thì quả thật có vấn đề.

"Tất nhiên, Hoắc tiểu thư, ta khiêu chiến với ngươi, không biết ngươi có chấp nhận hay không?" Cung Thành Dã nghiêm túc nói, đồng thời hắn lấy từ trong người ra hai bản hợp đồng, dùng răng mình cắn vào ngón tay, lấy máu ấn vào trên bản hợp đồng.

"Hai bản hợp đồng này chính là thư luận võ tử vong, nếu một bên chết đi thì người bên đó không được truy cứu trách nhiệm và sự cố. Hoắc tiểu thư xem một chút, nếu như đồng ý thì xin mời ký tên".

"Sanh tử văn thư? Được rồi, ta tiếp nhận".

Hoắc Linh Nhi đứng dậy, tiện tay nhận lấy bản hợp đồng, nhìn thoáng qua rồi lấy một cây bút bi từ trong túi xách ra ký tên mình vào.

Vương Siêu nhìn hành động của nàng thì cũng không ngăn cản và nói thêm điều gì, ánh mắt hắn đặt trên người Ngô Cơ.

"Ngô Cơ, lấy võ công quyền pháp hiện tại của ngươi cũng không có tư cách khiêu chiến. Bất quá cũng được, ta ngồi im tại đây, trước tiên thử một chút công phu của ngươi. Nếu như ngươi có thể trụ được, không chết thì ta sẽ chính thức ký hợp đồng giao thủ với ngươi".

Ngô Cơ nghe xong thì suy nghĩ một chút, đột nhiên ánh mắt lộ ra vẻ trêu đùa."Ồ? Ngươi ngồi như vậy thử công phu của ta? Nhưng chúng ta cách xa nhau mười mét, chẳng lẽ ngươi cách không phát chưởng sao?"

"Ài! Ngươi cứ tiếp chiêu đi, hy vọng ngươi không giống như người yêu Diệp Huyền đã chết của ngươi" Vương Siêu lắc đầu, cũng không thèm nhắc lại. Cùng lúc đó tay hắn kết thành "Xúc Địa ấn", nhẹ nhàng ấn lên mặt đất.

Một ấn của hắn vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ là phật tổ hái hoa. Nhưng một nhấn này trong lúc đó lại phát ra lực lượng vô cùng lớn, oanh kích lên mặt đất!

Ầm ầm!

Hắn chỉ nhấn tay một cái thì cả đạo tràng đều rung lên. Mặc dù không có uy lực như lần dậm châm tại giảng đạo quán ngày hôm qua, nhưng cũng không hề kém hơn bao nhiêu.

Phành! Phành! Phành!

Ba tấm ván gỗ bùng nổ nứt ra! Những mảnh vụn gỗ bén nhọn bùng nổ bay vút lên không trung!

Ngay khi những mảnh gỗ bay lên không trung thì đột nhiên Vương Siêu ra tay, ngón tay búng ra như đạn bắn.

Băng! Băng! Băng!

Những mảnh gỗ bị Vương Siêu dùng tay búng đi, phát ra tiếng rít chói tai thê lương, hướng thẳng về phía mặt Ngô Cơ!

Thì ra là Vương Siêu dùng chiêu này để thử nghiệm!

Hắn ngồi bất động, chỉ là nhấn lên mặt đất một cái khiến tấm ván gỗ nứt ra, sau đó dùng thủ pháp tuyệt đỉnh "Thủy tích thạch xuyên" đánh lên mảnh gỗ, đánh tới Ngô Cơ.

"Không ổn!"

Ngô Cơ nằm mơ cũng thật không ngờ tới Vương Siêu lại công kích nàng bằng cách này. Ngay lúc Vương Siêu kết "Xúc Địa ấn" thì cả đạo tràng đều rung lên, mà trong lòng nàng của cả kinh.

Trong phút giây khi hoảng sợ này thì cơ mặt của nàng run lên kịch liệt, tựa hồ cảm giác được sự nguy hiểm vô cùng.

Thủ pháp "Thủy tích thạch xuyên" của Vương Siêu kinh khủng đến cỡ nào? Chính là một giọt nước bắn đi cũng có thể dễ dàng đánh nát một cái chén, càng huống chi là vật cứng rắn như gỗ!

Lúc này Ngô cơ muốn tránh cũng không kịp, đột nhiên khuỷu tay nàng rung lên, phá không phát ra tiếng như đại thương đang lắc lư, đánh tới khối gỗ.

Phành! Cả khối gỗ nát bấy.

Nhưng là, sau khối gỗ lớn này vẫn còn một khối gỗ nhỏ khác.

Ngay khi khối gỗ lớn bị đánh vỡ thì toàn thân Ngô Cơ cũng bị chấn động, lực lượng trong khối gỗ rất lớn.

Ngay khi nàng chấn động thì chỉ thấy một điểm đen đang càng lúc càng lớn dần, tiếp theo hai mắt tối sầm.

"A!"

Nàng phát ra tiếng kêu thảm thiết, lập tức lấy tay bịt kín mắt trái của mình, máu tươi từ trên mặt nhanh chóng bị giữ lại, quả thực kinh tâm động phách.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-458)


<