Vay nóng Tinvay

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 382

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 382: Đột tập
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Siêu sale Shopee

Ngay lúc tướng quân Mike Lavin của bộ đội "Terminator" nước Mỹ mượn sức các đại sư hàng đầu thế hệ trước của Nhật Bản tiến hành cuộc chiến "Đánh BOSS", bàn luận kế hoạch ám sát Vương Siêu thì tổ chức tình báo cường đại của Đường Môn tựa hồ cũng đã nhận ra một ít dấu vết.

Tại Jakarta, trong phòng làm việc của trường Minh Luân Đường.

Buổi sáng Vương Siêu ngồi nói chuyện với Đường Tử Trần, xế chiều chỉ Hoắc Linh Nhi luyện công, đêm đến đang lúc muốn về biệt thự cạnh biển của mình nghỉ ngơi thì lại bị Tạ Lỵ gọi lại, xin một số chỉ thị từ hắn.

"Gần đây chính phủ Indonesia và quân đội nước Mỹ đang bí mật hội đàm và tiếp xúc rất nhiều. Một ít sản nghiệp, trụ sở, trường học của Đường Môn chúng ta cũng đã bị một số ít dân bản xứ Indonesia âm thầm quan sát, hơn nữa chúng ta hình như cũng biết được một ít tin tức, rằng bộ đội đặc chủng Mỹ đang ẩn núp ở Nam Dương. Nước Nga cũng có chút động tĩnh, căn cứ vào một loạt những phân tích thì rất có thể những người này nhắm vào Đường Môn chúng ta".

Vương Siêu ngồi trên ghế, bên cạnh hắn là Tạ Lỵ, là người quản lý cả Nam Dương, tổng quản các vụ việc lớn ở Đường Môn. Bây giờ Tạ Lỵ đang báo cáo một loạt động tĩnh không bình thường đang phát sinh trong mấy ngày qua ở Nam Dương.

Mặc dù trên danh nghĩa thì Vương Siêu là người đứng đầu Nam Dương Đường Môn, nhưng tất cả mọi việc đều quản lý sơ sài, chuyện tình gì lớn cũng là do ủy viên hội quân sự Nam Dương Đường Môn trực tiếp quyết định, một ít việc nhỏ thì Tạ Lỵ cũng không cần phải phiền toái đi xin chỉ thị, ý kiến của Vương Siêu. Dù sao thì Vương Siêu ngoại trừ võ công thiên hạ đệ nhất ra thì đối với các phương diện khác so với người bình thường không sai biệt nhiều lắm, nhất là ở phương diện quản lý sự tình thì lại không am hiểu.

Nhưng hôm nay Tạ Lỵ lại trực tiếp báo cáo cho Vương Siêu, như vậy đã đủ để chứng minh chuyện này vô cùng quan trọng.

"Việc này có vẻ rất bình thường" Vương Siêu nghe được báo cáo của Tạ Lỵ thì cũng không thèm để ý: "Đường Môn chúng ta tại Nam Dương có thế thế lực quá lớn, sản nghiệp cũng nhiều, cây to đón gió, trên phương diện này đã sớm bị chính phủ Indonesia chú ý. Hơn nữa chúng ta ở phía sau bức màn thao túng chuyện tình ở đại hội võ thuật, vô luận là quân đội Mỹ hay quân đội Nga đều cũng đã âm thầm chú ý đến. Phái chút gián điệp đến cũng không phải là điều quá ngạc nhiên. Trước khi hắc quần giới có phái gián điệp đến dò xét thực lực của ta, trình độ bọn chúng cũng chỉ như con kiến mà thôi".

"Nhưng chuyện này ta cảm giác có chút không đúng" Trên mặt Tạ Lỵ hiện lên thần sắc lo lắng, "Vốn sau khi hắc quyền giới cử gián điệp tới dò xét xong thì số lượng gián điệp trên các phương diện đều giảm bớt. Việc này rất bình thường, chắc là thu thập xong tin tức số liệu về thực lực của ngươi thì quay trở về tiến hành phân tích. Ta phỏng đoán trước khi đại hội võ thuật chính thức diễn ra thì chúng ta còn có một quãng thời gian an bình. Nhưng tình hình Nam Dương bây giờ lại có chút ngo ngoe muốn động đậy, hình như có chút bất thường".

Thì ra là trong mấy ngày Vương Siêu đánh chết vua hắc quyền, sau khi trở về nước được hơn mười ngày thì trong mười ngày này lại sống an dật. Mỗi ngày hoặc là ở cùng một chỗ với Đường Tử Trần hoặc là bỏ thời gian ra để bàn luận quyền pháp với Hoắc Linh Nhi và Đàm Văn Đông, cũng không có đại sự gì xảy ra. Mà mấy quyền sư Bạch Tuyền Di, Diệp Hồng, Sa Lượng bây giờ cũng đã bắt đầu bế quan, chưa hề xuất hiện, hiển nhiên là muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị bộc phát khi đại hội võ thuật diễn ra. Nhưng nhóm thành viên ủy viên quân sự dưới trướng của tổng quản đại cục Nam Dương Đường Môn Tạ Lỵ lại phát hiện ra một ít tình huống dị thường.

Đó chính là sau khi hắc quyền giới bị đánh cho tàn phế, thế cục ở Nam Dương vốn đã an định. Nhưng mấy ngày nay lại đột nhiên bắt đầu muốn ngọ ngậy. Đầu tiên là quan chức của chính phủ Indonesia cùng với một số quan chức quân đội Mỹ âm thầm tiếp xúc. Sau đó một số dân bản xứ hắc bang Indonesia dưới thế lực ngầm đã muốn động đậy, tiến hành chăm chú quan sát các trụ sở của Đường Môn, sản nghiệp tựa hồ muốn thu thập một số tin tức tình báo. Sau đó một ít gián điệp bộ đội nhạy cảm của Đường Môn cũng đã phát hiện ra rất nhiều gián điệp, thậm chí bộ đội đặc chủng cũng bí mật tiến vào Indonesia.

"Ta hoài nghi, một loạt hành động như vậy rất có thể là nhắm vào Siêu ca ngươi, cho nên tới báo cáo với ngươi, hy vọng mấy ngày này cảnh giác thêm một chút. Ta đồng thời sẽ tăng cường bảo vệ trên một số phương diện cho ngươi".

Tạ Lỵ trịnh trọng nói.

"Nhằm vào ta mà tới?" Vương Siêu cười cười: "Tổ chức tình báo của Đường Môn chúng ta không thể nói là không cường đại, cho dù có người muốn nhằm vào ta thì đầu tiên cũng phải qua được ít nhất vài trăm người trang bị vũ trang, tiến hành vây quanh phong tỏa ta thì mới có hy vọng đối phó ta. Bất quá quy mô vũ trang lớn như vậy thì khẳng định không thể qua được lỗ tai của tổ chức tình báo Đường Môn. Về phần bố trí các tay súng bắn tỉa, sát thủ... vân vân, thì ngươi không cần lo lắng cho ta. Cho dù tổ chức đệ nhất thế giới của thủ lĩnh GOD đến ám sát thì đối với ta cũng không thành công, càng huống chi là người khác? Nhưng các ngươi phải cẩn thận một điểm, các ngươi là tầng lớp lãnh đạo Nam Dương Đường Môn, mỗi ngày đều phải xử lý một lượng lớn chuyện tình. Nếu như bị ám sát thì khẳng định công tác quản lý của Đường Môn chúng ta sẽ lâm vào cảnh hỗn loạn. Cho nên ta đã sớm phái bọn người Lữ Lão Lộc làm bảo tiêu cho các ngươi, cho nên cũng không có vấn đề gì, bây giờ cứ yên lặng mà xem những thay đổi bên ngoài".

Tổ chức tình báo của Đường Môn vô cùng rộng lớn, từ tầng lớp cấp cao, phú ông, cho tới bình dân, hắc đạo đều thu thập được tin tức từ mọi ngả đường phát ra. Mỗi ngày đều có lượng lớn nhân viên tình báo thu thập tin tức, sau đó tiến hành phân tích, đánh giá, xem thử cái nào là thật, cái nào là giả, hoặc tin tức nào hữu dụng.

Cho nên bất cứ tin tức nào trong phạm vi Nam Dương thì cơ hồ không thể qua được Đường Môn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao mặc dù kẻ thù của Vương Siêu có mặt khắp nơi trên thế giới, muốn giết người của hắn bằng mọi giá, ngay cả quân đội của mấy đại quốc gia cũng hận hắn thấu xương, nhưng thủy chung vẫn không làm gì được hắn.

Có tổ chức tình báo khổng lồ, quân đội của mình được trang bị vũ trang, có vô số quan hệ rộng lớn, vô số tài phú. Người như vậy thì coi như không có võ công thì cũng không phải là người bình thường, người ngoài nghĩ muốn giết hắn cũng không phải dễ dàng như vậy. Càng huống chi thể lực của bản thân Vương Siêu đã vượt xa gấp trăm lần quyền pháp đại tông sư bình thường, là chuyên gia về trảm thủ.

Bây giờ đối với bộ đội đặc chủng ám sát mình, tay súng bắn tỉa, sát thủ thì Vương Siêu hoàn toàn không để trong lòng. Năng lực của bản thân thì hắn là người nhận biết rõ ràng nhất.

"Lúc còn nhỏ, ta sống ở nông thôn, lúc ấy ta như một tên tội phạm giết người, phải chạy trốn lên ngọn núi, kết quả là hơn một ngàn cảnh sát được huy động, lại phát động thêm quần chúng, trải qua hai ngày hai đêm lục soát mới tìm thấy ta. Nếu bây giờ mà sử dụng quân đội tới bắt ta thì không biết phải huy động tới bao nhiêu binh lính nữa? Vấn đề này quả đúng là thú vị. Bất quá tại Nam Dương ta không nhìn ra ai có khả năng, trong nước cũng không có".

Vương Siêu nghĩ tới vấn đề này thì cảm thấy rất khó đoán biết, nên hắn lắc đầu không thèm nghĩ tới nữa.

Nam Dương là địa bàn của hắn, hắn cũng có quân đội được vũ trang, không ai có dũng khí để bao vây tiêu diệt hắn, cho dù là quân đội của chính phủ cũng không thể.

"Được rồi, hiện tại bọn người Lữ Lão Lộc đã học được một chút kiến thức về quân sự, khả năng kỹ xảo phản ám sát như thế nào rồi?" Vương Siêu hỏi Tạ Lỵ.

Sáu vị quyền pháp đại sư Lữ Lão Lộc luận võ bị bại dưới tay Vương Siêu mà trở thành quản gia của hắn. Bất quá bọn họ có tư cách của võ thuật đại sự, bảo bọn họ làm quản gia thì không thích hợp. Cho nên Vương Siêu để cho bọn họ tại Đường Môn học tập một ít kỹ xảo phản ám sát được quân sự hóa, để có thể tự bảo vệ mình trên một số phương diện, ngoài ra còn có thể bảo vệ người khác.

Nam Dương này là một nơi vô cùng không an toàn, mặc dù bạo lực, tội phạm ở Mỹ cũng rất nghiêm trọng nhưng đối với Nam Dương mà nói thì quả thực chỉ giống như đứa bé đang chơi đùa. Trước kia Hỗn quyền sư tại Nam Dương cũng có võ công lợi hại nhưng lại bị hắc thương đánh chết, người ám sát rất nhiều. Cho nên các võ sư hiện nay ở Nam Dương cơ hồ đều nghiên cứu qua kỹ xảo phản ám sát. Mà Bạch Tuyền Di chính là bậc thầy về phương diện này.

Mặc dù quyền pháp của bọn người Lữ Lão Lộc tuy cao, sự mẫn cảm cũng cao, nhưng đối mặt với những kẻ ám sát, đủ loại thủ đoạn ngắm bắn thì khó lòng đề phòng, cho nên phải để cho bọn họ học tập và hiểu rõ một vài thủ đoạn về ám sát.

"Bọn họ vốn không phải là người có tư chất tệ, chỉ cần hiểu rõ một chút cũng đã đủ để ứng phó nhiều việc, bây giờ bảo vệ chúng ta rất thích hợp, ít nhất là trong những ngày vừa qua. Hoàng Ngữ Thanh tại Malaysia mời đến một cao thủ ám sát, trong nháy mắt đã bị giết".

Tạ Lỵ gật đầu, tỏ vẻ tất cả đều tốt, sau khi báo cáo hết tất cả tình huống, nàng ngẩng đầu nhìn một chút sắc trời bên ngoài, chỉ thấy một màn đêm mênh mông, hiển nhiên lúc này màn đêm đã buông xuống.

"Siêu ca ngươi hãy về biệt thự cạnh biển mà nghỉ ngơi đi. Ta đi bố trí xe cộ trước, xem có chướng ngại và tình huống gì không. Mấy ngày này cứ cẩn thận thì vẫn tốt hơn" Tạ Lỵ nói.

"Không cần phải phiền toái như vậy chứ" Vương Siêu nhíu mày.

Hiện giờ Vương Siêu đang ở trong trường học Trung Quốc Minh Luân Đường, nơi hắn ở là gia lâm trang viên ngoại ô ở cạnh biển. Từ trong nội thành tới ngoại ô thì phải đi qua biển, lộ trình khoảng 10km.

Giống như phần lớn phú hào, biệt thự của Vương Siêu được xây ở vùng nông thôn thanh tịnh. Mà tổng bộ công ty ở trong thành, có hai nơi để đi. Đồ đệ Hoắc Linh Nhi thì sống trong công ty, còn Đường Tử Trần thì sống trong biệt thự, Vương Siêu muốn dạy đồ đệ, lại muốn gặp vợ thì cũng chỉ có hai nơi để đi.

Diện tích gia lâm trang viên cạnh biện của Vương Siêu rất lớn, bốn phía đều có cảnh vệ canh gác, còn có trạm gác ngầm đề phòng nghiêm ngặt. Trên biển thì đêm đêm đều có ca nô được trang bị vũ trang đi tuần tra, không ai có thể ẩn núp tiến vào được.

Mà trong trường học Minh Luân Đường lại càng vì phòng ngừa giết chóc bạo loạn mà thành lập một pháo đài chắc chắn. Càng an toàn hơn chính là bốn phía dẫn đến Đường Môn, cơ sở ngầm rậm rạp, càng không thể xảy ra chuyện gì.

Duy chỉ có một chuyện chính là, mỗi ngày Vương Siêu đều tự mình biệt thự của mình đến công ty, quãng đường hơn 10km. Nếu có người muốn ám sát Vương Siêu thì trên con đường này bố trí mai phục là lựa chọn tốt nhất.

Ý tứ của Tạ Lỵ bây giờ chính là sau này mỗi ngày khi Vương Siêu muốn đi ra ngoài, thì trước tiên phái người dọn dẹp sạch sẽ đoạn đường, sau đó phái người lái xe đi qua, giả bộ là Vương Siêu lái xe đi, hư hư thật thật, làm cho người ta khó có thể cân nhắc, đây hoàn toàn là dựa theo cách bảo vệ người lãnh đạo của các quốc gia khác.

"Không nói đến phiền toái, hơn nữa khi phái người đi kiểm tra dọc đường thì sẽ gây nên động tĩnh rất lớn. Dù sao Đường Môn chúng ta cũng không phải là chính phủ Indonesia, có một số việc làm quá lợi hại chỉ sợ sẽ khó có thể duy trì cục diện cân bằng hiện nay. Vả lại ngươi làm như vậy thì rất trói buộc ta, bây giờ còn có ai có thể giết được ta nữa?"

Vương Siêu phản đối đề nghị này của Tạ Lỵ.

Đích xác, mỗi ngày trước khi xuất phát đều phải phái người đi dò đường, lại dùng xe cộ giả bộ, như vậy rất phiền phức.

"Cũng được, Siêu ca. Ta sẽ bí mật chú ý các phương diện tình báo, nếu có chuyện gì sẽ kịp thời báo cáo cho ngươi biết" Tạ Lỵ biết Vương Siêu đã phản đối sự việc thì trên cơ bản đã không làm được nữa.

"Tốt lắm, ngươi cũng nên chú ý an toàn của mình" Vương Siêu đứng dậy đi ra bên ngoài, tiến vào trong xe của mình rồi lái xe rời khỏi trường học Minh Luân Đường.

Tạ Lỵ nhìn xe Vương Siêu dần đi khuất, "Mấy ngày nay có một số tin tức tình báo có chút khác thường, bất quá nếu đích thật muốn nhằm vào Siêu ca thì dường như cũng không nên xuất ra lực lượng quân sự vũ trang với quy mô lớn như thế. Lần trước ba tuyệt đỉnh cao thủ Đan Kình Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch, Y Mãi Đề muốn ám sát Siêu ca ở Singapore cũng không thành công, ngược lại còn bị Siêu ca đánh chết một người. Ám sát đối với Siêu ca mà nói thì căn bản không có tác dụng, ta nên chú ý kỹ một chút đến tình huống điều động quân đội thì tốt hơn".

Đường sá đi lại ở Indonesia chỉ có trong thành là tốt, ra khỏi thành thì không tốt lắm, đây cũng là một quốc gia có kiến trúc xây dựng không phát triển, cho dù là đường bên ngoài thủ đô thì cũng có chút không bằng phẳng. Bất quá cái này Vương Siêu cũng chấp nhận, cho dù là trong nước, ngay cả Bắc Kinh thì đường sá cũng không được tốt lắm, càng huống chi một nước nhỏ như Indonesia?

Mặc dù đường sá không tốt, nhưng xe của Vương Siêu không bị xóc nảy một chút nào, bởi vì xe của hắn rất cao cấp, đặc biệt êm, chẳng những có thể phòng được động đất mà còn có thể phòng cả đạn.

Mỗi lần Vương Siêu đi ra, thì bố trí không lớn cũng không nhỏ. Phía trước là một xe mở đường, phía sau là một xe cản hậu, xe của hắn đi ở giữa. Không phải là đường hoàng nhưng cũng không huyên náo.

Trước khi xe của hắn xuất phát thì đều có nhân viên chuyên môn đến tiến hành kiểm tra, bởi vì phòng ngừa địch nhân lắp đặt bom hẹn giờ.

Đề phòng chu đáo như vậy, cùng với việc kiểm tra tất cả các chi tiết thật ra đã giảm cho Vương Siêu không ít nguy hiểm. Mặc dù Vương Siêu cũng không cần những thứ này, nhưng có người để ý giùm hắn thì có thể làm cho hắn bớt phải lo lắng, không cần mỗi ngày mỗi khắc đều phải tập trung tinh lực phòng bị nguy hiểm.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Đêm đến, ánh đèn hai bên đường rất yếu ớt, Indonesia thuộc về khu vực nhiệt đới. Sau khi ra khỏi thành thị thì hai bên đường đều là những cây tùng cao lớn. Phía dưới cây tùng lại là những bụi cây thấp bé dày đặc, khắp nơi đều là rừng dừa, vườn cao su, vườn chuối. Những khu vườn này thật ra rất thích hợp cho những người mai phục, Lần nào trước khi Vươn Siêu ra đường thì Tạ Lỵ đều phái người kiểm tra cẩn thận cũng là bởi vì nguyên nhân này.

Ba chiếc xe đi trên đường, đoạn đường đã qua, đèn xe phía trước chiếu sáng giống như quang hoa của tuyết.

Vươn Siêu yên lặng ngồi giữa xe, nhắm mắt lại tựa hồ như đang dưỡng tinh thần. Bất quá lỗ tai hắn cũng đã toàn lực buông ra nghe ngóng, dọc đường đi cây cỏ hai bên có tiếng côn trùng kêu hắn cũng nghe được rõ ràng.

Trong cảm giác của hắn, gió đêm, lá cây xào xạc, tiếng côn trùng kêu, tất cả những âm thanh này đều hợp thành một bản giao hưởng hài hòa về đêm của vùng ngoại ô Nam Dương.

Loại tinh thần trạng thái này của Vươn Siêu có thể nói là tùy thời có thể dung hợp hoàn mỹ với cảnh vật xung quanh. Nếu như có người muốn ẩn núp giết hắn, mặc dù không có một chút tiếng động nào nhưng hiển nhiên sẽ phá hư trạng thái này, vì thế hắn sẽ phát hiện được.

"A? Tình báo của Tạ Lỵ quả thật chuẩn xác? Thật đúng là có kẻ không sợ chết?"

Xe chạy trên đường nhanh như chớp, đã đi được một nửa quãng đường. Những hàng chuối trải dài hai bên đường phát ra mùi thơm mát, nhưng là trong một khoảnh khắc, Vươn Siêu cảm giác được từ hàng chuối hai bên đột nhiên phát ra địch ý mãnh liệt với mình!

o0o

Dừng!

Vươn Siêu cảm giác được luồng địch ý này, hai mắt mở to, đột nhiên giơ tay lên quát một tiếng!

Tài xế lái xe cho Vương Siêu là một thành viên trong bộ đội Long Xà, là nhân tài hiến có, kỹ thuật vô cùng thành thục, phản ứng cũng phi thường mẫn cảm, chỉ một chút đã dừng lại. Đồng thời hai xe ở phía trước và phía sau cũng lập tức cảm giác được tín hiệu, dừng lại sát nhau. Từ bên ngoài nhìn vào, thì quả thực ba chiếc xe này giống như đang biểu diễn, trong lúc đang chạy nhanh như chớp thì đột nhiên dừng lại, hòa hợp chỉnh tề thành một thể, căn bản là giống như đội xe biểu diễn chuyên nghiệp.

Ngay tích tắc lúc xe dừng lại!

Ầm!

Những hàng chuối hai bên đường đột nhiên bộc phát ra hai tiếng nổ thật lớn, sau đó súng lửa bắn ra, hai quả đạn hỏa tiễn bay tới chiếc xe của Vương Siêu đang ngồi!

Nhưng là! Ngay lúc tiếng xé gió ầm ầm vừa mới vang lên, cơ hồ còn chưa xuất hiện thì Vương Siêu đã mở cửa xe bước ra ngoài!

Lòng đường rộng hơn mười mét, Vương Siêu cảm giác được địch ý thì sau khi kêu xe dừng lại, chỉ sau đó khoảng 0, 1 giây đã bước xuống xe. Khi xuống xe hắn cũng không dừng lại mà cước bộ giẫm lên mặt đất! Giày được cởi ra, lộ ra một đôi chân trần, ngón chân đồng thời in thật sâu lên mặt đất, hắn hướng về phía trước nhảy vào bụi chuối ven đường.

Động tác đó của hắn, cơ hồ vừa đúng lúc hai quả hỏa tiễn nổ ùng ngay xe của hắn, lực nổ cực mạnh, lập tức phá tan chiếc xe thành từng mảnh nhỏ! Đồng thời xăng trong xe cũng thoát ra, bốc cháy hừng hực!

Xe của hắn mặc dù có thể chống được đạn, nhưng lại không thể đỡ được uy lực lớn của hỏa tiễn!

Cùng lúc đó, chiến sĩ bộ đội Long Xà đã ở trong tình cảnh chỉ mành treo chuông, từ trong xe lăn ra, nét mặt thống khổ. Hắn tuy trốn được không bị nổ tan xương nát thịt nhưng cũng bị lực nổ chấn mạnh, cùng với vỏ đạn, lửa táp vào thân thể khiến cho nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất. Hiển nhiên là đã bị lực dư âm của vụ nổ làm cho ngất đi!

Đồng thời hai chiếc xe còn lại cũng bị công kích!

Hỏa lực dày đặc được bắn ra, khiến cho cảnh đêm mông lung trở thành cảnh giết chóc! Một lượng lớn đạn được bắn ra rốt cục đã phá tan phòng ngự của hai chiếc xe, kính chống đạn bị vỡ vụn hoàn toàn. Hai chiến sĩ Đường Môn bên trong chưa kịp thoát ra cũng bị bắn thành trăm ngàn lỗ thủng.

Hỏa lực quá ư là dày đặc!

Người lái xe cho Vương Siêu đều là chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Đường Môn, những người được tuyển vào bộ đội Long Xà đều có thể lực cường hãn, phản ứng nhanh nhẹn, đã trải qua trăm trận chiến. nhưng dưới tình huống hiện tại lại chỉ có thể bỏ mạng, bởi vậy có thể thấy được lần đánh lén này rất mạnh!

Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh xuống đầu!

Tốc độ đánh lén như vậy, mức độ đạn bắn dày đặc như vậy khiến cho người ta không có cơ hội phản ứng. Căn bản không phải là điều mà bộ đội có thể làm được, ẩn dấu tiếng động, cũng không thể trong nháy mắt bộc phát ra lực lượng hung mãnh như thế.

Có thể nói lần đánh lén này, hỏa tiễn, đạn bắn dày đặc, không nói đến chiến sĩ tinh nhuệ bộ đội Long Xà, cho dù là thành viên tiểu đội Luân Hồi, cao thủ Hóa Kình thì cũng chỉ có thể ngẩng đầu lên chịu chết, không có nửa điểm né tránh tìm đường sống!

"Hư, đại công cáo thành, BOSS đã bị đánh chết! Lập tức tìm kiếm thi thể rồi trở về!"

Ngay lúc bom nổ mạnh, bên trong vườn chuối cách vụ nổ khoảng một trăm mét có một người mặc bộ quần áo ngụy trang, mang vũ trang hạng nặng, nửa quỳ trên mặt đất, cầm trong tay khẩu bazooka màu đen đang bốc khói. Hắn thấy không có kẻ nào thoát ra được thì nhất thời hưng phần phát ra một tiếng gầm rú trầm thấp.

Đó đúng là một thành viên bộ đội "Terminator"! Là chiến sĩ có năng lực siêu cường! Trong tất cả binh sĩ nước Mỹ lựa ra mười hai người mạnh nhất!

Mặc dù hắn nổi tiếng là tỉnh táo, nhưng sau khi thành công vẫn không nhịn được phát ra tiếng gầm rú trầm thấp. Bởi vì mấy ngày qua, bọn họ vì chuẩn bị cho kế hoạch "Đánh BOSS" này mà đã chịu áp lực quá nặng nề!

Trong tâm trí của quân đội nước Mỹ thì Vương Siêu giống như một Ma Vương cường đại, tốc độ như u linh! Bọn họ đến ám sát Vương Siêu thì nhất định phải chết!

Bọn họ mai phục Vương Siêu trên con đường này không biết đã chuẩn bị nhiều ít thế nào, bao nhiêu kế hoạch, vừa phải dùng thủ đoạn dấu diếm tai mắt của Đường Môn, rốt cục mới có thể đợi được xe Vương Siêu đi qua! Có thể nói trận này đã được chuẩn bị đầy đủ tới cực điểm! Đồng thời tâm lý của bộ đội "Terminator" cường đại nhất nước Mỹ này cũng phải hứng chịu sự hành hạ đến cực đoan.

Bộ đội cường đại nhất này tham gia chiến tranh ở Iraq, khi bất ngờ tấn công vào sào huyệt của tổ chức khủng bố thì cũng chưa từng chịu áp lực nặng nề như nhiệm vụ lần này, phải chuẩn bị kết hoạch chu đáo đến từng điểm nhỏ nhất.

Bây giờ đột nhiên thành công, rốt cục đã giết được Vương Siêu, tâm lý đươc thư giản, rốt cục không nhịn được mà hét lên giải phóng sự hưng phấn trong lòng.

Nhưng là, ngay lúc hắn vừa hô lên thì trong ánh đèn hồng ngoại nhìn xuyên đêm, đột nhiên chợt lóe lên hình ảnh của một người. Người này mặc quần áo màu trắng, chân trần, trên chân không có một chút bùn hoặc tro bụi, trắng trong suốt, hai mắt sâu thẳm nhìn về chằm chằm về phía bộ đội "Terminator" như hắn.

"Á!"

Tâm thần cứng cỏi cường đại của người chiến sĩ da đen này bị sự xuất hiện bất ngờ của người đó mà bị hù dọa giật mình, hắn mãnh liệt đứng dậy, nhưng khi vừa cử động thì đột nhiên phát hiện thân thể của mình đã bị khống chế.

Lúc này hắn mới phát hiện, bản thân mình không biết từ lúc nào đã rơi vào trong tay của người thiếu niên chân trần mặc áo trắng này!

Vóc người hắn hết sức cao lớn, nhưng bây giờ lại bị thiếu niên này ôm lưng, dùng tay nhấc bổng lên, giống như không hề nặng chút nào, đối phương giống như là đang nâng một con gà nhỏ!

Người thiếu niên mặc áo trắng, chân trần này đúng là Vương Siêu.

Ngay khi Vương Siêu vừa bước xuống xe, nhảy vào vườn chuối thì cũng đã tập trung vào vị trí của người bắn ra hỏa tiễn. Chỉ một bước đã tới nơi, dùng một tay nắm lưng đối phương nhấc bổng lên cao.

"Thì ra là người Mỹ! Thân thể tố chất tốt lắm, cũng đủ để kiêu ngạo! Lại dám bắn hỏa tiễn vào ta! Nếu đổi là người khác thì lần này đích xác đã chết".

Vương Siêu đề cập tới người người da đen này, lúc bắt được hắn thì đã biết được thân thể tố chất của hắn cường hãn bao nhiêu.

Vương Siêu đã gặp qua quân nhân đứng đầu như Trường Phong, Lợi Kiếm, nhưng người lính da đen trong tay này, trên phương diện thân thể tố chất thì so với đám quân nhân đứng đầu đó còn cường hãn hơn!

"Bunde!"

Ngay lúc Vương Siêu nhấc người lính da đen này lên không thì xa xa truyền tới thanh âm trầm thấp khàn khàn, rồi lại có thêm một thanh âm của phụ nữ vang lên!

Vương Siêu đảo mắt nhìn xung quanh thì phát hiện một người phụ nữ cũng đang ẩn núp ở bụi cây trong vườn chuối cách đó năm mươi mét, cũng là binh lính! Người này bật dậy, tay thoáng một cái đã dùng súng tự động bắn về phía đầu mình!

Trước khi đối phương bóp cò thì thân thể Vương Siêu hơi hạ xuống, cánh tay tay đang nắm người lính da đen hung hăng nhấn xuống mặt đất một cái.

Binh sĩ da đen này không có một chút năng lực phản kháng, cả đầu bị ấn thật sâu vào trong đất, phát ra tiesp rốp nặng nề.

Vương Siêu mượn lực của một ấn này, né được viên đạn, thân thể như tên rời dây cung, trong nháy mắt đã phóng tới trước mặt nữ binh.

Hai mắt nữ binh nước Mỹ này đóng lại, đột nhiên giơ tay lên, thân thể lui nhanh về phía sau để phòng ngự, biểu hiện ra tố chất vô cùng xuất sắc!

Mặc dù không nhìn thấy động tác của Vương Siêu, nhưng bản năng đã khiến nàng xuất ra một phòng ngự hiệu quả nhất có thể, như vậy có thể thấy tốt chất cao như thế nào.

Nhưng là, lực lượng của nàng trước mặt Vương Siêu căn bản không đáng nhắc tới.

Ngón tay Vương Siêu thò ra, đâm một cái!

Phành!

Trên đầu của nàng hiện ra một lỗ máu, cả người bay thẳng ra bên ngoài, té ngã trên mặt đất, giãy dụa một cái rồi tắt thở.

Đây là nữ binh sĩ duy nhất trong tiểu đội mười hai người "Terminator", cũng là người giết người không gớm tay, là người đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ tàn nhẫn, lại bị một ngón tay của Vương Siêu xuyên đầu, chết sạch.

Ngay cả khi Vương Siêu giết xong hai người thì cũng không dừng lại, trực tiếp phóng tới một bụi cây phía tây vườn chuối, nơi nào cũng có một binh lính ẩn núp, cầm trong tay súng ống. Hắn nghe thấy động tĩnh thì nhảy dựng lên.

Nhưng Vương Siêu đã tới ngay trước mặt hắn, đấm vào mặt hắn một quyền, hắn dĩ nhiên là không kịp đón đỡ. Bộ mặt bị đánh cho huyết nhục mơ hồ, bên trong đầu phát ra một âm thanh ùng ục, não tương chảy ra như nước.

Thân thể hắn còn chưa ngã xuống thì Vương Siêu đã rời đi.

Thân hình Vương Siêu không ngừng phiêu hốt qua lại trong vườn chuối, hành động của hắn cũng chính là lá chắn tốt nhất. Lại thêm sự mẫn cảm của hắn, có thể cảm nhận được người nào ở địa phương nào mà không cần nhìn bằng mắt. Những binh lính này mặc dù cường địa nhưng lại quá non, trước mặt hắn không chịu nổi một kích.

Chỉ trong một khắc khi bước vào vườn chuối, Vương Siêu giống như mãnh hổ nhảy vào đám cừu, đối thủ hoàn toàn không có một chút năng lực phản kháng!

Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!

Cước bộ Vương Siêu rất nhanh, một bước đã đi hơn trăm mét, di chuyển chỉ trong năm, bảy giây đồng hồ thì đã có năm thi thể binh lính cường địa ngã rầm rầm trên mặt đất, đều là mất mạng bởi một quyền, bộ xương toàn thân nát bấy, nội tạng vỡ tan.

Mười hai người trong tiểu đội "Terminator" trong nháy mắt đã chết tám người...!

Sàn sạt, sàn sạt!

Từng tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, nhưng có một tiếng không lọt qua được lỗ tai của Vương Siêu.

"Tập trung chạy trốn cả rồi? Trong đó có một người có võ công không kém, nghe tiếng động nhẹ nhàng như vậy thì có thể so với Đoạn Quốc Siêu Thủy Chuẩn năm đó. Nước Mỹ từ khi nào sau khi Worton, Morgan chết còn có thêm cao thủ như vậy? Bất quá hôm nay không thể thoát được!"

Vương Siêu nhắm mắt lại, hắn rõ ràng cảm giác được mình mới vừa rồi giết chết tám người. Những binh lính còn lại thấy vậy đã tập trung cùng nhau chạy trốn!

"Tướng quân, BOSS không bị tiêu diệt! Tại sao lại có thể như vậy. Tám người trong số chúng ta đã chết!" Tại một chỗ sâu trong vườn chuối, Mike Lavin và bốn binh lính đang cùng một chỗ, chạy nhẹ như mèo, bay nhanh về phía trước. Nhìn bằng mắt thường thì thấy những người này so với mèo chạy trong đêm thì còn muốn nhanh hơn, nhẹ hơn!

"Lần hành động này đã thất bại".

Mike Lavin chạy nhanh như mèo, thanh âm rất lo lắng.

"Lúc chúng ta dùng hỏa tiễn bắn vào xe thì cũng không nhìn thấy có người bước ra!" Một binh lính ở phía sau nói dồn dập.

"Chạy mau, chạy mau!" Mặt khác một "Terminator" thúc giục, "BOSS đang đuổi theo!"

"A!" Đang lúc này thì một tiếng thét của một binh sĩ phía sau vang lên, thanh âm thê lương giống như là bị ma kéo vào vực sâu của địa ngục!

Mike Lavin và đám binh lính còn sót lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thì cùng nhau quay đầu lại. Chỉ thấy trên đầu của binh lính đó bị một vết cắt thật sâu của móng tay! Da đầu bị bóc ra, máy chảy đầy mặt, nhìn qua thì cảm thấy kinh khủng vô cùng!

Đám binh sĩ "Terminator" có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thần kinh cứng rắn như thép nhưng khi đối mặt với tình cảnh như vậy thì vẫn như cũ ớn lạnh toàn thân!

Phành!

Cánh tay đang nắm đầu của binh sĩ đó vung lên, binh sĩ đó liền giống như một người bù nhìn bay ra ngoài, rơi vào một chỗ sâu trong vườn chuối, hoàn toàn không phát ra tiếng động, hiển nhiên đã chết.

Ngay khi binh sĩ đó bay đi thì xuất hiện bàn tay to lớn của Vương Siêu.

Vương Siêu vừa mới truy kích nhóm người này, chỉ ba bước đã vượt qua nhóm người này, tiện tay đánh ra một trảo, dùng ngón tay chém đứt cổ của một binh sĩ.

"Worton, Morgan đã chết, tự nhiên lại còn có người đi tìm cái chết? Các ngươi là bộ đội "Terminator" của Mỹ. Ngươi tên là gì?"

Vương Siêu chỉ nhìn Mike Lavin và ba binh sĩ bên cạnh. Đột nhiên hai mắt xoay chuyển, nhìn chằm chằm vào Mike Lavin.

Hây!

Ngay khi hắn vừa hỏi thì ba gã Terminator đột nhiên hét lên, trong tay cả ba đồng thời xuất hiện một thanh chủy thủ sắc bén. Cả ba phối hợp vô cùng ăn ý, chủy thủ thoáng một cái, một thanh cắt yết hầu, một thanh cắt vào trái tim, một thanh cắt vào quả thận bên trái của Vương Siêu!

Ba binh sĩ cường đại Terminator phối hợp với nhau, nói về kỹ xảo giết người thì cho dù là cao thủ Hóa Kình cũng phải tránh xa, nếu như không phòng bị thì bị giết chết là điều hiển nhiên! Bọn họ tấn công, có "Mãnh hổ xuống núi" trong Bát Cực quyền, hiển nhiên là đã từng trải qua huấn luyện ở Trung Quốc.

Vương Siêu đối mặt với công kích của ba binh sĩ "Terminator" thì cũng không thèm nhìn tới, cước bộ cũng không động đậy, trực tiếp nắm chặt nắm đấm, quét quan qua người! Một chiêu đơn giản "Hoành tảo thiên quân" đã che chắn tất cả con đường.

Phành phành phành!

Ba binh sĩ bị một tay quét ngang, toàn bộ bị đánh bay lên không trung, trong miệng phun ra rất nhiều máu tươi rồi rơi xuống trên mặt bùn, cổ ngẹo sang một bên, tắt thở chết luôn.

Một chiêu "Hoành tảo thiên quân" của Vương Siêu mặc dù chỉ đơn giản quét qua, lấy tay như gậy, cũng chưa xuất ra hoàn toàn thực lực, nhưng lại giống như gậy xi măng đập vào bùn, lực va đập lớn như vậy đương nhiên con người không thể chịu nổi.

Ba người vừa chết! Cả một tiểu đội mười hai người "Terminator" cường đại đã bị tiêu diệt hoàn toàn! Ngoại trừ chủ soái là tướng quân Mike Lavin thì vẫn sống.

"Võ công của ngươi rất giỏi, nhưng tại sao vừa rồi không công kích ta?" Sau khi Vương Siêu quét ra một kích, đánh chết ba người thì hai mắt nhìn về phía Mike Lavin.

"Vương Siêu, ngươi cho rằng đã giết tiểu tiểu mười hai người "Terminator" cực mạnh của chúng ta sao, đã tiêu diệt toàn bộ chúng ta sao?" Đối mặt với Vương Siêu, Mike Lavin lui về phía sau hai bước, đột nhiên trong lúc đó trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.

"Hử?" Lỗ tai Vương Siêu vừa động, đột nhiên trong lúc đó. Băng! Một đạo kình khí mãnh liệt dị thường từ phía sau vườn chuối vang lên, thanh âm kinh phong bạo liệt! Ngay cả tiếng pháo nổ cũng còn kém xa tiếng nổ này!

Một thân ảnh chợt hiện ra, bước đi trên mặt đất, vừa giống chim to vừa giống như rùa rụt đầu, như nước sông Hoàng Hà đánh sâu vào, quyền phong dựng thẳng, cương kình mãnh liệt, từ từ đè xuống, oanh kích về phía đỉnh đầu Vương Siêu!

"Vũ bộ? Phiên Thiên Ấn của ta?"

Ánh mắt Vương Siêu chợt lóe, liền nhìn ra tư thế hung mãnh này trùng với tư thế của Ba Lập Minh, cước đạp chính là Vũ Bộ! Còn dùng cả chiêu Phiên Thiên Ấn của mình!

Cùng lúc đó!

Phía tây Vương Siêu, dưới một mảnh bùn đất đột nhiên nổ tung, một người toàn thân mặc áo đen, cầm trong tay một thanh đao võ sĩ Nhật Bản, trong mắt lão già phát ra một tia huyết quang yêu dị chém đao về phía Vương Siêu!

Một đao này, uy thế không nhìn không nghe thấy đột nhiên trong lúc đó bộc phát!

Thu Thiền Đao, Vương Khanh Đao, trước mặt một đao này thì giống như trò trẻ con!

Một quyền, một đao đồng công kích về phía Vương Siêu!

Ác liệt hơn chính là!

Một hướng khác ở phía sau vườn chuối lại phát ra ba âm thanh chạy nước rút vô cùng nhanh!

Năm tuyệt đỉnh quyền pháp, nhẫn thuật đại sư! Tại thời điểm mấu chốt rốt cuộc đồng thời phát động đánh lén Vương Siêu!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-458)


<