Vay nóng Tinvay

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 346

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 346: Giang sơn như thử đa kiều
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Siêu sale Lazada

Vương Siêu phát hiện gần đây mặt mũi của mình càng lúc càng lớn, đặc biệt là khi giao tiếp với những lãnh đạo xã đoàn có thế lực lớn.

Lúc mình bắt đầu xuất đạo, còn bị rất nhiều người ngầm gọi là tiểu bạch kiểm của Đường môn, là kẻ dựa vào đàn bà mà được thượng vị. Ít nhất thì cha của Hoắc Linh Nhi cho rằng như vậy.

Nhưng hiện tại, ai còn cho rằng hắn là loại tiểu bạch kiểm nữa?

Một mình đánh với sáu vị danh gia quyền pháp, oanh sát Tư Đồ gia, thế lực mạnh nhất của Hồng môn nước Mỹ, Đại Đường Song Long lợi hại nhất của nước Mỹ trước sau đều chết trong tay hắn, lại dương oai Đại Quyển bang, giao thủ với thủ lĩnh tập đoàn ám sát GOD, buộc tập đoàn ám sát lớn nhất thế giới này phải giải tán, nhận được lời mời dự tiệc của hai đại bang hội Thanh bang và Hoa Thanh bang, được họ tán dương là "cao thủ đệ nhất thiên hạ".

Uy phong này, thanh danh này, thực lực này, có thể nói, Vương Siêu hiện tại đã chân chính bước vào đỉnh phong trong đời người của hắn. Ít nhất, trong xã đoàn của người Hoa trong toàn thế kỷ, trong giới võ thuật thời đại lấy hắn làm chủ đã bắt đầu.

Còn loại đỉnh phong này có thể kéo dài được bao lâu, có thể chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, hoặc cũng có thể là kéo dài vĩnh viễn. Không ai có thể nói rõ được. Có lẽ rất rất nhiều người đang dõi theo biến hóa này.

Nhưng không thể phủ nhận, danh vọng hiện tại của hắn đã dần dần bắt đầu vượt qua cảĐường Tử Trần, khiến người ta có một loại ý thức tiềm ẩn rằng trong Đường môn, hắn chính là cột trụ lớn nhất, ánh sáng của Đường Tử Trần thì lặng lẽ lui về phía sau, càng thêm âm trầm.

"Trên cơ bản, tổng hội Hồng môn là mấu chốt trọng điểm sau cùng, cũng là cửa khẩu quan trọng sau cùng của các bang hội, xã đoàn người Hoa. Yến hội lần này ngoại trừ việc gặp mặt với Nghiêm Nguyên Nghi ra, quan trọng hơn là muốn thấy phong phạm đệ nhất cao thủ của mình. Liêu Tuấn Hoa à Liêu Thuấn Họa, cậu giúp tôi an bài một khảo nghiệm cuối cùng ở đây ư? Sau lần yếu hội này, lại đánh bại thủ lĩnh GOD trên đại hội Võ đạo, như vậy chắc cũng chân chính đạt tới đỉnh phong rồi."

Vương Siêu cũng biết, thân phận cao thủ đệ nhất thiên hạ của mình đã có được sự công nhận của Chu Hồng Trí cùng với Thanh Bang, Hoa Thanh bang, hai xã đoàn to lớn. Nhưng Hồng môn mạnh nhất cả thiên hạ thì lại chưa nói gì.

Chu Hồng Trí tuy là nguyên lão của Hồng môn, nhưng cũng không đại biểu cho cả Hồng môn được, cả Hồng môn thì quá lớn. Hồng môn trải dài ở khắp nơi trên thế giới, hội viên cả trăm vạn, đối với Hông môn khổng lồ này mà nói, thái độ đối với Vương Siêu luôn có sự bất mãn với cường thế của hắn. Có lẽ là bằng hữu của hắn, nhưng lại rất đố kỵ hắn, vô cùng rắc rối phức tạp.

Khi Vương Siêu bước vào trong xe đội của Hồng môn thì đã hiểu ra rằng, lần này gặp mới với Nghiêm Nguyên Nghi chỉ là thứ yếu, điều quan trong hơn là để uy danh của mình nhận được sự thừa nhận cuối cùng của tất cả người trong Hồng môn.

Thanh Bang, Hoa Thanh bang, Đại Quyển bang đều thừa nhận mình là đệ nhất cao thủ, sau cùng nhận được sự thừa nhận của tổng hội Hồng môn, vậy thì tất cả đều như nước chảy thành sông.

Trên đường không có chuyện gì xảy ra.

Xe đội của Hồng môn chậm rãi chạy men theo đường quốc lộ xây ven bở biển của Honolulu phong cảnh tú lệ. Xe đi rất từ từ, không hề vội vã, để lộ ra địa vị của tổng hội Hồng môn.

Vương Siêu ngồi ở chính giữa trong xe, nhắm mắt dưỡng thần, không nói chuyện với bất kỳ ai. Lãnh đạo cao tầng của tổng hội Hồng môn ngồi cùng xe với hắn cũng không nói chuyện với hắn, cả hai đều im lặng. Bởi vì cái danh đầu cao thủ đệ nhất thiên hạ của Vương Siêu đã tạo cho người ta một loại cảm giác cao vời vợi, phàm nhân không thể tiếp xúc. Cho nên mới sản sinh ra bầu không khí như thế này.

Xe đội đi khoảng mấy chục phút thì dừng lại trước một tòa cao ốc. Tuy so với những kiến trúc khác ở ven biển Honolulu không được tính là cao, nhưng lại rất rộng lớn. Bố cục chỉnh thế khi nhìn vào tạo cho một loại cảm giác như riêng một góc trời.

Phía trước tòa cao ốc là một cầu thang vừa dài vừa rộng, hướng lên phía trên, thông thẳng tới trước cửa. Bước lên cầu thang đi lên trên, liền tạo cho người ta một loại khí thế hào hùng, giống như bước thẳng lên trời.

Sau khi Vương Siêu xuống xe liền dùng mắt đánh giá bố cục của tòa nhà tổng hội Hồng môn.

Kỳ thực loại cao ốc ở Honolulu Hawaii, nơi tấc đấc tấc vàng như thế này không được coi là lớn, cũng không được coi là cao. Ngược lại, luận về diện tích, còn hơi nhỏ. Nhưng chính vì có một loại thiết kế độc đáo, bố cục phong thủy, hoàn toàn thể hiện được ưu thế không gian, khiến một tòa nhà tuy chiếm một diện tích không lớn, cũng không cao nhưng lại có được một khí thế rất hào hùng.

Có thể nhìn ra, kiến trúc sư làm nên tòa kiến trúc này khẳng định là một đại sư phong thủy.

Lúc này, hai bên cầu thang có không ít người đang đứng, ai ai cũng mặc Tây trang màu đen, trên tay đeo khăn lụa màu hồng, với khí thế của mấy trăm người, càng làm tăng thêm sự hào hùng của khung khảnh, trông giống như là đại điển khai quốc, lãnh đạo gặp mặt nhau.

"Nhân tài trong tổng bộ Hồng môn nhiều quá, khung cảnh như thế này, nhân số không nhiều, kiến trúc cũng không lớn, nhưng lại có thể tạo ra một loại khí phách to lớn, giống như là khung cảnh co cả ngàn vạn người tụ tập, đây cũng là một môn học vấn cao thâm."

Vương Siêu chỉ nhìn khung cảnh ở bên ngoài yến hội và kiến trúc này là biết trong Hồng môn nhân tài đông đúc.

Học vấn an bài khung cảnh là rất rộng lớn, nếu như là một người không hiểu bố cục tới an bài, dù cho hắn mấy ngàn người cũng chỉ khiến cho khung cảnh giống như cảnh ma chay cưới hỏi lộn xộn ở nông thôn, nếu như là người có thủ đoạn cao minh, cho hắn mấy chục người, cũng đủ để tạo ra một loại khí thế hùng vĩ. Điều này và quyền lý trong võ thuật lại có chỗ giống nhau.

Đúng vào lúc Vương Siêu bước lên cầu thang, trên bình đài ở cửa lớn cầu thang có một nhóm người nghênh đón đứng ra.

Đám người này có nam có nữ, trang phục không chỉnh tề, có người mặt Tây trang đeo caravat, có người mặt Đường trang đi giày vải, lại có người mặc đồ thể thao, có người mặc áo dài, có nữ mặc áo trắng quần trắng, có người mặt lễ phục dạ hội, đủ các loại quần áo. Nhưng, duy có một ngoại lệ là, đám người này ngoại trừ ánh mắt sắc bén, trầm tĩnh, thân thể to lớn mà thâm tàng bất lộ ra, ai ai cũng có một loại vị đạo có thể hất hàm sai khiến người khác. Nhưng không giống như những người tinh nhuệ ở bên ngoài của Hồng môn, chỉ có thể lực, nhưng lại thiếu sự chỉ huy và vô tri vô giác lộ ra một loại dáng vẻ cao cao tại thượng.

Trong đám người này, Vương Siêu chỉ nhìn thoáng qua là phát hiện ra Trình Sơn Minh đang đứng ở điểm lệch về bên trái chính giữa, trừ Trình Sơn Minh ra, không ngờ còn là Tư Đồ Ngọc, người lãnh đạo mới của Tư Đồ gia.

Tư Đồ Ngọc hôm nay mặc áo dài, đi giày cao gót, trông rất ưu nhã, đây là trang phục yến hội tiêu chuẩn. Thấy Vương Siêu xuất hiện, trong mắt lóe lên thần tình phức tạp, cũng không nhận rõ là buồn hay là vui.

Nhìn thấy Trần Sơn Minh và Tư Đồ Ngọc, Vương Siêu biết rằng lần gặp mặt của mình và Nghiêm Nguyên Nghi này đã kinh động đến tất cả cường hào của Hồng môn, tất cả những lão đại có thế lực trong Hồng môn đều có mặt ở đây.

Trình Sơn Minh vốn cũng đang ở Pari, có điều sau khi Hoắc Linh Nhi đánh chết Vũ Văn Chi liền trở về Vancouver, Vương Siêu cũng biết ông ta làm vậy là tránh bị cuốn vào nội đấu của Đường môn.

Có điều hôm nay ông ta lại xuất hiện ở đây, rõ ràng là vì nhận được lời mời đặc biệt của tổng hội Hồng môn.

Nhưng trong đám người này, Vương Siêu lại không nhìn thấy Nghiêm Nguyên Nghi. Có điều đây cũng không phải là điều bất ngờ, Nghiêm Nguyên Nghi tất nhiên sẽ không ra ngoài nghênh đón mình.

"Vương Siêu sư phụ, khó lắm anh mới đến tổng hội Hồng môn một chuyến, xin mời xin mời. Nghiêm đại tiểu thư đang đợi anh ở bên trong đại sảnh." Bước lên nghên đón trước tiên là một người trung niên mặt trường sam, khung xương rộng lớn, lưng hùm vai gấu.

Địa vị của người trung niên này dường như cao vô cùng, hắn đứng ở chính giữa, sắc mặt thân thiện, nhưng lại có một cỗ khí thế không giận mà uy, khiến người ta khó có thể thân cận, nhưng lại không khiến người ta sợ hãi, khí chất trung dung chi đạo này được nuôi dưỡng tốt vô cùng.

"Anh là?"

Vương Siêu ngẩng đầu lên hỏi.

"Bỉ nhân là phó hội trưởng của tổng hội Hồng môn, Lục Thủ Dương." Trong lúc Lục Thủ Dương nói, nhìn thấy ánh mắt, sắc mặt của Vương Siêu, âm điệu hơi từ từ hạ thấp xuống.

Người ở bên cạnh đều rất nhạy cảm, chút hạ thấp của âm điệu này đã chứng tỏ rõ ràng Lục Thủ Dương đã có một loại áp lực khi đứng trước Vương Siêu. Ngữ khí dã mềm ra ba phần.

Đây là sự tương tác của trạng thái tinh thần của hai người, Vương Siêu còn chưa có bất kỳ một động tác gì mà Lục Thủ Dương đã tự nhận rơi vào thế hạ phong.

"Thì ra là Triêu Dương Thủ, tôi dã từng nghe nói tới uy danh của Lục sư phụ rồi." Vương Siêu gật đầu, khi Đường Tử Trần giới thiệu những cao thủ trong tổng hội Hồng môn thế giới cho hắn đã từng nhắc đến nhân vật này.

Trong quyền kinh có nói tới "Triêu dương thủ biến thân phòng thối", chiêu thức đắc ý của Lục Thủ Dương này chính là "triêu dương thủ". Phàm là ai giao thủ với hắn, chỉ cần vừa nhấc chân, khẳng định sẽ bị chặn lại, bất kể thối pháp của anh của cao bao nhiêu, mãnh liệt bao nhiêu, chỉ cần thi triển ra trước mặt Lục Thủ Dương, khẳng định sẽ bị chặn lại.

Trong tổng hội Hồng môn thế giới, cao thủ như mây, khá nổi danh là những quyền sư như Ngũ tổ, Ngũ nghĩa, Tam anh, Nhị sư này.

Triêu Dương Thủ Lục Thủ Dương là một trong Ngũ tổ quyền sư của tổng hội Hồng môn, có địa vị cao vợi, công phu bản thân tất nhiên cũng không yếu, là nhân vật tề danh với bọn Lữ Lão Lộc.

Có điều trước mặt dạng cao thủ đệ nhất thiên hạ như Vương Siêu, thanh danh đại quyền sư giống như sao và trăng. Nhưng mọi người có mặt ở đây đều không ngờ rằng, chỉ vừa gặp mặt nói mấy câu, Triêu Dương Thủ Lục Thủ Dương đại danh đỉnh đỉnh ngữ điệu đã biến thành khép nép.

Hai người căn bản là chưa hề giao thủ, thậm chí còn không có địch ý, chỉ là gặp mặt và tiếp đãi rất bình thường. Một người thân kinh bách chiến, tiếng tăm lừng lấy, đại quyền sư nuôi dưỡng được trung dung chi khí liền lộ ra sự thua kém.

Tuy nói rằng tinh khí thần của cao thủ tuyệt đỉnh ngưng luyện thành một mảnh, cùng người khác giao thủ, ánh mắt vừa chiếu ra, địch nhân liền cảm thấy không chịu nổi, điển hình của việc không chiến mà khuất phục người khác.

Nhưng hiện tại còn chưa giao thủ, cũng không có địch ý, cao thủ đã sợ rồi, như vậy thì hình như bị khuất phục dễ dàng quá.

Trên mặt mọi người có mặt ở đây đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.

"Mời." Đại khái là cảm thấy mình còn tiếp tục nói thêm ở trước mặt Vương Siêu thì sẽ lộ ra cái xấu, tư thái yếu nhược, Lục Thủ Dương cũng không nói nhiều nữa, bước hân nhẹ nhàng dịch sang bên, tránh đường cho Vương Siêu đi vào

"Khách khí rồi." Vương Siêu gật đầu một cái, bước vào.

Khi Vương Siêu bước đi được hai ba mét, mọi người mới theo sau đi vào, tựa hồ như bất giác có một loại ý nhị không dám bước song song với hắn.

Khi bước vào theo Lục Thủ Dương, Trình Sơn Minh ở bên cạnh chạm vào cánh tay hắn một cái, mỉm cười nói một câu: "Lục huynh đệ, cao thủ đệ nhất thiên hạ không phải là chỉ có hư danh chứ."

"Đích xác là lợi hại." Quan hệ giữa Lục Thủ Dương và Trình Sơn Minh rõ ràng là rất thân, " Người của Thanh bang, Hoa Thanh bang không hề thổi phồng, không hổ là cao thủ đệ nhất."

Nghe thấy tiếng thầm thì của Trình Sơn Minh và Lục Thủ Dương, mọi người ở xung quanh đều châu đầu ghé tai, thì thầm to nhỏ.

Vương Siêu tuy nghe thấy được hết những tiếng thì thầm này, nhưng lại không thèm để ý, bước chân bình ổn bước vào trong đại sảnh đón khách của tổng hội Hồng môn.

Trạng thái tinh thần của hắn không hề nhàn hạ, mà lại đang được đề rất cao. Cho nên vừa rồi lúc gặp mặt, Lục Thủ Dương liền cảm thấy không chống đỡ nổi. Nếu trạng thái tinh thần của hắn không được đề cao mà ẩn tàng thật sâu, bất kể là ai nhìn thấy hắn đều cho rằng hắn là một thiếu niên thật bình thường.

Có điều hôm nay là đại yến của tổng hội Hồng môn, Vương Siêu tới với thân phận cao thủ đệ nhất thiên hạ, cho nên không cần phải thâm tàng làm cái gì, nếu không, mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy danh tiếng của hắn có vấn đề, sản sinh ra một loại tâm ý muốn thử sức, từ đó sẽ sinh ra rất nhiều phiền phức.

Vương Siêu chẳng muốn dây dưa với những nhân vật nhỏ nhoi này, để người ta làm ra trò hề có mắt không thấy thái sơn, mắt chó mà khinh thường người. Cao thủ tuyệt đỉnh chân chính là đứng ở đỉnh điểm, khiến người ta nghe thấy thanh danh một cái là không có tâm tư để chống đối. Đây mới là tung hoành vô địch, đã muốn người ta khẩu phục thì phải làm người ta tâm phục.

Bước vào đại điện của tổng hội Hồng môn, đập vào mắt là khung cảnh sáng sủa rộng lớn hơn.

Một đại sảnh mang khí thế hào hùng, diện tích rộng lớn, nóc sảnh cao cao, giống như trời cao che phủ, trên mặt đất được lót thảm hồng, sa lông lộng lẫy.

Vương Siêu vừa nhìn, đã thấy Nghiêm Nguyên Nghi mặc quần áo trắng như tuyết, bên cạnh cô ta là Triệu Quang Vinh, cùng với một nam một nữ ngồi cạnh.

Nếu như nói, Lục Thủ Dương vừa rồi là một đại quyền sư có khí chất trung dung chi đạo, vậy thì một nam một nữ ngồi cạnh Triệu Quan Vinh và Nghiêm Nguyên Nhi chính là đại tông sư tuyệt đối. Hai người ngồi đó với thần thái phiêu nhiên nhập tiên, có một loại vị đạo như thần tiên quyến lữ, không hành tẩu tại trần thế.

Vương Siêu vừa nhìn thần thái và khí chất của đôi nam nữ là biết giữa bọn họ có mối quan hệ vi diệu, hơn nữa có thể còn hơn xa Hóa Kình, rõ ràng là đã tiến nhập vào cấp độ Đan kình. Nhưng so với Nghiêm Nguyên Nghi và Triệu Quang Vinh thì tuyệt nhiên bất đồng.

Trên người Triệu Quang Vinh, Nghiêm Nguyên Nghi có một lọai đan đạo như Vạn nhận cô phong, độc lập, lấy nghị lực, ý chí tuyệt đại để đạp phá các loại trở ngại, với sức lực của một người mà ma luyện ra. Còn đôi lam nữ này lại không có loại ý vị "đường đời thênh thang, sinh tử tuy đáng sợ, nhưng một mình ta độc hành trong đó, không chút sợ hãi, nghịch chuyển sinh tử" mà lại có một loại ý cảnh đầu cơ trục lợi.

Loại khí chất Đan kình này, Vương Siêu đương nhiên biết là ý vị là gì. Đây không phải do luyện võ mà thành mà là song tu mà ra.

Một người luyện võ chân chính, có thể vê nặn khí huyết, trùng phá những trở ngại nặng nề. Cao thủ tiến vào Đan kình, nghị lực, ý chí, sát khí, trạng thái tinh thần đều cường hoành bá đạo vô cùng, là cường giả chân chính trong thế gian.

Mà Đan kình do song tu mà ra lại khác hẳn, có thế nói, song tu có đan, chỉ là có đan trên thân thể, ý chí kỳ thực vẫn là người phàm.

Dùng thuật ngữ cổ đại mà nói, thì là chỉ tu "mệnh", không tu "tính", là bàng môn tà đạo.

Mà "tính" này không phải là tình ái, tính cách, tính tình. Tính cách rất mạnh, thân thể mạnh mới chính là cái mạnh chân chính.

Có điều đôi nam nữ này tuy dựa vào song tu mà mưu lợi, nhưng thể lực cũng tính là tuyệt đỉnh, so với cao thủ bình thường thì mạnh hơn nhiều.

Khi Vương Siêu bước vào, đôi nam nữ song tu này đang nhỏ giọng trò chuyện cùng với Nghiêm Nguyên Nghi, tựa hồ như nói rất say sưa, ánh mắt không hề chú ý tới Vương Siêu đang bước vào.

Bầu không khí này.... phi thường vi diệu.

Đây vốn là yến hội đón tiếp vị cao thủ đệ nhất thiên hạ Vương Siêu này, nhưng chủ nhân và Nghiêm Nguyên Nghi trong yến hội lại thì thầm to nhỏ, giống như không hề thấy Vương Siêu.

Ở đây có bao nhiêu người chứ? Toàn bộ đều là nhân vật lớn trong Hồng môn, những người tinh minh vừa cảm nhận thấy bầu không khí này là biết họ đang có ý đồ làm tiêu tan nhuệ khí của Vương Siêu.

Cao thủ tương tranh, giỏi về lợi dụng các nhân tố như hoàn cảnh, ánh sáng, tâm lý, chứ không phải là giao thủ luận võ, tôi sống anh chết, xem ai độc hơn ai.

Đối với sự lãnh đạm của đối phương, Vương Siêu chỉ hờ hững nhìn bọn họ một cái rồi không để ý nữa, ý tứ như là không hề để bọn họ vào lòng, mà nhìn lên trên bức họa thủy mặc sơn thủy có khí thế khoáng đạt tới cực điểm, được treo ở giữa đại sảnh.

Bức tranh thủy mặc sơn thủy được treo ở trên tường nằm chính giữa đại sảnh này, độ dài rộng phải đến mấy chục mét, phô thiên cái địa. Trên bức họa vẽ sơn vũ ngân xà, nguyên trì tịch tượng, mặt trời đỏ treo trên cao, chiếu rọi cả sông núi bao la.

Bức họa này cực kỳ nổi tiếng, thậm chí có thể nói là vương giả trong những bức họa trong thiên hạ, luận về khí thế, bất kỳ danh họa nào trong thiên hạ đều không có được khí thế như bức họa này, bao gồm cả thiên cổ danh họa "Thanh minh thượng hà đồ"cũng không thể sánh bằng nó.

Tên của bức họa này là "Giang sơn như thử đa kiều"

Bản gốc của bức họa này được treo trên tường của đại hội đường nhân dân! Bức họa này của Hồng môn rõ ràng là bản sao, nhưng độ dài chỉ lớn hơn chứ không nhỏ hơn. Có thể nói, sự khoáng đạt của đại sảnh tổng hội Hồng môn chính là nhờ bức họa này tôn lên.

Đây là sau khi lãnh đạo Hồng môn từng được lãnh đạo của trung ương tiếp kiến, thấy bức họa này, từ đó phỏng chế trong đại sảnh của Hồng môn. Điều này cũng chứng tỏ Hồng môn quả thực là đệ nhất đại bang trong người Hoa ở hải ngoại, là vua của hải ngoại, tại hải ngoại đã đánh chiếm được một mảng giang sơn!

"Giang sơn như thử đa kiều, khiến vô số anh hùng phải khom lưng... giỏi cho Hồng môn... không hổ là long đầu trong người Hoa."

Vương Siêu chậm rãi bước tới dưới bức họa, ánh mặt nhìn chằm chằm vào cảnh sắc trên bức hoa trải dài vô bờ vô bến này, cả tinh thần đều bị hút vào trong bức họa. Miệng khẽ lẩm bẩm, không để ít một chút nào tới đám người Nghiêm Nguyên Nghi.

Trước mặt bức họa này, đám người Nghiêm Nguyên Nghi quả thực là không đáng để hắn phải để ý.

Hồng môn treo bức họa này, trong lòng hắn cũng cảm thấy rất hân thưởng đối với môn phái này, đây mới là khí thế của đệ nhất bang hội, chỉ bố cục treo một bức họa thôi đã đủ để vượt qua Thanh bang, Hoa Thanh bang, Đại Quyển bang, thậm chí là Đường môn rồi.

"Người bố trí căn phòng này, treo bức tanh này, khí phách tràn đầy, nhân tài! Nhân tài! Trong Hồng môn cũng có cao thủ đó..." Giọng nói của hắn tuy nhẹ nhàng chập chờn, chậm rãi cảm thán, nhưng lại vang vọng trong đại sảnh của Hồng môn một cách rõ ràng. Ai ai cũng nghe thấy rõ, vô số người đưa ánh mắt chiếu lên người hắn.

Hắn vốn là cao thủ đệ nhất thiên hạ, chứ không phải là một tiểu nhân vật. Trong lòng mọi người đều có một loại hết sức quán chú vào hắn, nhất cử nhất động của hắn đều bị những người có mặt ở đây chăm chú nhìn vào.

Hiện tại hắn đứng trước bức họa, nhỏ giọng lẩm bẩm, ý cảnh đầu nhập, khiến mọi người có mặt ở đây trong nháy mắt đều có một loại cảm giác rằng cao thủ đệ nhất thiên hạ Vương Siêu này, khi đứng trước bức họa, ý cảnh và bức họa hoàn toàn dung nhập vào cơ thể, còn bọn họ trở nên nhỏ bé vô cùng....

Chỉ điểm giang sơn!

Huy xích phương tù!

Thiên hạ đệ nhất cao thủ!

Thiên hạ đệ nhất họa "Giang sơn như thử đa kiều"!

Ý cảnh và khí thế này hào hùng biết bao!

Thân phận và bức họa đều dung hợp hoàn mỹ vô cùng!

Cả đại sảnh của Hồng môn như trầm xuống trong tiếng lẩm bẩm của Vương Siêu. Thậm chí bao gồm cả Nghiêm Nguyên Nghi và đôi nam nữ phong hoa tuyệt đại vừa rồi đang nhỏ giọng trò chuyện cũng dừng lại, họ cảm thấy rất xấu hổ, đồng thời cũng cảm thấy áp lực không gì sánh bằng.

Không phải là bọn họ không muốn nói chuyện, thông qua sự thờ ơ để đả kích nhuệ khí của Vương Siêu, mà là trước mặt ý cảnh của bức họa và Vương Siêu, bọn họ căn bản đã không nói nên lời.

Miệng vừa há ra đã cảm thấy một cỗ áp lực ở tâm linh, ép cho bọn họ không thở nổi.

Nghiêm Nguyên Nghi lẳng lặng nhìn bóng lưng của Vương Siêu đang đứng trước bức họa, miệng hơi hé ra, để lộ hàm răng trắng bóng, thất thố vô cùng.

Có thể khiến cho một cao thủ Đan kình tâm trí kiên cường, không sợ sinh tử, trải qua vô số cửu tử nhất sinh, ma luyện, tinh thần vững như bàn thạch phải thất thố là một chuyện chấn kinh biết bao? Đại khí hào hùng như thế nào?

Trong nháy mắt, Nghiêm Nguyên Nghi nhìn bóng lưng của Vương Siêu và "Giang sơn như thử đa kiều". sâu trong tâm linh đột nhiên sản sinh cảm giác mệt mỏi, ý chí tiêu tán, công danh lợi lộc đều hóa thành bụi cát.

"Cao thủ Đan kình, lãnh đạo của vương bài quân đội... ở trước mặt hắn đều không đáng để nhắc tới..."

Nghiêm Nguyên Nghi trong lòng đột nhiên sản sinh ra một ý nghĩ như vậy.

"Không ổn!" Cô ta không hổ là cao thủ tuyệt định, là nhân vật hiếm hoi trên thế giới, trong lòng vừa sinh ra ý nghĩ này là biết nhuệ khí của mình đã bị Vương Siêu hoàn toàn áp chế. Đừng nói là lần này muốn đả kích nhuệ khí của Vương Siêu, ngược lại nhuệ khí của chính mình cũng biến mất sạch.

"Nguyên Nhi, cô thua rồi..."

Ngay khi cô ta giật mình bừng tỉnh, Vương Siêu đã quay người lại, mắt nhìn xoáy vào mắt cô ta. Từ sau khi tiến vào, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với cô ta.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-458)


<