Vay nóng Tinvay

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 332

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 332: Vườn trường của cao thủ võ lâm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Siêu sale Shopee

Nhà Nghiêm Nguyên Nghi ở chân núi Hương Sơn, là một toàn nhà nhỏ hai tầng thoạt nhìn bề ngoài rất đơn giản, có một cái sân trong trơ trọi.

Phía trước sân ngập tràn đầy hoa tươi, bất quá chỉ không giống như loại Đại hồng mân côi (hoa hồng đỏ thẫm) được trồng tại Mân Côi Sơn Trang (Rose Hill - mân côi: hoa hồng) của Mạc Yên Vân ở Canada, mà lại là hoa phong lan, làm cho người ta nhìn qua rất tao nhã lịch sự, vô cùng thanh tịnh du nhàn, giữa sân là một khu đất bằng được lạt bằng đá phiến xanh to bản, được quét dọn đến nỗi một hạt bụi nhỏ cũng không có, sáng trong như gương, cứng rắn như sắt.

Ở chính giữa khu đất bằng là một pho tượng cao một mét tám, cảm giác đồng nhân tràn đầy sức khỏe, nhìn bộ dáng ít nhất sức nặng cũng phải hơn ngàn cân.

Trên người đồng nhân vàng chói được dùng những đường sắc đỏ để đánh dấu huyệt vị, các loại kinh lạc có rất nhiều bộ vị yếu hại, bức vẽ thiết câu bạc, rất là bắt mắt.

Sân trong, phong lan, khối đá, đồng nhân, bố trí hoàn cảnh như vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng cổ điển, phiêu dật, giống như kiểu sơn giản động phủ của kẻ sĩ tu chân.

"Nguyên Nghi, hôn sự giữa hai ta, nhị lão cũng đã bắt đầu thúc giục, em xem lúc nào làm, chúng ta đã trưởng thành, đều hơn ba mươi rồi."

Bên trong phòng, Nghiêm Nguyên Nghi đang ngồi trên một cái ghế bành bằng gỗ hạch đào, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một bộ dáng điềm tĩnh. Hàng lông mày trên khuôn mặt nàng cong lên như hai thanh gươm rất có cá tính, đem toàn bộ khí chất đằng đằng sát khí chuyển biến thành nhu hòa.

Nói thật ra, Nghiêm Nguyên Nghi cũng vô cùng xinh đẹp, chân mày như bức họa, da dẻ ngưng tụ, thân thể ưu mỹ, hơn nữa nhất cử nhất động, tự nhiên có một loại khí chất thoát tục ở bên trong làm người ta muốn ngắm nhìn không thôi.

Đích xác, vô luận là đọc sách hay luyện quyền, đều có thể hun đúc tính tình, bồi dưỡng khí chất.

Loại người như nàng, quyền pháp tu luyện đã tới cảnh giác bão đan, tùy ý vận chuyển khí huyết toàn thân, khử huyết độc, sát cửu trùng, làm sạch toàn thân, khí chất phiêu nhiên, kể cả cho khuôn mặt có rất xấu, cũng có thể trở nên không khó coi, càng huống chi Nghiêm Nguyên Nghi cũng không xấu.

"Lý Dương, anh ở bên ngoài cũng không thiếu nữ nhân, vội vã muốn kết hôn với ta như vậy làm chi? Tôi còn có đại sự muốn làm, nhất thời tinh thần còn chưa thông".

Ngồi đối diện Nghiêm Nguyên Nghi là một nam tử mang ánh mắt vô cùng nho nhã, mỗi cái giơ tay nhấc chân mang theo một loại quý phái của nam tử, mang bên người theo ba bốn cảnh vệ, đứng ở ngoài cửa, rất có khí phái. Đây chính là Lý Dương vị hôn phu của nàng.

Từ Paris trở về nước đã được ba ngày, Nghiêm Nguyên Nghi cũng thông qua rất nhiều con đường bí mật biết được tin tức tổ chức GOD giải tán, đồng thời trong lòng nàng khiếp sợ, cũng lâm vào trầm tư thật sâu.

Các hành động đối phó liên tục thất bại với Vương Siêu Đường Môn, trong đó còn chết mất tay cao thủ cấp bão đan Y Mãi Đề. Nghiêm Nguyên Nghi lần này tại Paris lại thấy được sự lợi hại của vợ chồng Vương Siêu, Đường Tử Trần. Nàng mang đến đám bộ đội lão luyện, lúc hành động toàn bộ đã bị trúng khí độc làm tê liệt thần kinh, hôn mê mất vài giờ.

Thất bại như vậy, khiến nàng cảm giác được, căn bản chỉ riêng Vương Siêu đã là khó đối phó, hơn nữa thêm cả Đường Tử Trần, càng không thể có cơ hội chiến thắng.

Nhìn hành động đối phương càng lúc càng lớn, lại muốn mượn Võ Đạo đại hội để thống nhất toàn bộ tổ chức người Hoa trên thế giới, Nghiêm Nguyên Nghi hiểu rất rõ, nếu để cho Vương Siêu cùng Đường Tử Trần thành công, chỉ sợ lực ảnh hưởng lập tức sẽ tạo thành phản ứng bậc thang, cho dù nghênh ngang trở về nước, chẳng những không bị bắt giữ, mà phương diện chính phủ còn phải tiếp đãi!

Nói cách khác, một khi thành công, lực ảnh hưởng của Vương Siêu và Đường Tử Trần có thể tính là không tiền tuyệt hậu (trước đây đã không có, sau này cũng sẽ không), cũng là một khối chiêu bài vàng thật lớn, nhất định sẽ mượn hơi chính sách quốc nội, giữ vững mối quan hệ tốt đẹp. Đến lúc đó, nói không chừng Nghiêm Nguyên Nghi còn có thể gặp Vương Siêu cùng Đường Tử Trần tại đại hội đại biểu công cộng.

"Hồng Môn, Thanh Bang, Đường Môn, Đại Quyển Bang ở Bắc Mỹ, Thanh Hoa Bang ở Mexico, Phúc Thanh Bang ở Nhật Bản, Đông Bắc Bang ở Nga, Trường Nhạc Hội ở Mỹ...... Những tổ chức xã đoàn người Hoa nhiều không đếm xuể, rất khổng lồ, bên trong ngọa hổ tàng long, cao thủ nhiều như mây, tài lực thông thần. Vốn là không thể nào liên hợp thành một chỗ, nhưng với thủ đoạn của hai vợ chồng Vương Siêu, Đường Tử Trần cũng chưa chắc là không thể. Nếu thực sự thành công tại Võ Đạo đại hội, ta đây chẳng phải sẽ thất bại thảm hại! Sẽ chẳng còn cơ hội trở mình sao?"

Nghiêm Nguyên Nghi nhớ tới thất bại hơn mười năm trước của bản thân mình, cho tới giờ lại thất bại, tâm lý có một ngọn tà hỏa đang thiêu, đối với vị hôn phu Lý Dương của mình, Nghiêm Nguyên Nghi cho tới giờ cũng không có để mắt, cũng chẳng tồn tại tình cảm gì, một loại thuần túy thuộc về kiểu hôn nhân chính trị điển hình. Tuy rằng thế lực nhà hắn rất lớn, nhưng bản thân Nghiêm Nguyên Nghi cũng là Tướng môn xuất sinh (sinh ra dòng dõi nhà tướng), gia thế trong quân đội vô cùng có uy vọng, cũng là môn đăng hộ đối.

Về phần hôn lễ, Nghiêm Nguyên Nghi buông được thì buông, không thể buông được thì cứng đầu cứng cổ không đáp ứng, dù sao ai lấy hắn cũng đều không có biện pháp.

"Nguyên Nghi, bất quá là Phùng Trường diễn trò điển hình, Tiểu Lãng phải về nước rồi, nghe nói hắn học ở nước ngoài quan hệ rất rộng, còn được cả công chúa Zara của hoàng thất Anh mời uống trà, mấy ngày qua anh có cùng hắn nói chuyện qua đienj thoại, hắn hy vọng trở về nước phát triển trong giới quan trường. Em xem, anh có cần phải kéo hắn không?" Lý Dương nhẹ nhàng cười, tựa hồ cũng tỉnh bơ việc Nghiêm Nguyên Nghi biết hắn bên ngoài có rất nhiều nữ nhân. Đích xác, con em của cán bộ cao cấp, đã hơn ba mươi tuổi, tay nắm quyền lớn, giao thiệp rộng, không thể nào không trêu hoa ghẹo nguyệt. Quan trọng hơn đó là vị hôn thê của bản thân đã đính hôn gần mười năm rồi, mà bàn tay cũng chưa được chạm.

Nếu để cho người như hắn giữ được thân xử nam, cũng quá là không thực tế.

"Tiểu Lăng trở về nước rồi ta sẽ an bài hắn trong quân đội." lông mày Nghiêm Nguyên Nghi khẽ nhíu, đã nghe ra ý ở ngoài lời.

"Nhưng mà Tiểu Lãnh hình như không có ý muốn phát triển trong quân đội, hắn đã coi Liêu Tuấn Hoa là đối thủ, gã Liêu Tuấn Hoa này thế rất mạnh, bây giờ đã là Ủy viên trung ương, mặc dù cách Thường ủy còn xa, nhưng chiếu theo sự phát triển như vậy, e rằng cũng chỉ là việc của vài khóa sau. Hơn nữa anh còn nghe được tin tức cụ thể, cái gì mà Võ Đạo đại hội của Hàn Nhật gì gì đó, thật giống như có kẻ đổ dầu vào lửa, muốn liên hợp lại một đám xã đoàn người Hoa hải ngoại, chuyện này, nói hay cũng chẳng phải hay, mà nói dở cũng không phải dở, dù sao lúc này đã khiến cho Thống chiến bộ môn coi trọng, Bây giờ Liêu Tuấn Hoa kiêm quản cả công tác Thể ủy (Ủy ban thể dục thể thao), Nếu để cho công tác của hắn hoàn thành, với năng lực như thế, Nguyên Nghi em nói xem.... Sẽ phát sinh ra sự tình gì?" Lý Dương phân tích, lại có thể gãi đúng chỗ ngứa, con em cán bộ cao cấp đối với sự nhạy cảm của tình hình là rất rõ, cũng đích thực rất là lợi hại.

"Liêu Tuấn Hoa, Vương Siêu...." Chân mày Nghiêm Nguyên Nghi càng nhăn càng chặt, đích xác, Liêu Tuấn Hoa chủ trì chính là công tác Võ Đạo đại hội lần này, nhìn như chẳng qua là một cuộc tranh tài thể dục bình thường, nhưng giờ đây đã bị Vương Siêu quấy nhiễu thành như vầy, lập tức nổi gió phun mây, biến thành thế lực đại tẩy bài của các thế lực ngầm. Năm đó tổng hội Hồng Môn toàn thế giới tổ chức tại Honolulu nước Mỹ, chính phủ nước Mỹ khẩn trương vô cùng, huống chi là lần này?

Nếu để cho Liêu Tuấn Hoa và Vương Siêu phối hợp lại, hoàn thành xong chuyện này, lợi ích của Vương Siêu không nói, nhưng năng lực của Liêu Tuấn Hoa lập tức sẽ được những người lãnh đạo cấp cao nhất coi trọng. Nói không biết chừng, sẽ trở thành hạt giống để bồi dưỡng.

"Ngươi nói nhiều như vậy. Cái đó và việc chúng ta kết hôn có quan hệ gì?" Nghiêm Nguyên Nghi đột nhiên hỏi.

"Chúng ta đính hôn đã hơn mười năm, em cứ lề mà lề mề như vậy, nhà chúng ta bên này cũng không phải là không có ý kiến. Đối với hôn nhân của chúng ta rất không yên lòng. Chỉ có kết hôn sinh con đẻ cái, nhà chúng ta bên kia mới có thể chân chánh yên tâm" Lý Dương thẳng luôn.

Một cuộc hôn nhân kéo hơn mười năm, ngay cả bàn tay vị hôn thê cũng không có chạm qua, bây giờ hắn mới trực tiếp nói chuyện được, cho thấy cũng đã đủ kiên nhẫn rồi.

"Nguyên Nghi, đại đan ngươi đã luyện thành, là thần tiên trong loài người, vẫn cùng con người nói cưới nói gả, chẳng lẽ là nghĩ đến cố sự cuộc tình ngưu lang-chức nữ, rồi chuyện Đổng Vĩnh và bảy nàng tiên? Bất quá vị hôn phu này của ngươi, ta thấy không phải là Đổng Vĩnh, hình như là Đổng Trác đó".

Đúng lúc này, một âm thanh phía ngoài phòng vang lên.

Âm thanh này rất du dương, cuồn cuộn lay động, làm người ta nghe được cảm giác thấy hình như phát ra từ trên bầu trời.

"Ai"!

"Ai"!

"Ai"!

Bốn cảnh vệ ở của cũng lấy làm kinh hãi, bọn họ đều là loại cảnh vệ cao cấp chuyên gắn bó với việc đặc biệt bảo vệ thủ trường, tính nhanh nhậy, tính cảnh giác đều là siêu cường, đứng ở cửa, mắt nhìn tám hướng, tai nghe sáu đường, ngay cả một con ruồi bay qua cũng có thể thấy rõ trên mặt có gắn thiết bị nghe trộm hay không,

Thế nhưng bây giờ, trong sân đột nhiên lại thêm một người, bọn họ cũng không biết tại làm sao lại lòi ra thêm như vậy.

Bất quá, bọn hắn phản ứng cũng thật nhanh nhẹn, vừa xuất hiện người trong sân, đúng lúc nói, có vài kẻ đã mạnh mẽ bổ nhào tới, bao vây lấy người này.

Nhưng đợi đến lúc bọn họ nhào tới, lại nhào vào khoảng không, trong sân đã không còn bóng người.

Trái lại, bên trong phòng trên chiếc ghế của Nghiêm Nguyên Nghi, lại có một hắc y nhân, mang đấu lạp, không rõ mặt mũi.

Kẻ này, chính là Thần - thủ lĩnh GOD, kẻ đã cùng Vương Siêu giao thủ hai lần, cũng chưa thất bại

"Gọi ta cái gì không phải Đổng Vĩnh, mà là Đổng Trác?" Lý Dương thấy đôi mắt của mình hoa lên một cái, bên cạnh Nghiêm Nguyên Nghi đã có thêm một người, cũng không sửng sốt, những quan to, cao thủ đủ loại như bọn họ, cái gì mà xưng là đại sư khí công, nhân sĩ có công năng đặc dị cũng thấy qua nhiều, đủ loại ma thuật, trò xiếc gạt người, cái gì mà chân công phu, tất cả cũng đã thấy qua, chẳng thể so sánh cùng đám nhà giàu mới nổi chưa từng thấy qua cảnh đời.

Bất quá lời nói đột nhiên của kẻ lạ mặt ấy khi hắn nghe được thực sự cảm giác chịu không nổi, cái gì mà bảo Nghiêm Nguyên Nghi là tiên nữ, còn hắn là con người.

"Lại một thằng cha tự cho mình là giỏi, có vài phần công phu, đã tự coi là một nhân vật".

Lý Dương kết luận trong lòng đối với đấu lạp nhân này, khẽ mỉm cười, đẩy mắt kiếng trên mũi: "Nguyên Nghi, vị này là bằng hữu của em, là vệ sĩ luyện võ trên núi? Đã luyện thành võ công cái thế nên muốn rời núi? Hay là nghe thấy lần Võ Đạo đại hội này, nghĩ phải ra chứng tỏ chút? Chỉ có điều muốn đến Thể Ủy báo danh, nếu đi làm trình tự ghi danh thông thường, với một mớ trang phục bản thân ngài, rất dễ dàng sẽ bị Thành Quản (quản lý thành phố) bắt đi đó. Hơn nữa bây giờ là thời hiện đại, kiểu đại hiệp, võ nghệ cao cường, xuyên tường nhập hộ.... Loại sự tình này đã không còn lưu hành, ta biết có vài vị cao thủ, như Phương trượng đại sư của Thiếu Lâm, hội trưởng hiệp hội đạo giáo Võ Đang, cũng đều có điện thoại di động, xe hơi, du thuyền, máy bay, không thể tách rời cùng thời đại".

Vừa nói, Lý Dương vừa nhìn qua sắc mặt Nghiêm Nguyên Nghi, hắn cho rằng, lần trêu chọc này rất khôi hài, rất là có phong độ.

Thế nhưng, sắc mặt Nghiêm Nguyên Nghi đột nhiên run lên, nhiệt độ bên trong phòng kịch liệt giảm xuống, bắt đầu lạnh như băng, nàng đi tới trước người hắn, ánh mắt lại nhìn đấu lạp nhân, lộ ra một không khí vô cùng khẩn trương: "Nể mặt ta, không nên động thủ giết hắn".

Lý Dương nghe thấy trong miệng Nghiêm Nguyên Nghi phun ra những lời như vậy, ý tứ đã rất rõ ràng, Nghiêm Nguyên Nghi muốn bảo vệ mình, không muốn bị giết bởi đấu lạp nhân. Nghe thấy những lời này, cảm giác của hắn rõ ràng không phải nói giỡn, khí huyết trong lồng ngực cuộn trào, trên mặt đột nhiên dâng lên một tầng máu đỏ, hình như là lòng tự ái bị đâm vào một đao, chảy cả ra máu.

Thế nhưng, một khắc sau câu nói tiếp theo của Nghiêm Nguyên Nghi, đã khiến hắn bình tĩnh trở lại: "Vị này là thủ lĩnh Tập đoàn Ám sát GOD đệ nhất thế giới, là người sáng lập ra Công ti lính đánh thuê Hắc Thủy ở Mỹ, và là bằng hữu của ta, hắn rất không thích nói đùa".

"Thì ra là như vậy, ta thất lễ rồi. Nguyên Nghi, xem ra hôm nay vì bằng hữu em tới, sự tình của chúng ta, lần sau bàn tiếp" Lý Dương đắn đo rất nhanh chóng, đứng dậy, ý muốn rời khỏi.

"Ừ, ta không tiễn." Nghiêm Nguyên Nghi liếc mắt nhìn vị hôn phu của mình, cười nhạt, mắt thấy hắn đã đi ra ngoài ngồi lên xe, đồng thời cũng chú ý được trong con mắt hắn có một tia âm ngoan.

"Ngươi và Vương Siêu giao thủ thế nào rồi? Nghe nói ngươi đã giải tán tổ chức, sao lại như thế?" Nghiêm Nguyên Nghi cũng không nghĩ tới tay thủ lĩnh lại mò tới nơi này.

"Bởi vì ta muốn toàn tâm toàn ý cùng Vương Siêu đánh một trận, nếu ta thua, tiểu đội Luân Hôi cũng sẽ đi theo hắn, nếu ta thắng, mọi chuyện hết thảy sẽ phục hồi lại như cũ" Thanh âm thủ lĩnh GOD vẫn du dương như cũ: "Lần này ta về đại lục, cũng mà muốn tạm lánh đi, năm đó ta đuổi giết Đường Tử Trần, Đường Tử Trần cũng chạy trốn về đại lục. Bất quá Nguyên Nghi, vị hôn phu của ngươi, thật không tốt, thật không tốt, ngươi muốn tìm trượng phu, mấy người bên cạnh kia cũng không tệ, lại tìm một kẻ phàm nhân rất không tốt".

"Chỉ là chẳng có đối tượng tốt mà thôi" Nghiêm Nguyên Nghi cười cười: " Nói vậy lần này ngươi đến đến đại lục cũng là bởi vợ chồng Vương Siêu, Đường Tử Trần quá cường đại, nghĩ muốn tìm một trợ thủ?"

"Không sai, ta cần bồi dưỡng một nữ nhân như Đường Tử Trần vậy, giống như Đường Tử Trần bồi dưỡng ra được Vương Siêu đó. Lần này tìm tới ngươi, định là đến ở lại tại Bắc Kinh một thời gian ngắn có được không? Bất quá, với mấy con rắn độc của ngươi ở đây, ta không thể không đập để chào hỏi chúng một lần" Thủ lĩnh GOD bỏ đấu lạp xuống.

"Ngươi muốn bồi dưỡng được người như Vương Siêu hả? Sao có thể chứ? Trên thế giới, làm sao có thể đào được ra loại thiên tài đó" Nghiêm Nguyên Nghi lắc đầu.

"Mọi người đều là thiên tài, mọi người đều có thể thành Phật thành Tổ, chỉ cần kẻ nào có thể tiếp thu quyền ý của ta, đó chính là thiên tài, cũng không cần kẻ đó phải có võ công hay không, Vương Siêu không phải là thiên tài, chỉ bởi quyền ý của hắn dầy nặng, dùng đại thế bức người mà thôi" Thủ lĩnh GOD nói.

Nghiêm Nguyên Nghi nghe thấy những lời này, đột nhiên dâng lên một luồng suy nghĩ thú vị: "Ta đã hiểu ý tứ của ngươi rồi, ngươi muốn tìm một người thuần khiết như tờ giấy trắng, có thể đắp nặn tiếp thu được lý niệm của ngươi, điều ấy cũng không khó, đúng lúc lắm, Võ Đạo đại hội còn ít ngày nữa, ta sẽ giúp ngươi an bài một chỗ, để một mình ngươi đi tìm".

"Chỗ nào?" Thủ lĩnh GOD lẳng lặng nghe.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-458)


<