Vay nóng Tinvay

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 162

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 162: Long Tại Thiếu Lâm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Siêu sale Lazada

Cung Thành Lương Điền, 40 tuổi, võ sư Không Thủ Đạo phái Cương Nhu, là người có vị trí lớn trong giới võ thuật Nhật Bản, chỉ xếp sau Y Hạ Nguyên, còn là đại gia võ thuật thực chiến hàng đầu của Nhật.

Võ quán Cương Nhu Không Thủ Đạo mở tại khắp các nước Âu Mỹ, thị trường rộng lớn, cùng Tùng Đào Quán và Cực Chân Phái là ba nhánh Không Thủ Đạo lớn nhất Nhật Bản.

Lúc này, Cung Thành Lương Điền đang cùng "Thiết quyền hoa lang" Thôi Trường Bạch dẫn đầu các đệ tử tâm đắc, lên kế hoạch cho cuộc giao lưu võ thuật xuyên quốc gia Hàn Trung Nhật. Nếu không kể các mưu tính thâm sâu thì thực ra đây vốn là một ý tưởng tốt, bởi bất cứ võ phái nào cũng cần cho các đệ tử của mình thường xuyên cọ sát, giao lưu thi đấu.

"Trường Bạch tiên sinh, nghe nói ngài vừa có được tinh tủy của Tôn Môn Thái cực, chẳng trách lần này đệ tử của tôi đấu với đệ tử ngài đều bại nhiều thắng ít. Kiếm Vân nữ sĩ Tôn Môn năm xưa từng đến Nhật Bản truyền nghề, tôi được tận mắt xem qua, chỉ có thể dùng hai chữ Thần Kỹ để hình dung. Đáng tiếc, người mất nghệ vong, võ học của bà ta bây giờ đã thất truyền..."

Cung Thành Lương Điền vai rộng khác thường, cơ bắp cuồn cuộn sau lớp vải kimono, hệt như trên lưng có thêm hai đôi cánh bằng thịt. Đó không phải bẩm sinh mà chính là hình đôi cánh chim hạc của các võ sĩ Cương Nhu Không Thủ Đạo, luyện đến cực đỉnh sẽ tự nhiên hiện ra ngoài.

Cương Nhu Phái là do Cung Thành Trường Thuận kết hợp Đường Thủ vào Không Thủ Đạo cơ bản mà tạo ra. Đường Thủ là đả pháp cổ xưa của Lưu Cầu tổng hợp với "Vũ Lược Chí" của Bạch Hạc Môn, khi phát chiêu chân tay cùng vận động, thế như thiên lôi, cơ bắp hai vai vận lực cuộn xoắn lên, dẫn động cơ lưng và chân, chiêu xuất liên miên tàn bạo. Nhất là các chiêu "Túc Đao", "Tà Tước Sản Thí", về độ mạnh mẽ tàn khốc được coi là quán quân trong các thoái pháp của Không Thủ Đạo.

"Chưa nói chuyện này..." Thôi Trường Bạch ngồi ngay ngắn như bồ tát tọa thiền, trầm giọng: "Đệ tử Lao Sơn Quyền Quán vừa đánh gãy hết xương một đệ tử tâm đắc của tôi, giờ đang nằm liệt giường. Tôi cũng nghe, Nhật Bản các anh có một võ sinh nổi cũng bị Vương Siêu đánh chết, đúng không?"

"Không sai!" Cung Thành Lương Điền rất bình thản: "Cho nên khi nghe kế hoạch của anh, tôi mới lập tức dẫn đệ tử đến Seoul. Chỉ e là lần này anh mời nhiều nhân sĩ võ thuật Trung Quốc quá, chúng ta sẽ có đông đối thủ. Phải biết rằng Sơn Đông, Liêu Ninh, Hắc Long Giang, ba tỉnh đó ngoài Nội gia Lao Sơn còn có nhiều võ quán Thiếu Lâm Tự."

"Điều đó có lẽ chúng ta không cần lo. Thiếu Lâm Tự và Lao Sơn đang có thù, tôi lôi kéo Thiếu Lâm vào là vì vậy. Cách đây không lâu Thiếu Lâm định mở tiệc ở Hương Cảng, công bố cổ phiếu lên sàn chứng khoán New York, có điều vì Vương Siêu nên tiệc đó bị hủy bỏ. Tôi tổ chức cuộc giao lưu này, đệ tử hai phái đó chắc chắn sẽ không tha cho nhau. Huống hồ Vương Siêu tuy nghệ cao tiếng lớn nhưng Lao Sơn Quyền quán mới mở vài năm nay, đệ tử cao thủ chỉ có một hai người, căn bản không đáng sợ..."

Thôi Trường Bạch đầu tiên dùng Nguyễn Hồng Tu thăm dò Vương Siêu, kết quả Nguyễn Hồng Tu bị đánh chết tại trận. Danh tiếng Vương Siêu ngày một dâng cao, Nội gia Quyền quán Lao Sơn cũng bành trướng ở Sơn Đông, thậm chí vượt biển lan đến Hàn Quốc, ảnh hưởng không nhỏ cho việc mở rộng thị trường Trung Quốc của Đài Quyền Đạo.

Không những thế, một trong số đệ tử tâm đắc nhất của y là Lý Triết Hàn, vốn được cử đến Việt Nam mở rộng thị trường, tỉ võ với Hoắc Linh Nhi bị đánh đến bại liệt toàn thân, càng làm Thôi Trường Bạch uất ức.

Lý Triết Hàn còn rất trẻ, tiềm lực vô hạn, nhưng giờ đã xem như phế phẩm, làm sao Thôi Trường Bạch không đau lòng phẫn nộ! Cho nên y rắp tâm lôi kéo kẻ thù trước đây của Vương Siêu là Cương Như Cung Thành, mời cả Thiếu Lâm, lấy tư cách giao lưu võ thuật để trả đũa. Thôi Trường Bạch nghĩ rằng đệ tử cao thủ của Lao Sơn không nhiều, định đánh một trận dẹp tan Lao Sơn, hạ bệ uy thế và danh tiếng Vương Siêu.

Thông thường, khi các đoàn võ tăng Thiếu Lâm Tự đến thăm Mỹ hay Châu Âu đều đưa tin rầm rộ trên các phương tiện truyền thông, tổ chức các buổi họp báo lớn, thậm chí giới thiệu từng trận đấu, sức ảnh hưởng vì thế rất lớn.

Thôi Trường Bạch dẫn đệ tử từ Hàn Quốc đến Sơn Đông, chỉ cần trước đó chính thức thông báo thì Ủy ban thể thao Sơn Đông sẽ tin cho Vương Siêu và những võ quán Thiếu Lâm tại địa phương chuẩn bị đón tiếp. Sau đó kết quả giao lưu sẽ được công bố trên báo chí. Có khi thậm chí còn lan truyền khắp trong dân chúng.

Thập niên 70 thế kỷ trước, nhiều võ sư Không Thủ Đạo Nhật Bản đến Âu Mỹ biểu diễn và đối chiến, kết quả làm dấy lên cao trào học Không Thủ Đạo tại Âu Mỹ. Hai mươi năm sau, Thiếu Lâm Tự tổ chức một đoàn võ tăng hùng hậu đến du diễn, kết quả cũng khơi dậy trào lưu học công phu Trung Quốc tại Phương Tây. Sức ảnh hưởng của những cuộc giao lưu như vậy rất lớn, thâm chí đến tận bây giờ nhiều người Phương Tây vẫn cho rằng, chỉ cần là người Trung Quốc thì võ công chắc chắn sẽ cao, thậm chí còn mang sức mạnh thần bí.

Âm mưu "tổ chức giao lưu" này của Thôi Trường Bạch, Vương Siêu không hề hay biết. Hắn đang an tâm làm giáo quan ở Trường quân sự dã chiến Tây Nam.

"Đấu võ tự do, ẩu đả ngoài đường, giáp lá cà trên chiến trường, quan trọng nhất chính là cầm nã. Mà công phu cầm nã hòan toàn nằm ở hai bàn tay, trên mười đầu ngón tay..." Vương Siêu đang giảng về đấu pháp cận thân trong giảng đường lớn đến trên nghìn nam nữ học viên quân nhân. Bản thân hắn cũng mặc quân phục, trên vai là hàm tướng một sao uy phong lẫm liệt.

Học viên ở đây đều là được tuyển chọn trong khắp các đơn vị quân đội, tư chất rất cao, hầu như ai cũng có thể gọi là anh hào, nhưng Vương Siêu đã thu phục được họ. Không phải nói gì, chỉ cần bốn người Lưu Thanh, Cao Tuấn, Trương Khải, Phương Vĩ mang cầu vai cấp tá, dáng vẻ lạnh lùng tàn khốc như hung thần đứng trước, cũng đủ khiến những học viên anh tài này khiếp hãi.

Còn cả Hoắc Linh Nhi và Đàm Văn Đông cũng mặc quân phục rằn ri không đeo quân hàm, đứng trước họ nghe giảng.

Hai ngày nay, Hoắc Linh Nhi và Đàm Văn Đông cũng tham gia huấn luyện, đầu tiên những học viên này rất không phục. Trong bộ đội sự hiếu thắng rất cao, tỉ võ phân ngôi thứ là chuyện bình thường.

Kết quả trong một ngày, Hoắc Linh Nhi liên tục đánh ngã mười hai nam học viên được gọi là cao thủ, cả đệ nhất võ công kỳ này là Quách Nam Dương vốn luyện công phu La Hán Thập Bát Quyền từ nhỏ cũng nhận một chiêu câm nã sái cánh tay, đang nằm trong bệnh xá của trường. Ngày hôm sau, tất cả các học viên, thậm chí là giáo quan đều biết hai đồ đệ lợi hại cua giáo quan Vương Siêu, tuy họ chưa từng thấy hắn ra tay nhưng chỉ cần nhìn trò là biết thầy.

Giáo quan trong trường đông đến cả ngàn người, trong đó không thiếu những cao thủ ẩn tàng, có điều không phải họ không muốn ra mặt mà họ đều biết rõ danh tiếng Vương Siêu. Đánh khắp thành Bắc Kinh, xưng danh Vương vô địch; tỉ võ ở Hương Cảng, được tựng xưng Tiên nhân. Uy phong ấy, những võ thuật gia bậc trung đừng nói là giao đấu, đến giao lưu cũng sợ thon thót.

Cho nên mấy ngày này, Vương Siêu dù là một giáo quan rất trẻ nhưng mỗi lần lên lớp học viên đông đến cả nghìn người, không ai tỏ ra không phục.

Hôm nay là buổi học về tấn công cầm nã. Vương Siêu giảng giải tỉ mỉ những chiêu xé kéo, vặn nhỏ trong Ưng Trảo Hình ý, phần lớn đều là những thủ pháp rất tinh vi.

"Giáo quan Vương Siêu, anh nói cầm nã Ưng Trảo hòan toàn nằm trên năm ngón tay, không biết cầm nã Long Hình của Thiếu Lâm thế này anh thấy sao?" Một giọng nói đường đột vang lên.

Chính giữa cửa hiện ra một bóng người mặc quân phục rằn rì, mũ kéo thấp hầu như không thấy mặt, vừa nói vừa đi vào. Cả nghìn học viên đều quay sang nhìn y.

Người này không chút ý tứ, từng bước đi đến góc giảng đường, xếp một hàng bóng trước mặt, đoạn nhất chân đá nhẹ. Lập tức sáu quả bóng bay vút lên như rồng cuộn gió, phóng thành chuỗi trong không trung.

Người đó giơ tay, nhẹ nhàng chụp hai quả bóng... Bùm! Bùm! Hai tiếng động vang lên, quả bóng da bị bóp vỡ tan, nổ như tiếng pháo. Những mảnh vỏ rơi lả tả xuống nền nhà, mềm nhũn.

Cùng lúc đó, hai quả bóng khác rơi trên vai. Hai vai y hích hai cái, tốc độ nhanh như chuồn chuồn đạp nước, cả hai quả bóng này hình chứa thuốc nổ bên trong, liên tiếp nổ to liền hai tiếng.

Dùng bàn tay và vai, nháy mắt làm vỡ bốn quả bóng. Đầu gối người đó lại đưa lên, co vào lượn ra hết sức ngoạn mục, hai trái bóng còn bật đi như viên đạn, nhắm Vương Siêu lao tới, tiếng bóng bay xé gió như tiếng tên bật khỏi cung.

*****

Ngang tàng, phô trương, khí thế sừng sững! Đó là điều Vương Siêu cảm nhận được từ người thần bí mặc quân phục rằn ri này.

Vốn góc giảng đường luôn có khoảng một chục quả bóng da, là dụng cụ thị phạm, cũng có lúc đem ra luyện tập. Người thần bí vừa bước vào đã đá văng sáu quả, dùng tay bóp nổ hai quả, hích vai nổ tiếp hai quả, sau đó dùng "Uyên ương cước" đá hai quả còn lại nhắm thẳng vào Vương Siêu.

Bốn tiếng nổ rền vang, lập tức chấn động cả giảng đường.

Trường quân sự lên lớp, kỷ luật như thép. Bất kể học viên cấp bậc thế nào, nghe giảng không ngiêm túc là bị phạt hít đất hoặc chạy việt dã, chớ nói người ngoài đột nhiên vào gây rối.

Nhưng con người thần bí này động tác nhanh như chớp, vừa nói cười vừa đá bóng nổ tung, một loạt động tác ấy làm xong mà không ai trong giảng đường kịp lên tiếng phản đối.

Nếu là người khác chỉ e đã bị đánh một trận, sau đó còn bị giam nửa tháng, cho dù sau lưng ô dù to đến đâu cũng bất kể. Có điều người thần bí này lại gây cho tất cả những ai có mặt một cảm giác giống nhau, đó là khí thế bá đạo ấy y đã có từ khi mới sinh ra, bẩm sinh đã ngang tàng như vậy.

Hai quả cầu bay phát ra âm thanh chói tai, như đạn bắn thẳng vào mặt Vương Siêu. Với tốc độ đó, cho dù là bóng da, tông vào mặt người cũng vỡ đầu chảy máu, hủy hoại dung mạo.

Thế nhưng, trong tích tắt trước khi quả cầu đập trúng mặt, mắt Vương Siêu vẫn không nhìn đến chúng mà đặt cả lên người thần bí vừa bước vào. Cú hích vỡ bóng đó, trên vai người này lộ ra ra hai cục thịt to như đồng tiền, rõ ràng là phát ám lực như kim thép chích tới, mới có thể trong chớp mắt kích vỡ lớp da thuộc.

Ám lực vào vai, phát ra cực nhanh, chớp mắt đã tung ra, không đạt đến mức nhập hóa căn bản không thể làm được.

Hai cánh tay Vương Siêu chợt đưa ra, khoát một vòng nhỏ như đang viết lên bảng. Hai quả bóng trước sau lần lượt ngoan ngoãn rơi lên trên cánh tay hắn, lăn một vòng rồi dừng lại.

Nét mặt Vương Siêu vẫn tĩnh như chỉ thủy, chỉ có cánh tay rung lên... Rầm! Hai quả bóng rơi xuống sàn không hề nảy lên, nhưng sàn nhà rung rinh như động đất.

Hai quả bóng da, trong tay Vương Siêu dường như đã biến thành hai quả cầu đá!

"Võ công người này rõ ràng đã nhập hóa, toàn thân trên dưới tùy ý rung giật, lực phát ra tan bia vỡ đá, công phu như vậy nói thực là trên mình. Không biết Vương Siêu có thể đối phó không?" Ý nghĩ xuất hiện trong đầu Lưu Thanh.

"Một trảo vừa rồi là công phu Long Hình Quyền Trảo thuần chính của Thiếu Lâm Quyền, không biết có phải là cao thủ Thiếu Lâm? Đúng rồi, trong quân đội không thiếu người học công phu Thiếu Lâm, mấy năm nay Vương Siêu lại kết oán không nhỏ với Thiếu Lâm Tự. Người kia rõ ràng là cố ý đến khiêu khích, xem Vương Siêu đối phó thế nào...?"

"Có điều Vương Siêu sư phụ, Bát Quái Chưởng cũng đã luyện đến lô hoả thuần thanh rồi... Cầu da biến thành cầu đá, võ công ấy có khác gì thần tiên? Chẳng trách Chu Hồng Trí, Tiết Liên Tín, mấy cao thủ tiền bối đó đều thừa nhận anh ta là Tiên Nhân..."

Công phu cao minh đến cực độ có thể bó áo thành côn, cuốn vải thành thương. Như năm xưa Dương vô địch đánh nhau, cởi áo dài vặn một cái thẳng cứng, dùng làm gậy đánh gãy cả phản gỗ. Đó là cách phát lực cực lớn trong khoảng thời gian cực ngắn, thay đổi hẳn tính chất của vật thể. Cũng như nước khi được phun dưới áp suất cao có thể cắt cả sắt thép.

Vương Siêu dùng "Ma Chưởng Kình" trong Bát Quái Chưởng, rung tay ném bóng chấn động cả sàn nhà, biến quả bóng da thành quả cầu đá.

Năm xưa hắn ôm Diên Hống Cầu nặng tới 360 cân, nín thở đi lại dưới đáy biển. Sau khi luyện xong, đánh quyền dưới nước cảm giác như cá bơi, không hề chịu bất cứ trở lực nào, đến khi lên cạn lại thấy không khí như dòng nước, từng chiêu từng thức đều vô cùng trầm ổn. Công phu đó, đối phó với hai quả bóng da đúng là dễ như trở bàn tay.

Người đến không lành, người lành không đến, Lưu Thanh đang chờ đợi xem Vương Siêu đối phó ra sao. Trước mặt cả ngàn người cố ý nghênh ngang tiến vào, giở trò quấy nhiễu, nếu nói là cho vui thì ai tin?

Vương Siêu vẫn không lộ mảy may xung động, chỉ nghiêm nghị: "Đây là giảng đường trường quân sự, không phải là nơi các môn phái giang hồ đấu đá!"

"Vương giáo quan, oai phong lắm!" Người thần bí ngẩng đầu cười ha hả, tiện tay lôi chiếc mũ trên đầu xuống, lộ ra cái đầu trọc tròn nhẵn, trên trán còn có vết nhang đốt.

Hóa ra người thần bí này là hòa thượng đã thụ giới!

Gương mặt sáng láng, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sáng quắc, làn da mịn màng không chút tàn nhang, ngũ quan đoan chính. Vị hòa thượng này, bất cứ ai từng đọc "Sở Lưu Hương truyền kỳ" đều có thể tưởng tượng ra diện mạo của hòa thượng Vô Hoa.

"Võ tăng Thiếu Lâm Vĩnh Tiểu Long, ra mắt Vương Chưởng môn!" Hòa thượng Vĩnh Tiểu Long chấp hai tay theo lễ: "Tôi cũng được Trường quân sự mời dạy võ, kiêm cả lớp tiếng Đức và tiếng Pháp. Vừa rồi chỉ là muốn phối hợp với Vương giáo quan giảng thêm một chút về võ thuật, như Bát Quái Ma Chưởng Vương giáo quan vừa thi triển đã thể hiện rất tốt, đường lực vững như bàn thạch, xoay, mài, đánh thẳng, tống ngang đều mẫu mực, thực sự là rất tốt..." Hòa thượng không quan tâm gì đến lời Vương Siêu, từ từ bước lên bục giảng, từng chữ rõ ràng âm vang như sư rống voi gầm, cả giảng đường đều nghe rõ mồn một.

"Võ tăng Thái Thất Thiếu Lâm có năm người kiệt xuất, pháp hiệu đều dùng chữ Vĩnh đặt với năm tên Long, Hổ, Báo, Hạc, Xà. Trong đó quyền pháp của Vĩnh Tiểu Long là cao nhất, mấy năm trước được Thiếu Lâm phái ra ngoài làm Trụ trì chùa Thiếu Lâm Đức Quốc. Không ngờ người này lại còn trẻ như vậy, trẻ hơn cả Đoạn Quốc Siêu. Chẳng trách Đoạn Quốc Siêu chỉ được gọi là Đệ nhất cao thủ tục gia Thiếu Lâm, nguyên lai đệ nhất chân chính mới là Vĩnh Tiểu Long này..."

Đoạn Quốc Siêu chỉ học võ không xuất gia, trong khi Vĩnh Tiểu Long là người đã thụ giới chính tông.

Từ khi thấy kẻ phá rối là hòa thượng Thiếu Lâm, hai mắt Lưu Thanh đột nhiên rực sáng...

"Các vị học viên, bần tăng là võ tăng Vĩnh Tiểu Long của Thiếu Lâm, chủ trì phân nhánh Thiếu Lâm Đức Quốc, là tiến sĩ Đại học Goettingen của Đức. Lần này bần tăng được mời đến giảng võ thuật thực chiến, kiêm dạy tiếng Đức và tiếng Pháp. Vừa rồi động thủ cùng Vương giáo quan là biểu diễn cho các vị xem qua về Thoái pháp và bổ sung Cầm nã pháp mà Vương giáo quan đang giảng..."

Vĩnh Tiểu Long vừa bước lên đã không xem ai ra gì, oang oang giới thiệu lai lịch rồi quay sang Vương Siêu: "Vương giáo quan, đã lên lớp môn cầm nã hay là cùng bần tăng biểu diễn làm mẫu một chút cho các học viên xem qua?"

Vĩnh Tiểu Long vừa bắt đầu đã nghênh ngang, khiêu khích không chút che giấu, ý tứ biểu hiện rất rõ ràng: "Võ công Thiếu Lâm là thiên hạ đệ nhất, bất cứ người nào cũng không thể mạo phạm và hủy hoại thanh danh đó!"

Vẻ ngang tàng của y không phải là sự cao ngạo bồng bột của võ sư thông thường, mà là khí thế tạo ra từ sự tự tin và lịch sử nghìn năm của võ công Thiếu Lâm.

Vương Siêu và Thiếu Lâm đã kết thành ân oán. Vĩnh Hạc, Vĩnh Báo, Đoạn Quốc Siêu trước sau đều bị hủy dưới tay hắn, tin ấy truyền đi quả là ảnh hửơng lớn đến tiếng tăm Thiếu Lâm.

"Được, được! Chúng tôi cũng muốn học thêm về cầm nã Thiếu Lâm, mọi người nói có phải thế không?"

"Đúng, hai vị giáo quan, các vị đều là cao thủ trong cao thủ, biểu diễn cho chúng tôi xem đi!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Hai vị giáo quan biểu diễn đi!"

Hơn nghìn học viên đều nhãn lực không tồi, nhanh chóng nhận ra vị giáo quan hòa thượng Thiếu Lâm dường như có thù oán gì đó với Vương giáo quan từ trước, giờ rõ ràng là đang khiêu chiến.

Họ đều là quân nhân, nhiệt huyết, hiếu chiến và cả hiếu sự, nhất thời cùng lên tiếng hưởng ứng, âm thanh như dội tung cả nóc giảng đường. Tiếng ồn khiến mấy người đang tập ở tận thao trường bên ngoài cũng phải giật mình.

Vẫn giữ im lặng, chỉ có Hoắc Linh Nhi, Đàm Văn Đông và bốn người Lưu Thanh.

Hoắc Linh Nhi, Đàm Văn Đông lạnh lùng nhìn Vĩnh Tiểu Long. Hầu như cùng lúc y bước lên bục, ánh mắt Hoắc Linh Nhi quắc lên, sát khí lạnh toát khiến những học viên xung quanh rợn cả người.

Đúng lúc Hoắc Linh Nhi toan lên tiếng thì Lưu Thanh sải bước lên, nhìn Vĩnh Tiểu Long: "Xà Hạc Bát Đả, Ưng Trảo Thiết Bố Sản của Thiếu Lâm, tôi đã lĩnh giáo từ Đoạn Quốc Siêu. Lần này tôi sẽ cùng Vĩnh Tiểu Long hòa thượng biểu diễn vài chiêu cầm nã để mọi người học tập!"

Vốn Lưu Thanh thua Đoạn Quốc Siêu mới khổ luyện võ công báo phục, lần này bị phái đến học Vương Siêu, gã vô cùng khó chịu, bởi Lưu Thanh là người đầy cao ngạo.

Gã phục Vương Siêu vì danh tiếng của Vương Siêu quá lớn. Đánh chết Đoạn Quốc Siêu, phế ta Chu Bính Lâm, quan trọng hơn, hai người đều từng nhận sự chỉ dạy của Lý lão gia.

Có thể nói, cả hai là đồng môn Bát Quái Chưởng. Nếu không, dù Vương Siêu võ công cao đến đâu thì Lưu Thanh cũng liều chết, tuyệt đối không chịu thua!

Lần này lại đâu ra một giáo quan Vĩnh Tiểu Long, vừa vào đã ngang như cua bò, nhắm thẳng vào Vương Siêu gây sự. Thiếu Lâm trước đã thua Đoạn Quốc Siêu, sao có thể cho phép tên hòa thượng này hoa tay múa chân chứ!

E rằng cho dù Vĩnh Tiểu Long là Trưởng lão Thiếu Lâm, chưa đánh thì Lưu Thanh vẫn chưa phục, huống hồ võ công Thiếu Lâm đã nắm được qua trận đấu với Đoạn Quốc Siêu, giờ gã phải đòi lại trên Vĩnh Tiểu Long.

"Tiểu Long hòa thượng, chúng ta tập thử làm mẫu cho mọi người!" Lưu Thanh vòng tay, chân phát lực. Soạt... đôi giầy quân dụng liền rách tan, gã đá nhẹ văng ra.

Hai chân Lưu Thanh giờ để trần. Động tác này những người trong cuộc đều hiểu, đó là quyết tâm một mất một còn, vì cao thủ chân trần sẽ phát ra ám lực.

"Được, vậy thì luyện nào!" Vĩnh Tiểu Long vẫn mỉm cười vô tư, hàm răng trắng sáng như ngọc lấp lánh. Nói rồi cong lưng cởi đôi giày tăng dưới chân.

Lúc đầu giả trang nhìn không giống ai, quần áo rằn ri, mũ giầy tăng nhân. Hiện giờ Vĩnh Tiểu Long đã bỏ mũ, cởi giày tăng, nhìn mới có vẻ bình thường một chút.

Đầu ngón chân Lưu Thanh bấm nhẹ xuống đất, tức khắc bắn lên, cả người nhẹ nhàng lướt tới, một chưởng tung ra, như sắt bị nam châm hút đáp tới trước mặt Vĩnh Tiểu Long.

"Hư Bộ Kích Chưởng" trong Bát Quái Chưởng, hình như chim én, chưởng như mũi kiếm, một chưởng này của Lưu Thanh khi vận ám lực có thể chém vào tận lõi cây.

Vĩnh Tiểu Long vẫn cười nhẹ nhàng, thân hình thoáng động, người nhún xuống, thân cong về phía trước, vặn lưng, lật thân như rồng cuộn khe sâu, lại như hổ nằm trong hang. Chưởng vừa đến, đột nhiên chân y đá nhấc lên, bàn chân cắt đến cổ tay Lưu Thanh.

Bàn chân Vĩnh Tiểu Long, ngón cái thẳng ra, bốn ngón còn lại quặp xuống, rìa bàn chân lõm căng vào, nhìn không khác mũi đao nhọn. Chân phát cực nhanh, rìa ngoài bàn chân cắt tới hệt như một đại gia đao pháp.

Một chưởng Lưu Thanh chưa tới nơi, lỗ chân lông cẳng tay đã dựng lên, cảm giác luồng khí lạnh nhọn bén như lưỡi dao miết ngang, gã lập tức chuyển hướng, theo thế thuận nước đẩy thuyền lướt qua, tránh tay chạm vào chân đối phương.

Hai người tách ra, trên tay Lưu Thanh một mảnh áo rơi xuống, rìa vải ngay ngắn chẳng khác dùng lưỡi dao cắt qua.

Thoái pháp Thiếu Lâm "Long Hình Địa Thảng Đao", không phải dùng đao mà bàn chân giống như dao cắt tới, có thể trong chớp mắt cắt áo đối thủ, là cảnh giới nhập hóa của cước pháp.

Cao thủ Thiếu Lâm thời Dân quốc Lưu Bách Xuyên tỉ võ, một chân đá ra, áo dài của đối thủ nứt chính giữa mà không chạm đến da. Chiêu này Vương Siêu đã thu vào trong mắt, đợi hai người sắp động thủ trở lại hắn tiến lên trước, xen vào giữa.

"Vĩnh Tiểu Long, để tôi tiếp anh vài chiêu làm mẫu!"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-458)


<