Vay nóng Tima

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 132

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 132: Thiết Quyền Hoa Lang
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Siêu sale Lazada

Hai chân Vương Siêu đứng một trước một sau, chầm chậm chuyển động, bàn chân dính chặt trên mặt đất. Xuất ra một quyền, dùng khuỷu đẩy tay, dùng vai đẩy khuỷu, dùng thân đẩy vai, cả người động mà như không động.

Trên mặt hắn mờ mờ những làn hơi trắng toát ra từ lỗ chân lông, toàn thân nóng bừng như đang ở trong nồi nước đang sôi, nhưng trên da lại không hề có một giọt mồ hôi. Động tác càng lúc càng chậm, đến lúc toàn thân hầu như không chuyển động, đứng im trong tư thế Long Xà kết hợp.

Trong thời điểm đó, Vương Siêu cảm thấy toàn bộ sức mạnh của mình cùng tụ lại, gân cốt, huyết mạch và nội tạng trở nên nhạy cảm lạ thường, mỗi hơi hít vào thở ra, các lỗ chân lông đều đồng thời đóng mở. Nhắm mắt, tập trung tinh thần cảm nhận cơ thể, hắn cảm nhận được tiếng tích tích của từng dòng máu đang chảy trong huyết quản như những dòng suối nhỏ.

Cũng chính lúc đó, tất cả lục phủ ngũ tạng, tim, phổi, gan, ruột già ruột non... đều hiện lên rõ mồn một trong tâm linh. Vương Siêu thử cử động bụng dưới, lập tức ruột già ruột non cùng chuyển vần, phát ra một tiếng động mạnh...

Cuối cùng hắn đã tiến đến cảnh giới cảm nhận được tim tạng, có thể khiến cho nhịp tim nhanh chậm tùy thích. Khống chế được các cơ quan nội tạng, cả người bỗng trở nên linh hoạt sảng khoái phi thường.

"Kình lực đến mức nhập hóa, trong ngoài đều có thể khống chế." Trong lúc đó, Vương Siêu cảm thấy mình đã luyện đến công phu cao nhất của quyền pháp võ học, chính là ranh giới trên cùng của luyện tập võ đạo.

Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, từ nay về sau không hút thuốc, không ăn uống thất thường, không sắc dục vô độ, thì nhẹ nhàng thanh thản sống đến một trăm mười mấy tuổi cũng không thành vấn đề. Từ xưa đến nay, biết bao đạo sĩ đã tìm cách kéo dài tuổi thọ, ngày ngày luyện khí rèn nội tạng, sáng tạo không ít phương pháp khác nhau, có điều luyện được đến như hắn bây giờ cũng không có mấy người.

Từ lúc bắt đầu đến nay, Vương Siêu mất thời gian hơn năm năm, năm năm tìm hiểu tập luyện thực hành không ngừng nghỉ. Luyện bên hồ với Đường Tử Trần, luyện dưới biển theo lời Trình Sơn Minh, luyện nén khí nuốt khí như đạo gia, cuối cùng đã thành công làm cho nội tạng linh thông, lĩnh ngộ được bí mật "Nội thị", có thể tùy ý khống chế tim tạng, tiến gần tới biên giới của sức mạnh.

Lúc ở Singapore, khi học được Phi Mã Đạp Yến, hắn đã bước đầu luyện được ám kình quán thông đến toàn thân, chỉ mặt và hạ âm là chưa thể đạt đến. Khi trở về luyện tập dưới đáy biển, công phu tăng tiến một bước dài nhưng cũng chưa thể đưa ám kình tới mặt và hạ âm, chính là bởi hỏa hầu chưa viên mãn. Giống như người bị chắn bởi một tầng cửa giấy, có thể nhìn thấy mờ ảo trước mặt nhưng không nét nào rõ ràng rành mạch.

Đến trận đấu với Vĩnh Hạc Vĩnh Báo tại Hồng Kông, dưới áp lực của hai đặc công Mỹ cầm súng, khí lực Vương Siêu mới bộc phát đến tận cùng, kết quả giết được một trong hai người. Trận đánh ấy như một lần cố gắng, xé được một chút tấm màn giấy nhưng vẫn chưa thể đánh thủng. Chỉ sau khi đấu với Đoạn Quốc Siêu, tuy đánh chết đối phương nhưng Vương Siêu rất bái phục võ công của gã, công phu Thiếu Lâm bí truyền hàng trăm năm quả nhiên có chỗ độc đáo, chính những điều này đã làm Vương Siêu lĩnh ngộ ra rất nhiều.

Vương Siêu có một thói quen tốt, đó là sau mỗi trận đánh đều ghi nhớ rất rõ chiêu thức, thân thủ và đấu pháp của đối phương, lấy chính những điều đó để luyện tập, so sánh với cách đánh của mình, cuối cùng rút ra kinh nghiệm và ghi nhớ. Chính vì thế mà sau mỗi lần vào sinh ra tử hắn đều tién thêm một bậc.

Những chiêu thức Thiếu Lâm như Ưng Trảo, Xà Hạc Bát Đả, Long Hổ Tranh Hùng... đều có bí truyền độc đáo. Tuy Vương Siêu chuyên chủ dùng Hình Ý nhưng khi luyện tập luôn điều phối kết hợp với cơ thể mình để có tác dụng tốt.

Những người trong Ý Quyền Quán hôm nay đều là cao thủ các môn phái lừng danh, võ công cao cường, hàm dưỡng cũng vào bậc nhất thiên hạ. Vậy mà Vương Siêu chỉ mất mười mấy phút đã đánh cho tất cả những kẻ định đối đầu gục ngã.

Trong số cao thủ ấy, ấn tượng nhất đối với hắn là "Hùng Ưng Hợp Hình" của Tống An Nhiên, là phương thức kết hợp đắc ý nhất của Hình Ý Quyền. Vốn Vương Siêu đã biết một số động tác của Hùng Ưng Hợp Hình, với kiến thức của một đại sư Hình Ý chỉ cần nghe tên là có thể hình dung ra khái niệm cơ bản, nhưng để hiểu rõ về quyền thuật, luyện pháp và đấu pháp thì phải có bí quyết và kinh nghiệm, không thể chỉ dựa vào suy luận cá nhân.

Hôm nay, khi chứng kiến họ Tống xuất chiêu, hắn đã cảm nhận được thế nào là ý cảnh "hùng kinh điểu thân". Ba năm luyện tập không thể đột phá, vậy mà chỉ cần một lần mục sở thị, phút chốc bỗng giác ngộ ra, thậm chí còn sâu sắc hơn cả người vừa thi triển cho mình xem...

Điều quan trọng không phải là động tác, quan trọng là trong động tác phải có thần. Luyện công phu cả nghìn lần mà không đạt được "thần" thì cũng chỉ coi như vừa bắt đầu. Ba sát chiêu hiệu quả nhất của Hình Ý là "Long Xà Hợp Kích", "Phi Mã Đạp Yến" và "Hùng Ưng Hợp Hình" thì hai chiêu đầu là do người khác chỉ bảo, còn "Hùng Ưng Hợp Hình" là lĩnh hội trực tiếp từ chiến đấu.

Những trận đối đầu của Vương Siêu hầu hết là những trận đánh quyết liệt, không phải ta chết thì người vong, nên thường rất khó nhập thần. Ngày hôm nay bỗng nhiên hắn lĩnh ngộ được chân ý, giống như nước chảy đến với dòng.

"Hùng kinh điểu thân" không phải một động tác mà là một ý cảnh. Vương Siêu không chỉ lĩnh ngộ được hình hài chiêu thức mà đã thấu triệt được nguyên lý của nó, lấy được cái trầm tĩnh của gấu và sự nhanh nhẹn của ưng đưa vào trong quyền thuật.

Hiểu được hình không bằng hiểu được ý. Người xưa khi luyện võ, quan sát tham khảo động tác các loài vật sáng tạo nên Hình Ý Quyền, không phải chỉ mô phỏng động tác của con vật mà chủ yếu là lĩnh hội cái ý, cái thần bên trong của động tác, khỉ linh động nhẹ nhàng, hổ oai phong hùng dũng hay gấu trầm mặc bình tĩnh. Một khi lĩnh hội được Ý bên trong, mới có thể phát huy đến cao độ cái Hình bên ngoài.

" Cuối cùng ta đã tìm ra được nút thắt, tiến lên tầng trên cùng của quyền thuật!" Vương Siêu hít một hơi dài rồi nhè nhẹ thở ra.

Hiện nay hắn hơn hai mươi tuổi, quá tuổi ba lăm sẽ không thể nhập thần, nghĩa là càng về sau sẽ càng khó khăn. Tuổi càng lớn nội tạng càng xơ cứng, không giống như tiểu thuyết kiếm hiệp nói công phu càng luyện càng thâm hậu! Cả Mặt Trời Mặt Trăng cũng từ sáng chuyển thành tối, nói gì đến con người...

Tuổi càng lớn, việc luyện công sẽ ngày càng khó khăn. Khi tuổi đã cao, chỉ cần giữ công lực không giảm sút đã là khó, nói gì đến việc tiến bộ!

Từ mười năm đến hai mươi là độ tuổi hoàng kim để luyện công, hầu như tất cả các cao thủ đều đã hoàn thành luyện tập trong độ tuổi này, thời gian về sau phần lớn chỉ là quá trình tích lũy kinh nghiệm thực chiến để nổi danh mà thôi.

Hiện tại, Vương Siêu cảm thấy da trên mặt hắn đã hết sức nhạy cảm, chẳng khác gì tai và mắt. Sự tinh thông này có thể ví như người bị cận thị được đeo kính, người già lãng tai được đeo thêm máy nghe.

"Ở Hồng Kông ta một mình đấu với hai đặc công, bây giờ bốn năm đặc công cũng không thành vấn đề, có điều với Trình Sơn Minh vẫn chưa nắm chắc được gì cả!"

Việc đầu tiên trong đầu hắn nghĩ đến là làm sao đối phó được với súng đạn. Sau khi tiến nhập Hóa kình, thân thủ Vương Siêu hiện nay đối đầu với bất kỳ cao nhân nào cũng có thể đảm bảo không bị thương, nhưng súng đạn lại là chuyện khác hẳn...

Các cao thủ hôm nay, tuy công lực cao nhưng so với Đoạn Quốc Siêu vẫn có chút thua kém nên việc Vương Siêu đánh gục bọn họ thực ra không phải chuyện bất ngờ. Đấu với họ, không cần đến "bát đả" mà chỉ cần tam đả tứ đả hắn cũng hoàn toàn ăn chắc. Có điều chân tay là chân tay, súng đạn là súng đạn, nếu dùng súng thì chỉ cần hai trong số đó là có thể hạ được hắn.

Một cao thủ võ lâm biết dùng súng, đó mới là đáng sợ nhất!

Ngày hôm đó, Đoạn Quốc Siêu nếu dùng súng thì Vương Siêu đã bỏ mạng. Còn quân đồn trú ở Hồng Kông, dù võ công thấp kém nhưng cứ tập trung xả đạn thì mười Đoạn Quốc Siêu cũng chết chắc.

Hít một hơi, Vương Siêu cảm nhận được các bộ phận trên cơ thể mình như nội tạng, huyết quản, gân cốt, cơ bắp, xương cốt, da dẻ, lỗ chân lông, không kể là nội tạng hay ngoại vi hắn đều cảm nhận rất rõ, tường tận quen thuộc đến từng sợi cơ mạch máu.

****

Reng! Reng! Reng!............. .

Điện thoại trên đầu giường đổ chuông. Vương Siêu dừng tay, nhấc ống nghe:

"Giỏi lắm chàng trai, lần này anh đã gây tiếng vang lớn! Nghe nói hôm kia anh một hơi đánh bại cả một đội sĩ quan huấn luyện Trung ương, Mã Hóa Tuấn gẫy tay, Y Mãn Xuyên ngất xỉu? Một chọi tám, đúng là siêu cao thủ! Tôi vốn đánh giá anh rất cao, nhưng không ngờ lại cao đến như vậy!"

"Tào tiên sinh, tin tức của ông linh thông thật! Không phải hôm kia, là buổi sáng nay thôi..." Vương Siêu nhận ra giọng Tào Nghị, không khỏi có chút kinh ngạc.

Tâm can máy động, hắn nhìn lên màn hình điện thoại, thấy đúng là đã qua hai ngày.

"Lẽ nào mình đã đứng liền hai ngày?" Vương Siêu giật mình, vừa cầm điện thoại vừa đi lại mở cửa sổ.

Từ bên ngoài, ánh sáng chan hòa rọi vào phòng. Hóa ra để "nội thị" được các cơ quan nội tạng, hắn đã đứng liền hai buổi tối một buổi sáng, hơn bốn mươi tiếng đồng hồ nhanh như thoi đưa...

"Nói để anh biết, lần này anh đã gây tiếng vang nhưng cũng làm mất lòng nhiều người, về sau nên rất cẩn thận, đừng gây ra sai lầm nào nữa!" Giọng Tào Nghị vang bên tai Vương Siêu.

Vương Siêu cũng sớm lường được chuyện này, những người thua hắn tuy không có quyền lực lớn nhưng lại quan hệ thân thiết với các Tướng quân, Bộ trưởng.

"Tôi cũng không còn cách nào khác, chính họ muốn gây rắc rối, việc đến chân không thể lùi được!" Vương Siêu cười khổ sở.

"Thì bởi vậy, hôm nay tôi gọi cho anh là có cả việc công việc tư. Nói việc công trước nhé!" Giọng Tào Nghị dường như có chút phần khích: "Gián điệp Mỹ đó đã khai nhiều tin tình báo quan trọng. Căn cứ vào lời khai của cô ta, chúng ta bắt đầu tiếp cận được mạng lưới của họ..."

"Là nữ gián điệp Lisa?" Vương Siêu hỏi lại.

"Không sai, việc này là anh lập công đầu..." Giọng Tào Nghị chợt cao lên: "Cấp trên đã có kế hoạch cho anh. Đừng rời Bắc Kinh vội, hãy cầm tài liệu cá nhân đến Trường Đảng Trung Ương học hai tháng. Tôi có thể tiết lộ, sau khi học xong anh sẽ được phong Thiếu tướng, cấp còn cao hơn tôi đấy! Trong thời gian học, cấp trên sẽ sắp xếp việc phong quân hàm..."

"Vậy à?" Vương Siêu không chút tỏ ra ngạc nhiên: "Đó là việc công, thế còn việc riêng?"

"Việc riêng là... chính là Tinh Tinh. Nó đang học đại học tại Bắc Kinh, sắp tốt nghiệp. Tinh Tinh luyện Đài Quyền Đạo (Taekwondo), có khả năng được tham gia Thế Vận Hội. Anh dành chút thời gian chỉ bảo nó thêm nhé, bạn cũ phổ thông mà... !"

*****

"Tinh Tinh?" Tào Nghị vừa nói, Vương Siêu nhớ ra ngay cô bạn lớp trưởng phổ thông.

Thời gian trung học, vốn sẵn tính cách hướng nội lại thêm điều kiện gia đình không được tốt, Vương Siêu lúc nào cũng trầm mặc, hầu như không có bạn thân. Sau khi thi trượt đại học hắn liền quần quật đi làm thêm, không hề liên lạc với các đồng học cũ. Thậm chí tên của họ Vương Siêu hầu như đã quên hẳn, chỉ nhớ cô bạn lớp trưởng Tào Tinh Tinh...

Lời đề nghị của Tào Nghị khiến Vương Siêu trong lòng dấy lên chút bâng khuâng. Tốt nghiệp phổ thông đã mấy năm, trong mấy năm đó hắn đã trải không biết bao sóng gió cuộc đời. Từ một thằng nhóc ngu ngơ, giờ đã là một đại quyền sư hạ thủ bao nhiêu người...

Mấy năm đó đã lấy đi quãng đời thanh xuân của hắn. Nhìn bề ngoài bây giờ Vương Siêu hầu như không có gì nổi trội so với các gã trai cùng tuổi, chỉ là trông hắn khôn lớn hơn rất nhiều. Gã thanh niên mang sự trưởng thành của người già này không phải là kiểu người sinh ra đã già, mà trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống mới thấm được điều đó.

"Có lần Trương Đồng hỏi ta có học đại học không, ta trả lời không. Cô ta liền nói thời thanh xuân trôi qua rất mau, chỉ rong chơi không thì rất lãng phí. Có điều sau tuổi thanh xuân cứ cho là có tiền có thời gian, cũng không còn sự sôi nổi của tuổi trẻ nữa. Những gì đã qua sẽ không bao giờ quay trở lại..."

"Lúc đó còn cho rằng mấy lời Trương Đồng chỉ là chuyện tầm phào, bây giờ mới thấy có lẽ ta đã lãng phí mất tuổi trẻ..." Tất cả nhiệt huyết, xanh tươi của thời thanh xuân sẽ không bao giờ đến với Vương Siêu nữa.

"Tinh Tinh học Đài Quyền Đạo à?" Vương Siêu nhớ ra cô bạn phổ thông, nói với Tào Nghị: "Đài Quyền Đạo thì có gì là hay? Sao ông không bảo cô ấy đến Lao Sơn học nghệ, tôi đảm bảo chỉ sau hai năm, Tinh Tinh sẽ qua mặt ông!"

"Được đấy!" Tào Nghị phá lên cười: "Quyền của anh động thủ là có thể lấy mạng người, nhưng như vậy thì sao chứ? Đài Quyền Đạo là một trong những môn thi đấu Thế Vận Hội, có tương lai hơn nhiều so với quyền thuật giết người của anh."

"Cũng có lý!" Vương Siêu gật đầu: "Nếu Tinh Tinh thực sự luyện tập tốt, thi đấu Thế Vận Hội có thể giành huy chương cũng nên!"

"Nó đã lên đai đen rồi, anh cũng đừng có xem thường!" Giọng điệu Tào Nghị không giấu nổi đắc ý.

"Vậy thì tốt, giờ tôi mang tài liệu đến Trường Đảng, có thời gian sẽ đến thăm Tinh Tinh ngay. Ông nhắn cho tôi số điện thoại của cô ấy."

"Hãy nhớ, tôi đặc biệt tin tưởng vào khả năng của anh, cao thủ số một Quân giải phóng. Hướng dẫn Tinh Tinh cũng không phải việc quá khó chứ?" Tào Nghị cười ha hả, cúp máy.

Còn lại một mình, Vương Siêu không khỏi suy nghĩ: "Trường Đảng Trung Ương... ? Thiếu tướng.... ?"

"Thiếu tướng quân giới? Đó là quân hàm cao nhất của ngoại vi rồi, chỉ đến mức này là dừng!" Vương Siêu có chút kiến thức về Quân giới, đó là các cá nhân không trong biên chế quân ngũ, sau khi lập công lao rất lớn mới được phong cấp. Về cơ bản, Quân giới cao nhất là Thiếu tướng.

Như Dương Lợi Vĩ sau khi bay vào vũ trụ, khi trở về được phong chức Thiếu tướng, nhưng cũng chỉ đến đó mà thôi. Muốn lên Trung tướng hay Thượng tướng, phải là những nhân vật cao cấp có quyền lực thực sự.

Trường Đảng Trung Ương, hầu như toàn là những cán bộ trung cao cấp trước khi thăng chức vào học bồi dưỡng. Đây không phải nơi học tập bình thường, muốn thi vào cũng không được thi. Học ở đây toàn là các quan chức lãnh đạo, những người có tiền đồ rộng mở, hơn nữa học trong trường còn là dịp làm quen với những người đương quyền, lập quan hệ có lợi cho con đường tiến thân.

Việc Tào Tinh Tinh học ở Đại học Bắc Kinh không thể so sánh với việc Vương Siêu học ở Trường Đảng Trung Ương, lý do là như vậy.

"Chà... !" Được thăng Thiếu tướng, cấp bậc người bình thường nằm mơ cũng khó thấy, trong lòng Vương Siêu cũng cảm thấy có chút đắc ý. Con đường này không phải hắn tư lựa chọn mà là bị cuốn vào, mỗi một cấp bậc tăng lên là mỗi lần thêm căng thẳng và thử thách. Có điều giờ đây Vương Siêu cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể kiên định đi hết con đường đó mà thôi.

Nghỉ ngơi đôi chút Vương Siêu dần bình tĩnh lại, tắm gội qua loa, thay quần áo, thu dọn đồ đạc, trả phòng rồi bắt xe đến Trường Đảng Trung Ương ở Lục Lý Kiều.

Trường Đảng nằm tại một nơi rất bình thường, không khí cũng không trẻ trung náo nhiệt như ở các trường đại học khác. Đi lại bên trong hầu như toàn là các vị quan chức, nhân vật tai to mặt lớn. Vương Siêu hoàn toàn không gặp rắc rối, hỏi vài người tìm đến phòng quản lý, đưa tài liệu báo mình đến nhận công tác. Lập tức hắn được làm ngay thủ tục, nhận thẻ học viên rồi được sắp xếp vào ký túc của trường.

Ký túc cũng không giống của các trường khác, điều kiện ăn ở rất tốt, hàng ngày có người chuyên môn đi dọn dẹp. Sau khi sắp xếp đồ đạc, Vương Siêu hỏi kỹ về nơi học, chương trình và thời gian học, lấy thời khóa biển, thẻ thư viện, sau đó ra khỏi trường.

Đây là lần thứ hai Vương Siêu đến Bắc Kinh, lần trước là cùng Chu Giai đến thăm ông Lý, vội vội vàng vàng rồi đi ngay. Lần thứ hai này, sau mấy biến cố kinh người hắn lại được ở học những hai tháng, tự nhiên muốn đi thăm thú Thủ đô.

"Chu Giai có đang ở Bắc Kinh không nhỉ? Làm việc ở Chương trình Quốc tế, chắc rất hay phải ra nước ngoài... Thôi được, thời gian còn những hai tháng, đến xem Tào Tinh Tinh trước!"

Nhớ lại những ngày ở trường phổ thông, trong lòng Vương Siêu lại bất giác xúc động. Hắn lấy điện thoại, vừa định bấm số Tào Nghị cho lại bất giác dừng tay: "Hay là cứ đến đó trước, muốn học đại học cũng phải biết trường đại học thế nào chứ!"

Nói là làm, Vương Siêu đến ngay Trường Đại Học Bắc Kinh. Chỉ thấy tường cột sơn đỏ, phảng phất phong cách cổ điển. Sinh viên ra vào không ngớt, dưới ánh nắng mặt trời càng toát lên phong vị của tuổi trẻ.

Không khí nơi đây và không khí ở Trường Đảng Trung Ương là khác nhau hoàn toàn. Qua cổng trường, Vương Siêu liền bị bảo vệ chặn lại, có điều sau khi chìa Thẻ học viên Trường Đảng Trung Ương hắn lập tức được kính cẩn cho đi ngay.

Thanh Hoa, Bắc Đại là hai trường đại học nổi tiếng ở Trung Quốc. Vừa bước vào sân trường, Vương Siêu cảm thấy ngay không khí học tập và tri thức nơi đây.

Hắn chậm rãi cất bước, thích thú cảm nhận không khí đặc biệt của trường đại học, cả người chỉ muốn bay bổng lên. Vương Siêu chưa từng đỗ đại học, ấn tượng trước kia của hắn về đại học chỉ là từ mấy cuốn truyện từ thời thiếu niên, có điều hôm nay hắn đã hạ một quyết tâm...

"Đài Quyền Đạo là môn thi Thế Vận Hội, thậm chí trường phổ thông cũng có dạy, không biết Đại học Bắc Kinh thì thế nào?" Vương Siêu đứng trước nhà tập Thái Quyền Đạo của trường, không khỏi có chút cảm giác tò mò.

Không như nhiều đại sư các môn võ truyền thống kỳ thị Đài Quyền Đạo, cho rằng chỉ là mấy trò múa may biểu diễn, quan niệm của Vương Siêu đối với Đài Quyền Đạo tích cực hơn nhiều. Điều đó một phần bắt nguồn từ thời gian tập võ tại Thiên Tinh Hồ.

Những thứ không thể tạo ra cơm ăn, trước sau cũng chỉ là hư vô. Cơm ăn áo mặc là chuyện hàng đầu của con người, một môn võ dù cao siêu đến thế nào, phải hợp với thời đại mới có thể lưu truyền, duy trì từ dời này sang đời khác. Bất kỳ sự kế tục nào cũng phải chịu tác động của thời đại.

" Hây! Hây! Hây!"

Những tiếng hô đồng loạt vang vọng đến, phòng tập lớn kẻ thành nhiều ô, khá đông nam nữ sinh viên mặc võ phục trắng đang đứng thành từng nhóm. Bất kể là nam sinh hay nữ sinh, mặc bộ đồ trắng này trông đều rất có phong độ.

Lẫn trong số đó là mấy người nam nữ thắt đai đen, đang chỉ đạo từng nhóm luyện tập: " Động tác này không được, đá thấp quá, phải đá cao lên phía túi áo ngực. Cậu này, động tác cơ bản phải luyện thêm nhiều. Để tôi thị phạm cho cậu nhìn, đặt tấm gỗ lên trên đầu đi..."

Âm thanh vọng đến tai Vương Siêu, một cô gái đang hướng dẫn một nam sinh viên cách đá cao. Cô gái làm mẫu một lần, cất bước, xoay người, đột nhiên nhảy lên, toàn thân quay 360 độ, vung chân đá ra...

"Păng!" Ba miếng gỗ ghép trên đầu nam sinh viên vỡ tan. Cô gái nhẹ nhàng tiếp đất, toàn bộ động tác thực hiện rất đẹp, vừa dứt khoát vừa thanh thoát.

"Tào Tinh Tinh khi nào mới được như thế này?"

Vương Siêu liếc qua, nhận thấy cô gái với Tào Tinh Tinh trong trí nhớ có đôi chút giống nhau. Nhìn kỹ một lần nữa, cuối cùng hắn khẳng định cô ta chính là Tào Tinh Tinh, lớp trưởng trung học của mình ngày trước. Tuy rằng con gái lớn lên thường thay đổi nhiều, nhưng vẫn là mái tóc cặp mắt ấy...

Vương Siêu từng là cao thủ Đài Quyền Đạo siêu đẳng, các động tác đá đấm đã thuần thục đến nỗi không thể thuần thục được hơn. Vừa rồi chính là "Phong Loa Cước", một động tác có độ khó khá cao, giống với aerobic. Đá xoay trên không cần phải tập trung lực ở lưng, cũng cần có lực lớn ở chân. Nếu không, cứ miễn cưỡng thực hiện thì người sẽ vặn xiết, bị thương là khó tránh khỏi.

"Chị Tinh giỏi quá!"

"Đúng đúng, chị Tinh giỏi thật đấy!"

Cú đá của Tào Tinh Tinh đích thực đẹp không gì sánh bằng, lập tức chinh phục rất nhiều ánh mắt khâm phục của các nam nữ sinh viên. Hầu hết mọi người trong phòng tập đều lộ vẻ ngưỡng một, đương nhiên không có Vương Siêu...

"Khá lắm Tinh Tinh, động tác của em đã đạt trình độ tam đẳng, nên đi thi lên đai!" Một người trẻ tuổi trong số huấn luyện viên đi đến, vỗ nhẹ vai Tào Tinh Tinh.

"Tinh Tinh, bạn vốn là hoa khôi khoa chúng ta, biểu diễn cú đá như vậy không biết còn có bao người theo đuổi nữa đây. Xem ra phòng tập chúng ta sắp bội thực hoa hồng rồi... !" Một cô gái có vẻ như bạn học của Tào Tinh Tinh bước tới, cất giọng đùa cợt.

"Thôi được rồi, chúng ta đi ăn trưa đi!" Tào Tinh Tinh cười, đánh nhẹ vào tay cô bạn: "Thực ra dộng tác của mình vẫn có gì đó chưa chuẩn, mấy hôm nay lưng và chân cứ đau đau..."

"Tào Tinh Tinh!"

Vương Siêu lúc ấy mới gọi một tiếng, cất bước đi đến. Tào Tinh Tinh quay lại nhìn, nhướn mày như cố nhận ra người đối diện. Được một lúc, đột nhiên mắt cô sáng rực lên: "Anh... cậu là Vương Siêu đúng không? Sao cậu lại ở đây? Chẳng phải đang làm kinh doanh à?"

"Bây giờ tôi vẫn làm kinh doanh, cũng đang học ở Bắc Kinh. Vừa nhận được điện thoại của cha cậu, tiện thể đến xem bạn học cũ ra sao?"

"Cậu đang học ở Bắc Kinh à?" Tào Tinh Tinh thoạt tiên không có suy nghĩ gì, nhưng nghe Vương Siêu nói về việc học lại lấy làm kinh ngạc.

Thành tích học tập ở trường của Vương Siêu khá tệ, điều này cô biết rõ.

"Tinh Tinh, người này là bạn học của cậu?" Nữ sinh viên bên cạnh Tào Tinh Tinh hỏi.

"Đây là bạn thời trung học của tôi." Tào Tinh Tinh trả lời, nhân tiện hỏi luôn: "Đúng rồi Vương Siêu, cậu học ở trường nào?"

"Trường Đảng Trung Ương!"

Hai cô sinh viên cùng giật mình, mấy huấn luyện viên nghe được bốn từ cũng đưa mắt nhìn sang...

*****

Sinh viên Đại học Bắc Kinh trong lòng luôn có niềm tự hào tiềm ẩn. Ngay khi bước vào cổng trường, nhìn cử chỉ dáng vẻ của họ là Vương Siêu đã cảm nhận được điều này. Kể cả Tào Tinh Tinh, người bạn học cũ lúc nói chuyện ngữ khí cũng luôn có một chút kênh kiệu ta đây, hoàn toàn là thói quen hàng ngày tạo thành.

Nhưng sau khi Vương Siêu nói ra tên trường mình đang học, vẻ kiêu căng của Tào Tinh Tinh và cô bạn kia lập tức giảm đi chút ít. Cũng chẳng còn cách nào khác, Trường Đảng Trung Ương cũng như Trường Quân Sự Hoàng Phố thời Dân Quốc, thực chất là nơi bồi dưỡng thăng quan tiến chức hoặc là thăng tiến cao nữa cho những người đã có chức có quyền. Một sinh viên đại học, dù là Đại Học Bắc Kinh nổi tiếng, so với Trường Đảng Trung Ương cũng chỉ tương đương với gà đất chó ngói mà thôi...

"Ha ha, chúc mừng cậu! Chúc vừa phát tài vừa thăng quan nhé!" Gương mặt xinh xắn của Tào Tinh Tinh thoáng chút ngượng ngập, Vương Siêu chỉ mỉm cười...

Cô bạn lớp trưởng cũ Tào Tinh Tinh có tính cách khá mạnh mẽ, cũng hết sức kiêu hãnh. Thành tích học tập ngày xưa của hai người đúng là một trời một vực, bây giờ sự nghiệp của hắn lại có phần nhỉnh hơn, người ta có chút ngỡ ngàng cũng là chuyện thường tình.

"Tôi nghe ba kể cậu kinh doanh rất tốt, năm trước lại vào quân đội, làm lính mấy năm không ngờ đã thành đạt thế này rồi... ?!" Tào Tinh Tinh hất đuôi tóc ra sau lưng, mùi thơm từ người tỏa ra dìu dịu khiến Vương Siêu không khỏi có chút ngỡ ngàng...

"Này cậu, tôi biết cậu từng học võ, có lần đấu cả với ba tôi, không biết võ công cậu thế nào? Tôi bây giờ cũng là nhị đẳng huyền đai Đài Quyền Đạo, có muốn thử tỉ thí một chút xem Tào Tinh Tinh này thế nào không?" Tào Tinh Tinh nhanh chóng chuyển đề tài, nhướn mày nhìn Vương Siêu vẻ háo hức.

"Được thôi!" Vương Siêu cười bình thản, tiện thể đưa mắt nhìn xung quanh... Hóa ra khá nhiều sinh viên đang chăm chú theo dõi cuộc nói chuyện của hai người. Vương Siêu rất thích không khí này, luôn tươi vui và tràn ngập sức trẻ, khác hẳn vẻ đằng đằng hay những toan tính ngột ngạt mấy năm qua. Từng ngập sâu trong giang hồ khốc liệt, khi quay lại trường học hắn bỗng thấy nhẹ tênh, một cảm giác khoan khoái như đi dạo dưới ánh trăng êm dịu.

"Sẵn sàng rồi chứ, anh bạn?" Tào Tinh Tinh khẽ gằn giọng, lộ rõ vẻ hiếu thắng. Vừa dứt lời cô liền dùng cả hai tay ra đòn, động tác khá uyển chuyển đẹp mắt.

"Chị Tào và hắn ta đấu võ rồi!"

"Không biết hắn ta sẽ bị chị ấy đánh cho tơi tả thế nào nhỉ?"

"Đúng đấy, chị Tào là đai đen cơ mà!"

Rõ ràng trong trường Tào Tinh Tinh rất nổi tiếng, vừa ra tay bao nhiêu ánh mắt mến mộ đã dõi theo, tin tức nhanh chóng lan ra cả ngoài nhà thi đấu.

Nam huấn luyện viên kia, sau khi nghe Tào Tinh Tinh nói Vương Siêu đã từng luyện võ liền chớp nhanh mắt, liếc nhìn toàn thân hắn, đặc biệt chú ý đến mấy chỗ bàn tay, cánh tay và bả vai. Nhưng mấy chỗ này của Vương Siêu da đều trơn nhẵn bóng láng, khiến cho vị huấn luyện viên trong lòng không khỏi hoài nghi.

A... !

Tào Tinh Tinh thét to một tiếng, nhanh như chớp khẽ xoay gối, chân phải tạo thế như một chiếc roi đá mạnh vào vai Vương Siêu rồi tấn công liên tiếp vào trước ngực hắn.

"Được, lực đòn cước này không tồi!" Vương Siêu khẽ gật đầu, chân vẫn đứng yên, tay trái giơ lên theo một chiêu thức rất phổ thông "Ngọc nữ xuyên thoa", nhẹ nhàng quấn lên đòn cước Tào Tinh Tinh, tóm chặt bàn chân cô giữ đứng yên tại chỗ.

Giống hệt một màn biểu diễn Thái Cực Quyền trong phim. Đòn cước của Tào Tinh Tinh vốn thừa sức công phá vài tấm gỗ nhưng đụng phải tình thế đó lập tức bối rối, người mất thăng bằng lộn một vòng, không thể giữ trụ vững nữa.

"Tứ lạng bạt thiên cân!" Những người xung quanh chỉ thấy Vương Siêu ra đòn nhẹ tênh, khẽ vặn một cái là Tào Tinh Tinh xoay vòng..."Xem ra Thái Cực Quyền pháp nghìn cân đã luyện nhập đến tâm can, nhưng ở đây cũng có vài người biết phản đòn đó!"

Tai Vương Siêu khẽ động, nghe rõ huấn luyện viên kia vừa lẩm bẩm. Tào Tinh Tinh bị vặn quay vòng, tức khí xoay người lấy đà trên không, đá tiếp. Hai chân cô tạo thành đao cắt kéo, bổ thẳng vào cổ Vương Siêu.

Vương Siêu lại khẽ giơ tay chặn lực chân đối phương, quật mạnh xuống đất. Tào Tinh Tinh lăn mấy vòng, mặt đỏ gay thở hổn hển, ánh mắt thất thần.

"Đủ rồi Tinh Tinh, không đánh như vậy! Tập luyện có thể đá cao chân, khi giao đấu lại quyệt đối không được!" Huấn luyện viên chau mày liếc nhìn Vương Siêu. Thấy Tào Tinh Tinh còn muốn đánh nữa, anh ta ngăn cô lại rồi bước lên phía trước, vòng tay: "Anh bạn, có thể thi đấu với tôi một chút chứ?"

"Anh là... ?" Vương Siêu hứng khởi nhìn vị nam huấn luyện viên, từ lời giáo huấn Tào Tinh Tinh hắn nhận ra ngay, người này quả là dân trong nghề.

Vốn là, xoay người đá cao chân trong Đài Quyền Đạo chỉ là để rèn luyện cơ bắp và tính linh hoạt, còn khi xung trận thì các võ sư không ai ra đòn như vậy. Có điều hiện nay, đến chín mươi chín phần trăm người luyện Thái Quyền Đạo đều đem những thế võ tập ra thi đấu, người bình thường thì còn được nhưng nếu gặp phải cao thủ, do trọng tâm khi đá không ổn định tất sẽ bị phản đòn ngay, thậm chí bỏ mạng cũng không biết vì sao.

Huấn luyện viên kia nói ra được nguyên lý, rõ ràng là người rất am hiểu về thực chiến, không thể xem thường như mấy sinh viên đang đứng xem được.

"Lý Đông Văn, nghiên cứu sinh Đại Học Bắc Kinh, từng sang Hàn Quốc học Trường Bạch Cửu Đoạn Môn, xin thỉnh giáo!" Lý Đông Văn thấy đệ tử ruột bị đánh lộn mấy vòng nên không phục, tiến lại khiêu chiến.

"Thì ra là môn đệ của Thiết Quyền Hoa Lang Thôi Trường Bạch!" Vương Siêu khẽ cười, gật đầu.

"Thôi Trường Bạch coi trọng thực chiến, xem thường những chiêu thức bay bướm, trong giới võ thuật rất nổi tiếng. Anh là đồ đệ của ông ấy, chẳng nhẽ không biết thực chiến là thế nào? Vậy đi, tôi sẽ chỉ dùng một tay, hai chân đứng yên một chỗ, nếu anh có thể khiến tôi động chân thì tôi coi như anh thắng!"

"Ngươi...!"

Ánh mắt Lý Đông Văn không kìm nổi, phát ra luồng nộ khí. Gã không ngờ vừa nhắc đến Thôi Trường Bạch thì Vương Siêu đã biết, đã biết mà lại tỏ ra coi thường như vậy...

Thôi Trường Bạch chính là Võ sư Đài Quyền Đạo nổi tiếng nhất Hàn Quốc, danh vọng ngang với Hoàng thất đại sư Nhật Bản Y Hạ Nguyên. Không giống Đài Quyền Đạo thông thường, họ Thôi luôn coi trọng thực chiến, chủ trương xây dựng Đài Quyền Đạo đúng như tinh thần nguyên thủy.

Hơn nữa, đại cao thủ này không hề câu nệ hình thức, học được cách luyện khí công của Ấn Độ liền kết hợp ngay khí công và Đài Quyền Đạo, đồng thời thu nạp các công phu như Kiếm đạo, Nhu thuật, Quyền công, Thái quyền... tạo nên võ công cho riêng bản thân. Lúc còn trẻ, ông ta đã thi đấu đủ tại Mỹ, Nhật, Đức, Anh... chưa từng thất bại. Giống như Vương Siêu, không ít kẻ đã bỏ mạng dưới tay, danh tiếng vì thế càng lừng lẫy.

Đài Quyền Đạo trước kia còn có tên Hoa Lang Đạo, là môn võ thịnh hành trong quân đội Triều Tiên. Thôi Trường Bạch sau khi nổi tiếng được mệnh danh là "Thiết Quyền Hoa Lang", chính vì sở trường thực chiến của mình. Có thể nói, ông ta là nhân vật tái sáng lập phe thực chiến trong Thái Quyền Đạo.

Mặc dù vậy, hiện giờ Thôi Trường Bạch mới chỉ là Huyền đai đệ bát đẳng, trong khi trình độ đã thừa sức Cửu đẳng từ lâu. Nguyên nhân là do một quy định truyền thống trong Đài Quyền Đạo, được phong Cửu đẳng nhất thiết phải trên sáu mươi tuổi, còn Thôi Trường Bạch mới chỉ trên bốn mươi.

Vương Siêu mở võ đường tại Sơn Đông, Sơn Đông lại gần Hàn Quốc và Nhật Bản. Võ quán của hắn vì vậy đã sớm được các nhân vật trong giới võ thuật Hàn, Nhật điều tra, mà Vương Siêu cũng không ngán sợ gì mấy người đó. Thôi Trường Bạch từ lâu đã là mục tiêu khiên chiến của hắn, nhưng vì sợ nảy sinh rắc rối nên mãi vẫn chưa sắp được kế hoạch cụ thể.

Rốt cuộc thì tên tuổi Thôi Trường Bạch quá lớn. Vương Siêu chỉ là có tiếng trong giới võ thuật Đông Nam Á, còn Thiết Quyền Hoa Lang đã danh lừng khắp thế giới. Tự nhiên thách đấu, rất có thể người ta không chấp nhận.

Có thể đây không phải là võ lâm của xã hội cũ, muốn đứng vào hàng thật cao của võ tông, không dễ gì bằng ra võ đài tranh sống chết một trận là xong.

Nghe Lý Đông Văn từng qua học võ công Thôi Trường Bạch, Vương Siêu bỗng nảy ý muốn dạy cho người này một bài học. Mấy câu bâng quơ vừa rồi chỉ là cố ý chọc tức đối thủ, và hắn đã thành công. Ánh mắt Lý Đông Văn giờ đây đang dường như muốn ăn tươi nuốt sống Vương Siêu.

"Được!" Lý Đông Văn gằn giọng thốt lên, hít một hơi dài, nháy mắt đã lấy lại bình tĩnh. Thật không hổ là đệ tử danh gia!

Hai bàn tay gã nắm chặt, gót nhón cao trong tư thế rình rập. Đột nhiên phóng chân lao ra, một chưởng dữ dội nhằm chính diện Vương Siêu bổ tới.

Vương Siêu vẫn y hệt lần trước, chỉ dùng "Ngọc nữ xuyên thoa" nhẹ nhàng chộp lấy quyền thủ đối phương. Một chưởng đó Lý Đông Văn dùng gần như toàn lực, ý đồ nhanh chóng nghiền nát địch thủ, có điều chiêu chưa đến mà tay đã bị Vương Siêu khắc chế, lập tức loạng choạng không khác gì Tào Tinh Tinh lúc nãy.

"A... !"

Lý Đông Văn mất trọng tâm thần trí tức thời hoảng sợ, nhưng gã vẫn còn có hậu chiêu, đột nhiên xoay người ra đòn thấp nhằm vào đầu gối của Vương Siêu. Có điều đòn chưa tới Vương Siêu đã cong chân né nghiêng... Rầm một tiếng, Lý Đông Văn ngã lăn ra sàn đấu...

Tất cả chúng nhân đứng xem rối rít chạy tản ra. Vương Siêu tiến lên phía trước, khẽ lắc đầu: "Xem ra anh bạn vẫn còn non lắm! Nhắn hộ ta đến Thôi cửu đẳng, nếu có cơ hội mời đến Lao Sơn Sơn Đông tỉ thí với ta!" Câu cuối cùng hắn hạ giọng rất thấp, chỉ cho Lý Đông Văn nghe thấy.

***************

"Chúng ta đi ăn nhé, tôi mời!"

Thấy người xem càng lúc càng đông, Vương Siêu bước tới cầm tay Tào Tinh Tinh kéo đi. Tào Tinh Tinh lúc ấy vẫn đang suy nghĩ tại sao Lý Đông Văn bị ngã, bị lôi đi quả có chút không cam lòng. Có điều lực kéo của Vương Siêu tuy mềm mại nhưng không thể chống đỡ, chẳng khác gì có người cầm cả hai chân cô nhấc đi vậy.

"Được rồi được rồi, đừng kéo nữa, bỏ tay mình ra đi!" Tào Tinh Tinh cố sức vùng ra, Vương Siêu thấy nhà thi đấu đã khuất mới chịu dừng lại.

"Mình biết cậu võ công cao cường rồi, nhưng cậu đánh Lý Đông Văn làm gì?" Tào Tinh Tinh vừa hất tóc vừa đưa mắt nhìn Vương Siêu, ý tứ rất rõ ràng "Lúc nào cậu cũng lỗ mãng thế hả?"

"Ăn cơm rồi hãy nói, tìm chỗ nào yên tĩnh đi! Mình đến lần này là do giám đốc Tào ủy thác, chỉ thêm cho bạn một chút về kỹ thuật Đài Quyền Đạo. Chúng ta tuy là bạn học cũ nhưng có nhiều chuyện cũng không tiện nói ra, đừng cố hỏi nữa nhé!"

"Ghê nhỉ!" Tào Tinh Tinh hơi bĩu môi: "Ngoài cổng trường có quán ăn cũng yên tĩnh, vào đó nói chuyện tiếp!"

Hai người đến quán ăn, lấy một phòng riêng. Thật may, Tào Tinh Tinh như đã quên hẳn chuyện Lý Đông Văn, cũnh không truy vấn gì thêm về chuyện riêng của Vương Siêu nữa.

"Đòn đá của mình tập vẫn chưa thạo hẳn, sau khi đá lưng và chân đều bị đau, phải rất lâu sau mới khỏi. Cậu nói xem phải làm sao? Còn nữa, chiêu vừa nãy cậu ra có phải là Tứ Lạng Bạt Thiên Cân trong Thái Cực Quyền không? Chỉ cho mình luôn nhé!"

"Tứ Lạng Bạt Thiên Cân à? Sức cậu chưa đủ, chưa thể học được. Đừng tưởng Tứ Tạng Bạt Thiên Cân nghĩa là lấy yếu đánh mạnh... !" Vương Siêu lắc đầu: "Thái Cực chủ nhu chứ không chủ nhược, muốn bạt được nghìn cân thì bản thân cũng phải có sức mạnh nghìn cân. Cũng ví như người ta có tiền rồi thích thì mua sơn hào hải vị cũng có thể ăn bánh bao, còn không có tiền thì chỉ có thể ăn bánh bao thôi!"

"Cậu nói gì vậy? Ngày trước đâu có dẻo mỏ thế này... !" Tào Tinh Tinh phá lên cười không chút ngại ngùng. Rõ ràng Vương Siêu bây giờ đã khác xa Vương Siêu mấy năm trước.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-458)


<