Vay nóng Homecredit

Truyện:Quách Tiểu Phong phá án - Hồi 103

Quách Tiểu Phong phá án
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 103: Chuyển Ngoặt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Lazada

Vừa lúc Lý Nghị bưng bát nước chứa kịch độc lên thì một tiếng "Ding dang" vang lên- bát nước liền rơi xuống mặt đất.

- Ai?

Lý Nghị cảnh giác hỏi.

- Lý Nghị, sao ông lại hồ đồ như vậy, không những giết đại ca tôi, lại còn rước họa cho tôi, ông biết hai ngày nay tôi đã sống thế nào không? Uổng công tôi vẫn tin tưởng ông. Trước đây tôi đã giết Lý Phiêu Phiêu, là tôi không đúng, nhưng cô ta đã sát hại cha tôi, vu oan cho Nguyệt Quang, lại còn giết chết Mạnh Lâm và Viên Viên, giết người đền mạng là lẽ trời rồi. Lúc đầu ông là gian phạm với cô ta, cái này có thể cho qua, nhưng tại sao bây giờ ông lại nhẫn tâm như vậy, muốn hại cả Quách gia, đúng là biết người biết mặt không biết tâm. Ai, cũng may Quách Tiểu Phong tôi đại phúc đại mệnh nên không chết dưới tay ông. Đừng quên, tôi vẫn là một phạm nhân, nếu ông chết rồi thì tôi đây đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không được minh oan.

Quách Tiểu Phong từ trên mái bếp nhảy xuống, trừng mắt nhìn Lý Nghị, khiến ông ta thoảng thốt, không ngờ sự tình lại thành ra thế này.

- Tiểu Phong, xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta vốn không muốn vậy đâu, nhưng nửa đêm ta lại nghe thấy Phiêu Phiêu khóc thảm nói là dưới đó rất lạnh lẽo, hôm đó bên mộ của Phiêu Phiêu...

Lý Nghị vừa quỳ vừa khóc đem đầu đuôi sự tình kể hết cho Quách Tiểu Phong.

- Kẻ bí mật đó hôm nay tôi cũng đã nhìn thấy rồi, Lý thúc, chẳng trách thúc lại...Kẻ bí mật đó biết thuật mê hoặc người khác, chỉ vì thúc quá thương nhớ Phiêu Phiêu nên nó mới có cơ hội lợi dụng. Có điều kẻ này rốt cuộc là thần thánh phương nào, có ân oán sâu nặng gì với Quách gia chúng ta, vì lẽ gì mà nhất định phải làm cho Quách gia tan nát mới thấy hả dạ?

Quách Tiểu Phong nghi hoặc hỏi..

- Nhưng đúng là ta đã nghe thấy giọng nói của Phiêu Phiêu.

Lý Nghị do dự hồi lâu mới hỏi.

- Thúc không nói tôi cũng quên mất, đêm đó Lai Phúc cũng nghe thấy giọng nói của Phiêu Phiêu phát ra từ phòng của thúc.

- Phải đấy, phải đấy, nếu không phải Phiêu Phiêu thì là ma quỷ gì đây?

- Thực ra chuyện này rất đơn giản, tất cả mọi chuyện đều do kẻ mặc đồ đen bí mật đó tự biên tự diễn, nếu nó đã biết thuật mê hoặc người, thì những tiểu xảo nhỏ này chắc cũng không làm khó nó. Mặt khác, ta đoán khi thúc thắp đèn lên không trông thấy gì, cộng với thần trí không minh mẫn, nên mới cho rằng đó là hồn ma của Phiêu Phiêu hiện về.

- Tiểu Phong cậu quả nhiên liệu chuyện như thần, đêm đó không có ánh trăng, gió lại thổi mạnh, bầu không khí có vẻ rất hắc ám. Nhưng nếu không phải là hồn ma của Phiêu Phiêu, lẽ nào chuyện này lại do người làm?

- Không sai, thật ra kẻ bí mật đó đã giở chút mánh khóe, hôm ở mộ của Phiêu Phiêu, hắn đã khiến thúc hoang mang lo sợ, sau đó đã dùng thuật giả giọng và thuật thôi miên khiến thần trí thúc điên đảo. Nếu khi ấy thúc kể rõ sự tình thì đâu đến nông nỗi này, nhưng điều khiến ta bận tâm nhất chính là kẻ này có bản lĩnh, võ công bất phàm, rốt cuộc là thần thánh phương nào, chỉ e nó cũng là một quân cờ dưới tay kẻ khác. Quách gia ta không dám tự nhận đại nhân đại nghĩa, nhưng tự hỏi cũng không kết thù kết oán với ai. Lý Nghị, hôm nay ông không chết, đúng lúc có thể giúp tôi tìm ra hung thủ thực sự, lấy công chuộc tội.

- Nhị thiếu gia, có điều người tôi đã trúng độc...

- Ông yên tâm, tuy hiện giờ tôi chưa nghĩ ra cách giúp ông giải độc, nhưng trong thời gian này tôi nhất định bảo đảm ông sẽ không việc gì. Chúng ta sẽ.......

................................................ ................................................

Về phía Thượng Quan Văn Cẩm, tuy mọi người đã dốc hết sức nhưng vẫn chẳng có tiến triển gì. Nháy mắt một ngày nữa lại trôi qua. Văn Cẩm lấy tư liệu ghi chép về Quách Tiểu Phong và Quách gia xem xét, lật qua giở lại đến mức cuốn sách sắp nát tươm nhưng vẫn không tìm ra manh mối hữu dụng nào, quả thật biện pháp này chẳng khác nào mò kim đáy bể, rất khó để phát hiện ra điểm đột phá. Lúc này trời cũng đã chạng vạng tối, nghĩ tới Lý Thiên Tường và Hoàng Bỉnh Phong cấp tốc tới đây, tuy vụ án này rất gấp gáp, nhưng người ta dù gì cũng là khách, cơm trưa đã không ăn, chỉ e giờ đã đói sôi bụng.

- Lý huynh, Hoàng huynh, Trịnh quản gia, xem xem cũng không còn sớm nữa, mọi người nhất định rất đói, chi bằng hôm nay tiểu đệ làm chủ, đi ăn đặc sản Kinh thành nhé.

Lý Thiên Tường vốn định cáo từ, nhưng đã bận cả ngày nên quả thật cũng rất đói, ngại ngùng nói:

- Đã nói vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh.

- Vậy mời Lý huynh, Hoàng huynh và Trịnh quản gia tới Túy Tiên lầu.

................................................ ................................................ .....

Sau khi cơm rượu no say, lúc thanh toán, Thượng Quan Văn Cẩm lấy ra một tờ ngân phiếu hai mươi lượng của Tiền Trang Quách gia.

- Xin lỗi, khách quan, quán chúng tôi không nhận ngân phiếu của Tiền Trang Quách gia, phiền ngài đổi lại ngân phiếu của Tiền Trang Vạn gia.

Ông chủ từ tốn nói.

- Ông chủ nói vậy là ý gì, tại sao không nhận ngân phiếu của Tiền Trang Quách gia, lẽ nào...ngân phiếu của Tiền Trang Quách gia với ngân phiếu của Vạn gia có gì không giống nhau?

Lý Thiên Tường tức giận nói.

- Khách quan bớt giận, chỉ là vì ngân phiếu của Tiền Trang Quách gia hiện giờ không còn lưu hành, ai mà không biết chuyện này....

- Được rồi, được rồi, ông chủ, đây là ngân phiếu hai mươi lượng của Vạn gia, ông nhận lấy, chúng tôi có thể đi được chứ?

Thượng Quan Văn Cẩm cho rằng bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện, lấy ngay một tờ ngân phiếu của Vạn gia để thanh toán.

- Khoan đã.

Lý Thiên Tường lấy ra hai tờ ngân phiếu, soi kỹ dưới ánh đèn.

- Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi!

Nói đoạn Lý Thiên Tường vội kéo Thượng Quan Văn Cẩm đi.

- Lý huynh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại gấp thế?

- Phải đấy, Lý huynh, rốt cuộc là chuyện gì, sao lại phấn chấn như vậy?

Hoàng Bỉnh Phong thấy vậy cũng không rõ thế nào.

- Haha....hôm nay mình phát tài rồi!

Ông chủ của Túy Tiên lầu cầm ngân phiếu trên tay, vui vẻ nói.

- Haha....tôi nghĩ tôi đã biết rồi, tôi biết là chuyện gì rồi, mau cùng tôi tới Quách phủ đối chứng một chút. Như vậy, ít nhất chúng ta có thể chứng minh chuyện này không phải do Tiểu Phong làm, cũng có đối tượng để nghi ngờ.

Lý Thiên Tường phấn chấn nói.

- Nói vậy tức là Lý huynh đã biết hung thủ là ai rồi sao?

- Bây giờ vẫn chưa dám chắc, phải tới Quách phủ đối chứng trước rồi tính sau, các người đi cùng tôi.

Cũng may là chưa quá muộn, Quách phủ vẫn sáng đèn, Bạch Nguyệt Quang vì điều trị cho Quách Thiên Lễ mà bận bù đầu bù óc. Thím Thẩm tới nói có bạn cũ đến tìm, Bạch Nguyệt Quang không biết là ai, nhưng có nằm mơ cô cũng không ngờ rằng người tới tìm lại chính là những người bạn chia tay cách đây chưa lâu. Lý Thiên Tường vừa trông thấy Bạch Nguyệt Quang:

- Cung hỷ đại tẩu, cung hỷ đai tẩu.

- Lý huynh đệ xin đừng lấy tôi ra làm trò đùa, Quách gia giờ đang hỗn loạn như một nồi cháo, hỷ sự đâu ra mà đến chứ.

Bạch Nguyệt Quang hơi bực mình, Quách gia thành ra thế này mà Lý Thiên Tường vẫn ăn nói như vậy được, rõ ràng là đang có ý chế giễu.

- Từ từ nào, đại tẩu nghe tôi nói hết đã, tôi tới là muốn hỏi về tình hình trước khi Quách Thiên Hùng đại ca chết.

Lý Thiên Tường thong dong nói.

*****

- Đại tẩu, có thể gọi hết mọi người trong Quách phủ tập trung lại đây không, ta muốn đối chứng một chút.

Lý Thiên Tường nói.

- Được, thím Thẩm, thím đi gọi tất cả mọi người kể cả phu xe của Quách phủ đến hết đây, nói là có quan phủ phủ Thuận Thiên có việc muốn hỏi.

Bạch Nguyệt Quang tuy không biết Lý Thiên Tường muốn làm gì, nhưng từ sau khi tiếp xúc ở đảo Đào Hoa, cũng biết Thiên Tường này tuy có lúc hành sự lỗ mãng, nhưng tuyệt đối không làm chuyện gì hồ đồ, vậy nên rất tin tưởng Lý Thiên Tường.

Một hồi sau, mọi người cũng lục đục kéo đến đông đủ.

- Lý huynh đệ, có chuyện gì muốn hỏi thì mau hỏi đi.

Bạch Nguyệt Quang nói.

- Vâng, đại tẩu. Mọi người đều là gia nô của Quách gia, Quách phủ không chỉ là nhà của ba huynh đệ Quách gia, mà còn là nhà của mọi người. Bây giờ Quách gia gặp nạn, mọi người cũng nên chung tay góp sức để vượt qua cửa ải khó khăn này. Tôi là Lý Thiên Tường, có lẽ có người cũng đã nghe tên rồi, tuy tôi không thể phán đoán nhập thần, bày mưu lược kế được như Quách đại ca, nhưng dù gì cũng là bạn cũ của Nhị thiếu gia, vậy nên cũng muốn điều tra vụ án này. Bây giờ tôi muốn hỏi mọi người, trước khi Thiên Hùng thiếu gia chết có đắc tội với ai hay thế lực nào không?

- Oa! Ngay cả Lý Thiên Tường cũng tới đây, xem ra Nhị thiếu gia nhà ta được cứu rồi.

Một người lên tiếng.

- Theo tôi dù cậu ta có tài giỏi hơn Nhị thiếu gia nhà ta, nhưng sự tình đã đến nước này thì không hy vọng nhiều lắm.

Một người khác nói xen vào.

- Xin mọi người yên lặng, nếu Nhị đệ bị oan, ta tin Lý công tử đây có thể giúp Tiểu Phong rửa sạch ủy khuất. Vậy nên xin mọi người hãy hết sức phối hợp với Lý công tử.

Người lên tiếng chính là Vân Nhi, nghe vậy mọi người cũng trật tự trở lại.

- Lý công tử, đại thiếu gia nhà tôi xưa nay hành thiện tích đức, mọi người đều biết, rất ít nảy sinh mâu thuẫn với ai.

Thím Thẩm nói.

- Không đúng, mọi người còn nhớ Trương Bá không, chính là lão già ấy, lần trước mang ngân phiếu tới Quách phủ rút tiền, Quách phủ là Quách phủ, Tiền Trang Quách gia là Tiền Trang Quách gia. Quách phủ đương nhiên không thể đổi tiền cho ông ta, sau đó ông ta văng lời chửi rủa Quách thiếu gia rồi hậm hực bỏ đi.

Phúc Qúy nói.

- Đợi đã, người đắc tội thì tôi không nhớ rõ, nhưng thế lực đối kháng thì đúng là có.

Lý Nghị nói.

- Lý huynh đệ, vị này là Lý quản gia của phủ chúng tôi.

Bạch Nguyệt Quang giới thiệu.

- Lý quản gia, có thể nói chi tiết hơn được không.

Lý Thiên Tường hứng khởi hỏi.

Lý Nghị nghĩ ngợi một lát rồi nói:

- Chuyện này xảy ra cách đây chừng một tháng trước, hình như hôm đó là ngày 28 tháng chạp, vì Nhị thiếu gia và Nhị phu nhân chưa quay về, nên hôm đó đại thiếu gia cứ ra ngoài cổng mong ngóng. Hôm đó tuyết rơi rất lớn, bên ngoài trời rất lạnh, nên tôi khuyên thiếu gia vào trong nhà. Vừa quay đầu, thì một người có vẻ rất kỳ quái kêu thiếu gia dừng bước, nói là người do Thái úy Cao Cầu phái đến, mong thiếu gia sang năm sẽ gia nhập Tiền Trang liên minh của Cao gia. Chúng ta cũng biết, khi ấy Tiền Trang của Quách gia rất lớn mạnh, căn bản không cần phải gia nhập liên minh gì hết. Thật ra mà nói, nếu gia nhập liên minh Tiền Trang Cao gia, nói dễ nghe là sẽ gia tăng tính lưu thông của ngân phiếu, mà thực tế người hưởng lợi nhiều nhất chính là Thái úy Cao Cầu. Đại thiếu gia khi ấy đương nhiên là không đồng ý, kiên quyết cự tuyệt vị sứ giả kia. Chuyện này vì sau cũng không được nhắc lại, vì sợ mọi người lại lo lắng, vậy nên không ai hay biết chuyện này.

- Quả nhiên, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của tôi, tôi nghĩ tôi đã biết hung thủ là ai. Lý quản gia, xin hỏi một câu, Thái úy Cao Cầu có phải năm nào cũng muốn Tiền Trang Quách gia gia nhập Tiền Trang liên minh Cao gia?

Lý Thiên Tường tò mò hỏi.

- Tôi nhớ vài năm trở lại đây mới như vậy.

- Thì ra là vậy. mọi người qua đây xem xem, hai tờ ngân phiếu này có gì không giống nhau?

Lý Thiên Tường lấy ra hai tờ ngân phiếu, một tờ là ngân phiếu của Tiền Trang Quách gia, còn tờ kia là của Tiền Trang Vạn gia. Mọi người chú ý soi xét hai tờ ngân phiếu, không biết nói gì, chẳng phải đều là ngân phiếu có thể đổi lấy bạc sao? Có gì khác nhau chứ?

Phải lâu sau, Bạch Nguyệt Quang như vỡ lẽ ra điều gì, mắt sáng lên:

- Đừng....đừng nói là ngân phiếu của Tiền Trang Quách gia không có chữ "Cao" kia?

Bạch Nguyệt Quang hưng phấn nói.

- Đại tẩu quả nhiên thông minh, mọi người nhìn xem, trừ ngân phiếu của Tiền Trang Quách gia, thì bất kể ngân phiếu nào cũng đều có in chữ Cao, đây cũng là dấu hiệu nhận biết của những Tiền Trang ra nhập Tiền Trang liên minh Cao gia, điều này không chỉ thể hiện thế lực kinh tế hùng hậu, mà còn chứng tỏ uy tín của Quách gia.

- Xin bạo miệng hỏi một câu, Lý huynh đệ nói vậy ý là gì? Cứ cho là ngân phiếu của Quách gia không giống với ngân phiếu của những Tiền Trang khác thì đã làm sao?

Bạch Nguyệt Quang hỏi.

- Đại tẩu hỏi hay lắm, chính tờ ngân phiếu nhỏ bé này đã lấy mạng của Thiên Hùng đại ca. Mọi người đều biết, sau khi gia nhập Tiền Trang liên minh Cao gia, tuy có thể nâng cao danh tiếng, nhưng Thái úy Cao Cầu lại thu được một món phí thương hiệu không nhỏ, cho nên Quách gia nhất quyết không gia nhập, đây chính là một sự khiêu chiến với quyền uy của Thái úy Cao Cầu, hơn nữa, Tiền Trang của Quách gia làm ăn rất phát đạt, thu nhập rất khả quan, không gia nhập Tiền Trang liên minh Cao gia, Cao Cầu đương nhiên mất đi một khoản hời. Chính vì lẽ đó mà Thái úy Cao Cầu đã bày mưu sát hại Quách Thiên Hùng, rồi lại rước họa cho Quách Tiểu Phong. Như vậy, Tiền Trang của Quách gia sẽ đứng trước nguy cơ sụp đổ, tam thiếu gia Quách Thiên Lễ lại chưa có kinh nghiệm trong làm ăn, như vậy tự nhiên rất dễ để cậu ấy gia nhập liên minh. Về vị Thái úy này mà nói, dã tâm khuynh triều, một tay che trời, muốn làm ra những chuyện thế này không phải là không thể.

Lý Thiên Tường đắc ý nói.

- Lý huynh quả nhiên nhiên rất thông minh, suy đoán hợp tình hợp lý. Nhưng nói gì thì nói, đây mới chỉ là phán đoán của huynh, không có chứng cứ xác đáng, lùi một bước mà nói, cứ cho chuyện này đúng là Cao Cầu làm, vậy ông ta đã dùng cách nào để để mượn dao giết người, vấn đề này chưa vội nói tới, nhưng nếu nói ông ta không hả dạ trước đại nghiệp của Tiền Trang Quách gia, vậy tại sao không lập tức giết Quách Thiên Hùng đại ca mà phải đợi hơn một tháng sau mới động thủ, Lý huynh, những điều này huynh đã nghĩ tới chưa?

Thượng Quan Văn Cẩm lặng đi một hồi rồi nói ra điểm chưa thỏa đáng.

- Cái này.....ít nhất chúng ta cũng đã biết có khả năng là Cao Cầu đứng sau vụ này, chúng ta chẳng phải vẫn còn thời gian mười ba ngày hay sao? Sẽ từ từ cân nhắc.

- Bốp, bốp, bốp...

- Hahaha...Hay lắm! Lý huynh quả là phong thái không hề suy giảm, tại hạ tự thấy làm hổ thẹn.

Lúc này Quách Tiểu Phong từ trên mái bếp nhảy xuống, xuất hiện trước mặt mọi người. Lý Thiên Tường cũng không ngờ mình lại có thể gặp Quách Tiểu Phong trong hoàn cảnh này.

- Tốt quá rồi, Quách đại ca đã trở về.

Thượng Quan Văn Cẩm sững sờ, kích động nói.

- Hoàng huynh, Trịnh quản gia, xin lỗi vì đã không nghênh tiếp chu đáo.

Quách Tiểu Phong trông thấy Trịnh quản gia thì mừng thầm, xem ra Lý Nghị có cơ may cứu sống rồi.

- Tiểu Phong, sao chàng.....

Bạch Nguyệt Quang kinh ngạc hỏi.

- Sao ta lại không làm theo kế hoạch đúng không? Thực ra những gì Lý huynh suy đoán cũng chính là điều ta đã nghĩ tới, đúng lúc ta đang muốn đi điều tra. Thật ra hôm đó, trong nhà lao, khi tôi đã xác định chắc chắn đại ca và Triệu đại nhân không phải do mình giết, tôi đã cùng Vương Hâm và Nguyệt Quang vạch ra một kế hoạch, tôi giả vờ đánh ngất bọn họ rồi tìm cách vượt ngục, mục đích là để ép hung thủ ra mặt, bởi vì khi đó tôi vẫn chưa biết hung thủ là ai nên đành phải dùng tới hạ sách này. Hôm qua ở chùa Vạn An, trí nhớ của tôi bỗng nhiên được khôi phục, mới biết, hóa ra người hại tôi không phải ai khác, chính là quản gia của Quách phủ chúng ta – Lý Nghị.

- Lý Nghị....?!!

Mọi người kinh ngạc đồng thanh kêu lên.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-119)


<