Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Đường Tửu Đồ - Hồi 288

Đại Đường Tửu Đồ
Trọn bộ 295 hồi
Hồi 288: Tiêu Duệ tân chính (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-295)

Siêu sale Shopee

Tiêu Duệ đứng trên Văn Đức điện trống trải thở dài, thật lâu sau mới đi ra khỏi đại điện.

Tân chính đã bắt đầu, tên trên dây không thể không bắn ra. Tiêu Duệ hiểu rõ điều này cho nên hắn và Lý Kỳ hay nói đúng hơn cùng với Đại Đường hoàng thất xích mích đã không thể tránh được. Trừ phi... Cho dù bản thân buông tay ủy quyền khiến cho tất cả trở lại như cũ, Lý Kỳ nhiều lắm cũng chỉ sinh ra cảm kích nhất thời, mà theo thời gian hắn nắm lấy đại quyền trong tay rồi, có lẽ cái thứ nhất hắn muốn thanh trừ đó chính là Tiêu gia.

Chỉ sợ rằng không có bất kỳ một vị hoàng đế nào có thể dễ dàng tha thứ cho một kẻ thần tử có thể uy hiếp đến hoàng quyền của hắn, cho dù là chí thân.

Tiêu Duệ bước nhanh trong lòng mặc dù cảm khái rất nhiều nhưng niềm tin trong lòng không hề lay động mảy may.

Lịch sử nằm trong tay người viết sử. Tiêu Duệ thở phào một cái, xuyên qua cửa cung màu đỏ nặng nề cao lớn, mặc cho xe ngựa đuổi theo đằng sau, bản thân lẩm bẩm đi về phía trước.

Hắn chậm rãi xoay người lại ngóng nhìn về phía cung điện Đại Đường cô độc, trong lòng thở dài một tiếng, "Lý Kỳ, điều này đối với đệ với ta với Đại Đường đều là việc tốt, ngày sau đệ sẽ tự hiểu."

Tiêu Duệ nhẹ nhàng bước lên xe ngựa của mình, chuẩn bị ra khỏi hoàng thành thì nhìn thấy một hàng vài kỵ sĩ chậm rãi đi về phía cửa cung, trong đó một trung niên nam tử dáng thấp lùn trên người trang phục võ tướng, đang nhìn ngó xung quanh. Tiêu Duệ trong lòng máy động, khóe miệng bất giác nổi lên một tia cười lạnh, đột nhiên trầm giọng quát một tiếng:

- Dừng xe.

Tiêu Duệ bước xuống, đi ra giữa đường.

Tên trung niên nam tử quần áo đẹp đẽ kia nhìn thấy Tiêu Duệ sắc mặt khẽ biến, đột nhiên nhảy xuống khỏi ngựa, quỵ một gối xuống, giọng điệu buồn rầu nói:

- Tội thần Phu Mông Linh bái kiến Tĩnh An quận vương!

Tiêu Duệ lạnh nhạt cười, biết rõ mà còn cố hỏi:

- Nguyên lai là Phu Mông tướng quân, không biết tướng quân đang muốn đi đến nơi nào?

Phu Mông Linh trong mắt hiện lên một tia sợ hãi:

- Tội thần nhận lệnh tiến cung gặp mặt hoàng thượng.

- À,

Tiêu Duệ khoát tay áo.

- Phu Mông tướng quân mời đứng lên đi. Nếu là hoàng thượng triệu kiến nên mau chóng tiến cung đi thôi.

Phu Mông Linh yên lặng đứng dậy, sắc mặt vô cùng xấu hổ, do dự một lát rồi khom người hành lễ sau đó dắt ngựa tiếp tục đi về phía cửa cung.

- Phu Mông tướng quân.

Tiêu Duệ đột nhiên cao giọng cười nói:

- Trước mắt triều đình thi hành tân chính, đang là lúc cần dùng người. Tướng quân văn võ song toàn đức cao vọng trọng, bổn vương đã tâu thỉnh hoàng thượng... Thỉnh Phu Mông tướng quân lưu lại kinh thành giúp việc quốc chính.

Phu Mông Linh trong lòng run rẩy, hiểu rằng đây là Tiêu Duệ đang ám chỉ và "đề tỉnh" bản thân. Đối mặt với đệ nhất quyền quý đã nắm trong tay quyền binh Đại Đường, hắn vô lực kháng cự, kỳ thực cũng không muốn kháng cự. Trước khi tiến cung hắn đã đến Tiêu gia đưa tặng hậu lễ và bái thiếp, đưa ra ý nguyện đầu nhập.

Kỳ thực hắn cũng minh bạch, từng là phản tặc giống như bản thân mình muốn tiếp tục là Tiết độ sứ một phương đã không có khả năng, cho dù là Tiêu Duệ đồng ý thì sợ rằng Đại Đường hoàng đế và Đại Đường triều thần cũng sẽ không đáp ứng.

Bảo toàn được một mạng, giữ được cả nhà bình an lưu lại kinh đô dưỡng già. Trước khi tiến kinh hắn đã dự tính đến trường hợp xấu nhất rồi.

..........

..........

Tiêu Duệ vừa mới bước qua cửa đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở trong ngoại viện, Trương Võ Dương.

- Võ Dương.

Tiêu Duệ trong lòng vui vẻ. Trương Võ Dương đến đây đồng nghĩa với việc xưởng chế tạo hỏa pháo và hỏa khí của Tiêu gia tất cả đã chuyển đến Trường An. Sau khi bình định phản loạn Lý Tông, Tiêu Duệ liền lệnh cho Trương Võ Dương mau chóng mang theo "xưởng quân sự" từ công tượng (công nhân) cho đến "thiết bị" có liên quan bắt đầu di chuyển đến Trường An.

Hắn đem hỏa khí sản xuất quy mô hóa công nghiệp hóa, lợi dụng lực lượng của một quốc gia từ đó mà sản xuất ra số lượng lớn hỏa khí và hỏa pháo, chế tạo trang bị vũ khí cho quân đội Đại Đường. Có một chi quân đội cường đại không chỉ có thể chấn nhiếp man di mà còn có thể hộ vệ cho việc thi hành tân chính của mình, thậm chí dưới tình huống điều kiện thích hợp còn có thể chinh phạt bên ngoài mở rộng lãnh thổ bản đồ Đại Đường.

Đương nhiên, trước mắt vẫn chỉ là ý nghĩ của Tiêu Duệ. Muốn biến nó trở thành hiện thực không chỉ cần có thời gian mà còn cần phải phát triển mạnh mẽ nền kinh tế của Đại Đường. Chỉ có nước trước tiên giàu có mới có thể cường binh, không có quốc lực cường đại chống đỡ tất cả mọi kế hoạch đều là không tưởng.

Trương Võ Dương cười hì hì khom người hành lễ.

- Quận vương, Võ Dương có lễ.

Tiêu Duệ hung hăng đấm cho Trương Võ Dương một quyền,

- Hảo tiểu tử, sau khi lập gia đình béo lên không ít nhỉ. Võ Dương, triều đình đang thi hành tân chính, ta chuẩn bị cho ngươi tiến vào quân cơ viện nhậm chức trong phòng chế tạo binh khí, chủ trì các loại công việc về hỏa khí, hỏa pháo và cải tiến binh khí của Đại Đường, ngươi có bằng lòng không?

Trương Võ Dương sửng sốt, run rẩy nói:

- Quận vương, ngài nói là, Võ Dương có thể làm quan?

Tiêu Duệ gật đầu cười nói:

- Đương nhiên, Võ Dương là nhân tài hiếm có của Đại Đường, không vì triều đình cống hiến chẳng phải là tổn thất của Đại Đường sao?

Sắc mặt Trương Võ Dương trong nháy mắt đỏ ửng. Tuy rằng Tiêu Duệ cho hắn không gian phát triển rất lớn, đồng thời có được vật tư hùng hậu nhưng đi vào triều đình làm quan, đây là chuyện mà ngay cả nằm mơ Trương Võ Dương cũng không nghĩ đến. Từ một tên lưu lanh đầu tường xó chợ không có tương lai đến quan lại triều đình, sự tương phản thật lớn này khiến cho hắn toàn thân rúng động.

- Chỉ là, quận vương, Võ Dương một chữ cũng không biết?

- Không dựa vào khuôn mẫu cũ tuyển nhân tài.

Tiêu Duệ mỉm cười

- Sau khi thi hành tân chính, triều đình sẽ thay đổi cơ chế lựa chọn nhân tài, ngươi là nhân tài của loại nghề nghiệp đặc biệt, tự nhiên là phải phá lệ tuyển ngươi làm quan rồi.

Trương Võ Dương bỗng quỳ rạp xuống, đôi mắt đỏ hồng nức nở nói:

- Quận vương...

Tiêu Duệ cười ha hả đỡ Trương Võ Dương đứng dậy:

- Võ Dương không cần phải như vậy...

- Tiêu lang.

Dương Ngọc Hoàn và Chương Cừu Liên Nhi sóng vai nhau đi tới, từ xa đã lên tiếng gọi.

Tiêu Duệ quay đầu lại liếc nhìn, cười nói:

- Ngọc Hoàn, Liên nhi.

Dương Ngọc Hoàn bước nhanh tới, kéo vạt áo Tiêu Duệ, nhón chân ghé sát lỗ tai hắn thì thầm vài ba câu, Tiêu Duệ lập tức sa sầm mặt, thở dài:

- Quên đi, ta không gặp nàng ta, để Nghi nhi đi tiếp nàng ta đi.

Tiêu Duệ vội vàng đi vào thư phòng của mình. Dương Ngọc Hoàn và Chương Cừu Liên Nhi đưa mắt nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt phức tạp.

Từ sáng sớm Võ Huệ Phi đã đến nhà, liền đi vào phòng Lý Nghi, sau đó Dương Ngọc Hoàn và Chương Cừu Liên Nhi chợt nghe thấy trong phòng Lý Nghi truyền ra tiếng tranh cãi. Tình huống như vậy đã từng xảy ra vài lần, từ sau khi Tiêu Duệ chủ trương thực thi tân chính, Võ Huệ Phi gần như mỗi ngày đều đến Tiêu gia tìm Tiêu Duệ chuẩn bị cùng hắn lý luận, nhưng Tiêu Duệ vẫn không chịu gặp bà ta. Rơi vào đường cùng bà ta đành phải tới tìm Lý Nghi.

Hai mẹ con bởi vì lập trường bất đồng cho nên tranh chấp là không thể tránh khỏi.

Lý Nghi từ trượng phu của mình đã có được đáp án chính xác. Tuy rằng nàng không hiểu lắm về những lời Tiêu Duệ đã nói, nhưng nàng cảm thấy Tiêu Duệ nói không sai. Hơn nữa, là người trong hoàng tộc kỳ thật trong lòng nàng cũng hiểu rất rõ, án chiếu theo cục thế trước mắt, Tiêu Duệ đã không có khả năng buông tay, một khi Tiêu gia mất đi quyền lực, vận mệnh tương lai của Tiêu gia sẽ gặp nguy.

Lý Nghi tuy rằng là công chúa của Lý Đường, nhưng nàng càng không nguyện ý nhìn thấy trượng phu và đứa nhỏ của mình gặp phải điều bất trắc. Càng huống chi, nàng nhận được hai lời cam đoan của Tiêu Duệ: Thứ nhất, Tiêu Duệ sẽ không soán vị làm hoàng đế, hoàng đế thủy chung vẫn là Lý Kỳ; Thứ hai, Tiêu Duệ sẽ bảo toàn hoàng tộc Lý Đường, sẽ không động chạm đến bất kỳ người nào.

Nhưng trong lòng Võ Huệ Phi càng lúc càng hoảng sợ. Hiện tại bà ta ăn không ngon ngủ không yên, e sợ một lúc nào đó tỉnh lại Tiêu Duệ sẽ đoạt đi tính mạng của đứa con trai mình, tự xưng đế thay đổi triều đại. Ở trong lòng bà ta, có sự lo lắng của một người mẹ, lại có sự quan tâm đến cả lợi ích của bản thân.

- Nghi nhi, con có thể khuyên nhủ Tiêu Duệ được hay không? Con chớ quên con cũng là công chúa Đại Đường, nếu Tiêu Duệ đoạt đi giang sơn của Kỳ nhi, trong tương lai con còn mặt mũi nào mà đi gặp liệt tổ liệt tông của Đại Đường?

Võ Huệ Phi nhíu mày,

- Nghi nhi, con nghe mẫu phi nói...

Lý Nghi cười khổ đứng dậy, cáu kỉnh đi tới đi lui trong phòng:

- Nương thân, người muốn Nghi nhi phải nói thêm bao nhiêu lần nữa đây, Tử Trường chỉ muốn thi hành tân chính mà không phải là soán vị, ngươi lo lắng khẩn trương điều gì đây.

- Tân chính?

Võ Huệ Phi cười lạnh nói:

- Nói thật dễ nghe, nói trắng ra không phải là muốn đoạt lấy hoàng quyền của đệ đệ con sao? Nghe nói hắn muốn dựng lên một cái Quốc vụ viện, còn muốn lập ra một cái Giám sát viện gì gì đó, lại còn thành lập Quân cơ viện... Cứ như vậy chính quyền quân quyền tất cả đều mất hết, đều bị hắn một người nắm giữ tất cả, như vậy hoàng đế làm cái gì? Chỉ có thể núp trong hậu cung xem ca vũ sao?

- Nương thân, điều này... vô luận là đối với hoàng thượng hay là đối với Tiêu gia đều là một chuyện hoàn mỹ vẹn toàn cả đôi bên... Lại nói, án chiếu theo Đường luật mới sửa lại, hoàng quyền không phải là chí cao vô thượng sao.

Lý Nghi buồn bã nói.

- Lừa quỷ đi.

Võ Huệ Phi phẫn nộ đứng dậy

- Quả nhiên là nữ sinh hướng ngoại, một chút cũng không giả.

Lý Nghi đỏ mặt tức giận nói:

- Mẫu thân, người nói nữ nhi phải làm thế nào? Nữ nhi đã là người của Tiêu gia, Tiêu gia là tất cả của nữ nhi... Nếu như Tử Trường không làm như vậy, Kỳ đệ làm sao có thể đăng cơ hoàng vị? Phụ Hoàng đã có quyết tâm phế bỏ thái tử, trọng lập Lý Hanh, đây không phải là sự thực chắc như đinh đóng cột sao? Sự việc đến ngày hôm nay, nếu Tử Trường buông bỏ quyền lực trong tay, nữ nhi thật muốn hỏi nương thân, tương lai, hoàng thượng sẽ buông tha cho Tiêu gia sao?

- Qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát loại việc này đã quá nhiều rồi, nữ nhi không muốn nhìn thấy thân nhân của mình bị hoàng thượng tàn sát hết sạch sẽ, cho nên, thật xin lỗi mẫu thân, nữ nhi đã không có khả năng giúp đỡ gì nữa rồi...

Lý Nghi thần sắc càng lúc càng phức tạp, giọng điệu cũng trở nên trầm thấp,

- Không nói đến việc Tử Trường có tâm tư soán vị hay không, ngay cả trong tương lai chàng có làm như vậy đi nữa, nữ nhi cũng chỉ có thể tận lực bảo toàn hoàng thất Đại Đường mà thôi.

Toàn thân Võ Huệ Phi run lên, khuôn mặt quyến rũ nhất thời tái nhợt, vô lực ngồi xuống giường Lý Nghi, rốt cuộc không thể nói ra thêm một câu nào nữa.

- Tử Trường!

Tiêu Duệ đang ngồi trên bàn viết lách, hắn đang phác thảo một phương án thiết lập cơ cấu triều đình, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Lý Nghi từ cửa truyền vào.

- Nghi nhi, đến đây.

Tiêu Duệ trong lòng âm thầm than khổ, hắn đương nhiên hiểu được Lý Nghi muốn nói gì. Mấy ngày nay hắn một mực tránh mặt Võ Huệ Phi và Lý Nghi chính là vì không muốn trực tiếp đối mặt với vấn về sẽ khiến cho hắn và Lý Nghi đều xấu hổ.

- Nghi nhi, khổ cho nàng rồi.

Tiêu Duệ suy nghĩ một lát, đứng dậy đi đến ôm lấy Lý Nghi vào lòng, ôm chặt lấy nàng.

Mặc dù đã sinh hai đứa con nhưng dung nhan tuyệt mỹ đoan trang của Lý Nghi so với trước đây dường như không thay đổi quá nhiều, chỉ tăng thêm vài phần thành thục quyến rũ của thiếu phụ. Nàng yên lặng nằm trong lòng ngực Tiêu Duệ, buồn bã nói:

- Tử Trường, đáp ứng Nghi nhi, không nên tổn thương đến nương thân và Kỳ đệ có được hay không?

*****

Tiêu Duệ cười khổ:

- Nghi nhi, nàng yên tâm đi, ta vốn không có ý thương hại đến người thân của nàng, nàng cũng biết, ta làm vậy chỉ vì tự bảo vệ mình mà thôi. Từ lúc bắt đầu dẫn quân từ Tiểu Bột Luật tiến vào Trung Nguyên, ta vốn đã không có sự lựa chọn đường sống. Thái tử bị phế, Tiêu gia cũng theo đó mà xuống dốc, mà ta khổ tâm đưa thái tử lên ngôi vị hoàng đế cũng rơi vào một hoàn cảnh khó xử: Tân hoàng có thể bỏ qua cho Tiêu gia sao? Dù chết, ta vẫn phải làm việc cần làm...

Lý Nghi thở dài một tiếng.

- Thiếp hiểu được, chỉ là Nghi nhi vẫn không hiểu lắm tân chính...

- Nghi nhi, tân chính lợi nước lợi dân! Chúng ta là người một nhà ta cũng không cần phải che dấu nữa. Trong cái nhìn của ta, hoàng quyền độc tài hại nước hại dân. Nghi nhi cứ ngẫm lại mà xem, tựa như ngày thường ta hay nói với các nàng, hoàng đế bằng tinh lực và trí tuệ của một người luôn hữu hạn, huống hồ hoàng đế nắm quyền to độc tài... Cho nên nói, sau khi thi hành tân chính, từ hoàng đế trở xuống, mỗi một người đều phải tuân theo luật pháp Đại Đường... Hơn nữa đem một bộ phận hoàng quyền giao cho Quốc vụ viện, sau đó lại thiết lập Giám sát viện tiến hành giám sát quản chế đối với chính quyền, hình thành việc quản chế... Hoàng quyền, chính quyền, giám sát ba cái chế hành lẫn nhau, mỗi một đạo chính lệnh của triều đình Đại Đường mới có thể thông thuận không mắc phải sai lầm...

Ngừng lại một lát, Tiêu Duệ chậm rãi mà tỉ mỉ nói:

- Như vậy sau này đối với hoàng thượng cũng có nhiều chỗ tốt. Hoàng thượng có thể dành thời gian và tinh lực làm những việc mà hoàng thượng muốn làm... còn như việc quốc vụ và chính vụ đều giao cho đại thần đi xuống xử lý... Về phần hoàng quyền, trong bộ luật Đại Đường mới trọng tu đã xác minh hoàng quyền chiếm giữ địa vị cao nhất, hoàng thượng vẫn là chúa tể tối cao của Đại Đường, chỉ là đem một ít quyền hành cụ thể cho Quốc vụ viện mà thôi...

Nhìn thấy bộ dạng khó hiểu của Lý Nghi, Tiêu Duệ khe khẽ mỉm cười,

- Nghi nhi, hãy nói xem vì sao lại có sự thay đổi liên tục giữa các triều đại? Chỉ cần vương triều xuất hiện một tên hôn quân, vương triều sẽ bị người khác lên thay... Các triều các đại đều như thế, Đại Đường cũng không ngoại lệ... Mà sau khi thi hành tân chính Đại Đường có thể vĩnh viễn phồn vinh ổn định...

Lý Nghi ồ lên một tiếng:

- Tử Trường, chàng nói rất có đạo lý, kỳ thực thiếp cũng không phản đối tân chính... Chỉ là... Nghe nói Tử Trường còn muốn lập một cái Quân cơ viện nữa, do chàng tổng chưởng binh mã thiên hạ, chuyện này là như thế nào vậy?

Tiêu Duệ ngẩn ra sắc mặt hơi đổi, cũng trở nên âm trầm:

- Đây chỉ là kế sách tạm thời thôi. Chỉ cần đợi cho việc thi hành tân chính trong tương lai đi vào qũy đạo, Quân cơ viện sẽ phải nhập vào Quốc vụ viện. Mà quân quyền của ta cũng sẽ giao trả lại cho Quốc vụ viện. Nhưng trước mắt vì chính mình vì an toàn của các nàng, ta phải khống chế bằng được quân quyền.

Ánh mắt Tiêu Duệ lập tức trở nên kiên định mà lạnh lẽo. Lý Nghi buồn bã thở dài cũng không nói thêm gì nữa, im lặng vùi vào lòng ngực hắn, có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

.............

.............

- Quốc vụ viện lập một người làm nội các tổng thống, phó tổng thống đại thần một người... Bên dưới lập Công, Thương, Học, Binh, Nông, Lễ, Lại các ty sở nha môn, các ty sở nha môn này lại lập một người làm ty trưởng. Phó ty trưởng một hay vài người cùng gánh vác đảm nhiệm chức năng ty sở. Lựa chọn quan lại làm người chủ quản... Giám sát viện giám sát sử một người, giám sát phó sử vài người thành lập quan viên giám sát tương đương với các sở Công, Thương, Học, Binh, Nông, Lễ, Lại... của Quốc vụ viện. Quan viên của Giám sát viện phải là người đức cao vọng trọng là thành viên của hoàng thất, hàn lâm học sĩ thanh chính liêm khiết đảm nhận...

- Quân viện. Tổng lĩnh thiên hạ quân quyền. Thành lập một danh đại nguyên soái, phó nguyên soái hai danh. Bắt đầu từ ngày hôm nay, triệt tiêu binh quyền của tiết độ sứ các trấn trong thiên hạ. Thống nhất dưới sự chỉ đạo của Quân cơ viện...

- Bắt đầu từ hôm nay, hủy bỏ tiết độ sứ, các đô hộ phủ, đô đốc phủ các trấn... Phân chia thiên hạ thành Kinh Kỳ đạo, Sơn Tây, Sơn Đông, Hà Bắc, Hà Nam, Liêu Đông, Liêu Bắc, Sơn Nam, Lũng Hữu, Giang Nam, Tương Nam, Tương Bắc, Lĩnh Nam, Mân Việt, Kiếm Nam, Côn Chiêu, Lũng Tây, Lũng Hữu, Tây Vực mười tám vùng. Bên dưới chia ra làm ba trăm sáu mươi sáu châu phủ và một ngàn năm trăm sáu mươi bảy huyện. Các vùng lập một tuần phủ đại nhân, phó tuần phủ vài danh. Chưởng quản Công, Thương, Học, Binh, Nông, Lễ, Lại các công việc chính vụ của địa phương. Nha Môn thiết kế dựa vào triều đình Quốc vụ viện, mà Giám sát viện cũng chia ra mười tám phân viện trong những vùng này... Quân cơ viện cũng như vậy. Tại mười tám vùng chỉ định một danh đại tướng quân thống suất binh mã của địa phương...

- Tóm lại Công, Thương, Học, Binh, Nông, Lễ, Lại của các chức vụ quan lại tại các vùng này thuộc về quyền quản lý của các ty sở tương ứng của Quốc vụ viện triều đình, nhưng nhận sự quản lý của các tuần phủ đại thần ở mỗi vùng...

............. .

................

Chương Cừu Kiêm Quỳnh căn cứ theo đề án của Tiêu Duệ cùng các đại thần lập ra thêm rất nhiều các quy định chi tiết từ việc xây dựng cơ cấu chính phủ và điều phối quan viên từ triều đình đến địa phương theo tân chính, sau đó đưa cho Lý Kỳ dùng ngọc tỉ đóng dấu, từ đây chính thức có hiệu lực.

Trên buổi thiết triều, tay cầm một tập danh sách dầy cộm về cơ cấu thiết trí và quan viên nhậm chức, vài thủ hạ của Chương Cừu Kiêm Quỳnh thay nhau "đọc diễn văn", văn võ toàn triều thần sắc có kích động, có trầm thấp, cũng có một chút kiềm nén không được sự bất mãn to lớn trong lòng.

Tân chính đã không thể ngăn trở, đám triều thần đem tinh lực chuyển dời sang việc chức vị của bản thân, ý đồ tranh thủ kiếm một cái vị trí quan chức càng có quyền lực và béo bở. Nhưng cơ cấu của tân chính, Chương Cừu Kiêm Quỳnh dẫn người thống nhất phân phối, một mình ở trong Lại bộ đóng cửa không ra lại có vài trăm sĩ tốt được Tiêu Duệ phái đến, ngay cả Bùi Khoan cũng không thể nói rõ ràng được, mọi người nhất định một hồi bận rộn không công.

Cơ cấu của triều đình và quan chức tương đương toàn bộ bị đảo loạn, một lần nữa sắp xếp lại. Đã thay đổi toàn bộ đương nhiên là có người vui kẻ sầu, đây là một cái kết quả tất yếu. Rất nhiều triều thần mặc dù rất không vừa lòng đối với quan chức mà mình được nhận, nhưng dưới cường lực của Tiêu Duệ chấn nhiếp, chỉ có thể âm thầm nuốt vào trong bụng than thở vài ba câu mà thôi, căn bản là không dám công khai đứng ra phản đối điều gì cả.

Đến ngay cả hoàng đế cũng bảo trì im lặng đến khác thường chứ đừng nói gì đến đám quan lại trung hạ tầng.

Lý Kỳ thần sắc phức tạp quét mắt nhìn đám chúng thần, đột nhiên khoát tay, thái giám Mạnh Quang đứng sau lưng hắn đứng ra cao giọng hô:

- Hoàng thượng có chỉ, án theo Đại Đường luật, bổ nhiệm cho Tĩnh An quận vương Tiêu Duệ làm đại nguyên soái Quân cơ viện, Trịnh Lũng, Ca Thư Hàn làm phó nguyên soái. Bổ nhiệm Ca Thư Hàn kiêm nhiệm đại tướng quân vùng Tây Vực, Trịnh Lũng kiêm nhiệm đại tướng quân vùng Kiếm Nam. Bổ nhiệm Lý Tự Nghiệp làm đại tướng quân kinh kỳ, bổ nhiệm Lý Quang Bật làm đại tướng quân vùng Lũng Tây, bổ nhiệm Lệnh Hồ Xung Vũ làm đại tướng quân vùng Lũng Hữu, bổ nhiệm...

- Hoàng thượng có chỉ, bổ nhiệm Chương Cừu Kiêm Quỳnh làm nội các tổng thống đại thần của Quốc Vụ viện... Bổ nhiệm Bùi Khoan làm giám sát chính sứ của Giám sát viện...

Mạnh Quang một hơi tuyên chiếu trăm đạo bổ nhiệm, Đại Đường quân chính đại thần và tuần phủ đại thần và đại tướng quân của các vùng đầu tiên ra đời.

Điều này trên cơ bản là trong ý liệu của đại thần, cho nên bọn họ biểu hiện ra vẻ trầm mặc không lên tiếng.

Ngày xưa các trấn lễ sử ngoại trừ Phu Mông Linh đều là người đến xứ khác làm tuần phủ đại thần của vùng, đại tướng quân các vùng ngoại trừ ba người Lý Tự Nghiệp, Lý Quang Bật, Lệnh Hồ Xung Vũ ra còn lại đều là các danh tướng trong quân. Còn như Ca Thư Hàn và Trịnh Lũng kiêm nhiệm Quân cơ vụ phó nguyên soái, địa vị chỉ dưới Tiêu Duệ cũng coi như là danh về đúng chủ. Ca Thư Hàn là người mọi người mong đợi mà Trịnh Lũng là người có công bình định phản loạn.

Từ nay trở đi, triều đình Đại Đường chia làm Quân, Chính, Giám sát tam quyền, một lần nữa phân chia lại các vùng càng thêm thích hợp nơi chính phủ quản lý. Mà sau khi phân chia quân chính quyền lực, hơn nữa Giám sát viện của triều đình thành lập các phân viện ở các vùng tăng thêm việc giám sát, trực tiếp giải quyết tận gốc vấn đề quan trưởng địa phương phát triển an toàn chống đối lại triều đình. Đại tướng quân một lần nữa bố trí lại, ngoại trừ những nơi biên cương trọng điểm phân bố trọng binh ra, lực lượng quân sự của các vùng trong nước số lượng bị giảm bớt rất nhiều.

Việc kế tiếp, hết thảy đi vào quỹ đạo cần phải có thời gian. Thiết trí và cơ cấu thi hành tân chính, việc điều phối binh lực cụ thể giao cả cho đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh và Bùi Khoan làm, mà chính hắn lại trở nên thoải mái nhàn hạ đi rất nhiều.

Tiêu Duệ hiểu rằng trong vòng thời gian nửa năm, chính phủ trung ương và chính phủ địa phương cơ cấu quyền lực quân, chính, giám sát hẳn là có thể đi vào đúng chỗ và bắt đầu vận chuyển. Trong thời gian này đương nhiên sẽ có một vài chướng ngại, thậm chí còn có bạo loạn, nhưng chỉ cần sử dụng quân quyền mạnh mẽ đập tan, dùng thời gian tân chính nhất định sẽ dần dần bình thường hóa và chế độ hóa.

Mục tiêu rất là rõ ràng, nhưng quá trình xúc tiến thì rất quanh co ngoắt ngóe, Tiêu Duệ sớm đã chuẩn bị phải tiến hành trường kỳ kháng chiến. Trong kế hoạch của hắn, hắn chuẩn bị dùng hai năm thời gian thi hành tân chính, lại dùng thêm hai năm thời gian nữa củng cố tân chính, sau đó dùng thêm mười năm thời gian làm nước giàu binh mạnh. Trong những năm hắn còn sống, nhất định phải đem hết toàn bộ sức lực tạo nên một Đại Đường hoàn toàn mới mà cường đại.

Tân chính thi hành đến hiện tại, Tiêu Duệ dần dần có chút cảm ngộ: Trung Quốc cổ đại vì sao không có thay đổi chế độ chính trị chuyển sang quân chủ lập hiến, nguyên nhân không phải ở người dân Trung Quốc không có ý thức dân chủ mà là ở chỗ thi hành tân chính cần phải có một người cầm quyền dẫn dắt và mạnh mẽ thi hành. Thử hỏi, có vị hoàng đế này mà lại cam tâm buông tha cho tất cả quyền lực trong tay?

Còn hắn một kẻ xuyên việt đến thời đại này, trong vô hình trung làm thay đổi chế độ chính trị của Đại Đường, đặt xuống một dấu chấm tròn hữu lực. Mà quyết tâm giúp Tiêu Duệ thực thi tân chính còn là bởi vì dân phong Đại Đường hải nạp bách xuyên (trăm sông đổ ra biển lớn), cùng với quốc lực tương đương cường đại. Đường nhân đều có thể tiếp thụ một nữ nhân làm hoàng đế, thi hành tân chính thì có gì mà không được.

Nếu Vũ Tắc Thiên năm đó có thể bằng một thân con gái lấy thủ đoạn mạnh mẽ soán vị xưng đế, Tiêu Duệ cảm thấy bản thân mình nhất định có thể hướng Đại Đường vận hành trên một quỹ đạo lịch sử càng thêm ổn định.

Mà Đại Đường sau khi tân chính, kinh tế sẽ càng thêm giàu có, xã hội càng cởi mở, văn hóa càng thêm bao dung... Chỉ cần Đường nhân quen với bầu không khí xã hội và thể chế chính trị dân chủ, Đại Đường hoàng đế muốn khôi phục lại như trước kia gần như có thể tính là không. Điều này hắn rất tin tưởng không chút nghi ngờ.

Mà thật sự đến thời điểm đó.... Trong thư phòng của Tiêu gia, Tiêu Duệ vui sướng thở phào một cái, buông quyền sách trên tay xuống, xuyên qua cửa sổ nhìn lá rụng đang dâng lên theo gió thu bên ngoài cửa sổ, khóe miệng hiện ra một tia tươi cười như có như không.

Thấm thoát, mùa thu đã đến rồi. Mà qua mùa đông này, sang năm tân chính chắc hẳn sẽ bắt đầu có kết quả. Tiêu Duệ thản nhiên cười, trong lòng bình thản.

Mà chính lúc này, một thân ảnh xinh đẹp dáng thon dài quen thuộc tiến vào trong tầm mắt của hắn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-295)


<