← Hồi 286 | Hồi 288 → |
Rốt cuộc Lý Long Cơ cũng tuyên bố thoái vị.
Chương Cừu Kiêm Quỳnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Điều này cũng có nghĩa là mưu tính lâu nay của Tiêu Duệ mặc dù bởi vì sự việc của Ngọc Chân đột điên đâm ngang nhưng cuối cùng vẫn có một kết cục viên mãn, một cái kết quả chứa nhiều lợi ích khiến cho song phương có thể chấp nhận được. Mà ngay cả Bùi Khoan và đám "Biết rõ ràng mà giả bộ hồ đồ" Đại Đường quyền quý trong lòng nhiều ít cũng thở phào nhẹ nhõm.
Diễn biến hòa bình dẫu sao vẫn tốt hơn nhiều so với chính biến lưu huyết rồi. Một khi để cho Tiêu Duệ sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ nhuốm máu ủng hộ thái tử lên ngôi, bị ảnh hưởng đến tất nhiên không chỉ một vài người trong số bọn họ.
Chương Cừu Kiêm Quỳnh và Bùi Khoan dẫn theo chúng thần lập tức triển khai các loại lễ nghi phức tạp liên quan đến việc lão hoàng đế nhường ngôi tân hoàng đế đăng cơ. Thủ tục mặc dù rất nhiều, lý do cũng có chút gượng ép song chỉ cần trong lòng mọi người hiểu là được không cần nói ra, việc này cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Nghe được tin tức này Tiêu Duệ ngay lập tức ra lệnh cho Lý Tự Nghiệp dẫn quân An Tây rời khỏi hoàng cung, đóng ở danh trại của quân vũ lâm trong thành. Tiến hành cướp chính quyền đối với Tiêu Duệ mà nói, hắn đã như tên đặt trên dây không thể không bắn ra. Quân quyền và vũ lực mặc dù có thể mang đến cho hắn những ảnh hưởng xấu nhưng lại là lực lượng quan trọng để bảo vệ hắn và Tiêu gia, vĩnh viễn không thể buông lỏng.
Mà theo như lý giải của Tiêu Duệ về Lý Long Cơ, lão hoàng đế cứ như vậy cam tâm tình nguyện chuyển gia quyền lực còn phải đánh vài dấu chấm hỏi. Nhưng theo như Tiêu Duệ nhìn nhận, cho dù Lý Long Cơ muốn "phản công" cũng là có tâm mà vô lực, điều dựa dẫm duy nhất của lão chính là Lý Hanh, kẻ đang nắm một phần binh quyền.
Mà đối với Lý Hanh, Tiêu Duệ sớm đã có chủ định. Tất cả đợi sau khi Lý Kỳ lên ngồi mới quay lại thu thập Lý Hanh cũng không muộn.
Hoàng đế thoái vị ở Đại Đường mà nói cũng không phải là lần đầu tiên. Năm xưa Lý Uyên thoái vị truyền cho Lý Thế Dân, thái tông hoàng đế trải qua biến cố Huyền Vũ môn mới lên nắm giữ hoàng quyền. Cho nên đối với dân chúng Đại Đường ở Trường An mà nói, điều này chẳng qua chúng chỉ là một việc bình thường có thể chấp nhận được. Nơi tửu quán phố phường nhiệt liệt bàn tán vài ngày sau đó dần dần lặng đọng xuống.
Trong mấy ngày Lý Kỳ chuẩn bị đăng cơ, Tiêu Duệ vẫn một mực đóng cửa không ra, ai cũng không gặp bao gồm cả Bùi Khoan và Bùi Khoan, thậm chí Trịnh Lũng vài lần đến thăm cũng bị Tiêu Hổ ngăn lại ở bên ngoài. Không ai biết Tiêu Duệ đang nghĩ điều gì, ngay cả mấy vị nữ nhân của hắn trong lòng cũng không nắm chắc.
Trong tình trong lý, trước mắt đối với Tiêu Duệ mà nói, hắn đang phải đối diện với những lựa chọn trọng đại trong cuộc đời.
Chính mình có làm hoàng đế hay không? Cái suy nghĩ này không ngừng hiện lên trong đầu Tiêu Duệ, đeo bám mãi không đi. Trước đây Tiêu Duệ tự nhận mình rất ít hứng thú với quyền lực, không hề có dã tâm làm hoàng đế. Nhưng khi ngôi vị hoàng đế dễ dàng chiếm được hắn lại trở nên do dự.
Tiêu Duệ ngồi trong thư phòng thở dài, trong lòng hiểu rõ đây chính là bản tính của con người. Bản thân cũng chỉ là phàm phu tục tử sao có thể ngoại lệ. Hoàng quyền cao cao tại thượng, quyền sinh sát siêu việt gần như là mộng tưởng của mỗi một người.
Vào lúc này hắn chợt nhớ lại chuyện năm xưa Viên Thế Khải thoái vị từng trả lời phỏng vấn của một nhà báo người Mỹ: "Ở Trung Quốc có kẻ nào là không muốn làm hoàng đế chứ? Quá khứ con người muốn làm hoàng đế, hiện tại muốn làm hoàng đế, tương lai vẫn muốn làm hoàng đế. Anh còn trẻ tuổi, có thể quan sát tương lai Trung quốc, cứ chờ mà xem."
Mà quan trọng nhất đó là, sự do dự của Tiêu Duệ không chỉ đến từ hấp dẫn của hoàng quyền mà còn cả toan tính đối với tương lai của Tiêu gia. Sau khi Lý Long Cơ thoái vị, mối quan hệ giữa Lý Kỳ và Tiêu Duệ trở nên rất vi diệu. Cứ cho là Lý Kỳ luôn luôn tin tưởng Tiêu Duệ đi, nhưng sau khi Lý Kỳ lên làm hoàng đế rồi, hắn còn có thể cam tâm tình nguyện làm con cờ trong tay Tiêu Duệ sao?
Tiêu Duệ nhất định phải nắm giữ đại quyền mới có thể bảo toàn bản thân, nhưng nếu là như vậy sẽ dẫn đến sự tranh đấu của Tiêu gia và Lý Kỳ. Tuy rằng mới đầu có thể còn chưa xuất hiện nhưng theo thời gian Lý Kỳ đăng cơ càng dài, hi vọng nắm được toàn bộ hoàng quyền của hắn sẽ càng thêm sâu nặng. Khi đến thời điểm đó rồi vậy phải làm sao đây?
Công thành lui thân? Hay là trao lại quyền cho Lý Kỳ? Nói lời thật, trong lòng Tiêu Duệ mặc dù có nghĩ đến loại ý nghĩ này nhưng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, hoàng quyền vô tình, Lý Kỳ làm hoàng đế tự nhiên cũng sẽ có suy tính của hoàng đế, hắn quyết sẽ không cho phép tồn tại một loại lực lượng có thể lay động đến hoàng vị của hắn. Giả sử như vào thời điểm đó, trong tay Tiêu Duệ không có binh quyền, tất nhiên hắn cũng sẽ giống như phụ hoàng hắn xuống tay đối với Tiêu gia.
*****************
Tiêu Duệ im lặng do dự không quyết, khiến cho một đám người trong hoàng thất rất là hoảng sợ, trong đó khó chịu và xấu hổ nhất không cần suy nghĩ cũng biết chính là Lý Kỳ và Võ Huệ Phi, đương nhiên còn có cả Lý Nghi. Cho dù Tiêu Duệ mạnh mẽ cướp đoạt giang sơn Lý Đường thì Lý Nghi cũng không thể nói gì, nhưng một bên là nhà mẹ đẻ của bản thân, một bên là trượng phu của bản thân, đau khổ trong lòng Lý Nghi không nghĩ cũng biết được.
Lý Kỳ chậm rãi đi lại trong phòng khách Tiêu gia, trong đại sảnh còn có Võ Huệ Phi và Lý Nghi. Sắc mặt Lý Kỳ dần dần trở bên đỏ bừng, hắn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào Lý Nghi, trầm thấp nói:
-Tỷ, tỷ phu ở đâu? Vì sao huynh ấy không chịu ra gặp đệ?
Lý Nghi thở dài:
- Tử Trường đóng cửa đã lâu, cả ngày ở trong thư phòng yên lặng suy nghĩ, cho dù là bốn người tỷ muội chúng ta hắn cũng không chịu gặp. Kỳ đệ, đệ chờ thêm một chút nữa xem sao...
Lý Kỳ cắn môi,
- Triều đình đã quyết định ba ngày sau sẽ cử hành đại điển đăng cơ, nhưng... Tỷ, tỷ thay đệ đến hỏi tỷ phu xem, nếu... nếu như huynh ấy... Đệ có thể không làm hoàng đế này!
Hàng lông mày Lý Nghi dần giật, im lặng không nói.
Võ Huệ Phi chậm rãi đứng dậy, thấp giọng quát mắng:
- Kỳ nhi, bình tĩnh một chút chớ nôn nóng!
- Con làm sao có thể bình tĩnh được?
Lý Kỳ tâm tình phức tạp ngồi trở lại, thở dài một hơi.
- Hiện tại sợ rằng người trong thiên hạ đều đang dự đoán, tỷ phu là có lòng soán vị. Là thái tử... đệ không làm hoàng đế cũng không sao hết! Chỉ là, tỷ, người phải khuyên nhủ tỷ phu, phải bảo toàn hoàng thất Lý Đường chúng ta...
Ngoài cửa, Tiêu Duệ im lặng đứng trong khúc cua hành lang, đối thoại giữa ba người Lý Kỳ hắn cũng nghe được một hồi.
Im lặng thật lâu, hắn không còn do dự điều gì nữa, cất bước đi vào.
Mấy ngày nay, vô luận là đối với tiền đồ vận mệnh của Đại Đường hay là của cá nhân hắn và Tiêu gia, hắn đều đã suy nghĩ rất rất nhiều. Làm hoàng đế hay không làm hoàng đế, chỉ được phép chọn lựa một, rốt cuộc hắn quyết định quay trở lại làm chính mình.
Cái gì cũng không quan trọng chỉ có bản thân mình là quan trọng nhất. Mặc dù hắn rất muốn thể nghiệm kiếp sống của một hoàng đế cao cao tại thượng, nhưng là một kẻ xuyên việt đến từ thế giới hiện đại hắn rất rõ ràng, một khi hắn làm hoàng đế hắn sẽ bị đồng hóa trong dòng chảy dài của lịch sử, nhiều lắm cũng chỉ lưu lại dấu ấn của một hoàng đế hư vô mờ mịt cho hậu thế mà thôi.
Cùng với hoàng đế có triển vọng hoặc ngu dốt của các đời, các triều đại, về bản chất mà nói cũng không có gì khác biệt. Mà con cháu đời sau của hắn, tương lai khẳng định cũng sẽ phải đối mặt với hoàn cảnh bị kẻ khác xua đuổi và cướp đoạt. Cũng giống như Lý Đường đã cướp đoạt giang sơn Tùy triều vậy.
Nếu đã có năng lực lưu lại cho người của thời đại này hay nói là cấp cho quốc gia này một chút gì đó, vậy thì thay đổi hoặc là thử thay đổi một chút đi. Nhưng điều kiện đầu tiên là phải tự bảo vệ được bản thân. Đây là mục tiêu cao nhất cũng là lớn nhất của cuộc đời hắn sau khi xuyên việt đến thời đại này. Nếu như không thể đem bản thân và những người thân yêu của mình thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, hắn thà rằng lựa chọn hi sinh bản thân soán vị làm hoàng đế.
Không làm hoàng đế lại muốn bảo vệ chu toàn, đơn giản chính là hạn chế quyền lực độc tài của hoàng đế. Cho nên hắn nhớ tới thể chế xã hội quân chủ lập hiến của phương Tây đời sau. Tại Đại Đường thi hành quân chủ lập hiến, hắn biết cái ý tưởng này của bản thân dường như rất không hiện thực, thậm chí có thể nói là vô cùng điên cuồng. Nhưng sau khi trải qua suy nghĩ kỹ lưỡng hắn cho rằng Đại Đường là thời đại cởi mở nhất trong suốt chiều dài lịch sử Trung Quốc, là một triều đại nhiều phe phái nhất, năng lực tiếp thu chấp nhận những sự việc mới và những việc từ bên ngoài của quốc dân vượt xa xa Tống Minh thời đại về sau với những lễ giáo sâm nghiêm. Võ Tắc Thiên có thể làm nữ hoàng, bao gồm cả việc Lý Long Cơ có thể nạp con dâu mình làm quý phi, tất cả đều là minh chứng cho hiện tượng này.
Năm đó thời Thanh mạt đám người Lương Siêu, Khang Hữu Vi thi hành duy tân biến pháp sở dĩ thất bại, nguyên nhân là bởi vì uy vọng và quyền lực trong tay Quang Tự hoàng đế đương thời, không thể nào thuận lợi thi hành tân chính vào thời kỳ đó. Mà hiện tại, Tiêu Duệ bằng vào sự khống chế của bản thân đối với Đại Đường triều chính, thi hành tân chính có lẽ cũng không phải là không có khả năng.
Còn về phần tình hình trong nước, Tiêu Duệ cảm thấy điều này hoàn toàn là một cái vấn đề trói buộc về quan niệm. Từ lúc Âu châu bước vào thời kỳ văn hóa phục hưng, các quốc gia phương tây và phương đông đều giống nhau, bị thống trị bởi bóng tối của phong kiến thần học. Hơn nữa nền văn minh lúc đó cũng giống nhau đều lấy nền văn minh nông nghiệp làm chính, dân cư làm nông nghiệp vào lúc này đều chiếm tuyệt đại đa số. Nhưng người ta đã tìm ra thể chế dân chủ cộng hòa đơn giản, người ngoại quốc làm được vì sao dân mình lại không làm được?
Tiêu Duệ cảm thấy có thể thử một chút. Đương nhiên, dù sao hắn cũng không phải là chính trị cuồng nhân, hắn cũng hiểu được áp dụng rập khuôn và máy móc sẽ hại chết người. Hắn muốn thi hành chỉ là kiểu chính trị mới mà không phải là "quân chủ lập hiến", chỉ tham khảo mượn dùng một số lý luận tư duy của nền quân chủ lập hiến mà thôi.
Trải qua vài ngày suy nghĩ và điều chinh, kế hoạch cải cách tân chính trong lòng hắn về cơ bản đã có hình thức ban đầu: Nói đơn giản đó chính là sửa chữa lại bộ luật Đại Đường, vẫn như cũ tiếp tục tôn trọng hoàng quyền, nhưng thông qua thủ đoạn mạnh mẽ tiến hành cải biến thể chế chính trị, tăng cường củng cố quyền lực hành chính chấp hành và quyền lực tư pháp, từng bước hữu hạn hóa hoàng quyền trong vô hình.
Trong đó có hai vị trí quan trọng nhất: Thứ nhất là giữ lại và phân chia đặc quyền của hoàng tộc và quý tộc, nếu không lực cản của tân chính sẽ gặp khó khăn rất lớn; Thứ hai là trong phạm vi có thể gia cho dân chúng bình thường càng nhiều quyền lợi càng tốt, ví dụ như quyền về ruộng đất.
Bởi vậy tâm trạng của Tiêu Duệ mới dần dần trở nên sáng sủa bình tĩnh. Các triều đại, các đời đều có tiền lệ thi hành tân chính, chẳng qua kế hoạch tân chính mà hắn muốn thúc đẩy có chút to lớn mà thôi.
Là một loại thăm dò, nếu thành công Tiêu Duệ cảm thấy thực rất ứng với một câu nói ở đời sau: Công tại đương đại, lợi tại thiên thu vạn tại. (Sự nghiệp đời này, lợi ích cho muôn đời sau. )
Đương nhiên, làm cải cách vừa có hi vọng thành công lại có khả năng thất bại. Kết quả xấu nhất chính là tân chính thất bại, tất cả đều trở lại như trước kia. Nhưng nếu như thật sự rơi vào hoàn cảnh đó, Tiêu Duệ sẽ không chùn bước lên ngôi hoàng đế, không thể trách hắn, vì để tự bảo vệ mình.
**************
Tiêu Duệ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt khiến cho Lý Kỳ có chút kinh ngạc, hắn há hốc miệng không biết nên nói điều gì. Tiêu Duệ mỉm cười thản nhiên, thật sâu nhìn Lý Kỳ, đột nhiên khom người hành lễ, cao giọng nói:
- Tiêu Duệ bái kiến hoàng thượng!
Một tiếng hoàng thượng này khiến cho ba người Lý Kỳ vui sướng có dư. Tiêu Duệ liếc nhìn Võ Huệ Phi một cái, thấy bà ta vẻ mặt vui mừng bất giác âm thầm thở dài.
- Tỷ phu...
Lý Kỳ kích động chạy tới, bắt lấy tay Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ khẽ mỉm cười, tiếp đó thản nhiên nói:
- Hoàng thượng thủy chung vẫn là hoàng thượng, Tiêu Duệ thủy chung vẫn là Tiêu Duệ, về điểm này sẽ không thay đổi.
*****
Võ Huệ Phi thở một hơi thật dài, trong lòng dần dần bình ổn. Võ Huệ Phi luôn lo lắng, Tiêu Duệ đi một mạch tới ngày hôm nay, hắn sẽ không "nôn" quyền lực có thể đạt được dễ như trở bàn tay trả lại cho Lý Kỳ. Mà một khi Tiêu Duệ soán vị đăng cơ, vương triều Lý Đường sẽ hoàn toàn chơi xong. Đã không có một đứa con làm hoàng đế, quý phi cao cao tại thượng như nàng, lúc đó thật sự sẽ rơi xuống đất biến thành gà mái rồi.
Trong sảnh, Lý Kỳ bắt lấy tay Tiêu Duệ không bịu buông, mặt đỏ bừng lên. Mà ngoài phòng, Lý Lâm Phủ không khỏi thất vọng mà chà chà chân, cũng không có tiến vào trong phỏng, đi thẳng trở về viện lạc của người Lý gia sống trong Tiêu phủ.
Lại nói Lý Lâm Phủ cũng là hoàng tộc Lý Đường, nhưng nhánh hoàng tộc này lại một lòng một dạ muốn lật đổ Lý Đường, cố gắng khuyến khích Tiêu Duệ soán vị xưng đế. Loại lòng dạ này nhìn qua ít nhiều có chút cổ quái. Kỳ thật, cẩn thận mà nghĩ sẽ không khó hiểu rõ: đầu tiên Lý Lâm Phủ là một người rất có dã tâm, hắn coi trọng quyền lực, không phải người bình thường có thể tưởng tượng. Cho tới nay, Lý Lâm Phủ đều vạn phần mơ ước đối với hoàng quyền cao cao tại thượng. Sau khi hắn cảm thấy bản thân không có khả năng ngồi lên chiếc ghế kia, toàn bộ hy vọng của hắn đều ký thác trên người Tiêu Duệ. Con rể làm đế, làm Quốc Trượng, có lẽ có thể an ủi tấm lòng tịch mịch là lại rục rịch kia của Lý Lâm Phủ.
Nhưng dù sao Tiêu Duệ cũng là Tiêu Duệ, Tiêu Duệ không có đi theo "kế hoạch" hắn thiết kế, mặc dù khoảng cách tới chiếc ghế kia chỉ có một bước. Trong lòng Lý Lâm Phủ hơi bực bội, vội vàng trở về phòng ngủ của mình, ngay cả Lý phu nhân kêu gọi cũng không nghe thấy.
Lý Kỳ đạt được "cam đoan" của Tiêu Duệ, tâm tình thả lòng mà dẫn Võ Huệ Phi rời khỏi Tiêu gia. Không cần bao lâu, hắn có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên chiếc ghế kia, quân lâm thiện hạ, nói thiếu niên thái tử không hưng phấn trong lòng đó là giả.
Tiêu Duệ đứng ở cửa lớn Tiêu gia, nhìn xa giá Lý Kỳ và Võ Huệ Phi dần đi xa, nụ cười thản nhiên lập tức không thấy. Sắc mặt hắn có chút âm trầm quay đầu lại nhìn bốn cô gái Lý Nghi:
- Nghi nhi, Dương Lan đi nơi nào rồi? Ta về phủ đã nhiều ngày, như thế nào không thấy tung tích của nàng?
Lý Nghi nhướn mày, thở dài:
- Nha đầu kia mất tích đã nhiều ngày, dẫn người tìm khắp thành cũng không có tung tích, cũng không biết có phải hay không....
Trước mắt Tiêu Duệ hiện lên dung nhan vô cùng tuyệt mỹ của Dương Lan khiến Tiêu Duệ đột nhiên biến sắc giật mình trong lòng. Tuy rằng Dương Lan đã trở thành nữ nhân của hắn, nhưng dù sao nàng vẫn là con gái Dương Lăng. Nhớ tới dư nghiệt Tùy Triều Dương Lăng luôn thúc đẩy ở sau màn, một loại cảm giác cổ quái bắt đầu nổi lên trong lòng hắn.
Sau khi trầm ngâm thật lâu, Tiêu Duệ thở dài:
- Tùy nàng đi thôi.
Ba ngày sau, đại điển tân hoàng đăng cơ rốt cục cử hành, thái tử Lý Kỳ như nguyện tiếp nhận vương miện hoa lệ đại biểu quyền bình tối cao của Đại Đường mà hắn đợi hồi lâu kia. Lý Long Cơ lui về ở cung Mạo Ninh, xưng thái thượng hoàng.
Lý Kỳ đăng cơ tuyên bố đại xá thiên hạ, ngay cả Phu Mông Linh khởi binh theo giặc cũng được xếp vào bên trong danh sách tân hoàng đặc xá. Đến lúc này, hoàng triều Đại Đường lật qua một trang Lý Long Cơ, chân chính nghênh đón thời đại của Lý Kỳ.
Tiếp đó, Lý Kỳ liếp tiếp ra hai chiếu thư, một đạo triệu Lý Hanh về kinh, một đạo thì triệu Phu Mông Linh về kinh yết kiến.
...
...
Công việc thay thế hoàng quyền cũ mới phức tạp, hơn nữa thiên hạ mới ổn định sau phản loạn Lý Tông, nhiều việc còn dây dưa chưa làm xong Lý Kỳ lại vội vàng xưng đế. Nếu không có hai người Bùi Khoan và Chương Cừu Kiêm Quỳnh phân chia chính sự rõ ràng, mà đại cục tổng thể lại nằm trong tay Tiêu Duệ, Lý Kỳ căn bản không ứng phó được loại tình huống này.
Hắn thật không ngờ, hoàng đế lại vất vả như vậy, trước mắt bày ra đống tấu chương giống như hòn núi nhỏ, bên tai quanh quẩn tiếng dâng tấu của văn võ đại thần cả triều mồm năm miệng mười, mày Lý Kỳ nhíu càng chặt. Hắn thở dài, chậm rãi buông bút son trong tay, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Duệ, cười khổ:
- Tỷ phu, trẫm thật không ngờ, làm hoàng đế lại có khổ mà không nói nổi như vậy...
Khóe miệng Tiêu Duệ hiện lên một nụ cười cổ quái, cúi người thi lễ:
- Hoàng thượng, nếu đã làm vua của người, quân lâm thiên hạ nắm hết quyền hành, tự nhiên phải vất vả một chút. Triều chính, quốc sự, quân vụ, dân sinh, thương nhân, nông canh... Những việc này, tất cả đều cần hoàng thượng tự mình quyết đoán. Lãnh thổ quốc gia Đại Đường mênh mông ngàn dặm, dân số phong phú, nếu muốn làm một vị vua đầy hứa hẹn sao lại dễ dàng? Nếu hoàng thượng muốn nhàn hạ, cũng chỉ có thể buông thả triều chính này, từ đó...
Lý Kỳ duỗi người, cười khổ:
- Trẫm đương nhiên muốn làm một hoàng đế tốt, nhưng nhiều chuyện phức tạp như vậy, đều chờ trẫm ngự phê, ngay cả trẫm không ăn không ngủ sợ cũng không nổi...
Tiêu Duệ khẽ mỉm cười:
- Chính bởi vì như thế, cho nên thần mới khẩn cầu hoàng thượng thi hành tân chính. Thành lập Viện Chính Vụ, thiết lập một đại thần Thủ tướng Nội các, một hoặc vài đại thần Phó thủ tướng; mà trong Viện chính vụ thì thiết lập nhiều tổ chức công, nông, binh, thương, học hình, phân biệt quản lý các chính vụ Đại Đường... Quan lại tổ chức này, trợ giúp lẫn nhau, hạ cấp chịu trách nhiệm với thượng cấp, mà đại thần thủ tướng Nội các thì trực tiếp chịu trách nhiệm với hoàng thượng...
Lý Kỳ nhảu dựng lên, cúi đầu nói:
- Tỷ phu, lời huynh nói thật ra trẫm cũng có thể hiều. Nhưng quyền lực của các đại thần thủ tướng Nội các quá lớn, chẳng phải tương đương với trẫm mất quyền lực...
Tiêu Duệ thản nhiên cười:
- Đại thần thủ tướng nội các xử lý quốc chính, trong tay chỉ nắm giữ quyền lực không thật để quản lý chính sự, mà không phải thực quyền... Mà trong kế hoạch tân chính của thần, còn cần thành lập một Viện giám sát hình thành giám sát và chế hành Viện chính vụ. Viện giám sát có chức trách chỉnh đốn các loại quan lại trong Viện chính vụ, phàm là Viện chính vụ muốn đưa ra lệnh đều phải được Viện giám sát thông qua mới có thể thi hành... Mà Giám sát sứ trong Viện giám sát, có thể do thành viên hoàng thất và Hàn lâm học sĩ công bằng chính trực làm.
Lý Kỳ trầm ngâm, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, thần sắc nhìn Tiêu Duệ hơi cổ quái, hắn cúi đầu nói:
- Tỷ phu, dựa theo ý nghỹ tân chính này của huynh, như vậy, còn muốn hoàng đế trẫm làm gì? Triều chính có Viện chính vụ, giám sát có Viện giám sát, hoàng đế trẫm chẳng phải là chỉ có thể tránh ở trong cung xem náo nhiệt?
Tuy rằng Lý Kỳ trẻ tuôi, tâm tư cũng đơn thuần, nhưng hắn cũng không phải thằng ngốc. Làm hoàng đế, hắn cực kỳ mẫn cảm nhận ra được hoàng quyền của mình sắp nguy hiểm trong kế hoạch tân chính của Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ lắc đầu:
- Hoàng thượng, nội dung tân chính quan trọng không phải phân quyền của hoàng thượng, mà là chia lo cho hoàng thượng, tăng hiệu quả vận hành triều đình. Hoàng quyền độc tài, cũng là thống trị vạn dân thiên hạ, mà chính quyền thuộc về Viện quốc vụ, đồng dạng vẫn là thống trị vạn dân thiên hạ, ai hơn ai kém không phân rõ ràng... Về phần hoàng thượng lo lắng hoàng quyền rơi ra ngoài, thần nghĩ rằng cũng không nhất định. Viện chính vụ và Viện giám sát cân bằng lẫn nhau, quyền lực này chỉ có thể vận hành dưới quy phạm luật pháp Đại Đường và sự giám sát điều khiển của hoàng thượng...
Lý Kỳ thở dài:
- Tỷ phu, trẫm nghe không hiểu.
Tiêu Duệ thở phào một cái, khỏe miệng nở ra một nụ cười cổ quái, đột nhiên cúi đầu nói:
- Hoàng thượng, việc lựa chọn quan lại cao tầng trong Viện quốc vụ, đều do hoàng thượng nêu tên thông qua Viện giám sát bổ nhiệm, mà Viện giám sát thi hành đủ loại giám sát với Viện chính vụ, cuối cùng dâng tấu đến chỗ hoàng thượng, cuối cùng do hoàng thượng quyết đoán. Kể từ đó, Viện giám sát thực hiện giám sát Viện chính vụ, mà hoàng thượng thì thực hiện theo dõi Viện giám sát, hai bên cân bằng, mà hoàng quyền thì vượt qua cả hai. Hoàng thượng, tại sao lo lắng hoàng quyền bị rơi ra ngoài đây?
Lý Kỳ trầm ngâm không nói, cuối cùng hắn cũng rõ ràng lời Tiêu Duệ nói. Nhưng hắn vẫn lo lắng trong lòng. Thậm chí, một ý niệm còn lặng lẽ thoáng hiện lên trong đầu hắn, từ bản năng hắn hoài nghi dụng tâm đích thực của Tiêu Duệ.
Nhưng hắn chợt xua tan điều này. Dùng hiểu biết của hắn đối với Tiêu Duệ, nếu hắn có lòng soán quyền, lúc trước trực tiếp soán vị là được, cần gì trước tiên nâng mình lên hoàng vị sau đó lại hao hết tâm tư thi hành tân chính cái gì.
Lý Kỳ phức tạp liếc Tiêu Duệ một cái, thở dài nói:
- Tỷ phu, việc này quan trọng, trẫm muốn tiếp tục cân nhắc... Ngoài ra, trên triều hội ngày mai, trẫm sẽ nói với các đại thần chuyện tân chính, nghe ý kiện mọi người một chút...
Tiêu Duệ khẽ cười, khom người nói:
- Tất nhiên đều do hoàng thượng, thần cáo lui trước.
Tiêu Duệ rời đi.
Bóng dáng hắn vừa mới biến mất, bóng dáng già nua của Cao Lực Sĩ liền đi ra từ trong phòng.
Cao Lực Sĩ chậm rãi kỳ rạp xuống trước bàn Lý Kỳ, cúi xuống không nói.
Lý Kỳ khoát tay áo:
- Đại tướng quân đứng lên đi.... Đại tướng quân! đối với chuyện tân chính Tiêu Duệ vừa mới nói, ý ngươi như thế nào?
Cao Lực Sĩ run rẩy đứng dậy, ho khan vài tiếng, cúi đầu nói:
- Hoàng thượng, lão nô không hiểu quốc sự cũng không dám can thiệp quốc sự. Lão nô chỉ truyền đạt ý chỉ của thái thượng hoàng mà thôi. Hoàng thượng, thái thượng hoàng nói, thái thượng hoàng và hoàng thượng huyết mạch tương liên, thiên hạ Đại Đường chính là thiên hạ của Lý Đường, khi nào hoàng thượng thi hành tân chính của Tiêu Duệ, thì hoàng thất Đại Đường nguy rồi...
Ánh mắt Lý Kỳ ngưng lại, trầm giọng nói:
- Ý tứ của thái thượng hoàng là, Tiêu Duệ có lòng soán quyền của trẫm?
Cao Lực Sĩ lại thở dài một tiếng, giọng nói trở nên có chút mờ ảo không định:
- Hoàng thượng, thái thượng hoàng nói, lòng của Tiêu Duệ người qua đường đều biết, vì cơ nghiệp Đại Đường muôn đời, hoàng thượng phải phòng bị!
Lý Kỳ nghe xong lời này, im lặng một lát, đột nhiên bĩu môi:
- Vậy thái thượng hoàng muốn trẫm làm thế nào? Diệt trừ Tiêu Duệ?
Đầu vai Cao Lực Sĩ run một trận, cúi đầu không nói.
Lý Kỳ đột nhiên cười ha ha:
- Trẫm không phải thằng ngốc, cũng sẽ không làm con rối. Đại tướng quân, ngài trở về chuyển cáo thái thượng hoàng đi, nếu Tiêu Duệ muốn cướp giang sơn Lý Đường, đã sớm xuống tay, còn có thể để trẫm đi lên ngôi vị hoàng đế sao? Tiêu Duệ vẫn là người trẫm tín nhiệm và dựa vào. Ít nhất, hắn làm không ít chuyện cho trẫm, hôm nay trẫm có thể đăng cơ xưng đế, toàn bộ đều dựa vào sự bảo vệ của hắn. Nếu không có Tiêu Duệ, có lẽ trẫm đã sớm chết dưới dao mổ của phản quân Lý Tông đi... Không hy vọng nhìn thấy trẫm ngồi ở đây, cũng không phải Tiêu Duệ.
- Đi thôi, Đại tướng quân. Bẩm báo thái thượng hoàng, trẫm đã triệu Lý Hanh về kinh, nếu hắn không quay về kinh, đừng trách trẫm không niệm tình cảm huynh đệ.
Lý Kỳ khoát tay áo, trầm giọng nói.
Cao Lực Sĩ mệt mỏi cúi người thi lễ, run rẩy mà rời khỏi ngự thư phòng, bước về chỗ sâu nhất trong cung Mạo Ninh.
*****
Bóng dáng cô đơn già nua của Cao Lực Sĩ vừa mới đi qua đường cung, Tiêu Duệ chợt xuất hiện tại đó. Hắn yên lặng nhìn bóng Cao Lực Sĩ rời đi, khóe miệng ung dung cười.
Hắn đương nhiên hiểu được, Lý Long Cơ sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy, hắn chắc chắn sẽ đem hết khả năng ý muốn ngóc đầu trở lại. Hoặc nói, chỉ cần hắn còn sống, ý niệm đoạt lại đại quyền sẽ không dừng trong đầu.
Chỉ có điều hắn chỉ có thể là người si nói mộng thôi, đại thế đã mất vô lực xoay chuyển trời đất. Ngay cả không có Tiêu Duệ nắm trong tay quân quyền triều chính Đại Đường tuyệt đối, tân hoàng Lý Kỳ cũng tuyệt đối sẽ không cho phép Lý Long Cơ đuổi mình xuống ngôi vị hoàng đế.
Tiêu Duệ cất bước ra ngoài cung, đi vài bước, hắn quay đầu lại nhìn về phía ngự thư phòng khẽ mỉm cười. Tân chính, hắn nhất định phải thi hành, bất kể là vì Đại Đường hay là vì chính mình. Ngay cả hoàng đế không chịu, hắn cũng muốn mạnh mẽ thi hành.
Nhớ tới tân chính, trong lòng Tiêu Duệ lại có vài phần cấp bách. Nhưng hắn cũng biết, muốn thực sự chắc chắn thi hành loại tân chính xưa nay chưa từng có, gấp cũng không gấp được, chỉ có thể đi từng bước.
Mà ngay cả khi thi hành tân chính, hoàng đế vẫn là hoàng đế như trước, hoàng quyền cao nhất và quyền sinh sát vẫn nằm trong tay hoàng đế như cũ. Tiêu Duệ cũng không trông cậy vào có thể lập tức thay đổi thể chế chính trị hoàng đế độc tài, hắn chỉ hy vọng có thể thông qua tân chính lưu lại mồi lửa văn minh vĩnh viên không tắt.
Nội dung tân chính quan trọng không chỉ hạn chế, đề cao hiệu suất vận hành của triều đình Đại Đường, còn chứa nhiều thể chế biến cách vào vào tân chính, có thể xúc tiến kinh tế xã hội Đại Đường tiến thêm một bước phồn vinh. Đối với điều này, Tiêu Duệ đã có trọn vẹn đường lối cải cách.
Tiêu Duệ nhớ rõ trước kia có một vị học giả từng nói một câu như vậy, chỉ cần chuyện tình có lợi cho dân sinh, chỉ cần mở đầu, thì sẽ không có đảo ngược. Mà ngay cả người nắm quyền có ý phục hồi, lực lượng dân sinh cũng sẽ bức ngược quyền lực tiếp tục tiến tới.
Chỉ cần dân sinh đạt được ích lợi thực tế từ tân chính, chỉ cần dân chúng Đại Đường quen sự thống trị "có hạn của hoàng quyền", quyền lợi dân chủ mộc mạc nào đó nảy sinh, tân chính sẽ từng bước nở hoa kết quả và thực sự đi lên con đường thay đổi lịch sử.
Hoàng đế thủy chung là hoàn đế, một hoàng đế được hưởng sự tôn sùng cũng là một chuyện tốt. Tiêu Duệ nghĩ khóe miệng hiện lên nụ cười, bước chân nhanh hơn.
Lúc xuyên qua cửa cung, hắn không nhịn được quay đầu nhìn cung điện ngàn vạn tầng tầng lớp lớp kia, trong lòng cực kỳ cảm khái. Trong nháy mắt dường như cảm thấy sự trói buộc ngoan cố mà nặng nề. Trong lòng hắn ngưng lại, một loại nặng nề không lý do đột nhiên sinh ra.
Tân chính chưa chắc có thể thực hiện thuận lợi, mà thật sự đến ngày đó, hắn sẽ không thể không khuất phục trước lịch sử và sự thật, bước tới một bước đau thương kia.
Ngay trong nháy mắt này hắn cảm thấy, hoàng đế làm chủ ngàn vạn cung điện này, kỳ thật cũng rất đáng thương. Làm một người có được quyền lực độc tài lại mất đi tự do và tất cả tình cảm, vượt lên trên cao cao tại thượng, kỳ thật sao không phải là một loại tịch mịch đây. Tựa như Lý Long Cơ, hắn quản lý quyền bính hơn mười năm, nhưng hắn đạt được cái gì? Hắn lại mất đi cái gì? Trừ cái gọi là đế vương hào hùng chỉ điểm giang sơn và cảm giác hư vinh thỏa mãn quyền lực hư ảo kia ra, hắn gần như là hai bàn tay trắng.
Tiêu Duệ không hy vọng cuối cùng chính mình cũng đi vào trong lao ngục gông cùm xiềng xích này.
...
...
Qua vài lần triều hội kế tiếp, tân chính Tiêu Duệ đề xuất, văn võ cả triều triển khai biện luật kịch liệt, thậm chí có thể nói là cãi nhau.
Đám triều thần chia làm hai phái, phái thứ nhất lấy hoàng tộc đứng đầu kiên quyết phản đối cái gọi là tân chính, thậm chí có một số hoàng tộc ngay mặt chỉ trích Tiêu Duệ bụng dạ khó lường; mà một phái khác thì lấy Hàn lâm học sĩ và thế gia đại tộc đứng đầu cảm thấy rất hứng thú đối với thiết lập hệ thống giám sát, bởi vì như vậy nói rõ bọn họ có thể thật sự có quyền được tham chính thảo luận giám sát chính sự, có lợi củng cố sĩ lâm, thế gia cũng được ích lợi.
Duy có ba người bảo trì trầm mặc. Một là đương sự Tiêu Duệ, hai người còn lại là Chương Cừu Kiêm Quỳnh và Bùi Khoan. Hai người này đứng đầu các quan lại Đại Đường. Vì đạt được sự ủng hộ của hai người, trước tiên Tiêu Duệ nhiều lần khai thông bọn họ, thẳng thắn thành khẩn lặp lại, nhiều lần tiến hành bàn bạc thấu triệt nhiều loại ưu đãi với hai người.
Trước mắt mà nói, kỳ thật trong lòng hai người Chương Cừu Kiêm Quỳnh và Bùi Khoan hy vọng có thể thi hành tân chính của Tiêu Duệ, bởi vì lòng dạ và ánh mắt hai người đều rất rộng, hơi suy xét liền thấy được ưu đãi thật lớn đối với sự phát triển của Đại Đường. Nhưng bọn họ lại biết rất rõ trong lòng, tân chính khó khăn, không phải vì điều này kinh thế hãi tục, mà bởi vì, tân chính chắc chắn động chạm tới ích lợi của đám quyền quý hoàng tộc, nhất là hoàng đế, hắn sẽ đồng ý hạ thần đoạt quyền lực trong tay mình sao?
Cho nên, hai người tạm thời bảo trì trầm mặc, ánh mắt vô ý đảo qua trên mặt hoàng đế Lý Kỳ.
Tâm tình Lý Kỳ rất phức tạm, cảm xúc hắn phập phồng, bên tai nghe tiếng cãi nhau rầm rĩ của đám đại thần, trong lòng càng thêm tâm phiền ý loạn. Hắn hiểu được, nếu Tiêu Duệ đưa ra tân chính, chắc chắn sớm đã có an bài và chuẩn bị, giống như hắn dẫn quân soán quyền khiến Lý Long Cơ thoái vị, chính mình đồng ý cũng tốt không đồng ý cũng thế, thi hành tân chính đã thành kết cục đã định. Đừng nhìn đám quyền quý triều thần hiện tại hung hăng trên triều đình, nếu Tiêu Duệ thật sự muốn vận dụng thủ đoạn mạnh mẽ, bọn họ không một ai dám đứng ra phản đối.
Lý Kỳ đã xác định, Tiêu Duệ thi hành tân chính cũng không phải vì soán vị. Nhưng đến tột cùng hắn vì cái gì? Lý Kỳ nghĩ không rõ. Chẳng lẽ, hắn muốn làm cho mình làm con rối hoàng đế bị mất quyền trên đài?
Nghĩ đến đây, Lý Kỳ không khỏi thầm nghĩ, một khi đã như vậy, ngươi cần gì đẩy ta lên ngôi vị hoàng đế này?
Lý Kỳ đang cân nhắc, đột nhiên nghe Tiêu Duệ cao giọng hô:
- Hoàng thượng, thần có bản tấu!
- Mời Quận Vương nói.
Lý Kỳ lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng bày ra nụ cười.
Tiêu Duệ chậm rãi đi ra phía trước, ánh mắt nghiêm nghị đảo qua người chúng thần:
- Hoàng thượng, các vị đại nhân, thi hành tân chính, với Đại Đường, với triều đình, với hoàng thượng, đều có lợi mà không có hại...
Tiêu Duệ lưu loát giảng giải lý niệm tân chính tiên tới của hắn cùng với sau khi thi hành tân chính, sẽ đưa đến tiến bộ và sự phồn vinh cho Đại Đường. Hắn nói tới nỗi khô miệng khô lưỡi, thấy chúng thần một nửa chưa hiểu rõ hết mà một nửa vẫn khinh thường, giọng nói không khỏi trở nên cực kỳ trầm thấp:
- Hoàng thượng, thi hành tân chính thần tuyệt đối không có lòng dạ.... Xin hoàng thượng và các vị đại nhân minh giám!
Dừng một chút, Tiêu Duệ lại nói:
- Tân chỉnh ở thế phải làm, vì cơ nghiệp muôn đời của Đại Đường, vì con dân Đại Đường thiên thu muôn đời hạnh phúc.
Nói tới đây, Tiêu Duệ đột nhiên đi nhanh tới, một đường đi đến dưới hoàng đài của Lý Kỳ, cúi người xuống, thản nhiên cười:
- Thần dụng tâm lương khổ, ngày sau hoàng thượng chắc chắn sẽ biết!
...
...
Thân hình Lý Kỳ run rẩy, đầu vai co rúm. Hắn nhìn Tiêu Duệ thật sâu, không ngờ đứng dậy ngồi xổm xuống trước mặt chúng thần, cúi đầu nói:
- Tỷ phu, đến tột cùng là vì sao?
Tiêu Duệ thở dài:
- Hoàng thượng, vẫn câu nói kia của thần, thần tuyệt đối sẽ không hại hoàng thượng. Nếu Tiêu Duệ có lòng này, chắn chắn trời tru đất diệt không được chết già.
Lý Kỳ thở phào một cái, chậm rãi đứng dậy ngồi trở về, sau khi trầm ngâm thật lâu, lúc này mới cao giọng hô:
- Liền y theo ý của Quận Vương Tĩnh Nan, truyền ý chỉ của trẫm, từ ngày hôm nay hết thảy sự vụ thi hành tân chính, do Quận Vương Tĩnh Nan Tiêu Duệ và Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Bùi Khoan hai vị ái khanh toàn quyền thay trẫm xử lý. Bãi triều.
Tân chính nói tới chỉ có hai chữ, thi hành lại là một hệ thống công trình cực lớn. Nói đúng ra, đó là trùng tu luật Đại Đường.
- Luật Đại Đường, hiến pháp quốc gia, vua dân cùng tuân theo, từ vua cho tới thứ dân, đều phải làm theo, không thể vượt qua... Quân thượng có đại quyền thống trị quốc gia, phàm lập pháp, hành chính, tư pháp đều gộp lại, lấy sự trợ giúp của Viện giám sát để lập pháp, lấy Viện chính vụ giúp đỡ triều chính, lấy Viện tư pháp tuân theo luật tư pháp....
Nghe xong Chương Cừu Kiêm Quỳnh đọc diễn cảm cường điệu luật Đại Đường, Lý Kỳ không khỏi cười khổ một tiếng, thở dài nói:
- Chương Cừu Kiêm Quỳnh, tự nhiên như thế, vương tử phạm pháp tội như thứ dân, trẫm tự nhiên cũng tuân theo luật pháp Đại Đường.
- Làm càn, làm càn!
Chương Cừu Kiêm Quỳnh đang muốn đọc tiếp, đã thấy Lý Long Cơ dưới sự nâng đỡ của Cao Lực Sĩ, mang theo vài cung nữ và thái giám đi vào triều hội trong điện Văn Đức.
Tuy rằng Lý Long Cơ đã thoái vị, nhưng trên mặt mũi, Lý Kỳ và chúng thần không thể không có biểu hiện bề ngoài, Lý Kỳ cùng chúng thần khom người thi lễ:
- Cung nghênh thái thượng hoàng!
Lý Long Cơ ưỡn ngực, ho khan kịch liệt hai tiếng, sau đó dùng ánh mắt phẫn nộ đặt lên người Tiêu Duệ, nổi giận nói:
- Tiêu Duệ, ngươi muốn làm hỏng xã tắc Đại Đường ta sao?
- Thái thượng hoàng chỉ giáo cho?
Tiêu Duệ khẽ mỉm cười, khom người nói:
- Thi hành tân chính, chính là triều đình cùng bàn bạc quyết định, có lợi có xã tắc quốc gia, như thế nào trở thành thần làm mất xã tắc Đại Đường?
← Hồi 286 | Hồi 288 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác