Vay nóng Tima

Truyện:Đại Đường Tửu Đồ - Hồi 284

Đại Đường Tửu Đồ
Trọn bộ 295 hồi
Hồi 284: Trở về đế đô Trường An
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-295)

Siêu sale Lazada

Gió tây bắc mãnh liệt nổi lên vù vù. Tiêu Duệ đi ra khỏi phòng, ngay cửa thư phòng, đột nhiên thấy một bóng dáng giống như đã từng quen biết, chợt lóe rồi biến mất ở góc cổng vòm.

Tiêu Duệ vừa động trong lòng, vội vàng đuổi theo, thấy bóng dáng kia giống như vừa mới đi ra từ phòng ngủ Lý Nghi, chợt lập tức đi vào trong một tiểu viện u tĩnh.

Tiêu Duệ đứng ở trong viện, mặc cho gió lạnh đến xương thổi qua ngực. Hắn nắm chặt áo choàng, chậm rãi tiến đến, nhẹ nhàng gõ cửa gian phòng kia.

Thùng thùng thùng!

Tiếng gõ cửa khô khốc có vẻ buồn tẻ và đơn điệu trong tiếng gió gào thét, nhưng người trong phòng lại khẩn trương trong lòng.

Đẩy cửa ra, khuôn mặt xinh đẹp không gì bằng so với mấy cô gái Lý Nghi còn thắng một bậc của Lý U Lan xuất hiện trước mắt Tiêu Duệ. Nàng kính cẩn cúi người thi lễ:

- Nô tì gặp qua Quận Vương.

Tuy rằng nàng khom người xuống thi lễ, nhưng Tiêu Duệ phát hiện một chút sợ hãi và một chút nồng nhiệt chợt lóe rồi biến mất từ trong ánh mắt của nàng.

Tiêu Duệ gật đầu, đi thẳng vào trong phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Lý U Lan, ngũ quan gần như hoàn mỹ chậm rãi nổi lên một tầng đỏ ửng dưới cái nhìn nhìn chăm chú của Tiêu Duệ, nàng mất tự nhiên mà lui về phía sau một bước:

- Quận Vương...

Tiêu Duệ không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ thân thế đáng thương trước mắt này. Từ sau khi An Lộc Sơn chết, nàng liền lấy thân phận thị nữ ở lại Tiêu gia, sống chung rất tốt với mấy nữ chủ nhân Tiêu gia. Nhưng, nàng thật sự là cô gái Hề sao?

Câu hỏi này hiện lên trong lòng Tiêu Duệ đã lâu, nhưng gần đây hắn bận việc quân, cũng không hỏi nàng.

Nàng là một cô gái văn nhược yếu ớt, không ngờ bình yên vô sự dưới tay tặc binh thủ hạ của An Lộc Sơn. Nếu nàng là một cô gái tầm thường thì thôi, nhưng nàng là một cô gái diễm lệ quốc sắc thiên hương. Cô gái như vậy, Tiêu Duệ thấy còn sinh ra vài phần hứng thú, huống chi là An Lộc Sơn cùng với sĩ tốt như sài lang dưới tay hắn.

Nàng bị An Lộc Sơn hiến vào Tiêu gia, lại lên án An Lộc Sơn ngoài dự đoán của mọi người... còn có mặt nạ cổ quái nàng diện kiến hoàng thượng ngày đó.

Trong lòng Tiêu Duệ phập phồng, một bóng người mơ hồ hiện lên trong đầu hắn.

Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm, hắn tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay nhỏ bé trắng mịn lạnh lẽo của Lý U Lan.

Sắc mặt Lý U Lan chợt đỏ lên, đầu vai run lên:

- Quận Vương...

- Nàng tới Tiêu gia đã lâu rồi ... nàng cố ý muốn ở lại Tiêu gia, như vậy, ta hãy thu nàng vào phòng đi.

Tiêu Duệ thản nhiên cười nói, tiến lên một bước kéo thân thể mềm mại không xương của Lý U Lan vào trong lòng.

Lý U Lan cũng không có phản ứng giống như trong tưởng tượng của Tiêu Duệ. Nàng thản nhiên tùy ý Tiêu Duệ ôm lấy đầu vai của nàng, nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài thoáng mấp máy, giống như gió thổi qua.

- Quận Vương muốn thân thể nô tỉ... Nô tì đã sớm là người của Quận Vương...

Lý U Lan thì thào tự nói trong lòng, hơi thở như lan. Tiêu Duệ hơi xấu hổ nhẹ nhàng đầy nàng ra, thở dài nói:

- Nàng rốt cuộc là ai? Nàng trà trộn vào Tiêu gia ta có ý gì?

Thân thể Lý U Lan vô ý chấn động, nhẹ nhàng nâng hai má vô cùng mịn màng mềm mại vạn phần nói:

- Lời Quận Vương nói nô tì không hiểu, nô tì là cô gái Hề, là cẩu tặc An Lộc Sơn kia giết hại cả nhà...

Quả nhiên là một báu vật a! Mỗi nụ cười, mỗi ánh mặt hoặc dịu dàng hoặc u oán, mỗi cái ngẩng đầu hoặc động tác dương tay phát ra lực lượng vô cùng quyến rũ và nhiếp lòng người. Tiêu Duệ thở phào một cái, không dám tiếp tục nhìn thẳng vào khuôn mặt mị hắc chúng sinh kia mà quay người đi, giọng nói trầm xuống:

- Ta không hy vọng ngươi tiếp tục diễn trò trước mặt ta, nếu ngươi không nói thật đừng trách ta trở mặt vô tình.

Lý U Lan sau lưng thở dài yếu ớt.

- Quận Vương, nô tì là Lý U Lan, không biết hôm nay Quận Vương làm sao vậy?

Tiêu Duệ bỗng nhiên xoay người lạnh lùng mà nhìn chằm chằm nàng, nhưng tránh khỏi dung nhan thiên kiều bá mị của nàng:

- Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, đến tột cùng ngươi là ai...

Lý U Lan run lên trong lòng, thần sắc trở nên trắng bệch, nàng ảm đạm cúi đầu xuống. Cái vẻ xót thương này, đủ để khiến một người đàn ông đau lòng.

- Nói đi, ngươi có quan hệ gì cũng lão già Dương Lăng kia? Cô gái Hề Lý U Lan thật sự ở chỗ nào?

Tiêu Duệ thản nhiên nói.

Lý U Lan đột nhiên khiếp sợ ngẩng đầu lên, lắp bắp nói:

- Quận Vương, ngài...

- Mặt nạ giống như ngươi, ta cũng có một tấm. Đúng là Dương Lặng tặng ta ở Thoán khu. Ta nghĩ, mặt nạ như vậy, có lẽ chỉ có loại kỳ nhân như Dương lão tiên sinh mới có thể chế tác đo.

Tiêu Duệ chậm rãi đi tới, ngồi lên trên giường.

Lý U Lan nhẹ nhàng thở dài, ngay sau tiếng thở dài này, thần sắc cũng trở nên thong dong. Nàng duyên dáng quỳ rạp xuống đất:

- Ta tên Dương Lan, Dương Lăng đúng là gia phụ... Về phần cô gái Hề Lý U Lan kia, nàng đã chết, chết trong loạn quân của An Lộc Sơn... Quận Vương, ta cũng không phải có lòng lừa gạt, oan tình của cô gái Hề kia cũng là thật... Ta phụng mệnh cha tiến vào Tiêu gia, kỳ thật không có ác ý đối với Quận Vương...

Tiêu Duệ im lặng không nói, tuy rằng không ngờ nàng là con gái Dương Lăng, điều này thật sự khiến hắn giật mình kinh hãi.

- Gia phụ nô nguyện ý phụ tá Quận Vương thành nghiệp lớn bất hủ, Quận Vương...

Dương Lan nóng bỏng nói.

- Không cần nói nữa, lời nên nói ta đã nói với tiên sinh... Bình sinh ta ghét nhất người khác muốn đùa giỡn ta trong lòng bàn tay.

Tiêu Duệ quả quyết cắt đứt lời nàng:

- Ngươi đã nói không có ác ý, như vậy... Dương Lan, nếu bổn vương muốn ngươi, ngươi sẽ như thế nào?

Sắc mặt Dương Lan không thay đổi, dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn thẳng khuôn mặt anh tuấn kia của Tiêu Duệ:

- Quận Vương tài mạo song toàn, danh khắp thiên hạ, có thể ủy thân cho Quận Vương, Dương Lan cam tâm tình nguyện...

- Phải không?

Tiêu Duệ thản nhiên cười:

- Như vậy, đến đây đi... Chỉ có điều ta nhắc nhở ngươi, nếu trở thành nữ nhân của ta, ta hy vong ngươi hoàn toàn buông tha những tâm tư gian xảo trong lòng ---- hy vọng ngươi không nên đi câu dẫn thái tử, thái tử còn trẻ, chịu không được sự hấp dẫn của ngươi, biết không?

Tiêu Duệ hơi lỗ mãng mà ôm lấy Dương Lan, ánh mắt ít nhiều có chút hung ác.

Sắc mặt Dương Lan trở nên đỏ bừng, khẽ thở dài một tiếng:

- Tuy rằng gia phụ có ý để ta... làm cho thái tử phản bội Quận Vương, nhưng mấy ngày nay tới giờ, ta không có... Bởi vì ta nhìn thấy, Quận Vương đã chuẩn bị cướp lấy giang sơn Lý Đường, một khi đã như vậy mà nói, ta cần gì phải làm điều thừa?

Ánh mắt Tiêu Duệ ngưng lại, nhẹ nhàng đặt Dương Lan lên giường, sau khi im lặng thật lâu, xoay người bước ra khỏi phòng. Đi được hai bước, lại bị cánh tay ngọc trắng mịn của Dương Lan kéo lấy vạt áo:

- Quận Vương, kỳ thật nô là một thân nữ nhân, nô nguyện ý phụng dưỡng Quận Vương, nô không có dã tâm, thật sự... Xin Quận Vương rủ lòng thương yêu!

==================

Trong Yên La Cốc.

Chỉ sợ Tiêu Duệ nằm mơ cũng không nghĩ tới, cha vợ Lý lâm Phủ có vẻ bệnh tật của hắn đang ở trong phòng ngủ, ngồi đối bàn cùng một lão già tướng mạo tươi sáng, nói cười liên tục. Lão già này, đúng là Dương Lăng phụ thân của Dương Lan.

Lý Lâm Phủ buông chén trà, đột nhiên ngóng nhìn Dương Lăng, thản nhiên nói:

- Lão tiên sinh học vấn thông thiên, lại có một thân võ công xuất quỷ nhập thần, thật sự làm cho người ta hâm mộ. Nếu lão phu có bản lĩnh giống như lão tiên sinh, thiên hạ cũng có thể lấy được, làm sao có thể sống uổng hơn mười năm trong triều đình.

Dương Lăng mỉm cười:

- Lý Tướng là lương đống của triều đình, quanh người đều là quốc quân đại sự, loại người nhàn vân dã hạc giống lão phu làm sao có thể trông thấy bóng lưng.

Lý Lâm Phủ bĩu môi, chậm rãi đứng dậy:

- Lão tiên sinh thật sự là nhàn vân dã hạc sao? Lão tiên sinh tìm tới Lý mỗ, đơn giản là vì muốn lão phu cổ động Tiêu Duệ lật đổ giang sơn Lý Đường mà thôi... Về lý, lão phu sớm có tâm này... Chỉ có điều, Lý mỗ không rõ chính là, lão tiên sinh là hậu duệ tiền triều, chỉ là thời gian trôi qua cảnh vật chuyển dời ---- ngay cả con rể kia của ta thành đại sự, thì có quan hệ gì với lão tiên sinh đâu? Lão tiên sinh khổ tâm mưu tính, tội gì đưa áo cho người khác?

Thần sắc Dương Lăng hơi trầm xuống.

Hắn đứng dậy, xúc động nói:

- Thực không dối gạt, Lý tướng, bình sinh lão phu không có nguyện vọng gì khác, chỉ mong có thể nhìn thấy giang sơn Lý Đường bị lật đổ, về phần ai lật, kỳ thật cũng không quan trọng. Lúc trước, lão phu ngoài ý muốn gặp Tiêu Quận Vương, từ đó tới giờ, lão phu đã biết, Tiêu Quận Vương cũng không phải hạng người cam làm người dưới...

- Hơn nữa, thiên hạ đại loạn tới tận đây, lão phu chẳng qua là thuận theo thời mà hành sự thôi ---- nếu Lý Đường có thể chiếm lấy Đại Tùy ta, Tiêu gia sao lại không thể thay thế Lý Đường? Lão phu nghĩ, Tiêu Quận Vương chính là tuấn ngạn trong con người, ngài làm hoàng đế, không phải tốt hơn con cháu vô dụng của Lý Long Cơ nhiều lắm sao? Cho Tiêu gia, cho Lý gia, cho người khắp thiên hạ, đây là ba việc toàn bộ đều tốt, cớ sao mà không làm?

Giọng nói Dương Lăng mãnh liệt lên:

- Lão phu không có ý khôi phục ngai vàng, cũng không có bản lãnh kia. Chỉ có điều muốn lúc còn sống, nhìn thấy Lý Đường bị lật đổ, không hơn. Lý tướng, chỉ có điều xem từ tình huống trước mặt, thật ra lão phu không nên tới tìm Lý tướng ----- không cần ngài hay ta làm chuyện mờ ám gì, chỉ nhìn một cách đơn thuần cử động của Tiêu Quận Vương hiện nay, ngài cảm thấy Lý Long Cơ còn có thể ngồi trở lại ngai vàng hoàng đế của hắn sao?

Mày Lý Lâm Phủ nhảy dựng, cao giọng cười phá lên:

- Lão tiên sinh quả nhiên là tuệ nhãn như đuốc. Lý mỗ bội phục.

- Chỉ có điều, thật ra Lý mỗ cảm thấy, con rể ta là một người trọng tình, vì Hàm Nghi công chúa, vì thái tử Lý Kỳ luôn luôn tôn kính tín nhiệm hắn, so với nói hắn muốn đoạt vị, không bằng nói hắn đang mưu tính vì thái tử.

Lý Lâm Phủ trầm giọng nói, lại ngồi trở về.

Một tia trào phúng xẹt qua đuôi mày Dương Lăng:

- Lý tướng, chuyện tình ép thiên tử để hiệu lệnh thiên hạ, cũng không phải là một chuyện tốt đối với Tiêu Quận vương, từ xưa đến nay lúc nào cũng có --- dụng tâm của Tiêu Quận Vương, chỉ sợ là ai cũng biết cả rồi.

Lý Lâm Phủ lắc đầu, đột nhiên ho khan lên. Dương Lăng nâng chén trà qua:

- Lý tướng, hãy bảo trọng thân thể. Chỉ cần ngài dùng đúng hạn mấy vị dược này của lão phu, mặc dù không thể hoàn toàn trừ đi bệnh căn, nhưng kéo dài tuổi thọ thì không có vấn đề quá lớn.

Lý Lâm Phủ thở dài:

- Như vậy đa tạ tiên sinh. Chỉ có điều Lý mỗ không thể không nhắc nhở tiên sinh, thật ra ngài không hiểu con rể của ta --- có lẽ hắn có thể làm ra chuyện xin lỗi người trong thiên hạ, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện xin lỗi người hắn yêu quý. Điểm này, lão phu rất tin tưởng. Cho nên, hết thảy đều có thể, hết thảy đều có thay đổi... Nghe một câu khuyên của Lý mỗ, trước mắt lão tiên sinh chỉ nên xem biến đổi này đi.

*****

Dương Lăng chậm rãi đứng dậy, thần sắc bình tĩnh tự nhiên rõ ràng nói cho Lý Lâm Phủ, người này cũng không cho là đúng.

Lý Lâm Phủ là loại người lòng dạ thâm trầm ra sao, tuy rằng hắn biết rõ Dương Lăng vẫn sẽ có chút động tác nhỏ, nhưng cũng không muốn đi ngăn trở hắn. Dù sao, mục tiêu của Dương Lăng nhất trí với mưu tính đã lâu của Lý Lâm Phủ hắn.

- Lão tiên sinh, muốn đi nơi nào?

Lý Lâm Phủ dù mệt vẫn ung dung nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ.

Dương Lăng khẽ mỉm cười:

- Lão phu chuẩn bị đi Trường An im lặng xem biến hóa.

Khóe miệng Lý Lâm Phủ hiện lên một nụ cười cổ quái, khoát tay áo:

- Một khi đã như vậy, Lý mỗ sẽ không tiễn, lão tiên sinh đi tốt, lên đường bình an.

- Lý tướng, không bao lâu chúng ta sẽ gặp lại ở Trường An ---- tới lúc đó, lão phu hy vọng có thể buông lòng cùng uống ba chén với Lý tướng!

Dương Lăng cúi người thi lễ, thân thể nhoáng một cái, liền ra khỏi cửa phòng, tiếp đó biến mất không thấy.

...

...

- Lão gia...

Lý phu nhân lo lắng đi từ trong ra, đỡ lấy Lý Lâm Phủ đứng không vững một phen, thần sắc vô cùng lo lắng. Từ lúc vào đông, thân thể Lý Lâm Phủ vẫn là ngày càng kém, ban ngày còn tốt một chút, vừa đến buổi tối, không ngừng ho khan, gần như khó có thể ngủ được.

Lý Lâm Phủ thở dài một hơi, liếc trở lại phu nhân mình một cái, tơ máu rõ ràng trong mắt:

- Phu nhân, liên lụy nàng chịu khổ với ta.

- Lão gia vì sao lại nói thế... Hai ta vợ chồng một thể, tự nhiên là có nạn cùng chịu ---- chỉ có điều lão gia, không phải thiếp thân nói ngài. Trước đó vài ngày, Tiêu Duệ phái người tới đón chúng ta, chúng ta nên đưa cả nhà tới Đồng Quan. Nhưng ngài, cố tình muốn ở lại Trường An ---- nếu không phải Ngọc Chân điện hạ ra mặt, ngay cả Yên La Cốc ngài cũng không chịu đến. Ngài ngẫm lại xem, Lý gia chúng ta từ trước đến nay đều đối nghịch Lý Tông, phản quân Lý Tông công hãm Trường An, một nhà chúng ta có kết quả tốt sao? Cho dù là hiện tại, thiếp thân cũng thật lo lắng, vạn nhất phản quân Lý Tông...

- Phu nhân, nàng không hiểu.

Lý Lâm Phủ chậm rãi ngồi xuống dưới sự nâng đỡ của Lý phu nhân, thản nhiên nói:

- Sở dĩ lão phu không chịu đi Đồng Quan, chính là vì sự an toàn của Lý gia. Phu nhân nàng không biết được, chuyện Tiêu Duệ làm hiện nay... Tuy rằng lão phu tin tưởng hắn sẽ thành đại sự không có bất trắc, lão phu cũng sợ vạn nhất hỏng việc ---- nếu cuối cùng hắn trở thành tù nhân dưới bậc thềm của hoàng thượng, ông ta tất nhiên sẽ giận chó đánh mèo tới Lý gia, ông ta sẽ cho rằng lão phu khuyến khích Tiêu Duệ...

- Chúng ta không đi Đồng Quan trong lúc này chính là một cách biểu lộ thái độ.

Giọng nói của Lý Lâm Phủ dần trở nên âm trầm:

- Một khi tương lai, tất nhiên Không nhi chịu liên lụy Lý gia cũng có thể bảo vệ.

- Về phần Lý Tông, phu nhân không cần quá lo lắng.

Lý Lâm Phủ cười lạnh một tiếng:

- Lý Tông chẳng qua là một đầy tớ nhỏ mà thôi, hắn căn bản không phải đối thủ của hoàng thượng, huống chi còn có Tiêu Duệ ở đó ---- hắn khởi binh phản loạn, bại cục đã định. Lão phi đoán hắn sẽ không quấy rầy Yên La Cốc của Ngọc Chân, cho dù hắn phát hiện lão phu ở nơi này, cũng sẽ không làm gì lão phu. Dù sao hắn muốn chính là thiên hạ Đại Đường mà không phải làm hoàng đế nhất thời... Hắn cần lão phu ổn định đại cục triều chính cho hắn!

Lý phu nhân hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc cúi đầu nói:

- Lão gia, Tiêu Duệ đứa bé này cũng quá ---- ai nha, Không nhi đi theo nó, chẳng phải là...

- Phu nhân chớ lo.

Lý Lâm Phủ khẽ mỉm cười:

- Tiêu Duệ tính tình cẩn thận, nếu hắn dám làm như vậy nhất định đã để lại đường lui, tương lai ngay cả khi thất bại lão phu đoán hắn đại khái cũng sẽ mang cả gia đình lui về Tây Vực tự lập làm vương. Hắn xưng vương xa ở Tây Vực, hoàng thượng không có cách nào khác, sẽ chỉ bảo trì một loại quân thần bên ngoài, cam chịu thân phận Tây Vực Vương của Tiêu Duệ.

- Không bằng chúng ta -----

Lý phu nhân thở dài yếu ớt, khuyên nhủ.

- Phu nhân, đừng nói vấn đề này.

Lý Lâm Phủ nghiêm mặt:

- Lão phu tuyệt đối sẽ không rời khỏi Trường An, đi nơi sỏi đá Tây Vực đó làm kẻ lưu vong. Tiêu Duệ thành, Lý gia chúng ta tự nhiên lại quật khởi, mà Tiêu Duệ bại, Lý gia chúng ta cũng sẽ an phận thủ thường làm ông nhà giàu ở Trường An mà thôi. Chỉ cần còn Tiêu Duệ, hoàng thượng nhất định sẽ không động tới Lý gia.

Lý phu nhân thở phào một cái, cũng không nói gì nữa. Bản tính trượng phu của mình bà cũng hiểu rất rõ, nói dễ nghe gọi là có chủ kiến, nói khó nghe chính là quá mức bảo thủ tự cho là đúng. Chỉ cần chuyện tình hắn nhận định, sẽ không dao động, là loại người thà rằng đâm chết cũng không chịu nhận thua.

- Phu nhân, Tết Nguyên Tiêu sắp tới...

Lý Lâm Phủ thì thào tự nói:

- Phu nhân, Tết Nguyên Tiêu này không dễ chịu.

================

Tết Nguyên Tiêu này nhất định không dễ chịu. Cách Tết Nguyên Tiêu chỉ một ngày, nhưng ở Trường An hoặc là các phủ huyện xung quanh Trường An, một chút không khí ngày hội đều không có, vắng vẻ thê lương. Nếu là các năm trước, lúc này đã sớm náo nhiệt.

Đồng Quan càng không cần phải nói. Hơn 8 vạn quân Đường tụ tập bên trong quan thành Đồng Quan, đao thương san sát như trước, bên trong đang khẩn trương chuẩn bị chiến tranh. Đại quân Ca Thư Hàn đã lấy Lương Châu, đang chậm rãi tới gần Trường An, mà phản quân của Phu Mông Linh chiếm cứ ở Hà Đông vẫn không có động tĩnh gì như cũ.

Nhưng theo dự đoán của Tiêu Duệ, giờ phút này chắc là Phu Mông Linh đã chuẩn bị tốt phản một lần nữa. Nhiều lắm là qua Tết Nguyên Tiêu này, hắn sẽ lại rời bỏ Lý Tông, một lần nữa tuyên bố xuất binh cần vương. Tuy rằng Phu Mông Linh khởi binh phản loạn lại "trở về", chưa chắc Lý Long Cơ sẽ tha cho hắn, nhưng cuối cùng tốt hơn so với theo Lý Tông đi lên con đường cụt nhiều lắm. Hiện giờ Phu Mông Linh hẳn là đang hối hận, vốn nghĩ Lý Tông có thể được việc, nhưng hiện giờ xem ra, Lý Tông căn bản là châu chấu nhảy sau mùa thu hoạch.

Hôm nay, tuy rằng không thể giống Tết Nguyên Tiêu dĩ vãng, nhưng Tiêu Duệ vẫn phân phó xuống, cải thiện một chút thức ăn cho đám sĩ tốt trong hai ngày này, thêm mấy món thịt để ăn, cải thiện thức ăn, coi như ăn tết.

Mặc dù như thế, bên trong soái phủ của Tiêu Duệ, mấy cô gái Tiêu gia vẫn tìm vui trong nỗi khổ, xây dựng một không khí ngày hội nhàn nhạt trong phạm vi nhỏ. Ngọc Chân và Lý Nghi tự mình mang theo thị nữ xuống bếp làm đồ điểm tâm và trà bánh dùng trong Tết Nguyên Tiêu, mà tửu phường Tửu Đồ Lạc Dương và sản nghiệp Tiêu gia cũng thông qua các con đường, đưa một đám "vật tư ăn tết" tới. Trừ số lượng Tiêu gia lưu lại dùng, Tiêu Duệ đều phân cho vài tướng lãnh.

Mây đen che kín bầu trời, tuy rằng còn chưa đến lúc chạng vạng, nhưng sắc trời đã tối. Trên quan thành đèn lồng đong đưa trong gió, dưới quan thành một mảnh tối đen, chỉ có soái phủ cách đó không xa là rộng rãi sáng sủa.

Trịnh Lũng đi đầu, mười mấy tướng lãnh quân Đường các cấp chậm rãi đi tới soái phủ. Hôm nay là đêm trước Tết Nguyên Tiêu, các tướng quân nhận được lời mời của Tiêu Duệ, cùng nhau tới soái phủ ẩm yến.

Tiêu Duệ đón tại cửa.

Đám người Trịnh Lũng vội vàng khom người thi lễ:

- Tham kiến Quận Vương!

Tiêu Duệ cao giọng nói:

- Trịnh bá phụ, các vị tướng quân, hôm nay là ngày hội Nguyên Tiêu, Tiêu mỗ chuẩn bị một chút rượu nhạt cùng uống với các vị!

...

...

Đám người Trịnh Lũng còn chưa vào chỗ, Lý Kỳ đã tới phòng khách trong vòng vây của vài hộ vệ. Chư tưởng vội vàng khom người bái kiến, lại hàn huyên một phen không đề cập tới. Tuy rằng trong quân doanh phản loạn Lý Tông chưa bình định, nhưng không thể thiếu nói vài câu chúc phúc.

Khiến Trịnh Lũng bất ngờ chính là, sau khi Lý Kỳ vào ngồi liền bảo trì trầm mặc khác thường.

- Các vị, mời uống ba chén!

Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy, nâng chén giơ lên cao cao.

- Các vị, kết cục thất bại của phản quân Lý Tông đã định, ngày hoàng thượng trở về đế đô Trường An từ đất Thục đã không còn xa...

Tiêu Duệ xoay người buông chén rượu trong tay, ánh mắt đảo qua người tất cả mọi người, thản nhiên nói tiếp:

- Quân ta trú đóng ở Đồng Quan, là thế cục định, tuy có công tích kinh sợ phản quân bảo vệ nửa giang sơn Đại Đường, nhưng, cũng không miễn được tội danh chậm chạp cứu giá...

Tiêu Duệ nói tới đây, đột nhiên dừng lại.

Mọi người run lên trong lòng thần sắc trên mặt khác nhau. Đối với điều này, kỳ thật bọn họ đã sớm có lo lắng âm thầm nào đó trong lòng.

Trịnh Lũng thở dài một tiếng. Từ sau khi hắn theo Tiêu Duệ đóng quân ở Đồng Quan, đã đặt toàn bộ tính mạng thân gia lên người Tiêu Duệ, giờ phút này không có lời nào để nói, mặc dù trong lòng có chút bất an.

Dưới Tiêu Duệ thì chức quan của Trịnh Lũng cao nhất, hắn bảo trì trầm mặc, tướng lãnh quân Kiếm Nam thủ hạ của hắn tự nhiên cũng bảo trì trầm mặc. Ba người Lý Tự Nghiệp, Lý Quang Bật và Lệnh Hồ Xung Vũ đến từ quân An Tây càng không có lời. Duy nhất cảm thấy xấu hổ là mấy người Chuyển vận sứ binh mã xuất thân Hà Đông Trương Hách vừa không phải tâm phúc của Tiêu Duệ, lại là bộ hạ cũ của Phu Mông Linh ----

Trương Hách do dự một chút, vẫn đứng dậy cúi người thi lễ:

- Quận Vương, mấy người Trương Hách vâng theo chính xác lệnh của Quận Vương!

Tiêu Duệ khoát tay áo:

- Trương tướng quân, Phu Mông Linh mưu phản, các ngươi có thể cải tà quy chính nguyện trung thành với thái tử điện hạ, đây cũng là một cơ hội...

Trương Hách đột nhiên tỉnh ngộ lại, trên yến hội này còn có mặt thái tử đương triều. Không có do dự gì, Trương Hách mang theo vài tướng quân thuộc hệ Hà Đông quỳ xuống hành lễ với Lý Kỳ:

- Chúng mạt tướng thề sống chết cống hiến cho thái tử điện hạ!

...

...

- Các vị đều là người thông minh, Tiêu mỗ cũng không nói nhiều lời ---- hoàng thượng đã già lẩm cẩm rồi, nếu không sao hoàng thượng có thể buông tha Trường An trốn tới đất Thục... Tuy rằng chúng ta trú đóng ở Đồng Quan không ra, nhưng nếu không phải chúng ta ở đây, Lý Tông đã sớm binh tới Lạc Dương tự lập làm đế địa vị ngang với triều đình... Hoàng thượng có thể đánh tan phản quân Lý Tông ở Kiếm Nam, không thể không có công của quân ta và 5 vạn quân An Tây viễn chinh của Ca Thư Hàn! Các vị, hiện giờ đại loạn thiên hạ đã bình định, chúng ta chỉ có tận tâm tận lực phò tá thái tử điện hạ.... Chờ thái tử điện hạ đăng cơ, chúng ta đều là khai quốc công thần!

- Một là vì nước, một là vì mình, đôi bên vẹn toàn.

Tiêu Duệ cao giọng nói, thanh âm lại trầm thấp khác thường.

Mọi người nghe vậy âm thầm hít một ngụm khí lạnh trong lòng, hóa ra, đây không phải ẩm yếu Tết Nguyên Tiêu bình thường gì, mà là một hồi Hồng Môn Yến!

Mọi người đều có tính toán của mọi người, sau khi Tiêu Duệ phá nốt lớp giấy cuối cùng của cửa sổ, ngay cả Trịnh Lũng, cũng âm thầm tính toán lợi và hại. Dù sao, đây chính là chuyện lớn liên quan đến tính mạng người thân.

Thế cục hiện nay, một khi phản quân Lý Tông bình định, đại thế thiên hạ này gần như đều nằm trong bàn tay Tiêu Duệ. Hơn 8 vạn đại quân Đồng Quan, đại quân An Tây 5 vạn của Ca Thư Hàn sắp tới Trường An, mà ở Tây Vực còn có 5 vạn binh mã binh quyền thuộc về Tiêu Duệ. Nếu hắn ---- Trịnh Lũng nghĩ đến đây, không còn chần chừ gì, vô cùng đơn giản mà quỳ xuống hành lễ:

- Thần Tiết độ sứ Kiếm Nam Trịnh Lũng thề sống chết nguyện trung thành với thái tử điện hạ.

Phía sau Trịnh Lũng, tiếng phốc phốc quỳ xuống đầy đất.

Lý Kỳ chậm rãi đứng dậy, thoáng quăng cái nhìn cảm kích về phía Tiêu Duệ:

- Xin chư vị tướng quân đứng lên.

*****

Lý Kỳ chậm rãi đi tới giữa sân, trên khuôn mặt trẻ tuôi mà non nớt hiện lên vẻ kích động:

- Các vị tướng quân, xin đứng lên.

Tiêu Duệ khoát tay áo, ra hiệu bằng mắt tới một nha binh phía sau Lệnh Hồ Xung Vũ, nha binh dũng mãnh liền gật đầu nhận lệnh mà đi. Không bao lâu, vài nha bình liền bước vào trong phòng. Có người ôm vò rượu, có người thì nắm chặt một con gà trống lớn đang liều mạng giãy dụa trong tay.

Mỗi nha binh còn lại đều đặt lên bàn một chiếc bát sứ thô, sau đó đổ đầy rượu. Ngay sau đó, Lệnh Hồ Xung Vũ tự mình tiến tới, lấy một chiếc dao găm sắc bén cắt qua cổ họng gà trống, để tràn đầy một chén máu lớn. Một nha binh bưng chén máu gà đỏ bừng lên, lần lượt đổ một chút lên từng bát rượu, máu gà đỏ tươi chợt nhuộm rượu màu xanh biếc thành màu đỏ thẫm.

Lý Kỳ tiến lên một bước, nâng một chén rượu máu lên, cất cao giọng nói:

- Các vị, cổ nhân uống máu ăn thề, hôm nay, bổn vương cùng các vị cũng noi theo cổ nhân... Sau khi uống hết chén rượu này, chúng ta đều phải đồng tâm hiệp lực, không buông không rời, cùng chung họa phúc sống chết! Nếu như có kẻ vi phạm lời thề, trời tru đất diệt!

Lý Kỳ uống từng ngụm từng ngụm rượu máu, chậm rãi dùng sức quẳng bát rượu vỡ trên mặt đất, khóe miệng còn dích một chút đỏ tươi. Tiêu Duệ thản nhiên cười, làm người thứ hai nâng chén rượu lên ngửa đầu uống.

...

...

- Báo!

- Báo!

Hai lộ thám mã gần như cùng chạy tới ngoài phòng. Mọi người trong phòng thoải mái chè chén, phần lớn đã có men say 7 thành. Mà Trịnh Lũng tửu lượng thấp nhất, đã ngà ngà mông lung, loay hoay vỗ bả vai tướng quân bên cạnh, thì thào nói một chút lời rượu người bên ngoài căn bản nghe không hiểu.

Lý Kỳ đã sớm say ngất đi. Hôm nay thái tử nhỏ tuổi thật sự là rất kích động. Đối với hắn mà nói, từ ngày hôm nay trở đi, hắn đi theo Tiêu Duệ lên một con đường không lối về, tiến về phía trước, một bước lên trời, lui về phía sau, vực sâu vạn trượng.

Lúc này, đầu óc Tiêu Duệ đương nhiên vẫn duy trì tỉnh táo khác thường, nghe được tiếng quân báo truyền đến bên ngoài phòng, khóe miệng hắn hiện lên nụ cười bình tĩnh, hắn gật đầu, cao giọng hô:

- Truyền!

- Báo, Tiết độ phó sứ An Tây Ca Thư Hàn dẫn quân giành lại Kỳ Sơn, tiêu diệt toàn bộ 5000 phản quân Lý Tông!

- Báo, phản quân Lý Tông bị ba lộ đại quân triều đình giáp công bên ngoài Lợi Châu, ba lần đều bại trận, tháo chạy... Ngày 5, Lý Tông chạy trốn tới Miên Châu, bị vây trong thành... Ngày 19, Lý Tông tự vẫn tạ tội với thiên hạ...

Người cảm giác say trong sảnh không tiếng động rõ ràng bị hai quân báo này làm bừng tỉnh.

Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy, cao giọng cười:

- Các vị tướng quân, phản quân Lý Tông bại vong, quân ta có thể xuất sư Đồng Quan, thu phục Trường An... Người tới, truyền quân lệnh của bổn vương, sáng sớm ngày mai toàn quân xuất phát tới thành Trường An!

- Rõ.

Mọi người bỗng nhiên đứng dậy, hưng phấn mà khom người hét to.

Chỉ có Trịnh Lũng lắc đầu thở dài giống như còn say, thầm nghĩ: "rốt cục vở tuồng vẫn phải trình diễn..."

=================

Lương Châu.

Trong thành cũng không hoa lệ thế nào, thậm chí còn có chút đơn sơ. Trong nha môn Thứ sử, căn nhà nhỏ bé lúc này là nơi hoàng đế Đại Đường Lý Long Cơ khôi phục thần sắc cao cao tại thường và bình tĩnh tự nhiên ngày xưa, sự suy sụp và hoảng sợ mấy ngày nay sớm trở thành hư không.

Tuy rằng phản quân Lý Tông được xưng 20 vạn, nhưng lực chiến đấu chân chính chẳng qua hơn mười vạn. Lý Tông vừa dẫn qua rời khỏi Lương Châu, Lợi Châu liền đối mặt với mười vạn đại quân tinh nhuệ dùng khỏe đánh yếu được chia thành ba đường bọc đánh của triều đình Đại Đường, liên tục bôn tập mà lương thảo tiếp thế thiếu thốn, phản quân Lý Tông đành phải vội vàng nghênh chiến.

Cuối năm Khai Nguyên thứ hai mươi sáu này, Lý Tông và hoàng đế Đại Đường bắt đầu thật sự ý nghĩa giao phong chân chính. Suốt ba ngày đêm huyết chiến, liên quân Lĩnh Nam và Giang Nam triều đình triệu tập đến áp dụng chiến thuật xâm chiếm từng bước, dùng cái giá trầm trọng thương vong hơn 1 vạn người, tách nhỏ phản quân Lý Tông ra, tiêu diệt từng chút. Sau đó tại một nơi gọi là Dã Mã Than, triển khai tác chiến đối diện với chủ lực của phản quân Lý Tông.

Một trận chiến Dã Mã Than, trong lửa giận hừng hực của Lý Long Cơ, liên quân Lĩnh Nam và Giang Nam giải quyết dứt điểm, không để ý đến thương vong, cuối cùng tiêu diệt toàn bộ phản quân Lý Tông trên Dã Mã Than. Lý Tông dẫn hơn ngàn thân quân giết ra khỏi vòng vây. Kỳ thật, tin tức quân báo Tiêu Duệ có được có chút sai lệch, không phải Lý Tông tự vẫn tạ tội, mà bị một giáo úy thủ hạ của hắn chặt bỏ đầu, sau đó loạn quân này mang tới đầu hàng truy binh của triều đình.

Phản quân được xưng 20 vạn của Lý Tông kia trừ bỏ một số tàn binh chạy loạn vào Thổ Phiên ra, phần lớn không chết thì bị bắt. Phản quân Lý Tông thanh thế lớn đến lúc này tan thành tro bụi, phản loạn Lý Tông hoàn toàn bình ổn. Đương nhiên, liên quân Giang Nam và Lĩnh Nam cũng thương vong thê thảm và nghiêm trọng, 12 vạn quân mã sau chiến đấu không còn một nửa.

- Lực Sĩ, tình hình Trường An thế nào?

Lý Long Cơ thu ánh mắt phức tạp từ ngoài phòng trở về, quay đầu lại liếc mắt Cao Lực Sĩ ngày càng già nua một cái.

Kỳ thật Cao Lực Sĩ còn trẻ hơn Lý Long Cơ vài tuổi, nhưng trải qua lần loạn lạc này, tóc Cao Lực Sĩ gần như trắng toát, diện mạo thần sắc chợt già nua đi trong thời gian rất ngắn.

Cao Lực Sĩ run rẩy lắc đầu, cúi đầu nói:

- Hoàng thượng, Quận Vương Tĩnh Nam đã dẫn quân rời khỏi Đồng Quan, hộ vệ thái tử điện hạ và Huệ Phi nương nương cùng với một đám đại thần lưu thủ, thu phục Trường An chờ hoàng thượng về kinh.

Cao Lực Sĩ nói tới đoạn sau, tự cảm thấy có chút chột dạ. Đối với biểu hiện của Tiêu Duệ trong lần phản loạn Lý Tông này, Cao Lực Sĩ chuẩn bị không kịp. Trong lòng và trong ấn tượng của Cao Lực Sĩ, Tiêu Duệ tuyệt đối trung thành phụ thuộc hoàng thượng. Nhưng hiện giờ Tiêu Duệ lại nắm trọng binh, chỉ trú đóng ở Đồng Quan, không những buông tha Trường An, còn để cho phản quân Lý Tông nam hạ đuổi giết hoàng đế...

May mà, quân mã triều đình đã sớm có phòng bị, dùng khỏe đấu mệt xử lý Lý Tông. Nhưng, nếu chẳng may....

Cao Lực Sĩ run lên trong lòng, vụng trộm liếc thần sắc trên mặt Lý Long Cơ một cái.

Sắc mặt Lý Long Cơ quả nhiên cực kỳ âm trầm. Từ mấy tháng trước, Lý Long Cơ bắt đầu nổi giận lôi đình. Sau lưng, lão đã không biết mắng Tiêu Duệ bao nhiêu lần, thậm chí có lúc, trình độ thô tục của những lời này, cũng khiến Cao Lực Sĩ cảm thấy khó nghe.

Cao Lực Sĩ âm thầm thở dài, Tiêu Duệ muốn làm cái gì, hắn đương nhiên đoán ra vài phần. Nếu hắn có thể đoán ra được, chắc chắn hoàng đế cũng không phải thằng ngốc.

- Chờ trẫm về kinh?

Lý Long Cơ cười lạnh:

- Tiêu Duệ thật sự là thần tử cốt cán của trẫm, trẫn bị 20 vạn phản quân Lý Tông vây công tại Kiếm Nam, hắn lại dẫn quân tránh ở Đồng Quan không ra, hừ, ngồi xem trẫm...

Hắn thở dài một hơi, sắc mặt bình tĩnh lại. Thật lâu sau, hắn mới thản nhiên thở dài nói:

- Lão già kia, trẫm tự hỏi đối đãi với Tiêu Duệ không tệ, vì sao hắn lại đối với trẫm như thế? Ngươi nói thật ra xem, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?

Cao Lực Sĩ do dự một hồi, cúi đầu nói:

- Hoàng thượng, lão nô cho rằng, có thể là Tiêu Quận Vương nóng lòng hộ vệ thái tử...

- Chẳng lẽ trẫm còn kém thái tử sao? Trẫm mới là hoàng đế Đại Đường, làm thần tử Đại Đường, hắn cần hộ vệ đầu tiên chính là trẫm, mà không phải thái tử!

Lý Long Cơ phẫn nộ rít gào lên, bỗng nhiên đứng dậy, cánh tay già yếu cũng hơi phát run:

- Thành lập tư quân ở An Tây, còn tự tạo súng ống pháo....

Nói tới đây, Lý Long Cơ đột nhiên dừng lại. Trong lòng có chuyện, nhưng hắn cũng không thể nói thẳng ngay trước mặt Cao Lực Sĩ. Những gì Tiêu Duệ đã làm, trong lòng Lý Long Cơ sớm đã nên thiên đao vạn quả. Nhưng thế cục trước mặt, hắn cũng không thể trực tiếp khởi binh hỏi tội Tiêu Duệ, một khi bức Tiêu Duệ đang nắm giữ trọng binh phản, chỉ sợ càng khó đối phó hơn Lý Tông.

Cao Lực Sĩ không kìm nổi lòng mà thở dài.

Lý Long Cơ đột nhiên vỗ bàn, quát:

- Truyền ý chỉ của trẫm.

Thân thể Cao Lực Sĩ chấn động, khom người xuống thi lễ.

- Truyền chỉ, ca ngợi Quận Vương Tĩnh Nan Tiêu Duệ, Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo Trịnh Lũng, Tiết độ phó sứ An Tây Ca Thư Hàn cùng các tướng thuộc hạ, có công thủ vệ Đồng Quan, thu phục Trường An, đợi sau khi trẫm về kinh sẽ phong thưởng thêm.

Lý Long Cơ nói rõ từng chữ:

- Lão già kia, ngươi tự mình dẫn người chạy tới Trường An, lại truyền một đạo mật chỉ của trẫm, nhanh chóng lệnh Trịnh Lũng dẫn quân Kiếm Nam rời kinh trở về Kiếm Nam, để phòng người Thổ Phiên xâm chiếm!

Đuôi mày Cao Lực Sĩ nhảy dựng, run giọng nói:

- Vâng, lão nô tuân chỉ.

Cao Lực Sĩ vội vàng rời đi, Lý Long Cơ đi nhanh ra đại sảnh. Không bao lâu, một tiểu thái giám chạy tới nha môn Thứ Sử, cao giọng hô:

- Hoàng thượng có chỉ, đại quân khởi hành, ngự giá ngay hôm nay trở về Trường An!

==============

Ngày mùng một tháng ba mùa xuân năm Khai Nguyên thứ hai mươi bảy, hoàng đế Đại Đường Lý Long Cơ chạy tới đất Thục tránh phản loạn Lý Tông, rốt cục dẫn văn võ đại thần cả triều chạy nạn trở về Trường An trong sự hộ vệ của quân mã.

Trong lúc nhất thời, bốn bề Trường An tình hình thay đổi. Gần như toàn bộ binh lực của triều đình Đại Đường hiện nay đều tụ tập bên ngoài Trường An. Hơn 8 vạn quân mã dưới tay Tiêu Duệ một lộ trú đóng ở Đồng Quan, một lộ tiến thẳng chiếm giữ Ung Châu, Trịnh Lũng liền dẫn quân canh giữ ở Ung Châu. Mà Lý Tự Nghiệp thì dẫn 2 vạn thiết kỵ An Tây theo Tiêu Duệ thu phục Trường An, tiếp quản phòng ngự Trường An.

Mà phía tây bắc Trường An, còn có 5 vạn quân An Tây viễn chinh của Ca Thư Hàn.

Gió dần dần êm dịu, ngoài cửa Chính Đức Trường An.

Trên cây hai bên quan đạo đã sớm trổ ra chồi non mới màu xanh nhạt, xe ngựa của Lý Long Cơ chậm rãi tiến tới cửa Chính Đức. Hắn xốc tấm màn hoa lệ của xe ngựa lên, liếc nhìn về phía xa xa nơi cửa thành.

Chỉ thấy cửa thành rộng mở, hai bên là quân tốt giáp đen san sát sát khí đằng đằng nắm mạch đao trong tay, thái tử Lý Kỳ trẻ tuổi đừng đầu, Tiêu Duệ bên trái, Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Bùi Khoan và các đại thần lưu thủ ở bên phải, đang im lặng đứng ở nơi đó.

Trên mặt Lý Long Cơ hiện lên một chút phẫn nộ, nhưng rất nhanh liền bị sự thản nhiên che đi. Hắn cúi đầu nói:

- Mau đi!

...

...

- Nhi thần chậm tới nghênh đón ngự giá của phụ hoàng, xin phụ hoàng thứ tội!

Sắc mặt Lý Kỳ hơi đỏ lên. Mặc dù sớm chuẩn bị ở trong lòng, nhưng hắn vừa thấy Lý Long Cơ, trong lòng vẫn không kìm nổi dâng lên một chút e ngại. Dưới ảnh hưởng Lý Long Cơ xây dựng, thái tử trẻ tuổi có chút lo sợ không yên.

Nhưng ánh mắt hắn đan vào với Tiêu Duệ, liền định thần lại.

Lý Long Cơ thản nhiên khoát tay áo:

- Đứng lên đi, thái tử có công lưu thủ Trường An, trẫm ghi nhớ ở trong lòng.

- Thần Tiêu Duệ (Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Bùi Khoan...) bái kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!

Tiêu Duệ sắc mặt không thay đổi, cùng nhau hành lễ với đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh.

- Quận Vương Tĩnh Nan càng vất vả công lao càng lớn, các vị ái khanh có công bình định, trẫm tự nhiên đều sẽ ca ngợi.

Lý Long Cơ cất cao giọng nói, nắm chặt cổ tay một tiểu thái giám nâng hắn. Tiểu thái giám chịu đau không khỏi cúi đầu rên rỉ một tiếng.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-295)


<