← Hồi 188 | Hồi 190 → |
- Tôn đông chủ.
Chương Cừu Liên Nhi áo quần màu trắng, chậm rãi đứng dậy gật đầu với Tôn Công Nhượng.
- Mỗ gặp qua phu nhân.
Tôn Công Nhượng khom người một cái, sau đó lui ra phía sau, trong bốn nữ nhân của Tiêu Duệ, hắn kính trọng nhất là Chương Cừu Liên Nhi. Trừ sự kính trọng tình cảm sống chết không rời của nàng với Tiêu Duệ, cũng bởi vì tài buôn bán hiếm thấy của Chương Cừu Liên Nhi. Sau khi sản nghiệp của Tiên Vu Trọng Thông trải qua sự 'chải vuốt' của Chương Cừu Liên Nhi, mới từ từ chuyển giao tới tay Tôn Công Nhượng, Tôn Công Nhượng rất bội phục năng lực xử lý thương vụ của Chương Cừu Liên Nhi.
- Mời Tôn đông chủ ngồi.
Chương Cừu Liên Nhi phất tay, một thị nữ vội vàng dâng trà.
- Phu nhân, hôm nay mỗ...
Tôn Công Nhượng rõ ràng rành mạch nói một lần chuyện người của Khánh Vương phủ gần đây mong muốn sản nghiệp của Tiêu gia, sau đó im lặng không nói, chờ Chương Cừu Liên Nhi quyết đoán.
Trong ánh mắt đau thương của Chương Cừu Liên Nhi hiện lên một chút phẫn nộ. Xương cốt Tử Trường chưa lạnh, Khánh Vương đã nhanh chóng không bì kịp bắt đầu bỏ đá xuống giếng. Vô sỉ bậc này, đáng giận bậc này, thực khiến trong lòng tài nữ thường ngày không tranh giành quyền thế phát hỏa.
- Tôn đông chủ, cảm tạ ngài bảo vệ Tử Trường. Tử Trường mất nhưng Tiêu gia còn không có ngã.
Chương Cừu Liên Nhi do dự một chút, lại nói:
- Khánh Vương rắp tâm bất lương, không biết Tôn đông chủ chuẩn bị ứng đối thế nào?
Thấy ánh mắt Chương Cừu Liên Nhi đặt trên người mình, Tôn Công Nhượng mỉm cười:
- Phu nhân đối với đạo kinh doanh mua bán cũng không xa lạ... Vì phòng ngừa vạn nhất, mỗ đã quyết định đem bốn thành tiền của tửu phường Tửu Đồ cùng với quyền kinh doanh sản nghiệp Tiêu gia mang tên mỗ, toàn bộ chuyển giao cho phu nhân.
Tôn Công Nhượng lấy ra một phần khế ước và một chồng số sách từ trong ngực đưa tới.
Ánh mắt sâu sắc của Chương Cừu Liên Nhi liếc Tôn Công Nhượng, hơi do dự nhưng vẫn nhận lấy, buồn bã nói:
- Tử Trường có bằng hữu giống như Tôn đông chủ thật sự là chuyện may mắn của chàng. Như thế, Liên Nhi thay Tử Trường bái tạ Tôn đông chủ!
Tôn Công Nhượng hiểu được, Khánh Vương Lý Tông đã đỏ mắt nóng tai đối với sản nghiệp Tiêu gia, mà hắn tự nhiên sẽ không trực tiếp động Tiêu gia, nhất định sẽ lựa chọn xuống tay với mình. Giờ phút này cho dù là mình giữ lấy bốn thành tiền tửu phường Tửu Đồ, hay là có được quyền kinh doanh sản nghiệp Tiêu gia, đều là để cho Lý Tông có cơ hội để thừa dịp. Cho nên chỉ có thể đem toàn bộ những thứ này trả lại cho người của Tiêu gia, kể từ đó, có Lý Nghi và Ngọc Chân ở đây, Lý Tông cũng không dám quá phận và lộ liễu.
Chương Cừu Liên Nhi cũng hiểu được điểm này, nhưng nàng lại khó mà nói, Tôn Công Nhượng có thể chủ động nói ra, điều này làm cho Chương Cừu Liên Nhi cảm động từng đợt trong lòng. Bốn thành tiền tửu phường Tửu Đồ là một số của cải thật lớn, có thể nói buông tha liền buông tha, phần lòng dạ này đối với việc bảo vệ Tiêu gia, có thể thấy được rõ ràng.
- Phu nhân chớ làm tổn thọ Tôn mỗ.
Tôn Công Nhượng cười né qua Chương Cừu Liên Nhi thi lễ, trốn qua một bên.
Đang lúc này, một đám thị nữ đỡ Lý Nghi, Dương Ngọc Hoàn và Lý Đằng Không ba nàng sắc mặt tái nhợt đi đến, Lý Nghi thản nhiên nói:
- Tình nghĩa sâu nặng của Đông chủ Tiêu gia vĩnh viễn ghi nhớ không quên. Chuyện đã qua, Liên Nhi tỷ tỷ, tỷ tạm thời trước tiếp nhận quyền kinh doanh sản nghiệp Tiêu gia, mà Tôn đông chủ ngài cũng không cần quá mức sợ hãi... Mấy năm nay Tôn đông chủ cúc cung tận tụy vì sản nghiệp của Tiêu gia, phần tiền tửu phường Tửu Đồ nào có thể bỏ qua? Chỉ cần Tiêu gia còn, chỉ cần bổn cung, Ngọc muội muội, Đằng Không muội muội và Liên Nhi tỷ tỷ, còn người nào muốn đánh chủ ý tới Tiêu gia, đó là hắn mù mắt chó của hắn!
Thanh âm dịu dàng mà nghiêm nghị của Lý Nghi vang lên:
- Tuy Tử Trường không còn, nhưng Tiêu gia còn có hậu nhân, bất kể ai, muốn động Tiêu gia, muốn ức hiếp bốn tỷ muội chúng ta, hừ...
Nói xong lời này, khuôn mặt tái nhợt của Lý Nghi lại có chút ửng đỏ, lấy tay âu yếm bụng của mình.
Dương Ngọc Hoàn vui mừng dắt tay Lý Nghi, mà một tay khác cũng thuận thế lôi kéo tay Lý Đằng Không, cùng nhau đi tới chỗ Chương Cừu Liên Nhi.
Tôn Công Nhượng nao nao, tiếp theo mừng như điên đứng lên: Tử Trường có hậu?! Phần bất ngờ này tới quá mức đột nhiên, thế cho nên cả người Tôn Công Nhượng có chút run rẩy.
Hắn lấy lại bình tĩnh, cười vang khom người xuống thi lễ:
- Ông trời có mắt, chúc mừng công chúa điện hạ, chúc mừng bốn vị phu nhân!
...
...
Tiêu Duệ cùng ba cô gái Dương Ngọc Hoàn thành hôn đã lâu, nhưng vẫn không có còn, nhưng không ai ngờ, ngay mấy ngày trước, trải qua ngự y bắt mạch, không ngờ Lý Nghi lại phát hiện, tự bản thân cũng không ngờ có bầu ba tháng!
Đứa nhỏ như rơi từ trên trời xuống này, khiến bốn nàng vui mừng như điên không ngừng. Tuy rằng mang thai là Lý Nghi, nhưng bốn nàng cũng là cảm động lây vui sướng an ủi và tràn đầy hy vọng giống nhau. Vô luận là với Tiêu gia, hay là đối với các nàng mà nói, ý nghĩa của đứa bé chưa sinh này cực kỳ trọng đại, đây không chỉ là hậu đại Tiêu Duệ lưu lại, còn là hy vọng sống sót mà các nàng kiên trì vương vấn.
Loại vui sướng và hy vọng này, hòa tan bi thương và tuyệt vọng vì Tiêu Duệ "rời đi" mang đến, hết thảy đều có điểm kết.
- Nghi nhi muội muội, hiện giờ muội là bảo bối của cả nhà chúng ta, vẫn nhanh về nghỉ ngơi đi, tránh để động thai khí.
Chương Cừu Liên Nhi cười cười:
- Nghi nhi muội muội, Ngọc Hoàn muội muội, mọi người yên tâm là được, chuyện sản nghiệp Tiêu gia để ta tới giải quyết, mọi người không cần quan tâm.
Lý Nghi thở dài:
- Liên Nhi tỷ tỷ, ủy khuất tỷ. Tỷ vừa vào cửa, trong ngoài đều do tỷ lo liệu, chúng ta...
Đôi mắt Dương Ngọc Hoàn lại đỏ lên, nhẹ nhàng giữ chặt tay Chương Cừu Liên Nhi:
- Liên Nhi tỷ tỷ, Tiêu lang mất...
Chương Cừu Liên Nhi không kìm nổi lệ tràn đầy vành mắt, nàng nghẹn ngào một tiếng, chợt cương nghị lấy tay lau hết nước mắt, cúi đầu nói:
- Các vị muội tử, không cần tiếp tục, Liên Nhi đã sớm nói, ngoài Tử Trường, ta chết cũng không lấy ai
Liên Nhi là người của Tiêu gia, chết là quỷ Tiêu gia...
Bốn nàng lại ôm nhau khóc rống một hồi, lúc này mới an ủi nhau bình tĩnh trở lại.
Lý Nghi và Dương Ngọc Hoàn trở về hậu viện, Chương Cừu Liên Nhi nhìn Lý Đằng Không thần sắc tiều tụy vẫn không ngừng nghẹn ngào, không khỏi nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, an ủi:
- Không nhi muội muội, vì con của Tử Trường, chúng ta phải kiên cường lên!
Lý Đằng không cắn chặt môi, gật đầu:
- Không nhi đã biết, nhưng là Không nhi cuối cùng vẫn nhớ Tiêu lang...
- Muội muội tốt!
Chương Cừu Liên Nhi cắn chặt răng:
- Hiện giờ, Tiêu gia chỉ có thể dựa vào chúng ta chống đỡ. Không nhi muội muội, tỷ tỷ muốn muội đi làm một chuyện.
Lý Đằng Không ngẩn ra:
- Mời tỷ tỷ nói.
- Không nhi muội muội nhanh chóng đi Yên La Cốc...
Chương Cừu Liên Nhi tới sát Lý Đằng Không nhỏ giọng nói bên tai nàng. Lý Đằng Không vừa nghe vừa gật đầu, yên lặng rời đi.
- Người tới.
Chương Cừu Liên Nhi chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt đau thương dần dần nhạt đi thay vào đó là sự kiên định và cương nghị.
- Tử Trường, có ta ở đây, Tiêu gia sẽ không ngã xuống, tin tưởng Liên Nhi.
Chương Cừu Liên Nhi nghĩ trong lòng lại đau xót, âm thầm cắn môi.
Tiêu Hổ vội vàng tiến vào phòng khách Tiêu gia khom người xuống thi lễ:
- Phu nhân có gì phân phó?
Trên mặt Chương Cừu Liên Nhi hiện lên nụ cười nhàn nhạt:
- Tiêu Hổ truyền ra cũng phái người vào cung báo tin vui nói công chúa Hàm Nghi điện hạ có tin vui.
========================
Mã Khúc - chỗ thảo nguyên này nằm ở sát bên eo cảnh nội Thổ Phiên. Quân đội Thổ Phiên lúc này thiết lập một đồn biên phòng, đóng quân có mấy trăm người. Trên cao nguyên Thanh Tàng, loại đồn biên trú đóng mục đích chủ yếu là đưa tin tức và bảo hộ dân Thổ Phiên chăn nuôi này có vô số. Thổ Phiên dùng loại phương thức độc đáo này để thống trị khu vực bên trong xây dựng mạng lưới quản lý thống trị quân sự to lớn.
Đồn biên dưới chân núi, tầm nhìn cực kỳ trống trải. Kỳ thật, gọi là doanh, chẳng qua chỉ là vài chục trướng mạc da trâu cũ nát, cộng thêm một vòng hàng rào gỗ cao thấp không đều.
Lúc sắp tối, đám sĩ tốt Thổ Phiên tụ lại một chỗ tốp năm tốp ba kêu loạn ồn ào trong Mã Khúc doanh, đốt lửa trại, nướng dê vàng vừa mới săn từ trong núi phụ cận. Dầu mỡ tích tích rơi trên đống lửa, dê bị một cái xâu luồn qua ngọn lửa, mùi thịt nồng đậm tràn ngập khắp nơi.
Rầm rầm!
Tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc chợt vang lên từ một chỗ sâu trong thảo nguyên.
Đám sĩ tốt Thổ Phiên ngạc nhiên, đều vứt tất cả thịt nướng trong tay đứng dậy nhìn về phía tiếng vó ngựa vọng lại.
Trong bụi mù cuồn cuộn một mặt cờ Thổ Phiên Vương tung bay trong gió cực kỳ lóa mắt. Một sĩ tốt Thổ Phiên kinh ngạc nói:
- Vương?
Không đợi đám sĩ tốt Thổ Phiên phản ứng lại đám khói bụi tràn ngập đã quét lại đây. Phía dưới cờ Thổ Phiên Vương, một thanh niên đội mũ Thổ Phiên Vương sắc mặt trắng bệch ngồi trên lưng ngựa, bị hai quân nhân cường tráng một trái một phải cầm mạch đao trong tay kẹp ở giữa, môi hơi có chút run rẩy.
- Vương giá ở đây, các ngươi còn không bái kiến?
Một người đàn ông Thổ Phiên bộ dáng thị vệ Vương cung Thổ Phiên phóng ngựa ra, loan đao trong tay chỉ chỏ, ra vẻ ngông cuồng tự cao tự đại.
Đám sĩ tốt Thổ Phiên kinh hoàng chần chừ hai mặt nhìn nhau, không kịp suy nghĩ vì sao Tán Phổ Thổ Phiên lại đến nơi nhỏ bé này. Chậm rãi phủ phục xuống dưới, tuy rằng bọn họ không biết Đô Tùng Mang Bố Kết, nhưng cờ Thổ Phiên Vương và phục sức hộ vệ Vương Cung Thổ Phiên thì bọn họ vẫn biết được. Chỉ là bọn họ cảm thấy kỳ quái chính là, như thế nào hai bên vương giá thoạt nhìn hình như là quân Đường?
← Hồi 188 | Hồi 190 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác