← Hồi 211 | Hồi 213 → |
Trên sân luyện binh đã bố trí xong, mấy ngàn người cỏ ngựa rơm cắm hai bên giả làm đám kỵ binh quân địch. Lần này thí nghiệm tổng cộng có mười cỗ chiến xa cùng một ngàn kỵ binh tham chiến. Trên mỗi cỗ chiến xa theo tiêu chuẩn có hai mươi lăm người, trong đó hai người điều khiển ngựa, bên trong xe hai mươi người bắn nỏ, ba người thao tác phóng đá.
Trời dần dần sáng, một vầng mặt trời thiêu đốt đường chân trời phía xa nhô lên. Trương Hoán đứng ở một chỗ trên sườn núi. Ở phía sau hắn còn đi theo mười mấy tên tướng lĩnh cao cấp.
" Bắt đầu đi!" Trương Hoán hạ mệnh lệnh bắt đầu.
Cùng với một lá lệnh kỳ màu đỏ phất xuống, cơ hồ ánh mắt mọi người đều theo dõi lối vào khe núi phía xa. Dần dần, một hồi tiếng vó ngựa rất nhỏ mơ hồ từ phương xa truyền đến. Cùng với âm thanh càng lúc càng lớn, càng ngày càng chấn động lòng người thì bắt đầu có bụi vàng cuồn cuộn xuất hiện. Bỗng dưng, lối vào khe núi đột nhiên xuất hiện một đội ngũ đen ngòm. Tiếng chân như sấm sét đang nhằm hướng bên này vội vàng chạy tới.
Càng ngày càng gần, Trương Hoán đã thấy rõ đội hình. Mười cỗ chiến xa ở chính giữa, giống hệt mười con sâu đen thật lớn, đội hộ vệ một ngàn kỵ binh ở bên ngoài đang vọt tới cách đám người ngựa bù nhìn hơn trăm bộ.
Từ trong chiến xa mũi tên bay ra như mưa, mũi tên dày đặc từ nỏ dệt thành một lưới mũi tên bay vọt qua đầu đội kỵ binh bắn về phía đám người ngựa bằng cỏ làm trong nháy mắt chúng bị ghim đầy mũi tên." Bịch bịch!" một thanh âm vang lên, từ trên xe ngựa bay ra mấy cái bình gốm tròn màu đen, chúng xẹt một đạo đường cong rồi rơi vào đám người ngựa cỏ cách hai trăm bộ và chợt nổ mạnh. Ở trong sơn cốc, tiếng nổ mạnh càng thêm kinh thiên động địa, một đám lửa đỏ lập tức khiến mấy trăm người ngựa cỏ bị nuốt sống.
Nhưng đội chiến mã của một ngàn thân binh cũng lại cùng chấn kinh, hí lên mà bỏ chạy tứ tán. Không ít kỵ binh cũng lập tức té rớt bị thương, đây là một chuyện ngoài ý muốn.
Trên sườn núi, Trương Hoán nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn cảm giác được chiến xa phối hợp đội kỵ binh tác chiến cũng không phải là thích hợp. Chiến mã bị chấn kinh không nói, tên bắn ra vẫn còn dễ dàng làm ngộ thương đến người của mình, có lẽ cần thay đổi cách suy nghĩ.
Người Cát La Lộc cùng người Hồi Hột cho tới nay đều giống như là người anh em cùng cha khác mẹ, cùng sinh hoạt dưới bóng ma cường đại của tây Đột Quyết. Nhưng sau khi hai người liên hợp tiêu diệt Khả Hãn tây Đột Quyết thì lại chỉ có Cốt Lực Bùi La của người Hồi Hột được triều đình nhà Đường đình khen ngợi, hai huynh đệ từ đó mỗi người đi một ngả. Sau khi Hồi Hột từ từ mạnh lên thì người Cát La Lộc cũng chia ra làm hai nhánh phụ thuộc Hồi Hột cùng với Đại Đường. Người Cát La Lộc quy phục Đại Đường nhưng lại bị triều đình nhà Đường vì nâng đỡ người Đột Kỵ Thi mà xa lánh, hoàn toàn sa vào dân tộc hạng ba không được coi trọng.
Nhưng người Cát La Lộc quật khởi là trong cuộc chiến Đát La Tư giữa Đại Đường cùng Đại Thực. Đúng là bởi vì người Cát La Lộc lâm trận đào ngũ khiến quân Đường thảm bại trong cuộc chiến này. Sau cuộc chiến, làm phần thưởng chiến tranh thì người Cát La Lộc liền thay thế người Đột Kỵ Thi trở thành chủ nhân của địa khu Nghiễm Đại phía nam Vi Di Bá Hải (ngày nay là hồ Ba Nhĩ Khách Thập - Balkhash). Sau đó thế lực của nó lại từ từ khuếch trương hướng tây, chiếm cứ các thành trì trong lưu vực sông Toái Diệp như thành Toái Diệp, thành Đát La Tư vân vân.
Sau năm Đại Đường Tuyên Nhân thứ ba, cùng với việc Hồi Hột xác lập quốc sách tây tiến thì người Cát La Lộc ngày càng gặp phải áp lực quân sự cường đại từ Hồi Hột nên bắt đầu thay đổi lối đi. Năm Tuyên Nhân thứ sáu, bởi vì Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Đại Đường Trương Hoán tiến công Hà Tây, khiến cho dân tộc Thổ Phiên đang trong chiến dịch cùng Hồi Hột tranh đoạt An Tây gặp thất lợi. Cũng đúng lúc này, người tộc Thổ Phiên nóng lòng thay đổi chiến cuộc và người Cát La Lộc nóng lòng tìm kiếm lối ra rốt cục phát hiện giữa bọn họ trong lúc đó có chung ích lợi. Người Cát La Lộc cùng người Bạch Phục, người Đột Quyết liên hợp xuất binh tiến công phía sau lưng người Hồi Hột khiến cho người Hồi Hột trước mùa đông đã tới không thể không buông bỏ việc tranh đoạt An Tây.
Nhưng rồi, người Cát La Lộc vừa mới chiếm cứ đại bộ phận ruộng đất Bắc Đình mà mừng rỡ như điên thì không lâu sau lại đột nhiên phát hiện chính mình xuôi nam đúng là lâm vào trong vũng bùn sát phạt của tứ quốc chinh chiến.
Địa khu Nghiễm Đại phía bắc Thiên Sơn là nơi có nhiều mưa và ẩm ướt, những rừng dương lớn nằm rải rác trong hồ nước chi chít khắp nơi. Những thảo nguyên mênh mông thì càng nhiều hơn, tuấn mã mải bôn ba, bò dê nhàn nhã đi rong ăn cỏ. Cuối tháng sáu, tám vạn quân Đường do Lũng Hữu Tiết Độ Sứ, chinh tây Đại Nguyên soái Trương Hoán chỉ huy xuất phát từ Y Ngô trùng trùng điệp điệp nhằm hướng trung tâm Bắc Đình thẳng tiến.
Cảnh sắc đẹp không sao tả xiết cũng không hấp dẫn ánh mắt Trương Hoán. Trên dọc đường đi, hắn cũng đang lo lắng về biến đổi tình thế trong triều. Hắn đang suy nghĩ về trận hạn hán hơn mười năm không gặp sẽ sinh ra ảnh hưởng sâu xa thế nào. Quan Trung bởi vì có Lũng Hữu trợ giúp cùng Giang Hoài thuỷ vận nên ảnh hưởng hẳn không phải là rất lớn, Hà Đông là địa bàn Bùi Tuấn, vô luận như thế nào thì lão sẽ lợi dụng ưu thế chánh trị trong tay thuyết phục nhà giàu phát lương bình ổn dân đói lan tràn. Mấu chốt là tại địa khu Trung Nguyên. Nơi này là địa bàn Thôi Khánh Công cùng Vi Đức Khánh khống chế, hai người có thể bởi vì tranh đoạt lương thực mà làm cho tình thế không khống chế được hay không. Thù mới hận cũ, điều này có tính xác thật rất lớn. Nếu như giữa hai người một khi bộc phát chiến tranh, như vậy sẽ có ảnh hưởng đối với triều đình.
Đang nghĩ ngợi, một con ngựa lưu tinh từ phía trước lướt nhanh mà đến, lập tức kỵ binh khom người bẩm báo: " Đô đốc, tại dọc đường Kim Mãn đã phát hiện kỵ binh Cát La Lộc có hiện tượng tập kết quy mô lớn, thỉnh đô đốc định đoạt."
Trương Hoán đưa mắt nhìn ra bốn phía, chỉ thấy đại quân đang hành quân trên một điểm cao. Phương xa có một con sông như dải ngọc đang uốn lượn về hướng đông, hai bờ sông là nhữngkhoảng rừng dương lớn được ánh bình minh nhiễm đỏ. Hắn trầm tư chỉ chốc lát, liền hạ lệnh: " Truyền lệnh đại quân đóng quân, đồng thời tăng số người thám báo tìm kiếm tin tức."
Huyện Bồ Loại nằm ở phía đông nam huyện Kim Mãn hơn trăm dặm, ở phía bắc dưới chân núi Thiên Sơn vẫn còn phủ tuyết trắng ngần. Nơi này có một tòa thành nhỏ xinh đẹp mà yên tĩnh. Hồ nước trong như gương, con sông uốn lượn, khoảng lớn rừng rậm cùng đồng cỏ dưới bầu trời xanh tràn đầy sức sống hừng hực.
Một đám tuấn mã phi nhanh qua. Tại hai bên tuấn mã có một cây roi dài đặc biệt mà người dân chăn nuôi thường quơ. Hai người dân chăn nuôi này thì một người khoảng ba mươi tuổi, một người khác trẻ hơn vài tuổi. Cuộc sống quanh năm dã ngoại khiến cho loàn da trên mặt bọn hắn đều trở nên thập phần ngăm đen mà thô ráp, nhưng trong ánh mắt sáng ngời của bọn họ lại lộ ra một loại lanh lợi mà dân chăn nuôi tầm thường không có.
Đúng vậy, bọn họ là hai tên thám báo binh bình thường trong quân Tây Lương. Một người tên là Tôn Mộc Nhân, một người gọi là Quan Anh đều là người huyện Song Lưu Thục quận. Họ vốn là binh lính trong quân của Chu Thử, trong chiến dịch của Trương Hoán cướp lấy Thục quận thì cả hai người bị bắt, đầu hàng quân Tây Lương, điều đến Tửu Tuyền trở thành lính canh phòng Gia Dự Quan.
Lần này trong chiến dịch chinh tây, bởi vì hai người từng đi theo thương đội của người Khương sang Tây Vực, biết một chút tiếng Đột Quyết liền bị tạm thời mượn vào Thám Báo doanh.
Phương xa, dưới chân Thiên Sơn hùng vĩ chảy xuôi đến một con sông dài uốn lượn. Ở phía trước bọn họ một dặm thì chuyển hướng chảy về hướng đông vòng qua một rừng cây liền biến mất ở chân trời.
" Lão Mộc, ngươi nhìn ngọn núi kia liệu có giống cây búa của nam nhân chúng ta không?" Quan Anh trẻ hơn chỉ vào một ngọn núi giống như cột đá đằng xa cười to mà hỏi. Trong tiếng vó ngựa vang lên thật lớn, hắn chỉ nghe thấy Tôn Mộc Nhân đang hướng đến chính mình khoa tay múa chân lớn tiếng hô gì đó, nhưng lại cái gì cũng không nghe được " Ngươi đang nói cái gì? Liệu có giống hay không?"
Phía trước có con sông ngăn đường nên tốc độ đàn ngựa chậm lại, chỉ thấy Tôn Mộc Nhân xông lên, kéo dây cương của hắn rồi nói với vẻ hơi tức giận: " Không phải đã nói rồi sao? Không đươc nói tiếng Hán, nói tiếng Đột Quyết đi!"
" Tiếng Đột Quyết?" Quan Anh ầm ĩ cười to, " Ngươi cho chúng ta thật sự là người Đột Quyết sao? Vậy tiếng Đột Quyết thì cây búa nói như thế nào, ngươi biết sao?"
" Nếu không nói được thì im lặng!" Tôn Mộc Nhân luôn luôn không nói nhiều lắm thật sự tức giận, mặt hắn phồng lên đỏ bừng lớn tiếng trách cứ Quan Anh: " Chúng ta là thám báo quân, là quân nhân, ngươi hiểu chưa? Chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ!"
" Quên đi nhiệm vụ chó má." Quan Anh nhếch miệng than thở: " Đầu hàng xong thì bị đi đày đến trấn thủ biên cương Tửu Tuyền, đến lúc nào mới có thể về nhà đi tìm xem lão nương."
Quan Anh nói thế cũng gợi lên nỗi nhớ nhà của Tôn Mộc Nhân. Hắn thở dài, vỗ nhẹ nhẹ bả vai Quan Anh mà nói: " Lão Tứ, nam nhân chúng ta ở bên ngoài chịu vất vả khổ sở, không phải chính là vì để cuộc sống của lão bà cùng con cái được khá hơn sao?"
Quan Anh cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Tôn Mộc Nhân chỉ chỉ bờ sông mà nói: " Giữa trưa rồi, đến bờ sông đi uống nước, ăn một chút gì đi!"
Hai người gom ngựa lại, mặc cho bọn chúng tại bờ sông uống nước ăn cỏ. Hai người đều lấy một bình nước rồi ngồi xuống trên cỏ tại bờ sông. Tôn Mộc Nhân lấy ra mấy cái bánh bao cùng hai miếng thịt, chia cho hắn một nửa rồi nói: " Ăn đi!"
Quan Anh ùng ục ùng ục uống vài ngụm nước sông lạnh lẻo. Lại cắn một cái bánh bao. Hắn nhìn đám mây trắng dài dằng dặc trôi trên bầu trời xanh mà nói: " Kỳ thật ta cũng chỉ là cảm thấy bất bình. Trước kia ta cũng làm không ít chuyện ác, hiện tại ngẫm lại đều hối hận không thôi. Tới nơi này trấn thủ biên cương chuộc tội cũng đúng."
Tôn Mộc Nhân uống một hớp nước, cũng thấy bùi ngùi mà nói: " Ta mặc dù không có mạo phạm cái gì nhưng không công không lao, tại quê quán có được mười mẫu ruộng tốt, cuộc sống lão bà con cái còn có chỗ dựa. Hồi đó ta đi tòng quân không phải chính là vì cái này sao? Ta suy nghĩ rồi, tốt nhất lại lập mấy công lao, lại đoạt giải thưởng mấy chục mẫu. Đến khi ta xuất ngũ, không chỉ có vốn liếng cho con cưới vợ, hơn nữa nửa đời sau của mình cũng được chỗ dựa."
Nói xong, hắn lại liếc qua Quan Anh cười cười hỏi: " Ngươi không phải cũng có mười mẫu sao?"
Quan Anh yên lặng gật đầu " Kỳ thật là ta sợ chết. Ta sợ hãi nếu ta chết thì mẹ già ở nhà phải làm sao bây giờ?"
" Kỳ thật ai mà không sợ chết? Ta cũng sợ gặp nguy hiểm, nhưng nghĩ tới con ta thì ta không sợ." Tôn Mộc Nhân hôm nay tựa hồ đặc biệt nói nhiều hơn, hắn nhìn chăm chú Thiên Sơn hùng vĩ ở đằng xa, nhìn đỉnh núi tuyết phủ trắng ngần, lại nhìn bầu trời cao vô biên vô ngần. Một loại cảm giác chưa bao giờ có đột nhiên sinh ra ở trong lòng hắn, ánh mắt của hắn trở nên sáng ngời dị thường, âm thanh cũng bắt đầu kích động hơn hẳn " Ta đang suy nghĩ, ta đang ở chỗ này đổ máu đánh giặc, con ta có thể tại cửa thôn vỗ ngực khoe khoang với trẻ con khác. Nói cha hắn đang ở tại An Tây đánh giặc với người Hồi Hột, người tộc Thổ Phiên cùng người Cát La Lộc. Khi đó, nó sẽ vì ta mà kiêu ngạo" Bất tri bất giác, ánh mắt Tôn Mộc Nhân đã hơi ươn ướt.
Quan Anh trầm mặc, một hồi lâu hắn mới thấp giọng nói: " Lão Mộc. Ta có việc cầu ngươi được không?"
" Đã là người anh em thì đừng nói chữ cầu."
Quan Anh thở dài " Nếu ta chết trận. Ngươi hãy mang tro cốt của ta về với ông bà, giao cho mẹ ta, có thể chứ?"
" Đừng nói bậy! Ngươi sẽ không chết." Tôn Mộc Nhân nặng nề đè lên bờ vai của hắn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn rồi nói: " Hãy nhớ, đánh giặc mặc dù sẽ chết người, nhưng chỉ cần ngươi không sợ chết, vậy ngươi liền không chết được!"
Quan Anh đột nhiên cười " Ta sẽ không chết đâu! Ngươi đã đồng ý gả em gái cho ta."
Tôn Mộc Nhân giảo hoạt trừng mắt nhìn rồi cười nói: " Nếu như em gái của ta đã lập gia đình thì sao?"
" Ta đây phải đi cướp nàng lại." Hai người liếc nhau rồi cùng cất tiếng cười to.
Đột nhiên, tiếng cười hai người đồng thời tắc nghẽn mà dừng, bọn họ tựa hồ cảm nhận được cái gì. Mặt đất tựa hồ đang rung nhè nhẹ, ngay cả bình nước đặt ở trên tảng đá cũng rơi xuống đất.
" Là kỵ binh!" Tôn Mộc Nhân phản ứng trước tiên, chỉ có đại đội kỵ binh chạy tới thì mới có thể tạo thành thanh thế mạnh mẽ như vậy. Hai người đều là nhanh nhẹn nên phản ứng cực nhanh, nghiêng người nhảy lên ngựa nhằm hướng rừng cây ở phía đông bắc chạy đi.
Trong nháy mắt, bọn họ lọt vào rừng cây, Quan Anh bò lên trên một thân cây nhìn về hướng xa xa. Chỉ thấy tại phía tây ước hơn ba dặm trên bờ sông bên kia xuất hiện đám lớn kỵ binh đen ngòm đang ra sức lao nhanh, sát khí tràn ngập cả thảo nguyên. Đội ngũ càng ngày càng gần, ước chừng là năm nghìn kỵ binh. Bọn họ dọc theo sông chạy tới, nhưng rồi lại dần dần đều rời đi bờ sông nhằm phía đông nam phi đi, đó là hướng huyện thành Bồ Loại.
" Là người Cát La Lộc!"
Tôn Mộc Nhân cũng bò lên trên cây, hắn liếc mắt liền nhận ra lá đại kỳ. Người Cát La Lộc cùng người Hồi Hột như nhau đều là lấy sói làm vật tổ (tô-tem). Nhưng quân kỳ người Hồi Hột là cờ sói đen, còn người Cát La Lộc lại là một con sói màu đỏ lang, ở trên góc cờ vẫn còn thêu một con hùng ưng bay cao.
" Lão Mộc, lúc chúng ta lúc gần đi, Giáo Úy không phải là nói người Cát La Lộc đang tập kết tại huyện Kim Mãn sao? Nơi này như thế nào lại có?" Quan Anh kinh dị quay đầu lại hỏi.
Tôn Mộc Nhân lắc đầu " Ta cũng không biết." Hắn suy nghĩ một chút lại nói: " Đợi trời tối rồi chúng ta đi xem một chút."
Màn đêm rất nhanh phủ xuống, hai người đuổi một đám ngựa nhằm hướng huyện thành Bồ Loại chậm rãi đi. Huyện thành cách sông Bồ Loại ước mười dặm, ở vào dưới chân Thiên Sơn. Cũng giống như Y Ngô, dân cư huyện Bồ Loại cũng cực kỳ thưa thớt. Bên trong huyện thành có không đến năm trăm hộ gia đình do một người Bách phu trưởng Hồi Hột quản lý. Nhưng hiện tại hắn đã bỏ chạy nên cả huyện thành tất cả đều rơi vào trạng thái không người quản lý.
Huyện thành nho nhỏ thì không chứa nổi năm nghìn kỵ binh, nhưng bên trong khu vực huyện thành năm dặm bên cũng không tìm được hành tung kỵ binh Cát La Lộc. Quả thực làm người ta kinh ngạc. Hai người bàn luận một hồi rồi vào trú nhờ tại một lều trại dân chăn nuôi ở bên ngoài huyện thành.
Dân chúng vùng này chủ yếu là người Đột Quyết, cũng pha lẫn không ít hộ gia đình hậu duệ binh lính người hán. Mấy chục năm qua mọi người thông hôn lẫn nhau, cuộc sống tập tục cũng giống nhau nên đã sớm khó phân biệt. Ví như hai người Tôn Quan nói tiếng Đột Quyết không chuẩn như vậy, nhưng cái đó cũng không tính là gì, vừa nhìn họ liền biết là người hán.
Huyện Bồ Loại luôn luôn giống hệt chốn bồng lai. Nơi này dân chúng thẳng thắn hiếu khách, cư xử chất phác, cũng không có mưu mô gì.
Dân chăn nuôi là người Đột Quyết hơn năm mươi tuổi hơn, hai đứa con trai đều bị người Hồi Hột bắt đi lính chỉ còn hai vợ chồng già sinh sống cùng nhau. Khi hai người Tôn Mộc Nhân xin tá túc thì bọn họ liền thu dọn lều trại của con mình lại.
" Các ngươi hỏi về những đội kỵ binh lúc giữa trưa sao? Ta đã thấy." Ông lão nói chuyện rất chậm. Ở trước mặt lão, bếp lò phân bò đang cháy vượng. Bình trà sữa được đun đang sôi ùng ục. Lão từ phía sau lấy ra một miếng trà đóng bánh vừa đen vừa giòn, bẻ ra một khối rồi bóp vụn thả vào trong bình.
" Những quân ma quỷ này đều là lũ giết người không chớp mắt, hãy tránh bọn họ xa một chút."
Tiếng Đột Quyết của Tôn Mộc Nhân hơi hơi khá hơn một chút, hắn thở dài một hơi rồi bảo: " Chúng cháu cũng không muốn trêu chọc bọn hắn. Nhưng bọn hắn lại đoạt ngựa của chúng cháu. Chúng cháu muốn thông báo cho ông chủ, dù sao cũng phải biết bọn họ đi nơi nào?"
Ông lão cười cười " Bọn họ cũng chẳng đi nơi nào, vẫn ở chỗ này?"
Lão tuy không có ngẩng đầu, nhưng phảng phất biết nét kinh ngạc trên mặt hai người, lại bỏ thêm vào lò hai khối phân bò rồi mới từ từ nói: " Cho nên ta biết các ngươi không phải người địa phương, người địa phương làm sao lại không biết được bọn họ ở nơi nào?"
Tôn Mộc Nhân chắp tay " Xin lão trượng nói rõ!"
Không đợi ông lão nói chuyện, bà vợ bên cạnh liền tiếp lời: " Những kỵ binh này hiện náu ở chỗ sâu trong Thiên Sơn phía sau huyện thành đấy! Nghe nói vẫn còn bắt đi không ít nữ nhân, thật đáng thương!"
" Đừng nói bậy!" Ông lão cắt đứt lời vợ mình " Đó là chuyện lần trước, lần này bọn họ không có bắt người."
Lão rót cho hai người mỗi người một chén trà sữa rồi khẽ cười nói với bọn họ: " Trong Thiên Sơn ở sau lưng huyện thành Bồ Loại này có hơn mười cái hẻm núi thật lớn. Cái lớn thậm chí có thể cả vạn người ẩn náu. Hơn một tháng trước đã từng có một chi quân đội vạn người ẩn núp tại nơi đó."
Ông lão nói tới đây, Tôn Mộc Nhân liền hoàn toàn hiểu được. Hơn một tháng trước, tiên phong quân Đường ở phía bắc huyện thành hơn năm mươi dặm bị phục kích mà không hề thăm dò trước được có mai phục. Nguyên lai người Cát La Lộc đúng là ẩn náu ở trong núi.
Hắn cùng Quan Anh nhìn nhau, đồng loạt đứng lên nói: " Chúng ta cần chạy trở về báo tin cho ông chủ, đa tạ lão nhân gia."
Bọn họ tặng một con ngựa cho ông lão để đền đáp rồi liền nhảy thân lên ngựa nhằm phía đông bắc hướng về đại doanh quân Đường cách hơn hai trăm dặm phi nhanh đi. Ông lão một mực nhìn theo bóng lưng bọn họ biến mất ở trong đêm tối rồi mới thở dài một hơi, quay đầu nói với bà lão: " Chúng ta thu thập đồ đạc đi! Phải đi thật xa, chờ sau khi bọn họ đánh nhau xong thì chúng ta hãy trở về."
Sáng sớm, sau một đêm nghỉ ngơi thì công việc ở đại doanh quân Đường lại bắt đầu lu bù hẳn lên. Những đội quân Đường đến bên hồ múc nước, trong đại doanh bọn lính đang ăn điểm tâm. Có đám làm thành một vòng tròn, có người tiến vào doanh trướng, tiếng cười nói ồn ào náo động không dứt bên tai. Ở phương xa, mấy trăm kỵ binh thay đổi trạm gác không cố định hoặc là đám thám báo đang túm năm tụm ba quay về đại doanh.
Trương Hoán vào lúc trời chưa sáng đã rời khỏi giường đến hồ bơi nửa canh giờ. Từ khi ở trạm dịch Kinh Môn bị Bình Bình nói giỡn thì Trương Hoán lại bắt đầu thói quen của hắn từ lúc còn nhỏ đi bơi buổi sáng. Mỗi ngày canh năm rời giường, trước hừng đông bơi lội giữa sông, ngày ngày đều không ngừng để tôi luyện tâm chí của hắn.
*****
Giờ phút này hắn đã rửa chân, vừa ăn bánh bao dúng nước sôi, vừa cúi đầu cẩn thận xem xét bản đồ vùng này. Vài tên thân binh thay hắn thu dọn đệm chăn. Đệm chăn của hắn cùng bọn lính hoàn toàn như nhau, một tấm thảm lông xù xì trải thẳng lên trên cỏ, một tấm khác có hơi mềm mại hơn chính là chăn. Túi da làm gối đầu, phía dưới còn có một thanh hoành đao. Mỗi ngày hắn mặc giáp mà ngủ, vẫn duy trì trạng thái tùy thời có thể chiến đấu. Đây là nguyên tắc của hắn. Ở nhà hắn có thể hưởng thụ kiều thê mỹ thiếp, uống rượu nguyên chất ăn ngọc thực. Nhưng trong lúc cầm quân đánh giặc thì hắn chính là không uống rượu, tuyệt không đụng nữ nhân, tuyệt không làm gì ngược với quân kỷ. Ăn, mặc, ở, đi lại hoàn toàn cùng binh lính bình thường như nhau.
Cũng vì hắn nghiêm khắc yêu cầu như vậy đối với chính mình trước sau như một nên giành được sự tôn trọng cùng yêu quý tự đáy lòng của binh lính. Trong quân, bất kể là Đại Tướng quân như Vương Tư Vũ, Hạ Lâu Vô Kỵ hay là tiểu binh bình thường đều đồng loạt gọi hắn là Đô đốc. Lương Châu đô đốc là chức quân sớm nhất của hắn mãi cho đến ngày nay.
" Bẩm báo đô đốc!" Ngoài - trướng, một người thân binh lớn tiếng báo: " Thám báo Đô úy Lục Tướng quân có tình huống bẩm báo."
" Mời hắn đi vào!"
Vải trướng vến lên, thám báo Đô úy Lục Kiệt bước nhanh đi vào soái trướng. Hắn quì một gối chào theo nghi thức quân đội rồi nói: " Bẩm báo đô đốc, thám báo tìm kiếm ở huyện Bồ Loại phát hiện hành tung của kỵ binh Cát La Lộc."
Huyện Bồ Loại? Trương Hoán ngẩn ra, huyện Bồ Loại như thế nào lại có kỵ binh Cát La Lộc?
" Có bao nhiêu người?" Trương Hoán lại hỏi tiếp.
" Theo thám báo bẩm báo, ước chừng năm nghìn người. Bọn họ ẩn núp ở chỗ sâu trong Thiên Sơn phía sau huyện Bồ Loại."
Thì ra là thế, kỵ binh Cát La Lộc lại trốn ở chỗ sâu trong Thiên Sơn. Khó trách quân tiên phong của Lý Chí Xa bị đánh lén, Trương Hoán âm thầm gật đầu. Tin tình báo này trọng yếu phi thường, Cát La Lộc lại thi hành trò cũ, bọn họ tất nhiên là có ý đồ.
" Rất tốt! Tin tình báo này rất kịp thời, cấp cho thêm phần thưởng cho thám báo đã thăm dò được tình báo."
Nói xong, hắn tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, vội vàng lấy bản đồ ra. Cẩn thận coi lại khoảng cách giữa ba nơi là đại doanh của mình cùng huyện Kim Mãn, huyện Bồ Loại. Hắn như có điều suy nghĩ ra mà gật đầu " Chẳng lẽ bọn họ là có mục đich này?"
Một lúc lâu sau, thám báo Đô úy Lục Kiệt lại lần nữa báo thêm: người Cát La Lộc tập kết ở huyện Kim Mãn rút lui tất cả. Huyện Kim Mãn, huyện Luân Thai hoàn toàn đã là tòa thành trống.
Lúc này Trương Hoán đã hoàn toàn rõ ràng sách lược của người Cát La Lộc. Hắn lập tức hạ lệnh: " Đại quân nhổ trại, nhằm hướng huyện Kim Mãn, huyện Luân Thai tiến quân."
Đêm, bóng đêm tối sẫm bao phủ khắp thảo nguyên mênh mông bát ngát, bầu trời tinh khiết phảng phất như dải ngọc bích bị tiên nhân quên lãng được tô điểm thêm bởi những vì sao đầy trời. Một ngày sau khi đại quân tiến quân đến Kim Mãn cùng Luân Đài, đoàn xe của quân Đường chở đồ hậu cần đồ quân nhu lục tục đến doanh trại do đại quân lập trước một ngày. Đồng thời lúc đại quân tiến vào doanh trại thì trên điểm cao cách đó vài dặm có mấy bóng người cưỡi ngựa đang nhìn chăm chú thật xa vào hành tung quân Đường. Một lúc lâu, người cầm đầu vung tay lên, mấy bóng kỵ binh nhanh chóng rời khỏi điểm cao, quay đầu ngựa lại lướt nhanh về hướng nam rồi dần dần biến mất trong bóng đêm.
Trong một rừng cây cách đó hơn ba mươi dặm, năm nghìn kỵ binh Cát La Lộc đã xắn tay áo lên cùng đợi giáng một kích có tính trí mạng lên quân Đường. Không hề nghi ngờ, mục tiêu của bọn họ chính là quân Hậu Cần của quân Đường, đốt hủy quân lương quân Đường, phá huỷ đồ quân nhu của quân Đường. Đó cũng là dụng ý thực sự của bọn họ khi rút lui toàn tuyến khỏi Kim Mãn, Luân Đài. Làm ra vẻ binh yếu thế kém để dụ dỗ quân Đường truy kích, khiến cho hậu cần đồ quân nhu cùng chủ lực bị cách xa. Bây giờ xem lại, sách lược bọn họ tựa hồ đã thu được thành công.
Vài thớt chiến mã từ phương xa hăng hái chạy tới rồi lọt vào rừng cây, cùng đại đội Kỵ binh Cát La Lộc hợp thành một thể. Chỉ chốc lát, năm nghìn kỵ binh Cát La Lộc khởi động, bọn họ giống như một thanh đao đã ra khỏi vỏ, đằng đằng sát khí nhằm về phía đại doanh hậu cần quân Đường đánh tới.
Cũng như tất cả dân tộc du mục, người Cát La Lộc ai nấy đều thành thạo cỡi ngựa, hơn nữa càng có bản tính lang sói hung ác. Bọn họ gian dâm cướp bóc, trong khắp cả địa khu Tây Vực luôn luôn là quân đội có tiếng xấu. Năng lực cá nhân của bọn họ mặc dù rất mạnh, nhưng nhược điểm cũng thực rõ ràng. Đó chính là thiếu hụt tính kỷ luật, trong tác chiến quy mô lớn không có quy tắc cùng đội hình, hoàn toàn dựa vào một loại khí thế để đột kích đối phương. Đương nhiên, năng lực đột kích của bọn họ cũng thập phần kinh người. Trong tác chiến với dân tộc nhỏ yếu, thường thường rất nhanh là họ có thể đánh tan ý chí đối phương.
Gót sắt của năm nghìn kỵ binh lao nhanh lôi theo một trận cuồng phong, trên đại thảo nguyên phi nhanh như điện chớp. Ba mươi dặm lộ trình đối với bọn hắn trong nháy mắt là đến. Chém giểt, cướp bóc, đốt cháy, cơ hồ trong đầu mọi người đều hình dung ra một bức bức tranh lử cháy ngút trời. Trong đôi mắt bọn họ đã bắt đầu vằn máu, dưới ánh sao trắng bệch chúng phóng ra một loại ánh mắt lạnh lùng hà khắc đặc trưng của loài sói.
Từ xa đã thấy được đại doanh quân Đường, tựa hồ nhìn thấy lính canh gác quân Đường kinh hoàng, thú huyết của người Cát La Lộc đã sôi trào. Loan đao rút ra lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
Cách năm trăm bộ thì mấy trăm kỵ binh xông vào trước nhất đột nhiên xảy ra điều khác thường. Chiến mã đua nhau ngã xuống, trong giây lát những mảng lớn đổ gục, chiến mã hí thảm, người ngã ngựa đổ. Kỵ binh phía sau không kịp ghìm lại, giống như nhiều quân bài Mễ Nặc (domino) liền đâm sầm giẫm đạp lên nhau rồi ngã. Trên cánh đồng bát ngát vang lên một trận gào thét.
Trúng kế! Bắt đầu có người tỉnh ngộ, sợ đến hồn phi phách tán, nhưng đã quá muộn. Từ bốn phía vang lên một trận mõ, những mũi tên phóng tới như mưa rào, kỵ binh Cát La Lộc nhao nhao ngã xuống trong trận mưa tên. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kinh hô, tiếng gào thét chửi bới, ý chí chiến đấu của kỵ binh Cát La Lộc trong nháy mắt bị tan rã. Bọn họ bắt đầu nhằm tứ phía phá vòng vây, nhưng mũi tên quân Đường lại tựa hồ như vô cùng vô tận. Bất cứ kỵ binh nào vọt tới gần đều sẽ mưa tên dày đặc bắn chết. Cả một vạn lính cung nỏ quân Đường vây quanh bọn họ, đối diện quân bắn cung nỏ cạnh những bóng đen lờ mờ càng làm cho kỵ binh Cát La Lộc không cách nào vượt qua đươc. Hai vạn kỵ binh Đại Đường tay cầm giáo dài, lưng buộc chặt hoành đao. Nhiệm vụ bọn họ là không cho một ai lọt lưới.
Mưa tên đột nhiên ngừng bắn, còn có hơn hai ngàn kỵ binh Cát La Lộc. Bọn họ dùng tấm chắn kết thành một quả núi, chen chúc nhau thành một hình tròn lớn bất quy tắc ương ngạnh chống cự lại. Đúng lúc này, tiếng kèn rõ to thổi lên, quân bắn cung nỏ nhanh chóng tản ra, hai vạn kỵ binh giống như con nước lớn đổ tới, từ bốn phương tám hướng xông tới.
Đây đúng là một trận chém giết lấy mười đánh một. Không dùng hỏa dược, chiến xa vẫn không nhúc nhích, thậm chí không có dùng đá, hoàn toàn chính là dùng đao giáo nguyên thủy nhất. Dùng người với người chém giết, Trương Hoán giống như là muốn lấy một trận giết chóc máu tanh để kích thích tôi luyện đao trong tay quân lính, để kích thích ý chí chiến đấu cùng lòng ham muốn chém giết của bọn họ.
Hơn hai ngàn kỵ binh Cát La Lộc trước đợt công kích đông gấp cả chục lần nhanh chóng sụp đổ. Không được một khắc thì bọn họ liền bị bao phủ trong làn sóng đen ngập trời. Cùng lúc đó, mấy ngàn quân Đường của các trạm gác di động phi mọi nơi tìm kiếm quân địch có thể lọt lưới.
Bầu trời dần sáng lên, đại quân hậu cần quân Đường tiếp tục tiến về phía tây.
Huyện Luân Đài (ngày nay là Ô Lỗ Mộc Tề Bắc), nơi này là cứ điểm hành chánh ở cực tây của Bắc Đình Đô Hộ Phủ. Xa hơn về phía tây là thành trì Thủ Tróc. Trương Hoán tự mình dẫn ba vạn đại quân vào hai canh giờ trước đã đến nơi này. Huyện Luân Đài đã là một tòa thành trống rỗng, người Cát La Lộc tham lam thành tánh đã lấy đi tất cả nhưng thứ có thể cầm đi. Thậm chí ngay cả đồ gỗ trong phòng đều bị bọn họ hủy để nhóm lửa. Huyện thành trống rỗng, một người cư dân cũng không có, khắp nơi đều là cảnh đổ nát thê lương. Huyện nha do An Tây đô hộ Quách Hiếu Khác xây dựng trước đây cũng bị san thành đất bằng.
Trương Hoán nhìn tòa huyện thành này chỉ còn vẻn vẹn bốn bức tường thành, mặt mày không khỏi nhăn lại. Hắn phất phất tay ra lệnh: " Truyền lệnh đại quân đóng quân ở ngoài thành." Đại quân lập tức quay đầu, nhằm hướng bên ngoài thành mà đi.
Tình thế bây giờ đối với quân Đường là có lợi, nhưng còn lâu mới nói tới chiến thắng được. Người Cát La Lộc đã rút lui về phía tây, có khả năng bọn họ rút quân mới chỉ là rút quân về chiến thuật. Dã tâm xuôi nam của bọn họ cũng không mất đi, bọn họ liền như một bầy sói trốn ở xa xa chờ thời cơ mà hành động. Một khi quân Đường xuôi nam giao chiến cùng người Hồi Hột, bọn họ sẽ theo dấu quân quay về, rồi lại chiếm lĩnh Bắc Đình, thậm chí ở sau lưng quân Đường đâm lén một đao.
Cho nên, chỉ có tiêu diệt chủ lực người Cát La Lộc mới là con đường ổn định và hoà bình lâu dài. Vấn đề là như thế nào mới có thể khiến cho người Cát La Lộc giảo hoạt mà lại tham lam giống như lang sói tự động đưa đến tận cửa.
Giữa trưa ngày hai mươi tháng sáu, cũng là lúc quân Đường vừa mới chiếm cứ huyện Luân Đài không được hai canh giờ, quân Đường đột nhiên triệt thoái phía sau trên toàn tuyến, rút quân vội vàng nên thậm chí ngay cả gần một nửa doanh trướng đều chưa kịp thu thập. Cơm vẫn còn trong nồi, lới mới vội vã đổ nước dập một nửa. Vô số giày tất, thảm lông, thậm chí một chút đồ đạc và tiền của bọn lính cũng tùy ý có thể thấy được trong doanh trướng.
Không chỉ có ở Luân Đài, hai vạn quân Đường khác chiếm lĩnh Kim Mãn cũng giống như vội vàng rút lui. Rất hiển nhiên, phía sau quân Đường đã xảy ra đại sự. Hồi lâu sau khi Trương Hoán rút lui, năm vạn đại quân Cát La Lộc từ phương tây trùng trùng điệp điệp hiện ra. Bọn họ đã từ bỏ bản tính tham lam, đối với lương thực cùng vật tư trong doanh trướng quân Đường mà ngoảnh mặt xem thường. Ngựa không ngừng vó câu mau chóng đuổi theo về phía quân Đường rút lui. Tất cả điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu của người Cát La Lộc.
Sáng sớm ngày hai mươi mốt tháng sáu. Cũng là năm canh giờ sau khi quân Đường tiêu diệt năm nghìn quân địch đánh lén. Người Cát La Lộc rốt cục tại trấn Thần Tiên phía nam huyện Kim Mãn đã đuổi kịp quân Đường. Không! Phải nói là quân Đường đã đợi được chủ lực của người Cát La Lộc.
Một đạo quân tinh nhuệ đến từ Đông Phương ở lưu vực Y Lệ Hà nghênh chiến với kỵ binh hung tàn nhất, một trận đại chiến quy mô thật lớn dưới chân Thiên Sơn tuyết phủ trắng ngần đang từ từ mở màn.
Giữa đại thảo nguyên vô biên, kình phong thổi rạp những ngọn cỏ nuôi súc vật, trên không trung gió nổi mây phun, những mảng mây đen lớn sà sát xuống đỉnh đầu cấp tốc lướt như bay mà qua. Ở trong trận doanh quân Đường tinh kỳ theo gió phần phật bay phất phới, phô thiên cái địa, hai vạn kỵ binh quân Đường xếp thành hàng chữ nhất, áo giáo toàn thân bọn họ ánh lên thuần một màu đen bóng, tay xách giáo dài, phía sau lưng khoác cung tên cùng thuẫn tròn, tuấn mã giống như muốn bay lên không trung, khí thế uy mãnh mà hùng tráng.
Ở phía sau bọn họ là trận địa quân Đường liếc mắt nhìn không thấy giới hạn. Mạch Đao bộ binh, quân Phích Lịch chiến xa, kỵ binh, quân đao thuẫn theo thứ tự sắp hàng. Sáu vạn quân Đường đã lập trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Dưới một lá long kỳ quân Đường lớn nhất, Đại Đường Binh Bộ Thượng Thư, Lũng Hữu Tiết Độ Sứ cùng Hà Tây Tiết Độ Sứ, Phiêu Kị Đại Tướng quân Trương Hoán một thân áo giáp, đỉnh đầu kim khôi, tay cầm Chiến Kiếm. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về phương xa.
Cách đó ba dặm. Năm vạn Kỵ binh Cát La Lộc đã dốc toàn bộ lực lượng, bọn họ giống hệt như một đám mây đen từ phương tây bay tới. Không hề có đội hình nào cả, chỉ chia làm hai quân là tiền quân và hậu quân.
" Hậu cần quân Đường đã bị chúng ta tập kích phá hủy, sĩ khí bọn họ đã tan!" Mười mấy tên kỵ binh Cát La Lộc cứ lặp đi lặp lại hướng về binh lính cổ động, ý chí chiến đấu đã thiêu đốt, trong đôi mắt từng kỵ binh đều tràn ngập dũng manh hưng phấn không sợ chết cùng chờ mong. Chiến thắng quân Đường, nó liền có ý nghĩa trăm năm khúm núm chỉ ngày mai sẽ được tuyết rửa sạch.
Mà đối với quân Đường cũng là như vậy. Cuộc chiến Đát La Tư năm Thiên Bảo thứ mười, cũng chính vì một vạn lính đánh thuê Cát La Lộc lâm trận đào ngũ khiến cho quân Đường thảm bại. Trong hai vạn quân An Tây tinh nhuệ nhất Đại Đường chỉ có khoảng một ngàn người có thể phá vòng vây thoát ra.
Mà hiện tại, kẻ phản bội năm đó đã cường đại, cường đại đến mức có thể cùng Đại Đường đánh một trận. Tới một mức độ nào đó, trận này càng là một chiến dịch vì duy trì tôn nghiêm dân tộc.
" Sát!" Diệp Hộ Cát La Lộc hét lớn một tiếng, ba vạn tiền quân bộc phát ra một trận cuồng khiếu. Tiếng vó ngựa giống như sấm sét làm đất bằng phẳng rung chuyển, lại phảng phất dòng lũ bất ngờ bộc phát, lôi cuốn được tất cả dã tính chém giết. Đông đảo kỵ binh Cát La Lộc gào thét nhằm hướng quân Đường áp sát đến. Chính loại sát khí ngập trời cùng xung lực ùa vào khiến cho bọn hắn tung hoành chém giết tại Tây Vực, tiêu diệt hết dân tộc nhược tiểu này lại tới bộ lạc yếu khác, khiến cho ruộng đất của họ không ngừng khuếch trương về hướng nam hướng tây.
Ba dặm hai dặm năm trăm bộ bốn trăm bộ, trên mặt Trương Hoán vẫn không có bất cứ vẻ gì. Sự lạnh lùng phảng phất giống như đá cẩm thạch được điêu khắc. Lúc này song phương đã đến khu vực giao chiến, lập tức tên hai quân bắn ra như mưa, trên không trung tạo thành một lưới mũi tên, hai quân mỗi người cầm cự thuẫn chống cự lại vòng giao tranh thứ nhất, không ngừng có người bị trúng mũi tên ngã xuống đất.
Kỵ binh Cát La Lộc đã vọt tới ngoài hai trăm bộ, thậm chí đã có thể nhìn thấy khuôn mặt hung ác cùng ánh mắt đỏ bừng của bọn họ. Mũi tên dần dần thưa thớt đi, sắp bắt đầu đánh giáp lá cà cận chiến.
Trương Hoán vung Kiếm chỉ về phía trước, ra lệnh ngắn ngủi mà uy lực: " Mạch Đao."
Hai vạn kỵ binh phảng phất giống như kéo màn ra, cấp tốc hướng hai bên tản ra rồi hình thành hai cánh đâm xiên tới quân Cát La Lộc đánh bọc sườn. Đại quân rút lui để lộ ra một vạn Mạch Đao quân ở giữa.
Đây là một toán quân đội dũng mãnh nhất, tinh nhuệ nhất của quân Tây Lương, là từ trong đại quân gần bốn mươi vạn tinh chọn ra. Mỗi người đều thân cao cánh tay dài, sức lực lớn vô cùng. Trong ba năm huấn luyện gần như tàn khốc đã tạo bọn họ thành một chi đội ngũ cứng như sắt thép. Bọn họ thân mang áo giáp dày, tay cầm Mạch Đao dài hai trượng, lập thành trận sát nhau như bức tường.
Nhưng bọn hắn vẫn không phải vũ khí bí mật của quân Đường. Phía sau Mạch Đao quân là ba hàng tổng cộng năm trăm cỗ Phích Lịch chiến xa. Sau khi lần lượt trải qua những lần thực chiến và diễn tập, quân Đường rốt cục đã xác định trận hình tác chiến từ Mạch Đao quân phối hợp Phích Lịch chiến xa. Mạch Đao quân đứng trước, Phích Lịch chiến xa ở phía sau. Mạch Đao quân thì bảo vệ chiến xa, mà chiến xa lại hậu thuẫn cho Mạch Đao quân cùng công kích bổ sung từ cự ly xa.
Một trăm bộ
Mạch Đao quân chậm rãi hướng về phía trước, hùng vĩ giống như quả núi, Mạch Đao vung ngang vẽ ra một vòng đao phong sáng như tuyết. Chiến xa phía sau đã phát động, mũi tên bay như bão tố. Từ năm trăm cỗ chiến xa mũi tên phóng ra khỏi lỗ bắn, bên trong xe đám cung nỏ thủ phối hợp nhịp nhàng, động tác thành thạo. Cứ năm người một tổ phóng xong mũi tên lại lui về phía sau lắp lại mũi tên, lại một tổ khác tiến lên bắn tên, lại lui ra để tổ thứ ba tiến lên bắn tên. Cứ vòng đi vòng lại thay phiên bắn.
Chung quanh mỗi cỗ chiến xa lại có ba mươi Đao thuẫn quân hộ vệ để phòng ngừa quân địch chém vỡ bánh xe.
Trận mưa tên bay trên không trung vẽ thành muôn vàn đường cong bắn về phía quân địch. Không ngừng có kỵ binh Cát La Lộc trúng tên ngã xuống. Trong cơn mưa tên, bọn họ bắt đầu phân tâm, sức tiến công cũng không còn được mạnh mẻ như vậy. Trước cảnh những đồng bọn trúng mũi tên rồi ngã xuống, do cung cứng nỏ vững mạnh mẽ của quân Đường áp chế, kỵ binh Cát La Lộc đang tiến công bắt đầu xuất hiện do dự.
" Ầm!" Giống hệt hai con sóng lớn chạm vào nhau, kỵ binh Cát La Lộc rốt cục lọt vào trận doanh Mạch Đao quân. Ngày trước người Cát La Lộc từng cùng quân An Tây sóng vai tác chiến. Bọn họ biết rõ sự lợi hại của Mạch Đao quân, nhưng đó đã là thời gian rất xa xưa. Tung hoành tại Tây Vực hai mươi năm, bọn họ đã không biết đến cái gì gọi là sợ hãi.
Tử Vong rốt cục đã tới, một mảnh Mạch Đao chém qua, trước mắt thấy huyết thịt bay tung tóe, chiến mã bị chém vát đầu óc, hai móng trước bị chém đứt, người bị chặt ngang chém thành hai đoạn. Máu huyết phụt ra, nội tạng vương vãi, tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc thét nổi lên bốn phía.
Nếu như nói kỵ binh Cát La Lộc trong mắt tràn ngập tính sói hoang thì ánh mắt Mạch Đao quân chính là nham thạch. Đá nham thạch lạnh lùng không chút cảm tình mà cứng vững như đá hoa cương. Một binh lĩnh ngã xuống, lập tức có một binh lính khác bổ sung, một loạt binh lính bị xô vào tạo thành khai lổ hổng, lập tức lại có một hàng binh lính khác xuất hiện.
" Sát!" Lại là một hồi ánh đao hiện lên, mấy trăm kỵ binh Cát La Lộc như tuyết lở mà ngã xuống, cả dãy đầu đen của hàng người phi đầu tiên dưới mũi đao chặt xuống biến mất. Nhưng người Cát La Lộc dị thường ương ngạnh, bọn họ đổi thành dùng trường mâu, ý đồ giữa đông đảo Mạch Đao quân mở ra một con đường máu, nhưng tốp ngựa dữ dằn lao như bão táp. Đúng lúc này, cơn ác mộng của kỵ binh Cát La Lộc rốt cục đến, " bịch!" Những tiếng nện trầm thấp cơ hồ đồng thời vang lên, âm thanh kia phảng phất hai cây gỗ chạm vào nhau trên không trung. Không có gì khiến cho người Cát La Lộc có bất cứ cảnh giác nào. Nhưng trong đôi mắt lạnh lùng của quân Đường như nham thạch lại đột nhiên hiện lên một loại kích động khó nói nên lời.
Hơn ba trăm bình gốm tròn màu đen kích cỡ chỉ khoảng như đầu người từ trên chiến xa bay lên, vẽ ra một đường cong cao cao nhằm hướng khu vực ngoài ba trăm bộ nơi có đội ngũ kỵ binh dày đặc nhất mà rơi xuống. Trên bình gốm tròn màu đen sáng lên dây dẫn đỏ đang cháy điên cuồng đã đến điểm cuối.
Những tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa liên tiếp vang lên mãnh liệt trong kỵ binh Cát La Lộc. Chấn động thậm chí hất tung mấy trăm kỵ binh bay cao lên, xương cốt tung tóe, những mảng lớn người Cát La Lộc trong cơn gào thét cùng kêu thảm bị xẻ ra thành từng mảnh. Mấy ngàn người bỏ mình trong những tiếng nổ khiến người ta sợ hãi, chiến mã hoảng sợ phi đến dựng ngược những cái bờm dài hay hí lên đau đớn từ trong đám mây đen của khói thuốc súng chạy ra khỏi chiến trường. Ở trong bối cảnh binh hỏa của không khí chiến tranh, bọn chúng nhìn qua liền giống như Quỷ mã đến từ địa ngục.
← Hồi 211 | Hồi 213 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác