Vay nóng Homecredit

Truyện:Danh môn - Hồi 336

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 336: Sự lựa chọn của Hoàng Hậu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Siêu sale Lazada

Trong lòng Lý Kiều có lẽ có một chút do dự, lão cúi đầu thật lâu trầm tư không nói. Bùi Hữu hiểu rõ là ông ta có nỗi sợ hãi liền lấy từ trong ngực ra một bản sao liên danh đưa cho lão " Ngài nhìn đi! Tổng cộng hai mươi hai người, cũng không phải một mình ta và ngài chiến đấu."

Lý Kiều tiếp nhận danh sách hơi mỏng, lão lật vài tờ mà trong lòng lập tức kinh ngạc khác thường. Không ngờ có mười mấy vị trọng thần ký tên, Sở Hành Thủy, Bùi Hữu, Thôi Hiền, Trương Phá Thiên, Phòng Tông Yển, Lý Hàm, Trường Tôn Nam Phương, Hàn Duyên Niên, Quách Ái trong đó còn có vài tôn thất như Lý Hoài, Lý huynh đệ. v.. v... ,

Tay Lý Kiều bắt đầu khẽ run lên, bọn họ đều là vì lợi ích thiết thân mà đấu tranh, còn chính mình thì sao? Cứ như vậy rụt đầu nhìn sao? Trong thân thể già yếu nhiệt huyết bắt đầu sôi sục, rốt cục ông ta ý thức chính mình cũng có thể là một người trong đó. Lý Kiều dứt khoát hạ quyết tâm, ông ta ngẩng phắt đầu nhìn chăm chú vào Bùi Hữu mà nói: " Ngài nói đi! Ta có thể làm gì?"

Mặc dù kế hoạch được tiến hành trong bí mật, nhưng nó vô ý để lộ ra một vài dấu vết khiến cho người tinh ý vẫn nhận ra được gì đó. Các loại lời đồn bắt đầu truyền bá tại phố phường Trường An. Trải qua khuyếch đại và tô vẽ cuối cùng hình thành rất nhiều kết quả làm cho người ta không biết nên khóc hay cười. Ví dụ như Hoàng thượng tự nguyện đi Tây Vực thành lập quốc gia mới, để Đại Đường lại cho Thái Tử, lại ví dụ như các thế gia đang bí mật móc nối, chuẩn bị lại khôi phục thế gia triều chánh. v.. v... Những lời đồn hoang đường này chỉ có thể truyền bá trong đám người mông muội không biết gì, còn trong triều đình thì mọi người cười nhạt với nó. Nhưng đúng là sự thay đổi lời đồn lại hoàn toàn che dấu chân tướng, đồng thời nó cũng khiến cho những kẻ tham gia kế hoạch Tân Đế càng thêm dè chừng, càng thêm cẩn thận. Bởi vậy sau vài ngày, lời đồn liền tan thành mây khói.

Tính ra Hoàng thượng đã rời Trường An được một tháng, đảng Tân Đế lại được tin tức đại đội nhân mã của Hoàng thượng đã đi qua Dương Quan đang tiếp tục đi tới Bắc Đình. Mà số người quyền quý tham gia kế hoạch Tân Đế cũng đã đạt tới bốn mươi bốn người. Cứ để kéo dài nữa thì tin tức có thể thật sự sẽ tiết lộ, nên vào một đêm thì mấy người nòng cốt trung tâm thương lượng, Tướng Quốc Hàn trung thành nhất với Trương Hoán ngày hôm qua đã xuất phát đi Hoa châu thị sát việc gặt lúa mạch, mấy ngày này cũng không ở Trường An. Đúng là thời cơ tốt nhất nên bọn họ nhất trí cho rằng điều kiện đã chín muồi.

Lúc giữa trưa, Thái Tử Lý Kỳ sau khi xử lý vài việc trong triều liền vội vã đi về phía hậu cung. Lúc gần đi cha từng luôn căn dặn hắn, muốn hắn cứ cách ba ngày lại hỏi thăm mẫu hậu một lần. Hôm nay mặc dù không phải ngày thăm hỏi, nhưng bởi vì sáng mai Lý Kỳ muốn đi thị sát tình hình gặt lúa mạch nên trước tiên đến thăm mẫu hậu. Lý Kỳ có một người hoạn quan dẫn đi tới tẩm cung của mẫu hậu. Một người cung nữ đi vào bẩm báo, Lý Kỳ thì đứng ở cửa lẳng lặng chờ mẫu hậu triệu kiến. Nhưng mà trong lòng hắn cũng rất căng thẳng, hắn còn đang suy nghĩ về những lời mà buổi sáng Bùi Hữu đã nói cho hắn. Mặc dù Bùi Hữu nói rất kín đáo, nhưng Lý Kỳ vẫn hiểu ý tứ của ông ta. Không ngờ là hy vọng hắn có thể đăng vị sớm. Mặc dù cũng không nói thời gian cụ thể gì, nhưng Lý Kỳ vẫn lập tức liên tưởng đến lời đồn nghe được gần đây, chẳng lẽ lời đồn là chuyện có thật sao? Lý Kỳ năm nay chỉ có mười sáu tuổi, đột nhiên đứng trước sự lựa chọn trọng đại trong đời, hắn có hơi bối rối.

Lúc này, một người cung nữ đi tới thi lễ với hắn: " Điện hạ, Hoàng hậu nương nương lệnh cho ngài đi vào."

Lý Kỳ ngừng suy nghĩ, bước nhanh vào tẩm cung của mẫu hậu.

Bên trong phòng. Bùi Oánh đang hết sức chăm chú thêu một bức sơn hà cẩm tú. Cuộc sống hậu cung đều buồn tẻ nhàm chán, trong thời gian chiến tranh mọi người khâu giày đan tất cho các tướng sĩ nên cuộc sống cũng phong phú. Nhưng khi hòa bình đến thì liền tĩnh lặng hơn, hoặc là phải đọc sách làm thơ, hoặc là phải thêu gấm, mỗi người đều tìm kiếm công việc yêu thích cho mình. Bùi Oánh yêu thích viết thư pháp và thêu. Thư pháp là theo sở thích của ông ngoại và cha, mà thêu chính là hứng thú sau khi gả cho Trương Hoán được từ từ bồi dưỡng.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Bùi Oánh để đồ may vá xuống, cười khanh khách xoay người lại. Chỉ thấy con trai tràn đầy tư thế oai hùng đang bước dài tới chỗ mình. Trong lòng nàng vui mừng khác thường. Con trai đã có thể độc lập xử lý chuyện lớn của quốc gia.

" Hài nhi tham kiến mẫu hậu!" Lý Kỳ thi lễ thật thấp với mẹ.

" Hoàng nhi làm sao tới hôm nay, không phải nói ngày mai mới đến sao?" Bùi Oánh bưng mấy đĩa điểm tâm đặt ở trước mặt con trai rồi thương yêu cười hỏi.

" Hồi bẩm mẫu hậu, sáng sớm ngày mai hài nhi muốn đi thị sát đồng ruộng, có thể không rảnh tới thăm mẫu hậu. Cho nên hài nhi liền đến quấy rầy mẫu hậu trước, xin mẫu hậu thứ tội!"

Bùi Oánh lắc đầu cười nói: " Kỳ nhi thật ngốc. Con đến thăm mẹ thì mẹ vui mừng còn không còn kịp, làm sao lại trách con! Lại đây, mau ngồi xuống."

Lý Kỳ ngồi ở trước mặt mẹ. Hắn lại nghĩ tới lời Bùi Hữu nói. Có lẽ mẹ có thể biết đôi điều. Nhưng hắn lại không muốn để chuyện này quấy rầy mẹ nên không khỏi có hơi do dự.

Sự thay đổi rất nhỏ của con không thể gạt được cái nhìn của Bùi Oánh. Nàng nhìn thấy nét buồn trong mắt con trai liền quan tâm hỏi han: " Kỳ nhi. Có chuyện gì xảy ra?"

" Không có gì! Chỉ là ông trẻ hai có ý, hài nhi có thể tự mình xử lý." Trong mắt Lý Kỳ hiện lên một vẻ bối rối... Bùi Oánh thấy sự bối rối trong mắt con. Trong lòng nàng đột nhiên bắt đầu cảnh giác. Ông trẻ hai chính là Bùi Hữu. Chồng mình đi khỏi Trường An. Bùi gia cũng nhân cơ hội lợi dụng Kỳ nhi đạt tới mục tiêu gì đó. Nàng lập tức nói với cung nữ bên cạnh: " Các ngươi đều lui ra."

Đợi khi mấy đứa cung nữ lui ra. Bùi Oánh lập tức nghiêm túc truy vấn: " Con nói thật cho mẹ nghe. Bùi Hữu tìm con làm gì?"

" Buổi sáng hôm nay ông trẻ hai đến Đông Cung..."

Lý Kỳ thuở nhỏ đã e ngại mẹ, mặc dù hắn rất không tình nguyện, nhưng vẫn ấp a ấp úng mà đem những lời của Bùi Hữu nói và bàn bạc đều tâu lại cho mẹ, cuối cùng bảo: " Hài nhi gần đây nghe được một ít lời đồn, trong lòng rất lo lắng."

Nói tới đây Lý Kỳ đột nhiên ngậm miệng lại, hắn phát hiện sắc mặt mẫu thân thay đổi hẳn. Từ trong đôi mắt hiện ra không phải phẫn nộ, mà là một loại sợ hãi sâu sắc, là ánh mắt mà mười sáu năm qua hắn chưa bao giờ thấy. Trong lòng hắn bắt đầu hơi căng thẳng, chẳng lẽ Bùi Hữu muốn tạo phản sao?

Giờ phút này Bùi Oánh đã bị sợ đến ngây người, Bùi gia vì để giữ lại ruộng đất không ngờ lại muốn phế Hoàng thượng, lập Thái Tử làm Tân Đế. Quả thực nàng không thể tin được đây là sự thật. Nàng ngây người nhìn ra ngoài đại điện, một loại cảm giác sợ hãi mười mấy năm qua chưa bao giờ có tràn ngập toàn thân, trong mỗi một tấc da thịt của nàng. Tại sao Bùi gia có thể ngu xuẩn như vậy, đây không chỉ sẽ đẩy Bùi gia vào hoàn cảnh vạn kiếp không phục, còn có thể làm cho mình và con trai chôn cùng bọn họ. Bùi Oánh thật sự hiểu rất rõ chồng, hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cuối cùng đi lên ngôi cửu ngũ, không biết trải qua bao nhiêu đấu tranh và chém giết mới đến được. Ngay cả Thôi Viên cùng cha mình cũng không phải đối thủ của hắn, Nhị thúc lại tính toán lật đổ hắn. Bùi Oánh đột nhiên có cảm giác muốn khóc, Nhị thúc, làm sao người có thể ngu xuẩn như thế!

Nàng lập tức đứng lên nói với con trai: " Mẹ muốn đi tới Bùi gia một chuyến, con lập tức sai người triệu hồi Hàn Tướng Quốc đến. Chuyện này nhất định phải thương lượng cùng Hàn Tướng Quốc, ngàn vạn lần không thể nghe lời của Bùi Hữu, con nhớ không?"

Lý Kỳ gật đầu " Hài nhi ghi nhớ."

Bùi Oánh cũng không còn kịp thu dọn nữa, nàng lập tức hạ chỉ chuẩn bị phượng giá rồi liền vội vã đi ra ngoài cửa. Khi đi tới cửa nàng lại không yên lòng bàn dặn dò con trại lại một lần nữa " Con nhất định phải nhớ kỹ, ngoại trừ nghe Hàn Tướng Quốc nói, những người khác ai nói cũng không thể nghe. Nếu không mẹ con chúng ta chết không có chỗ chôn."

" Xin mẫu hậu yên tâm, hài nhi thật sự ghi nhớ." Xuất cung đòi hỏi bên tiếp đãi cẩn thận nên phải trải qua thời gian dài chuẩn bị trước đó. Cũng giống như Viên Phi trong Hồng Lâu Mộng về thăm nhà vậy. Nhưng đó chỉ là quy định cho tình trạng bình thường. Những lúc phát sinh có chuyện xảy ra thì hậu cung cũng có thể tạm thời xuất cung. Tình huống hôm nay của Bùi Oánh cũng là như vậy. Sau giờ ngọ, ba trăm kỵ binh thị vệ cung đình hộ vệ Hoàng hậu nương nương phi nhanh ra khỏi Đại Minh Cung. Nhưng khi bọn họ ra đến Tả Ngân Thai Môn thì lại bị Vũ Lâm Quân ngăn cản.

" Đại Tướng quân có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được ra khỏi Đại Minh Cung."

Giáo Úy hộ vệ phượng giá giận dữ, hắn lớn tiếng quát: " Khốn kiếp! Đây là phượng giá của Hoàng hậu nương nương, các ngươi cũng dám cản sao?"

Mấy chục tên binh lính canh cửa nơm nớp lo sợ vội vàng cầu khẩn: " Đây là Đại Tướng quân hạ nghiêm lệnh, chúng ta không dám cãi lời."

Lúc này Bùi Oánh vén màn xe nói với bọn lính: " Ta cũng không làm khó dễ các ngươi, đi gọi tướng quân đang trực của các ngươi tới đây, Bổn cung tự nói với ông ta."

*****

Chỉ chốc lát, Trung Lang Tướng Tần Ngọc đang trực vội vã chạy tới, hắn quì một gối bẩm: " Thần khấu kiến Hoàng hậu nương nương."

Bùi Oánh sầm mặt xuống liền nói: " Tần Tướng quân, Hoàng thượng từng hạ ý chỉ. Hậu cung tần phi có chuyện khẩn cấp thì trước tiên có thể rời cung sau khi bẩm báo, Bổn cung hôm nay có chuyện quan trọng muốn đi, vì sao không cho phép ta đi ra ngoài? Chẳng lẽ ý chỉ của Hoàng Hậu có thể không cần nghe sao?"

Tần Ngọc cực kỳ khó xử. Hôm qua đại tướng quân Lý Tô đặc biệt hạ quân lệnh, bất luận kẻ nào không được tùy ý ra vào hậu cung. Mặc dù hắn cũng cảm thấy nghi hoặc, nhưng lệnh Đại Tướng quân làm bọn hắn không dám không nghe liền giữ nghiêm các cửa. Mặc dù quân lệnh nghiêm minh, nhưng Bùi Oánh cũng không giống như vậy. Không chỉ bởi vì nàng là Hoàng Hậu Đại Đường, dưới một người, trên vạn người. Quan trọng hơn là trong quân nàng có được uy tín rất cao. Nhất là trong một nhóm lão binh đi theo Trương Hoán giành chính quyền, mỗi người đều cực kỳ kính trọng đối với nàng.

Tần Ngọc do dự hồi lâu. Người khác có thể ngăn lại, nhưng Hoàng hậu nương nương không thể. Đây là ý chỉ của bệ hạ. Hắn đột nhiên cắn răng một cái, vẫy tay hạ lệnh: " Cho đi!"

Đội kỵ binh hộ vệ loan giá lao ra Tả Ngân Thai Môn nhanh chóng chạy về hướng phường An Nghiệp.

Phường An Nghiệp là phủ đệ của Bùi Hữu. Từ khi Bùi Hữu đảm nhiệm chức Gia chủ Bùi gia, phủ dòng họ của Bùi gia tại kinh liền từ phủ Bùi Tuấn chuyển tới phủ đệ Bùi Hữu. Mỗi tháng tộc hội đều cử hành ở chỗ này. Giờ phút này, Bùi Hữu đang cùng Lý Kiều thương lượng một số việc quan trọng trong kế hoạch. Ngày mai chính là thời gian bọn họ phát động kế hoạch Tân Hoàng. Về thời gian mặc dù có hơi vội vàng, nhưng ngày kia thì Hàn sắp sửa quay về Trường An, bọn họ không cách nào lại thong dong bố trí.

Đang lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập. Quản gia gần như là chạy sấp ngửa tới bẩm báo " Lão gia, người trong cung mới đến thông báo, Hoàng hậu nương nương sắp sửa đến phủ đệ."

" A!" Bùi Hữu vụt đứng lên, lão lập tức liền phản ứng ngay. Đây nhất định là Lý Kỳ không giữ miệng đã nói cho Bùi Oánh. Thằng nhãi này, mệt cho mình luôn miệng dặn dò nó! Bùi Hữu có hơi e dè đối với sự quyết đoán của Bùi Oánh. Nhưng mà Bùi Hữu lập tức liền ổn định tâm thần. Ngày mai sẽ hành động, Bùi Oánh dù có thái độ kiên quyết như thế nào cũng không làm nên chuyện gì, may lắm thì nói được mấy câu không rõ ràng. Đợi lát nữa chỉ cần thề thốt phủ nhận cho xong việc. Lão vội vàng ngăn Lý Kiều đang muốn đứng lên, trầm giọng nói: " Không ngại, chúng ta tiếp tục thu xếp chuyện cho xong, cứ để nàng chờ một lát."

Lão lập tức sai người gọi con trưởng là Công Bộ Viên Ngoại Lang Bùi Hi tới, hạ lệnh: " Con thay cha đi ra nghênh đón Hoàng hậu nương nương, mời nàng tạm tới nhà sau nghỉ ngơi. Nói cho nàng là cha đi ra ngoài, đợi lát nữa quay về gặp nàng."

Bùi Hi đồng ý một tiếng liền vội vã đi. Bùi Hữu lại sai người đi nhắc vợ cũng ra cửa nghênh đón. Lúc này mới đóng cửa thư phòng lại, tiếp tục bí mật bàn bạc kế hoạch ngày mai cùng Lý Kiều.

Chả mấy chốc, phượng giá của Bùi Oánh chậm rãi đến trước cửa phủ Bùi Hữu. Nàng nhẹ nhàng vén một góc màn xe, thấy trước bậc thang đang có một chiếc xe ngựa lộng lẫy khác thường đỗ, bên cạnh còn có mấy chục tên thị vệ, xem ra Bùi Hữu đang có khách.

Lúc này Bùi Hi bước nhanh tới đón chào " Thần Bùi Hi cung nghênh Hoàng hậu nương nương!"

Bùi Oánh nhìn qua Bùi Hi rồi thản nhiên hỏi: " Nhị thúc có ở trong phủ không?"

" Sáng sớm nay cha đi chùa Hưng Thiện, thần đã phái người đi tìm. Xin nương nương trước vào bên trong nghỉ ngơi một chốc."

" Thật không?" Bùi Oánh liếc mắt qua cỗ xe ngựa kia, âm thầm cười lạnh một tiếng liền nói: " Ta chờ Nhị thúc chỉ chốc lát, xin chuyển lại thúc. Hôm nay ta đây lấy thân phận con gái Bùi gia tới chơi, có mấy câu muốn hỏi thúc một chút."

Lúc này, vợ Bùi Hữu cùng con dâu cũng đi ra đón tiếp, Bùi Oánh xuống xe ngựa liền cùng Tiền thị đi vào bên trong. Nàng đi đi đến từ đường của Bùi gia bái tế linh vị cha mình, lại ngồi đó hàn huyên một hồi cùng Tiền thị về việc nhà. Ước chừng một khắc canh giờ sau, Bùi Hữu vội vã chạy tới thi lễ tạ tội với Bùi Oánh " Thần không biết nương nương hôm nay đến, khiến nương nương mất công chờ, xin thứ tội!"

Bùi Oánh hơi khoát tay chặn lại, rồi nói nhẹ nhàng khác thường: " Nhị thúc không cần tự trách. Chỉ trách ta hôm nay tới mà không có thông báo gì trước. Ngoài ra, ta cũng thuận tiện bái tế linh vị của cha nên cũng không phải chờ lâu."

Ngừng một lát, Bùi Oánh lại nói: " Hôm nay ta còn có mấy câu muốn hỏi Nhị thúc. Hy vọng Nhị thúc không trả lời miễn cưỡng."

Nụ cười trên mặt Bùi Hữu cũng đã biến mất, ông ta đứng thẳng người nghiêm nghị hỏi: " Nương nương đến là vì việc ruộng đất Bùi gia?"

Bùi Oánh khẽ hừ một tiếng rồi nói: " Ta đã nói rồi, việc ruộng đất Bùi gia ta sẽ không hỏi đến. Ta chỉ muốn hỏi một câu, buổi sáng Nhị thúc nói với Kỳ nhi là có ý gì?"

" Nói sáng nay?" Bùi Hữu vẻ mặt ngơ ngẩn, ông ta không hiểu lắc đầu " Thần không hiểu nương nương đang nói điều gì, sáng nay thần nói rất nhiều với Thái Tử điện hạ. Có nhiều điều ngay cả chính mình đều không nhớ được."

" Ta đây nhắc nhở thúc, chính là muốn Kỳ nhi thay cho phụ hoàng của nó." Giọng điệu Bùi Oánh đột nhiên trở nên nghiêm nghị " Nhị thúc không muốn nói với ta là thúc tuyệt không có nói những lời này chứ!"

Tiền thị đứng bên cạnh cũng bị làm cho sợ hãi. Cho dù là bà ta kiến thức nông cạn, những cũng hiểu rõ ràng ý tứ những lời này của Bùi Oánh. Bà ta kinh hãi nói " Lão gia, người cũng không nói lời này đó chứ!"

" Đạo nữ tắc sao cho nói xen lời người ta làm gì, bà đi vào buồng trong cho ta." Bùi Hữu hung hăng trợn mắt nhìn vợ, Tiền thị sợ đến nơm nớp lo mà đi vào nhà.

Bùi Oánh thấy sắc mặt Nhị thúc biến đổi liền lạnh lùng hỏi: " Nói như vậy là Nhị thúc đã thừa nhận?"

Bùi Hữu chắp tay thở dài một cái rồi nói: " Không sai. Thần thừa nhận đã nói những lời này. Nhưng mà đó chỉ là một câu nói khi tức giận, vốn ý của thần là muốn để cho Thái Tử điện hạ ban chỉ miễn trưng thu ruộng đất của Bùi gia. Oánh nhi không biết, mắt thấy Bùi gia chúng ta sẽ bị hủy vì thực danh chế ruộng đất này. Hãy nhìn tóc Nhị thúc, vì chuyện này mà lo âu đến bạc trắng."

Bùi Oánh không nói gì, hồi lâu sau nàng mới nói nhỏ: " Đêm trước khi Bệ hạ đi, ta đã hỏi ngài có thể chỉ dẫn cho Bùi gia chúng ta một con đường sống hay không. Ngài nói Bùi gia chúng ta có thể bỏ tiền lập công xưởng lớn, còn có thể đóng thuyền biển đi Đại Thực buôn bán lớn."

Nàng nói còn chưa dứt lời, Bùi Hữu liền khoát tay cắt đứt. Lão khinh thường nói: " Lại bảo Bùi gia chúng ta đi làm thương nhân, Oánh nhi mà cũng có thể nói như vậy sao?"

" Nhưng Nhị thúc cho dù như thế nào cũng không nên bảo Kỳ nhi thay thế phụ hoàng của nó. Nhị thúc làm quan vài thập niên, không thể ngay cả điều này mà không biết được!"

Bùi Hữu ha ha cười một tiếng " Bùi Hữu ta làm gì mà có khả năng phi thường như vậy, có thể làm cho bệ hạ xuống đài? Chỉ là phanfn àn vớ vẩn thôi, Oánh nhi cần gì phải cho là thật?"

" Tốt lắm, ta hy vọng đó chỉ là một câu nói đùa của Nhị thúc, sau khi trở về ta sẽ bảo Kỳ nhi quên chuyện này đi." Vừa nói, Bùi Oánh đứng lên, vừa đi ra phía ngoài nàng vừa nói: " Ta chỉ tạm thời xuất cung nên không tiện ở lại lâu bên ngoài. Ta đi về đây."

Hòn đá trong lòng Bùi Hữu rơi xuống đất, lão vội vàng đưa Bùi Oánh ra cồng chính. Bùi Oánh lên phượng giá lại phát hiện chiếc xe ngựa vừa rồi đã không thấy. Nàng không nói gì thêm, chỉ hạ lệnh một tiếng " hồi cung", xe ngựa liền lộc cộc rời khỏi Bùi phủ.

Bên trong xe ngựa, sắc mặt Bùi Oánh liên tục biến đổi. Mặc dù Bùi Hữu chỉ nói phớt qua, nhưng Bùi Oánh cũng không bị ông ta nói đùa như vậy làm cho mê hoặc. Nàng biết cho tới bây giờ Nhị thúc đều là nổi tiếng vì cẩn thận, bảo thủ, nên tuyệt đối sẽ không nói ra việc thay thế Hoàng thượng trước mặt thái tử làm trò đùa. Lâm vào đường cùng, ông ta sẽ bí quá hoá liều mà làm những hành vi cực đoan. Bùi Oánh tin tưởng Bùi Hữu quả thật là cố tình ủng hộ Thái Tử lên ngôi. Hơn nữa bọn họ đã hành động, chồng mình vắng mặt ở Trường An chính là thời cơ tốt nhất của bọn họ.

Ra khỏi phường An Nghiệp, Bùi Oánh đột nhiên vén màn xe hỏi Chấp Qua Giáo Úy đang hộ vệ bên ngoài cửa sổ: " Triệu Giáo Úy, vừa rồi cỗ xe ngựa kia là của ai, các ngươi nhìn thấy ai lên xe ngựa chứ?"

" Hồi bẩm nương nương, là Tông Chính Tự Khanh Lý Kiều. Thần thấy tận mắt ông ta lên xe ngựa, hành động cực kỳ bí hiểm."

Lý Kiều. Bùi Oánh nao nao, chẳng lẽ ông ta cũng tham gia hành động phản đối chồng mình sao? Nàng đột nhiên lại nghĩ tới sự khác thường khi ra cửa cung. Lúc này trong lòng Bùi Oánh bất chợt sinh ra một ý niệm trong đầu, Tả Vũ Lâm Quân Đại Tướng quân Lý Tô không phải là con của Lý Kiều sao? Mặt của nàng thoáng chốc trở nên trắng bệch, nàng hoàn toàn nghĩ thông suốt. Đám người Bùi Hữu bọn họ đã nắm Vũ Lâm Quân trong tay, Vũ Lâm Quân nghiêm ngặt khống chế cửa cung nói rõ bọn họ rất có thể đã phát động chính biến trong một hai ngày tới.

reakNewLine]>


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-340)


<