← Hồi 271 | Hồi 273 → |
Bùi Oánh trầm tư một lát liền nói: " Ngươi bảo Chu công công dẫn ngươi đi ra đằng trước tìm lão gia, không! Tìm Hoàng thượng. Ngươi nói cho Hoàng thượng, xin người sau khi tan triều thì đến chỗ này của ta. Ta có lời muốn nói với người."
" Vâng! Phu nhân." Tiểu nha hoàn thi lễ liền bước nhanh đi.
Tâm thần Bùi Oánh có hơi không tập trung, nàng ăn vài miếng cơm liền đặt bát xuống. Nàng lại đứng dậy đi sang gian bên cạnh thăm con gái đang ngủ say. Đứa bé đang ngủ say nên ngáy khò khò rất nhỏ. Bùi Oánh trìu mến sửa lại chăn cho con, lại hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nó. Nàng căn dặn nhũ mẫu vài câu, lúc này mới trở lại trong phòng mình.
Vừa mới vào phòng, tiểu nha hoàn Yên Hồng đã trở về, Bùi Oánh đột nhiên có một loại cảm giác cực kỳ bất an. Nàng bình tĩnh hỏi han: " Có gặp Hoàng thượng không?"
Yên Hồng có hơi khó mở miệng, hồi lâu mới bất đắc dĩ thưa: " Nô tỳ tìm được Chu công công, nhưng ông ta nói cho tiểu nhân biết Hoàng thượng đã đến chỗ phu nhân Xuân Thủy để ngủ."
Bùi Oánh rốt cục ngây dại, mảnh lụa trong tay bồng bềnh rơi xuống đất " Phu nhân!" Mấy đứa tiểu nha hoàn liền bước lên phía trước hô nhỏ.
Bùi Oánh đỏ mắt, nàng vội vàng khoát khoát tay rồi khom lưng nhặt mảnh lụa lên mà nói có hơi nức nở: " Ta không sao, các ngươi đi thôi! Mang Kỳ nhi đi ngủ."
Mấy đứa nha hoàn thiết thân có vẻ hiểu rõ điều gì nên đều tự đưa mắt ra hiệu rồi lặng lẽ lui xuống. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Bùi Oánh ngơ ngác ngồi ở đầu giường. Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng cứ ngồi ngẩn ngơ như vậy, nàng đang nhớ lại chuyện cũ lúc ban đầu mới quen biết Trương Hoán.
" Ngươi đang cầu xin thần Vị Hà phù hộ cho trúng khảo khoa cử sao?"
Khi đó nàng mới quen Trương Hoán, bị đao pháp và phong cách của hắn làm cảm phục. Nàng nói mềm mại, dùng lụa mỏng che mặt, màn sương mù mông lung che dấu sự vui sướng trong mắt nàng.
" Buổi sáng làm kẻ đọc sách, hoàng hôn bước lên đường thiên tử. Đây vẫn luôn là khát vọng của người đọc sách. Trước mặt dòng sông mẹ đã thai nghén các triều Tần Hán Tùy Đường, ta há có thể không hi vọng nó bảo hộ sao?"
Khi đó trước sau thì trong lòng hắn vẫn đề phòng nàng. Với thái độ hoàn toàn lãnh đạm, đối với lý tưởng của nàng nguyện là thân nam nhi thì hắn cũng không quan tâm. Hắn xoay người muốn đi thì nàng vội vàng gọi hắn lại.
" Đêm qua luận võ, ta còn không biết tên của ngươi. Ngươi có thể nói cho ta biết chăng?"
" Tại hạ là sĩ tử Thái Nguyên Trương Khứ Bệnh, cũng xin hỏi quý tính của tiểu thư?"
Bất tri bất giác, nước mắt đã chảy đầy khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Oánh. Nàng từ từ đi tới phía trước cửa sổ, nhìn những đốm sáng trong trời đêm đầy sao, một vầng trăng cô độc rải những chùm sáng bạc khắp Cửu Châu. Trong lòng nàng đau đớn dường như bị dao đâm, nàng ngửa đầu điên cuồng hô to với bầu trời đêm yên lặng: " Khứ Bệnh, tại sao? Tại sao chàng phải đối với thiếp như vậy. Rốt cuộc là thiếp làm sai chỗ nào!"
Dương Xuân Thủy nằm mơ cũng không nghĩ tới Trương Hoán lại đến thăm nàng đầu tiên. Mặc dù đây là chuyện nàng ước mơ tha thiết, nhưng trong lòng nàng cũng biết rõ, nếu như hôm nay thật sự để Trương Hoán ở lại chỗ nàng thì sau này Bùi Oánh cũng sẽ không tha thứ nàng. Trong lòng Dương Xuân Thủy cực kỳ mâu thuẫn, cự tuyệt thì lại e sợ khiến chồng tức giận với nàng, nhất là khi dục vọng nam nhân không được thỏa mãn. Loại căm tức này thì nàng khó có thể chịu đựng, nói không chừng nàng sẽ trở thành người đầu tiên vào lãnh cung. Một mặt nàng suy nghĩ miên man, một mặt thu xếp cơm chiều cho Trương Hoán, nghĩ rằng biện pháp tốt nhất chính là sau khi thỏa mãn hắn thì khuyên hắn đến chỗ Đại tỷ. Có lẽ đây sẽ là biện pháp vẹn toàn đôi bên.
Nhưng ngoài dự liệu của Dương Xuân Thủy chính là Trương Hoán cũng không căng thẳng khẩn cấp nghĩ đến loại chuyện này, mà chỉ im lặng uống hết chén nọ tới chén kia, cũng không hề nói chuyện cùng nàng. Dương Xuân Thủy đột nhiên có hơi thương xót cho chồng, nàng biết chỉ khi hắn đau đớn cực độ thì hắn mới có thể trở nên như vậy. Năm đó lúc Thôi Ninh rời nhà mà đi thì hắn cũng từng đau khổ như vậy.
" Lão gia, để thiếp thân đến hầu hạ người đi!" Dương Xuân Thủy hơi đỏ mặt, nhưng nàng vẫn lấy hết dũng khí nói ra. Nếu như để chồng có thể phát tiết nỗi khổ ra thì có lẽ trong lòng hắn sẽ dễ chịu hơn. Nàng không nghĩ tới ngoại trừ thân thể mình ra thì còn có gì có thể an ủi chồng.
" Ta tới hỏi nàng." Giọng của Trương Hoán có hơi khàn khàn, trong đôi mắt tỏa ra một loại đau đớn cực kỳ sâu sắc " Nàng nói thật cho ta biết, sau khi phát sinh án ám sát thì Bùi Oánh có đi tìm nàng không? Nếu có thì nàng ta nói cái gì?"
Ánh mắt đau khổ của Trương Hoán đột nhiên trở thành sát khí lạnh thấu xương, hắn nhìn chăm chú Dương Xuân Thủy mà gằn từng chữ: " Nàng nói thật cho ta, không được giấu diếm chút xíu gì."
Thất thần! Bỗng chốc Dương Xuân Thủy đột nhiên hiểu rõ dụng ý thật sự của Trương Hoán khi tìm đến nàng. Hắn tới là vì án ám sát kia, hơn nữa hắn lại còn nghi ngờ Đại tỷ, điều này sao có thể! Như thế nào có thể là Đại tỷ, trong khoảnh khắc Dương Xuân Thủy lại ngây ra. Nhưng chỉ trong chốc lát nàng liền tỉnh táo lại mà liên tục xua tay rồi nói: " Không có! Tuyệt đối không có, Đại tỷ trước sau vì điều này mà tan nát lòng. Hơn nữa, sau khi Nhị tỷ bị thương thì đều là do Đại tỷ tới chăm sóc. Làm sao có thể là do Đại tỷ gây nên. Lão gia, ai thì chàng cũng có thể hoài nghi, chỉ không thể hoài nghi Đại tỷ."
Trương Hoán gắt gao nhìn chăm chú Dương Xuân Thủy, mặc dù nàng giải thích cũng không thể nói rõ vấn đề gì, nhưng ít ra cũng không để hắn nghe thấy chuyện đáng sợ nhất. Vậy chuyện này còn cần cân nhắc lại. Một hồi lâu, rốt cục hắn thở phào một hơi, nhìn ra được thân hình của hắn có hơi buông lỏng, giống như sự nhẹ nhõm sau một lần trải qua thi học kỳ. Hắn cười rồi xiết mạnh thân hình của Dương Xuân Thủy một cái, thấp giọng cười nói: " Đa tạ giải thích của nàng, hy vọng nàng cũng có thể sớm sinh cho ta một kỳ lân."
Dứt lời, hắn nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, lại cầm lấy trang phục muốn đi, Dương Xuân Thủy luống cuống tinh thần." Lão gia, người muốn đi đâu? Đã muộn thế này."
" Ta đi xem qua Bình Bình và Thôi Ninh, ngày mai ta lại đến chỗ nàng." Trương Hoán mặc áo ngoài vào rồi bước nhanh đi.
Dương Xuân Thủy nhìn bóng lưng của hắn biến mất trong bóng đêm mà ánh mắt dần dần sáng lên, nàng trở về phòng bắt đầu vắt óc suy nghĩ biện pháp sinh con.
Phòng của Bình Bình ở cách chỗ Dương Xuân Thủy khá xa, gần như là một cái ở đầu cung, một cái ở cuối cung. Đi ước chừng một khắc thì Trương Hoán tới phòng bệnh của Bình Bình. Trong phòng rất yên tĩnh, trước cửa có mấy đứa tiểu nha hoàn đang thì thầm nói nhỏ. Đột nhiên thấy có người đến làm mấy đứa nha hoàn vội vàng đứng lên, khi người mới tới đến gần thì mới phát hiện đúng là lão gia. Bọn họ vừa muốn chào hỏi thì Trương Hoán " xuỵt!" một tiếng, hắn phát hiện nha hoàn thiết thân Yên Hồng của Bùi Oánh cũng ở trong đó.
" Phu nhân cũng đang ở đây à?"
Yên Hồng liền bước lên phía trước hành lễ rồi bẩm báo: " Phu nhân đến thăm Bình cô nương. Hiện đang ở bên trong."
Trương Hoán khẽ gật đầu rồi bước nhanh tới phòng. Mới vừa đi đến cửa phòng lại thấy màn cửa vén lên. Đúng lúc Bùi Oánh từ trong buồng đi ra. Bỗng chốc thấy được Trương Hoán làm trong đôi mắt nàng hiện lên một sự kích động, nhưng lập tức lại ảm đạm đi. Vì chồng không đến tìm chính mình.
" Chàng đến thăm Bình Bình sao?" Bùi Oánh có hơi mờ mịt. Nàng không biết nên nói điều gì cho phải.
Trương Hoán yên lặng gật đầu." Hôm qua ta mới biết trong nhà đã xảy ra chuyện. Đại tỷ cũng giấu ta chuyện này."
" Cũng may Thôi Ninh cùng con cái đều vô sự "
Bùi Oánh cố gắng cười nói: " Thầy thuốc nói tính mạng Bình Bình đã không lo, cuối cùng là giành về một mạng."
" Đúng vậy! Mạng của nàng ta thực là tốt, ngay cả Diêm vương đều sợ nàng ấy." Trương Hoán cũng cười khan một tiếng mà nói.
Sau đó, hai người đều không tìm được lời nên không khí hơi có vẻ xấu hổ. Bùi Oánh đột nhiên cúi đầu mà nói khổ sở khác thường: " Thật xin lỗi! Khứ Bệnh, là thiếp không chăm sóc tốt cho người nhà." Trương Hoán yên lặng nhìn chăm chú vợ mình, nhìn thân hình gầy gò cùng bả vai yếu ớt của nàng. Hắn nghĩ chính mình quanh năm chinh chiến ở bên ngoài, gần như chưa bao giờ hỏi đến chuyện trong nhà. Tất cả mọi chuyện đều đè nặng trên đôi vai gầy guộc ở trước mắt này. Nàng không chỉ phải chăm sóc già trẻ một nhà, còn phải thay mình quan tâm người nhà tướng sĩ. Nhà nào có việc kết hôn, trong nhà nào có người già qua đời, nàng đều phải quan tâm đến từng việc. Lại còn phải động viên đám phụ nữ may áo khâu giày cho các tướng sĩ nơi tiền tuyến. Tất cả những việc này chưa bao giờ nàng than thở với mình lấy một tiếng, mà chính mình lại vẫn còn hoài nghi nàng.
Tám năm, tình vợ chồng tám năm liền dễ dàng bị một nhát kiếm đâm tới phá hoại như vậy sao? Trong lòng Trương Hoán đột nhiên cảm thấy một loại áy náy mãnh liệt, như thể nghe thấy một âm thanh đang hung hăng trách cứ hắn, ngươi thật là một thằng khốn! Liền ngay cả người có tình cảm chân thành nhất bên cạnh mình còn hoài nghi, ngươi vẫn còn là nam nhân sao?
Trương Hoán có hơi cay mũi, hắn xúc động ôm ghì vợ vào trong ngực, gắt gao ôm chặt nàng mà nói run rẩy bên tai nàng: " Oánh nhi, ta là thằng khốn, ta lại..."
*****
Bùi Oánh đột nhiên đưa tay che miệng hắn lại, nàng ngẩng đầu lên, trong dòng lệ tràn ngập niềm vui được chồng thương yêu. Nàng cảm nhận được sự hối hận vô bờ của chồng phát ra từ nội tâm. Tất cả tủi thân cùng u oán vào giờ khắc này đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nàng chân thành nói với Trương Hoán: " Kỳ thật thiếp biết, chàng có hơi hoài nghi là thiếp bố trí thích khách. Thiếp không trách chàng, vụ ám sát lần này xác thật rất kỳ dị, hiển nhiên là bố trí tỉ mỉ. Nhưng mà thiếp cam đoan với chàng tuyệt đối không phải là thiếp!"
Trương Hoán thắm thiết ôm vợ vào trong ngực, hắn khe khẽ thở dài một hơi " Cho dù là ai, nàng đều là Hoàng Hậu có tình cảm chân thành nhất của trẫm."
Bùi Oánh đột nhiên hiểu rõ ý tứ của Trương Hoán, trong lòng nàng cũng nổi lên sự nghi ngờ nặng nề." Chẳng lẽ chuyện này thật sự là Bùi gia làm chăng?"
Càng nghĩ càng thấy điều này rất có thể, bên cạnh mình không ít người đều là từ xuất thân từ Bùi gia. Bùi gia mua được bọn họ thật sự rất dễ dàng, cho nên thích khách mới có thể quen thuộc tình hình trong phủ như vậy. Rất có thể là người Bùi gia sợ con của Thôi Ninh uy hiếp đến ngôi vị Thái Tử của Kỳ nhi. Cho nên mới gấp gáp vào lúc mình hãy còn chưa tiến cung, mà hạ thủ đúng lúc thừa dịp Trương Hoán gây ra sự kiện Giang Đô tại Giang Đô khiến cho quan lại oán thán đang sục sôi.
Bùi Oánh âm thầm hạ quyết tâm, chuyện này nếu như thật sự là Bùi gia gây nên thì cho dù chồng mình không truy cứu, nàng cũng tuyệt không dễ dàng tha cho.
Nghĩ vậy, Bùi Oánh nhẹ nhàng đẩy Trương Hoán ra, chỉ chỉ vào buồng mà nói nhỏ: " Bình Bình rất đáng thương, chàng nên quan tâm tới nàng ta nhiều hơn đi! Tối nay cứ ở chỗ này cùng nàng ấy."
" Đại tỷ, ai đáng thương!" Từ trong buồng đột nhiên vọng đến âm thanh bất mãn oán hận của Bình Bình " Này! Hai người các ngươi đều là vợ chồng lâu năm, vẫn còn chàng chàng thiếp thiếp ở chỗ này của ta. Thực sự coi ta là khúc gỗ sao?"
" Nha đầu chết tiệt kia. Lỗ tai thật sự là thính." Bùi Oánh hạ giọng cười mắng một câu, lập tức đẩy chồng ra " Mau đi đi! Nếu nha đầu ngốc này mà ngay cả Diêm vương đều sợ thì thiếp càng không đùa nổi."
Bùi Oánh vừa muốn đi, Trương Hoán lại giữ nàng lại rồi nói cực nhỏ vào bên tai nàng: " Tối nay ta sẽ đến chỗ nàng."
Bùi Oánh đỏ mặt lên, nàng yêu kiều liếc mắt nhìn chồng một cái rồi xoay người liền đi. Hiểu lầm đã qua, Trương Hoán tràn ngập sự vui sướng nhẹ nhõm. Hắn cười cười đi tới phòng của Bình Bình rồi ho một tiếng " Sư muội, ta có thể vào không?"
" Chờ một chút!" Giọng của Bình Bình có hơi bối rối, nàng lục đà lục đục không biết làm chuyện gì, qua hồi lâu mới nói: " Ngươi vào đi!"
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc dìu dịu, Bình Bình nằm ở trên giường đang dúi dưới gối đầu một chiếc lược. Trương Hoán làm ra vẻ không nhìn thấy, hắn ngồi trên chiếc đôn gấm bên cạnh giường Bình Bình đánh giá nàng tổng thể chỉ chốc lát rồi mỉm cười bảo: " Để nàng nằm bất động ở trên giường vài ngày thì thật sự là làm khó nàng."
" Lần này nếu dám buông thả bản thân." Bình Bình nói có hơi chán nản: " Thầy thuốc nói ta nếu như lại để vết thương vỡ toang một lần nữa thì mạng nhỏ thật sự mất luôn."
Trương Hoán do dự một lát liền chân thành nói với Bình Bình: " Lần này thật sự là may mà có nàng."
" Ngươi vẫn còn khách sáo với ta làm gì." Bình Bình ngượng ngùng xua tay cười nói: " Vả lại ta cũng muốn giữ lại mạng nhỏ của mình, cửa sổ đều bị hai vị kia bịt kín, ta muốn trốn cũng không trốn thoát."
Trương Hoán chấn động trong lòng, có lẽ từ chỗ Bình Bình có thể nắm được đầu mối gì đó cũng không chừng. Tinh thần hắn phấn khởi liền vội vàng hỏi: " Nàng còn nhớ rõ tình hình lúc đó sao?"
Nhắc tới chuyện thích khách, mặt Bình Bình lập tức sầm xuống. Vừa rồi Trương Hoán đối thoại cùng Bùi Oánh thì âm thanh tuy nhỏ, nhưng nàng lại nghe được rõ ràng. Nàng cũng đã hiểu ý của Trương Hoán, không ngờ hắn hoài nghi Đại tỷ bày ra ván cờ. Mặc dù Trương Hoán đã ân hận, nhưng điều đó vẫn canh cánh trong lòng hắn. Có một số việc nàng biết rõ trong lòng, nhưng lại không muốn nói ra. Cho nên khi Ty Nội Vụ điều tra chuyện này hỏi nàng thì nàng ra sức che giấu một số chi tiết.
Nhưng hiện tại Trương Thập Bát lại hoài nghi chính vợ cả của mình nên có một số điều nàng không thể không nói.
" Trước kia cha đã nói cho ta, phàm là người lên làm hoàng đế thì đa số là người cô đơn. Bởi vì hắn lo lắng người khác đoạt mất địa vị, cho nên cả ngày hoài nghi này, hoài nghi kia. Ngay cả vợ con của mình đều không tin, kết quả cuối cùng bị chúng bạn xa lánh, cả đời đều sống trong cô độc. Vốn ta chỉ như là nghe cha giảng chuyện xưa, không nghĩ tới Trương Thập Bát nhà ngươi lại làm hoàng đế Đại Đường. Ta đang suy nghĩ, ngươi từ nhỏ chính là người trọng tình trọng nghĩa, lời của cha nói hẳn là không bao gồm ngươi. Nhưng không nghĩ tới hôm nay mới lạnh lòng, thì ra ngươi cũng không phải ngoại lệ."
" Nhưng ta đã..." Trương Hoán khẩn cấp muốn biện hộ cho mình, Bình Bình lại cả giận nói: " Ngươi không được ngắt lời ta!"
Trương Hoán bất đắc dĩ, đành phải dằn lòng tiếp tục nghe nàng giảng tiếp " Ta cũng biết ta không thông minh bằng các ngươi, từ nhỏ liền dường như thiếu tuệ căn, chuyện gì cũng không để ở trong lòng. Nhưng đó cũng tuyệt không nói là ta không rõ lí lẽ. Mấy năm nay ta đi qua rất nhiều địa phương, bất kể là Lũng Hữu hay Thục Trung, hoặc là Tương Dương Quan Trung, tất cả dân chúng đều tán tụng ngươi là mưu lợi cho dân, lòng dạ gắn liền với trăm họ thiên hạ. Nói thật, nghe được bọn họ tán tụng mà ta cũng cảm thấy kiêu ngạo. Đây là nguyên nhân thực sự mà ta quyết định vẫn luôn đi theo ngươi. Ta muốn giám sát ngươi, muốn lúc nào cũng nhắc nhở ngươi không nên làm việc hại dân. Nhưng hiện tại ngươi lại hoài nghi người vợ kết tóc của mình, cho dù sau đó ngươi sám hối, nhưng ngươi cũng không nên có ý nghĩ như vậy. Phải biết rằng nếu như ngay cả vợ mình mà ngươi cũng không tin nổi, vậy trong lòng ngươi làm sao còn có thể có lương tri. Đã không có lương tri thì ngươi cũng chỉ nghĩ tới các loại lợi ích, mà sẽ không thành tâm mưu lợi vì thiên hạ lê dân."
Trương Hoán yên lặng nghe Bình Bình nói, hắn không nghĩ tới Bình Bình lại có thể nói một hồi về đạo lý như vậy. Từ nhỏ hắn đã coi Bình Bình là em gái, chuyện gì cũng đều nhường nàng. Sau đó lại bởi vì nàng cô độc không nơi nương tựa, hắn liền nảy ra ý nghĩ lấy nàng làm vợ. Đó cũng mới chỉ là muốn chiếu cố nàng cả đời mà phần nhiều là xuất phát từ một loại trách nhiệm. Nhưng cho dù là tình huynh muội hay tình thân về sau, hắn cũng không bình đẳng đối đãi với Bình Bình như là một người bằng hữu, càng chưa bao giờ nghĩ tới phải đồng ý thực sự chăm chú nghe nàng nói điều gì.
Nhưng hôm nay những lời nói của Bình Bình lại khiến cho hắn giống như là lần đầu tiên biết nàng. Hơn nữa từ trong lời của nàng hắn cảm nhận được tình cảm của Bình Bình đối với hắn hoàn toàn chân thành tha thiết. Hắn vừa cảm động vừa xấu hổ, trong khoảnh khắc hắn yên lặng không nói gì.
Bình Bình thấy Trương Hoán cúi đầu không nói thì cũng hiểu chính mình nói có hơi nặng lời. Cần phải để ý tới thể diện của hắn liền chuyển đề tài: " Không phải ngươi muốn hỏi ta đêm hôm đó phát sinh chuyện gì sao? Vậy ngươi hỏi đi! Ta cũng có thể trả lời."
Trương Hoán gật đầu, ý nghĩ của cũng quay lại vụ án ám sát, hắn trầm tư một lát liền hỏi: " Ta tới hỏi nàng, lúc ấy chính xác chỉ có hai tên thích khách sao?"
" Đúng! Chỉ có hai tên, một nam một nữ, đều cục kỳ hung tàn, hơn nữa võ nghệ cao cường. Ta chỉ có thể đối phó tên nam kia. Còn nữ nhân ta liền không chú ý nổi."
Một nam một nữ? Dường như trong báo cáo của Ty Nội Vụ cũng không nhắc tới điểm này. Sự nghi ngờ trong lòng Trương Hoán càng lớn hơn. Nếu như hai người cùng nhau động thủ, hơn nữa đúng như Bình Bình nói, nàng chỉ có thể ngăn cản một người thì lỗ hổng về phương diện này liền rõ ràng. Tại sao Ty Nội Vụ không nghĩ tới?
Dường như Bình Bình biết suy nghĩ của Trương Hoán, nàng lắc đầu bảo: " Bởi vì ta không có nói thật với Ty Nội Vụ. Có một số việc ta không muốn để cho người ngoài biết."
Trương Hoán bỗng nhiên cả kinh. Hắn vội vàng truy vấn: " Là chuyện gì mà nàng không muốn để cho người ngoài biết? Nàng nói mau. Nàng vẫn còn che giấu điều gì?"
" Ta nói với người điều tra của Ty Nội Vụ, từ lúc Thích Khách vào nhà đến khi viện quân chạy tới thì cách nhau chỉ trong chốc lát. Kỳ thật sự thật không phải như vậy, khoảng cách ước chừng một chung trà, trong đó xảy ra rất nhiều chuyện quái dị mà ta cũng không nói cho bất luận kẻ nào."
Trương Hoán không ngắt lời Bình Bình, mà là lẳng lặng nghe nàng kể rõ. Bình Bình ngẩng đầu lên, dường như đang nhớ lại nửa đêm đẫm máu hôm đó " Đêm khuya hôm đó, ta ngại trong phòng nhiều muỗi quá liền chạy tới ngủ cùng Thôi Ninh. Nhưng đàn muỗi vo ve bên tai ta làm ta không ngủ được, ta liền đứng lên đánh muỗi. Đột nhiên, ta nghe thấy trong sân có một tiếng răng rắc vang lên, giống như nhánh cây bị người ta đạp gãy. Theo bản năng ta nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy hai bóng đen lao tới trước mặt. Bọn họ một kiếm chém đứt cửa sổ, đồng loạt lăn mình tới đây. Cũng may ta luôn kiếm không rời thân nên lập tức chặn bọn họ. Lúc này nhũ mẫu ôm lấy đứa bé liền chạy ra phía ngoài, nữ thích khách kia liền đuổi theo. Ta vừa hận vừa vội, vội vàng lớn tiếng gọi hai đứa nha đầu của Thôi Ninh ngủ ở gian ngoài."
← Hồi 271 | Hồi 273 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác