Vay nóng Tinvay

Truyện:Danh môn - Hồi 260

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 260: Từng bước liên hoàn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Siêu sale Shopee

Trương Hoán trịnh trọng gật đầu " Nàng yên tâm, ta tuyệt sẽ không lấy nàng ta trước Bình Bình."

Tại Nghiệp Quận đất Hà Bắc, dưới bầu trời trong xanh một con chim câu thu cánh đáp xuống đại doanh quân Đường. Sau một lát có vài người kỵ binh mang tin tức từ trong đại doanh lao nhanh ra, rồi nhằm hướng chiến trường ở phương bắc phi nhanh đi.

Hơn một tháng qua, Vương Tư Vũ dựa theo chiến lược của Trương Hoán đặt ra đã tiến hành nhiều chiến dịch quy mô nhỏ tấn công liên quân Hồi Hột, Khiết Đan. Đôi bên đều chịu thương vong. Nhưng đúng là trải qua một loạt chiến dịch mang tính thăm dò, chiến lược bố trí của quân Đường đã hoàn thành. Hai mươi ngày trước, mười lăm vạn đại quân của Hạ Lâu Vô Kỵ đã xông ra khỏi đường xuyên núi. Chỉ trong mấy ngày liền chiếm đoạt nhiều thành như Linh Thọ, Định Châu, Bác Dã, Hà Gian, chặt đứt đường lui của liên quân Hồi Hột, Khiết Đan. Lúc này Vương Tư Vũ lập tức ngừng tấn công, không hề chiến đấu với quân địch nữa, nhoáng cái đã qua mười ngày.

Đại doanh cánh phía nam của quân Đường đóng tại lân cận huyện Hàm Đan. Giữa trưa, người mang tin tức từ Nghiệp Quận rốt cục đã đến đại doanh. Người mang tin tức có quân lệnh khẩn cấp của đô đốc nên quân canh đại doanh không dám sơ sót vội vàng đưa thủ lĩnh của bọn họ đến soái trướng của Vương Tư Vũ. Giờ phút này Vương Tư Vũ đang đứng trước bản đồ lẳng lặng suy nghĩ về phương án tác chiến. Hắn vừa mới nhận được tin tức của quân thám báo rằng đêm hôm qua bên trong đại doanh quân địch vọng ra tiếng chiến mã bị giết hí thảm. Nói chung, chiến mã là sinh mệnh thứ hai của kỵ binh nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không giết. Mà hiện tại quân địch bắt đầu giết ngựa, vậy chỉ có một giải thích là quân lương của quân địch đã cạn kiệt. Khác với loạn Trung Nguyên, lần này là liên quân Hồi Hột, Khiết Đan xâm nhập xuống phía nam đã bị ngăn cản tại vùng Phạm Dương trong một thời gian. Trong khoảng thời gian ngắn này, quan lại các địa phương Hà Bắc đã tổ chức cho dân chúng đi trốn tránh, có kế hoạch đốt hủy lương thực không mang đi được. Khắp vùng Hà Bắc xuất hiện những tòa thành và nông thôn trống rỗng khiến cho thiết kỵ Hồi Hột cùng Khiết Đan sau khi xuôi nam không thu hoạch được gì nên phát sinh nguy cơ thiếu lương thực cũng là chuyện hợp lý.

Nhưng Vương Tư Vũ có lẽ không dám dễ dàng tin tưởng, hắn cùng Thác Bạt Thiên Lý đã giao chiến nhiều lần, biết rõ kẻ này xảo trá vô cùng. Mới chỉ dùng vài tiếng ngựa kêu thì không cách nào phán đoán được là quân địch đã cạn lương thực. Cho dù thật sự xuất hiện tình trạng cạn lương thực thì Vương Tư Vũ cũng sẽ không dễ dàng xuất chiến. Hắn biết rõ đạo lý binh khốn cùng tất thắng nên hắn vẫn còn chờ. Chờ đợi càng có thể chứng minh tình huống cạn lương thực đã phát sinh.

" Bẩm báo tướng quân. Quân lệnh khẩn cấp của Đô đốc đến." Ngoài cửa đột nhiên vọng vào tiếng binh lính bẩm báo.

" A!" Vương Tư Vũ lập tức đứng thẳng người rồi vội vàng ra lệnh: " Mau mau trình lên."

Một người binh lính bước nhanh vào rồi trình lên một ống thư chim câu màu đen. Thư chim câu được chứa trong ống trúc nhỏ vẫn ở trạng thái niêm phong. Chỉ ở trên thân trúc lại khắc ba chữ Vương Tư Vũ thật nhỏ, thể hiện đây là văn kiện khẩn cấp dành cho Vương Tư Vũ. Hắn nhẹ nhàng cắt đầu ống trúc. Bên trong lộ ra một tấm tơ lụa màu trắng. Nói chung nội dung thư chim câu có thể chứa được thường không nhiều lắm, ở trong phong thư mật mà Trương Hoán viết cũng rất đơn giản, chỉ có tám chữ " sớm bình Hà Bắc, mau xuống Hoài Nam".

Hoài Nam? Vương Tư Vũ ngẩn ra, nhưng hắn lập tức liền hiểu ra. Đây nhất định là Sở gia đã xảy ra chuyện, đô đốc chuẩn bị dùng vũ lực thu phục Hoài Nam. Hắn thu mật lệnh lại, nhìn sa bàn tác chiến mà bắt đầu trầm tư. Mặc dù hắn chuẩn bị chờ đợi sau khi giữa người Hồi Hột và người Khiết Đan phát sinh nội chiến thì lại tấn công qui mô. Nhưng đô đốc đã gửi thư tới đây hiển nhiên là lệnh cho hắn lập tức tiến công, kết thúc chiến sự.

Trầm tư chỉ chốc lát, Vương Tư Vũ lúc này viết một phong thư ngắn rồi hạ lệnh cho binh lính: " Lập tức đem thư này cấp tốc gửi cho Hạ Lâu tướng quân"

Ngày hai mươi tám tháng ba năm Vĩnh An thứ hai, mười vạn tinh binh Tây Lương đột nhiên xông tới đại doanh liên quân Hồi Hột, Khiết Đan. Đồng thời ngay sau đó, ở chiến tuyến phương bắc thì đại quân Hạ Lâu Vô Kỵ cũng phối hợp đại quân Vương Tư Vũ, hơn hai mươi vạn quân Đường nhằm hướng cánh quân Thác Bạt Thiên Lý phát động đợt tấn công cuối cùng.

Trường An, phương thức đối phó Sở gia vẫn còn trong thảo luận. Thôi Ngụ đề nghị phái sứ giả đi Hoài Nam đàm phán cùng Sở gia, còn Bùi Hữu thì chủ trương dành cho Sở gia nhượng bộ nhất định. Triều đình lấy văn bản hứa hẹn đảm bảo lợi ích trước mắt của Sở gia. Nhưng cho dù là Thôi Ngụ hay Bùi Hữu hoặc là các quan lớn khác, mọi người đều nhất trí nguyên tắc là không thể để vùng Giang Hoài lâm vào chiến tranh, muốn lấy phương thức hòa bình giải quyết nguy cơ Sở gia.

Sau ba ngày hội nghị, Trương Hoán vẫn luôn duy trì im lặng rốt cục đưa ra quyết định cuối cùng.

Sáng sớm tinh mơ, Sở Duy liền rời khỏi phủ đệ của mình đến chỗ làm trong Đại Minh Cung. Sở Duy chính là người năm đó theo đuổi Thôi Trữ cuồng nhiệt với. Nhưng cha hắn là Sở Hành Thủy không muốn trở thành con chó của Thôi gia nên quả quyết cự tuyệt cửa hôn nhân này. Cách đây tám năm, hắn đã sớm cưới con gái của một danh môn thế gia khác của Đại Đường là Thái Phủ Tự Khanh Phòng Tông Yển làm vợ, đã sinh ra một trai một gái. Hiện tất cả đang sống tại tư dinh của Sở gia ở Quảng Lăng. Cũng như đại bộ phận quan viên, vợ của Sở Duy ở lại quê quán chăm sóc con cái, mà ở Trường An thì có hai tiểu thiếp phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hắn. Phủ trạch của Sở gia tại Trường An nằm ở phía tây gần phường Quang Đức, cách Đại Minh Cung khá xa, vì thế Sở Duy phải khởi hành thật sớm. Hắn lên xe ngựa có hơn mười người thị vệ bảo vệ nhanh chóng nhằm hướng Đại Minh Cung phi đi

Sở Duy năm đó trúng Trạng Nguyên, sau khi nhậm chức thì từng bước một được thăng quan. Hiện đương giữ chức Thiếu Giám ở Thiếu Phủ Giám nắm quyền lớn cai quản việc đúc tiền thiên hạ. Nhưng mà mấy ngày nay trong lòng hắn hơi phiền não. Sở gia mặc dù không công nhiên đối kháng cùng triều đình, nhưng cha hắn lại cự tuyệt không trở về triều, hơn nữa lấy cớ tu sửa khơi thông đường sông để cắt bớt đi sáu trăm vạn quan tiền thuế muối và sắt của Diêm Thiết Giám. Đây không nghi ngờ là đẩy Sở gia vào thế đối lập với triều đình.

Cha mình quyết đoán vì lợi ích của Sở gia mà ương ngạnh, nhưng Sở Duy hắn thì làm sao bây giờ. Hắn vẫn còn ở Trường An dưới tầm mắt của người ta. Nếu như muốn chạy trốn thì không nói đến có thể chạy thoát được hay không, coi như có thể trốn được thì tám năm hắn hết sức chịu đựng leo đến chức Thiếu Giam liệu còn có thể giữ được sao? Vì việc này, Sở Duy thực chán chường, đêm khó ngủ mà không biết triều đình sẽ xử trí hắn như thế nào.

Xe ngựa hối hả phóng nhanh qua các phố phường. Sắc trời đã tảng sáng, trên đường đã có không ít dấu vết của những người vội vã dậy sớm. Lại còn có một vài người bán hàng rong đang gồng trên vai gánh hàng điểm tâm, bọn họ đi trên đường kèm theo tiếng rao hàng vang xa: " Ai đậu hủ đây?"

" Mì trứng gà, mì thịt vụn, quá ngon lại rẻ tiền!"

Cảnh phố thanh bình thì không có gì khác nhau, đây là một buổi sớm yên tĩnh mà tốt lành. Nhưng Sở Duy lúc này đã bắt đầu căng thẳng lên, phía sau có hai con ngựa cứ một mực đi theo bọn họ. Hắn đi nhanh thì đối phương cũng nhanh, hắn chậm thì đối phương cũng chậm, hiển nhiên chính là nhằm vào hắn rồi, đây chính là việc chưa bao giờ có. Sở Duy căng thẳng nhìn chăm chú vào hai con ngựa phía sau, không ngừng thúc giục xe ngựa đi nhanh hơn. Đã đến cửa phường, vào lúc sáng sớm ở nơi này chật ních những người mua bán thức ăn. Đột nhiên, xe ngựa dừng lại

" Vì sao dừng lại!" Sở Duy quay đầu quát người đánh xe. Nhưng trong nháy mắt hắn quay đầu lại thì mặt Sở Duy thoắt trở nên trắng bệch. Từ khe hở thùng xe hắn nhìn thấy phía trước binh lính đứng đầy, tuốt kiếm dương cung đằng đằng sát khí, có đến mấy trăm người đông nghịt. Chuyện sợ hãi nhất rốt cục đã đến.

" Vì sao các ngươi cản xe ngựa ta?" Sở Duy lấy hết dũng khí mà hỏi.

Không có người trả lời.

" Bổn quan là Thiếu Giám của Thiếu Phủ Giám, các ngươi không được vô lễ!"

Vẫn không có người trả lời, mấy trăm tên binh sĩ lạnh lùng chăm chú nhìn hắn. Tựa hồ như đang nhìn một kẻ tù nhân.

Lúc này, từ trong đội ngũ có một Giáo Úy đi ra khom lưng chắp tay với Sở Duy mà bảo: " Phụng mệnh đô đốc chúng ta, mời Thiếu Giám đi theo chúng ta một chuyến."

Sở Duy hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: " Nếu như ta không đi với các ngươi thì sao?"

Giáo Úy kia mặt liền biến sắc. Hắn lập tức vung tay lên, mấy trăm mũi nỏ thép liền giương lên lạnh lẽo nhắm ngay vào Sở Duy. Chỉ cần hắn đủ can đảm nói một chữ " không!" thì hắn liền chịu vạn tiễn xuyên tim.

Sở Duy bị sát khí dày đặc của quân đội làm chấn động. Từ trong mắt bọn lính hắn thấy được sự quyết đoán và ác nghiệt, thậm chí còn ngửi thấy được hơi thở của tử vong. Một lúc lâu, hắn rốt cục bất đắc dĩ mà bảo: " Được rồi! Ta và các ngươi cùng đi là được, hy vọng các ngươi lấy lễ mà đối xử."

*****

Hắn vừa dứt lời. Lập tức từ phía sau đội ngũ có một chiếc xe ngựa màu đen chạy nhanh đến. Bên ngoài xe ngựa thô kệch, thậm chí còn thấy được bên trong có những thanh chấn song sắt. đây rõ ràng chính là cái cũi. Hai tên quân nhân chạy lại tóm lấy cánh tay của hắn rồi lập tức cưỡng bức hắn lên xe." Lạch xạch!" Khóa bên ngoài xe ngựa chốt lại, chiêc xe ngựa quay đầu liền rời đi. Với mấy trăm binh sĩ hộ vệ nghiêm ngặt, chiếc xe ngựa nhanh chóng biến mất ở đằng xa.

Mười mấy thị vệ của Sở Duy đều đứng thật xa. Từ đầu đến cuối cũng không ai dám tiến lên, còn hai bên cổng phường thì chật ních dân chúng xem náo nhiệt. Mọi người chỉ trỏ, lén lút cùng bàn luận.

Chả mấy chốc, tin tức con trưởng của Sở Thượng Thư, người thừa kế Gia chủ Sở gia, đường đường Thiếu Giám của Thiếu Phủ Giám hàm tứ phẩm bị bắt nhanh chóng truyền khắp thành Trường An. Nó trở thành đề tài sôt dẻo cho tửu lâu quán trà bàn luận. Còn như nguyên nhân hắn bị bắt thì có các đủ các loại lý do. Có người nói hắn lợi dụng quyền lực trong tay để một mình đúc tiền, tham ô mấy vạn quan. Cũng có người bới móc nợ cũ, nói hắn từng là tình địch của Trương Hoán, hiện tại Trương Hoán đương quyền thì bắt đầu thanh toán nợ cũ. Nhưng những người thực sự biết đầu đuôi thì cũng không dám lên tiếng, bọn họ dè dặt quan sát xem Trương Hoán xử trí vấn đề Sở gia giữ lại quân đội như thế nào.

Nhưng đến chiều cùng ngày lại liên tiếp xảy ra đại sự chấn động trong ngoài triều: Thái Phủ Tự Khanh Phòng Tông Yển ba năm trước đây làm giả sổ sách nên bị bắt, Hình Bộ Thị Lang Liễu Chi Hoán ba ngày vào triều không đúng giờ nên bị miễn chức, Giang Hoài Chuyển Vận Sứ Hồng Lượng thuỷ vận bị hao tổn quá nhiều, có nghi ngờ tham ô mà bị cách chức điều tra. Có ba trọng thần triều đình gần như đồng thời hoặc bị bắt bị miễn, bọn họ đều là tâm phúc của Sở Hành Thủy, cùng Sở gia có muôn vàn quan hệ đủ loại mật thiết mà phức tạp. Từ đó, lời đồn triều đình cùng Sở gia trở mặt rốt cục đã được chứng thực. Hơn nữa hành động liên tiếp này của Trương Hoán cũng thể hiện đầy đủ thái độ cứng rắn của hắn khi giải quyết vấn đề Sở gia. Bất kể là ai, khi đề cập những vấn đề có tính nguyên tắc thì hắn tuyệt không nhượng bộ chút nào. Trong triều có đại sự xảy ra thì bất kể là Hoàng thành hay Đại Minh Cung, trong quan viên ở mỗi công sở đều không hề thấy bầu không khí xử lý công vụ chút nào. Rất nhiều quan viên đều ngỡ ngàng ngồi suốt ngày ở đó, đều muốn được tâm sự. Nhất là người của Thái Phủ Tự và Hình bộ lại càng hoảng sợ, không biết cái thanh đao chết chóc này khi nào thì bổ tới trên đầu mình.

Khó khăn chịu đựng đến lúc tan triều, ai nấy đều vội vàng thu dọn bàn để về phủ. Không ít người viết mấy chữ rồi len lén đưa cho đồng nghiệp có quan hệ thân thiết để hẹn buổi tối đến phủ ăn cơm. Dù sao rất nhiều việc bàn bạc chỉ có thể nói ra ở những chỗ riêng tư.

Cũng như mọi người, Lễ Bộ Thị Lang Lý Bình cũng lặng lẽ thu dọn văn thư chuẩn bị về phủ. Khi ra khỏi cổng lớn của Lễ bộ thì từ xa có mấy viên quan lớn tiếng gọi hắn " Lý Thị Lang, chúng ta đi phường Bình Khang uống mấy chén đi, nào!"

Lý Bình khom lưng chắp tay nói áy náy: " Cha ta bệnh nặng, ta không có bụng dạ nào uống rượu, để lần sau đi!"

Đối phương " a!" một tiếng, liền không hề gượng ép nữa. Mấy cỗ xe ngựa trước sau nhanh chóng rời đi. Lý Bình khẽ thở dài rồi cũng ngồi trên xe ngựa của mình, hắn hạ lệnh cho đánh xe: " Về phủ đi!" Xe ngựa chuyển bánh, có hơn mười người thị vệ hộ tống đi về hướng Chu Tước Môn.

Trong xe ngựa, tâm tình Lý Bình hết sức nặng nề. Hắn kéo màn xe xuống, nhắm mắt không nói một lời. Lý Bình chính là con trưởng của đệ nhất quyền thần Lý Miễn trong Thái Hậu đảng. Mặc dù Lý Miễn cáo ốm, đến nay không hề vào triều, nhưng Lý Bình lại biết cha mình cũng chưa mất hy vọng. Chỉ nhìn Đoạn Tú Thực thường xuyên đến lặng lẽ thăm hỏi vào ban đêm là biết, cha mình vẫn còn đang chờ đợi cơ hội.

Lý Bình đương nhiên cũng biết tại sao cha mình chưa từ bỏ ý định. Hiện tại tiểu hoàng đế ở trong Thái Cực cung chính con còn nhỏ của Nhị đệ. Nếu như Trương Hoán lên ngôi thì tất nhiên hắn sẽ giơ dao để trảm thảo trừ căn. Từ chuyện phát sinh hôm nay là có thể thấy được thủ đoạn của Trương Hoán. Sở gia là nhà mẹ đẻ của hắn, Sở Duy là em họ ruột thịt của hắn. Sở gia từ đầu đến cuối đều ủng hộ hắn cầm quyền, mà Phòng Tông Yển cũng từng khuyên bảo các quan viên khác đi theo Trương đảng. Nhưng chỉ cần Sở gia không chịu từ bỏ quân đội thì, Trương Hoán liền không chút do dự khai đao với Sở gia. Thậm chí ngay cả cửa để đàm phán cũng không hề có. Chiều hôm nay, hắn còn nghe được một tin tức không chính thức, Trương Hoán rất có thể muốn giết Sở Duy để cảnh cáo nghiêm khăc Sở gia. Tin tức là từ Binh bộ truyền đến nên hẳn là rất gần sự thật. Đây là nguyên nhân làm cho tâm tình Lý Bình nặng nề.

Trương Hoán đối với người nhà mình còn tàn nhẫn vô tình như thế, vậy sau khi Lý gia bọn họ thất bại sẽ có kết quả gì đây. Lý Bình quả thực không dám nghĩ tiếp nữa. Hắn vừa hận phụ thân ngoan cố ngu xuẩn, không biết thức thời, vừa hận Thôi Tiểu Phù kéo cả nhà hắn chết chìm, bố trí cho cái chân hoàng đế vứt đi để hiện tại trở thành mầm tai hoạ hại chết cả nhà bọn họ. Làm sao bây giờ? Hay khuyên bảo phụ thân chủ động đầu hàng Trương Hoán hoặc là từ quan về quê làm một phú ông. Hai con đường này bất kể thế nào thì một cái đều bảo vệ tánh mạng người nhà, cứu mạng vợ con hắn.

Lý Bình đi đường mà trăm mối tơ vò. Lúc này xe ngựa chạy nhanh vào phường An Nhân. Vào phường chưa đầy một dặm chính là phủ đệ của Lý Miễn. Từ xa, Lý Bình liền vén màn xe. Quả nhiên, ở đối diện cửa phủ có một chiếc xe ngựa đang đỗ. Lý Bình không khỏi căm hận trong lòng, đây là xe ngựa của Đoạn Tú Thực. Thậm chí giữa ban ngày cũng tới, như vậy hiển nhiên rằng ông ta cho là người khác đều ngu xuẩn sao? " Vào phủ theo cửa sau!" Lý Bình vẻ bình tĩnh hạ lệnh, hắn không muốn tham gia vào trong mưu đồ bí mật không hề có ý nghĩa của cha mình và Đoạn Tú Thực. Họ cho là Sở gia gặp chuyện không may thì bọn họ liền có cơ hội sao?

Xe ngựa quay một vòng chạy về phía cổng sau.

Đúng như Lý Bình suy nghĩ, Đoạn Tú Thực giữa ban ngày liền vội vã tới gặp gỡ Lý Miễn xác thật là có liên quan tới Sở gia. Kế hoạch ban đầu của Đoạn Tú Thực là dâng thư lên Thái Hậu, lấy cớ hoàng đế nhỏ tuổi nhỏ không cách nào làm chủ công việc để rồi lập Tân Hoàng khác đã trưởng thành nhằm ngăn chặn Trương Hoán soán vị. Không ngờ Trương Hoán lại ra tay quyết đoán, chuyển Thôi Tiểu Phù đến Thái Cực cung, đồng thời ngăn cách với bên ngoài khiến cho ông ta không có cửa gởi đơn khiếu nại. Ông ta lại đi tìm huynh đệ họ Lý, hy vọng bọn họ có thể ra mặt triệu tập hoàng thất rồi thương nghị chuyện lập Tân Hoàng. Nhưng huynh đệ họ Lý cũng rất uyển chuyển nói cho hắn, trong hoàng thất Đại Đường chỉ sợ ngoại trừ mấy người bọn họ ra thì những người còn lại đều hy vọng Ung Vương lên ngôi. Đoạn Tú Thực cũng ý thức được suy nghĩ của mình ngây thơ, quả thực tinh thần của ông ta sa sút một thời gian ngắn. Nhưng ngay tại lúc ông ta chuẩn bị quay về Tây Thụ Hàng Thành xa xôi thì lại đột nhiên truyền đến tin tức Sở gia và triều đình trở mặt.

Đoạn Tú Thực lập tức ý thức được, có lẽ đây sẽ là một cơ hội nên không đợi được lúc trời tối thì ông ta liền vội đến khó dằn nổi mà chạy tới tìm Lý Miễn.

Khác với sự nôn nóng của Đoạn Tú Thực, Lý Miễn đối với sự kiện Sở gia có lẽ giữ thái độ cẩn thận. Ông ta cũng không cho rằng Sở gia trở mặt với triều đình thì bọn họ sẽ có cơ hội gì. Ngược lại, Trương Hoán sẽ thông qua chuyện này để tập hợp sự trung thành của quần thần. Thậm chí ông ta còn cho rằng đây là một cơ hội để Trương Hoán đăng cơ. Tiêu diệt Sở gia cũng là gửi lời cảnh cáo tất cả thế gia trong thiên hạ, sẽ không có bất cứ thế lực nào có thể ngăn cản hắn lên ngôi. Cho nên, lần này Lý Miễn thực sự đã ngã bệnh." Thành Công huynh, ngươi luôn hoài nghi thân phận của Trương Hoán. Kỳ thật từ quan hệ năm đó giữa mẫu thân hắn và Thái Tử Dự mà xét thì ta cho rằng hắn thật sự là Hoàng tộc Lý thị. Mấy ngày nay đa tạ huynh đã giúp đỡ, nhưng mà ta đã tính toán từ bỏ rồi. Thành Công huynh cũng sớm trở về đi thôi! Ở lại Trường An trong thời gian quá dài sẽ khiến hắn hoài nghi."

Lý Miễn nói mà có vẻ cố hết sức, áp lực cực lớn khiến cho bệnh tình ông ta có hơi trầm trọng hơn. Đoạn Tú Thực im lặng một lát, một hồi lâu ông ta mới chậm rãi nói: " Danh bất chánh, ngôn không thuận. Cuối cùng tất nhiên sẽ dẫn tới chém giết, nếu như hắn đăng cơ thì Thái Hậu tất sẽ bị hắn giết chết. Làm thần tử ta chỉ biết dốc lực của mình. Còn như có thành công hay không, đó là do ông trời quyết định. Nếu như Lý huynh thật sự muốn từ bỏ thì ta đây cũng không thể nói gì hơn."

Dứt lời, hắn đứng lên thi lễ mà nói: " Đoạn Tú Thực xin cáo từ."

Hắn vừa mới đi tới cửa, Lý Miễn lại cười gọi hắn " Ta chỉ là thử dò xét quyết tâm của Thành Công huynh, xin hãy quay lại!"

Đoạn Tú Thực bỗng nhiên xoay người, " Lý huynh chẳng lẽ cũng còn không chịu từ bỏ sao?"

*****

Lý Miễn thở một hơi thật dài " Chuyện cho tới bây giờ, ta có thể còn có lựa chọn sao?"

Ông ta từ từ ngồi dậy từ tốn bảo: " Có lẽ còn có một biện pháp có thể cứu được tình thế."

Đoạn Tú Thực vui mừng liền vội vàng hỏi: " Xin Lý huynh nói rõ!"

Lý Miễn khoát khoát tay mời ông ta ngồi xuống, sau một lát im lặng liền nói: " Lẫn này Thành Công huynh quay về kinh thì mang đến bao nhiêu người?"

" Mang đến tám trăm người hộ vệ."

Đoạn Tú Thực nói đến đây, hắn đột nhiên biết rõ ý của Lý Miễn bèn do dự bảo: " Có điều làm như vậy thì hậu quả chỉ sợ sẽ khiến cho thiên hạ đại loạn."

" Đối với chúng ta không có hậu quả gì, hậu quả đều đổ xuống đầu Sở Hành Thủy." Lý Miễn liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: " Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Nếu như Thành Công không muốn tham gia cùng thì ta tuyệt không bắt ép!"

Vươn cổ ra là một đao, co đầu lại cũng là một đao. Lý Miễn quyết định đánh bạc.

Đầu tháng tư, đúng là mùa dễ chịu nhất trong một năm, màu xanh khắp nơi, gió nam ấm áp nhè nhẹ thổi vào mặt. Bên trong thành Trường An đám dân chúng cũng không nán được ở nhà nổi mà vội vàng mang theo vợ con dạo phố đi chơi khiến cho khắp thành Trường An ồn ào náo động vô cùng náo nhiệt. Buổi sáng đúng là lúc đông đúc nhất, trên đường Chu Tước người đến xe đi như nước chảy. Ngoài ra ở gần Minh Đức môn lại càng đông chật ních đám dân Trường An chuẩn bị dạo chơi. Những cỗ xe ngựa đi ra khỏi cổng hơi chậm lại rồi đỗ không có thứ tự, mọi người phía sau tranh nhau vượt lên vì đều vội vàng muốn được hòa vào trong lòng thiên nhiên.

Đột nhiên, từ ngoài thành vọng đến một hồi những tiếng vó ngựa nặng nề, tiếng chân hết sức dồn dập khiến cho hơn mười cỗ xe ngựa đang đi ra khỏi thành lập tức dừng lại. Một người binh lính canh cổng nhảy lên càng xe nhìn về phương xa, chỉ thấy cách ước chừng hơn hai trăm bộ có hơn mười thớt chiến mã đang vội vàng chạy về phía bên này với khí thế mạnh mẽ làm tung lên những đám bụi vàng cuồn cuộn, lại hình như còn nghe thấy có người hô to " Mau tránh ra! Chuyện quân tám trăm dặm khẩn cấp "

Cửa thành lập tức đại loạn, xe ngựa vội tránh sang hai bên. Binh lính canh cổng khẩn cấp dồn một số người đang đi phải ép sát tường thành. Trong nháy hơn mười thớt chiến mã hô hét chạy đến, một người đội trưởng cầm đầu giơ cao lệnh thông hành lớn tiếng hô: " Tin chiến sự Hà Bắc, xin cho đi qua."

Binh lính coi thành không dám sơ suất vội vàng tránh ra một con đường. Một người quân sĩ trong đó đột nhiên lớn tiếng hỏi: " Xin hỏi tình hình chiến đấu Hà Bắc như thế nào?"

Giáo Úy vung tay lên, để cho bọn lính xuyên qua hầm dưới cổng thành còn hắn ghìm dây cương, có hơi đắc ý cao giọng tuyên bố: " Hà Bắc đại thắng! Quân Lũng Hữu tiêu diệt toàn bộ người Hồ xâm lấn bắt làm tù binh, chém đầu hơn bảy vạn tên, Hồ Tù (tù trưởng các bộ lạc xứ Hồi Hột) đã bị bắt sống!"

Hắn vừa dứt lời, giữa cửa thành đột nhiên bùng nổ ra một tràng tiếng hoan hô, không ít người thậm chí không còn tâm trạng du ngoạn liền quay đầu chạy vào trong thành. Người mang tin tức tiếp tục phi về phía trước, bọn họ vừa hô lớn nhường đường, đồng thời lại tuyên bố dọc theo đường đi: " Hà Bắc đại thắng! Chém đầu bảy vạn ngquân Hồi Hột."

Tin tức Hà Bắc đại thắng giống hệt một làn gió xuân, trong nháy mắt liền truyền khắp cả thành Trường An. Khắp nơi đều là đám người hoan hô, dân chúng Trường An kích động vạn phần chạy về nhà. Cầm lấy nồi chậu ra sức gõ trên đường phố, mọi người truyền lời cho nhau, ôm nhau mà trào nước mắt. Tin tức đại thắng có ý nghĩa là cơn ác mộng hai mươi mấy năm trước sẽ không lại tái diễn. Ý nghĩa là hòa bình cuối cùng của Đại Đường rốt cục đã đến.

Tiếng hoan hô thậm chí còn vọng vào hoàng thành, truyền tới Đại Minh Cung. Cùng lúc đó, vài người mang tin tức đã phi vào Đại Minh Cung. Rất nhiều trung tiểu quan viên đã sớm nghe thấy tin liền từ phòng làm việc chạy đến thăm dò tin tức. Người mang tin tức hô lớn dọc đường, bọn họ chạy như bay đến bậc thang Trung Thư Tỉnh nhảy xuống ngựa. Vừa gặp mấy vị trọng thần từ Trung Thư Tỉnh mở cửa đi ra. Bùi Hữu thấy đám người mang tin tức có vẻ kích động liền hỏi: " Chuyện gì xảy ra?"

Giáo Úy lập tức thi lễ: " Bẩm báo các vị Tướng Quốc, Hà Bắc đại thắng, quân địch xâm lấn toàn quân bị diệt."

" Trời phù hộ Đại Đường! Trời phù hộ con dân!" Đám người Bùi Hữu, Thôi Ngụ lập tức kích động vạn phần, bọn họ cũng không chịu tản đi mà lại đi theo người mang tin tức quay vào Trung Thư Tỉnh.

" Đô đốc! Quân Hà Bắc có tin." Ngưu Tăng Nhụ hô to chạy một mạch đến Trung Thư Tỉnh, mặt mày hắn đỏ bừng lao vào phòng làm việc của Trương Hoán rồi lớn tiếng hô: " Đô đốc, chúng ta đã thắng, Hà Bắc đại thắng."

Trương Hoán đang ngồi ở phòng làm việc phê duyệt tấu chương. Ngưu Tăng Nhụ thất lễ khiến cho hắn khẽ cau mày, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Hắn đặt bút xuống mỉm cười bảo: " Chúng ta có hai mươi lăm vạn quân đối địch với mười vạn quân, mọi người đều là thân kinh bách chiến. Nếu như vậy mà còn có thể thua trận thì thật sự khiến cho người ta chê cười."

Sự thực, ngay ngày hôm qua hắn đã nhận được tin Hà Bắc đại thắng qua đường chim câu. Người mang tin tức có lẽ chậm một bước. Nhưng mà quá trình cụ thể cuộc đại chiến thì hắn không biết. Hắn thấy vài tên thân binh dẫn người mang tin tức đứng ở ngoài cửa liền nói: " Mời bọn họ đem tin quân báo trình lên đây."

Giáo Úy của toán mang tin tức lập tức tiến lên, khom người lấy ra một quyển tin quân báo trình lên. Thân binh tiếp nhận rồi chuyển cho Trương Hoán, nhưng Trương Hoán cũng không có lập tức mở ra mà là hỏi Giáo Úy: " Vương Tướng quân đánh trận thế nào?"

" Hồi bẩm đô đốc, trước khi Vương Tướng quân tiến công đã phát hiện quân địch cạn lương. Ngài đầu tiên là đánh nghi binh, để cho quân địch phản công bèn lui binh không đánh nữa. Đợi khi khí thế quân địch xuống thấp nhất thì Vương Tướng quân lập tức phái hai vạn thiết kỵ quân đánh thẳng vào quân địch. Lúc này quân đội của Hạ Lâu tướng quân từ phía bắc ép xuống. Hai quân giáp công làm cho quân địch thất bại thảm hại, toàn bộ cánh quân Hồi Hột bỏ mình, bắt sống hai vạn người Khiết Đan, tổng cộng chém đầu hơn bảy vạn tên. Cuối cùng may mắn bỏ chạy chẳng qua có mấy trăm tên. Quân ta thương vong hơn bốn ngàn người, Khiết Đan vương Da Luật Đức Dung cùng chủ tướng Hồi Hột Thác Bạt Thiên Lý cũng đã bị bắt được, đang cho áp giải đến Trường An."

Trương Hoán gật đầu, Vương Tư Vũ cũng lại có tiến bộ. Lúc này hắn mới mở ra tin quân báo ra đại khái nhìn qua, thư viết đại khái giống như lời quân sĩ kể. Hơn nữa trong tin quân báo còn mang theo một phong thư mật của Vương Tư Vũ. Trong thư có báo cho Trương Hoán, ngay hôm sau khi chiến dịch kết thúc thì hắn liền tự mình dẫn mười vạn quân An Tây mượn đường Sơn Đông xuất phát đi Hoài Nam. Đồng thời hợp nhất quân Thanh Hà của Thôi gia, tiếp nhận việc phòng ngự Sơn Đông.

Lúc này, từ ngoài cửa vọng đến một tràng tiếng bước chân lộn xộn, đám người Thôi Ngụ vừa mới rời đi lại quay về lần nữa. Bùi Hữu vào phòng liền thốt lên với vẻ oán giận: " Giám Quốc nhất định đã sớm biết đại thắng, lại gạt chúng ta. Khiến ta mất công lo lắng mấy ngày."

Trương Hoán vội vàng cười mà chắp tay nói: " Mấy ngày nay tất cả mọi người đều quan tâm việc Hoài Nam nên ta cũng không để ý chiến sự Hà Bắc. Bởi vậy không kịp thời chuyển lại cho chư vị. Chuyện này là lỗi của ta, xin nhận lỗi với chư vị!"

" Giám Quốc quá khách khí." Thôi Ngụ tiếp lời nói: " Ta nghe nói Khiết Đan vương Da Luật Đức Dung cũng bị bắt sống, không biết Giám Quốc chuẩn bị xử lý hắn như thế nào?"

Trương Hoán gật đầu " Chuyện này ta muốn nghe qua ý kiến của chư vị, mời mọi người ngồi!"

Thân binh đưa đến mấy ghế mềm, mọi người theo thứ tự ngồi xuống. Tất cả mọi người biết, điều Trương Hoán cần không phải chuyện xử trí Khiết Đan vương mà là xử trí việc dân tộc Khiết Đan ở phương bắc như thế nào.

" Các vị, mọi người đều biết từ Cao Tông trở đi, Khiết Đan luôn không tuân theo việc quản lý của chúng ta. Nhiều lần họ cướp con gái nhà Hán chúng ta làm nô lệ. Thời Tắc Thiên hoàng đế thì bọn họ thậm chí còn xuất binh công thành phá trại, mang đến cho các quận đông bắc tổn thất nghiêm trọng. Thời Huyền Tông hoàng đế đã chọn dùng thủ đoạn kết giao. Ta nhớ trong sử ghi lại năm Thiên Bảo thứ tư, Huyền Tông đem Tĩnh Nhạc công chúa gả cho đô đốc Tùng Mạc Lý Hoài Tiết thân với Khiết Đan, đồng thời cấp cho bảy vạn súc gấm vóc. Nhưng không được một năm thì Đại Đường công chúa chúng ta liền bị người Khiết Đan giết chết, người Khiết Đan lại lần nữa dấy binh xâm phạm biên giới. Dân tộc lấy oán trả ơn này sau khi An Lộc Sơn tạo phản đã xuất mấy vạn đại quân giúp đỡ phản tặc, giết sạch sẽ vô số thành trì tại Trung Nguyên chúng ta, gian dâm, đốt phá chém giết không chuyện ác nào không làm. Nếu như Khiết Đan còn không sớm diệt thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ thành kẻ địch lớn cho Trung Nguyên chúng ta. Ta vốn tính toán sau khi giải quyết An Tây lại quay lại thu thập Khiết Đan. Không ngờ bọn họ lại tự mình đưa đến tận nơi. Hiện tại năm vạn chủ lực của bọn họ đã coi như bị tiêu diệt hết. Giờ đúng là lúc trừng trị con ác thú này, cho nên ta mời mọi người tới thương lượng xem xử trí người Khiết Đan như thế nào."

*****

Trương Hoán nói xong liền nhìn mọi người. Trên thực tế hắn đã tính rồi, nay chỉ muốn nhân cơ hội tiêu diệt Khiết Đan thì thương lượng với mọi người về thủ đoạn cụ thể thôi. Lúc này, Trương Hoán thấy Lô Kỷ muốn nói lại thôi liền cười nói với ông ta: " Lô Thượng Thư có chuyện gì xin nói thẳng."

" Tại hạ chỉ có một vài ngu ý, nay nói cùng các vị tham khảo." Lô Kỷ đứng lên khom người thi lễ với Trương Hoán, lại gật đầu nói với mọi người: " Ta chủ trương chiếu theo biện pháp xử trí người Đảng Hạng. chuyển người Khiết Đan vào bên trong ải, thu xếp bọn họ ở hai ba quận tại vùng Hà Bắc và vùng Hà Đông. Cho phép bọn họ tự trị, nhưng đồng thời cũng phải tuân theo luật pháp Đại Đường, không phải nộp thuế má cho Đại Đường"

" Lô Thượng Thư nói vậy sai rồi!" Không đợi Lô Kỷ nói xong, Hàn Dũ liền đứng lên cắt đứt lời của ông ta, quay sang thi lễ với Trương Hoán liền khẳng khái bảo: " Theo biện pháp của Lô Thượng Thư thì Khiết Đan vẫn có thể là người Khiết Đan, một trăm năm cũng sẽ không đổi. Chuyển sâu vào nội địa thì càng tăng thêm cơ hội cho bọn họ cướp đoạt tiền của và con gái Đại Đường. Một khi Đại Đường chúng ta bị suy yếu thì người Khiết Đan tất nhiên sẽ chiếm đoạt một vùng rồi trở thành một nước. Người Đảng Hạng cũng như thế, năm đó di cư người Đảng Hạng đến các châu Khánh, Duyên, Hạ, Ngân rồi cho bọn họ tự trị. Tôi đã cho rằng đây là một sách lược cực kỳ sai lầm. Thác Bạt Thiên Lý chính là một ví dụ vô cùng tốt. Quý tộc Đảng Hạng tận trong xương tủy vẫn luôn ẩn náu bụng dạ phản loạn. Cho nên bất kể là người Khiết Đan, người Đảng Hạng hay người Hồ thì biện pháp tốt nhất là tiêu diệt những dân tộc này. Đương nhiên, phương thức giết hàng loạt không phù hợp với phong cách thiên quốc chúng ta. Ta đề nghị dùng phương thức xử lý người Đột Quyết, phân tán bọn họ đến các nơi Đại Đường ta cho sống chung cùng người Hán. Không quá ba đời thì Khiết Đan cũng thế, Đảng Hạng cũng vậy liền biến mất trong quá trình lịch sử."

Trong mấy người bọn họ, Binh Bộ Thượng Thư Nguyên Tái có ít kinh nghiệm nhất nên ông ta luôn ngồi ở sau cùng, vẫn luôn im lặng không nói. Nhưng ông ta lại là tâm phúc của Trương Hoán, là người hiểu Trương Hoán rõ nhất trong mấy người bọn họ. Ông ta biết trong lòng Trương Hoán kỳ thật đã lập kế hoạch. Năm đó khi giải quyết vấn đề người tây Đảng Hạng tại Vũ Uy thì Trương Hoán đã dùng sách lược ác độc hơn nhiều so với Hàn Dũ. Trước hết giết sạch giới quý tộc tây Đảng Hạng, lại dùng người Đảng Hạng như nô lệ. Sau đó mới lấy điều kiện Hán hóa để giải trừ thân phận nô lệ.

Nguyên Tái biết, Trương Hoán nhất định là lại muốn dùng trò cũ, nhưng ông ta cũng không chủ trương giết chóc quá nhiều, càng không tán thành bắt người Khiết Đan làm nô lệ. Như vậy ngược lại sẽ bất lợi với việc Hán hóa người Khiết Đan.

Nghĩ vậy, Nguyên Tái cũng đứng lên bảo: " Giám Quốc có thể cho phép ta bổ sung vài câu."

" Mời Nguyên Thượng Thư nói."

Nguyên Tái lại chắp tay với một số người khác, lúc này mới từ từ bảo: " Ta cũng vậy tán thành biện pháp nắm rõ thực tế của Hàn Thượng Thư, dùng phương thức sống chung để từng bước tiêu diệt người Khiết Đan, Hán hóa bọn họ. Lần đại thắng Hà Bắc này bắt làm tù binh hơn hai vạn tên, ta đề nghị nhặt những kẻ cầm đầu đem hành hình. Với binh sĩ bình thường còn lại thì nên cho phép bọn họ đoàn tụ cùng người nhà. Hơn nữa với người Khiết Đan, người Hồ di cư về phía nam thì đều được trao ruộng giống như người Hán chúng ta, chẳng phân địa vị cao thấp. Như vậy mới có thể chân chánh lấy nhân nghĩa để thu phục người, bọn họ cũng mới có thể quy phục tạm thời không thể chém giết thêm nữa. Nếu không oan oan tương báo thì đến khi nào mới thôi."

" Nguyên Thượng Thư cùng Hàn Thượng Thư nói đều đúng, xin Giám Quốc nghĩ lại." Bùi Hữu cùng Thôi Ngụ đều thể hiện ủng hộ đối với Nguyên Tái và Hàn Dũ.

Trương Hoán vốn tính toán đem tù binh chuyển đến mỏ làm nô lệ, còn con gái Khiết Đan thì thưởng cho tướng sĩ có công. Nhưng ý kiến của mấy vị trọng thần không thể không khiến hắn suy nghĩ. Trầm tư chỉ chốc lát, hắn rốt cục gật đầu nói: " Được rồi! Chuyện này liền theo ý kiến của hai người Hàn Thượng Thư và Nguyên Thượng Thư để xử lý. Hai tên đầu sỏ bên địch Thác Bạt Thiên Lý và Da Luật Đức Dung thì bêu đầu thị chúng, còn việc di dời người Khiết Đan và người Hồ vào nội địa thì do Bùi Tướng quốc đưa ra phương án trước, các bộ còn lại hợp đồng phối hợp."

Hắn lại quay đầu nói với Nguyên Tái: " Ta bổ nhiệm ngài làm Khiết Đan Sứ, toàn quyền xử trí công việc di chuyển người Khiết Đan cùng người Hồ vào bên trong nội địa. Đồng thời ta sẽ lệnh cho Hạ Lâu Vô Kỵ cùng phối hợp tiến hành với ngài. Nhưng có một điều ngài phải nhớ kỹ, không thể chỉ có giảng nhân nghĩa, cần kết hợp khoan dung với nghiêm khắc. Vừa đấm vừa xoa mới là thượng sách. Nếu có người phản kháng, không chịu chuyển xuống phía nam, đều giết hết cho ta!"

Mọi người đều đứng lên khom người nhận lệnh, Trương Hoán lại liếc nhìn bọn họ rồi cười nhạt mà nói: " Ta đã lệnh cho Vương Tư Vũ dẫn đại quân xuôi nam, việc của Sở gia ta muốn đích thân đi giải quyết. Có thể sẽ tạm thời rời xa kinh hơn một tháng. Khi ta không có mặt ở kinh thì việc quân đội, việc quốc gia do năm người các ngài cùng chung nhau hiệp thương giải quyết. Nếu như không đưa ra được chủ ý, thì hãy phái người đến bẩm báo cho ta."

Nghe Trương Hoán nói muốn rời khỏi Trường An, tất cả mọi người thất kinh. Thôi Ngụ vội vàng khuyên can: " Hiện tại chiến sự Hà Bắc đã kết thúc, đúng là lúc nhiều việc chờ đợi, có rất nhiều vụ án tồn đọng cần quan tâm giải quyết. Không bằng ta đi Hoài Nam một chuyến để khuyên bảo Sở Hành Thủy lấy đại cục làm trọng. Giám Quốc cứ ở kinh thành chủ trì toàn cục."

Trương Hoán lại lắc đầu bảo: " Thứ nhất Sở gia là nhà của mẹ ta. Nguy cơ Sở gia trừ ta đi thì không thể giải quyết được, thứ hai Hoài Nam là khu vực quan trọng nhất về tiền bạc của triều đình. Sự tình quá quan trọng nên ta phải tự mình đi giải quyết chuyện này."

Thôi Ngụ còn muốn khuyên bảo, Nguyên Tái lại nhẹ nhàng đụng một cái ở phía sau ông ta. Thôi Ngụ có hơi hiểu ra liền lập tức đổi giọng: " Nếu Giám Quốc nhất định phải tự mình đi thì chúng ta liền nghe theo Giám Quốc thu xếp. Xin Giám Quốc đi sớm về sớm."

Trương Hoán liếc nhìn Nguyên Tái mỉm cười đáo: " Sáng sớm ngày mai ta liền xuất phát."

Thời gian nhanh chóng trôi đến giữa trưa, thời gian nghỉ trưa có một canh giờ. Có quan viên về nhà ăn cơm trưa nghỉ ngơi, nhưng đại bộ phận quan viên đều hẹn nhau để cùng dăm ba vị đồng nghiệp tốt đến phường gần đó đi ăn cơm. Chỗ Trương Hoán đi buổi trưa đương nhiên chính là quán rượu của Kinh nương. Nhưng mà lần trước dân đói làm loạn thì Khuyến Nông Cư đã bị đốt hủy. Kinh nương liền xây dựng một quán rượu mới trên nền đất cũ với quy mô còn lớn hơn trước đây. Đồng thời tại phía sau quán rượu lại mở càng nhiều ruộng để cung cấp cho các vị quan viên làm thú vui lúc nhàn hạ.

Xe ngựa Trương Hoán chậm rãi dừng ở trước cửa Khuyến Nông Cư, Kinh Nương đã sớm chờ ở trước cửa. Nàng mặc một bộ quần áo màu xanh da trời, trên mặt trực sẵn nụ cười làm say lòng người. Nữ nhân thành thục này so sánh bất cứ lúc nào khác đều càng thêm mê người, thân hình nàng đầy đặn động lòng người, da mềm mại như mỡ đông, điều hấp dẫn người ta nhất chính là đôi mắt xanh thẳm kia. Nhìn thấy Trương Hoán đến, từ trong đôi mắt xanh của nàng liền lóe ra một ánh sáng như của đá quý.

Nàng là tình nhân của Trương Hoán, rất nhiều người cũng biết. Đây là bí mật công khai, nhưng không ai dám nói chuyện này ra ngoài miệng. Đương nhiên, nàng cùng Trương Hoán có quan hệ đặc thù khiến cho quán rượu của nàng ngày ngày chật cứng. Những thửa ruộng nhỏ nàng khai phá từ lâu đã bị tranh mua sạch bách. Hơn nữa có người nguyện trả giá cao cũng không mua được, không ai muốn bán đi cơ hội trong tay mình.

Hiện tại ngoại trừ mở quán rượu, Kinh nương đồng thời cũng mở hai cửa hàng lớn tại chợ phía đông, chủ yếu là kinh doanh hàng hóa đến từ Tây Vực như thảm Ba Tư, vũ khí bằng bạc và tiền vàng Đại Thực, vải bông Ai Cập, bảo thạch Thiên Trúc, rượu bồ đào An Tây. v.. v... Cái gì cần có đều có, nàng lợi dụng lệnh bài Trương Hoán cho mình đi qua Tây Vực mà không gặp trở ngại, lại đem lụa, đồ sứ, lá trà Đại Đường buôn đến vùng Sơ Lặc, Toái Diệp. Rồi từ đó thương nhân chuyển đến phương tây, mang đến nguồn tiền cuồn cuộn, đầu óc kiếm lợi khôn khéo đã khiến nàng trở thành nữ nhân giàu có nhất thành Trường An.

Có điều hôm nay mặc dù nàng vẫn giữ nụ cười mê người, nhưng trong đôi mắt lại có vẻ gì đó thể hiện vẻ tinh thần hơi không tập trung. Thấy Trương Hoán tới thì nàng liền tiến lên nói nhỏ: " Có một người nguyện ý đem một vạn khoảnh ruộng ở Quan Trung hiến cho chàng, chỉ muốn được gặp chàng một lần."

Trương Hoán ngẩn ra, một vạn khoảnh ruộng ở Quan Trung, ai có lượng của cải lớn như vậy " Là ai muốn gặp ta, chẳng lẽ nàng không biết sao?"

Kinh Nương gật đầu, nàng ghé sát bên tai Trương Hoán nói nhỏ một cái tên. Trương Hoán lập tức ngẩng đầu nhìn lên lầu ba, chỉ thấy tại cửa sổ lầu ba hiện lên khuôn mặt tái nhợt mà kinh hoàng của Lý Bình.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-340)


<