← Hồi 207 | Hồi 209 → |
Sau ngày hai mươi tháng năm, Trương Hoán tự mình dẫn mười lăm vạn đại quân lục tục đến Tinh Tinh Hạp.
Đây là Trương Hoán lần đầu tiên tới đến Tinh Tinh Hạp. Hắn yên lặng nhìn chăm chú vào nơi xa, mặt đất ở đó cũng có màu xanh thẳm như bầu trời. Các bậc tiền bối của hắn đã từng tung hoành ngang dọc trên mảnh đất này.
" Mạt tướng tham kiến đô đốc!" Một người nhảy xuống ngựa, nửa quỳ hướng Trương Hoán chào theo nghi thức quân đội.
" Ngươi là tướng Đinh Khiếu Viễn"
Sở trường nhớ kỹ tên cùng họ mỗi một thuộc hạ là sự chuẩn bị làm một người chúa công đủ tư cách. Trương Hoán khẽ cười nói: " Năm trước đứng thứ ba cỡi ngựa bắn cung ở quân viện. Ta nhớ không lầm chớ!"
" Đô đốc còn nhớ rõ tiểu nhân?" Đinh Khiếu Viễn thập phần kinh ngạc, một loại cảm động không hiểu rung động ở trong lòng hắn. Phải biết rằng quân Tây Lương đã gần bốn mươi vạn người, về phương diện này có bao nhiêu Đô úy mà đô đốc lại còn nhớ rõ chính mình, một nô lệ ti tiện năm đó được hắn giải cứu.
" Mạt tướng nhận lệnh của tướng quân Vương Tư Vũ đặc biệt tới đón tiếp đô đốc."
Trương Hoán gật đầu, hắn lại ôn hòa cười nói: " Nói qua một chút, quân địch đóng quân tại Tinh Tinh Hạp như thế nào?"
Hắn biết ba tòa thành thì đã mất cái thứ hai, nhưng quân Đường chỉ tổn thất hơn ngàn người, hơn nữa đều là tướng sĩ kỵ binh bỏ mình trong trận giáp lá cà cùng kỵ binh của địch mà đối phương lại tổn thất gần tám ngàn người. Rất rõ ràng, đây là ý nghĩ tác chiến của Vương Tư Vũ, không câu nệ với việc được mất một thành một trì, chỉ đảm bảo điều kiện tiên quyết không thua về mặt chiến lược thì tận dụng mọi khả năng bảo tồn thực lực, chứ không phải ham cách tiêu diệt sinh lực quân địch hữu hiệu. Đó cũng là ý nghĩ tác chiến của tổng huấn luyện viên Bạch Quang Xa tại quân viện. Nó được Vương Tư Vũ phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
" Khởi bẩm đô đốc. Hiệt Kiền Già Tư bố trí tại Minh Huy Bảo cùng Bạch Vân Bảo ước chừng hơn chín ngàn người." Đinh Khiếu Viễn nhớ ra lần này phòng thủ bất lợi, hắn không khỏi thở dài nói: " Mạt tướng xuất chiến bất lợi bị mất quan ải, xin đô đốc trách phạt."
" Hiệt Kiền Già Tư dựa vào bảy vạn kỵ binh liền có thể chiếm đoạt thành trì. Chúng ta có hơn mười vạn đại quân, lại có vũ khí công thành tiên tiến chẳng lẽ còn không đoạt lại được sao?"
Trương Hoán nhẹ nhàng khoát tay chặn lại " Việc trách phạt sau này hãy nói, ta muốn chính mắt đi nhìn qua tình huống."
Đại quân trùng trùng điệp điệp nhằm hướng Tinh Tinh Hạp kéo đi, sau hai canh giờ rốt cục đến một trấn nhỏ. Đại quân liền tại hạ đại doanh bên cạnh hồ nước, đông đảo doanh trướng liếc mắt nhìn không thấy cuối ước chừng liên miên hơn mười dặm.
Hàng rào gỗ bên ngoài đại doanh đã vây kín, trước hàng rào đào ba cái chiến hào thật dài, bên dưới bố trí đầy cọc nhọn cùng sừng hươu. Đại doanh bận rộn khác thường, những đội binh lính đang dỡ xuống vật tư từ trên xe ngựa mang vào trong trướng hậu cần.
Một, hai, ba! Hơn mười người binh lính kéo nóc lều trại, lập tức chôn cọc gỗ kia thật sâu vào trong bùn đất. Hai bên đại doanh truyền đến một hồi hoan hô, vài trạm gác tháp canh cao cao đang mọc lên.
Vào lúc quân doanh đang trong lúc bận rộn khí thế ngất trời, Vương Tư Vũ có mười mấy thân binh cùng đi đã đến đây gặp Trương Hoán để báo cáo công vụ. Hắn cũng không ngừng gật đầu thăm hỏi binh lính và bước nhanh đi tới trước soái trướng. Thân binh Trương Hoán lập tức thi lễ với hắn rồi thông báo: " Đô đốc đã sớm chờ lâu rồi, mời Vương Tướng quân đi vào."
Ở giữa soái trướng nằm ngổn ngang một cái sa bàn thật lớn hợp lại thành từ hơn mười cái sa bàn nhỏ. Nó chiếm cứ ước chừng nửa lều trại, mặt trên là bản đồ tường tận An Tây. Đông từ Tửu Tuyền, tây đến Hàm Hải, bắc là Di Bá Hải (nay là vùng thập hồ Ba Nhĩ Khách), nam kéo tận Thổ Hỏa La cùng Đại Tiểu Bột Luật. Trên sa bàn có dãy núi trắng ngần, có đại sa mạc cồn cát mênh mông, còn có những chỗ ốc đảo cùng con sông hồ nước, mấy trăm tòa thành trì lớn nhỏ không đồng nhất. Để làm ra cái này gần ngàn tên thám báo tốn thời gian ba năm mới chế ra được.
Trong lều trại trừ Trương Hoán ra thì còn có vài tên mưu sĩ đi theo trong quân. Một người Quân Vụ Lang chuyên môn quản lý sa bàn đang ôm một quyển sách thật dầy đứng ở một bên. Trong đó có tư liệu tường tận từng thành trì, lịch sử, dân tộc, trú binh, dân cư, tình huống trong thành trì. v.. v... Nhưng cũng không phải thật đầy đủ, rất nhiều thông tin về tình huống thành trì từ Thông Lĩnh sang phía tây vẫn còn đang sưu tập.
Giờ phút này, Trương Hoán đang nhổ đi một lá cờ nhỏ một mặt màu vàng từ tường thành trấn Sơ Lặc. Trên đường hắn vừa mới nhận được tin tức, bởi vì Xích Tùng Đức Tán từ Thổ Hỏa La lên bắc nhất định phải đi qua trấn Sơ Lặc. Tào Lệnh Trung một mình trấn giữ ở Sơ Lặc đã bị buộc buông bỏ Sơ Lặc, hơn hai nghìn quân Đường cùng hơn một vạn người nhà bọn họ đi vòng trấn Vu Điền, hiện tại tình huống không rõ. Nói cách khác, hiện tại An Tây đã không có thành trì nào thuộc về Đại Đường.
Đoạt lại An Tây luôn là chiến lược đã định của Trương Hoán. Sau khi chiếm lĩnh Hà Tây bởi vì tình thế Lưỡng Hoài không yên nên hắn liền tạm thời gác lại kế hoạch tây tiến mà quay đầu phát triển hướng đông. Hiện tại cùng với Nội các mới đã được thành lập, cục diện Đại Đường có thế chân vạc tam quyền đã hình thành. Thời cuộc cũng từ từ ổn định, thừa dịp cơ hội tình hình trong triều tạm thời ổn định, hắn liền tiếp tục áp dụng chiến lược tây tiến. Ở trong triều, hắn mời Trương Phá Thiên có quyền bỏ phiếu thay mặt chính mình, mà bản thân hắn thì đem toàn bộ tinh lực đặt ở trên An Tây.
Cướp lấy An Tây, không chỉ có là vì khôi phục vinh quang Đại Đường, nó còn có được ý nghĩa chiến lược càng sâu xa. Bởi vì nhiều năm hiếu chiến dùng binh, dân tộc Thổ Phiên đã từ lúc cường thịnh nhất hai mươi năm trước từ từ đi theo hướng suy sụp. Binh lực giảm mạnh, tài chính khô kiệt mà lại còn mất đi nguồn nô lệ. Để cứu vãn sự suy sụp, Xích Tùng Đức Tán sau khi thất bại trong tranh đoạt Thổ Hỏa La liền đem hi vọng cuối cùng đặt vào An Tây, ý đồ khống chế cả An Tây, dẹp yên An Tây làm cơ sở tận dụng mậu dịch từ đông sang tây thu hoạch ích lợi lớn nhất. Mà một khi nó mất đi An Tây, thế lực dân tộc Thổ Phiên cũng giảm đi toàn diện đành quay về cao nguyên Thanh Tàng để rồi sẽ suy sụp trong nội chiến đi tới diệt vong.
Mà Hồi Hột đã chuyển hướng quốc sách sang tây. Nhưng dân tộc phương tây mâu thuẫn nặng nề, người Đại Thực, người Cát La Lộc người Hạ Lưu Tư, người Đột Kỵ Thi. v.. v... Những thế lực cũng chưa chắc để họ dễ dàng tây tiến. Cho nên cướp lấy Bắc Đình, An Tây, cũng đồng dạng sẽ lại trở thành bàn đạp để họ tây tiến. Hơn nữa một khi tây tiến thất bại, Hồi Hột chắc chắn quay đầu sang đông, như vậy An Tây cùng Mạc Bắc, Hồi Hột liền hình thành chiến lược bao vây đối với Đại Đường. Nếu như một khi mất đi những nơi nuôi ngựa như Hà Tây, Hà Hoàng thì người Hán cũng sẽ gặp phải hoàn cảnh xấu khi đối phó dân tộc du mục phương bắc trong mấy trăm năm.
Trái ngược, nếu như quân Đường có thể chiếm lại An Tây, người Hồi Hột chỉ có thể đi qua Kim Sơn, từ vùng của người Cát La Lộc mở thông con đường sang tây. Điều này đối với sự ổn định cùng an toàn Tây Vực có ý nghĩa đều hết sức trọng đại.
Cũng là vì duyên cớ này, Trương Hoán liền hạ quyết tâm, thừa dịp cơ hội dân tộc Thổ Phiên cùng Hồi Hột tranh đoạt An Tây lấy cớ trợ giúp An Tây Tiết Độ Sứ Tào Lệnh Trung mà xuất binh đoạt lại khu vực đã từng thuộc về Đại Đường.
" Thuộc hạ tham kiến đô đốc!" Vương Tư Vũ đi vào lều lớn, quì một gối thi lễ thật sâu với Trương Hoán.
Vương Tư Vũ luôn là ái tướng tâm phúc của Trương Hoán, chính vì có tín nhiệm đối với hắn, Trương Hoán mới giao cho hắn quyền lực quyết sách tùy cơ ứng biến. Vương Tư Vũ cũng không phụ kỳ vọng của hắn, lần này đúng là xử trí thích đáng trong tình huống Hồi Hột đánh bất ngờ Tinh Tinh Hạp. Lấy tổn thất ít nhất để thắng về thời gian, cũng đổi lấy thế có lợi về đại cục.
Hiện tại Trương Hoán tuyên chiến đối với Hồi Hột, cũng bởi vậy có lý do đầy đủ nhất. Hắn là bị buộc tiến hành phản kích.
Trương Hoán cười tiến lên, đở Vương Tư Vũ dậy, thấy trên mặt hắn có vẻ ủ rũ, biết trong lòng hắn vẫn còn là vì mất đi hai thành mà canh cánh liền vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói: " Ngươi cũng là một tướng nhiều kinh nghiệm, sao cũng không ngẫm lại từ đại cục. Mất đi hai thành, ngược lại cho chúng ta lấy cớ tây tiến cùng thời cơ chiến đấu."
Sự thực Vương Tư Vũ vào lúc từ bỏ Bạch Vân Bảo còn có một ý nghĩ can đảm. Nhưng hắn cũng không muốn nói ra quá sớm, e sợ cho sẽ bị người khác hiểu thành là lấy cớ che dấu thất bại. Hắn thà rằng trước cứ bị xử phạt, sau đó lại đưa ra ý nghĩ của chính mình.
Hôm nay một câu nói của đô đốc làm ánh mắt của hắn dần dần sáng, lấy cớ tây tiến cùng thời cơ chiến đấu, chẳng lẽ đô đốc cũng suy nghĩ giống như của hắn sao?
Vẻ thay đổi của hắn Trương Hoán đã sớm nhìn thấy trong mắt, liền lấy ra cây gỗ đưa cho hắn, mỉm cười nói: " Nói ra ý nghĩ của ngươi, xem chúng ta có phải không bàn mà giống nhau hay không?"
← Hồi 207 | Hồi 209 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác