← Hồi 204 | Hồi 206 → |
Nhưng mà bọn họ ai cũng không phát hiện, trên dòng sông lớn thuyền tới thuyền đi có một con thuyền nhỏ chở khách cũng lén lút giữ chậm tốc độ. Khi thuyền lớn chạy nhanh qua bên cạnh rồi tiếp tục hướng phía trước chạy tới, từ cửa sổ thuyền khách có một đôi mắt lạnh lùng đang gắt gao nhìn chăm chú thuyền lớn từ từ cặp vào bờ.
" Tiếp tục đi về phía trước, một lúc lâu sau mới lại quay đầu trở về cặp bờ."
Kẻ hạ lệnh chính là một người nam nhân khoảng ba mươi tuổi, mặt mũi thanh tú mà trắng nõn, tên của hắn gọi là Đào Xích. Đương nhiên, ba tháng trước hắn cũng không gọi là Đào Xích mà là Chu Thao, cũng là đệ đệ của Chu Thử. Từ sau khi Chu Thử chết, triều đình lập tức tước đoạt tất cả chức vụ cùng tước vị của huynh đệ Chu thị, xác định bọn họ là phản nghịch. Đồng thời phái Binh bộ đi bắt Chu Thao, nhưng hắn trước đó sớm có chuẩn bị nên không đợi triều đình luận tội ban xuống thì hắn liền nhanh chóng biến mất khỏi Trường An.
Đào Xích đứng thẳng người, hắn lấy ra một cái mặt nạ da người hơi mỏng đeo cho mình liền biến thành một người chèo thuyền mặt mày nhăn nheo. Thuật dịch dung cổ đại đã có, chỉ là nó cũng không có vô cùng kì diệu như trong truyền thuyết vậy. Phần lớn là trực tiếp hoá trang trên mặt, còn như hắn mang mặt nạ da người nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra được sơ hở, hơn nữa cũng không thể kéo dài.
Hắn cúi đầu cẩn thận soi gương tỉ mỉ một lúc, không hài lòng lắc đầu rồi tiện tay lại kéo nó xuống, lạnh lùng hạ lệnh: " Tam lang!"
" Có thuộc hạ!" Một nam nhân thân mặc quân phục bước dài tiến vào khoang thuyềnliền chắp tay ôm quyền " Xin chúa công hạ lệnh."
" Nhiệm vụ lần này ta giao cho một mình ngươi thực hiện, ngươi có thể làm được không?"
" Xin chúa công yên tâm, thuộc hạ phi đao bách phát bách trúng, cũng không sợ làm lỡ việc."
Đào Xích gật đầu " Tốt lắm, ta sẽ chờ tin tức tốt của ngươi."
Ba chiếc thuyền lớn của Trương Hoán tất cả chậm rãi cặp bờ, trên bến thuyền Lận Cửu Hàn trước đó đã nhận được tin tức nên sớm chỉ huy hơn một ngàn binh lính chờ đợi đã lâu. Đây là lần đầu tiên đô đốc tới khu Giang Nam thị sát, cũng là việc trọng đại của ba vạn quân bọn họ đồn trú ở đây.
Trên bến thuyền còn đứng Thứ Sử quận Ba Lăng Quận Lưu Nguyên cùng một số quan lại địa phương. Bọn họ xem ra đây chính là Nội các Thủ tịch đại thần, Binh Bộ Thượng Thư đến thị sát quận Ba Lăng, đây chính là quan viên cấp bậc cao nhất mà Lưu Nguyên nghênh đón kể từ khi tới đây suốt mấy năm qua. Nếu có thể nhờ đó làm hậu trường thì tiền đồ chính mình liền có hi vọng rồi.
Thuyền lớn rốt cục cặp bờ, Huyện Lệnh huyện Ba Lăng hô to một tiếng " Tấu nhạc!"
Tiếng chiêng trống rung trời chợt vang lên, những đội dân phu vung vẩy cờ quạt đủ màu, hai đội vũ sư từ Trường Sa mời tới bắt đầu nhảy nhót bay vút lên cao, tinh thông gấp trăm lần. Đám dân chúng từ bốn phương tám hướng nhằm bến thuyền tụ tập mà chiêm ngưỡng đại quan từ kinh đến, chung quanh bến thuyền người đông nghìn nghịt, quả là cảnh tượng náo nhiệt rất nhiều năm không thấy.
Trương Hoán cúi đầu từ trong khoang thuyền đi ra, có thân binh trước sau vây quanh cười ha hả đi lên bờ. Lận Cửu Hàn bước đi lên, nửa quỳ hướng Trương Hoán chào theo nghi thức quân đội " Mạt tướng tham kiến đô đốc!"
" Tiểu tử nhà ngươi này, lại bắt cóc nha hoàn của ta." Trương Hoán thân thiết đám cho hắn một quyền vào vai. Lận Cửu Hàn trong lòng cảm thấy ấm áp, hắn không có ý tứ gãi đầu nói: " Tiểu Thu vừa sinh con trai cho thuộc hạ."
" Hay! Hay!" Trương Hoán đỡ hắn lên, liền nói hai tiếng hay. Hắn lại quay đầu về hướng đám thân binh cười nói: " Lão Lận đã có con trai, mọi người nói có muốn hắn mời chúng ta một chầu xứng đáng không?"
Chúng thân binh cùng hô to, Lận Cửu Hàn vội vàng chắp tay với đám bộ hạ cũ " Các vị huynh đệ, chớ nói một chầu. Chỉ cần mọi người ở được lâu thì lão Lận ta ngày ngày mời khách đều được."
Lúc này, Thứ Sử quận Ba Lăng cũng khẩn cấp bước lên phía trước, hắn hướng Trương Hoán thi lễ thật sâu " Ty chức là Thứ Sử quận Ba Lăng Lưu Nguyên tham kiến Trương Thượng thư."
Trương Hoán nghe khẩu âm của hắn đúng là giọng Bắc Kinh thuần khiết, không khỏi cẩn thận nhìn hắn một cái tựa hồ cảm giác hắn có chút quen mặt " Lưu thứ sử, chúng ta có phải đã gặp qua hay không?"
" Thượng Thư xác thật đã gặp ty chức, nhạc phụ ty chức là Trường Tôn Nam Phương. Năm ngoái tại bữa tiệc thọ của nhạc phụ, ty chức vẫn còn kính rượu Thượng Thư!"
" Ta nhớ ra rồi, ngươi là con rể thứ năm." Trương Hoán cười ha ha nói: " Không nghĩ tới lại có thể ở nơi xa gặp cố nhân. Thật có thể nói là đời người nơi nao bất tương phùng."
Có tầng quan hệ này, Lưu Nguyên cũng có thể cười nói tự nhiên. Hắn vội vàng kéo Trưởng Sử cùng Tư Mã giới thiệu với Trương Hoán. Mọi người ở trên bến thuyền hàn huyên vài câu, Lưu Nguyên liền nói với Trương Hoán: " Hiện tại đã là giữa trưa, ty chức tại nha huyện mở hai bàn cơm rau dưa mời Thượng Thư dùng cơm. Làm ơn cho nể mặt cho ty chức rồi sẽ cùng Lận tướng quân đi Trường Sa."
Trương Hoán do dự một chốc liền vui vẻ nói: " Cũng tốt! Lận tướng quân lúc mới đến Ba Lăng đã được địa phương tận lực trợ giúp, ta còn muốn cám ơn mọi người."
Chúng quan viên vui mừng vội vàng đi gọi cỗ kiệu. Lúc này, Bình Bình nhỏ giọng nói với Trương Hoán: " Ngươi đi ăn cơm, ta muốn đi dạo phố một chút mua mấy món thổ đặc sản, có thể chứ?"
Trương Hoán cười gật đầu, hắn lại gọi đến hai tên thân binh để bọn họ cùng Bình Bình đi dạo phố. Mấy người liền thừa dịp quan viên mời Trương Hoán lên kiệu để lén lút trốn.
Giờ phút này huyện thành Ba Lăng cơ hồ muốn sập, trên đường cái chật ních dân chúng đến đây xem náo nhiệt. Mấy vạn dân chúng khoa tay múa chân bàn luận tin tức, nếu so với tết Nguyên Tiêu xem đèn thì còn náo nhiệt hơn vài phần.
Cùng với từng đợt thanh la mở đường truyền đến, dân chúng ở cửa thành nghển cổ lên. Mọi người liều mạng chen về phía trước chật chội, nhón chân vươn cổ nhìn quanh. Rất nhiều người đều bò lên trên cây, liền phảng phất đại quan từ trong kinh đến giống như là yêu quái ba đầu sáu tay.
" Mau tránh ra! Mau tránh ra!" Hơn một trăm nha dịch đi ở phía trước mở đường. Dùng sức ấn dân chúng không ngừng tràn ra quay trở về. Ngay sau đó là hai đội kỵ binh, trái phải hai bên hình thành hai bức tường kỵ binh. Bọn họ vừa đi vừa dò xét tình huống hai bên. Thỉnh thoảng lại thét lên ra lệnh những người ở trên cây cùng nóc phòng đi xuống.
Phía sau đội kỵ binh này là kiệu quan của Trương Hoán. Mấy trăm tên thân binh tay cầm cự thuẫn bao quanh quan kiệu đến gió thổi không lọt, liền phảng phất một quả núi thuẫn thật lớn đang chậm rãi di động.
Bài học của Nguyên Tái không xa, không người nào dám có chút sơ ý. Đám dân chúng không thấy được đại quan trong kinh thì xôn xao hô lan truyền. Sau đó ở một gốc cây đại thụ góc đường có một người nam nhân lạnh lùng nhìn kỹ đội thân binh Trương Hoán. Một hồi lâu, hắn nhìn không thấy có bất cứ cơ hội gì liền chợt lóe thân mà biến mất ở trong đám người.
Huyện Ba Lăng là huyện lớn có hơn tám ngàn hộ gia đình. Nhưng đem so cùng bố cục thành thị phương bắc rộng rãi vuông vức thì nơi này liền lộ vẻ lộn xộn hơn rất nhiều. Đường phố nhỏ hẹp, phòng ốc dày đặc, nhất là mấy tháng trước bị loạn Tương Dương nên rất nhiều dân chạy nạn đến bây giờ còn không trở về. Nó càng làm cho huyện thành vốn đã chật chội không chịu nổi lại tăng thêm vài phần hổn độn.
Tại chính giữa huyện thành có một con đường lớn Quân Sơn chạy ngang qua đông tây. Hai bên đường cửa hàng dày đặc, buôn bán phồn thịnh. Nơi Lưu Nguyên chuẩn bị mời khách liền ở vào trong đoạn đường này. Đó là tửu lâu nổi danh nhất cả quận Ba Lăng, Động Đình tửu lâu.
Cùng với đại quan trong kinh vào tửu lâu, dân chúng tụ tập dọc đường thấy không có gì náo nhiệt để xem liền nhao nhao đều tự về nhà. Trên đường dần dần khôi phục trạng thái bình thường. Đúng lúc này, ước chừng một ngàn dân chúng từ phía đông mà đến, ăn nói nhao nhao ồn ào nhằm hướng Động Đình tửu lâu đi tới.
Mãi cho vào đến tửu lâu, chúng thân binh mới buông lỏng đề phòng. Trương Hoán từ bên trong kiệu đi ra cười khổ một tiếng mà nói: " Ngay cả ăn một bữa cơm cũng khổ cực như vậy sao?"
Lưu Nguyên liền bước lên phía trước xin lỗi " Nơi này hàng năm an bình, cũng không có chuyện gì phát sinh. Nếu có việc náo nhiệt thì đám dân chúng giống như là xô đổ thành mà ra."
Huyện Lệnh bên cạnh cũng cười bổ sung: " Hôm nay tình hình coi như không tệ, năm năm trước Tương Dương vương Các Lão đến quận Ba Lăng Quận thị sát thì căn bản vào thành đều không được."
" Nguyên lai ta còn có thể đi vào thành ăn cơm, đã là may mắn." Trương Hoán cười lắc đầu liên tục " Đi thôi! Ăn cơm rồi sớm chạy đi."
Hắn vừa muốn lên lầu, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận hô hào " Chúng ta muốn gặp Trương Thượng thư!"
Âm thanh thập phần rõ ràng, Trương Hoán không khỏi dừng bước, kinh ngạc hỏi han: " Đây là có chuyện gì?"
" Đợi ty chức đi xem một chút." Lưu Nguyên hoảng sợ chạy đi ra ngoài. Hắn lớn tiếng vừa nói cái gì, tựa hồ đang khuyên người giải tán đi.
" Chúng ta muốn về nhà! Chúng ta muốn ruộng đất" Tiếng gào càng thêm kịch liệt, lại có không ít là âm thanh của nữ nhân cùng con cái.
Một hồi lâu, Lưu Nguyên không thể tránh được đi vào nói: " Khởi bẩm Thượng Thư, bên ngoài có hơn một ngàn dân chạy nạn Tương Dương. Hình như là bọn họ đã không còn ruộng đất, nghe nói Thượng Thư ở chỗ này liền muốn tới thỉnh cầu giải quyết."
" Còn có chuyện như vậy, đi xem một chút." Trương Hoán chạy đi ra ngoài cửa, Đô Úy thân binh Lý Định Phương cản không kịp liền vội vàng hạ mệnh lệnh cho thuộc hạ đi khống chế cục diện. Hắn thì bám sát đi theo sau lưng Trương Hoán ra cửa lớn.
Ngoài cửa lớn, hơn một ngàn người đang tụ tập chung một chỗ. Cơ hồ có một nửa là phụ nữ và người già trẻ em. Thấy có đám người đi ra thì mọi người nhao nhao lui về phía sau, không dám đứng phía trước.
Trương Hoán đứng ở trên bậc thang, hắn nhìn lướt qua mọi người, trong mắt bọn họ đều tràn ngập vẻ lo âu liền cao giọng nói: " Ta chính là Binh Bộ Thượng Thư, các vị hương thân có gì oan khuất muốn tìm Bổn quan kể rõ?"
Lúc này, một ông lão lớn tuổi tiến lên thi lễ: " Bẩm báo Thượng Thư đại nhân, chúng thảo dân đều là dân chúng Tương Dương được đại nhân cứu trợ chạy nạn đến đây. Hiện tại binh tai đã yên bình, chúng ta liền tính toán hồi hương. Nhưng nghe người ta nói quân đội đã coi ruộng đất chúng ta là đất vô chủ mà lấy đi. Chúng ta đặc biệt khẩn cầu đại nhân cho chúng ta một con đường sống."
" Điều này sao có thể? Chẳng lẽ các ngươi không có khế đất sao?"
" Khởi bẩm đại nhân, khế đất là có. Nhưng quân đội khi thanh lý đất vô chủ thì đã cắt ranh giới thành từng ô. Ruộng đất chúng ta cũng ở trong đó, nói là sẽ cấp cho để bồi thường, hoặc là thu xếp chỗ khác. Nhưng cho tới hôm nay cũng không có một người nào giải quyết. Đại nhân, nhà cửa của chúng ta phần lớn đã bị thiêu hủy, nếu như ngay cả ruộng đất cũng không có thì chúng ta như thế nào mà hồi hương? Cầu Thượng Thư đại nhân làm chủ cho chúng ta!" " Cầu Thượng Thư đại nhân làm chủ cho chúng ta!" Trước cửa tửu lâu lập tức mọi người quỳ xuống một đám đen ngòm, Trương Hoán sắc mặt sa sầm tới cực điểm. Lý Song Ngư làm việc như thế nào vậy? Sao lại đơn giản thô bạo như thế, danh tiếng chính mình thật vất vả xây đắp sẽ bị hắn phá."
Nghĩ vậy, hắn cất cao giọng nói: " Các vị hương thân, chuyện này ta cũng không biết. Nhưng mà mong mọi người yên tâm, ta lập tức phái người cùng kiểm tra đối chiếu sự thật chuyện này. Chỉ cần các vị có khế đất, coi như khế đất đánh rơi hoặc là bị chiến hỏa thiêu hủy, chỉ cần có người chứng minh thì ruộng đất đều sẽ xin trả đủ cho mọi người, tuyệt không xâm chiếm. Trong vòng mười ngày nhất định sẽ giải quyết chuyện này."
" Tạ Thượng Thư đại nhân!" Mọi người cảm kích dập đầu, nhao nhao đứng lên muốn tản đi. Nhưng đúng lúc này, trong nhóm người cách Trương Hoán có mấy trượng có một nam nhân đột nhiên chen chúc lên. Mắt hắn lộ ra vẻ hung ác vung tay lên, một lưỡi đao mỏng sắc bén màu lam nhằm hướng cổ họng Trương Hoán phóng tới nhanh chóng vô cùng. Thoáng cái đã sắp đến làm thân binh chung quanh kinh sợ ngay cả tiếng hô cũng đều không còn kịp phát ra nữa. Trương Hoán đang trấn an ông lão, hắn quay đầu thì lưỡi đao sắc bén đã đến trước mắt, đã không còn kịp tránh rồi. Nhưng vào một khắc chỉ mành treo chuông này, một thanh trường kiếm từ bên cạnh xoạt một cái rút ra rồi nhanh như thiểm điện 'Keng!' một tiếng giòn tan. Thân kiếm cản lưỡi đao sắc bén, lưỡi đao sắc bén bắn lên, lướt sát đầu Trương Hoán bay vút qua găm chặt trên cửa lớn. Ngay sau đó một bóng đen mãnh liệt nhào tới Trương Hoán, ánh chớp sắc bén thứ hai lại từ một phương hướng khác phóng tới, từ chỗ Trương Hoán mới vừa đứng mà trực tiếp cắm vào cửa lớn.
Tất cả những điều này đều trong nháy mắt hoàn thành, thời gian liền phảng phất giống như đã được tính toán hoàn chỉnh.
Hiện trường lập tức hoàn toàn đại loạn. Không đợi hạ lệnh, gần trăm tên thân binh điên cuồng xông lên bao quanh đô đốc. Tim Lý Định Phương đều phải sợ đến ngừng đập, hắn trong nháy mắt liền phản ứng liên tục rống to " Bảo vệ đô đốc, khống chế hiện trường!" Hô xong, hắn rút đao ra hung tợn lao về phía kẻ phóng phi đao. Khi xông đến gần, mấy tên binh lính tóm hắn đã đứng lên. Một mũi tên ngắn tôi luyện độc đã sớm bắn thủng lưng hắn, hắn đã chết.
Bình Bình đã đở Trương Hoán đứng lên, vừa mới rồi đầu Trương Hoán đập mạnh lên bậc thang đến bây giờ còn không hoàn toàn tỉnh táo. Cả trăm tên thân binh đã không để cho cơ hội hỏi han, cơ hồ là khiêng hắn vào tửu lâu. Bình Bình thì vọt đến một bên, có chút đau lòng nhặt lên máy món điểm tâm vừa mới mua sớm bị đạp nát bét.
" Bình Bình cô nương, lần này đa tạ ngươi." Lý Định Phương trong lòng vẫn còn sợ hãi quay về phía Bình Bình thi lễ rồi nói lời cám ơn. Lần ám sát này hiển nhiên phương pháp là cũng giống như lần giết Nguyên Tái. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau, độc tiễn là bắn từ trên lầu đối diện phóng tới. Hai mũi tên đồng thời bắn ra, hẳn là hai người, một người bắn Trương Hoán, một kẻ giết người diệt khẩu. Hơn nữa hai người kia khẳng định vẫn còn ở trong thành.
Bình Bình khoát tay áo tỏ vẻ không cần cám ơn, nàng chỉ nghĩ tới một chuyện, lại hỏi: " Tên Phương Vô Tình đâu? Làm sao hắn lại vắng mặt bên cạnh đô đốc các ngươi?"
" Hắn đi theo Lý tiểu thư làm việc, vốn hẹn gặp ở Trường Sa chạm trán, không nghĩ tới tại quận Ba Lăng liền gặp phải ám sát." Nói đến đây, Lý Định Phương như có điều suy nghĩ, hắn len lén liếc liếc mắt nhìn Bình Bình nói ngụ ý xâu xa: " Xem ra bên cạnh đô đốc không có một người võ nghệ cao cường, quả thật là không được rồi!"
Bình Bình lại mặc kệ thâm ý của hắn, nàng chỉ chỉ món điểm tâm trên mặt đất tức giận hỏi: " Đây đều là thủ hạ của ngươi làm, có bồi thường ta hay không?"
" Nên! Nên! Nên!" Lý Định Phương liên tục đáp ứng, hắn vội vàng kêu mấy tên thân binh, lệnh bọn họ đi mua một túi về. Lúc này, một tên binh lính từ tửu lâu đi ra nói với Lý Định Phương: " Tướng quân, đô đốc bảo người đi vào!" Hắn lại hướng Bình Bình thi lễ " Bình Bình cô nương. Đô đốc cũng mời đi vào."
Bên trong gian phòng, Trương Hoán đang cẩn thận xem xét thanh phi đao kia. Đao dài ba tấc, hình lá liễu, toàn thân tôi luyện độc tản ra ánh xanh quỷ dị. Nhưng bất kể nhìn từ phía nào đều không tìm được dấu hiệu người chế tạo, chỉ có thể nói đây là loại tự mình chế tạo. Còn mũi tên độc kia cũng là quân nỏ tiêu chuẩn, trong kho quân khí thì mũi tên như vậy nói ít cũng có trăm vạn cái. Hơn nữa người làm ra cũng đã bán buôn một lượng lớn, không cách nào tìm kiếm được đầu mối.
Sự thực Trương Hoán cũng cũng không phải rất quan tâm kẻ giết hắn là ai. Người muốn giết hắn thì nhiều, hắn sao có thể đi tra. Nếu không có đầu mối rõ ràng thì chuyện này cũng thôi. Đang nghĩ ngợi, Lý Định Phương đi vào gian phòng khom người thi lễ: " Xin đô đốc hạ lệnh?"
" Ta tới hỏi ngươi, nam nhân bắn phi đao kia có khả năng tra được đầu mối gì không?"
Lý Định Phương lắc đầu " Không có, trên người hắn trừ một thanh phi đao này ra thì không có vật gì khác. Ngay cả trang phục kiểu dáng cũng là loạt rất thông thường của người vân du bốn phương."
Trương Hoán chắp tay đằng sau suy nghĩ một chút liền nói: " Chuyện này như vậy thôi đi, bên trong thành cũng không cần lục soát. Lệnh các huynh đệ thu thập một phen, chúng ta lập tức đi về phía nam."
Lý Định Phương đáp ứng một tiếng, xoay người muốn đi. Trương Hoán lại gọi hắn " Còn chuyện ruộng đất Tương Dương, phái người đi báo cho Lý Song Ngư. Cần rõ thì làm rõ, cần trá thì trả, ta hy vọng sẽ không có lần sau."
" Tuân mệnh!" Lý Định Phương thi lễ rồi bước nhanh đi.
Xử lý xong một chuyện thích khách, Trương Hoán liền khen Bình Bình đứng ở một bên: " Ta hôm nay mới phát hiện Bình Bình kỳ thật rất thông minh, phản ứng mau lẹ. Mấy trăm nam nhân ở đây không có người nào có thể so cùng."
Bình Bình khó được Trương Hoán khích lệ, nàng hơi không có ý tứ gãi gãi đầu cười nói: " Kỳ thật người kia ta đã sớm nhìn thấy, người khác đều kéo hết cả nhà, mang theo bao lớn bao nhỏ, mọi người háo hức kích động. Duy độc hắn lại tĩnh táo dị thường, để chen chúc đến phía trước lại còn làm ngã mấy người phụ nữ và trẻ em. Lúc ấy ta liền hoài nghi hắn có phải muốn làm loạn hay không liền rút kiếm canh giữ ở bên cạnh ngươi. Không nghĩ tới hắn lại lài thích khách."
" Ta còn muốn cùng nàng thương lượng một việc."
Trương Hoán do dự một phen liền nói: " Ta còn muốn đi Trường Sa một chuyến, nàng có thể về trước Lũng Hữu không, cũng không nên đi cùng ta nữa."
Lần này quay về Lũng Hữu, hắn có thể sẽ cưới Bình Bình. Bùi Oánh mời nàng tới có dụng ý cũng ám chỉ điểm này rất rõ ràng, nhưng nàng vẫn luôn đi theo bên cạnh mình, trở về lại lấy nàng thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng danh tiếng của nàng. Trương Hoán nghĩ tới nghĩ lui, vẫn còn là cảm giác bảo nàng đi về trước là tốt nhất. Không ngờ, hắn mới đưa ra chuyện này, sắc mặt Bình Bình lập tức liền thay đổi. Nàng không nói một lời, chỉ yên lặng gật đầu liền xoay người ra hướng cửa đi tới. Thấy bóng nàng cô độc, Trương Hoán trong lòng đột nhiên cảm giác được có chút không đành lòng. Chính mình lấy cố tình cũng quá vô tâm, đối với nàng thật là không công bình " Bình Bình!" Ngay trong nháy mắt khi nàng muốn ra khỏi cửa phòng, Trương Hoán đột nhiên gọi nàng lại.
Bình Bình dừng bước, nàng không quay đầu lại, chỉ cúi đầu lấy mu bàn tay len lén lau mắt " Ngươi còn có chuyện gì sao?" Giọng của nàng đã có hơi nghẹn ngào.
Trương Hoán trong lòng càng thêm áy náy, hắn vội vàng đi lên trước ôm bả vai nàng xoay người lại. Giờ phút này Bình Bình đã là rơi lệ đầy mặt " Thật xin lỗi! Ta là bởi vì lo lắng an toàn của nàng, nếu không thì nàng cứ ở lại, chúng ta cùng nhau trở về."
Bình Bình rốt cục khóc thành tiếng, nàng ôm chặt lấy Trương Hoán, nhiều ít năm ủy khuất cùng thống khổ vào giờ khắc này đã hóa thành nước mắt như mưa tầm tả mãnh liệt trào ra. Mà giờ khắc này, mắt Trương Hoán cũng hơi đỏ. Hắn đột nhiên nhớ ra thiếu nữ áo đỏ nhiều năm trước đưa cơm cho mình, nhớ ra lúc mình nghèo túng cùng cô độc chỉ có nàng làm bạn bên cạnh mình, mang đến cho mình vô số nụ cười vui cùng an ủi. Nàng có lẽ cũng không thông minh, thậm chí tay chân còn hơi vụng về, nhưng tâm tư nàng thật là thuần khiết, nàng yêu không cần bất cứ hồi báo gì. Sở dĩ nàng nhớ lại Trương Thập Bát ngày trước, đó là bởi vì hồi đó chính mình không có quyền lực, không có kim tiền, chỉ có một lòng yêu quý đối với hắn. Chính tình yêu này là nàng tình nguyện dùng cả đời nhớ lại từng li từng tý mà không oán không hối hận. Đây là một nữ nhân không có bị quyền thế cùng thế tục ô nhiễm, chính mình liệu có xứng đôi với nàng?
Trương Hoán gắt gao ôm chặt nàng, hắn cảm giác được chính mình nợ nàng thật sự rất nhiều." Ta mang nàng cùng nhau về nhà, về nhà."
Một lúc lâu sau, Trương Hoán có mấy ngàn quân sĩ nghiêm mật hộ vệ rời khỏi quận Ba Lăng tiếp tục nhằm hướng Trường Sa mà đi.
Lúc này đã là cuối xuân, trời bắt đầu nóng, đó cũng là một mùa sức sống mạnh nhất trong năm, cây cối sum suê, cỏ nuôi súc vật màu mỡ. Đúng lúc Trương Hoán xuôi nam đến Trường Sa thì cùng thời khắc đó, Hồi Hột lại xảy ra một lần thay đổi vương vị.
Bì Già Khả Hãn ốm bệnh chết, con trưởng là Trung Trinh Khả Hãn lên ngôi. Hắn kế thừa quyết tâm tây tiến của cha. Để trấn an triều đình nhà Đường, Trung Trinh Khả Hãn liền giết tướng Đướng Lý Chính đã trốn vào Hồi Hột Đường, cử sứ thần đưa đầu của hắn đến nhà Đường. Cùng lúc đưa lương và ba vạn con ngựa sang Đại Đường tạ tội. Sau khi trấn an phương đông, Trung Trinh Khả Hãn phái Đại tướng Hiệt Kiền Già Tư dẫn mười vạn đại quân chia ra hai đường. Một cánh lướt qua Kim Sơn tiến công người Cát La Lộc, một cánh khác đến phía nam Bắc Đình đánh người Bạch Phục, người Đột Quyết cùng người Sa Đà. Cùng lúc đó, Tán Phổ Xích Tùng Đức Tán dân tộc Thổ Phiên cùng người Đại Thực đạt thành hòa giải, nên có thể thoát thân từ Thổ Hỏa La. Để trợ giúp người Cát La Lộc và người Bạch Phục, người Đột Quyết, hắn tự mình chỉ huy sáu vạn đại quân bắc thượng An Tây. An Tây gần nửa năm được nghỉ ngơi và hồi phục thì các cuộc tranh đoạt chiến lại một lần nữa mở màn
← Hồi 204 | Hồi 206 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác