← Hồi 127 | Hồi 129 → |
Tiên Vu Thúc Minh trở tay không kịp đã để cho đội quân năm nghìn người kia với đầy đủ sức lực đột nhiên xông đến trước mắt chỉ còn cách ông ta đã không đầy hai mươi bộ. Mấy trăm thân binh của ông ta căn bản là không ngăn cản được, Tiên Vu Thúc Minh hoảng sợ đến tim ngừng đập, ông ta quay đầu chạy trốn. Chu Thử cười lạnh một tiếng, giương cung lắp tên nhắm ngay phía sau lưng Tiên Vu Thúc Minh.
Lúc này năm nghìn người đồng loạt hô to " Quan binh đã bại! Quan binh đã bại!"
Do Tiên Vu Thúc Minh dẫn đầu chạy trốn, đám quân cung nỏ phía sau không ngăn cản được bọn phỉ tinh nhuệ giống như hổ lang. Chỉ trong chốc lát thì trung quân của quan binh bắt đầu sụp đổ.
Tháng chín năm Tuyên Nhân thứ hai, quan binh tiễu trừ phiến loạn tại Lạc huyện bởi vì khinh địch mà đại bại. Số người bị giết và đầu hàng nhiều vô số kể. Tiết Độ Sứ Tiên Vu Thúc Minh cũng bị trùm thổ phỉ Chu Thử bắn một mủi tên ngã ngựa mà chết trong đám loạn quân.
Ba ngày sau khi, quân của Chu Thử đến dưới thành, Thứ Sứ Thục quận Dương Tử Lâm dâng Thành Đô đầu hàng. Chu Thử dẫn đại quân tiến vào Thành Đô. Đúng lúc này, một người mang tin tức từ Lũng Hữu chạy tới đem một phong thư do Trương Hoán tự tay viết giao cho Chu Thử.
Đêm, hơn mười thớt chiến mã phóng nhanh như chớp chạy vào cửa Minh Đức môn Trường An. Tiếng vó ngựa phá vỡ sự yên tĩnh ban đêm của Trường An. Trên đường Chu Tước cũng vẫn còn không ít người đi đường, nhưng chiến mã lại không hề chậm đi chút nào, ngược lại còn tăng tốc vội vàng chạy tựa hồ như muốn bay vút lên trời.
" Chuyện quân khẩn cấp tám trăm dặm, người đi đường mau tránh ra." Lập tức kỵ sĩ hô lớn kêu gọi khiến cho người đi trên đường sợ sệt mà nép vào hai bên lề đường.
" Lại là chuyện gây rối ở Thục quận." Một vài người đi đường hiểu rõ tình hình bĩu môi, bọn họ cũng không thấy điều kỵ sĩ đang gào to có gì khác lạ. Mặc dù triều đình phong tỏa tin tức nghiêm ngặt, nhưng lời đồn ở Thục quận có người tạo phản đã sớm lan truyền khắp quán trà tửu lâu tại Trường An.
Tạo phản, cái từ này đã mười mấy năm dân chúng Đại Đườngkhông nghe thấy. Nhưng nó cũng đã bén rễ trong lòng không ít người. Tin tức vừa truyền đến thì trong lòng mỗi người đều giống như vừa đánh đổ bình ngũ vị. Lo lắng, sốt ruột, đau thương, ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng quay về phía sông Ba núi Thục.
" Chẳng lẽ Đại Đường lại phải phát sinh rối loạn sao?"
Tin tức Chu Thử tạo phản làm cho Thôi Viên mất ngủ vài đêm. Lúc ban đầu, sau khi phát sinh án Dương gia diệt môn thì ông ta cũng chỉ coi là một vụ trọng án nên cũng không có để ý nhiều. Toàn bộ tâm tư của ông ta đều là suy nghĩ làm thế nào để cướp lấy quyền lực của Bùi Tuấn cùng với việc áp chế không cho Trương Hoán phát triển.
Sau trận đánh Hội Tây Bảo, Thôi Viên và Vi Ngạc đều không hẹn mà cùng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Mới không đầy một năm mà Trương Hoán đã có thể độc lập đánh bại bốn, năm vạn quân Thổ Phiên tiến công. Mà lại còn do danh tướng Mã Trọng Anh tộc Thổ Phiên chỉ huy. Cứ theo đà này thì chỉ sau vài năm, Trương Hoán phát triển đến mức nào nữa đây?
Cùng chung kẻ địch và cùng chung uy hiếp làm cho Thôi Viên cùng Vi Ngạc từ bỏ hiềm khích lúc trước rốt cục đi tới kết hợp với nhau. Dấu hiệu thực hiện liên minh lần này chính là Vi Thanh cưới con gái cả của Thôi Ngụ làm vợ. Đây là đệ nhất đại thế gia thiên hạ và đại thế gia đệ tam liên minh. Sự liên thủ mạnh mẽ này đã sinh ra hiệu ứng quyền lực lớn lao làm cho sự cân bằng thế lực trong triều đình nhanh chóng bị phá bỏ, khiến cho Bùi Tuấn không thể không đi xa tới quận Kim Thành để tìm chước lạ nơi con rể của ông ta.
Ngay khi Thôi Viên ra tay chuẩn bị làm một cuộc thay đổi lớn thì tin tức Thôi Vô Thương bị giết lại làm xáo lộn sự bố trí của ông ta.
Cho đến lúc Thôi Vô Thương bị giết thì Thôi Viên mới ý thức được rằng Chu Vũ này không phải người bình thường. Ông ta cũng bắt đầu hoài nghi người này rất có thể có thể chính là Chu Thử mất tích đã lâu nay. Lúc này, từ Sơn Đông báo về kết quả điều tra, hiện tượng quân Thanh Châu bỏ trốn từ năm ngoái tới nay là rất nghiêm trọng. Mà số quân sĩ bỏ trốn tuyệt đại bộ phân đều là bộ hạ cũ của nhà Chu gia.
Thôi Viên rốt cục bỗng nhiên tỉnh ngộ, tên Chu Vũ này chính là Chu Thử.
Lúc này, con ông ta Thôi Hiền mang đến một chén trà nóng hổi nhẹ nhàng đặt ở trên bàn của cha rồi nhỏ giọng khuyên nhủ: " Phụ thân, đã hai ngày nay không ngủ yên. Nay hãy nghỉ ngơi một lát đi!"
Thôi Hiền từng làm quan tại Thục quận nhiều năm, biết rõ Dương gia tại Thục Trung làm giàu bất nhân. Dương gia làm giàu hoàn toàn là dựa vào năm đó quý phi được sủng ái. Nhưng cũng chỉ coi là một đêm phất nhanh, bên trong không có nhân sự vững chắc. Hơn nữa còn có nhiều con cháu Dương gia ngông nghênh. Có điều rắc rối do Dương gia lại rơi vào kết cục diệt môn cũng khiến cho hắn đau lòng không thôi, dù sao vợ của hắn chính là con gái của Dương Kỹ.
Thôi Viên gật đầu, ông ta ngồi vào chỗ cầm chén trà lên hớp một ngụm rồi hỏi con trai: " Con ở tại Thục Trung đã nhiều năm thì hẳn là biết rõ dân ý. Con thử nói qua xem, nếu như có người tạo phản thì liệu dân chúng sẽ ủng hộ tới mức độ nào?"
Thôi Hiền suy nghĩ qua rồi nói: " Thục Trung từ xưa đã giàu có và đông đúc. Tinh thần văn sĩ được xem trọng, dân chúng đều có khuynh hướng an cư lạc nghiệp. Nếu là vào nhà cướp của, thổ phỉ thả cho quân cướp bóc dân làm tạo phản thì sẽ không có ai ủng hộ hắn. Nhiều nhất là loạn một hai quận huyện rồi sẽ bị quan binh dẹp yên. Nhưng nếu như Chu Thử thực sự không phải là tạo phản, mà là cố ý thay thế Dương gia, trở thành chủ của Thục Trung thì triều đình sẽ phải mất công suy xét."
Thôi Viên thở dài một hơi " Đây là chỗ ta lo lắng. Chu Thử lòng dạ tàn nhẫn nhưng hắn lại gian trá xảo quyệt. Nếu như lẻn lút mọi nơi, giết người phóng hỏa thì ta chỉ sợ dần dần hắn sẽ chiếm cứ châu quận, tương lai trở thành An Lộc Sơn thứ hai."
Thôi Viên vừa dứt lời, Đại quản gia liền bối rối căng thẳng chạy tới bẩm báo " Lão gia, ngoài cửa phủ có tin báo chuyện quân khẩn cấp tám trăm dặm, là tình hình mới nhất về Thục quận."
Thôi Viên " vụt!" đứng lên, ông ta bước dài đi đến cửa phủ. Có lẽ tin vừa tới không phải là tin mừng dẹp phỉ của Tiên Vu Thúc Minh, mà là chuyên quân khẩn cấp làm cho trong lòng ông ta đã âm thầm cảm thấy không ổn.
Ngoài cửa phủ có mấy tên quân báo tin đang lo lắng đi qua đi lại. Bọn họ nhìn thấy Thôi Viên đi tới thì đội trưởng cầm đầu lập tức tiến lên một bước quỳ xuống, giơ cao tin báo trong tay đồng thời sợ hãi bẩm: " Tướng Quốc, đại sự ở Thục Trung không ổn!"
Thôi Viên tim đập dồn dập, chẳng lẽ Tiên Vu Thúc Minh hành sự bất lực rồi trốn không thoát? Ông ta đoạt lấy bì thư, giằng hai cái rồi lấy thư ở bên trong mở ra. Nhưng bên tai lại rõ ràng nghe thấy tên quân báo tin đang nói lo lắng " Quan binh bị Chu phỉ đánh bại, toàn quân bị diệt. Tiên Vu Tiết Độ Sứ chết trong đám loạn quân, Dương thứ sử của Thục quận đã dâng Thành Đô đầu hàng, bọn phỉ đã chiếm lĩnh Thành Đô!"
" Bộp!" Phong thư rơi xuống đất, trong ngực Thôi Viên đột nhiên đau đớn kịch liệt. Một ngụm huyết phun ra, thân thể ông ta thoáng lảo đảo rồi sau đó mềm nhũn ngất đi.
" Tướng Quốc!"
" Phụ thân!"
Thành Đô rối loạn đã hai ngày. Chu Thử vừa vào thành thì lợi dụng việc truy tìm gian tế mà cướp sạch gia tài của mấy trăm hộ lớn giàu có ở Thành Đô. Người nhà bọn họ bất kể già trẻ tổng cộng hơn sáu ngàn người bị giết hại hầu như không còn ở sân phía bắc thành. Vợ con họ bị bắt hết rồi đưa đi khắp các doanh trong quân. Trong lúc nhất thời, số hộ giàu có ở Thành Đô vứt bỏ nhà cửa chạy trốn nhiều không thể đếm.
Cũng may, có đệ đệ Chu Thao của Chu Thử ra sức khuyên ngăn nên hắn cũng không bỏ mặc cho binh lính tàn sát hàng loạt dân trong thành, mà là chỉ có cướp đoạt tiền của rồi chia cho binh lính. Các hộ gia đình bình thường ở Thành Đô tạm thời còn chưa lọt vào dạng bị áp bức.
Đến trưa ngày thứ ba mà mọi nhà vẫn đóng kín cửa, tất cả mọi người trốn ở trong nhà lặng lẽ ăn nguội. Không ai dám đốt lửa nấu cơm, tất cả các cửa hàng đều đã trống rỗng, hàng hóa bị cướp sạch. Trên đường không nhìn thấy một bóng người, khắp nơi đều là xe ngựa bị đập vỡ, không ít nhà giàu để cửa lớn mở rộng, vết máu trên bậc thang chưa khô. Đầu đường cuối ngõ thỉnh thoảng lại có từng đoàn từng lũ du côn lưu manh đi lại, trên tay bọn họ mang theo bao lớn bao nhỏ tiền của, đắc ý cười to ầm ĩ.
Lúc này hơn mười người kỵ sĩ từ cửa bắc đi vào. Bọn họ có vẻ mệt mỏi, có thể nhận ra được là từ xa đến. Bọn họ là một toán thân vệ do Trương Hoán phái tới đưa thư cho Chu Thử, đội trưởng cầm đầu là đội phó thân vệ Trần Bình.
Bọn họ đi tới Dương phủ để gặp Chu Thử. Dọc theo đường đi chỉ thấy khắp nơi bên trong thành đã tan hoang, những nhà giàu lớn thì tường vây đã bị đánh sập. Nhiều nơi vốn nhà cao cửa rộng xà trạm trổ cột vẽ gần như đều bị hủy đi thành đất trống. Tất cả mọi người âm thầm lắc đầu không thôi. Đô đốc lại viết thư cho người như thế này thì thật sự là tự hạ thân phận của mình.
Đi tới trước cổng lớn Dương phủ, nơi này đề phòng nghiêm ngặt. Mấy trăm binh lính đứng hai bên bậc thang. Trần Bình tiến lên nói rõ ý đồ đến, lập tức binh lính đi vào bẩm báo. Chỉ chốc lát có người đi ra dẫn bọn họ vào phủ.
" Chu Thử Tướng quân, đây là một phong thư tự tay đô đốc chúng ta viết cho Chu Thử Tướng quân." Trần Bình cung kính đưa thư cho Chu Thử.
Hai ngày qua, sự hưng phấn của Chu Thử đã có được Thành Đô dần dần giảm xuống. Hắn bắt đầu suy nghĩ về hướng đi tiếp theo của mình. Hắn biết Thôi Viên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình. Chính mình cùng ông ta sớm muộn gì sẽ phải sử dụng bạo lực. Tăng thêm quân để chuẩn bị đánh nhau thì không có gì phải nghi ngờ. Nhưng chính mình hiện tại xác định vị trí là cái gì, điều này mới khiến cho Chu Thử phiền não. Vừa vào Thành Đô liền có thuộc hạ khuyên hắn tự xưng làm Thục vương, nhưng rất nhiều tướng lãnh đều muốn ủng hộ hắn làm đế, sửa quốc hiệu là Hán.
Làm hoàng đế vẫn luôn là giấc mộng của Chu Thử. Nhưng hắn cũng biết xưng đế quá sớm lại không phải hành động sáng suốt. Hiện tại đương là lúc cần khuếch trương thế lực, tích góp lực lượng để đối kháng đại quân triều đình sắp phái tới.
Chu Thử đọc kỹ hai lần thư của Trương Hoán, hắn không lập tức bày tỏ thái độ mà vội vàng hạ lệnh cho tả hữu: " Đưa mấy huynh đệ này đi, chiêu đãi thật tốt, nhất thiết không thể để có sơ sót."
Trần Bình thi lễ liền đi theo thân binh của hắn lui ra. Chu Thử đứng lên chắp tay đi vài bước, hắn cẩn thận suy nghĩ đề nghị của Trương Hoán. Lúc này, đệ đệ Chu Thao của hắn nghe thấy tin thì chạy tới.
Chu Thao nhỏ hơn Chu Thử ba tuổi, cũng giống như anh mình, hắn không chỉ có thể mang binh đánh giặc, hơn nữa rất có mưu trí. Chu Thử cũng vô cùng thương yêu người em này của mình. Năm ngoái sau biến cố Thái Cực cung, trong lúc hắn gặp vạn phần nguy cấp mà vẫn không quên chạy về phủ để đưa em mình đi theo cùng nhau trốn tránh. Mà lần chiếm lĩnh Thành Đô thì đúng là Chu Thao vất vả khuyên can nên Chu Thử mới thu hồi mệnh lệnh cho phép toàn quân đánh cướp ba ngày.
Chu Thao vừa vào trong phòng liền trầm giọng hỏi: " Đại ca, đệ nghe nói Trương Hoán ở Hà Tây phái người tới gặp ca?"
Chu Thử gật đầu, tiện tay đem thư trên bàn đưa cho em mình. Chu Thao đọc cẩn thận một lần, trong đôi mắt dần dần sáng lên. Hắn trầm tư một hồi liền nói: " Đại ca nghĩ như thế nào?"
" Ta cảm giác được hắn nói có lý. Nhưng ta cũng hiểu rõ hắn còn có ý đồ riêng cho nên nhất thời khó có thể định đoạt." Chu Thử thở dài, đột nhiên giống như nghĩ ra điều gì đó thì hắn không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn em mình. Có vẻ như hắn đã có dự tính trong lòng liền cười nói: " Ta đã biết là đệ đã hiểu rõ nguyên nhân của hắn rồi. Nói đi! Đệ có suy nghĩ gì?"
" Đệ cảm giác được Trương Hoán có kiến thức cực kỳ cao!" Chu Thao giơ ngón tay cái tán thưởng một tiếng rồi khẽ cười nói: " Cứ như đề nghị thứ nhất của hắn mà nói, hắn mời đại ca đưa ra chiêu bài phò vua, yêu cầu Thôi Viên xuống đài trả lại triều chính cho hoàng đế Đại Đường. Việc này rất có lợi. Cứ như vậy là chúng ta liền lập tức thoát khỏi hiềm nghi tạo phản, lại nhận được sự đồng tình của rất nhiều người phản đối thế gia triều chánh, thậm chí còn nhận được sự hưởng ứng của tôn thất Lý Đường. Chúng ta đây cũng không phải là giặc cỏ làm loạn, mà là một thế lực chính trị. Điều này mở cho chúng ta con đường rất tiện lợi để cướp lấy Kiếm Nam. Mở rộng ra nữa, nó lại còn đặt nền móng vững chắc để trong tương lai đại ca đi vào triều đình."
Chu Thử hít một hơi thật sâu, hắn không thừa nhận cũng không được. Sự khuyến cáo này của Trương Hoán đối với hắn mà nói là giống hệt như nước cam lộ khi hạn hán khiến hắn có cảm giác như vén mây mà thấy mặt trời. Hắn yên lặng gật đầu tỏ vẻ tán thành ý kiến của em mình.
" Vậy đệ thử nói xem hắn ở Hà Tây xa xôi tại sao lại đỏ mắt chờ mong để đưa phong thư này đến?" Chu Thử cười cười lại hỏi, đây chỗ hắn có hơi nghi hoặc. Hắn biết Trương Hoán khẳng định là có mục đích, nhưng lại nhìn không ra.
Chu Thao cười lắc đầu, đưa thư cho anh mình mà nói: " Đại ca thử nhìn kỹ lại thư, kỳ thật đề nghị thứ hai của hắn đã để lộ rõ mục đích của hắn."
Chu Thử tiếp nhận thư rồi cẩn thận đọc lại một lần. Đề nghị thứ hai của Trương Hoán là nhắc hắn cố gắng ủng hộ Vi Ngạc làm Hữu Tể Tướng. Dường như hắn mơ hồ thấy được gì đó, nhưng vẫn còn không rõ rệt. Chu Thử nhướng mày liền nhìn lại em mình, hy vọng nó có thể giải thích cho mình.
" Đây là chỗ thông minh của Trương Hoán."
Chu Thử nhướn lông mày cười nhạt bảo: " Đây là kế hai quả đào giết ba người của hắn, cái đó dụng ý là vì để cướp lấy Lũng Hữu." (kế này giống như: quả táo vàng của thần Hera)
Tháng tám năm Tuyên Nhân thứ hai, Chu Thử đột nhiên đưa ra chiêu bài phò vua. Hắn hạ lệnh mở kho phát lương, công khai giết hơn một ngàn tên lưu manh vô lại thừa dịp loạn lạc để cướp đoạt tài sản. Đồng thời hứa hẹn sau này sẽ không hề xâm phạm đến dân chúng nên giành được sự ủng hộ rộng khắp trong dân chúng lớp dưới. Sau mười ngày ngắn ngủn, chỉ vẻn vẹn tại Thục quận mà Chu Thử liền mộ được năm vạn binh. Hắn cùng với người em Chu Thao chia quân ra nam bắc liên tục đánh chiếm hơn ba mươi quận của Kiếm Nam. Đến cuối tháng chín thì quân lực của hắn đã đạt hơn mười vạn người, thanh thế to lớn.
Tháng chín, Chu Thử chính thức dâng thư lên Thái Hậu Thôi Tiểu Phù, liệt kê trên mười tội tội lớn khi quân của Thôi Viên, yêu cầu lập tức bãi miễn tướng vị của Thôi Viên, trả lại triều chính cho hoàng đế Đại Đường. Đồng thời ủng hộ Binh bộ Thượng Thư Vi Ngạc làm Hữu Tể Tướng mới của Đại Đường.
Quận Vũ Uy, sân thí nghiệm hỏa dược, một căn nhà đá lợp kín mới tinh. Một người nam nhân ném cây đuốc rồi vội vàng căng thẳng chạy ra. Trong nhà đá không có động tĩnh, ở đây tất cả mọi người chăm chú nhìn nó không chớp mắt, thần sắc khẩn trương, tim đập thình thịch còn cổ họng khô lại.
Trương Hoán cũng hết sức chăm chú nhìn vào động tĩnh trong nhà đá. Người ngồi ở bên cạnh hắn chính là một đạo sĩ trung niên vẻ cực kỳ căng thẳng, thỉnh thoảng lại liếm liếm môi, tay chân đều đang run nhè nhẹ. Hắn đang thầm tự đếm ngược thời gian: " Sáu, năm, bốn..."
Đột nhiên, " Ầm!" một tiếng, từ nhà đá vọng đến tiếng nổ nặng nề, căn nhà đá cũng rung rinh suýt nữa sụp xuống. Lập tức một luồng khói đen dày đặc tuôn ra từ cửa sổ.
" Thành công!" Mấy chục thợ thủ công cùng quan viên lập tức kích động đến bắt đầu hoan hô nhảy nhót.
Trương Hoán sắc mặt tràn đầy vui mừng, hắn không kìm nổi sự kích động trong lòng liền bước dài đi tới nhà đá. Nhưng động tác của đạo sĩ bên cạnh hắn lại càng nhanh hơn đã lập tức vọt lên trở thành người thứ nhất chạy tới trước nhà đá. Tất cả mọi người không dám đi vào ngay, cùng đợi khói đen tan đi.
Đây là lần thí nghiệm thứ tư trong ba ngày qua, ba lần trước đều thất bại. Một lần không có động tĩnh, một lần khác chỉ tỏa khói đen, mà một lần cuối cùng thì nổ mạnh tức thì khiến cho người châm lửa bỏ mạng.
Đạo sĩ trung niên kia tên gọi là Vương Xử Tử, hắn vốn là người luyện chế đan dược trong quận Vũ Uy. Bởi vì thuốc từ phòng luyện đan ăn vào chết người nên hắn liền chạy trốn tới quận Kim Thành xuất gia tu đạo. Tống Tề phái người đi nghe ngóng nhiều nơi rốt cục đã tìm được hắn. Khi biết được chính mình thực sự không phải là bị truy nã quy án mà chỉ là vào quân đội luyện chế hỏa dược thì Vương Xử Tử lúc này mới yên lòng trở lại Vũ Uy.
Luyện chế hỏa dược cũng không khó, nguyên liệu chủ yếu lấy tiêu thạch (ni-trát ka-li), lưu huỳnh, than vụn, rễ trúc, cây đay là chính. Mặt khác vẫn còn phải cho thêm hắc ín, dầu trẩu, mỡ, sáp nến để kết dính. Những điều này cũng có ghi chép trong rất nhiều sách, hơn nữa Vũ Uy tiếp giáp với dãy Kỳ Liên Sơn nên những nguyên liệu này cũng không thiếu, có thể chế tạo ra rất dễ dàng.
Nhưng mấu chốt là phải làm cho hỏa dược bên trong bình gốm nổ mạnh. Ngoài ra phải khống chế thời gian hỏa dược nổ. Chỗ này cần có đạo sĩ như Vương Xử Tử với nhiều kinh nghiệm luyện chế phong phú như vậy.
Khói đặc trong nhà đá đã dần dần tan hết, mọi người đi vào bên trong phòng. Gian nhà đá này là được xây để chuyên môn làm thí nghiệm hỏa dược. Vách tường bên trong ốp đầy các tấm ván gỗ, thí nghiệm bằng cách dùng bình gốm để ở giữa phòng, bên trong chỉ xếp nửa vò hỏa dược và mấy trăm cái đinh xuyên giáp. Lúc này bình đã hoàn toàn nổ tung, cả những tấm gỗ ở vách tường bên trong cắm đầy mảnh gốm và đinh sắt nhỏ.
" Ối trời ơi!" Đỗ Mai lần đầu tiên nhìn thấy vũ khí có uy lực thật lớn như thế, hắn không nhịn được phát ra một tiếng tán thưởng rồi với vẻ khó có thể tin nổi quay sang nói với Trương Hoán: " Đô đốc, thuộc hạ đọc sử vô số nhưng chưa bao giờ thấy có ghi chép dùng hỏa dược vào trong chiến tranh. E rằng ngài là người thứ nhất!"
" Đây không phải ta suy nghĩ ra" Trương Hoán cười vỗ vỗ vai Tống Tề bên cạnh khen ngợi: " Quân giới Thự Chánh của ta mới là người thứ nhất."
Tống Tề ngượng ngùng gãi gãi đầu bảo: " Kỳ thực cũng không phải thuộc hạ nghĩ đến, khi còn bé trong thôn chúng thuộc hạ có một ông già kỳ dị sống. Ông ta cũng không qua lại với mọi người mà chỉ rất thích đùa nghịch hỏa dược. Thuộc hạ còn thấy ông ấy đem hỏa dược cùng hạt sắt nhồi vào trong ống trúc rồi cho nổ bắn ra xa tới một trăm bộ, có thể so với cung tên thì lợi hại hơn nhiều. Đáng tiếc người này bị loạn quân An Lộc Sơn giết mất."
Vương Xử Tử nghe được mà trợn mắt há hốc mồm. Hắn ngơ ngác nhìn phía trước, tự nhủ lẩm bẩm: " Dùng ống trúc nhồi hạt sắt, cái đó có khả năng làm như thế nào?"
" Hỏa dược là thứ thần kỳ. Chỉ cần ngươi bằng lòng nghiên cứu thì so với ông lão quái dị kia ngươi sẽ lợi hại hơn."
Trương Hoán cười cười, vừa cẩn thận nhìn hiện trường một vòng, lúc này mới cười rạng rỡ nhìn Vương đạo sĩ có một dúm râu dê mà hỏi: " Lần này vì sao thành công? Phải chăng ngươi cải tiến cách điều chế."
← Hồi 127 | Hồi 129 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác