Vay nóng Homecredit

Truyện:Danh môn - Hồi 022

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 022: Lập kỳ công
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Siêu sale Shopee

Mã An lĩnh núi cao rừng rậm, địa thế hiểm yếu. Nhưng lên núi từ chân núi phía đông lại thuận tiện, một con đường mòn quanh co chạy thẳng lên đỉnh núi. Dù như vậy, khi mọi người lên tới đỉnh núi thì đã là giữa trưa. Người ngựa đều mệt nhoài, khó khăn lắm mới tìm được một bãi cỏ bằng phẳng. Mọi người lũ lượt nằm lăn ra đất nghỉ ngơi, ngựa cũng tự đi tìm kiếm cỏ non.

Trương Hoán không có lòng dạ nào nghỉ ngơi. Suốt dọc đường, cây rừng cao lớn và dày đặc đã che khuất tầm nhìn xa, lên đến đỉnh núi có thể quan sát rộng, xác định phương hướng và vị trí của quân Hồi Hột chính là việc cần thiết nhất lúc này.

Y trèo lên một khối đá núi khổng lồ, tà áo bị thổi bay phần phật. Ở bốn phía đã không còn vật che ngăn. Y đứng ở nơi cao nhất trong vòng vài chục dặm, tựa như ở giữa tầng mây thăm dò bên dưới, muôn vật trên mặt đất lúc này đều trở nên nhỏ bé vô cùng.

Không cần tốn sức tìm, Trương Hoán liếc mắt là thấy hàng loạt chấm lều bạt nhỏ ở phương xa. Không sai! Những lều bạt ấy ở cách chừng mười dặm về phía đông bắc, kề sát Diêu Thủy. Hiện giờ đã là buổi chiều, nhưng quân Hồi Hột không hề có dấu hiệu nhổ trại lên đường.

Buổi chiều, Trương Hoán lại trèo lên khối đá lớn. Quân Hồi Hột vẫn không có hành động nào khác. Chúng dường như đang đợi gì đó?

Trương Hoán lập tức triệu tập mọi người cùng nhau họp bàn. Theo kế hoạch ban đầu của Hoán, bọn họ lên núi tránh né nhiều nhất là một ngày, đợi quân Hồi Hột rút lui về phía tây, rồi nhân lúc đêm tối xuống núi trở về Trường An theo phía nam. Nhưng hiện giờ, quân Hồi Hột lại không có ý rời đi, mà lương khô bọn họ mang theo đã không còn đủ để chống chọi quá lâu, bọn họ cần phải hết sức mau chóng ly khai.

"Ta cũng đồng ý tối nay ly khai. Không rõ Khu Bệnh huynh định đi thế nào?" Tân Lãng quan tâm nhất là an toàn của Vi Thanh, cần phải rất nhanh chóng đưa Vi Thanh về Trường An.

Trương Hoán cân nhắc giây lát, đoạn nói:"Ta ước tính dãy núi này ít ra cũng dài bốn, năm mươi dặm. Quân Hồi Hột muốn đi về phía tây, đầu tiên phải đi về phía bắc ít nhất hai mươi dặm rồi mới có thể vòng qua dãy núi. Nếu chúng ta xuống núi theo phía tây, rồi đi về phía nam, thì bất kể là quân Hồi Hột đóng quân hay nhổ trại, đều sẽ cách chúng ta càng lúc càng xa. Bách Linh huynh nghĩ sao?"

Tân Lãng gật đầu.

...

Ban đêm hôm ấy, mọi người âm thầm xuống núi. Đi về phía tây gian nan hơn nhiều đi về phía đông núi, không chỉ không có đường, mà còn rất dốc. Mọi người thận trọng đi chậm rãi. Đi được một nửa, đường càng lúc càng khó khăn. Lại đi hơn nửa canh giờ, cách chân núi còn hơn năm trăm bước, Triệu Nghiêm đi đầu chợt phát hiện điều khác thường ở chân núi.

"Khu Bệnh, hình như không bình thường, ở chân núi cũng có quân đội đóng giữ!"

Mọi người vội đi tới một nơi bằng phẳng tầm mắt rộng rãi, nhìn xuống bên dưới. Quả nhiên, ở chân núi có một doanh trại. Dưới ánh trăng bạc, lều trại không nhiều, một nhánh sông của Diêu Thủy xuyên qua doanh trại, chia nơi đóng quân thành hai phần. Ở phần nửa sau của đại doanh, vài chục kho lương cao như ngọn núi nhỏ lộ ra hết sức đồ sộ.

"Đây là đại doanh hậu cần của quân Hồi Hột!"

Vi Thanh luôn im lặng bỗng mở miệng. Trong mắt y bắn ra nét cừu hận sâu sắc, "thành Khai Dương bị phá, bọn chúng đã cướp đi tất cả lương thực của Vi gia, không ngờ cất giữ ở đây!"

Bây giờ Trương Hoán mới hiểu vì sao quân Hồi Hột chậm chạp không chịu lui về phía tây, hóa ra đang đợi vận chuyển hết những lương thảo này trước. Đột nhiên, trái tim y đập dữ dội. Đây là một cơ hội ngàn năm khó gặp, nếu có thể đốt cháy những lương thảo này, quân Hồi Hột đang giằng co với quân Đường ở quận Linh Võ tất sẽ bại.

"Mọi người sang cả đây! Chúng ta bàn bạc một chút." Trương Hoán liền hạ quyết tâm.

"Khu Bệnh! Huynh..." Tân Lãng bỗng thấu hiểu mưu tính của Trương Hoán từ trong ánh mắt điềm tĩnh lạ thường của Hoán.

...

Mặt trăng bị một lớp đỏ sẫm che khuất, sắc thái âm u, các ngôi sao cũng mờ mịt. Bóng tối càng dày, màn đêm trở nên nhợt nhạt và đen sẫm lại, như thể bị bệnh vậy.

Đám sỹ tử trên Mã An lĩnh chia làm hai đội. Một đội men theo triền núi tiếp tục đi về phía trước. Còn Trương Hoán thì dắt bốn người tự nguyện, lặng lẽ xuống núi.

Đi chừng hơn ba trăm bước, năm người dừng chân. Phía trước đã không còn đường, một vách núi cheo leo nằm ngang trước mặt bọn họ. Nếu muốn xuống tiếp, hoặc là đi vòng sang phía nam vài dặm, hoặc là leo trực tiếp xuống vách núi. Trương Hoán nhìn những ngôi sao ở chân trời, quả quyết nói:"Chúng ta xuống trực tiếp!"

Y tìm được hai chỗ có dây mây, đoạn gắng sức kéo. Dây mây cực kỳ thô chắc, tuy đã khô héo, nhưng y kéo hết sức mà vẫn vững vàng bất động.

Đúng lúc mọi người chuẩn bị xuống núi, Triệu Nghiêm đột nhiên giương cung lắp tên, ngắm chuẩn một lùm cây bên trên, khẽ quát:"Ra đây! Không ra ta sẽ bắn tên."

Chỉ nghe trong lùm cây phát ra một loạt tiếng sột sột soạt soạt, một nam tử mặc quần áo màu trắng chui ra, thì ra là Vi Thanh mà bọn Trương Hoán đã cứu. Vi Thanh đi từ từ tới trước mặt Trương Hoán, nói:"Ta cũng đi!"

Trương Hoán nhìn chăm chú đôi mắt Vi Thanh, bỗng lạnh lùng nói:"Nếu đi theo bọn ta, phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của ta. Huynh hiểu chứ?"

Vi Thanh lẳng lặng gật đầu, tự giác đứng sang bên cạnh Tống Liêm Ngọc.

Trương Hoán liếc nhìn mọi người. Y quay người nắm dây mây, chầm chậm leo xuống vách núi cao dốc. Mọi người theo sau Hoán, Triệu Nghiêm, Tân Lãng, Tống Liêm Ngọc, Vi Thanh cùng một sỹ tử râu rậm rạp lần lượt xuống.

Vách núi cao khoảng hơn trăm trượng, tuy thẳng tắp như bị đao gọt, nhưng giữa vách núi dây mây đan xen, cây cỏ mọc tràn lan, mà những chỗ có thể đặt chân rất nhiều. Chỉ không tới nửa canh giờ, từng người đã xuống đất an toàn.

Quân Hồi Hột cắm trại vốn khá rời rạc, vả lại có bức chắn thiên nhiên Mã An lĩnh, nên doanh trại ở nơi này chẳng hề có hàng rào. Hàng loạt lều bạt phân bố lộn xộn. Một chiếc lều ở gần nhất nằm cách vách núi không đến một trăm bước. Mọi người cầm kiếm chạy nhanh men theo vách núi, rất nhanh đã trốn tới sau một tảng đá lớn. Hiện giờ là khoảng canh một, trong doanh trại rất yên ắng, thậm chí không nhìn thấy một binh sỹ canh gác nào.

Gió rét cắt da cắt thịt, Tân Lãng lạnh đến nỗi rùng mình. Y cười nói:"Hay nhất là chúng ta có thể tìm được quân phục của người Hồi Hột, như vậy làm việc sẽ dễ dàng hơn một chút!"

Trương Hoán gật đầu, ánh mắt y dừng ở lều bạt gần nhất nọ. Nhìn chăm chú hồi lâu, y ngoảnh đầu nháy mắt ra hiệu với Triệu Nghiêm.

Triệu Nghiêm không nói câu nào. Y khom lưng chạy ra, nhảy lên thụp xuống vài lần đã tới bên ngoài lều bạt đó. Y dùng kiếm khều một kẽ hở, nhìn vào bên trong chốc lát, rồi lại chạy về rất nhanh.

"Bên trong có tám người, sáu binh lính Hồi Hột và hai nữ nhân!"

Xuất hiện thêm hai nữ nhân thực sự là chuyện phiền phức. Trương Hoán cúi đầu suy nghĩ giây lát, đoạn quyết đoán nói với mọi người:"Chúng ta mỗi người đối phó một người, nghe hiệu lệnh của ta, đồng thời ra tay!"

Mặt trăng lại chui ra từ trong đám mây đen, mặt đất lại trải một lớp đỏ sẫm. Gió rất lớn, lều bạt nhẹ lắc lư trong gió. Chỉ thoáng chốc sau đó, bên cạnh chiếc lều gần vách núi nhất xuất hiện sáu bóng người. Xác định người trong lều đã ngủ say, bọn họ mau chóng lén vào. Mỗi người dùng vũ khí sắc bén nhằm một người, sáu cây đao kiếm được giơ lên cao, thành hay bại chính do lần hành động này quyết định.

"Giết!"

Trương Hoán phát ra một mệnh lệnh ngắn ngủi, sáu cây đao kiếm cùng chém xuống. Năm binh lính Hồi Hột đồng thời bị chém đứt đầu, không kêu được tiếng nào. Chỉ tên binh lính mà Tống Liêm Ngọc đối phó không bị giết chết, chỉ bị chém đứt cuống họng, máu tươi chảy ra đầm đìa, phát ra tiếng ọc ọc khẽ ngắn. Trương Hoán phản ứng mau lẹ, trở tay chặt đứt đầu hắn, rồi lập tức quét đao, lại chém chết một nữ nhân vừa tỉnh lại đang sắp la lên kinh hãi. Nữ nhân còn lại thì bị Tân Lãng bịt chặt miệng.

"Thất di (1)!" Vi Thanh đột nhiên nhận ra nữ nhân ấy...

Chú thích:

(1): Thất di là dì bảy.

*****

Không khí trong lều bỗng có phần nặng nề. Hai nữ nhân đều là người của Vi gia, bị người Hồi Hột bắt về trong quân. Vi Thanh ngây ngốc nhìn nữ nhân bị giết. Y ngoảnh đầu, căm phẫn nhìn chằm chằm Trương Hoán.

Trương Hoán chẳng thay đổi sắc mặt, lấy áo giáp của một tên binh sỹ Hồi Hột mặc lên, rồi tiện tay ném một bộ khác cho Tống Liêm Ngọc đang ngồi xổm nôn mửa lên đất. Đợi mọi người mặc xong, Trương Hoán mới lạnh lùng liếc Vi Thanh, đoạn đi ra ngoài lều.

Tân Lãng vội vàng đi ra theo, khẽ nói với Trương Hoán:"Y từ nhỏ đã được tổ mẫu nâng niu chiều chuộng, lớn lên ở giữa đám nữ nhân. Y hết sức quan tâm mỗi nữ nhân trẻ tuổi bên mình, cũng không hiểu lẽ đối nhân xử thế. Khu Bệnh đừng dùng thường tình chấp y."

Trương Hoán nhẹ nhàng lau sạch máu trên đao, hồi lâu sau mới cười nhạt nói:"Ta sẽ không tính toán với y."

Qua giây lát, Trương Hoán lại rảo bước đi về trong lều. Thoáng chốc, trong lều vọng ra tiếng chửi khẽ của Vi Thanh. Tân Lãng vội vào trong lều, chỉ thấy Vi Thanh đã mặc xong áo giáp, đang buộc nữ nhân nọ lên lưng mình.

Tân Lãng sửng sốt, y lắp bắp hỏi:"Khu Bệnh, y muốn làm gì vậy?"

Trương Hoán liếc Vi Thanh, đoạn lạnh lùng nói:"Y đã quyết tâm cứu nữ nhân này, vậy chỉ có nước đường ai nấy đi."

"Tân Lãng, huynh không giúp ta sao!" Vi Thanh khinh thường nhìn Trương Hoán, rồi ngoảnh đầu nói với Tân Lãng.

"Đây..." Tân Lãng do dự. Một người là con trưởng chi chính của Vi gia, có quan hệ rất gắn bó với Lãng. Còn một người là bằng hữu mới đã sát cánh chiến đấu cùng y. Tiến hay thoái đều khiến y có phần khó xử.

Trương Hoán nhìn ra chỗ khó của Tân Lãng, cười nói:"Tân huynh không cần chú ý đến ta. Huynh cứ đi!"

"Được! Ta đưa bọn họ lên vách núi, rồi quay về tức khắc!"

...

Năm người men theo rìa quân doanh vòng vào bên trong, dọc đường không gặp phải binh sỹ tuần tra. Khi họ băng qua doanh trại, chầm chậm tiến gần kho lương, mới phát hiện sự việc chẳng hề đơn giản như bọn họ nghĩ.

Ở không xa trước mặt bọn họ, vài trăm cây đuốc dầu bò chiếu bầu trời đêm sáng như ban ngày. Từng đội binh Hồi Hột tuần tra đan xen, hết sức cảnh giác.

Kho lương thảo không hề lớn, chiếm khoảng hai mươi mẫu, có hàng rào bằng những cây lớn cao hai, ba trượng bao quanh. Vỏ cây bị bóc trụi, căn bản không cách gì trèo qua. Toàn bộ rào vây chỉ có hai lối vào, một lối nằm ở trên đất liền, một lối nằm ở giữa sông, đều được bố trí binh sỹ hùng hậu canh gác. Càng nguy hiểm hơn là, ở bốn góc rào vây đều có một tháp quan sát, thấp thoáng có thể thấy bóng người lay động bên trên.

Hơn nữa, để đề phòng có người tiến vào theo đường sông, trên bờ sông đều có dựng trạm gác. Từng con thuyền chở lương ra vào, phải đi qua ít nhất bốn trạm gác kiểm soát.

"Tiếp theo nên làm thế nào đây?" Tân Lãng đã hơi nản lòng.

Triệu Nghiêm lấy cung tên xuống, làm tư thế kéo cung, cười nói:"Hay là ta bắn tên lửa vào, làm cháy vải dầu phủ trên lương thực!"

"Không ổn!" Tống Liêm Ngọc đánh giá cự ly bắn xa, lắc đầu liên tục nói:"Nếu muốn bắn vào qua hàng rào, ít nhất phải đứng cách trăm bước. Vả lại, làm sao huynh biết chúng phủ vải dầu bên trên?"

Mỗi người nêu ý kiến của mình, mà Trương Hoán lại không nói gì. Y ước tính bằng mắt khoảng cách từ trạm gác trên bờ sông tới cửa vào giữa sông, dần dần nắm chắc thành công trong lòng. Y ngoảnh đầu cười nói với mọi người:"Ta muốn thử theo đường sông, có lẽ vào được. Nếu không xong, ta trực tiếp rời khỏi từ đường sông. Mọi người hãy quay về theo đường cũ trước!"

Tuy cảm thấy không thích đáng khi để một mình Trương Hoán đi mạo hiểm, nhưng suy nghĩ hồi lâu, không ai có biện pháp hay hơn, chỉ đành đáp ứng. Trương Hoán lập tức đưa mọi người quay lại vách núi, nhìn theo đến tận lúc bóng dáng bọn họ khuất hẳn trên vách núi, giờ mới trở về trong doanh trại.

Dưới ánh trăng khi mờ khi tỏ, bóng Trương Hoán tựa như ma quỷ, nhanh chóng và cẩn thận băng qua từng chiếc lều bạt. Thoáng chốc, y đã tới bờ sông.

Trên mỗi trạm gác ở bờ sông đều có ba binh sỹ canh gác, chẳng hề có chút buông lỏng dù đã là nửa đêm. Một trạm gác ở xa nhất cách cửa vào ở sông chừng bảy trăm bước, nghĩa là phải lặn ít nhất một mạch tám trăm bước. Trong mắt người thường, đây tuyệt đối là chuyện không thể làm được, nhưng đối với Trương Hoán, tám trăm bước chẳng tính là gì!

Y chọn nơi xuống nước cách cửa vào đó khoảng ngàn bước. Nơi này tối đen như mực, không có bất kỳ kẻ nào canh giữ. Nước sông chảy chậm. Trên mặt sông đã đóng một lớp băng mỏng. Tất cả các thuyền đều tụ tập ở cửa vào giữa sông. Trương Hoán cởi quần áo, xuống nước ở một chỗ không người. Nơi đây cách trạm gác đầu tiên không tới trăm bước. Mấy binh sỹ Hồi Hột cầm trường mâu đi lại nhìn ngó xung quanh ở bờ sông.

Trương Hoán cắn ngang đao ở miệng. Y hít một hơi thật sâu, rồi lặn nhanh xuống nước. Dưới nước hết sức tối tăm. Y giống như một con rái cá bơi rất nhanh dưới lớp băng mỏng, lúc thì lặn sâu xuống, thân thể dán sát đáy sông băng qua đập nước, khi thì nổi tới chỗ cách mặt sông không đến một thước, lắng nghe tiếng động trên bờ. Mặt sông dần biến thành màu đỏ. Chỉ nghe tiếng nói chuyện của binh sỹ Hồi Hột từ xa lại gần, rất nhanh đã biến mất sau người. Một vùng ánh sáng đỏ chiếu rọi không ngừng trước mắt lập tức lại trở thành hoàn toàn đen ngòm.

Trương Hoán cảm giác bản thân đã lặn đi chừng tám, chín trăm bước. Lúc này, y nhìn thấy phía trước có một hàng vật thể đen nhánh, là thuyền! Như vậy là y đã tới phụ cận cửa vào trên sông.

Trương Hoán nổi lên đổi hơi ở khe giữa hai con thuyền, rồi lặn xuống bơi một chặng, cuối cùng đã chạm bờ. Y tiến sát bờ đá lắng nghe chốc lát, trên đỉnh đầu là một vùng tối đen như mực, không có bất cứ tiếng động nào. Rất nhanh sau đó, y dán người vào bờ đá âm thầm ra khỏi nước, thận trọng quan sát tình hình xung quanh. Y đã vào qua cửa trên sông, vị trí hiện giờ cách bến sông bốc dỡ hàng không đến một trượng. Kè đá rất dài, bên trên có chất đống nhiều bao gai linh tinh.

Trái ngược hoàn toàn với đèn đuốc sáng rực bên ngoài, trong đây lại tối om. Đó là để phòng ngừa gây cháy lương thảo. Hơn nữa, binh sỹ bảo vệ cũng rất ít. Trương Hoán xem xét hồi lâu, ngoài bốn tháp quan sát ra, không phát hiện một kẻ tuần tra nào.

Nhưng y không dám sơ ý, tiến gần một tháp quan sát ở ngoài cùng rồi lên bờ, thân thể giấu vào bóng tối. Những kẻ trên tháp đối diện có lẽ không nhìn thấy y. Chạy men theo hàng rào gỗ vài chục bước, y loáng thoáng nghe thấy phía trước có tiếng nói chuyện, còn có một vùng lớn ánh sáng đỏ. Nơi đó chắc hẳn là cửa lớn. Y quay người, nấp vào trong một kho lương.

Cái gọi là kho lương, chính là do vài vạn bao lương thực đắp thành, bên trên có phủ vải dầu khổng lồ, tránh bị mưa làm ẩm ướt. Nếu trong tất cả các kho lương đều có nhiều lương thực như vậy, thì đại doanh cất trữ lương này có ít nhất mười mấy vạn thạch lương thực.

Đã canh bốn, đêm đông trở sáng muộn, nhưng sao mai đã xuất hiện rõ ràng trên chân trời phía đông. Không còn nhiều thời gian, Trương Hoán bắt đầu tìm kiếm nhanh chóng trong một loạt kho lương. Y muốn tìm kho cất trữ rơm cỏ cho gia súc.

Tìm được rồi, ở ngoài cùng hàng thứ hai y rốt cuộc đã tìm được đống rơm cỏ. Chuyện không thể chậm trễ, Trương Hoán lấy xuống gói giấy dầu được buộc chặt trên hông, mở ra từng lớp. Bên trong chính là đá lửa.

Y vừa định châm lửa, đột nhiên, ở cách bên hông y hai trượng có tiếng nói chuyện vọng lại. Trương Hoán liền dựa sát vào đống cỏ, từ từ rút đao ra, di chuyển sang từng bước. Dưới ánh trăng, y thoáng thấy ở đầu kia đống cỏ xuất hiện hai đầu người dao động, đang nằm thoải mái trong đống cỏ nói chuyện.

Đó là binh lính canh gác Hồi Hột, Trương Hoán tập trung tinh thần, lại chậm rãi chuyển sang hướng ngược lại. Xác định chỉ có hai kẻ, y nắm đao bằng hai tay, lặng lẽ tiến gần hai đầu người đó. Hai binh sỹ Hồi Hột không hề ý thức được nguy hiểm đang tới, bọn chúng đang mê mải miêu tả chuyện trai gái với những nữ nhân chúng giành được. Trên đỉnh đầu chợt vang lên một tiếng huýt sáo khẽ khàng, hai kẻ nọ đồng thời ngẩng đầu, ngước mắt nhìn lên trên. Nhưng trước mắt chúng lóe lên một luồng sáng lạnh lẽo, hai chiếc đầu cùng đứt khỏi chiếc cổ phơi bày trần trụi, lăn lông lốc xuống đất.

Trương Hoán khẽ cười lạnh, chẳng hề chần chừ đánh đá lửa. 'Cạch! Cạch!', lập tức một ngọn lửa cháy lên trong tay y. Y mau chóng dùng cỏ khô che ngọn lửa. Đúng khoảnh khắc ấy, lửa mượn sức gió, ngọn lửa bùng cháy cao ngất. Lúc này, tiếng báo hiệu leng keng vang lên trên ngọn tháp ở góc đông bắc, cực kỳ gây chú ý giữa đêm hôm khuya khoắt.

Trương Hoán chạy nhanh tới bờ sông. Sau khi đốt một kho lương khác, y liền lặng lẽ biến mất trong nước. Thế lửa cháy trong kho lương hung dữ mạnh mẽ, được sự trợ giúp của gió mạnh hanh khô mùa đông, thoáng chốc sau đã có bảy, tám kho lương lân cận bị cháy lan. Ngọn lửa rừng rực mãnh liệt được sức gió cuốn về đầu kia của kho lương. Ngay cả hàng rào cũng bị đốt cháy, trong mỗi khe hở của hàng rào đều tỏa ra ngọn lửa đáng sợ. Đột nhiên một tiếng lớn như sét đánh vang lên, mấy kho lương ầm ầm đổ sụp. Vài trăm binh sỹ Hồi Hột chữa cháy lập tức bị đè ở bên dưới. Những kẻ còn lại không ai không mất hồn mất vía, chen lấn chạy ra bên ngoài. Chậm thêm một bước, sẽ chẳng ai chạy thoát biển lửa.

Đúng lúc này, trên mặt băng bên ngoài cách doanh trại vài dặm, khuôn mặt của Trương Hoán bỗng nổi lên. Y liếc nhìn đám lửa lớn ngút trời ở xa xa, đoạn tung người nhảy lên bờ, ra sức lao về một mảnh rừng rậm...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-340)


<