Vay nóng Tinvay

Truyện:Tào tặc - Hồi 553

Tào tặc
Trọn bộ 607 hồi
Hồi 553: Bạch Y
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-607)

Siêu sale Shopee

Quy mô của cuộc chiến Giang Hạ không là cái gì cả.

So với quy mô trận chiến Quan Độ, trận chiến Thương Đình, thậm chí cuộc chiến Nghiệp Thành, Trác quận, Liễu thành sau này chẳng qua cũng chỉ thuộc bậc trung. Tổng binh mã hai bên điều động ước chừng mười lăm vạn người. Trong đó Giang Hạ năm vạn còn Tào quân mười vạn. Chiến tranh quy mô mười lăm vạn người không phải rất lớn, nhưng nếu tập trung chính ở một quận thì có vẻ chật chội. Đồng thời, trận chiến Giang Hạ hấp dẫn vô số người chú ý, tác động đến thần kinh của rất nhiều người, trong đó bao gồm Giang Đông Tôn Quyền, Trường Sa Lưu Bị và Tây Xuyên Lưu Chương...

Cuối tháng hai năm Kiến An thứ mười ba, cũng chính là ngày thứ ba mà trận chiến ở Giang Hạ mở màn diễn ra.

Lưu Chương ở Tây Xuyên đột nhiên hạ lệnh xuất binh, lệnh cho Thái Thú Ba Quận là Nghiêm Nhan bế quan toả cảng. Nhưng đáp lại, Tào Tháo lập tức lệnh Nhạc Tiến dẫn bộ tây tiến, Vương Uy, Văn Sính đổi quân, tiếp nhận phòng ngự hai nơi là Di Lăng, Di Đạo. Đồng thời khi xuất binh, Tào Tháo lại hạ lệnh buông tha việc đóng quân tại Vu huyện và Ty Quy, biểu lộ thái độ của ông đối với Tây Xuyên: "Ta không muốn đánh với ngươi, nhưng nếu ngươi cứng rắn muốn đánh, ta đây cũng không sợ."

Nhạc Tiến dẫn ba vạn binh mã tiến vào chiếm giữ Di Lăng khiến cho Tây Xuyên lập tức cảm thấy áp lực rất lớn.

Cùng lúc đó, hai người Vương Uy và Văn Sính lại rút bình ra khỏi Di Lăng và Di Đạo, dẫn bộ tiến vào chiếm giữ Linh Dương, dựa vào nhau, hình thành sự áp chế cực kỳ hữu hiệu đối với Sung huyện.

Tướng phòng giữ Ngụy Diên trấn thủ Linh Dương từ phía nam qua Nguyên Thuỷ, đóng quân ở Hồ Đầu Sơn.

Lão Man Vương Ngũ Kê Man Sa Đằng tự mình dẫn người đến xây dựng doanh địa cho Ngụy Diên, biểu hiện rất thiện ý.

Cũng bởi Ngụy Diên dẫn quân xuống phía nam khiến cho Phi Đầu Man tại Thần Dương vừa mới chuẩn bị hành động không nói hai lời lại đã thu trở về, tiếp tục xem chừng thế cục.

Bàng Đức đóng quân ở Nguyên Nam, cùng với binh mã Lâm Nguyên hợp lại một chỗ, dựa lưng vào Nguyên Thủy và dựa vào thuỷ quân hồ Động Đình xây dựng một phòng tuyến có sức chống đỡ cực mạnh ở Nguyên Thủy.

Bản thân Lưu Bị bởi vì phải chú ý diễn biến của chiến sự Giang Hạ nên cũng không có khả năng tiến lên phía bắc quận Võ Lăng. Kết quả là hai bên ở giữa Nguyên Thủy và Tuyết Phong sơn hình thành thế đối đầu tạm thời. Ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai cũng sẽ không dám gây xích mích đối phương, thế cục Võ Lăng đột nhiên trở nên vô cùng bình lặng, không còn nữa phía trước cái loại giương cung bạt kiếm, cục diện khẩn trương như trước. Tuy nhiên tất cả mọi người đều hiểu rõ, cục diện này chỉ là tạm thời... Một khi cuộc chiến Giang Hạ phân thắng bại thì tiếp đó thế cục Kinh Nam tất nhiên sẽ càng thêm khẩn trương.

Cuối tháng hai năm Kiến An thứ mười ba, Vu Cấm dẫn quân công phá huyện Tây Dương.

Tướng phòng giữ huyện Tây Dương là Lưu Hổ hốt hoảng rút lui rồi sau đó thu nạp tàn binh bại tướng, trấn giữ ở nơi trọng yếu cách phía nam huyện Tây Dương một trăm hai mươi dặm.

Cùng lúc đó, Tào Tháo công phá Vân Đỗ, chiếm lĩnh Nam Tân, binh tiến An Lục.

Mà Hữu lộ quân, cũng chính là nam lộ quân của Từ Hoảng, Thái Mạo thì phá được Châu Lăng, thẳng tiến Sa Tiện.

Trong khoảng thời gian ngắn, cũng chính là vài ngày, mười lăm huyện Giang Hạ đã bị Tào Tháo đánh chiến tám huyện, chỉ còn lại Sa Tiện, An Lục, Tây Lăng và bảy thị trấn. Quân tiên phong của Tào quân rất mạnh, gần như là bẻ gãy nghiền nát mọi thứ. Giang Hạ cáo phá, dường như đã biến thành sự thật không thể nghịch chuyển.

Tôn Quyền ở Giang Đông đứng ngồi không yên!

Hắn liên tiếp phái ba đợt sứ giả đi tới Kinh Châu, ý đồ là khuyên Tào Tháo.

Nhưng chuyện đến bây giờ, Tào Tháo sao lại có thể có thể bỏ dở nửa chừng? Tôn Quyền rơi vào đường cùng, chỉ có thể hạ lệnh Đại đô đốc thuỷ quân Chu Du đi tới cứu viện.

Nhưng Tào Tháo lấy đường bộ làm chính, thuỷ quân Giang Đông tuy rằng cường thịnh, làm sao có thể làm gì Tào Tháo?

Giang Hạ, Hạ Tuyển.

Huyện Hạ Tuyển này nằm ở phía tây nam Giang Hạ, giáp giới quận Trường Sa.

Tên huyện này vốn tên là Thủy Tuyển được xây dựng vào những năm đầu Tây Hán. Tổng thể mà nói, huyện Hạ Tuyển là đồng bằng, địa thế trống trải. Thị trấn có chút hiểm yếu, do đất đai dư thừa mà xây thành, phân thành hai cửa ải đông bắc, sườn dựa vào Phong Thành lĩnh, đông tây thị trấn này dài chừng hai dặm.

Toàn bộ địa hình huyện Hạ Tuyển giống như một hồ lô.

Phía đông Hạ Tuyển địa thế trống trải. Nhưng tới thị trấn, liền biến thành hồ lô, địa thế có chút chật hẹp, không thích hợp đại quân tác chiến.

Nơi này ở thời cổ là một trạm nghỉ chân.

Sau đó lại biến thành một quan ải quan trọng của vùng đất thành Kinh Sở, là con đường quan trọng giữa của Kinh Đông và Kinh Nam.

Sau khi cuộc chiến Giang Hạ mở màn, không khí Hạ Tuyển cũng theo đó mà trở nên khẩn trương. Viện binh Lưu Bị cùng với việc vận chuyển đồ quân nhu từ Trường Sa đến Giang Hạ phải đi qua Hạ Tuyển mới có thể tiến vào Giang Hạ quận. Mà nay huyện Hạ Tuyển thủ vệ nghiêm ngặt, dân chúng ra vào, đều phải trải qua kiểm tra cực kỳ gắt gao mới có thể cho đi.

Ngày 28 tháng 2 năm Kiến An thứ mười ba, trận chiến Giang Hạ bắt đầu sau ngày thứ sáu.

May mắn gặp thời tiết tốt khó gặp như vậy, mặt trời chiếu nhẹ, làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Từ phía tây Hạ Tuyển, một hàng đoàn xe chậm rãi đi tới, ước chừng có hơn ba mươi chiếc xe bò, còn có hơn hai trăm người hộ vệ. Trên xe cắm một lá cờ, hiện lên ba chữ to "Lưu Trường Sa"

Đây là gia tộc quyền thế ở Trường Sa, đoàn xe của gia tộc Lưu thị.

Nhắc đến Lưu thị tại Trường Sa có thể coi như là hoàng thân quốc thích, tuy nhiên thuộc loại này sớm đã không có ghi lại trong chi nhánh gia phả.

Bọn họ vốn là nhánh bên vương tộc nước Trường Sa, sau khi Vương Mãng soán Hán, nước Trường Sa bị diệt vong, vương tộc gần như bị giết hại không còn ai. Số Vương thất dòng họ còn lại này may mắn thoát khỏi cho tai hoạ, nhưng rốt cuộc không thể khôi phục được vinh quang tổ tông. Đông Hán tới nay, nước Trường Sa bị đổi thành quận Trường Sa, dòng họ vương thất ngày xưa càng không có hy vọng. Bởi vậy bọn họ tụ tập một chỗ, dựa vào một chút cơ nghiệp nhiều năm thành lập ở quận Trường Sa, bắt đầu lại lần nữa và rất nhanh bọn họ liền trở thành cường hào địa phương, đứng vững vàng ở quận Trường Sa.

Nhân vật tiêu biểu của Trường Sa Lưu thị, đó là vị kia Lưu Ba.

Tuy nhiên, so sánh với các thế tộc Kinh Tương khác, địa vị Lưu thị ở Trường Sa cũng không tính rất cao.

Quan trường vô vọng nhưng ngược lại trên thương trường lại rất có thành tựu. Về sau khi Lưu Bị chiếm lĩnh quậnTrường Sa đã có chút lôi kéo đối với cường hào nơi đó, nhưng Lưu thị ở Trường Sa cũng không bởi vậy mà bị đả kích quá lớn, ngược lại chiếm được thương lộ giữa Trường Sa và Giang Hạ.

-Dừng xe!

Thấy đoàn xe muốn đi vào tây quan Hạ Tuyển, chợt có quân lính tiến lên ngăn lại.

Quản gia vội vàng chạy tới, cười ha hả nói:

-Lão Kiều, là ta!

-Lưu quản sự.

Rất hiển nhiên, người Lưu gia và quan lại Hạ Tuyển có chút quen thuộc.

Quân nhân đang ngăn cản lại cũng liếc qua một cái nhận ra thân phận của đối phương, trên mặt chợt cũng lộ ra một chút tươi cười.

Lưu quản sự đi lên trước,

-Lão Kiều, làm gì khẩn trương như vậy, cứ như sắp có đại địch... Sao, cũng muốn kiểm tra ta và chiếc xe này ư?

-Không phải kiểm tra, là không cho đi lại

-Cái gì?

Lão Kiều thấy phải trái không người, hạ giọng nói:

-Đây không phải chiến sự Giang Hạ xảy ra, quan trên có lệnh phải đóng kín quan ải lại, ngoài trừ vật tư trong quân, còn lại không được thông hành. Lão Lưu, đây cũng không phải là ta muốn làm khó dễ ngươi, thật sự là lệnh cấp trên khó làm trái. Nếu ngươi vào thành thì có thể khó đi ra ngoài.

-Vậy như thế nào mới tốt?

Lưu quản sự được nghe, lập tức nóng nảy,

-Lô hàng hóa này của ta muốn đưa đi Hạ Trĩ, những người khách đang ở bên kia chờ... Nếu trì hoãn, chỉ sợ bồi thường không nổi.

-Hạ Trĩ?

Lão Kiều chau mày,

-Là hàng hóa hướng Giang Đông?

-Phải

Hạ Trĩ nằm ở phía đông quận Giang Hạ, tiếp giáp sông, có thể tốc hành đi Giang Đông.

Mà nay, Tôn - Lưu đang thương nghị kết minh, cũng là một chuyện đại sự. Trên lý luận mà nói, đối với hàng hóa đưa về Giang Đông cũng sẽ không kiểm tra.

Nhưng mà nay...

Lão Kiều ngẫm nghĩ một chút,

-Chuyện này ta làm chủ không được

Bên này ta có thể cho ngươi đi, nhưng nếu là đi vào, có thể sẽ không biết khi nào thì có thể đi ra ngoài...

-Lão Kiều, nghĩ biện pháp đi.

-Biện pháp cũng không phải không có, chỉ có điều phải thu xếp cho trên dưới mới được.

Còn chưa dứt lời trong tay lão Kiều đã có thêm một gói to. Lão thuần thục nắn một chút, trong mắt lập tức hiện lên một chút vui mừng

Không phải là tiền, mà hình như là vàng thỏi.

Ước chừng phân lượng, ít nhất cũng có khoảng một cân.

-Lão Lưu, nói thật với ngươi, quan hệ của ta với bên cửa đông không tồi, có thể nghĩ cách cho ngươi đi qua. Ta bên này là cho phép vào không cho phép ra, đông quan bên kia, chỉ cho phép ra không được vào. Nếu ngươi thật sự rất gấp, ta giúp ngươi liên hệ một chút với bên kia. Nếu có thể tìm được cơ hội, lập tức đưa ngươi ra ngoài. Tuy nhiên, cái này thực sự phải xem cơ hội, ta cũng không biết chính xác khi nào thì có thể cho đi, ngươi cần phải hiểu rõ mới được đó...

-Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ta còn có thể không tin ngươi?

Lưu quản sự cười, thần không biết quỷ không hay lại nhét một gói to vào tay lão Kiều.

-Ngươi tận lực giúp đỡ, ta bên này sẽ chờ tin tức của ngươi... Dù sao, càng nhanh càng tốt, tính mạng cả nhà ca ca này, toàn bộ kính nhờ ngươi.

-Đâu có, đâu có!

Lão Kiều mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu.

-Như vậy đi, sau khi ngươi vào thành, sẽ ngụ ở mã dịch Kiều gia do huynh đệ ta mở, giá cả hợp lí, nơi cũng rộng rãi. Có chuyện gì, ta cũng có thể giúp ngươi đối phó, chúng ta thuận tiện liên hệ.

-Cứ quyết định như vậy đi.

Lão Kiều lại kiểm kê đội xe, nhân số, rồi sau đó liền hạ lệnh cho đi

Lão thậm chí không có đăng ký, bởi vì nơi này, sự việc còn liên quan đến nhiều người, tốt nhất là không nên lưu lại bất kì chứng cớ gì.

Đoàn xe lại chạy, chậm rãi đi vào thị trấn Hạ Tuyển.

Lưu quản sự dường như rất quen thuộc đối với Hạ Tuyển, quen việc dễ làm trực tiếp đi tới kia ‘mã dịch 'Kiều gia. Kỳ thật đó chính là một đại tạp viện, cửa hàng xa mã. Vị trí rất hẻo lánh, cũng không thấy khách gì. Một sân to như vậy lại trống rỗng... Tuy nhiên sau khi đoàn xe tiến vào, liền lập tức náo nhiệt. Huynh đệ lão Kiều thu xếp mọi người, kỳ thật cái gọi là phòng hảo hạng, cũng chỉ là một gian lều đơn sơ.

Cũng may mà xuân năm nay hoa nở, nhiệt độ không khí cũng dần dần tăng trở lại, cũng không cần so đo rất nhiều.

Loại xa mã dịch này, từ trước đến giờ không có người ở. Nếu không phải Lưu quản sự phải nhanh ra khỏi thành, chỉ sợ cũng sẽ không lựa chọn dàn xếp ở trong này.

Từ trên xe, đi ra một thanh niên.

Quần áo trắng toát, cổ áo mỏng tay áo to, rất có khí độ

Lưu quản sự vội vàng dẫn người thanh niên và tùy tùng đi vào một gian phòng hảo hạng sạch sẽ, rồi sau đó cửa phòng nhắm chặt, ngoài phòng có hộ vệ canh gác.

-Đại đô đốc...

-Lão Lưu, đã nói bao nhiên lần với ngươi, chúng ta hiện tại là ở bên ngoài, đừng xưng hô ta cái gì 'Đại đô đốc', mà nên gọi ta là 'Công tử'.

-Cái miệng của ta thật là

Lão Lưu giả vờ vỗ mình tát vào miệng mình mình, rồi sau đó cười nói:

-Công tử, điều kiện nơi này có chút thô sơ chật hẹp, xin tạm đỡ vài ngày.

-Không sao cả

-Vậy ta đi xuống sắp xếp cái ăn, công tử này bôn ba cả ngày, chắc cũng đã đói bụng!

-Ngươi không nói còn không để ý, ngươi vừa nói, thật là thật sự có chút đói bụng... Lão Lưu, vậy vất vả cho ngươi. Đúng rồi, đi ra ngoài nói cho mọi người, tất cả phải ẩn núp tung tích, cố gắng nói chuyện ít, để tránh lộ ra sơ hở. Lần này nếu được việc, ngươi công đầu của lão Lưu ngươi.

-Tạ ơn đại... Công tử đề bạt.

Thanh niên khẽ mỉm cười, xua tay ra hiệu lão Lưu lui ra.

Đợi sau khi lão Lưu rời đi, hộ vệ ở một bên một mực yên lặng không lên tiếng, đột nhiên nhẹ giọng hỏi:

-Công tử, bước tiếp theo chúng ta hành động như thế nào?

-Vương Song, lát nữa ngươi đi căn dặn Lưu Thông, kêu hắn mang cho vài người đáng tin cậy ra ngoài thám thính một chút. Hãy nghe ngóng tất cả mọi chuyện trong thành, rồi sau đó lập tức hồi báo... Chúng ta cố gắng nhanh chóng hành động, để tránh đêm dài lắm mộng.

-Dạ!

Hộ vệ chắp tay, rời khỏi phòng.

Thanh niên này chính là Tào Bằng.

Tuy nhiên lúc này, hắn dùng tên giả Lưu Bằng tiến vào Hạ Tuyển, lại là vì một chuyện khẩn yếu.

Sau khi cuộc chiến ở Ích Dương diễn ra, Tào Bằng đem sự chú ý của mọi người tập trung ở Ích Dương và Ngũ Khê Man. Mà đỗ Kỳ ở trên hồ Động Đình không ngờ thắng lợi, khiến cho đường thuỷ trên hồ Động Đình của Tào Bằng nắm trong tay lập tức thông suốt. Ngay tại lúc tất cả mọi người đem lực chú ý tập trung ở Ích Dương, Tào Bằng dẫn ba nghìn quân tốt, mang theo bốn người Pháp Chính, Vương Song và Khấu Phong, Lưu Thông lặng yên đi lên thuyền Đỗ Kỳ.

Nếu không có thuỷ chiến Động Đình, Tào Bằng thật đúng là có chút phiền phức

Dù sao, thuỷ quân Giang Đông tới lui tuần tra trên hồ, trước sau là một uy hiếp...

Nhưng hiện tại, thuỷ quân Giang Đông thảm bại, mà Chu Thái lại trở thành tù nhân. Điều này cũng khiến cho thuỷ quân Giang Đông, không dám ra khỏi thủy trại Bạc La Uyên, cả hồ Động Đình hồ đã bị Đỗ Kỳ nắm trong tay, căn bản không có cái gì ngăn trở. Cứ như vậy, Tào Bằng mang theo binh mã, lặng yên xuyên qua hồ Động Đình hồ. Lúc cuộc chiến ở bãi Cầu Long bắt đầu thì hắn đã dẫn binh mã lách quá La huyện, đi thẳng tới Hạ Tuyển.

Tào Bằng mượn lực lượng Lưu thị Trường Sa để đến Hạ Tuyển.

Dựa theo kế hoạch trước của hắn, chính là lén vào trong thành, rồi sau đó cướp lấy Hạ Tuyển.

Chẳng qua, Hạ Tuyển thủ vệ nghiêm ngặt, muốn tiến công bằng sức mạnh cũng không dễ dàng. Vì thế, Tào Bằng mệnh Pháp Chính suất lĩnh binh mã, nấp trong Phong Thành lĩnh, hắn thì tự mình dẫn hai trăm ám sĩ, cải trang cách ăn mặc làm đội thương của gia tộc Lưu thị lén vào Hạ Tuyển. Có thể ra được ngoài hay không cũng không quan trọng!

Quan trọng là phải đoạt Hạ Tuyển, chặt đứt liên hệ giữa Trường Sa và Giang Hạ.

Đây cũng là mệnh lệnh lúc đầu của Tào Tháo cho Tào Bằng

Tào Tháo phải tiêu diệt toàn bộ kẻ địch ở Giang Hạ, không để một tên sống sót. Nếu phải đạt được mục đích này thì nhất định phải đoạt được thị trấn Hạ Tuyển, phong tỏa môn hộ tại hai nơi này. Vốn Tào Bằng cũng không cần đích thân mạo hiểm. Nhưng càng nghĩ, Tào Bằng vẫn là cảm thấy chuyện này hắn phải phải đích thân xuất mã. Bàng Đức, Hoàng Trung, đều là tướng tài đáng trọng dụng. Nhưng nếu điều động bọn họ, cũng rất dễ dàng bị người ta phát hiện.

Ngược lại là Tào Bằng, từ khi cuộc chiến Ích Dương bắt đầu vốn không có lộ diện.

Lúc tất cả mọi người chú ý Ích Dương, hắn chính có thể đục nước béo cò...

Đứng ở trong phòng, Tào Bằng nhìn chung quanh này gian nhà đơn sơ. Bất chợt hắn nhớ tới những năm tháng sảng khoái vui vẻ ở căn nhà cũ của trấn Trung Dương

Và gian phòng trước mắt này, dường như cũng giống như nơi đó.

Nhoáng lên một cái, mười hai năm!

Thời gian của mình với người nhà, thật sự là quá ít...

Mẫu thân, thê nhi, hiện giờ đều còn ở lại quê cũ Huỳnh Dương, chờ hắn trở về.

Một cảm giác mỏi mệt tự phát khó diễn tả bằng lời. Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, hạ quyết tâm: sau khi cuộc chiến Kinh Nam kết thúc, nhất định phải xin Thừa tướng một chút thời gian rỗi để về nhà thăm người nhà. Nghĩ lại, mấy đứa nhỏ đều đã tới tuổi đi học rồi, hắn làm phụ thân nhưng lại chưa bao giờ thật sự làm bạn với các con. Đây có tính là một tội không? Mỗi khi suy nghĩ, trong lòng hắn cảm thấy nặng trĩu.

Dùng cơm canh tạm xong, Tào Bằng vào ở trong phòng nhỏ nghỉ ngơi.

Lúc tỉnh lại, trời đã bắt đầu tối

Lưu Thông và Vương Song cũng mang theo người trở về mã dịch.

-Trong thị trấn thủ vệ tuy rằng nghiêm ngặt, nhưng binh lực cũng không tính là nhiều.

Ta đã hỏi thăm rồi, toàn bộ binh lực Hạ Tuyển hiện nay chỉ khoảng tám trăm người. Trong đó Đông tây hai cửa, đều có ba trăm xã dũng, trong thành chỉ hai trăm quân lính.

Huyện Giải ước chừng có trăm người, thuộc loại binh lính riêng.

Binh mã còn lại, đều ở tại bắc thao trường.

Đã nhiều ngày, từ khi Trường Sa chuyển vận đến đây rất nhiều đồ quân nhu, binh giới làm việc chính, cũng đều tập trung ở bắc thao trường. Cho nên, trong thành hai trăm quân lính, sẽ không ra dễ dàng ra thao trường, uy hiếp không lớn. Trong thành số binh lính tuần tra ước năm mươi người, nhưng đa số đều già nua yếu ớt, không đáng để lo nghĩ.

- Có từng hỏi thăm Hạ Tuyển Trường Liêu Trung, không?

-Liêu Trung?

Lưu Thông lập tức mỉm cười,

-Người này ta biết, là tộc nhân Liêu thị Tương Dương, là em của tướng phòng giữ Sa Tiện Liêu Hóa.

Liêu Trung là một võ tướng, có chút sức khoẻ. Ham rượu, mỗi ngày không có rượu là không vui... Lúc chúng ta trở về, trên đường còn gặp người nhà Liêu gia đi mua rượu cho Liêu Trung. Nghe nói, Liêu Trung kia mỗi đêm đều phải uống rượu, hơn nữa phải uống đến say mèm mới nghỉ.

-Cũng là hạng người vô tích sự.

Tào Bằng không khỏi cười lạnh một tiếng,

-Như thế cũng tốt, đỡ cho ta không ít phiền toái.

Hắn ra hiệu Lưu Thông mang tới một tấm bản đồ Hạ Tuyển huyện, rồi sau đó bắt đầu tiến hành sắp xếp. Bản đồ này sớm đã chuẩn bị thỏa đáng. Gia tộc Lưu thị làm nghề buôn bán đi ngang qua Hạ Tuyển cũng không phải là một hai lần, đối với địa thế và địa hình Hạ Tuyển cực kỳ rõ ràng. Cho nên Tào Bằng trước khi xuất phát đã chiếm được bản đồ Hạ Tuyển. Mà nay sau khi hắn hỏi thăm rõ, trong lòng liền có chủ ý rõ ràng.

-Đêm nay chúng ta hành động.

-Đêm nay sẽ hành động?

-Hiếu Trực và Tòng Chi ở trong núi ẩn nấp, chung quy không phải biện pháp.

Hơn ba nghìn người rất dễ dàng lộ ra sơ hở, nếu chẳng may bị phát hiện, ngược lại sẽ khiến chúng ta càng khó khăn. Dù sao tình hình Hạ Tuyển đã hỏi thăm rõ ràng, không có gì vấn đề lớn. Đêm nay chúng ta liền ra tay... Ta phụ trách giải quyết Liêu Trung kia. Mạnh Minh, ngươi mang một trăm ám sĩ đoạt tây quan cho ta, rồi sau đó theo như ước định trước kia, ở trên cửa thành đốt khói lửa, hiệp trợ đám người Hiếu Trực cướp lấy cửa thành.

-Vương Song!

-Có mạt tướng.

-Cho ngươi năm mươi ám sĩ, giải quyết cho ta những tên trong thao trường.

Một đối bốn, có thể được không?

Vương Song nghe thấy, không khỏi mỉm cười.

-Công tử cũng đừng xem thường ám sĩ... hai trăm quân, chỉ là một đám gà đất chó ngói, xử lý bọn họ dễ như trở bàn tay...

Đi theo Tào Bằng nhiều năm, Vương Song sớm đã không là tên tiểu khuyển nô năm đó nói chuyện, làm việc sợ hãi rụt rè nữa. Lúc giơ tay nhấc chân cũng đã có thấp thoáng phong độ của một đại tướng. Tào Bằng có chút vui mừng gật đầu, rồi sau đó nói với Vương Song:

-Ngươi đừng vội sơ suất! Nhiệm vụ của ngươi không nhẹ nhàng.

Không những phải giải quyết kia hai trăm binh lính, mà sau khi giải quyết những người đó, ngươi còn phải mang theo người trước tiên đuổi đến cầu Đông Quan.

Mạnh Minh động thủ ở cửa tây, chắc chắn binh mã cửa đông sẽ phát hiện. Điều ta muốn ngươi làm đó là phá hỏng cầu Đông Quan... Đám người Hiếu Trựcj ít nhất phải nửa canh giờ mới vào thành. Nói cách khác, trong nửa canh giờ phải dựa vào hơn mười người các ngươi để ngăn ba trăm quân địch.

Điểm này, ngươi có thể nắm chắc?

Vương Song cười ngạo nghễ,

-Nếu có một người có thể đi qua cầu Đông Quan, Song nguyện dâng lên đầu mình.

-Tốt!

Tào Bằng cười to, liên tục gật đầu.

Đứng bên cạnh, Lưu Thông cũng có chút khẩn trương, đồng thời lại có chút hưng phấn. Trước đó, hắn chỉ là một thương nhân, tuy rằng ngầm hiệu lực vì Giả Hủ nhưng chưa từng ra chiến trường. Mà nay cũng là do y chủ động được đi theo Tào Bằng. Y một lòng muốn thành lập công lao sự nghiệp làm rạng rỡ tổ tông. Nhưng do hắn xuất thân thứ phòng cản trở, tuy là đứa con cả nhưng không được trọng dụng. Lúc này đây nếu làm thật tốt, ai dám coi khinh ta nữa?

Rất hưng phấn!

Nhưng đồng thời, lại hết sức khẩn trương.

Dù sao đây là lần đầu tiên y ra chiến trường, nếu nói có thể bình tĩnh giống như Tào Bằng như vậy, tuyệt đối không thể.

Tào Bằng vỗ vỗ bả vai Lưu Thông, khẽ mỉm cười,

-Mạnh Minh không cần lo lắng, càng không cần khẩn trương. Chỉ là một trậm xung đột nho nhỏ... Đúng rồi, chẳng qua là xung đột mà thôi. Nhớ năm đó, mỗ chỉ mười bốn tuổi đã mang theo hai ngàn người cùng kẻ thù của ta ác chiến ở Khúc Dương lâu ngày mà vẫn có thể phòng thủ kiên cố bảo vệ Khúc Dương. Mà nay Hạ Tuyển nho nhỏđối với ta mà nói, căn bản là không tính là nguy hiểm gì.

-Công tử là trời ban thưởng cánh tay đắc lực cho Thừa tướng, chắc chắn có thể mã đáo thành công.

-Ha ha!

Tào Bằng cười to gật đầu,

-Mượn lời nói tốt lành của ngươi là "mã đáo thành công"... Tuy nhiên hiện tại đi xuống dùng cơm đã. Ăn no bụng, nghỉ ngơi một chút, giờ tý hành động, chúng ta cướp lấy Hạ Tuyển.

-Vâng!

Sắc trời từ từ tối lại.

Đêm tối im ắng bao phủ khắp Kinh Nam.

Bầu không khí trong thành Hạ Tuyển, im ắng, mọi nhà đều cửa đóng then cài, sớm nghỉ ngơi.

Tào Bằng vẫn mặc quần áo trắng toát như trước đây, bên trong là giáp da. Binh khí và ám khí đều chuẩn bị xong, sau đó mang theo người lặng yên rời khỏi mã dịch.

Vương Song và Lưu Thông đều đã xuất phát trước.

Mà nay, đã sắp giờ tý, đám người Tào Bằng từ mã dịch đi ra, dọc theo đường phố tĩnh mịch thẳng đến hướng huyện Giải...

Huyện Hạ Tuyển tọa lạc tại phía tây thị trấn Hạ Tuyển.

Hướng đông dòng sông chảy, một cây cầu cao kéo dài qua mặt nước. Đó là cầu Đông Quan, cũng là nơi then chốt nối hai con đường chính trong thành.

Lúc này, trên đường phố dài chừng hai dặm không thấy nửa bóng người.

Cửa lớn huyện Giải đóng chặt, hai ánh lửa trong đèn lồng lay động trong gió yếu ớt

Tào Bằng đi vào dừng ở cửa huyện Giải, đưa mắt nhìn thoáng qua cửa chính khoá chặt kia. Rồi sau đó, hắn đột nhiên khoát tay chặn lại, chỉ thấy năm mươi ám sĩ phía sau bỗng nhiên tản ra, nhanh chóng đi vào dưới góc tường huyện Giải, lấy ra dây thừng phi trảo ném tới đầu tường rồi như một bóng ma nhanh chóng bám ven theo tiến lên, vào giữa đình viện. Động tác giống như linh hầu, khiến người khác nhìn thấy mà sững sờ...

Tào Bằng nhẹ nhàng gật đầu, âm thầm tán thưởng một tiếng: Sử A, quả nhiên là một nhân tài.

Đừng nhìn chân què, tay tật của Sử A.

Y là một tay kiếm cừ khôi, còn có nhiều năm kinh nghiệm đi đi lại lại trong giang hồ, tuyệt đối không thể so sánh với người bình thường. Sau khi nghe Tào Bằng nói ý nghĩ của mình, Sử A hiểu rõ ý đồ Tào Bằng. sau khi y tiếp chưởng ám sĩ, một lần nữa sửa sang lại, huấn luyện ra một đám ám sát tử sĩ.

Những ám sĩ này trải qua huấn luyện nghiêm khắc mà tàn khốc, ai cũng là một tay giết người giỏi.

Chớ nói này trong huyện Giải này có hơn trăm tư binh, cho dù nhiều gấp đôi, cũng không phải đối thủ của những ám sĩ như ma quỷ này.

Tào Bằng đi lên cửa bậc, đi tới ngoài cửa lớn huyện Giải. Hắn hít sâu một hơi, lấy tay nắm lấy vòng cửa, rồi sau đó dùng sức gõ cửa chính.

Binh binh binh!

Ba tiếng đập cửa vang lên, đánh vỡ sự yên lặng của huyện Giải...


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-607)


<