Vay nóng Tima

Truyện:Tào tặc - Hồi 498

Tào tặc
Trọn bộ 607 hồi
Hồi 498: Sải bước rút binh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-607)

Siêu sale Shopee

Đêm, thâm trầm.

Gió từ thượng du Dục Thủy thổi về đã xua tan cái nóng bức giữa mùa hạ.

Đối với dân chúng Uyển Thành mà nói, đây là một đêm mất ngủ. Trời về đêm, từ phía cửa thành truyền đến tiếng hò hét chém giết, vang vọng đất trời. Mặc dù chưa kéo dài quá lâu nhưng đủ để làm xua tan cơn buồn ngủ của mọi người. Theo sát đó là từng hồi tiếng vó sắt trên những con phố dài khiến mọi người run sợ.

Có người hay chuyện, muốn mở hé cánh cửa ra xem tình hình bên ngoài, nhưng lập tức bị người nhà cản lại.

- Đừng nhiều chuyện nữa, ngoan ngoãn ngồi ở nhà đi.

Đối với người dân Uyển Thành đã sinh sống nhiều đời ở đây mà nói, sau khi trải qua loạn Khăn vàng bao vây thành thì thần mã đều là phù du! Sau loạn Khăn vàng cho đến năm Kiến An Niên Nguyên, suốt hơn mười năm, quận Nam Dương mặc dù không xảy ra chiến sự quy mô lớn nào, nhưng các cuộc chiến nhỏ vẫn liên miên. Trước tiên là tiêu diệt bọn thổ phỉ, quét sách tàn dư Khăn vàng; Sau đó chư hầu tranh giành, đánh lộn với nhau... Tiếp đó, Lưu Biểu vào làm chủ Kinh Châu giúp quận Nam Dương ổn định được một thời gian. Nhưng không lâu sau, chú cháu Trương Tế Trương Tú đã tới Nam Dương, lại xảy ra một trận xung đột. Đợi khi chú cháu Trương Tú ổn định, Tào Tháo dẫn bộ binh đến đánh liền ba lần, lần nào cũng cực kỳ thê thảm.

Người dân Uyển Thành coi như đã nhìn ra manh mối.

Nếu là đạo phỉ sơn tặc đến đột kích, tốt nhất là đưa gia đình đi chạy nạn.

Bởi vì những tên đạo phỉ sơn tặc này không hề có quy củ, có thể cướp bóc, chém giết, không tội ác gì không thể làm.

Thế nhưng nếu là chư hầu tranh chấp, chỉ cần không phải là chiến sự quá mức thê thảm thì sau khi phá hoại Uyển Thành, về cơ bản sẽ không xuất hiện biến động quy mô lớn nữa.

Những chư hầu này đều là những người thích thể diện.

Bọn họ chiếm lĩnh một vùng, trước tiên phải trấn an lòng dân.

Nhớ lại trước đây, Hạ Hầu Đôn đóng quân ở Uyển Thành, là Tam lệnh Ngũ thân, chỉnh đốn quân kỷ.

(Tam lệnh ngũ thân: tức là một mệnh lệnh được nhắc lại nhiều lần. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ Sử ký- Tôn Tử Ngô Khởi liệt truyện).

Còn Lưu Bị sau khi chiếm lĩnh được Uyển Thành, càng nghiêm lệnh cho bộ khúc không màng tới những thứ nhỏ, thậm chí đã miễn thuế một năm.

Khi Tào Bằng và Lưu Bị giằng co, người Uyển Thành biết rõ, Uyển Thành này suy cho cùng là của họ Tào hay họ Lưu, đối với bọn họ mà nói, thực ra chẳng có liên quan gì nhiều.

Điều quan trọng nhất là, ai có thể mang đến lợi thế cho họ.

Chỉ cần bọn họ không gây sự là được, chắn hẳn đám quân sỹ đó cũng sẽ không quấy nhiễu bọn họ.

Sau khi trải qua những giây phút hỗn loạn, Uyển Thành đã khôi phục được sự bình yên. Đám quân tốt ra hàng kia được áp giải theo hàng lối tới sàn đấu giam giữ. Tào Bằng cũng không tàn sát quy mô lớn với bọn chúng. Trái lại còn chuyển lương thực tới, để bọn chúng tự nấu cơm. Như thế, đám quân xin hàng này đương nhiên cũng sẽ không phản kháng quyết liệt, Uyển Thành đã bị Tào Bằng đoạt được dễ dàng như thế.

Nghĩ lại thì Tào Bằng cũng thật may mắn.

Đám lính coi giữ toàn bộ Uyển Thành chưa đến hai nghìn người, hơn nữa khi Tào Bằng tập kích, đám quân lính đa phần đang nghỉ ngơi, không hề có bất kỳ phòng bị nào.

Trong khi đó viên tướng phòng giữ Uyển Thành – Mi Phương lại không phải là người có ý chí kiên cường.

Tào Bằng không thể nói là thích hắn ta nhưng cũng không ác cảm. Mi Phương tính toán quá nhiều, quá chú trọng đến được mất của cá nhân. Trong lịch sử, tên này và Phó Sỹ Nhân vì tư thù riêng của mình mà thấy chết không cứu, còn ảnh hưởng tới Quan Vũ thua chạy tới Mạch Thành và bị giết chết. Sau đó vì lo lắng bị truy cứu nên đã đầu hàng Tôn Ngô. Càng ích kỷ thì càng sợ chết. Nếu tướng giữ Uyển Thành đổi lại là người khác hoặc là Hướng Sủng lớn tuổi hơn một chút, đã có đủ kinh nghiệm, có lẽ Tào Bằng muốn đánh úp cũng khó khăn hơn. Cảm ơn Lưu Bị đã để Mi Phương trấn giữ Uyển Thành.

Mi Phương hạ lệnh cho binh lính Uyển Thành dừng chống cự, để quân Tào Bằng chiếm được Uyển Thành một cách dễ dàng.

Tuy nhiên, vấn đề đến theo sau đó lại khiến Tào Bằng lúng túng...

Uyển Thành nên xử lý như thế nào?

Lần tập kích này của Tào Bằng gọn nhẹ, quân lính dưới trướng chưa đến tám trăm người!

Đánh úp vậy là đủ rồi!

Phải nói rằng muốn chiếm lĩnh Uyển Thành là điều quá khó khăn.

Chưa kể số lính hàng trong thành này đã gấp hơn hai lần bên ta. Hôm nay trời tối, binh lính Uyển Thành còn chưa phát hiện ra, nếu khi trời sáng phát hiện thiếu binh lực của Tào Bằng, chắc chắn sẽ xảy ra bạo loạn. Tào Bằng dù nắm chắc khống chế được cục diện của Uyển Thành nhưng không tin chống đỡ được đòn phản công của quân Lưu Bị. Giờ kể cả hắn một mình thâm nhập, không có quân viện trợ bên ngoài thì muốn chiếm lĩnh Uyển Thành cũng đâu có dễ?

Thế nhưng nếu từ bỏ như thế này, Tào Bằng lại cảm thấy đáng tiếc.

Khó khăn lắm mới giành được Uyển Thành, mà bỗng dưng trả lại cho Lưu Bị, đây không phải điều hắn mong muốn.

Tào Bằng ngồi trong đại sảnh của nha phủ Uyển Thành, một tay chống cằm, suy nghĩ kế sách đối phó...

- Công tử, Uyển Thành này thật giàu có.

Trần Thức quá phấn kích liền chạy tới chỗ Tào Bằng báo cáo.

Sau khi Tào Bằng xây xong tổ trạch, gã đã rời thị trấn Trung Dương, theo Tào Bằng tới Vũ Âm. Tào Bằng nhận ra, người bằng hữu tốt trước kia của mình không phải là một nhân vật đơn giản. Võ nghệ của gã không hề tầm thường, gần đạt trình độ cao thủ hạng nhất, đang ở trạng thái đỉnh cao hạng hai. Tuy nhiên, Trần Thức không còn nhỏ tuổi nữa, gã lớn hơn Tào Bằng hai tuổi. Nay muốn đột phá nữa là tuyệt đối không thể...Mặc dù chưa thành võ tướng hạng nhất chân chính nhưng trong bộ khúc hiện giờ của Tào Bằng cũng coi như được trọng dụng. Ít nhất, có thể đảm đương một số trọng trách.

Khương Phố ở lại Vũ Âm, còn Bàng Đức tới Hồ Dương chi viện.

Tào Bằng đương nhiên đã đề bạt Trần Thức, để gã tạm thời thống lĩnh Phi Đà Binh.

- Nói thế là sao?

Tào Bằng bị gián đoạn ý nghĩa nhưng cũng không tỏ vẻ không hài lòng.

Trần Thức vừa cười vừa nói:

- Ban nãy trong sàn đấu phía tây đã phát hiện ra ba mươi đụn lương thực.

Theo người canh gác kho lương thực nói, trước đây Lưu Bị vận chuyển lương thực từ Tân Dã tới, chuẩn bị cho quân lính sử dụng, ba mươi đụn, đúng thật là kinh người.

- Bao nhiêu?

- Ba mươi đụn.

Tào Bằng lập tức đứng dậy:

- Mau dẫn ta tới đó xem...

Không ngờ, Lưu Bị đã tích trữ nhiều lương thảo như thế trong huyện Uyển Thành. Một đụn là ba nghìn thạch, ba mươi đụn có nghĩa là gần mười vạn hộc. Một hộc bằng một trăm hai mươi cân, ba mươi đụn lương thực này xấp xỉ mười triệu cân. Lưu Bị trữ nhiều lương thảo như vậy để làm gì?

Câu trả lời đã rất rõ!

Lưu Bị sớm đã có kế hoạch, phải quyết một trận tử chiến với mình.

Ba mươi đụn này có lẽ là của Lưu Bị. Y ở Tân Dã nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có chút của cải. Mà nay y chuyển những của cải này tới Uyển Thành, mục đích chẳng phải rất rõ ràng sao? Mặc dù Tào Bằng không rõ Tân Dã hiện còn có bao nhiêu lương thực, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được tài sản của Lưu Bị đã không còn nhiều lắm... số lương thảo này tuyệt không thể để lại cho bọn đại nhĩ tặc đó...

Nghĩ đến đây, Tào Bằng đột nhiên nảy ra một kế.

- Tử Phạm, lập tức sai người thông báo cho dân chúng trong thành, mỗi nhà cử một người tới lĩnh lương thực.

Mỗi nhà bất luận có bao nhiêu người đều được năm đấu lương thực, trước giờ sửu phải phân phát xong. Số lương thảo còn thừa, hãy tập trung lại cho ta, sau đó đốt sạch bằng một mồi lửa. Trước giờ dần, toàn quân rút khỏi Uyển Thành, tới giờ Mão phải vượt qua Dục Thủy, tiến vào Nam Sơn, không được sai sót.

- Dạ?

Trần Thức nghe thế lập tức ngẩn ra.

- Rút khỏi Uyển Thành?

Hữu Học, chúng ta vừa mới chiếm được Uyển Thành mà...

Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Trần Thức và Bàng Đức.

Nếu là Bàng Đức hoặc Khương Phố, sau khi Tào Bằng phát lệnh, hai người này là người chấp hành đầu tiên mà không đặt ra câu hỏi gì.

Còn Trần Thức mới từ một người miền núi trở thành binh lính.

Bên trong xương cốt, gã vẫn là một người dân bình thường, không có sự giác ngộ trở thành một quân nhân.

Tào Bằng trừng mắt, Trần Thức lập tức ngậm miệng lại.

Gã cảm thấy đau lòng!

Nhưng lại không biết phải làm sao.

Trong sổ hộ tịch của huyện Uyển Thành có đăng ký mười bảy nghìn hộ. Tuy nhiên trên thực tế chỉ chưa đến hơn sáu nghìn hộ sống trong huyện thành mà thôi. Hiện giờ còn cách ba canh giờ nữa là tới giờ sửu, tức là còn sáu tiếng nữa. Tính theo thời gian thì còn thoải mái. Hơn sáu nghìn hộ, mỗi nhà năm đấu, cũng chưa tới một triệu cân lương thực. Nói cách khác, lần này Tào Bằng ít nhất phải đốt mất chín triệu cân... Điều này đối với Trần thức nửa năm trước vẫn còn cố gắng để no ấm mà nói, sao có thể không đau lòng được? Thế nhưng quân lệnh như sơn, gã cũng không còn cách nào.

Tào thái thú muốn phát lương thực?

Binh lĩnh gõ trống chiêng, đi dọc hai các con phố thông báo.

Không ít người nghe được tin đều ngây cả người!

Từ xưa đến nay, chỉ nghe nói quan phủ lấy lương thực từ trong tay người dân, nay lại muốn phân phát lương thực, quả thật khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.

Rất nhiều người ban đầu không tin lắm, họ lo đây chỉ là mánh khóe trưng binh của Tào Bằng mà thôi.

Dù sao, người có thể ôm được sáu mươi cân lương thực chắc chắn là có sức khỏe tốt. Ngươi không thể để một lão già ngay cả đi cũng không nổi để chạy tới lĩnh lương thực được. Rất nhiều người trong lòng còn nghi ngờ, nhưng rốt cuộc những kẻ to gan, không chống lại được sự hấp dẫn đó đã mở cửa nhà đi tới kho lương thực. Lát sau đã thấy những người này ôm về một túi, khuôn mặt tươi cười hạnh phúc.

- Thật sự phát lương thực?

- Còn giả sao!

Người đã lĩnh lương thực trở về phấn khới nói:

- Phía sàn đấu đang phân phát lương thực, mau tới đó đi, sau giờ sửu sẽ dừng phát đó.

Mọi người nghe vậy chợt thấy cực kỳ phấn khích.

Ngay sau đó liền thấy các căn phòng mở hết cửa, mọi người đẩy những chiếc xe nhỏ hoặc dắt lạc đà, ngựa đi về phía sàn đấu. Trên sàn đấu là kho lương thực, đèn đuốc được thắp sáng trưng. Trần Thức chỉ huy quân lính phân phát từng túi lương thực cho mọi người. Nhìn nét mặt tươi cười rạng rỡ của dân chúng, Tào Bằng lập tức cảm thấy vô cùng vui sướng trong lòng...

Tại Ngư Lương Ki, đại doanh của quân Lưu Bị.

Triệu Dung mở to đôi mặt say lờ mờ, mặt tỏ vẻ khó chịu nói:

- Sao lại quấy nhiễu làm ta tỉnh mộng?

Vào bữa tối, y và bộ khúc đã uống rất nhiều rượu, đến nỗi mặc dù đã ngủ rất lâu vẫn cảm thấy đầu óc hơi mơ hồ và quay cuồng. Ngư Lương Ki nằm cách Uyển Thành ba mươi dặm về phía tây, chịu trách nhiệm bảo vệ trị an xung quanh. Hôm qua Triệu Dung có nghe tin Bến phía Nam xảy ra chiến sự nên lập tức tập kết binh mã. Tuy nhiên không phải y muốn đi cứu viện Bến phía Nam mà là tăng cường canh phòng gần Ngư Lương Ki. Phía Bến phía Nam là chuyện các thần tiên đánh nhau, không đến lượt y quan tâm. Y chỉ cần giữ gìn được Ngư Lương Ki, bảo đảm đại doanh không có vấn đề gì, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Bản thân đang ở vị thế nào, Triệu Dung biết rất rõ.

Xung đột giữa Lưu Bị và Tào Tháo, không phải là chuyện y có thể tham gia...

Thân binh đánh thức Triệu Dung dậy, nói với giọng hoảng hốt:

-Tướng quân, việc lớn không hay rồi, Uyển Thành bị cháy.

- Cháy thì cháy, liên quan gì đến ta... Ấy, ban nãy ngươi mới nói ở đâu có cháy?

- Uyển Thành, Uyển Thành bị cháy.

Triệu Dung nghe vậy liền giật mình.

Y vội vàng khoác áo vào, xông ra đại trướng trung quân, tay vin vào lều, hướng mắt nhìn ra xa.

Thấy phía Uyển Thành, ánh lửa ngút trời.

Thế lửa cực kỳ dữ dội, chiếu đỏ rực cả bầu trời đêm... Uyển Thành đã cháy, quả nhiên là Uyển Thành có cháy lớn!

Triệu Dung mặc dù không rõ phía Uyển Thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng biết Uyển Thành hiện đang tích trữ ba mươi đụn quân lương, lửa cháy to như vậy, chẳng lẽ là...

Y không kịp suy nghĩ nhiều, lớn tiếng quát:

- Người đâu, lập tức khởi binh mã, theo ta đến cứu hoả!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-607)


<