Vay nóng Tinvay

Truyện:Tào tặc - Hồi 492

Tào tặc
Trọn bộ 607 hồi
Hồi 492: Nhất thương tam kiếm tiễn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-607)

Siêu sale Shopee

Vết thương của Trương Phi không nguy hiểm đến tính mạng.

Tuy nhiên, bởi vì sự việc xảy ra quá đột ngột, cây giáo mà nỏ bát ngưu bắn ra xuyên trực tiếp vào Thiết Hoa Lưu chết ngay tại chỗ. Trương Phi bất ngờ không kịp đề phòng, bị té choáng váng. Sau đó lại bị bắn trúng hai mũi tên, tuy không phải là vết thương trí mạng nhưng trên mũi tên có móc ngược, cũng quả là làm cho Trương Tam Gia bị thương không nhẹ. Sau khi mũi tên được lấy ra, Trương Tam Gia bị hôn mê bất tỉnh, đến nỗi không thể đi đón tiếp Tuân Kham.

Tuân Kham cũng có phần bất đắc dĩ với việc này.

Nói ra, cách giải quyết của Trương Phi hoàn toàn không coi là sai lầm.

Sau khi làm cho hành tung bị phát hiện, phát động tiến công là một lựa chọn rất tốt, mà căn cứ lời thuật lại của người khác, sự sắp đặt mà Trương Phi lúc đó tạo ra. Phái người trá hình để mở cổng thành, sau đó nhân cơ hội phát động đánh lén, là sự lựa chọn mà mỗi người đại tướng sẽ làm. Nếu đổi một nơi khác, có lẽ thành trì này đã bị đánh hạ. Chỉ đáng tiếc là, vận mệnh của Trương Tam Gia không tốt, lần bị đánh úp này là huyện thành Vũ Âm.

Tuy Tào Bằng không ở Vũ Âm nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ buông lơi việc cảnh giác.

Trên thực tế, Tào Bằng thiện dùng kỳ mưu, nhiều lần giao chiến với cha con Mã Đằng ở Tây Bắc, thường dùng đột quân đánh úp tập kích bất ngờ.

Người như vậy, lại sao có thể không phòng ngự được? Thật giống như Tào Tháo thích tuyệt đường sống người khác, cho nên hắn đối với con đường sống của mình cũng hết sức coi trọng. Loại người thường hay đánh úp như Tào Bằng lại sao có thể dễ dàng bị người khác đánh úp? Nếu lúc ấy Tuân Kham ở đó, một khi phát giác dấu vết, sẽ lập tức bỏ qua, tuyệt đối không dùng kế đánh úp gì cả. Bởi vì rất có thể bị đối phương trù tính.

Dương Hàng!

Tuân Kham vỗ nhẹ lên trán cảm thấy một chút đáng tiếc.

Đây là một cái tên vô cùng xa lạ nhưng mà không ngờ đã khiến cho Trương Phi suýt nữa chết.

Trách móc Trương Phi sao?

Không thể!

Trong chuyện này, quyết định của Trương Phi hoàn toàn không thể nói là sai lầm.

Nếu nói Trương Phi có lỗi lầm gì, thì đó là do hắn quá khinh địch, thế cho nên sau khi hành tung bị phát hiện thì lại mạo muội xuất kích.

Vấn đề của chuyện này không ở Trương Phi.

Nguyên do thật sự vẫn là ở Tuân Kham.

Tuân Kham nhìn Triệu Vân đang đứng kế bên lặng lẽ không lên tiếng một cái, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận: Nếu lúc đó lệnh cho Tử Long làm tiên phong, có lẽ sẽ không phải là kết quả như thế này.

Tử Long không có tài cầm binh.

Đây là đánh giá của Lưu Bị đối với Triệu Vân.

Nhưng cho dù là Lưu Bị cũng không có cách nào từ bỏ khả năng chấp hành mệnh lệnh của Triệu Vân.

Hơn nữa, cái gọi là tài năng cầm binh cũng không phải là không thể đào tạo. Ngươi không cho hắn cơ hội cầm binh thì cho dù Triệu Vân có tài năng đi chăng nữa cũng không có cách nào để phát huy ra. Dựa vào quan sát của Tuân Kham, Triệu Vân đích thực là người thi hành xuất sắc. Mà nếu nói về hành quân bày trận, cầm binh đánh giặc thì Triệu Vân cũng không phải là không thể. Nhưng binh chủng mà thích hợp nhất để Triệu Vân thống soái là kỵ binh, lại hoàn toàn là điểm yếu của Lưu Bị.

Trong tay Lưu Bị kỵ binh không nhiều.

Mà là số lượng kỵ binh không nhiều căn bản là do Trương Phi thống soái.

So sánh dưới đây, Trương Phi được Lưu Bị tín nhiệm nhiều hơn Triệu Vân, cũng khiến cho Triệu Vân mất đi cơ hội triển thi tài nghệ giỏi giang. Có lẽ chính là do nguyên nhân này mà Lưu Bị mới nói Triệu Vân không thích hợp với việc cầm binh. Nhưng nghĩ lại, ngày đó Triệu Vân dưới trướng của Công Tôn Toản cũng có thể một mình lãnh một đội quân, sao có thể không biết cầm binh? Nói trắng ra, đó chỉ là một cái cớ của Lưu Bị, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Triệu Vân tính tình bình tĩnh, làm việc giỏi giang.

Nếu Triệu Vân thay thế Trương Phi, nhất định sẽ ổn định đầu trận tuyến trước.

Đã đánh úp không thành vậy thì chỉ có thể tiến công,

Nếu để đánh úp mà đánh úp ngược lại, không để người khác tính kế, đây cũng là ưu điểm của Triệu Vân.

- Tử Long!

- Sao?

- Tam tướng quân đang hôn mê, lính của hắn tạm do ngươi thống soái.

- Hả?

Tuân Kham vô cùng coi trọng Triệu Vân, cho nên cười với Triệu Vân và nói:

- Bộ khúc của Tam tướng quân toàn là tướng sĩ hào kiệt. Nếu không phải Tử Long thì người nào có thể khiến cho họ phục tùng. Trước khi Tam tướng quân chưa thể hồi phục, kỵ binh sẽ giao cho ngươi thống lĩnh, tí nữa theo ta đi thăm dò tình hình địch.

- Vâng!

Trong lòng Triệu Vân vui mừng khôn xiết, gật đầu lia lịa.

Nói Triệu Vân không có trí khí hùng tâm? Đó đơn thuần là lời nói bậy!

Thời buổi này phàm là người có chút bản lính thì luôn hy vọng có thể lập nên một sự nghiệp lớn.

Triệu Vân cũng giống như vậy. Lúc trước gã dẫn theo một nhóm binh mã, không ngại ngàn núi vạn sông tìm nương tựa Lưu Bị. Vốn dĩ tưởng rằng, có thể được trọng dụng khi ở dưới trướng của Lưu Bị, lại không ngờ chỉ là một tướng nha môn, thủ lĩnh thân binh. Nói trắng ra gã chính là bảo tiêu, tay chân của Lưu Bị, trước sau không thể giống lúc trước ở dưới trướng Công Tôn Toản như vậy, rong ruổi chiến trường. Tuy nói Lưu Bị đối đãi với Triệu Vân rất tốt nhưng trong lòng Triệu Vân lại trước sau lưu giữ một chút nuối tiếc. Gã chưa thể tranh quyền lãnh binh với Trương Phi, bởi vì gã không có nửa ưu thế tranh giành với Trương Phi.

Cho dù tranh giành được rồi thì cuối cùng cũng là thuộc hạ của Lưu Bị.

Đây tuyệt đối không phải là điều mà Triệu Vân mong muốn.

Trong nội tâm hắn ngược lại có chút hâm mộ Hạ Hầu Lan.

Võ nghệ và binh pháp của Hạ Hầu Lan còn kém xa Triệu Vân. Lúc trước khi ở Bạch Mã Nghĩa Tùng, địa vị của Hạ Hầu Lan càng không sánh bằng địa vị của Triệu Vân. Nhưng bây giờ thì sao?

Hạ Hầu Lan độc lĩnh một quân chống cự Khương Hồ ở Hà Tây, có thể nói là vô cùng vẻ vang.

Đừng coi thường chức vụ Giáo úy cầm binh không cao, nhưng mà ở Hà Tây, tuyệt đối là lão đại đệ nhất của quân đội. Nắm giữ binh phù, thống lĩnh binh mã, làm khiếp sợ Mạc Bắc. Đây không phải là thời gian năm đó Triệu Vân và Hạ Hầu Lan học tài nghệ ở Thường Sơn, là điều mà Đồng Uyên trông đợi nhất về Triệu Vân đó sao?

Đáng tiếc, đệ tử thân truyền của Đồng Uyên Thương Vương chưa thể thực hiện ước vọng của ông ấy.

Trái lại là cái người mà bị Đồng Uyên xem thường đó nay lại đảm đương lý tưởng của ông ta. Mỗi khi suy nghĩ đến trong lòng Triệu Vân không rõ cảm giác gì. Nhưng gã có thể có cách nào? Nhớ lúc trước gã đã coi trọng Lưu Bị mà cự tuyệt Tào Bằng. Hôm nay gã tuy ước ao vận may của Hạ Hầu Lan nhưng lại không hối hận. Chẳng qua trong lòng hắn ít nhiều có chút mất mát.

Tuân Kham lệnh Triệu Vân thống lĩnh kỵ binh, vừa hợp với mong muốn của Triệu Vân.

Suy nghĩ một chút

Trong lòng không tránh được sự biết ơn đối với Tuân Kham, đồng thời càng hạ quyết tâm nhất định phải dẫn dắt tốt kỵ binh, không phụ sự kỳ vọng của Tuân Kham.

- Bắn chết vật cưỡi của Tam tướng quân chính là thứ này.

Sau khi Tuân Kham sắp đặt ổn thỏa thì từ trên soái án cầm lấy cây thương đó, xem một cách tỉ mỉ.

Cây thương này dài chừng chín thước, gần như có thể bằng với chiều dài của cây thương lớn bình thường. Cán thương là dùng gỗ cây chá để làm chắc, và có một độ dẻo nhất định. Lưỡi thương, dài hai thước ba tấc, có hình tam lăng. Xem ra đây là loại thương mà đối phương kết hợp với loại thương bình thường để mà tạo ra, còn có một khác biệt nhất định. Mỗi một lăng thì giống như một thanh kiếm sắc bén vô cùng. Nếu cái này bắn trúng người, tất nhiên sẽ tạo ra một vết thương làm người ra kinh ngạc, căn bản không thể cứu chữa được. Chỉ nhìn hình dạng của cây thương này thì đã khiến Tuân Kham của thấy kinh hãi.

Tuy nói xe nỏ xuất hiện từ thời Xuân Thu Chiến Quốc nhưng cây thương mà có hình dạng như thế thì đây là lần đầu tiên Tuân Kham nhìn thấy.

- Tử Long, đồ vật này có thể bắn bao xa?

Tuân Kham ngẩng đầu hỏi Triệu Vân.

Triệu Vân cũng là lần đầu nhìn thấy loại thương này, cũng không hiểu.

Nghe thấy Tuân Kham hỏi mình, gã cười khổ nói:

- Không rõ lắm, nhưng căn cứ vết thương trên vật cưỡi của Dực Đức, xem ra là bị một phát bắn của cây thương này bắn chết. Lúc đó Dực Đức cách tường thành khoảng một trăm năm mươi bước, dựa vào sức lực của cây thương này thì ít nhất trong ba trăm bước, lực sát thương kinh người.

Ba trăm bước ư?

Tuân Kham nhíu cặp lông mày!

E rằng không chỉ thế....

Nhưng hắn tận mắt xem thấy con ngựa Thiếtt Hoa Lưu của Trương Phi chết.

Cây thương trực tiếp đâm xuyên qua cổ của Thiết Hoa Lưu, làm cho miệng vết thương trên các bắp thịt dần dần xé rách ra. Cây thương dài chín thước chưa đâm vào tới một nửa nhưng đủ để chứng minh sức mạnh cực lớn được sản sinh ra khi mà cây thương phóng ra. Đây không thể là người phóng ra, chỉ sợ trên thành Vũ Âm còn giấu một vài khí giới đặc biệt. Ba trăm bước ư? Theo phỏng chừng của Triệu Vân thì tầm bắn của cây thương này ít nhất trong cự li năm trăm bước.

Điều này cũng khiến cho Tuân Kham cảm thấy hơi sợ hãi! Thành huyện Vũ Âm có bao nhiêu loại quân giới bắn ra cây thương như thế này? Nếu không biết rõ được tình hình thật này, nếu liều lĩnh phát động công kích thành Vũ Âm thì thế nào cũng tử thương nghiêm trọng.

- Tử Vô theo ta đi quan sát trận.

- Hả?

Tuân Kham quyết định, tốt nhất là tự mình đi quan sát một chút.

Hắn dẫn theo Triệu Vân đi ra viên môn, khi còn cách tường thành Vũ Âm khoảng sáu trăm bước, tay che nắng dõi mắt nhìn xa xa.

Nhưng nhìn thấy trên thành Vũ Âm yên tĩnh không một tiếng động.

Nhìn ở góc độ của Tuân Kham, thậm chí không thể nhìn thấy quân tốt ở trên thành Vũ Âm.

Sự yên tĩnh như chết đó bao phủ vùng trời huyện thành Vũ Âm. Tuân Kham không khỏi cảm nhận được một loại sức nén nào đó và mãi không nói.

- Quân sư hay là phải đi thăm dò thử xem?

Triệu Vân nhẹ giọng hỏi.

Tuân Kham ngẫm nghĩ một chút, quay đầu lại truyền lệnh cho binh sĩ:

- Truyền lệnh bố trí máy bắn đá, thay phiên nhau bắn huyện thành Vũ Âm.

Hắn muốn nhìn thử xem Vũ Âm cuối cùng sẽ có phản ứng gì.

Hiện nay, binh lực của huyện thành Vũ Âm trống rỗng, Trần Đáo ở Bác Vọng kiềm chế Ngụy Diên, mà Lưu Bị Quan Vũ đã lặng lẽ mai phục, đợi Tào Bằng trở về viện trợ.

Chỉ cần hắn có thể đánh thắng huyện thành Vũ Âm, thì có thể tạo được ảnh hưởng mà không thể lường trước đối với Kinh Châu.

Trước đây, các nhân sĩ Kinh Tương đã ngăn cản lực lượng quân sự hùng mạnh của Tào Tháo, không dám đụng chạm Tào Tháo. Mà nếu có thể chiếm lấy Vũ Âm, như vậy đối với phái chủ chiến Kinh Châu mà nói, không thể nghi ngờ có thể đạt được quyền lực lớn hơn. Cho dù là Lưu Biểu cũng sẽ vì vậy mà thay đổi quyết định trước đây.

Nhưng đây hoàn toàn không có nghĩa là Tuân Kham sẽ liều lĩnh hành động.

Cho tới lúc này tất cả lời nói đều tỏ ra không có trọng lực.

Cái gọi là lời chiêu hàng căn bản không cần thảo luận tới. Nếu thành Vũ Âm trong tối hôm qua phát động công kích với Trương Phi, điều này nói rõ sự quyết tâm của huyện thành Vũ Âm, không chút nào dao động. Chỉ có tiến công bằng sức mạnh...Tuân Kham lệnh cho quân lính bày trận, ở ngoài thành đã bố trí máy bắn đá, đồng thời càng phải chú ý phản ứng ở trên thành Vũ Âm.

Chỉ là, cho dù đội quân của Lưu Bị làm gì đi chăng nữa, thành Vũ Âm vẫn yên lặng không tiếng động như cũ.

- lượt bắn thứ ba.

Tuân Kham giục ngựa đến trước quân, nhìn chằm chằm trên thành Vũ Âm rồi ra lệnh.

Tiếng cọt kẹt của hơn trăm cái máy ném đá, một tảng đá trong nháy mắt bị bắn ra xa, sự bắn phá cực lực lên trên bức tường thành Vũ Âm. Tiếng vang thật lơn dù là ở cự li khá xa vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Không ít các khối đá bắn qua tường thành, phi vào tường thành. Tiếng vang ầm ầm không ngừng truyền đến nhưng trên tường thành Vũ Âm vẫn không có động tĩnh gì. Ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.

Tuân Kham hít một hơi.

Cùng lúc đó, quân tốt trên tường thành đang nấp ở sau tường thành.

Vụn đá của một khối đá rơi trên tường thành văng tung tóe. Quân tốt bất ngờ không kịp đề phòng bị đá đập vào đầu, lập tức óc vỡ tung, ngã vào vũng máu..

Máu tươi đỏ sẫm đó khiến cho tim Đặng Ngải đập thình thịch.

Khuôn mặt nhỏ đó lộ ra vẻ nhợt nhạt, tuy nói đã đọc đủ thứ binh thư nhưng đối với Đặng Ngải mà nói lại là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng đá bay lộn xộn như thế này. Quân địch dưới thành ít ra cũng cả vạn. bày trận chi chít bên ngoài thành, đem lại cho người ta một loại uy áp khó hiểu, khiến cho Đặng Ngải không khỏi nắm chặt cây chùy bằng gỗ trong tay và hơi run. Loại thăm dò lặng lẽ này thật sự làm người ta khẩn trương! Một khối đá bay qua đỉnh đầu, bắn phá kịch liệt vào cây cờ ở cửa lên lầu. Cán cờ kích thước bằng miệng bát lớn liền bị gẫy, tiếng ầm vang đó làm cho tay Đặng Ngải run lên, một gậy gõ vào cái nỏ phía trước người. Đã đưa cây thương lên nỏ, theo mộc chùy đánh vào cơ quan, mang theo thê lương tiếng xé gió, bắn ra!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-607)


<