Vay nóng Homecredit

Truyện:Tào tặc - Hồi 402

Tào tặc
Trọn bộ 607 hồi
Hồi 402: Đại quyết chiến Lương Châu (3)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-607)

Siêu sale Lazada

Gió bấc gào thét, gió Tây Bắc từ bình nguyên Hà Hoàng thổi tới, cuốn theo những bông tuyết trắng như lông ngỗng lả tả rơi khắp bầu trời.

Mã Siêu đứng bên ngoài lều soái, nhìn những bông tuyết trắng đầy trời, trên mặt lộ ra chút nham hiểm, làm cho khuôn mặt tuấn lãng của y có phần dữ tợn.

- Lệnh Cư đã đưa tới lương thực chưa?

Đằng sau có tiếng bước chân truyền đến, Mã Siêu cũng không quay đầu lại hỏi.

Mã Đại ở phía sau y dừng lại bước chân, do dự một chút, hạ giọng nói:

- Vẫn chưa đưa tới... Ta đã phái người đi tới Lệnh Cư thúc giục, nhưng cũng không dám chắc là có thể lấy được lương thực hay không. Ngày hôm qua Lý Việt đã trở về Trương Dịch, cũng không biết có thu gom được chút nào hay không. Huynh trưởng, mới đây mà đã hơn một tháng, tuyết đã bắt đầu rơi, nếu như lương thực không đủ, chúng ta có thể không cầm cự được bao lâu. Theo ý của ta, tốt nhất hay là chúng ta lui về huyện Trương Dịch, rồi sau đó sai người đi tới Doãn Ngô, thúc giục thêm nữa.

Trình Ngân, là người của Phí Ốc.

Ở Lệnh Cư vừa đảm nhận việc kiềm chế quân Tào ở Thương Tùng, đồng thời còn phải đảm nhận thêm nhiệm vụ cung ứng lương thực cho Trương Dịch.

Huyện Trương Dịch là một huyện mà phần lớn là người Khương, đa số chăn nuôi là chính, chỉ một số ít người làm nông. Lúc trước, Trương Dịch Khương dựa vào sự cung cấp của quận Võ Uy mà sống. Bọn họ dùng trâu, dê, ngựa, và còn thu mua da lông ở Hà Hoàng đổi với Mã Đằng để lấy các nhu yếu phẩm cần thiết cho việc ăn, mặc, ở, đi lại. Mà nay quận Võ Uy bị Tào Bằng chiếm cứ, Trương Dich Khương lại đang là lúc trao đổi buôn bán, cho nên ở quận Võ Uy, không thể tránh khỏi xuất hiện tình trạng thiếu thốn lương thực, muối ăn khắp mọi nơi.

Đương nhiên Mã Siêu cũng biết rõ vấn đề này.

Sự trung thành của Lý Việt, y không hề nghi ngờ.

Nhưng nếu muốn thu gom lương thực ở Trương Dịch, quả là rất khó khăn.

Đại quân gần mười ngàn người, mỗi ngày cần một lượng lương thực thật lớn, một huyện nho nhỏ như huyện Trương Dịch làm sao gánh vác nổi?

Trước mắt, có thể dựa vào sự cung ứng không ngừng của quận Kim Thành cũng có thể chống đỡ được một chút.

Nhưng hiện giờ lương thực ở quận Kim Thành nảy sinh vấn đề, khiến cho Mã Siêu nhất thời gặp áp lực.

- Hiện giờ, lương thực trong doanh trại có thể duy trì được bao lâu?

- Lương thực lần trước Trình Ngân đưa tới không còn được bao nhiêu nữa... Trưa này khi ta hỏi chủ bộ, nói là chỉ có thể duy trì được tối đa là mười ngày. Đó là Lý Việt đã mang đi một bộ quân, nếu người của Lý Việt trở về, chỉ sợ cũng chỉ duy trì được khoảng chừng bảy ngày mà thôi.

Mười ngày, nghe qua có vẻ rất tuyệt vời.

Nhưng trên thực tế, mười ngày ở trên chiến trường mà nói, chẳng qua cũng như một cái phất tay mà thôi.

Nếu như Lý Việt thu gom được lương thực thì không nói làm chi, còn nếu như không thu gom được, tất nhiên sẽ nảy sinh phiền phức lớn. Việc đánh giặc dựa vào hậu cần, nếu như hậu cần không thể bảo đảm thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chiến cuộc. Vỗn dĩ Mã Siêu cho rằng, dựa vào sự cung cấp của quận Kim Thành, vấn đề sẽ không lớn. Nhưng hiện tại xem ra, chỉ sợ quận Kim Thành chưa chắc có thể cung cấp được...

- Không thể động!

Mã Siêu cười khổ một tiếng:

- Sở dĩ chúng ta đóng quân ở nơi này, cũng chính là sợ Trương Dịch Khương phải gánh vác nặng nề.

Nếu lúc này chúng ta trở về, chỉ sợ trong một ngày Trương Dịch Khương sẽ tan vỡ. Tiêu tốn tám ngàn binh mã, Trương Dịch Khương tuyệt đối không thể chống đỡ, chúng ta đóng quân bên ngoài, Trương Dịch Khương có thể ủng hộ hết sức; nhưng nếu trở về, chỉ sợ sẽ xuất hiện mâu thuẫn ngay lập tức. Tuy rằng quan hệ giữa Lý Việt với Trương Dịch Khương rất tốt, đến lúc đó cũng không có biện pháp áp chế được.

Mã Siêu suy xét rất chu đáo.

Dân số ở huyện Trương Dịch thậm chí không tới hai mươi ngàn, vốn là một nơi thiếu thốn mọi thứ.

Sở dĩ theo Mã Siêu khởi binh, cũng bởi vì Lý Việt rất sùng bái và ủng hộ Mã Siêu. Một huyện mà ngay cả vật dụng cũng không thể bảo đảm tự cung cấp được, nếu như lại tăng thêm tám ngàn binh mã, vậy sẽ tạo nên một áp lực nặng nề.

Mã Siêu không dám, cũng không muốn đánh cuộc!

Y chỉ hy vọng, Mã Đằng có thể mau chóng chấm dứt chiến tranh, cứ như vậy, vậy thì có thể điều động ra một bộ phận lực lượng để đến tăng cường áp lực đối với quận Võ Uy. Huyện Trương Dịch này tuyệt đối không thể để mất, một khi mất đi, coi như đã đánh mất một phần lực lượng quan trọng của Mã gia ở quận Võ Uy. Cho nên, Mã Siêu mới có thể ở trong tình trạng khó khăn như thế, vẫn kiên trì canh giữ ở Trương Dịch.

- Vậy ta lại sai người đi thúc giục một chút?

Mã Đại nhẹ giọng hỏi.

- Chuyện này, thúc giục Trình Ngân không có tác dụng bao nhiêu, hay là đi xem bên phía Phí chủ bộ... Trình Ngân, chẳng qua Phí Ốc xem như một con chó mà thôi, thúc giục hắn, chi bằng thúc giục Phí Ốc. Như vầy, ngươi cầm lệnh tiễn của ta, lập tức phái người đi tới Doãn Ngô, nhờ Phí Ốc nhanh chóng phân phối lương thực. Phí Thành Đại đóng quân ở Lạc Đô Cốc

(cùng với huyện Nhạc Đô), lương thực rất sung túc. Chỉ cần Phí Ốc mở miệng, phía Phí Thành Đại xuất ra lương thực, nhiều nhất là năm ngày, đã có thể hóa giải sự thiếu thốn lương thực của chúng ta.

Đến lúc đó, có thể sai Lý Việt xuất binh từ Trương Dịch, tấn công bãi Lư Thủy...

Tào Hữu Học cho răng hắn phái người đóng quân ở bãi Lư Thủy, ta không biết hay sao? Ha hả, ta chỉ là đang chờ một thời cơ thích hợp.

Nếu Tào Bằng ở chỗ này, nhất định sẽ rất giật mình.

Y giống một người hữu dũng vô mưu (có sức mạnh mà không có mưu trí) như Mã Mạnh Khởi hay sao? Nếu như nhận xét về y, y tuyệt đối là loại người tâm tư thâm trầm, hơn nữa lại giỏi nhẫn nhịn. Nếu như suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu được. Mã Đằng có thể trấn thủ Tây Lương, chính là đều nhờ vào Mã Siêu. Lúc trước Quách Viên, Cao Can tàn sát bừa bãi Hà Đông, không phải là do Mã Siêu lãnh binh hiệp trợ Tào Tháo đánh bại Quách Viên sao?

Một người có thể thống lĩnh cả một đội quân, sao lại có thể hữu dũng vô mưu cho được?

Mã Đại đáp lại một tiếng, lĩnh mệnh mà đi.

Mã Siêu thì mang theo thân quân, bước thẳng về phía sau doanh trại.

Diện tích ở phía sau doanh trại cũng không quá lớn, nhưng canh phòng rất cẩn mật. Hai gã võ tướng Tây Lương nhìn thấy Mã Siêu đến, vội vàng đi tới thi lễ.

Mã Siêu khoát tay chặn lại, trầm giọng hỏi:

- Như thế nào, có làm được không?

- Đại công tử, đồ vật này thật ra cũng không khó làm, mạt tướng đã bắt chước theo trang bị của quân Tào, lệnh cho thợ thủ công chế tạo. Tuy nhiên, bàn đạp dễ làm, yên ngựa thì có chút khó khăn... Bên chúng ta không có nhiều thợ giày, cho nên nếu như bắt chước hoàn toàn theo trang bị của quân Tào, chỉ sợ không dễ làm. Mạt tướng có một chủ ý, có thể dùng da lông trộn với sợi gai để làm. Như vậy, áp lực của thợ giày sẽ giảm bớt rất nhiều, mà cái việc may vá này, có thể để cho phụ nữ đảm trách.

- Hiệu quả thì sao?

- Không kém nhiều lắm, chỉ có điều nếu so với chỉ dùng toàn da lông thì kém bền hơn.

Tròng mắt của Mã Siêu chuyển động xoay tròn, đột nhiên nói:

- Dẫn ngựa đến.

Một con ngựa đạp tuyết ô truy, dáng vẻ hào hứng được dắt ra từ trong chuồng, nhìn thấy Mã Siêu, hí lên một tràng dài, rất vui mừng.

Đây là ngựa cưỡi của Mã Siêu, cực kỳ thần tuấn.

Chỉ có điều, giờ phút này ở trên người nó lại trang bị thêm một bộ cao kiều an, yên ngựa kẹp chặt, hai bàn đạp giắt ở hai bên sườn...

Cao kiều an, song bàn đạp!

Nếu Tào Bằng nhìn thấy, lại sẽ chấn động.

Mã Siêu, đã phát hiện ra bí mật của quân Tào. Lúc trước Mã Siêu và Tào Bằng giao chiến với nhau ở dưới thành Loan Điểu, đã nhận ra có chút kỳ lạ. Y phát hiện, tuy Tào Bằng và y cũng tương đương với nhau, cũng không biết vì sao, Tào Bằng không ngờ có thể ở trên ngựa phát lực liên tục, hơn nữa lúc ngồi ở trên lưng ngựa, có vẻ rất trầm ổn, làm cho y cảm thấy có chút tò mò.

Y lập tức đoán ra, trong tay của Tào Bằng, tất có bí mật thật lớn.

Vì thế sai người thu nạp chiến mã của quân Tào, rất nhanh phát hiện được sự tồn tại của cao kiều an và song đăng. Cũng may, ngoại trừ Phi Đà Binh và Bạch Đà Binh, Tào Bằng còn chưa kịp mở rộng móng ngựa sắt trong toàn quân. Nếu không tam bảo bí mật về ngựa, đều sẽ bị phơi bày ra ánh sáng. Sau khi hạ trại, Mã Siêu điều dưỡng mấy ngày, lập tức cho người bắt tay vào việc chế tạo bàn đạp và cao an.

Việc này kỹ thuật vốn cũng không có gì phức tạp lắm, vấn đề là phải biết.

Ngươi biết, vậy thì chẳng khác nào kỹ thuật đã bị phá giải!

Nếu như ngươi không biết, vậy thì vẫn là một bí mật...Mã Siêu lật an nhận đăng, lập tức xoay người lên ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa một cái, đạp tuyết ô truy hí một hơi dài, tung vó chạy băng băng ở phía sau doanh trại. Thân thể Mã Siêu tựa như chim yến, ở trên lưng ngựa làm vài động tác khác nhau để kiểm tra việc sử dụng yên ngựa và bàn đạp này. Chỉ thấy chiến mã phi nhanh, Mã Siêu người ngựa hợp nhất, làm cho các tướng Tây Lương liên tục hò reo. Sau khi chạy hơn mười vòng, đột nhiên Mã Siêu huýt sáo một tiếng.

Đạp tuyết ô truy lập tức dừng lại, Mã Siêu xoay người xuống ngựa.

- Đại công tử, như thế nào?

Mã Siêu cười ha ha:

- Bảo bối như thế này, thiết kỵ Tây Lương ta như hổ thêm cánh.

Lập tức hạ lệnh, tăng cường chế tạo gấp bàn đạp và yên ngựa... Ừm, sau khi nhanh chóng chế tạo ra, trước tiên lắp cho đội cận vệ phi hổ của ta, rồi sau đó mở rộng toàn quân. Về vấn đề trộn lẫn để chế tạo, yên ngựa của tám trăm cận vệ phi hổ cần lấy da lông là chính, còn những cái khác, có thể suy xét tiến hành pha trộn chế tạo. Tóm lại, phải hoàn thành nhanh một chút đổi mới toàn quân, rồi sau đó...

Mã Siêu trên mặt, hiện lên một chút âm trầm.

Đợi sau khi ta lắp xong mấy thứ này, Tào Bằng! Chúng ta lại đọ sức một phen, để xem giữa ta và ngươi đến tột cùng ai là người có bản lĩnh hơn!

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ ++

Thời gian, một ngày một đêm đã qua.

Chớp mắt đã ba ngày.

Đúng như Mã Siêu đã tiên liệu, Trình Ngân đã không phân phối lương thực.

Tuy nhiên lý do của y cũng rất hợp lí, đó chính là Lệnh Cư không có dư nhiều lương thực. Mã Siêu ở Trương Dịch kiềm chế Loan Điểu, Lệnh Cư cũng không thoải mái giống như vậy, nhất định phải qua nhánh sông Hoàng Thủy, không ngừng xuất kích, gây áp lực cho Thương Tùng, kiềm chế Thương Tùng.

Lương thực ở Lệnh Cư cũng vô cùng thiếu hụt giống như vậy.

Theo Trình Ngân nói, y hiện tại hoàn toàn là dựa vào Lạc Đô Cốc tiếp tế, căn bản không có dư lực để ủng hộ binh mã của Mã Siêu.

Trình Ngân là người của quận Kim Thành, từng là bộ khúc của Hàn Toại.

Sau khi Hàn Toại chết, Trình Ngân cùng với Hậu Tuyển thông qua mối quan hệ với Phí Ốc, chiếm được sự trọng dụng của Mã Đằng.

Mà chủ tướng của Lạc Đô Cốc là Phí Long, cũng chính là Phí Thành Đại, con của Phí Ốc. Nếu so sánh, bọn họ cùng là người của quận Kim Thành, hơn nữa Phí Thành Đại và Hậu Tuyển, Trình Ngân có quan hệ mật thiết, đương nhiên không thể nào bạc đãi Trình Ngân. Nhưng Mã Siêu thì không giống như vậy...Mã Siêu và Phí Long không có chút quan hệ nào, hơn nữa vì nguyên nhân Mã Thiết, họ Phí và Mã Siêu cũng không hòa thuận.

Muốn cho Phí Long ủng hộ Mã Siêu, quả thật là vô cùng khó khăn.

Tuy nhiên điều chính yếu vẫn là thái độ của Phí Ốc. Nếu như Phí Ốc đồng ý ủng hộ Mã Siêu, Phí Long tự nhiên cũng không thể gây khó dễ. Nhưng hiện giờ, rốt cuộc cũng không biết ý của Phí Ốc là như thế nào? Ai cũng không hiểu được. Cuộc chiến ở Lũng Tây nóng như lửa, Phí Ốc cũng không có nhiều tinh lực để bận tâm về Mã Siêu. Sau khi Mã Đằng đánh chiếm Địch Đạo, đem cha con Vi Đoan đến quận Hán Dương. Nhưng việc này cũng không có nghĩa là, Mã Đằng đã có thể dễ dàng nắm toàn bộ quận Lũng Tây ở trong tay.

Quận Lũng Tây có mười một huyện, ngoại trừ Hà Quan, Bạch Thạch, Bào Hãn, Mã Đằng chỉ chiếm được hai nơi là Địch Đạo và Lâm Thao.

Trừ lần đó ra, khi Vi Đoan thua chạy, Mã Đằng lại được hai huyện Thủ Dương và An Cố, hiện giờ đóng quân ở Ngũ Khê Tụ, đang ở huyện Chương luyện binh. Nói cách khác, mười một huyện của Lũng Tây, Mã Đằng được bảy huyện, có năm thị trấn để chống cự.

Trong đó, huyện Chương lại vô cùng trọng yếu.

Mã Đằng cũng không muốn chiếm hết quận Lũng Tây, nhưng lại muốn phải đoạt lấy huyện Chương.

Dương Phụ sau khi cứu được cha con Vi Đoan, ra lệnh cho hai đại tướng là Khổng Tín và Vương Linh tử thủ huyện Chương, Tương Vũ, mới có thể xem như bảo vệ quận Hán Dương khỏi chịu cảnh chiến hỏa lan đến. Nhưng có thể bảo vệ được bao lâu, chỉ sợ ngay cả Dương Phụ cũng không dám khẳng định.

Cuộc chiến ở Lương Châu, cũng chưa chấm dứt.

Đã đến lúc tuyết rơi, bất quá cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Mã Siêu hiểu rất rõ điểm này, nhưng cũng biết, Phí Ốc không hoan nghênh y lắm.

Nhưng hiện tại y lại không có biện pháp nào khác, chỉ có thể trông cậy vào sự ủng hộ của Phí Ốc. Nếu như Phí Ốc không chịu phân phối lương thực, Trương Dịch tất nhiên sẽ bị bại.

Mã Đằng thắng, còn Mã Siêu sẽ bại?

Đây là kết quả mà Mã Siêu không hy vọng sẽ gặp phải.

Bởi nếu vậy, danh tiếng của y sẽ bị hạ thấp...Trời mới biết chủ ý vừa mới cải biến của Mã Đằng, sẽ có suy nghĩ gì?

- Phía Phí Ốc, có tin tức gì không?

Mã Đại cười khổ nói:

- Người đưa tin vừa mới trở về, nói là Phí chủ bộ đồng ý, sẽ mau chóng gom góp lương thực, giảm bớt nguy cấp cho Trương Dịch.

- Mau chóng? Vậy rốt cục mau là bao lâu?

...

Mã Siêu dở khóc dở cười!

Không sợ thần giống nhau đối thủ, chỉ sợ trư giống nhau đồng chí. (cái này mình bó tay, hiểu mà không biết dịch ra làm sao...)

Đều lúc này, ngươi còn áp chế ta, còn muốn phải nội đấu? Cháu ngoại của ngươi đã chết, con gái của ngươi bị Tào Bằng bắt được, trong tay ngươi còn có vốn liếng gì để đấu với ta? Trừ khi, ngươi có thêm con gái, đảm bảo vợ cho ta, nếu không cơ nghiệp ở Lương Châu này, sớm muộn tất cả cũng sẽ thuộc về tay ta...Phí Ốc, là chính ngươi tự tìm phiền phức cho mình.

Một chút tâm cơ này của Phí Ốc, sao Mã Siêu lại không thể đoán được?

Nhưng, hiện tại y không có biện pháp nào khác. Ít nhất theo tình hình trước mắt mà nói, nếu như Phí Ốc không ủng hộ y, sớm muộn gì y cũng bị bại.

...

Sau khi y trầm tư một chút, đột nhiên đứng lên nói:

- Hiền đệ, như vậy đi, ta lập tức dẫn người, đi tới trước Doãn Ngô gặp mặt Phí Ốc, thúc giục hắn phân phối lương thực. Ngươi và Lý Việt, một người thủ quân trại, một người thủ Trương Dịch, cần phải đề phòng quân Tào đánh lén.

Hôm trước, thám mã nói Tào Bằng vì cái chết của Vương Mãnh mà đổ bệnh không dậy nổi, đã trở về Cô Tang.

Chỉ là một kế nhỏ, làm sao có thể gạt ta? Đây là hắn muốn dẫn xà xuất động, gạt ta xuất kích... Ta cứ không cho hắn đạt được như ý nguyện, xem hắn có thể kiên trì được bao lâu. Hiện giờ, xem ai nhẫn nại, ra tay trước. Ta đi Doãn Ngô, nhiều nhất năm ba ngày, trước khi ta chưa trở về, ngươi và Lý Việt ghi nhớ, không được hành động thiếu suy nghĩ. Hết thảy đều đợi ta trở về, rồi mới quyết định.

Mã Đại là loại người có tính cách ôn hòa.

Nói cách khác, chính là không có dã tâm, cũng không có chủ kiến gì.

Người khác bảo y như thế nào, y liền cứ thế chấp hành. Mã Đại là một người chấp hành cực kỳ xuất sắc, chứ không phải là một người quyết đoán.

Điểm này theo Tam Quốc Diễn Nghĩa có thể thấy được.

Sau khi Mã Đại theo Mã Siêu quy hàng Thục Hán, cũng không có điểm gì đặc biệt. Ngoại trừ chém giết Ngụy Diên...Ồ, điều này vẫn là do làm theo di chúc của Gia Cát Lượng. Gần như mỗi lần y ra trận đều là y theo lệnh mà đi.

Như vậy, không có thành tựu gì lớn, nhưng cũng sẽ không phạm sai lầm lớn.

Không cần có công, nhưng chỉ cần đừng có quá... Kiếp trước của Tào Bằng, đã từng cười nói với người khác: Gia Cát Lượng ở Thục Hán có thành tựu lớn nhất, chính là đào tạo được một bầy chó biết nghe lời. Cuộc chiến ở Nhai Đình, nếu như Mã Đại làm chủ tướng, không thể có được toàn thắng.

Đáng tiếc, Gia Cát Lượng cuối cùng lại lựa chọn một Mã Tắc không an phận.

Mã Đại chắp tay nói:

- Huynh trưởng yên tâm, ta sẽ đề phòng quân Tào.

Mã Siêu gật đầu, coi như là đã giải quyết được một vấn đề. Trong ngày, y điểm khởi binh mã, không ngại gió tuyết rời khỏi đại doanh, đi thẳng đến Doãn Ngô.

Đợi khi ta có lương thực đầy đủ, đó là ngày chúng ta quyết phân thắng bại!

Tào Bằng, ngươi chờ đó cho ta...

*****

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Sau khi bước vào tháng mười, cùng với trận tuyết đầu mùa đã tới, thế cục Lương Châu, dần dần có những biến đổi kỳ diệu.

Sau khi Trương Lỗ đánh chiếm quận Võ Đô, vẫn chưa tiếp tục xuất binh, mà hai người lệnh cho hai người Dương Ngang Dương Nhâm phân chia đường xá và tự huyện. Điều này thể hiện được thái độ của Trương Lỗ: chỉ cần có được hai tòa cửa chính Hán-Trung, còn lại thì không có hứng thú.

Mà Mã Đằng lúc mới bắt đầu có thể là thuận buồm xuôi gió.

Đầu tiên là chiếm lĩnh Địch Đạo, sau đó thì động binh đao, cướp lấy Lâm Điêu.

Y lệnh cho con thứ là Mã Hưu đi tiên phong tiến vào chiếm giữ Võ Đô. Nguyên nhân rất đơn giản! Mã Đằng và Niết Trung Lưỡng Khương giao tình rất tốt, không cần biết là Bạch Mã Khương hay Tham Lang Khương, phụ tử Mã Đằng đều rất kính trọng. Dù sao, trong cơ thể Mã Đằng cũng có dòng máu của người Khương. Điều này khẳng định, Mã Đằng và người Khương không thể phân cách, cần hỗ trợ và sống dựa vào nhau.

Mã Hưu là con thứ của Mã Đằng, y cũng hay qua lại với người Khương.

Cho nên từ khi y tiếp quản quận Võ Đô, dễ dàng có được chi tiêu của người Khương...

Mà vừa hay, người Khương ở quận Võ Đô cũng là một quần thể quan trọng, và tỉ lệ với người Hán gần bằng 2 chọi 1. Người Hán hai, người Khương một. Nếu không có Mã Siêu ở quận Trương Dịch kiềm chế quân Tào, nói không chừng là người thích hợp nhất được chọn. Nhưng Mã Siêu không thể tới, Mã Hưu cũng vậy. Y có thể đạt được sự ủng hộ lớn từ người Khương ở quận Võ Đô.

Mà thực tế cũng gần như vậy.

Sau khi Mã Hưu tiến vào chiếm giữ Võ Đô, Bạch Mã Khương Đằng Tử Kinh vạch tội Khương Vương Đồ, mỗi bên phái ra ba vạn binh mã, hiệp trợ Mã Hưu bình định quận Võ Đô. Gần mười ngày, Mã Hưu chiếm Khương Đạo, đoạt được Võ Đô đạo, chiếm lĩnh Thượng Lộc, Hạ Biện, Hà Trì tổng cộng năm huyện, đóng quân ở Phiên Mộ Sơn, cùng với Dương Ngang hỗ trợ lẫn nhau, đóng giữ cửa vào Võ Đô, hình thành tấm lá chắn.

Tóm lại, chiến sự thần kỳ, Mã Đằng chiếm thế thượng phong tuyệt đối.

Nhưng theo sự phát triển của chiến sự, Mã Đằng tiếp tục công kích huyện Chương rất lâu không hạ được, sĩ khí dần dần đi xuống.

Sau khi quân Tào trải qua sự hoảng loạn ban đầu, Tào Hồng đóng ở Trường An, lập tức triển khai phản kích.

Ngày mười sáu tháng mười, quận trưởng Hà Tây Hách Chiêu phụng mệnh vượt qua sông lớn, tiến vào chiếm giữ quận An Định. Y mang theo thủ thư của Tào Bằng, mượn Thái thú An Định Trương Ký ba nghìn binh mã, tính cả quân bên y có hai nghìn quân, nhanh chóng tiếp viện quận Hán Dương

Trong tay Trương Ký binh mã không nhiều lắm, mượn tạm ba nghìn, đã là cực hạn, không cần nói năng rườm rà.

Vốn dĩ, Vi Đoan không đồng ý để binh mã Hách Chiêu tiến vàochiếm giữ Hán Dương, nhưng sau buổi nói chuyện với Diện Phụ, y không thể không đồng ý.

- Minh Công lúc này, đã không có lựa chọn khác.

Hán Dương thật ra không phải binh hùng tướng mạng, nếu không có tiếp viện bên ngoài, khó lòng có thể giữ lâu. Đến lúc đó, Minh Công hoặc tử chiến, hoặc chết trận, không còn con đường nào khác. Tào Công phương định Hà Bắc, hao tổn quá lớn, sợ rằng không muốn tiếp nhận Lương Châu vào lúc này. Nếu Minh Công cự tuyệt viện quân ở Hà Tây, ắt sẽ khiến Tào Công bỏ mặc không màng tới. Minh Công biết được, đó là hữu ý của Võ Uy Tào Hữu Học. Minh Công theo thiện ý của Tào Tam Thiên thì Trường An Tào Tử Liêm ắt sẽ không dám động thủ. Binh lực Tam Phụ tuy rằng không mạnh, nhưng phòng thủ tốt. Mà Long Môn Trung Lang Tướng Cam Ninh kia lại là môn hạ của Tào Hữu Học, đến lúc đó sao có thể viện thủ cho Minh Công.

Hách Bá nói nếu gấp rút tiếp viện, Minh Công nên buông tay.

Nếu không, động chạm vào lòng người, Minh Công sẽ bất lợi...

Vi Đoan không hi vọng Tào quân tiến vào chiếm giữ Lương Châu, một là do lo lắng về đại quyền mất mát, mặt khác còn có cả tâm bệnh.

Vương Mãnh chết cũng là một tay y tạo nên.

Ngộ nhỡ...

Tuy nhiên dưới sự khuyên bảo của Dương Phụ, Vi Đoan cũng cỉ gật đầu đáp ứng.

Đích xác, nếu không có viện binh, e rằng y khó lòng ngăn được công kích hung hãn của Mã Đằng. Nếu cứ tiếp tục chần chừ, chỉ sợ toàn bộ Lũng Tây sẽ bị Mã Đằng chiếm giữ. Mã Đằng nếu nắm trong tay quận Lũng Tây, làm sao không nhòm ngó sang quận Hán Dương chứ?

Ngày hai mươi tháng mười, Hách Chiêu dẫn toàn bộ quân vượt Vị Thủy, đóng quân ở Lạc Môn Tụ.

Tuy chỉ có năm nghìn binh mã, nhưng áp lực dành cho Mã Đằng lại cực kì lớn.

Phía tây Lạc Môn tụ có thể gấp rút Chương Huyện và Tương Võ, Nam Hạ chỉ cần hai ngày, liền có thể binh mã tiên vào giáp thành, uy hiếp Võ Đô.

Ngày hai mươi hai tháng mười, Mã Đằng lệnh cho Trương Hoành Lý Kham, tiếp viện Lâm Điêu, đánh lén Hách Chiêu.

Cùng ngày, Tào Hồng khởi binh ở Trường An, Trung Lang Tướng Cam Ninh làm tiên phong, dẫn hai lộ binh gồm bốn nghìn tinh binh tiến vào Đại Tán quan.

Tuy chỉ có bốn nghìn binh mã nhưng đều là tinh binh mãnh tướng.

Binh mã dưới tay Cam Ninh, tham gia vài trận chiến ở Hà Đông, luân phiên huyết chiến ở Hoắc Đại Sơn và Ô Hoàn Nhân, kinh nghiệm phong phú, đám ô hợp kia không thể sánh bằng. Quan trọng nhất là, sau khi trận chiến Hà Đông kết thúc, binh mã Quan Trung bị Vệ Ký và Tào Nhân chiến hạ, chạy qua Thiên Sơn, tiến vào chiếm giữ Tịnh Châu. Nhưng binh mã Cam Ninh lúc đó, lại bị hạ lệnh đóng ở Long Môn Sơn, có thời gian nghỉ ngơi và chỉnh đốn, sĩ khí tăng cao. Nay lại vào chiến trận, liền giống như một đám mãnh hổ...

Quan ngoại Đại Tán, chính là Cổ Đạo và Phiên Mộ Sơn.

Sau khi Mã Siêu và Dương Ngang biết được, lập tức dẫn binh tới đánh lén, muốn khiến Cam Ninh trở tay không kịp.

Nào ngờ, Cam Ninh lại lập trận sẵn sàng đón quân địch.

Đêm đó tại Mã Hưu, Dương Ngang đến Đại Tán quan, y tự mình dẫn trăm tên tướng sĩ, từ Đại Tán quan lao ra, tiến thẳng tới đại doanh liên quân Tây Lương và Hán Trung. Cam Ninh dựa vào bảo đao trong tay, chém Hán Trung mười hai nhát, giết chóc khiến liên quân chật vậy chạy trốn.

Hôm sau, Cam Ninh huy binh Nam Hạ, lao thẳng tới Phiên Mộ Sơn.

Mã Hưu vừa lui về Phiên Mộ Sơn, thậm chí còn chưa kịp nghỉ ngơi, Cam Ninh đã đánh đến nơi. Hai bên hỗn chiến một ngày ở chân núi Phiên Mộ, Mã Hưu đại bại lui về Hà Trì. Nhưng Cam Ninh lại không truy kích, đóng quân ở chân núi Phiên Mộ, như hổ rình mồi với quận Võ Uy, đồng thời liên kết với Hách Chiêu, hình thành thế giáp công với Lâm Điêu. Lũng Tây Hán Dương bị chấn động.

Cam Ninh sau khi tự tay chém Văn Sú, thanh danh vang dội.

Quân sĩ Tây Lương nhắc tới Cam Ninh ai cũng ghê rợn, len lén gọi làCam Mãnh Hổ.

Cẩm Mã Siêu, Cam Mãnh Hổ.

Vùng đất Tây Bắc Lương Châu lạnh khủng khiếp, trong một ngày, anh hùng hội tụ, náo nhiệt vô cùng.

Ngày hai mươi lăm tháng mười năm Kiến An thứ hai, Tào Hồng đích thân dẫn sáu nghìn binh mã, Trần Quân là quân sư, dẫn quân tới dưới Đại Tán Quan.

***

Từ huyện Trương Dịch đến Doãn Ngô, cũng không quá xa.

Chỉ cần vượt qua Cẩn Thủy, mất không tới hai ngày. Ghìm cương ngựa ngoài thành Doãn Ngô, dưới bầu trời âm u, tường thành Doãn Ngô nguy nga đứng vững, Mã Siêu không hiểu vì sao, lại có một dự cảm cực kì xấu. Hành Trình tới Doãn Ngô, chỉ sợ không đơn giản như y nghĩ, tuy nhiên, y cũng không nghĩ nhiều, bởi vì Doãn Ngô, là thành họ Mã chứ không phải họ Phí.

Cửa thành, binh tốt phòng thủ nghiêm trang, kiểm tra người đi đường ra vào.

Lúc Mã Siêu đi ở dưới thành, sớm có người đến thông báo phí ốc. Quân tốt canh của cũng không có bất cứ nghi vấn gì, lập tức cho đi, Mã Siêu và đoàn người tiến vào trong thành. Hành động này không khỏi khiến Mã Siêu có chút nghi ngờ.

Ít nhất, kẻ giúp đỡ này vẫn chưa dám tới đùa giỡn ta.

Thị trấn Doãn Ngô, là chịu sự cai quản của quận Kim Thành, vốn dĩ vô cùng phồn hoa.

Dã tâm của Hàn Toại đầy mưu mô, nhưng nói chung, đối với thống trị Kim Thành y làm rất tốt.

Bắt đầu năm Trung Bình, Hàn Toại đã cướp quận Kim Thành.

Nhoáng cái gần như hai mươi năm đã trôi qua, y trong chính vụ, đích xác đã dốc hết tâm sức. Thời điểm Hàn Toại còn sống, nhân khẩu quận Kim Thành tăng tới hơn trăm nghìn người. Trong lúc nhân khẩu Lương Châu đang theo xu hướng giảm mạnh, thế cục này càng có vẻ đáng quý.

Trong đó, Khương Hồ bị giáo hóa và quy phục ước gần sáu mươi nghìn người, lưu dân từ Hà Quan và các khu vực chạy trốn cũng có sáu mươi bảy mươi nghìn người.

Đây cũng là ba huyện Hà Quan, nơi cung cấp hai mươi chín nghìn người.

Hàn Toại là người Kim Thành, y càng dốc sức tạo ra một vùng đất yên vui. Thời kì Lương Châu hỗn loạn nhất, Kim Thành dưới sự thống trị của Hàn Toại, không hề có sự suy nhược mà vô cùng hùng mạnh. Trong thời gian này, Hàn Toại không giống với Mã Đằng. Mã Đằng là dựa vào binh hùng tướng mạnh, chinh chiến xung quanh để phát triển và lớn mạnh lực lượng, Hàn Toại thì dựa nhiều vào thống trị, tìm tòi tiềm lực ở Kim Thành. Cho nên, mặc dù trong năm có thiên tai nhưng quận Kim Thành cũng không xuất hiện những đợt di dân lớn, cũng với bộ lạc Khương xung quanh, vẫn duy trì quan hệ bình đẳng hữu hảo tốt.

Huyện Doãn Ngô, thuộc cai quản của quận Kim Thành, nhân khẩu đôi lần đã đạt sáu mươi nghìn.

Những khách thương từ Quan Trung và Lưu Vực lui tới, khiến huyện Doãn Ngô vô cùng phồn hoa.

Chỉ có điều Doãn Ngô lúc này, toàn bộ không thể bằng lúc Hàn Toại trị vì. Con đường dài lạnh tanh, lộ ra vẻ thê lương.

Mã Siêu giục ngựa tiến lên trên con đường dài, không khỏi nhíu mày.

- Doãn Ngô, sao lạnh lẽo tới vậy?

Y hỏi tên tốt dẫn dường.

Quân tốt kia cười một tiếng:

- Đại công tử, toàn bộ Lũng Tây đang trong chiến sự.

Quận Lũng Tây, là con đường tất yếu giữa quận Kim Thành và Quan Trung. Con đường này chiến hỏa tràn ngập, làm sao có người lui tới? Không có thương nhân lui tới, tự nhiên sẽ thiếu sức sống, điều này là việc khó lòng tránh khỏi.

- Nhưng tại sao mấy cửa hàng kia lại không mở ra?

- Không có đồ gì để bán!

- Ồ?

- Có lẽ đại công tử không biết, nay chủ công dụng binh ở Lũng Tây, mộ binh gần sáu mươi nghìn quân.

Chỉ riêng Doãn Ngô, đã chiêu mộ chục nghìn người, hơn nữa, lòng người hoảng sợ, không ít người rời bỏ nhà cửa. Hiện giờ Doãn Ngô chỉ sợ không đến ba mươi nghìn người, mọi người còn tâm trí đâu mà buôn bán? Hơn nữa đại quân hành động, càng khiến vật tư trong thành khan hiếm...Không ai, cũng không có gì để bán, mở cửa hàng có lợi gì? Chẳng thà cứ ở trong nhà lo an toàn thì hơn.

Ánh mắt Mã Siêu nhíu lại, đánh giá tên tốt trước mặt từ trên xuống dưới.

Tuổi của y nhìn qua còn trẻ, khả năng cũng chỉ bốn mươi tuổi, nhưng trong cử chỉ hành động lại tỏ ra rất trí tuệ.

- Ngươi tên là gì?

- Tiểu nhân họ Hồ, tên duy nhất chữ Tuân.

- Hồ Tuân?

Mã Siêu tươi cười:

- Nghe giọng nói, không phải là người Kim Thành?

- Tiểu nhân là người An Định Lâm Kính, từ sớm đã theo gia phụ vào Kim Thành. Gia phụ giờ đã mất, gặp đợt mộ binh trong thành tiểu nhân liền đi tòng quân.

- Hồ Tuân, có nguyện đi theo ta không?

- Ah?

- Ý ta là, làm thân quân của ta. Nếu ngươi đồng ý, có thể về nhà chuẩn bị một chút, tối đến phủ báo lại.

Ánh mắt Hồ Tuân sáng lên!

Y chẳng qua là một kẻ thị dân, cũng không có gia cảnh gì.

Nếu có thể đi theo Mã Siêu, cũng là con đường tốt.

- Tiểu nhân đồng ý!

- Ha ha, đồng ý là tốt.

Không biết vì sao, nhìn Hồ Tuân, Mã Siêu lại nhớ tới Hồ Bạch.

Lúc y mới gặp Hổ Bạch, Hổ Bạch chẳng qua là một tiên sinh dạy học, vô cùng khốn cùng. Nhưng, trên người hắn lại có trí tuệ, giống như trí tuệ trên bộ dạng của Hồ Tuân. Mã Siêu quyết định, mang theo Hồ Tuân, ngày sau không chừng y sẽ trở thành phụ ta đắc lực. Mà Hồ Tuân dừng như cũng rất vui mừng, dọc đường đi cười không ngừng.

Ở bên ngoài quận Giải, Mã Siêu xuống ngựa.

Y mang dây cương đưa cho Hồ Tuân:

- Giúp ta coi chừng nó.

- Tướng quân yên tâm, tiểu nhân tuyệt đối không làm người thất vọng.

Mã Siêu mỉm cười gật đầu, cất bước đi lên bậc thang.

- Đại công tử, người đã trở lại?

- Nếu ta không trở lại, ba nghìn binh tốt Trương Dịch, sẽ nhanh chóng bị chết đói.. Phí Chủ Bộ có ở không, nhanh chóng tốc báo.

- Xin đại công tử chờ một chút.

Môn đinh tiến tới thông bẩm, liền có người dẫn Mã Siêu đi tới chờ trong đại sảnh.

Tòa quận giải này là Phí Ốc mang tiền ra tu sửa. Thường ngày Phí Ốc ở đó xử lí công văn sự vụ.

Mã Đằng cũng ngầm đồng ý hành động của Phí Ốc, ngày thường càng quý trọng khách.

Cũng khó trách, nếu đã không có Phí Ốc, Mã Đằng muốn làm việc ở quận Kim Thành, không phải việc dễ dàng. Dù sao, y là cướp quận Kim Thành từ tay Hàn Toại. Mà y có thể cướp được quận Kim Thành chính là dựa vào sự an bài của Phí Ốc.

Mã Siêu ngồi chốc lát ở đại sảnh, cũng khoảng thời gian một canh giờ.

Thấy Phí Ốc từ bên ngoài tiến vào, tuy nhiên nhìn qua sắc mặt, có gì đó kì lạ.

- Đại công tử, không ở chiến trường, có sự việc gì?

Mã Siêu mặt trầm ngâm:

- Ta nếu không trở về, chỉ sợ những người đưa tin của ta, cũng không gặp được mặt Phí Chủ Bộ nữa...Phí Chủ Bộ, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, không cần đôi co lòng vòng. Mục đích sự trở về lần này của ta, muốn để cho Phí Chủ Bộ ngươi hiểu rõ ràng, ta muốn lương thảo, ít nhất mười nghìn thạch...Nếu ta không ở huyện Trương Dịch, rất khó có thể ủng hộ.

- Ngươi cũng biết, phụ thân chinh chiến ở Lũng Tây, Võ Uy không phòng thủ. Tào Bằng kia như hổ trình mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh ra.

- Mười nghìn thạch?

Phí Ốc cười chua xót:

- Đại công tử, người không bằng giết ta cho xong.

- Phí Chủ Bộ, ngươi có ý gì?

- Đại công tử có biết, chủ công ở quận Lũng Tây, thu thập bao nhiêu binh mã?

Nói xong, y không đợi Mã Siêu trả lời, vươn hai tay:

- Tám mươi nghìn, ước chừng tám mươi nghìn quân. Tuy rằng chủ công đã cướp rất nhiều thị trấn, nhưng trừ Địch Đạo, Lâm Điêu ra, năm huyện khác, kho phủ đều trống không. Ta còn gánh vác lương thảo tám mươi nghìn đại quân và hơn trăm nghìn dân ngũ huyện được ấm lo. Những ngày trước, chủ công lại phái người thúc giục, mở miệng đã là tám mươi nghìn thạch.

- Nhưng ngươi có biết, thu hoạch của quân Kim Thành là bao nhiêu không?

- Cộng vào cũng chỉ có khoảng hai nghìn thạch mà thôi. Đó là còn có sự giúp đỡ của Niết Trung Lưỡng Khương, kho phủ Doãn Ngô, hiện giờ cũng sắp cạn kiệt.

Mã Siêu nghe xong, sắc mặt biến sắc.

Y cũng đoán được quận Kim Thành phải chịu áp lực lớn nhưng không ngờ lại khó khăn tới vậy.

Nhìn gương mặt gầy gộc của Phí Ốc, cơn tức của Mã Siêu dường như giảm đi bớt nhiều.

- Nhưng Lệnh Cư...

- Bên Lệnh Cư, hiện giờ cũng là mười ngày phát một lần.

- Trình Ngân lúc đầu còn sai người báo hận ta, nói lương thảo không đủ. Nhưng ta còn cách nào khác? Tất không thể không đáp ứng lương thảo cho chủ công. Đại công tử, ta biết người bất mãn với ta, nhưng hiện giờ chúng ta đều phục vụ cho chủ công, việc nào quan trọng hơn, ta cần xem xét rõ ràng. Như vậy đi, ta nghĩ biện pháp, xem có thể điều động một ít từ địa phương khác không?

- Ta biết, không, cho ta ba ngày, ta nhất định sẽ nghĩ cách có đủ ba nghìn thạch lương thảo, đưa tới huyện Trương Dịch, người xem thế nào?

- Ba nghìn thạch?

Mã Siêu ngẫm nghĩ một chút, vươn một bàn tay:

- Năm nghìn thạch, không được thiếu.

- Điều này, ta sẽ cố gắng!

Mã Siêu vừa lòng rời đi, sự khổ tâm trên mặt Phí Ốc đã biến mất.

Lúc này, một thanh niên từ sảnh sau đi ra, dừng lại bên cạnh Phí Ốc:

- Phí Chủ Bộ, hôm nay năm nghìn, ngày mai sẽ là mười nghìn. Kim Thành chật hẹp nhỏ bé, phụng một trăm nghìn binh mã, ngươi dù có khả năng thông thiên, cũng chống đỡ không được bao lâu đâu? Hơn nữa...Ha ha, Mã Siêu hôm nay tới khẩn cầu vẻ mặt có vẻ ôn hòa. Nhưng đòi hỏi của y, ngươi làm thế nào?

Sắc mặt Phí Ốc lạnh lẽo...

*****

Phí Ốc đêm đó về tới nhà.

Đã thấy nữ tử áo gấm đi tới, tươi cười hạ giọng nói:

- Phụ thân, nghe nói Mã Siêu tới rồi?

- Đúng vậy, tới thương lượng lương thực.

Phí Ốc nhìn nữ tử trước mắt, ánh mắt toát ra vẻ ưu ái.

Nữ tử này chính là con gái y, chính là vị Phí phu nhân gả cho Mã Đằng.

- Phụ thân, giờ phải làm sao?

Con nghe mẫu thân nói Mã Đằng đang thúc giục lương thực, kho trong phủ giờ cũng không đủ.

Nữ nhi vẫn còn nghi vấn, cũng không biết có nên nói ra hay không?

Phí Ốc khoát tay chặn lại:

- Con cứ nói đừng ngại.

- Là Mã Đằng lớn hay triều đình lớnhơn?

Phí ốc, giật mình, cười khổ nói:

- Con ngoan, chẳng phải con cũng biết rõ câu trả lời sao? Nay Từ Không bình định Hà Bắc, cướp lấy Kí Châu, phương bắc đã thống nhất, không ai có thể ngăn cản. Mã Đằng dù co năng lực lại liên kết với Trương Lỗ, nhưng cũng chưa phải đối thủ của Tào. Tỏ rõ sự lợi hại trước Viên Thiệu chẳng khác gì bộ xương khô phát sáng trong nhà.

Con ngoan, vấn đề này không phải tốt lắm.

Phí phu nhân lại nói:

- Nếu phụ thân cũng biết là không ổn, vì sao còn do dự không quyết.

- Điều này...?

- Nữ nhi nghe nói, bên Tào Tháo đã phái ra binh mã, lệnh cho các huynh đệ bản gia đóng ở Trường An.

Nay Trường An có Tào Hồng, mà Võ Uy có Tào Bằng. Hai người này liên kết, phụ thân cho rằng, Mã Đằng có khả năng chống trả sao?

Ý tứ trong lời nói của Phí phu nhân, đã rõ ràng biểu đạt ra ngoài.

Phí Ốc cũng không phải thằng ngốc, sao không thể nghe ra ý tứ trong đó? Nhưng trong lòng y, có chút băn khoăn...Cho dù nói thế nào, y là cha vợ của Mã Đằng, đã một lần phản lại Hàn Toại, nếu tiếp tục phản lại Mã Đằng thì ngày sau đâu còn thanh danh gì nữa? Nghĩ tới đây, y lại tâm phiền ý loạn, chân mày cau có.

Phí phu nhân tuy rằng gả cho Mã Đằng, lại chỉ là mối quan hệ chính trị.

Thử nghĩ, nàng kém Mã Đằng tới hai ba mươi tuổi, sao có thể có tình cảm thực sự được.

Ngày trước nàng còn có Mã Thiết để dựa dẫm, nay Mã Thiết đã chết, nàng chỉ còn có thể dựa vào bóng hình y? Thật sự nàng hận Tào Bằng đến tận xương tủy, nhưng điều này không có nghĩa là, nàng sẽ tiếp tục mù quáng hận thù. Phí phu nhân là người Phí gia, nàng trước kia vì Phí gia mà chấp nhận gả cho Mã Đằng, nhưng nay vì mưu kế của Phí gia, mà có thể từ bỏ hết hận thù?

Phí Ốc khó khăn, cúi đầu xuống.

Phí phu nhân còn nói thêm:

- Phụ thân, Mã Siêu lần này, muốn có bao nhiêu lương hướng?

- Nói là mười nghìn thạch, tuy nhiên đã bị ta ép xuống năm nghìn thạch.

- Mã Đằng còn thiếu bao nhiêu lương thực?

- Ba mươi nghìn thạch.

- Phụ thân, toàn quận Kim Thành chẳng qua chỉ thu được hai trăm nghìn thạch.

Hôm nay nếu Mã Siêu đòi năm nghìn thạch, ngày mai Mã Đằng lại đòi ba mươi nghìn thạch? Còn có Hoàng Trung Lưỡng Khương, nếu không tiếp tế, trăm nghìn người Lũng Tây, cũng cần no bụng. Lương hướng chỉ có thế, người còn có thể cung cấp tới khi nào?

- Hiện tại, Mã Đằng coi người có thể lợi dụng được nên ngươi nói gì thì y nghe vậy.

Nhưng nếu người không còn giá trị lợi dụng, y còn có thể tốt với người sao? Tiểu Thiết giờ không còn, tiểu nữ cũng không muốn mất đi cả phụ thân.

Phí Ốc thở dài một tiếng.

- Giả Trưởng Sử nói sao?

- Y bảo ta có thể đảm nhiệm hai nghìn thạch.

Phí phu nhân ngẩn ra, hạ giọng nói:

- Vậy chẳng phải là làm Thái Thú sao?

- Nhưng ta vẫn chưa tin được y. Con nói xem, y chẳng qua chỉ là một Trưởng Sử, sao có thể đảm bảo chức Thái Thú cho ta chứ?

- Phụ thân, người thật hồ đồ!

Phí phu nhân nói:

- Không phải là Giả Trưởng Sử đảm bảo người mà là Tào tướng quân mới đúng.

Tào tướng quân là con cháu Tào Tháo, hơn nữa lừng lẫy đại danh.

Nếu y không đảm bảo được chức Thái thú hai nghìn thạch này cho cha, thì tiểu nữ cảm thấy, Lương Châu không còn ai có thể làm được việc đó nữa. Cho dù là Vi Đoan, cũng không có khả năng đó...Nếu hắn mở miệng, thì nhất định đã nắm chắc hết, phụ thân còn do dự điều gì?

- Nhưng hắn đảm bảo cho ta làm ở Trương Dịch!

Phí phu nhân không khỏi trầm mặc.

Sau một lúc lâu, nàng hạ giọng nói:

- Phụ thân nghĩ rằng, Mã Đằng có thể trụ được ở Kim Thành sao?

- Điều này...?

- Kỳ thực, Trương Dịch là Trương Dịch, tiểu nữ cảm thấy cũng không kém. Hồi ở Cô Đích, từng nghe người ta nói, Tào tướng quân xây dựng hành lang Hà Tây, nối liền Tây Vực, Quan Trung. Trương Dịch trên hành lang cao đó, mặc dù hướng lệch nhưng cũng là vị trí tiền đồ. Tiểu nữ nghĩ rằng, nếu Tào tướng quân giữ chức Thái thú Kim Thành của người, vậy chức thái thú kia cũng khó lòng mà tin tưởng được. Nhưng nếu là quận Trương Dịch, tiểu nữ tin rồi...Đó là vị trí Tào tướng quân có thể khống chế!

Phí Ốc đột nhiên ngẩng đầu lên:

- Con thật sự muốn phản?

- Nếu phụ thân muốn để Phí gia thăng tiến nhanh, muốn đại ca có thể nổi danh, hiện giờ chỉ còn con đường này thôi!

Phí phu nhân nói như đinh đóng cột, khiến Phí Ốc cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

- Đúng vậy, tồn vong của Phí gia, chính là ở hành động này!

Quan dịch Doãn Ngô, Kim Thành.

Giả Tinh khoanh tay đứng, thần sắc cực kì cung kính.

Trong phòng, bày ra chậu than chế than, lửa than hừng hực, ngôi nhà nhỏ ấm áp như vào xuân. Tào Bằng ngồi ở tháp cao, đặt thẻ tre đặt trên án thư cao, ngẩng nhìn Giả Tinh, hạ giọng nói:

- Nói như vậy, Mã Mạnh Khởi đang ở Doãn Ngô?

- Đúng vậy!

- Còn Phí Ốc, rốt cuộc hành động ra sao?

- Xem tình trạng này, tất sẽ có hành động, nhưng chỉ sợ không thể quyết định ngay được.

- Tuy nhiên, ta có thể đoán được, trong lòng y hiện giờ e dè điều gì? Y sợ sau khi phản Mã Đằng, thanh danh sẽ bất lợi!

- Vậy theo ngươi, khi nào y sẽ quyết định?

- Trong vòng hai ngày nữa!

Tào Bằng gật gật đầu, nhớ lại ngày đó Giả Tinh tới Loan Điểu, hiến cao kế cho Tào Bằng.

Giả Tinh ở Cô Đích, tình hình chiến đấu vẫn phát triển, y không am hiểu về việc hành quân đánh giặc, nhưng lại mưu trí, công kích cứu nguy.

Chiến trận Lương Châu xuất chiến không phải ở Loan Điểu, không phải ở Lũng Tây mà là ở Kim Thành.

Đây là phán đoán của Giả Tinh. Mà quận Kim Thành xuất chiến, chính là Phí Ốc...Nếu là Phí Ốc hàng thì đại sự có thể thành. Đương nhiên, chuyện này cũng không phải là dễ dàng. May thay hiện tại trong tay Giả Tinh còn một quân bài, đó là Phí phu nhân. Y liên tục tới thăm hỏi và nói chuyện với Phí phu nhân, biết được tâm tư của nữ tử này.

Chẳng sợ giữa nàng và Tào Bằng có mối thù lớn, nhưng Phí phu nhân rất lo cho tương lai của Phí gia.

Vì thế, Giả Tinh khuyên bảo Phí phu nhân từ bỏ mối thù hận này. Dù sao, trong tình hình lúc này, Mã Thiết đã chết, Phí phu nhân không còn lựa chọn nào khác. Nếu nàng cố ý muốn báo thù, kết quả sẽ là toàn gia bị diệt vong, không còn thoát thân được một ai.

Nhưng nếu nàng ta nguyện ý phối hợp, thì Phí gia sẽ vẫn có tiền đồ tốt.

Phí phu nhân suy xét rất lâu, quyết ý hợp tác với Giả Tinh, thuyết phục Phí Ốc.

Dù sao, đứa con đã chết, giờ khó có thể để cha mẹ chết cùng với Mã Đằng.

Sau khi Giả Tinh nói chuyện đó cho Tào Bằng, Tào Bằng lại đề nghị, cần tới Doãn Ngô với y. Một mặt, một khi Phí Ốc không thu hút được sự chú ý, Tào Bằng có thể ra mặt, đồng thời, để y hạ quyết tâm, y mới nghe ngóng được tin tức bên đám người Vương Mãi. Vương Mãi Thạch Thao, Bàng Đức Khương? Bình thường như đá chìm đáy biển, tin tức bịt vô âm tín, điều này làm Tào Bằng vô cùng lo lắng. Về phía Loan Điểu, hắn lại không quá lo lắng. Sau khi hắn rời khỏi, có thể để Đặng Phạm tiếp nhận.

Đặng Phạm và Tào Bằng là huynh đệ kết nghĩa, hơn nữa gặp chuyện điềm tĩnh như không.

Lại có đám người Triệu Ngang hiệp trợ, quận Võ Uy vẫn có thể giữ được tốt.

Cứ như vậy, Tào Bằng mai danh ẩn tích, mang theo Bàng Minh và một trăm Bạch đà binh, lặng yên một theo đội thương nhân Tây Vực đi tới Doãn Ngô.

Tình hình Doãn Ngô, cũng không lạc quan.

Chủ yếu vẫn là chiến sự không ngừng, vật tư ở Doãn Ngô thì thiếu, còn lương thực cũng chẳng đủ ăn.

Phí Ốc vẫn vui mừng tột độ khi Phí phu nhân trở về. Tuy nhiên, cho tới bây giờ, đều là do Giả Tinh ra mặt tiếp xúc với Phí Ốc.

Sự xuất hiện đột ngột của Mã Siêu, Tào Bằng có chút kinh ngạc.

Tuy nhiên điều này cũng chứng minh rằng, tình hình Kim Thành quận cũng sắp đạt tới cực hạn.

Sự thật, với thực lực của quận Kim Thành, không có khả năng chống đỡ hai chiến trường. Càng không thể đồng thời khai chiến cả hai chiến trường, còn muốn cứu tế Hoàng Trung Lưỡng Khương, và cả Lũng Tây rộng lớn sao được. Phí Ốc đã chống đỡ không nổi...Đó là phán đoán của Giả Tinh và Tào Bằng. Hiện tại, chỉ còn một cơ hội khiến Phí Ốc đưa ra quyết định cuối cùng.

Giả Tinh nói:

- Ngày mai ta tới Phí phủ khiến Phí phu nhân bên đó thúc giục tiếp.

- Tốt nhất, gặp thẳng Mã Siêu.

- Ồ?

- Mã Mạnh Khởi cũng là một dũng sĩ.

- Người này không phải kẻ hữu dũng vô mưu như ta tưởng tượng trước kia, nếu có thể loại trừ thì sẽ làm bớt đi một mối họa trong lòng ta.

- Nếu Mã Siêu chết, Mã Đằng chỉ là một bộ xương khô trong mộ, sớm muộn gì cũng chết. Ngươi có thể thương lượng với Phí Ốc, nếu y nguyện ý giúp ta loại trừ Mã Siêu, ta sẽ đảm bảo mạng sống cho gia đình y. Đây là một cơ hội tốt mà khó đạt được.

Lúc Tào Bằng nói chuyện, ánh mắt của hắn toát ra luồng sát khí làm người khác sợ hãi.

Hắn cũng không thù hận Mã Siêu quá nhiều, chỉ cảm thấy, nếu không giải quyết Mã Siêu, tất sẽ trở thành cái tại họa sau này.

Giả Tinh gật gật đầu:

- Ta sẽ nghĩ cách, thuyết phục Phí Ốc!

Đúng lúc này, ngoài cửa bống truyền tới âm thanh của Bàng Minh:

- Phương tử, Phí Ốc tới thăm, mời Giả quân sư gặp mặt!

Tào Bằng nghe xong ngẩn người, tươi cười.

Giả Tinh nói:

- Có thể thấy, ta không cần tới gặp Phí phu nhân, Phí Ốc đã không nhịn được rồi!

- Ngươi đưa y tới thư phòng thương nghị, ta đi phía vách.

Tào Bằng nói xong, đứng dậy, đi ra ngoài phòng. Giả Tinh lệnh Bàng Minh đưa Phí Ốc tới thư phòng, y vặn ngọn đèn sáng hơn chút, rồi sau đó lẳng lặng chờ đợi. Một lát sau, Phí Ốc thần sắc căng thẳng, vào trong cùng Bàng Minh.

- Phí chủ bộ, cớ gì mà đêm hôm khuya tới đây?

Phí ốc nhìn Giả Tinh, đột nhiên nói:

- Ta có thể dâng quận Kim Thành, nhưng ta cần có điều kiện.

- Điều kiện?

- Ta cần thủ lệnh của Tào phương tử, bảo đảm an toàn cho nhà ta. Đồng thời, ta cần được cam đoan, vẫn giữ được chức Thái thú quận Trương Dịch. Hai việc này, nếu Cổ Trưởng Sử có thể làm ta yên lòng, Phí mỗ có thể lập tức khởi binh phản Mã.

Giả Tinh ngây ngẩn cả người!

Sự thẳng thắn của Phí Ốc không giống như những gì Giả Tinh biết.

Cũng may, y rất nhanh liền tỉnh ngộ:

- Lời nói của Phí phương, chỉ cần ngươi cam đoan sẽ giao ra quận Kim Thành là được.

- Ta Tử Phí Long, nay đóng quân ở Lạc Đô Cốc.

Trong tám tướng Kim Thành, Dương Thu, Mã Ngoạn có quan hệ rất thân thiết với ta. Dương Thu trước đóng ở Cối Trung, chỉ cần ta đầu hàng thì y nhất định sẽ ra khỏi Cối Trung. Mà giờ Mã Ngoạn đang ở ngay ngoài thành Doãn Ngô, ta có thể để gã hỗ trợ, khống chế Doãn Ngô?? Nếu ta hàng, lệnh cư Trình Ngân cũng sẽ áng binh bất động. Đến lúc đó, người có thể lệnh tướng quân xuất quân, đánh bại Mã Siêu.

Dứt lời, Phí Ốc nhìn thẳng Giả Tinh.

- Nhưng không biết, ý Giả Trưởng Sử ra sao, có thể làm yên lòng ta?

*****

Mã Siêu dẫn quân đóng ngoài thành, cũng không trụ ở trong thành.

Tuy rằng thành Doãn Ngô nhìn qua thì có vẻ là một thành xa hoa, trên danh nghĩa nó thuộc về Mã gia, nhưng Mã Siêu lại không hề có lòng trung thành. Gia tộc đó, cũng không phải là nhà của y. Nhà của y là ở Võ Uy, ở Cô Kì chứ không phải là ở Doãn Ngô.

Phụ thân không có mặt, tiểu đệ cũng không.

Thê tử và muội muội đang trong tay Tào quân, hiện giờ sinh tử chưa rõ.

Một tòa thành trống rỗng, cực kì lạnh lẽo. Tuy rằng Phí Ốc trong phủ có rất nhiều nô bộc, gia đinh, nhưng Mã Siêu thấy, chung quy đó cũng chẳng phải nhà của y. Cùng với họ ở lại trong thành, chẳng bằng một mình hạ trại ngoài thành.

Lần này y tới Doãn Ngô, dẫn theo ba trăm thân vệ.

Ở giữa một tiểu doanh, dường như càng thoải mái và tự do hơn.

Đêm đó, Hồ Tuân tới báo danh, Mã Siêu sắp xếp y làm hầu cận của mình.

Trong hai ngày sau đó, y không ngừng thúc giục Phí Ốc, cuối cùng trong hai ngày đầu, đã có được quyết định của Phí Ốc.

Ngày mai, cống lương.

Đây là một tin tốt, cũng không biết vì sao, Mã Siêu cảm thấy không được vui.

Trái lại, trong lòng Mã Siêu có một cảm giác không được thoải mái. Nguyên nhân, y không rõ, chỉ cảm thấy không nỡ.

- Mã Ngoạn hôm nay vào thành?

- Ừ!

Mã Siêu có chút nghi hoặc, không hiểu Mã Ngoạn tại sao lúc này đột nhiên tiến vào trong thành Doãn Ngô. Tuy nhiên cũng tốt, y và các tướng trong thành quan hệ không được tốt cho lắm. Mã Ngoạn vào thành, lại không được tự nhiên cho lắm. Vấn đề có thể là, tại sao trong lúc này Mã Ngoạn lại vào thành? Mã Siêu nghĩ không ra, trong lòng nghi ngờ, càng lúc càng sâu sắc.

- Phí Chủ Bộ đã gom góp được lương thảo chưa?

Hồ Tuân hồi đáp:

- Hình như đã gom góp được một ít...Hôm nay lúc vào trong thành, nhìn những chiếc xe ngựa đi vào, có lẽ đó là xe chở lương thảo. Tuy nhiên, mặt trên đã dùng vải che, cho nên không thấy rõ. Lớn như vậy cũng tấm hai trăm hai xe lương. Ta có lén lút hỏi kẻ coi thành, nghe nói là Phí Chủ Bộ đang chuẩn bị lương hướng cấp cho chúng ta.

- Vậy là tốt rồi!

Mã Siêu thở phào nhẹ nhõm.

Không cần biết thế nào, lương thảo đã có.

Ngày mai chờ Phí Ốc đưa tới, y lập tức khởi hành tới Doãn Ngô.

Nơi này cảm thấy không khí có chút áp lực, không thể bằng bên thành Loan Điểu, trời xanh thẳm, rừng mênh mông, không khí trong lành trời cao, mây nhạt.

Phí Ốc lần này, lại rất sảng khoái.

- Đúng rồi, Lũng Tây đã có tin tức gì chưa?

- Chỉ nghe nói Tào Quân đã xuất kích.

- Ồ?

- Là tên tướng tên được gọi là Cam Mãnh Hổ gì đó, sau khi đại thắng Dương Ngang và Nhị Công Tử ở Đại Tán Quan, cướp lấy Phiên Mộ Sơn, đưa nhị công tử trở về Hà Trì. Nghe nói tên đó rất lợi hại, chỉ cần một trăm quân, liền khiến cho Dương Ngang đại bại.

- Cam Mãnh Hổ? Cam Ninh?

Mã Siêu khá hiểu biết về tưỡng lĩnh Tào quân.

Đặc biệt là sau khi đối địch với Tào Bằng, y càng tích cực thăm dò hành động bên đó. Y phát hiện, thủ hạ của Tào Bằng, ai nấy cũng rất lợi hại. Trước không nói tới Ngụy Diên lúc đầu quy thuận Tào Tháo cùng y, hiện giờ cũng đã được làm Trung Lang Tướng, huyện Hồ Dương quận Nam Dương. Sau khi tìm nơi nương tựa ở bên Tào Bằng, đều là những anh hùng.

Cam Ninh nghe nói đã chém chết thượng tướng Tào quân Văn Sú, cũng xuất thân là môn hạ Tào Bằng.

Trong lòng Mã Siêu, không khỏi có chút tò mò.

Đồng thời, lại có chút hưng phấn. Không biết khi nào mới có thể ứng chiến một trận với Cam Hưng Bá? Ha ha, nghĩ đến việc giết được Tào Bằng, Cam Ninh sẽ tiến đến báo thù. Đến lúc đó, nhất định phải cho y biết người Lương không dễ bắt nạt.

- Còn tin gì khác nữa?

- Ngoài ra không có tin tức gì khác. Hình như, chủ công đã trì hoãn việc công kích Chương huyện, bên Lũng Tây kia hiện giờ khá hỗn loạn, có lẽ chủ công muốn ổn định một chút, rồi sau đó mới tính toán tiếp. Chủ công đoạt được Kim Thành, vẫn có thể kịp thời củng cố. Lại chiếm thêm Võ Đô và bảy huyện Lũng Tây, nhìn thì thấy khá tốt nhưng mạt tướng cho rằng, không được ổn lắm.

Mã Siêu ánh mắt sáng lên:

- Hãy chỉ giáo?

- Việc cấp bách bây giờ là mau chóng ổn định những khu vực đã chiếm lĩnh được.

Mặt khác, mãnh công, đánh càng nhiều, quân nhu tiêu hao càng nhanh, sẽ không có lợi cho chủ công. Nếu tách ra mà đánh, chẳng bằng tập trung lực lượng, đánh một lần thắng Tào quân. Kể từ đó, chủ công chỉ còn phải lo lắng việc đàm phán với Tào quân nữa thôi. Hơn là hiện tại tới đâu đánh tới đó, mỗi ngày hao tốn rất lớn mà hiệu quả thì không tốt.

Mã Siêu nheo mắt, tò mò nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Hồ Tuân.

- Hồ Tuân, những thứ đó ngươi học ở đâu ra?

Hồ Tuân lộ vẻ thẹn thùng, hạ giọng nói:

- Gia phụ từng là thiên tướng ở đô xã, nên mạt tướng không lạ lùng gì với chiến sự. Sau khi đô xã được sách miễn, gia phụ trở về quê cũ. Sau này đại loạn Quan Trung, gia phụ mới mang mạt tướng đi theo an cư ở Kim Thành. Lúc nhỏ, gia phụ thường nói với mạt tướng về những việc quân sự, cho nên mạt tướng vẫn có thể nhìn ra mánh khóe.

- Như vậy là trời ban cho ta một mãnh hổ!

Mã Siêu trong lòng mừng rỡ, ánh mắt nhìn Hồ Tuân càng thân thiết hơn.

Luận về hành quân đánh giặc, giữa hai trận đánh, Mã Siêu cho rằng mình không thua kém một người nào. Nhưng với lối suy nghĩ có tính toán, chiến lược thì y lại không làm được. Thời điểm trước kia khi Hổ Bạch còn sống, từng đề bạt rất nhiều sách lược xuất chúng với y. Sau khi Hổ Bạch chết, y vẫn hay làm theo những kế hoạch mà Hổ Bạch vạch ra khi còn sống.

Có thể những kế hoạch đó không kịp với những thay đổi...

Mã Siêu cần một Hổ Bạch thứ hai.

Y đã thấy được phẩm chất đặc biệt này ở Hồ Tuân.

Tuy rằng điều mà Hồ Tuân nói có phần mơ hồ nhưng trong cái mơ hồ lại có những lợi hại.

Theo thời gian, người này có thể trở thành một người tài giỏi, nghĩ tới những thành tựu khi còn sống trước kia ta đã đạt được.

Ngày thứ hai, trời mới tờ mờ sáng.

Cửa thành Doãn Ngô mở ra, những xe lương từ từ mang lương hướng ra ngoài, tiến vào quân doanh nơi Mã Siêu đóng quân. Mã Siêu nhận được tin, vội vàng rửa mặt, đem người đi ra ngoài cửa thành, chuẩn bị tiếp nhận những chiếc xe đó.

Trong lòng còn đang trách cứ Phí Ốc, sao tới mà không thông báo trước một tiếng.

Sáng sớm thành Doãn Ngô, nhiệt độ rất thấp. Cũng không biết là khi nào, sương mù từ thượng du Niết Thủy dày đặc, tràn ngập trời đất, bao phủ trên bầu trời quân doanh. Xa xa thành Doãn Ngô nguy nga, trong làn sương mù có chút mơ hồ nhìn không rõ. Mã Siêu cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng những chiếc xe kia, nhưng số lượng cụ thể, thì không thể rõ ràng được.

Nghe thanh âm, số lượng cũng không ít.

Tiếng bánh xe nghiền nát băng khi sáng sớm, có phần chói tai.

Loáng thoáng, cùng với tiếng động của trâu kêu.

- Truyền lệnh, chuẩn bị kiểm tra và nhận.

Lương xe càng ngày càng gần, đã gần tới cửa, Mã Siêu quay đầu, hạ lệnh kiểm tra và nhận. Theo đạo lí, Hồ Tuân thân là tướng hầu cận nhận lệnh mà đi. Nhưng, y không ngờ chẳng hề hé răng nửa lời, khiến Mã Siêu cảm thấy có vẻ kỳ quái.

- Hồ Tuân?

Sắc mặt Hồ Tuân càng lúc càng khó coi.

- Đại công tử, mau lệnh bọn họ dừng lại.

- Sao vậy?

- Không phải...Trên những chiếc xe kia không phải là lương thảo. Nếu là lương xe, trong thời tiết như thế này, bước đi sẽ phải chậm chạp. Nhưng người xem, tốc độ những chiếc xe bước tới, nếu là chất đầy lương thảo, tuyệt đối không thể đi nhanh như vậy.

Mã Siêu nghe xong, giật mình, rùng mình.

Y đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào đoàn xe đang đi tới.

- Truyền lệnh, cho bọn họ dừng lại, lệnh các huynh đệ chuẩn bị nghênh địch.

Mã Siêu cũng phát hiện có điều gì đó không hợp lí. Đúng vậy, xe lương chất đầy lương thào, trong thời tiết này, tuyệt đối không thể đi lại nhanh chóng như thế được. Trên chiếc xe dường như được chất đầy đó, lại có tình tiến lên nhanh chóng. Chỉ có một khả năng, trên xe không phải là lương thực. Phí Ốc có ý gì? Chẳng lẽ gã định gạt ta?

- Đoàn xe phía trước lập tức dừng lại, nếu không sẽ giết bất luận tội.

- Tướng quân đừng vội hiểu lầm, đây là xe lương do Phí Chủ Bộ lệnh ta chở dến cho Đại công tử.

- Đưa lương?

Mã Siêu ánh mắt nghiêm nghị, đột nhiên lớn tiếng quát:

- Dừng lại, đem duy trướng cho ta.

Đoàn xe chợt dừng lại.

Một lát sau, chỉ thấy trong đám sương mù dày đặc có ánh lửa sáng lên, theo sát sau là một đoàn lửa cháy bốc dựng lên, cùng với tiếng gào thất kinh của đám bò Tây Tạng, hướng tới tiểu doanh mà lao vòa.

Hỏa ngưu trận?

Mã Siêu quá sợ hãi!

- Công tử, lên ngựa!

Lúc này, Hồ Tuân dẫn Tuyết Ô Truy đi lên, đem kim thương nặng trịch giao cho Mã Siêu.

Giờ mặc khôi giáp, xem ra không còn kịp rồi!

Mã Siêu cũng không dám chần chừ, xoay người ngồi lên ngựa.

Lúc này, xe bò kia đã tới gần, làm gì có lương xe nào, rõ ràng là chuyên chở đầy cỏ cây khô. Đám bò kéo xe, bị ánh lửa làm cho kinh hãi, như điên loạn, xông về phía đám người Mã Siêu. Mã Siêu ghìm cương ngựa, đại thương rung lên, đột nhiên đâm ra, nhắm chính đầu một con trâu hỏa ngưu. Chỉ thấy hai chân y dẫm trên cương ngựa, ở trên lưng ngựa đột nhiên phát lực. Trong tiếng kêu lớn, hỏa ngưu bị Mã Siêu đâm cho ngã trên mặt đất.

Những hỏa ngưu phía sau theo đó mà ầm ầm ngã xuống, đốm lửa văng khắp nơi.

Những hỏa ngưu khác bị bụi tro trên đất đốt cho kinh hãi, càng trở lên điên cuồng, không muốn bị khống chế.

Cũng may, đàn hỏa ngưu cũng không tiếp tục hướng phía tiểu doanh mà lao tới, chúng chạy quanh bốn phía.

Có một số hỏa ngưu bị thiêu đốt bởi ngọn lửa, kéo chiếc xe cỏ hung hăng lao vào hàng rào tiểu doanh.

Chỉ nghe tiếng nổ vang, tường tiểu doanh lập tức bị sụp đổ.

Một đám khác, vọt vào giữa doanh địa, lập tức lăn lộn trong tiểu doanh.

Mã Siêu tức giận trên ngựa kêu to:

- Phí Ốc, sớm biết ngươi không đáng tin, hôm nay sự việc này là muốn làm phản sao?

Sự tình tới nước này đã vô cùng rõ ràng.

Phí Ốc làm phản.

Mã Siêu tuy rằng không biết tại sao Phí Ốc lại làm phản, nhưng lại không thể không thừa nhận, trò này của Phí Ốc rất khá.

Trước thì trấn an y, sau đó vào thời điểm vận chuyển lương thảo, lại đánh lén bằng một trận hỏa ngưu.

Nếu không phải là Hồ Tuân nhìn ra sơ hở, nói không chừng lúc này Mã Siêu đã bị ngập trong nguy hiểm. Tuy nhiên, dù sao cũng trải qua hàng trăm trận đánh, xuất thân là đại tướng xuất sinh nhập tử, Mã Siêu rất nhanh bình tĩnh lại, phóng ngựa phi nhanh, vọt qua đám hỏa ngưu trận vào làm sương mù dày đặc phía sau. Y biết, Phí Ốc còn có chiêu khác phía sau. Cái gọi là ra tay trước thì chiếm được lợi thế có lẽ là thật.

Đúng lúc này, chợt nghe trong màn sương mù dày đặc, truyền đền một tiếng hí quen thuộc.

So với tiếng ngựa hí thì âm thanh đó giống tiếng rồng gầm hơn. Mã Siêu không khỏi run sợ, vội vàng ghìm cương ngựa. Trong nháy mắt khi y ghìm ngựa, một con sư hổ thú, trong màn sương mù lao tới. Ngồi trên là một viên đại tướng, thân mặc áo giáp, thắt lưng sư man, tử kim quan bó buộc trong gió lay động, trong tay là cây Phương Thiên Họa Kích, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, giống như rồng nước vô cùng hiên ngang...

- Mã Mạnh Khởi, tên chó chết.

Lập tức đại tướng kia quát lớn:

- Tào Bằng ở đây, đã đợi ngươi từ lâu.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-607)


<