Vay nóng Tima

Truyện:Tào tặc - Hồi 401

Tào tặc
Trọn bộ 607 hồi
Hồi 401: Đại quyết chiến Lương Châu (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-607)

Siêu sale Lazada

Sau một hồi hỗn chiến, sắc trời đã tối.

Dưới thành Loan Điểu, đèn đuốc sáng trưng, cũng là lúc Tào Bằng sai người dọn dẹp chiến trường, thu gom thi thể của quân Tào. Trận chiến này quân Tây Lương chết hàng trăm người, mà quân Tào cũng tử thương hơn trăm. Tổng thể mà nói, tỉ lệ một phần tư thật ra đã có thể làm Tào Bằng vừa lòng, chẳng qua Bạch Đà binh cũng có sáu người tử trận, hơn mười người bị thương, nên Tào Bằng vẫn cảm thấy không vui.

Thi thể của binh Tây Lương, cũng cùng được thu dọn.

Nhưng Tào Bằng cũng không phí quá nhiều tâm tư vào những thi thể này, theo tập tục của người Khương, đem thiêu thi thể. Tuy là mùa thu, trời trở lạnh, nhưng những thi thể này nếu không xử lý đúng lúc, tất nhiên sẽ tạo thành phiền toái lớn.

Tào Bằng thật không hy vọng đầu xuân năm sau, Loan Điểu sẽ biến thành một tòa tử thành.

Giờ Tuất, Từ Thứ truyền tin đến, đã dẫn quân bình an vượt qua Lư Thủy, dự tính sẩm tối sẽ đến bãi Lư Thủy.

Tất cả đều ở trong sự kiểm soát của Tào Bằng, cuối cùng hắn có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi làm xong việc, đã đến giờ Sửu. Tào Bằng mệt mỏi trở về phòng, ngả lưng lên giường nhỏ, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Giao chiến với Mã Siêu, có chút mất sức.

Tuy sau cùng thắng, nhưng Tào Bằng lại không cảm thấy vui.

Sự dũng mãnh của binh Tây Lương vẫn còn làm hắn kinh ngạc...? Toàn quân tan rã, vẫn có thể duy trì trận hình không loạn, chứng tỏ lực khống chế của Mã Siêu quả thật rất giỏi. Ít nhất, so với lúc trước giao đấu với Mã Thiết ở Thủy Tang, lực Mã Siêu nám trong tay, đã vượt xa Mã Thiết. Đồng thời, Tào Bằng cũng cảm thấy được, Mã Siêu công kích Loan Điểu, chắc chắn có dụng ý khác.

Từ hành động vây mà không đánh của Mã Siêu có thể thấy, y lần này phần lớn là vì hãm chân Võ Uy, chứ không phải muốn cướp lấy...?

Như vậy, ý đồ của Mã Đằng, cũng lại càng rõ ràng.

***

Tào Bằng kinh ngạc nhìn người trước mặt hắn, trong lòng đầy sự nghi hoặc.

Một người trung niên to lớn mạnh mẽ, như hắc thiết giáp, đứng trước mặt hắn cười ha hả, trong mắt lộ ra vẻ hiền lành.

- A Phúc, trời sắp lạnh rồi, chú ý giữ gìn sức khỏe.

Vương Mãnh căn dặn Tào Bằng.

Những lời như thế này, khi Tào Bằng còn nhỏ, lúc còn ở trong núi Trung Dương, Vương Mãnh nói thường xuyên. Tào Bằng khi đó, người yếu lại nhiều bệnh, mỗi khi thời tiết chuyển lạnh, tất nhiên bệnh sẽ tái phát. Mỗi lần phát bệnh, đều là Vương Mãnh và Tào Cấp thay nhau cõng hắn, đi từ trấn Trung Dương thẳng đến Vũ Âm tìm thầy thuốc. Vương Mãnh khi đó, nhìn rất cao lớn, mạnh mẽ và cường tráng. Nhưng chỉ chớp một cái, ông ta dường như đã già đi rất nhiều, trên mặt đã có những dấu tích của thời gian.

Ngẫm lại một chút, từ sau khi rời Hứa Đô, Tào Bằng đã không còn giống trước đây, không còn bịn rịn quyến luyến Vương Mãnh?...

Nhưng tình cảm trong lòng, lại không hề thuyên giảm.

Tào Bằng vội vàng nói:

- Bác Mãnh, bác yên tâm, cháu hiện tại rất khỏe, cũng rất tốt.

- Ha ha, đúng vậy, A Phúc nhà ta đã lớn rồi.

Vương Mãnh nói xong, đưa tay khoác áo lên vai Tào Bằng.

- Sau này, cần giúp đỡ Hổ Đầu, nó rất nghe lời cháu.

- Vâng ạ, đó là điều đương nhiên.

- A Phúc à, bác sau này không cách nào giúp cháu được nữa, hết thảy đều phải dựa vào cháu...?

Không biết vì sao, Tào Bằng cảm thấy giọng của Vương Mãnh rất lạ, vì thế hắn ngẩng đầu, nhìn ông ta. Tào Bằng chợt giật mình hoảng sợ. Vương Mãnh vừa mới đây còn rất khỏe mạnh, đột nhiên mặt đầy máu, toàn thân đều là máu.

- Bác Mãnh!

Cùng với tiếng kêu thất thanh của Tào Bằng, hắn ngồi bật dậy.

Trên trán, mồ hôi toát ra đầm đìa.

Hóa ra là một giấc mơ!

Nhưng giấc mơ này, thật là quá kỳ dị.

- Chủ công, xảy ra chuyện gì vậy?

Khương Phố ở bên ngoài khẽ hỏi. Đêm nay, là phiên Khương Phố canh, nghe tiếng kêu thảm thiết của Tào Bằng trong phòng nên hỏi.

Tào Bằng ngơ ngác ngồi trên giường, lát sau trầm giọng hỏi:

- Hiện tại là giờ nào?

- Đã qua giờ Dần, giờ Mão.

Cố gắng xoa bóp mặt một chút, Tào Bằng lấy áo khoác lên.

Hắn thắp sáng đèn, mở cửa phòng đi ra cửa hiên, trong đầu vẫn hơi rối loạn. Người ta thường nói, đêm lắm mộng. Đôi khi, cảnh trong mơ chính là phản ánh sự thật, có ý cảnh báo.

Lẽ nào, bác Mãnh xảy ra chuyện?

Hẳn là không thể nào?... Bác Mãnh có Hổ Đầu và Thạch Thao bên cạnh trợ giúp, binh hùng tướng mạnh, người bình thường sao có thể động tới được? Hơn nữa, bác ấy ở Lũng Tây, mà nơi đó lại có binh mã của Vi Đoan đóng quân, Mã Đằng muốn đánh lén, cũng không dễ dàng như vậy. Không đúng, giấc mộng này chắc chắn không đúng?... Chắc là hắn lâu ngày không gặp bác Mãnh và Hổ Đầu, nên nhớ mong đó thôi.

Tào Bằng đi xuống cửa hiên, thấy trăng sáng như sao, chiếu vào trong sân.

Khương Phố đứng trên hiên, lo lắng nhìn Tào Bằng. Thời gian anh ta đi theo Tào Bằng cũng không lâu lắm, nhưng cũng hiểu không ít về hắn. Theo anh ta thấy, Tào Bằng là một người vui buồn giận dữ đều không thể hiện trên mặt, thủ đoạn vô cùng cay nghiệt. Đừng nhìn tuổi của hắn nhỏ, có đôi khi, ánh mắt và thủ đoạn của hắn, căn bản không thể so sánh với những ngườicùng trang lứa.

Mà nay, Tào Bằng nhìn qua, dường như có chút buồn bực.

Đây cũng là tình huống chưa từng xảy ra từ khi Khương Phố đi theo Tào Bằng đến nay.

Bất luận lúc nào, Tào Bằng luôn có vẻ vô cùng tự tin, dường như hết thảy đều ở trong lòng bàn tay hắn. Nhưng hiện tại...?

Điều này chứng tỏ, Tào Bằng thật sự gặp phiền toái.

Khương Phố không dám nói gì, chỉ lẳng lặng đứng trên hiên.

Chỉ thấy Tào Bằng cởi áo khoác trên người xuống, người run run dưới ánh trăng, chầm chậm đánh một bài quyền.

Là quyền thuật sao?

Nhưng nhìn qua như vô lực, dường như không có chút sức lực nào.

Chỉ có điều trong bài quyền thong thả này, lại có một loại cảm thụ mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, khiến Khương Phố có cảm giác vô cùng kỳ lạ. Nghe Hàn Đức nói, chủ công quyền thuật hơn người, chẳng lẽ, chính là loại quyền pháp này sao?

- Khương Phố?!

- ...??

- Khương Phố?!

- A, có mạt tướng!

Khương Phố nghĩ đến sững sờ, thậm chí ngay khi Tào Bằng gọi, anh ta cũng không nghe thấy.

Sau khi bừng tỉnh lại, Khương Phố vội bước xuống hiên, lộ vẻ lo sợ.

- Gọi Lệnh Minh đến đây!

- Tuân lệnh!

Khương Phố vội vàng đi ngay, Tào Bằng thì đi đến cạnh giếng nước, rửa mặt, trở về phòng.

Chỉ một lát sau, đã thấy Bàng Đức vội vội vàng vàng chạy tới.

- Chủ công, có gì cần dặn bảo?

Tào Bằng ra hiệu cho Bàng Đức ngồi xuống, do dự một lát mới nói:

- Lệnh Minh, không giấu gì ngươi, lần này gọi ngươi đến, là có một việc riêng.

- Xin chủ công cứ nói?

Tào Bằng gật gật đầu, mặt lộ vẻ suy nghĩ.

Hắn hạ giọng nói:

- Quá khứ của ta, ngươi chắc cũng không rõ lắm. Người đời đều biết, ta là con cháu tộc của Tư Không, nhưng lại không biết, trước năm Kiến An thứ hai, ta thậm chí không biết là họ Tào huyện Đàm là người nào. Ta vốn người núi Trung Dương quận Nam Dương. Gia phụ lúc trước, cũng chỉ là một thợ rèn vô danh trong trấn Trung Dương, ngày nào cũng vì nuôi sống gia đình mà làm lụng vất vả?...

Trong lòng Bàng Đức, không khỏi có chút hồi hộp.

Anh ta thật đúng là không rõ lắm về thân thế của Tào Bằng. Thậm chí ngay cả việc nghĩ Tào Bằng sinh sống tại huyện nào."Khó trách từ khi Tào Bằng thành danh tới nay..." những người qua lại với hắn hoặc ít hoặc nhiều đều không rõ, vì thấy rất nhiều người cũng không quá rõ về thân phận thật của hắn. Không ngờ Tào Bằng lại sống ở một nơi như vậy! Tuy nhiên càng như vậy, lại càng khiến Bàng Đức cảm thấy kính nể. Điều kiện gian khổ như vậy vẫn có được thành tựu như ngày hôm nay, điều này ít người có thể làm được... Tuy nhiên, Tào Bằng nói chuyện này với anh ta, là có ý gì?

- ... Khi đó, cha của ta có một người bạn tri kỉ, tên là Vương Mãnh.

- Đô úy nam bộ, Vương Mãnh?

- Ngươi cũng biết bác ấy sao?

Bàng Đức cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: Sao ta lại không biết? Bao năm ta ở Lương Châu, sao có thể không biết Đô úy nam bộ?

Tào Bằng cười cười, cũng không hỏi tiếp, mà kể lại chuyện của bản thân hắn khi xưa.

- Với ta mà nói, trong cuộc đời ngoài cha mẹ ta ra, người làm ta cảm kích chính là bác Mãnh. Năm đó nếu không có bác ấy chăm lo, ta sợ rằng sớm đã không còn ở nhân thế... Lệnh Minh, nói nhiều như vậy, không có ý gì khác. Ta vừa mơ một giấc mộng, vô cùng kỳ lạ, hơn nữa lại là ác mộng. Giấc mộng này, làm ta không yên lòng, cho nên mới tìm ngươi đến, muốn nhờ ngươi đi Lâm Thao một chuyến, thay ta đến thăm Mãnh bá và huynh đệ Hổ Đầu của ta. Lâm Thao thuộc Thạch Thao, tìm nhờ Từ quân sư, cũng coi như người một nhà. Sau khi ngươi tới Lâm Thao, nếu bác Mãnh bên đó không ổn, ngươi tạm lưu lại đó, giúp bác ấy một tay. Nếu có nguy hiểm, ngươi nhất định phải bảo vệ bác ấy chu toàn.

Nói xong, Tào Bằng chăm chú nhìn Bàng Đức.

- Lệnh Minh, ta có thể phó thác việc này cho ngươi không?

Bàng Đức nói thật, cũng không muốn rời khỏi Loan Điểu.

Nhưng Tào Bằng đã nói đến như vậy, đủ để thấy thái độ của hắn. Đồng thời, đây chẳng phải là Tào Bằng đã rất tín nhiệm anh ta sao? So với Mã Đằng chỉ vì một tội danh mơ hồ, liền đuổi anh ta tới thành Long Kỳ chịu tội. Hành động của Tào Bằng dường như muốn Bàng Đức thoát ly khỏi chiến trường, như một loại tín nhiệm và phó thác.

Bàng Đức không nói thêm, quỳ rạp xuống đất.

- Mạt tướng thề chết cũng nhất định bảo vệ Vương đô úy chu toàn.

- Như vậy, ta đã có thể yên tâm... Phi Đà binh của ta, dẫn đi cùng đi.

Sau khi tới Lâm Thao, cần phải cẩn thận một chút. Ta đự đoán, Mã Đằng với quận Lũng Tây như hổ đói rình mồi, ngươi nhất thiết không được coi thường. Y mặc dù mất Võ Uy, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, vẫn nên chú ý đề phòng. Mã Đằng giảo quyệt, cần cẩn thận. Sau khi tới Lâm Thao, ngươi đến chỗ bác Mãnh trước... Đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ từ Võ Uy xuất kích. Đến lúc đó ta và ngươi cùng liên thủ, cướp lấy Kim Thành, loạn Lương Châu cũng có thể bình ổn.

- Mạt tướng đã rõ!

- Ta bên này, giữ an bình là được.

Ngươi và Khương Phố cùng xuất phát, ta sẽ không nói nhiều... Bây giờ ngươi đi chuẩn bị, lên đường càng sớm càng tốt!

Không biết vì sao, trong lòng Tào Bằng rất loạn.

Bàng Đức cũng không dám lưu lại lâu, không nói thêm, chắp tay từ biệt Tào Bằng, sau đó gọi Khương Phố, liền vội vàng đi ngay.

Phi Đà Binh, cũng chính là Phi Mạo khi trước.

Từ sau khi Tào Bằng chuyển Hắc Mạo binh thành Bạch Đà binh, cái tên Phi Mạo cũng bị bỏ.

Phi Đà bách kỵ, tổng cộng có một trăm linh tám người, nhân thủ tam thất đại uyển lương câu, cưỡi ngựa bắn cung đều xuất chúng. Giáp trụ trang bị cũng không giống với binh lính bình thường, áo giáp đồng một màu, ngựa chiến cũng có mã giáp. Từ góc độ nào đó mà nói, Phi Đà bách kỵ của Tào Bằng, đã được trang bị đầy đủ những thứ cơ bản. Tất cả binh khí sử dụng, cũng đều là thương dài tám thước. Giao Phi Đà bách kỵ cho Bàng Đức, Tào Bằng tin rằng đủ để bảo đảm an toàn cho Vương Mãnh.

Tuy nhiên, hắn vẫn chưa thật yên tâm.

Ngồi lặng trong phòng một lát, đột nhiên mở trang giấy trên án thư, múa bút thành văn.

- Người đâu!

- Có!

- Gọi Vân Hạc đến.

Vân Hạc, chính là Cảnh Lâm.

Trong chốc lát, chỉ thấy Cảnh Lâm vội vàng chạy tới.

Tào Bằng đưa một phong thư cho Cảnh Lâm:

- Lập tức phái người, sáu trăm dặm khẩn (khẩn cấp) đến huyện Hồng Thủy, lệnh Hách Chiêu dẫn bộ qua sông. Phong thư này, là gửi cho Trương Thái Thú quận An Định! Đến lúc đó bảo Hách Chiêu chuyển thư cho Trương Thái Thú, mượn ông ta một ít binh mã, sau đó cấp tốc đi quận Lũng Tây, hỗ trợ Đô úy nam bộ Vương Mãnh đang trấn thủ ở Lâm Thao.

- Tuân lệnh!

Cảnh Lâm vừa nghe sáu trăm dặm khẩn, cũng thấy hoảng.

Thời Đông Hán, phân có bốn hình thức: trăm dặm khẩn, hai trăm dặm khẩn, bốn trăm dặm khẩn và sáu trăm dặm khẩn.

Sáu trăm dặm khẩn này, thuộc loại cấp cao nhất, tương đương với việc cực kỳ quan trọng.

Cảnh Lâm tuy rằng không rõ lắm cuối cùng là tình trạng gì, nhưng sau khi nghe thấy sáu trăm dặm khẩn, anh ta không dám hỏi thêm nửa câu.

Cảnh Lâm lập tức cáo từ, sắp xếp người đưa tin, nhanh chóng đến huyện Hồng Thủy.

Tào Bằng đứng ở cửa hiên, ngón tay khẽ gõ nhịp trên lan can, lẩm bẩm:

- Bá Đạo kiên cường, Bàng Thiết dũng mãnh, hai người này nếu tới Lâm Thao, vậy có thể yên tâm?... Ừm, cần phải cử người tới Trường An, nhắc Vệ tướng quân cẩn thận hơn.

Nghĩ đến đây, Tào Bằng thở dài một hơi, sau đó vỗ vỗ trán.

Trời sáng rồi...

Mặt trời đỏ ửng từ từ dâng lên, ánh sáng chiếu rộng khắp nơi.

Tào Bằng khoác áo choàng đầy sương, dẫn Bàng Minh ra khỏi huyện nha.

Trận ác chiến với Mã Siêu ngày hôm qua, chắc chắn y sẽ không phục. Vì để thu hút sự chú ý của Mã Siêu, yểm trợ Từ Thứ và Diêm Hành thuận lợi chiếm bãi Lư Thủy trước, Tào Bằng quyết định, hôm nay chủ động phản công, làm phiền Mã Siêu.

Mấy ngày nay, đều là Mã Siêu khiêu chiến.

Hiện tại, cũng nên là hắn ra tay, chèn ép một chút sự kiêu ngạo của y.

Hắn vừa chuẩn bị ra thao trường khởi binh, thì thấy Cảnh Lâm hớt hải chạy tới trước mặt.

- Chủ công, vừa nhận được tin của thám mã, Mã Siêu đêm qua đã dẫn binh lui hai mươi dặm, hình như có ý muốn trở về huyện Trương Dịch.

- Hả?

Tào Bằng nghe thấy, không khỏi kinh ngạc.

Mã Siêu lui quân?

Không đúng, đây không phải phong cách làm việc của Mã Siêu... Lẽ nào, y đã phát hiện ra hành tung của Từ Thứ và Diêm Hành?

Không thể nào!

Nếu Mã Siêu cảm thấy được ý đồ của hắn, ắt phải chuyển về hướng tây, chứ không phải hướng nam.

Hành động này của Mã Siêu quả thật có phần vượt ngoài sở liệu của Tào Bằng. Y lui binh lúc này, lại có mưu đồ gì?

Tào Bằng trầm ngâm một lát.

- Vân Hạc, ngươi lưu lại thành.

An Bình, lập tức khởi binh, cùng ta rời thành. Ta muốn biết Mã Siêu lần này là có dụng ý gì.

***

Thạch Thao ở trong đại sảnh hồi hộp, sắc mặt có chút căng thẳng.

Anh ta vừa nhận được tin! Trương Lỗ Hán Trung đảm nhiệm chức đại tướng, dẫn tám nghìn tinh binh, bỗng nhiên xuất quân từ Hán Trung, đánh chiếm quận Võ Đô. Trương Lỗ xuất binh lúc này, không khỏi có chút khác thường. Liên tưởng đến loạn lưỡng Khương, trong lòng Thạch Thao lập tức xuất hiện dự cảm xấu, tình hình dường như có chút bất thường.

Anh ta gọi người hầu cận, chuẩn bị cử người đi Khương Đạo, nhắc nhở Vương Mãi chú ý cẩn thận động tĩnh hai bên.

Nhưng đúng lúc này, một gã khắp người toàn máu, mình đầy thương tích, được tùy tùng dẫn tới, lảo đảo tiến vào.

- Thạch Lâm Thao, việc lớn không tốt, Mã Đằng tập kích Hà Quan, binh của Vương đô úy bại Bạch Thạch, bị Mã Đằng vây, khẩn cầu viện binh.

Thạch Thao ngẩn ra, bút tuột khỏi tay, không nói nên lời...

*****

Từ bạo loạn cuối triều Hán, dân số quận Lũng Tây giảm mạnh. Ba huyện Hà Quan, Bạch Thạch và Bào Hãn cộng lại cũng không nhiều, chỉ có hơn hai mươi chín nghìn người, đã có vẻ thưa thớt. Thế thì, Hà Quan chung quy lại là cửa ngõ giữa Kim Thành và quận Lũng Tây. Mặc dù suy yếu như vậy, Vi Đoan cũng không bỏ qua Hà Quan, để Vương Mãnh tới tiếp quản.

Tháng chín năm Kiến An thứ chín, Mã Đằng bất ngờ tập kích huyện Hà Quan.

Vương Mãnh ở trong tình huống không hề phòng bị, đại bại mà rút, lui về đóng ở huyện Bạch Thạch.

Huyện Bạch Thạch này là một thị trấn, thậm chí tan hoang đổ nát không bằng Hồng Thủy Tập Hà Tây. Bên trong thành dân số chỉ có sáu, bảy nghìn người, khi nghe nói bại quân đến, ngay lập tức số dân lại giảm hơn một nửa, thậm chí chưa được ba nghìn người.

Cũng may, tường thành huyện Bạch Thạch vẫn coi như nguyên vẹn, không bị hủy hoại.

Vương Mãnh đi lên cửa thành lầu, hướng ra phía xa thăm dò. Chỉ thấy binh Tây Lương ồ ạt kéo đến, trong nháy mắt đã vây trong ba tầng, ngoài ba tầng bao quanh huyện Bạch Thạch, chật như nêm cối. Quay người, nhìn lại thành, chỉ có hơn hai nghìn người... Vương Mãnh cắn răng, chăm chú nhìn quân Tây Lương đang tới gần, sau khi hít một hơi thật sâu, hét lớn:

- Các huynh đệ, chuẩn bị chiến đấu!

Quân Tào chạy vội thông cả đêm, sức cùng lực kiệt.

Nhưng nghe thấy tiếng gào thét của Vương Mãnh, vẫn cắn răng, đi lên lầu cổng thành.

- Đô úy, Đô úy!

Một thanh niên vội vàng chạy đến, mặt đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

- Vừa rồi khi kiểm tra kho phủ, phát hiện trong kho vũ khí có ba cái máy bắn đạn và vô số tên.

- Ồ?

Vương Mãnh vừa nghe, cũng vô cùng kinh ngạc và vui mừng.

Ông ta vốn tưởng rằng trong kho của huyện Bạch Thạc sẽ không còn lưu giữ được vật gì, không ngờ còn có thể tìm được nhiều quân giới như vậy.

- Các huynh đệ, chúng ta kiên trì một chút. Ta đã cử người tới Lâm Điêu và Thu Đạo cầu viện, chưa đến ba ngày, viện binh sẽ đến. Chúng ta ăn bổng lộc của quốc gia, bây giờ chính là lúc đền đáp lại công ơn đó. Chỉ cần có thể chống đỡ qua ba ngày, thì đúng là một thành công lớn, đến lúc đó ta sẽ xin thỉnh công của mọi người với triều đình.

- Đô úy, ngài yên tâm, ba ngày không thành vấn đề!

Uy danh của Vương Mãnh trong lòng quân rất tốt, vì thế nhóm quân binh mặc dù sĩ khí đã hạ, nhưng vẫn có rất nhiều người ủng hộ.

Thấy vậy, Vương Mãnh không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm:

- Cũng không biết, Thạch Quảng Nguyên đã nhận được tin hay chưa...

Đồng thời, trong lòng ông ta mơ hồ cảm giác có chút không bình thường. Theo lý mà nói, Mã Đằng trước đây vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thu Đạo, tại sao đột nhiên lại quay đầu tấn công Hà Quan? Mà Thu Đạo, không ngờ không có chút phản ứng gì, thực đúng là kỳ lạ...

Ông ta đến Lũng Tây đã gần được hai năm!

Tổng thể mà nói, đối với nơi này coi như đã rất quen thuộc.

Từ Thu Đạo xuất binh đến Bạch Thạch, chỉ cần vượt qua Điêu Thủy, chưa cần đến hai ngày liền có thể tới. Vi Đoan cũng không phải người hồ đồ, nói không chừng hiện tại đã nhận được tin rồi. Chỉ hy vọng, có thể kiên trì được ba ngày, đợi sau khi viện binh đến, có thể thoát thân.

Ngoài thành, truyền đến tiếng kèn ngân vang.

Vương Mãnh vội vàng dẫn người trở về đầu thành, đưa mắt quan sát.

Chỉ thấy một vị tướng ngoài năm mươi tuổi, giục ngựa đi tới dưới thành.

- Ta là Tiền tướng quân, phong lý hầu Mã Đằng, Vương Đô úy có đó không?

Y chính là Mã Đằng?

Vương Mãnh chưa từng gặp qua Mã Đằng, cũng chưa từng giao chiến qua với y.

Bây giờ đã gặp, lại cảm thấy Mã Đằng này bề ngoài oai hùng kiên quyết, cũng có vài phần uy vũ khí khái.

Vương Mãnh lớn tiếng nói:

- Mã Côi Lý, ngươi là mệnh quan triều đình, thân nhận hoàng ân, cớ sao lại phạm biên giới của ta?

- Chính vì ta là mệnh quan triều đình, cho nên lại càng không thể ngồi yên trong triều để bị gian thần vu khống. Ta biết Vương Đô úy là người hiểu biết, chúng ta tuy chưa từng giao tế, nhưng đã nghe qua đại danh của Đô úy. Cố Mã ta khuyên Đô úy một câu, cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nay gian thần giữa đường, Đô úy cũng chịu ơn hoàng ân, sao không cùng ta cộng tương nghĩa cử, thảo phạt gian tặc?

Gian tặc mà Mã Đằng nói chính là Tào Tháo.

Mã Đằng cũng biết quan hệ thân thiết của Vương Mãnh và Tào Thị. Tuy nhiên suy xét đến vị trí của huyện Lâm Điêu, y vẫn quyết định chiêu hàng Vương Mãnh. Nếu Vương Mãnh nguyện ý quy hàng, như vậy y có thể binh không lưỡi huyết mà chiếm Lâm Điêu, hoàn thành kế hoạch.

Vương Mãnh nghe vậy, không khỏi cười to.

- Mã Côi Lý, muốn Vương mỗ thành Hàn Văn Ước thứ hai hay sao? Ngươi đừng nói quang minh chính đại như vậy, nếu ngươi thật là vì triều đình, sẽ không lén lút, ngay cả minh hữu của mình là Hàn Toại cũng hại.

Vương Mãnh bây giờ không còn là người thợ săn mới ra từ núi Trung Dương năm đó.

Từng trải và được rèn luyện ở Triều Đường mấy năm, lời nói cũng không hề khách khí.

Mã Đằng nghe vậy, lập tức giận dữ. Mưu giết Hàn Toại, nhưng bất thành. Nguyên là muốn nuốt gọn Kim Thành, làm lớn mạnh thực lực. Không nghĩ lại làm mất quận Võ Uy, thế cho nên tình trạng của y hiện giờ, có chút xấu hổ.

- Vương đô úy trung trực, ta cũng sẽ không làm ngươi khó xử. Nếu Đô úy không chịu hàng, chỉ cần dâng Lâm Điêu ra, Mã mỗ liền thả ngươi đi. Ngươi thấy thế nào?

- Mã Côi Lý, ngươi tưởng rằng ai cũng bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa như ngươi sao? Vương mỗ phụng mệnh đảm nhiệm chức Đô úy nam bộ, sao có thể mặc cho ngươi chiếm đoạt Lâm Điêu? Mã Côi Lý, ta thật ra có một lời khuyên. Nhớ sau khi ngươi là danh tướng, lại mắc thêm lỗi lầm, rốt cuộc làm bẩn thanh danh tổ tiên ngươi. Ngươi muốn chiếm Lâm Điêu, vậy thì xông tới đây...

Nói đến đây, trên cơ bản cũng coi như đã quá rõ ràng.

Mã Đằng thẹn quá thành giận, lớn tiếng quát:

- Vương Mãnh, ngươi nếu đã muốn chết, hôm nay Mã mỗ sẽ hoàn thành trung hiếu chi đạo của ngươi.

Nói xong, y thúc mã tiến tới.

Sau khi Mã Đằng trở về bản trận, trong trận của binh Tây Lương lập tức vang lên tiếng trống ầm ầm.

Vương Mãnh chau mày, nhìn binh Tây Lương đông nghìn nghịt dưới chân thành, trong lòng cũng không khỏi thấp thỏm lo lắng...

Tuy nhiên, sự tình cho tới bây giờ, ông ta cũng không thể quay đầu lại.

Ai có thể hàng, chứ ông ta thì không thể.

Bởi vì, ở phía sau ông ta không chỉ có một người, còn có Vương Mãi, gia đình Tào Cấp, đều cùng đồng cam cộng khổ với ông ta.

-Các huynh đệ, chuẩn bị đón địch!

Nhìn đám quân binh Tây Lương đông nghìn nghịt ở ngoài thành, Vương Mãnh cắn răng, lập tức truyền lệnh.

Dù nói thế nào, cũng cần phải cố gắng cầm cự ba ngày!

Lũng Tây, Thu Đạo.

Trong phủ Thứ sử, Vi Đoan theo thói quen ngủ một giấc sau bữa trưa, khi tỉnh táo dậy, phấn chấn đi ra khỏi phòng ngủ.

- Chủ công, Lâm Điêu lệnh Thạch Thao, ở ngoài cửa xin gặp đợi đã lâu, nói Mã Đằng tập kích Hà Quan, Vương Đô úy bị vây ở Bạch Thạch, khẩn cầu chủ công xuất binh tương trợ. Hắn đợi từ trưa đến giờ... Chủ công, có cần gặp hắn một chút?

Đào Châu bẩm báo lại chuyện của Lý Tuấn.

Vi Đoan rửa mặt, có vẻ uy nghiêm đáng sợ.

- Ta đã truyền lệnh Nghĩa Sơn điều động binh mã, nghĩ chắc sẽ nhanh có kết quả thôi. Nay Thu Đạo đối mặt với sự uy hiếp của đại quân Tây Lương, ta sao có thể điều động binh ra? Vương Đô úy tài giỏi cao minh, nhất định không sao, để ông ta gắng gượng một chút. Chờ một khi binh Dương Nghĩa Sơn chuẩn bị thỏa đáng, liền lập tức xuất binh cứu viện. Còn về người ngoài đó, bảo hắn trở về đi. Cũng không phải ta không muốn xuất binh đi giúp, nhưng thật là bất lực. Trương Lỗ đánh chiếm bản huyện, quận Võ Đô đứng trước nguy hiểm; Niết Trung hai Khương bạo động, cũng cần có binh mã đến an định, trong tay ta quả thật không còn binh.

Lý Tuấn há miệng thở dốc, định khuyên thêm hai câu nữa.

Nhưng nhìn sắc mắt nghiêm nghị của Vi Đoan, lời định nói ra, lại nuốt vào trong bụng.

- Vậy ta để Thạch Quảng Nguyên quay lại Lâm Lâm cáo từ Vi Đoan trước, nhưng không ngờ Vi Đoan lại tỏ ý lạnh nhạt. Từ chỗ quẹo của hành lang, có một người đàn ông trung niên đi ra. Ông ta đi đến cạnh Vi Đoan, khoanh tay đứng nhìn, mãi đến khi bóng dáng của Lý Tuấn khuất hoàn toàn...

- Cha, thực là không đi cứu Vương Mãnh sao?

Người trung niên, tên Vi Khang, là con trưởng của Vi Đoan.

Vi Đoan này là người tộc Vi Thị Kinh Triệu, hiện giờ là Thứ sử Lương Châu, giữ chức Thái Bộc.

Vi Đoan cười lạnh một tiếng.

- Vì sao phải cứu? Mã Đằng chẳng qua là mượn đường Lũng Hữu, ý muốn ta làm thỏa mãn tâm ý của y. Nguyên tương, giờ này khắc này, nhất thiết không được có một chút xao động mà nương tay. Mã Đằng đi Võ Uy, đồng ý giao Kim Thành. Chỉ cần chúng ta khống chế được quận Kim Thành, sau đó đến Lũng Tây Hán Dương, còn cả Mã Ngải Đôn Hoàng, đủ để bảo vệ lợi ích của chúng ta ở Lương Châu.

Vương Mãnh ỷ là sứ giả của triều đình, rất xấc xược.

Từ khi y đảm nhận chức Đô úy nam bộ tới nay, đã làm hỏng không ít chuyện tốt của chúng ta, tại sao ta lại có thể dễ dàng bỏ qua... Đợi ba ngày, ba ngày sau hãy đưa binh đi cứu viện. Nếu Vương Mãnh thật sự có bản lĩnh, hiển nhiên có thể chống đỡ được ba ngày, nếu không, cũng không thể trách ta được. Nhưng thật ra Niết Trung bên đó, động có hơi quá... Hai ngày tới con hãy đi Bạch Long Giang một chuyến, gặp Bạch Mã Khương và Sâm Lang Khương. Nói với bọn họ, ngoài việc này ra, nhất quyết không đáp ứng.

- Vậy quận Võ Uy đó...

- Việc quận Võ Uy, con không cần tham gia. Trương Lỗ chẳng qua là phối hợp với Mã Đằng mà thôi. Dù sao quận Võ Uy đó với chúng ta mà nói, cũng không có tác dụng gì, tặng cho Mã Đằng thì có làm sao. Chỉ cần chúng ta lấy được quận Kim Thành, liền có thể dễ dàng chiếm nửa bên Lương Châu, sao lại không làm chứ?

Vi Đoan thầm mỉm cười.

Đúng vậy, y vô cùng oán hận Vương Mãnh!

Mà những oán hận này, hoàn toàn là do thân phận Đô úy nam bộ của Vương Mãnh.

Con đường sinh tồn của đại tộc Thế Gia, có rất nhiều loại, trao đổi buôn bán cũng coi như là một phần trong đó. Thế Gia kế thừa, còn là gia đình có tiếng coi trọng truyền thống, nhưng nếu không đủ tài năng chèo chống, cũng khó mà kéo dài được. Vi Thị sống khắp Kinh Triệu, đương nhiên có qua lại giao thương với bọn họ.

Mà trong đó, việc bán binh khí quân giới, muối ăn, cùng những vật tư cấm vận cho Khương Hồ, chiếm tỉ lệ cực kỳ lớn. Trước kia, Xuyến Đoan có thể dựa vào thân phận Thứ sử Lương Châu của y, muốn làm gì thì làm, không chịu bất kỳ ngăn trở nào.

Nhưng từ khi Vương Mãnh nhậm chức Đô úy nam bộ, gần như chặt đứt một nửa con đường làm ăn của Vi Thị.

Vi Đoan cung cấp muối cho Khương nhân Cẩn Phong, tất phải qua Lâm Điêu. Mà toàn Lâm Điêu lại là nơi đóng quân của Vương Mãnh, kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt.

Ngay từ đầu, Vi Đoan cũng không muốn cùng Vương Mãnh làm lớn đến mức phải xấu hổ, từng nói lý hai lần.

Ý của y là, Vương Mãnh mở một mắt nhắm một mắt, cứ như vậy hai bên đều cùng có lợi. Nhưng nào có ai hay, tên Vương Mãnh đó đúng là hòn đá trong nhà xí, vừa thối lại vừa cứng. Ông ta hoàn toàn không để ý tới sự ra hiệu ngầm của Vi Đoan, vẫn kiểm tra nghiêm ngặt như thường, khiến Vi Thị bị tổn thất và thiệt hại thê thảm. Điều này cũng làm Vi Đoan vô cùng căm thù Vương Mãnh... Chẳng qua y còn e ngại thân phận của Vương Mãnh, nên không dám làm càn. Hơn nữa, Vương Mãnh nắm chư Khương trong tay, binh lực rất mạnh. Điều này cũng làm Vi Đoan phải e dè, lo lắng mãi. Chức Thứ sử Lương Châu này của y cũng chỉ là trên danh nghĩa.

Bây giờ, cuối cùng cũng có cơ hội diệt trừ Vương Mãnh, Vi Đoan sao lại có thể bỏ qua?

Mã Đằng cử sứ giả đến, nói hy vọng Vi Đoan sẽ cho y mượn Lũng Hữu, để tới Võ Đô... Làm một bước đệm, để y có thể đến quận Kim Thành.

Vi Đoan đã sớm có mưu đồ với Kim Thành.

Chỉ có điều Hàn Toại lúc trước, Mã Đằng bây giờ, cũng không phải là những người y có thể đối phó.

Mã Đằng phải rời khỏi quận Kim Thành? Hơn nữa còn bằng lòng giao quận Kim Thành cho y? Sự hấp dẫn như thế, Vi Đoan sao có thể cự tuyệt?

Vì thế, y liền đồng ý với yêu cầu của Mã Đằng, mới có hành động Mã Đằng đánh lén Hà Quan.

Kế tiếp, y liền chờ đợi.

Đợi sau khi Mã Đằng đi qua Kim Thành, Vi Đoan liền có thể sai người đến tiếp nhận. Vi Đoan thậm chí đã nghĩ đến người sẽ được ứng cử làm Thái Thú quận Kim Thành, đó là Triệu Cù, thân tín dưới quyền y. Vương Mãnh chết, y có thể tiếp tục khống chế con đường giao thương Cẩn Trung, thu đại lộc; Mã Đằng đi, y có thể có được quận Kim Thành, vậy thì Vi Thị có thể khống chế được một nửa Lương Châu, thực lực sẽ lớn mạnh.

Nghĩ đến đây, Vi Đoan không kìm nổi bật cười ha ha...

Y xoay người, đi vào thư phòng.

Mở cửa sổ, thấy hoa cúc trong sân nở rộ, thật động lòng người.

Tâm trạng lập tức trở nên thoải mái, Vi Đoan bĩu môi, lẩm bẩm:

- Vương Mãnh, ngươi nếu không biết đối nhân xử thế, vậy thì đừng trách ta vô tình!

***

Sau khi Hàn Toại bị giết, Mã Đằng mất Tây Lương, Trương Lỗ Hán Trung đột nhiên xuất binh, liên tiếp công chiếm hai huyện Tữ và Hà Trì.

Đầu tháng chín, Mã Siêu tập kích bất ngờ huyện Trương Dịch, binh lâm dưới thành\Loan Điểu.

Ngay sau đó, Mã Đằng đầu tiên là đánh nghi binh hai quận Lũng Tây và Hán Dương, sau đó đột nhiên quay đầu chuyển hướng, đánh úp Hà Khương, Đô úy nam bộ Vương Mãnh bị bất ngờ không kịp phòng bị, thất bại phải bỏ huyện Bạch Thạch, bị Mã Đằng vây khốn. Vi Đoan thì án binh bất động, chậm chạp không chịu xuất binh đi cứu...

Ngày mười tháng chín, huyện Khương Đạo xảy ra bạo động.

Sâm Lang Khương rời khỏi Manh Sơn, đánh chiếm huyện Khương Đạo. Còn Đô úy Vương Mãi Nhung Khâu đi thị sát Khương Đạo thì hốt hoảng chạy khỏi Khương Đạo, đi đâu không rõ.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Lương Châu đều dường như bị không khí chiến tranh bao phủ.

Về sau Tào Tháo biết được, cũng vô cùng hoảng sợ. Ông ta lập tức hạ lệnh Kinh Triệu Doãn đi nhậm chức, Đô hộ tướng quân Tào Hồng hỏa tốc đi Trường An, triệu tập binh mã, gấp rút tiếp viện Lương Châu. Lúc này, Tào Hồng vừa được bổ nhiệm, khó khăn lắm mới tới được Nhã Dương. Sau khi nhận được lệnh của Tào Tháo, Tào Hồng cũng hoảng sợ liền lập tức chạy tới Trường An, nhưng vấn đề là, Quan Trung không còn binh!

Lúc này, thân là ti lục tòng quân Trường An, phụ trách hiệp trợ Tào Hồng Trần Quần, dâng lên một kế.

Nếu Quan Trung binh lực hư không, mà binh mã Quan Trung còn tập kết ở gần Thông Thiên Sơn, nhất thời không thể trở về ngay được. Vậy không bằng điều tạm binh mã cho Tào Nhân, để Trung Lang Tướng Cam Ninh Long Môn Sơn dẫn bộ tiến vào chiếm giữ Trường An, đủ để giải nguy cấp.

Tào Hồng vừa nghe, lập tức đồng ý.

Anh ta đương nhiên biết, Cam Ninh dũng mãnh thiện chiến, lại giỏi võ nghệ, dưới trướng Tào Tháo, có thể đứng trong top mười tướng giỏi. Hơn nữa, Cam Ninh và Tào Bằng tâm đầu ý hợp, có thể nói là do Tào Bằng một tay tiến cử lên. Tào Bằng và Tào Hồng lại có quan hệ cực kỳ thân thiết, điều này cũng khiến cho Tào Hồng có chỗ đứng rất vững ở Cam Ninh. Để anh ta nhập Quan Trung, thật đúng là sự lựa chọn tốt nhất.

Vì thế, Tào Hồng khởi hành cùng lúc với Nhã Dương, chia binh làm hai đường.

Một mặt phái người đi tới Hà Đông, tìm Tào Nhân mượn binh; mặt khác thì cử người đi núi Long Môn, lệnh Cam Ninh chuẩn bị.

Anh ta lệnh cho tùy tùng, đi tới trường An ngay trong đêm, ứng phó với đủ loại biến cố phát sinh ở Kinh Châu.

Kiến An tháng chín năm chín, cáo phá huyện Bạch Thạch.

Vương Mãnh giao chiến với Mã Đằng quân đông thế mạnh được bốn ngày, mãi không thấy viện binh, cuối cùng không ngăn nổi thế tấn công hung mãnh của binh Tây Lương, toàn quân bị diệt.

Khi Vương Mãnh bị phá thành, đã phóng hỏa đốt cháy huyện nha, tự thiêu trong trận hỏa.

Thạch Thao từng dẫn bộ đến cứu viện, nhưng binh lực trong tay quá ít. Sau khi bị Mã Đằng phục kích ở Bào Hãn, đi về đâu không rõ...

Mã Đằng sau khi cướp Bạch Thạch, thuận thế công chiếm Lâm Điêu.

Đại quân tiên phong đột nhiên chuyển hướng, thẳng tiến Thu Đạo. Vi Đoan ngăn không được, đành phải rút khỏi Thu Đạo, dẫn người nhà trốn về Hán Dương!

*****

Tào Bằng đứng ngây người trong đình viện, nhìn tường viện với những bông hoa tử đinh hương héo úa, cũng không hề nhúc nhích.

Ngày thứ ba rồi!

Lũng Hữu biến động bất ngờ, mười ngày sau Tào Bằng mới nhận được tin tức.

Vương Mãnh chết trận, Vương Mãi và Thạch Thao không biết ở nơi nào?... Tào Bằng giống như ngây dại, bỗng chốc trở nên u mê không biết phải làm sao. Cuối cùng Mã Đằng cũng đã động thủ, hắn cũng biết rất rõ sẽ xảy ra tình huống như vậy nhưng cũng không có biện pháp nào để thay đổi kết quả.

Cho dù đã lên làm đại tướng quân thì đã làm sao?

Ngay cả người thân của mình cũng không thể bảo vệ được thì có ích lợi gì!

Tào Bằng không khóc, cũng không rơi lệ. Tuy nhiên lại trở nên giống như không còn hồn phách, cũng không có một chút tinh thần nào.

- Công tử!

Một thanh âm dè dặt vang lên ở phía sau hắn.

Tào Bằng bất ngờ xoay người, nhìn thấy Chân Mật đứng ở cách đó không xa, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

- Thái tỷ tỷ mời công tử dùng bữa.

Hóa ra, Cảnh Lâm thấy tâm trạng của Tào Bằng có phần không tốt, lập tức phái người đi tới Cô Tang.

Vốn là Bộ Loan và Quách Hoàn phải đến đây, nhưng cơ thể của Bộ Loan không khỏe, Quách Hoàn đành phải ở lại bầu bạn với Bộ Loan. Sau khi Thái Diễm biết chuyện, liền tình nguyện nhận việc, cùng với Chân Mật đi đến Loan Điểu.

Hiện giờ Chân Mật vẫn còn phụ giúp Thái Diễm chép kinh điển, tuy nhiên cơ bản cũng gần xong. Hơn năm trăm ba mươi bộ kinh điển, so với trong lịch sử cũng đã dư hơn một trăm bộ, cũng coi như đã làm nên một công lao to lớn?... Kế tiếp, chính là sao chép lại, rồi sau đó phái người đưa đến Hứa Đô.

Tuy nhiên việc này Thái Diễm không lo liệu nữa.

Hoàng Dị là vợ Triệu Ngang, chủ động gánh vác công việc chỉnh lý lại. Thái Diễm rảnh rỗi cũng thấy nhàm chán, biết được Tào Bằng ở Loan Điểu có chút không bình thường, trong lòng nàng không biết vì nguyên do gì mà giống như thần sui quỷ khiến mà chạy tới. Còn Chân Mật? Vốn là nàng không muốn đến...Nhưng người nhà khuyên bảo vẫn là nên đi cùng với Thái Diễm.

Theo lời nói của Chân Nghiêu: tiểu muội lần này đi Loan Điểu, không vì chuyện gì khác, chỉ cần tiếp xúc với công tử nhiều hơn một chút.

Hiện nay nhà họ Chân không giống như xưa, nếu như không có Tào Công giúp đỡ, tất nhiên sau này sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Muội hãy xem Tô Song kia, từ xa tìm đến cũng đã trụ được vững rồi. Còn chúng ta thì sao? Đến sau, thì cần phải thêm chủ động...?...

Trong lời nói kia, gần như đã ám chỉ rõ ràng!

Nhưng Chân Mật làm sao có thể bỏ đi lòng tự trọng, chủ động đi quyến rũ?

Nàng vốn không phải là loại cô gái chủ động, tuy nói ở thời đại này lễ giáo nho phong cũng không còn nghiêm khắc như trước, nhưng lòng tự tôn vẫn phải có. Nhưng Chân Mật vẫn biết, lời ca ca nói không sai! Hiện giờ nhà họ Chân, quả thật cần phải có một chỗ dựa vững chắc.

Tuy nhiên việc này cũng không có nghĩa là, nàng nguyện ý đem bản thân mình mà dâng hiến.

Đi theo Thái Diễm đến đây, cũng chỉ vì quan tâm Thái Diễm. Nhưng khi Chân Mật nhìn thấy Tào Bằng, lại bị bộ dạng của Tào Bằng làm cho hoảng sợ. Trong ấn tượng của Chân Mật, Tào Bằng là một thanh niên khôi ngô cường tráng, dường như lúc nào tinh lực cũng dồi dào.

Nhưng mà hiện tại...?

Tào Bằng gầy đi rất nhiều, xương gò má cũng lộ ra rất rõ.

Hốc mắt sâu hoắm, thần sắc hư nhược.

Đáng sợ là, mái tóc dài vốn đen bóng của hắn, dường như chỉ trong một đêm lại có thêm nhiều sợi bạc, thế cho nên làm người ta nhìn thấy không khỏi tan nát cõi lòng.

- Ta biết rồi!

Tào Bằng thản nhiên nói:

- Đã làm phiền tiểu thư và Thái đại gia, ta không đói bụng.

- Nhưng?... ?...

Tào Bằng không đợi Chân Mật nói xong đã phất tay áo đi về thư phòng.

Đôi mắt của Chân Mật đỏ lên, trong hốc mắt lóng lánh nước. Nàng biết, Tào Bằng cũng không phải là nhằm vào nàng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái. Từ nhỏ đến lớn, gần như tất cả mọi người đều vây quanh nàng, yêu chiều nàng?... Mặc dù về sau có hứa gả cho Viên Hi, huynh đệ họ Viên trở mặt, nhưng đối với Chân Mật mà nói, cũng không có thay đổi nhiều lắm.

Từ khi bị Tô Song bắt cóc đến đây, Chân Mật cảm thấy mình giống như từ trên trời cao rơi xuống nhân gian?... ?...

Cái cảm giác các vì sao vây quanh mặt trăng trước kia tựa hồ đã mất đi không còn tìm thấy nữa.

Nàng, thật chỉ giống như một cô gái bình thường, dường như cũng không có nhiều ưu điểm. So với Thái Diễm học thức uyên bác, Chân Mật không bằng; so với Bộ Loan dịu dàng săn sóc, cần lao cứng cỏi, Chân Mật không bằng; so với Quách Hoàn khôn khéo, Chân Mật cũng vẫn không bằng. So sánh cùng với những cô gái xung quanh khác, Chân Mật phát hiện so với ai nàng cũng không bằng.

Loại cảm giác mất mát này làm cho nàng rất khó chịu.

Mà lần này lại bị huynh trưởng khuyên bảo, đi đến Loan Điểu, cũng không nghĩ lại chạm phải một sự lạnh nhạt như thế.

Tào Bằng dường như hoàn toàn không nhìn đến vẻ xinh đẹp và động lòng người của nàng, khiến cho Chân Mật cảm thấy khổ sở.

Đứng thật lâu trong đình viện, Chân Mật cố nén sự kích động, sau khi trở về hậu viện, đem tình hình nói lại cho Thái Diễm...

Tào Bằng đứng trước sa bàn (bản đồ cát), cầm trong tay một lá cờ nhỏ, suy diễn chiến cuộc.

Biểu hiện gần đây của Mã Siêu vô cùng khó hiểu, sau khi lui binh hai mươi dặm, lại không có bất kì hành động nào. Nếu cho rằng y định trở về Trương Dịch? Không giống! Xem tình hình của y, cũng không giống như có ý thu binh. Trên thực tế, Tào Bằng mơ hồ cảm nhận được ý đồ của Mã Siêu. Mục đích của y chiếm huyện Trương Dịch chính là vì đeo bám Tào Bằng làm cho Tào Bằng không thể phân tâm tới chỗ của y.

Chỗ của y, đương nhiên chính là Lũng Tây.

Nhưng không thể không thừa nhận, Mã Siêu này vừa mới động, quả thật là đã khiến cho Tào Bằng rất khó chịu.

Nếu như hắn có ý định xuất binh lại phải suy xét lại sự uy hiếp của Mã Siêu. Người này thật giống như một cây đinh, gắt gao ở trong lòng của Tào Bằng, làm cho Tào Bằng như mắc nghẹn, khó chịu vô cùng...Thủ đoạn này không thể do Mã Siêu nghĩ ra, là của Dương Mưu. Dù cho Tào Bằng đã biết ý đồ của Mã Siêu cũng vẫn không hóa giải được. Hiện giờ Mã Siêu đóng quân cách Loan Điểu hai mươi dặm, lui thì có thể về huyện Trương Dịch, tiến thì có thể tấn công huyện Loan Điểu. Đồng thời, địa phương y đóng quân hoàn toàn cách xa với bãi Lư Thủy làm cho bố trí trước đây của Tào Bằng có chút thất bại, khó có thể thực hiện được mục đích.

Từ Thứ cùng với Diêm Hành lặng lẽ đóng quân ở bãi Lư Thủy.

Vốn là một người tính toán rất tốt, nhưng bởi vì không ngờ Mã Siêu này lại lui binh cho nên bỗng chốc không biết phải làm sao mới phải.

Bất ngờ tập kích Mã Siêu?

Có chút khó khăn!

Mã Siêu đề phòng cẩn mật, không hề để lộ ra sơ hở.

Hay là đánh lén huyện Trương Dịch? Có lẽ cũng không được. Một khi Từ Thứ không thể mau chóng chiếm được Trương Dịch, vậy thì sẽ rơi vào cảnh trước sau đều có địch. Mã Siêu này trong lúc vô ý khiến cho chiến cuộc ở Loan Điểu trở nên căng thẳng và vô cùng nan giải.

Y lui binh ba mươi dặm, việc này có tác dụng đúng lúc cũng giống như Tào Bằng đã ra lệnh cho Từ Thứ đóng quân ở bãi Lư Thủy.

Đứng trước sa bàn, Tào Bằng tiếp tục suy diễn không ngừng, ý định đem tử cục này phá vỡ. Hết lần này đến lần khác hắn vẫn tìm không được biện pháp.

Chủ tướng Tây Lương ở Lệnh Cư là một trong tám thuộc cấp trước đây của Hàn Toại: chính là Trình Ngân.

Theo diễn nghĩa, đây là một người chỉ có hư danh. Nhưng trên thực tế, tám bộ dưới trướng của Hàn Toại, mỗi bộ dẫn một quân. Trình Ngân có thể một mình dẫn một quân, bản thân y cũng đã nói lên một ít tình huống. Ít nhất, người này trong diễn nghĩa cũng không phải không có năng lực như vậy...

Bên cạnh Bàng Thống, có hai người là Phan Chương và Hàn Đức, nhiều lần muốn tiêu diệt Trình Ngân.

Nhưng Trình Ngân cũng vô cùng giảo hoạt...

Bàng Thống xuất kích, y liền lui về Lệnh Cư, canh phòng nghiêm ngặt để cố thủ; khi Bàng Thống lui binh, y lại lập tức xuất kích. Khoảng cách xuất kích của đội quân Trình Ngân cũng không xa, chỉ xoay quanh huyện Lệnh Cư trong phạm vi năm mươi dặm. Kể từ đó, làm cho Bàng Thống càng trở nên khó chịu. Bàng Thống ở Thương Tùng, đi vào không được, lui ra cũng không xong. Cùng với tình huống hiện giờ của Tào Bằng, không ngờ cũng tương tự đến lạ kỳ.

Quận Võ Uy, lấy Thương Tùng và Loan Điểu làm hai chỗ dựa.

Mà quận Kim Thành, lại lấy Lệnh Cư và huyện Trương Dịch cùng phối hợp?... ?...

Một nơi thì thủ không ứng chiến, nơi khác thì khiêu chiến không được. Tình huống cứ giằng co mãi như thế này làm cho Tào Bằng cũng cảm thấy bó tay không có biện pháp.

Sau khi suy diễn thật lâu, đột nhiên Tào Bằng nổi giận.

Cầm lá cờ nhỏ trong tay hung hăng vứt xuống đất.

Xu thế hiện giờ, nhất định phải có một đội binh mã đến phá vỡ thế cân bằng này. Nhưng đội binh mã này lại biết tìm kiếm từ nơi nào?

Cũng vẫn không có binh a!

Đột nhiên Tào Bằng phát hiện, dường như hắn đã phạm phải một sai lầm.

Ở thời đại này, gặp chuyện là có đến mấy trăm, triệu đại quân xuất kích, mà hắn thì lại phải tìm cách nào để có tinh binh?... Chiến trường Tam quốc lớn biết bao nhiêu? Mặc dù là hắn có tinh binh, cũng chỉ là lấy được thắng lợi ở trên chiến trường, nhưng ở đại cục rốt cuộc cũng ở trong hoàn cảnh xấu. Ví dụ như ở trận chiến Quan Độ, nhìn bên ngoài, chiến trường chỉ có ở một chỗ là Trung Mưu. Nhưng trên thực tế thì sao? Thanh Châu, Duyện Châu thậm chí cả Dự Châu, ở ba châu, nơi nào cũng là chiến trường. Nếu như không có binh lực dư dật của lão Tào, chỉ sợ đã bị Viên Thiệu đánh cho tan tác từ lâu...? Mà nay, Mã Siêu đóng quân ở huyện Trương Dịch, chính là hoàn toàn đánh trúng vào điểm yếu của Tào Bằng.

Binh lực không đủ?... ?...

Nguyên nhân chính là vì binh lực không đủ, cho nên Tào Bằng không thể nào thuận lợi tiến hành công kích như trước.

Nguyên nhân chính là vì binh lực không đủ, hắn không thể không chia binh để phòng thủ. Kể từ đó, lại biến thành thủ thì có thừa, mà công thì binh lực lại không đủ.

Nhưng việc này cũng không có biện pháp khác.

Nhân khẩu ở quận Hà Tây rất ít, Hồ Hán hỗn tạp, vốn không có nhiều binh lực lắm.

Sau khi chiếm được quận Võ Uy, vừa muốn trấn an dân chúng, vật tư cũng hơi có vẻ không đủ, đương nhiên không thể mộ binh khắp nơi được.

Hắn cần chính là một hành lang Hà Tây ổn định, chứ không phải là lưu dân nổi lên gây loạn ở khắp nơi.

Cho nên cần phải nghỉ ngơi để lấy lại sức, không thể trách kết quả là Tào Bằng không có khả năng mộ được nhiều binh lính...? Thật là một việc khó xử a. Cứ tiếp tục mãi như vậy, đối với Tào Bằng mà nói, cũng không phải là một chuyện tốt!

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân khe khẽ.

Tiếp đó, mùi cơm thơm ngát nhẹ nhàng thổi vào, khiến cho Tào Bằng phục hồi lại tinh thần.

Là bánh!

Thoáng cái hắn đã đoán được, mùi kia là mùi bánh. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thái Diễm đang cầm một cái khay, Chân Mật và A Mi Quải, một người ôm vò rượu, một người cầm cái chén nhỏ, theo sau Thái Diễm đi vào.

- Thái tỷ tỷ...

Tào Bằng nghi hoặc nhìn Thái Diễm.

Tính ra, hắn và Thái Diễm cũng đã quen biết... có hơn hai năm.

Những ngày đầu còn xa lạ, về sau Tào Bằng lại vì Thái Diễm mà làm thầy dạy cho A Địch Quải, hai người dần dần quen thuộc, qua lại cũng thường xuyên hơn. Thái Diễm ở Hà Tây, không có chỗ dựa nào khác; còn Tào Bằng, vốn cũng chưa quen với cuộc sống ở Hà Tây. Cho nên hai người thường xuyên tiếp xúc, thường xuyên qua lại, Tào Bằng cũng đã thay đổi cách xưng hô với Thái Diễm.

Khi có người ngoài, hắn cũng vẫn gọi là: "Thái đại gia".

Tuy nhiên khi ở riêng, hắn xưng hô "Tỷ tỷ" cũng khiến cho quan hệ của hai người trở nên mật thiết hơn.

Thái Diễm lặn lội đường xa đến Loan Điểu, khiến cho Tào Bằng rất cảm động.

Chỉ có điều hắn bởi vì tin dữ của Vương Mãnh mà cực kỳ bi ai, cho nên có phần sơ suất.

Nhìn bánh nóng hôi hổi kia, dù trong lòng Tào Bằng có tức giận nhưng hiện tại lại ngượng ngùng?...

- Đệ đệ bận về việc quân vụ, làm chuyện đại sự cho tốt.

Nhưng mà cũng phải bảo trọng thân thể, không thể để người mỏi mệt được? Hiện giờ ngươi đã có con gái nhỏ, bụng của tiểu Loan cũng ngày một lớn, ngươi cần phải bảo trọng nhiều hơn, chớ để con gái sau này phải cực khổ, đó là một việc rất đáng buồn.

Thái Diễm đem cái khay thức ăn đặt ở trên cái bàn nhỏ.

A Mi Quải rất nhu thuận đi qua, đem cái chén nhỏ để xuống, sau đó rụt rè nói:

- Mời thúc phụ dùng cơm.

Còn Chân Mật thì đi lên trước, đem bình rượu để ở một bên, rồi sau đó đứng qua một bên, cúi đầu, cũng không hé răng?... ?...

Tào Bằng gãi gãi đầu, đột nhiên thở dài một hơi.

Hắn cũng biết rõ, những ngày gần đây tâm trạng của mình rất xấu, vì thế làm cho rất nhiều người đều ngầm lo lắng cho hắn.

Tay hướng về phía Thái Diễm nói:

- Đã làm phiền Thái tỷ tỷ lo lắng.

Sau đó lại liếc nhìn Chân Mật một cái, trầm giọng nói:

- Chân tiểu thư, khi nãy Bằng có chút vô lễ, xin tiểu thư chớ trách.

Ánh mắt của Chân Mật lại đỏ lên.

Điều uất ức ở trong lòng đã theo một câu xin lỗi này của Tào Bằng mà tan thành mây khói, không còn thấy một chút dấu tích nào nữa.

- Công tử không cần nói như vậy, là do Chân Mật không hiểu chuyện nên mới quấy rầy công tử suy nghĩ, không thể trách công tử.

- Vậy thì thật tốt, cũng đừng khách khí nữa.

Thái Diễm lại rất thoải mái đẩy Tào Bằng đến ngồi cạnh cái bàn:

- Ăn đi, để lâu sẽ nguội.

Bên kia, A Mi Quải nhu thuận rót một chén rượu đầy cho Tào Bằng:

- Thúc phụ, mời uống rượu.

Thanh âm ấm áp quanh quẩn ở bên tai của Tào Bằng, làm cho trong lòng của hắn không khỏi xúc động, nước mắt không kìm nổi trào quanh hốc mắt. Trước đó không lâu, hắn cũng kêu gọi Vương Mãnh như vậy. Mà nay, Vương Mãnh không còn, tung tích của Vương Mãi không rõ, khiến cho hắn tâm trạng không yên... Rốt cuộc chén rượu, hắn nhấp một ngụm, vỗ nhẹ lên đầu A Mi Quải.

- Mi Quải thật ngoan, sau này không biết ai tốt phúc có thể lấy được người như A Mi Quải làm vợ.

- Đệ đệ đừng nói sớm như vậy.

Thái Diễm nói xong, gắp cái bánh đặt vào trong chén trước mặt Tào Bằng:

- Mau ăn đi, nếu không sẽ nguội.

Nàng ở một bên, giúp Tào Bằng thu dọn đồ đạc trên bàn.

Mà Tào Bằng thì ngồi ở phía sau cái bàn, cắn một miếng bánh, thưởng thức hương vị đặc biệt thơm ngon.

- Đệ đệ, vẫn lo lắng về chuyện quân vụ ở Kim Thành ư?

- Vâng.

Tào Bằng cắn một miếng bánh vào miệng, ậm ờ gật đầu.

Chân Mật nghe Thái Diễm nói đến quân vụ, vội vàng dẫn A Mi Quải lặng lẽ rời khỏi thư phòng. Vấn đề này, Thái Diễm có thể xem như việc nhà cùng nói chuyện phiếm với Tào Bằng, nhưng nàng thì lại không thể ở bên cạnh mà nghe. Đó là một quy tắc...? Dù sao Chân Mật cũng xuất thân từ nhà giàu có, ít nhiều cũng biết phép tắc này. Nàng không giống như Thái Diễm, nàng là tù binh, không có tư cách hỏi đến; nhưng với thanh danh của Thái Diễm ở bên ngoài, Tào Bằng đối với Thái Diễm tôn kính, cũng khiến cho nàng có phần kiêng dè.

- Tỷ tỷ cũng biết chiến sự?

- Cũng không coi như là biết được. Tuy nhiên năm đó khi sư huynh Nguyên Thán còn là học trò của gia phụ, tình cờ nghe được bọn họ có đề cập đến mà thôi.

- Sư huynh Nguyên Thán?

Tào Bằng cảm thấy tên này nghe rất quen.

Thái Diễm cười nói:

- Đó là nhà họ Cố ở quận Ngô Cố Ung Cố Nguyên Thán.

Cố Ung, là con trai của Thái Ung ư?

Tào Bằng đúng thật là không rõ lắm?... ?... ?... Nếu như không phải Thái Diễm chủ động nhắc tới, thậm chí hắn cũng không biết hai người có mối quan hệ như vậy.

Hắn đã từng gặp Cố Ưng.

Tuy nhiên, đó là chuyện đã xảy ra rất nhiều năm rồi.

Lúc ấy, hắn cùng với Tuân Diễn đi sứ ở Giang Đông, trong lúc vô tình phá vỡ một âm mưu của Tôn Quyền, chẳng qua là giúp cho hôn sự giữa họ Cố và Lục Tùng Giang được thành công, coi như là đã lập được một cái công đức. Mà nay, Lục Tốn và Cố Ung đều đã làm quan, còn Lục Mạo, đệ đệ của Lục Tốn lại là học trò của trường Thái Học Lý ở Hứa Đô...? Thoáng chốc, đã trãi qua nhiều năm như vậy, vậy mà việc đó vẫn còn như ở trước mắt.

Tào Bằng không khỏi cười, nhắc sơ qua về việc quen biết với Cố Ung.

Thái Diễm cũng là lần đầu tiên nghe Tào Bằng nói đến chuyện này, có phần hơi biến đổi sắc mặt:

- Thì ra đệ đệ có quen biết với Cố sư huynh?

*****

Đêm đã khuya!

Tào Bằng mở to mắt, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Lúc trưa uống một chút rượu, sau cùng cũng không biết đã nói cái gì, dù sao khi tỉnh lại hắn phát hiện đã nằm ở trên giường trong phòng ngủ.

Xoay người ngồi dậy, chỉ cảm thấy người rất mát mẻ, dường như có điều gì đó không đúng!

Cúi đầu nhìn lại mới phát hiện mình đúng thật là trống trãi.

Bồn lửa trong phòng đang cháy cho nên cũng không lạnh lắm. Trong không khí có mùi hoa mai, không ngờ ngửi lại có một mùi hương lạ kỳ như thế, khiến cho trong lòng của hắn có chút bấn loạn. Hắn không phải là lần đầu! Phản ứng của cơ thể nói cho hắn biết, sau khi hắn say rượu, quả nhiên là đã xảy ra chuyện. Trong đầu, một hình ảnh cuối cùng trước khi say rượu, dường như là đã cùng với Thái Diễm đối ẩm với nhau.

Là nàng sao?

Tào Bằng hoàn toàn không nhớ được!

Thậm chí ngay cả bản thân đã trải qua chuyện gì cũng nghĩ không ra.

Tuy rằng cơ thể đã được lau chùi, nhưng dấu vết vẫn còn lưu lại trong ký ức kia lại chân thật nói cho hắn biết chắc chắn đã xảy ra một việc.

Đứng lên, mặc quần áo vào.

Tào Bằng bưng bát nước mát ở trên bàn uống một hơi cạn sạch.

Đầu óc mơ hồ dường như được tỉnh táo rất nhiều. Nhưng đoạn trí nhớ trống rỗng vẫn không hiện ra như cũ.

Là Thái Diễm!

Tào Bằng có thể khẳng định.

Việc này có thể xem như là say rượu loạn tính, hoặc là...

Không thể phủ nhận, Tào Bằng rất có thiện cảm đối với Thái Diễm. Không phải chỉ vì Thái Diễm xinh đẹp, mà còn bởi vì nàng có học thức sâu rộng. Sau khi từ nam Hung Nô trở về, Thái Diễm vẫn luôn duy trì trạng thái bình tĩnh, không vì chút đau khổ đã trải qua mà sầu khổ.

Không chỉ có Tào Bằng có thiện cảm với nàng, mà còn có cả Quách Hoàn và Bộ Loan cũng cực kỳ khâm phục.

Nàng có một loại phong cách quý phái, đồng thời cũng có dáng vẻ thành thục mê người. Tào Bằng thừa nhận hắn cũng có đôi lúc có ý không đứng đắn một chút nhưng rốt cục cũng không dám tiếp cận. Dù sao tài học của Thái Diễm, không phải để cái loại đạo tặc như hắn có thể so sánh cùng. Mỗi khi hắn cùng với Thái Diễm đàm luận thi từ văn chương, Tào Bằng đều nơm nớp lo sợ, có một loại cảm giác đặc biệt cẩn thận.

Mà hiện tại...

...An Bình...

Tào Bằng mặc quần áo đi ra khỏi phòng.

Vào cuối thu gió đêm rất lạnh khiến hắn không kìm nổi phải rùng mình.

Từ góc hiên đi ra một nam tử cường tráng, chính là Bàng Minh. Chỉ thấy Bàng Minh bước tới trước, vòng tay thi lễ nói:

- Công tử, có gì sai bảo?

- Ta...

Tào Bằng đột nhiên không biết nên nói như thế nào.

Chẳng lẽ hỏi Bàng Minh có phải hắn và Thái Diễm cùng ngủ với nhau hay không?

Ngẫm nghĩ một chút, hắn hạ giọng nói:

- Thái đại gia đã trở về?

- Đúng vậy, đã về hơn một canh giờ rồi.

- Nàng không có việc gì chứ?

Vẻ mặt của Bàng Minh mờ mịt:

- Có lẽ là không có việc gì...chỉ có điều buổi trưa công tử và Thái đại gia không ngừng uống rượu, sau đó đều say, Thái đại gia nghỉ tạm ở bên cạnh. Lúc ấy mạt tướng bị Cảnh huyện trưởng gọi đi bàn công việc, cho nên vẫn chưa làm xong việc. Lúc Thái đại gia rời đi cũng không có gì bất thường. Chẳng lẽ công tử đã đánh mất cái gì sao?

Lập tức Tào Bằng lộ ra vẻ xấu hổ.

Lão tử đã đánh mất trinh tiết!

Nhưng chẳng lẽ ta lại nói với ngươi như thế sao?

Hắn khoát tay nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, cười ha hả nói:

- Không có, chỉ có điều lo lắng cho Thái đại gia uống rượu quá say sẽ tổn hại sức khỏe.

Tuy nhiên nếu nàng đã không xảy ra việc gì, vậy ngươi hãy về nghỉ đi. Có chuyện ta sẽ gọi ngươi.

Bàng Minh khom người tuân mệnh.

- Đúng rồi, có tin tức gì của huynh trưởng ngươi không?

- Vẫn chưa có tin tức gì báo về.

Tào Bằng nhíu mày, cũng không hỏi gì thêm.

Hắn lệnh cho Bàng Đức đi tới Lũng Tây trợ giúp Vương Mãnh, nhưng cho đến nay cũng không có bất kỳ tin tức nào báo về. Đương nhiên Tào Bằng cũng không muốn trách cứ Bàng Đức, tính thời gian, thời điểm huyện Bạch Thạch bị phá, Bàng Đức chắc là vẫn chưa đến Lũng Tây, việc này cũng không phải là sai lầm của y. Chỉ có điều, Bàng Đức chắc là phải có tin tức báo về mới đúng. Dù cho người không trở về, ít nhất cũng phải có tin tức. Nhưng Bàng Đức, Khương Phố, cùng với một trăm lẻ tám Phi Đà Binh kia, lại giống như đá chìm đáy biển, toàn bộ bặt tăm bặt tích. Điều này làm cho Tào Bằng it nhiều cảm thấy lo lắng, hay là đã có điều bất trắc xảy ra?

Tào Bằng không lo Bàng Đức sẽ mang theo Phi Đà Binh bội phản bởi vì y sẽ không mang đi.

Hơn nữa, Bàng Đức tính tình chân chất, vả lại cực kỳ trung thành. Lúc trước, nếu không phải vì Mã Thiết một lần, rồi lại một lần, đến ba lần thúc ép Bàng Đức, chỉ sợ y cũng sẽ không quy hàng Tào Bằng. Người này độ trung thành cực cao, không có khả năng nay Tần mai Sở, không lo. Tào Bằng sợ là Bàng Đức nghĩ quẩn mà phát sinh sự cố không đáng có.

Hắn phái Bàng Đức đi bảo vệ Vương Mãnh!

Kết quả Vương Mãnh đã chết, huyện Lâm Điêu đã bị mất, tung tích của Thạch Thao và Vương Mãi không rõ.

Đôi khi Bàng Đức lại là một người nóng nảy, nếu chẳng may nghĩ không thông, mang theo Phi Đà Binh tìm Mã Đằng liều mạng, vậy thì nguy hiểm vô cùng.

Không được, phải phái người đi hỏi thăm một chút về tung tích của Bàng Đức.

Hách Chiêu hiện giờ đã đến yên ổn, nghe nói Cam Vũ sắp tiến vào chiếm giữ Quan Trung, bảo hai người bọn họ đi dò la một chút vậy.

Nghĩ đến đây, Tào Bằng đã có tính toán, cất bước đi vào thư phòng.

Thư phòng rất sạch sẽ, một cái thư án (bàn làm việc), một cái bàn nhỏ, còn có một cái sa bàn thật lớn bày ra ở trong phòng. Thức ăn ở trên bàn đã được thu dọn sạch sẽ, trong phòng thoang thoảng có mùi hương hoa mai, cùng với mùi hương ở trong phòng ngủ lại rất giống nhau.

Trên thư án thật chỉnh tề, nhưng vừa xem liền hiểu ngay.

Sau khi Tào Bằng đốt lên ngọn đèn, bỗng chốc đứng ngây người ở trong phòng.

Hắn phát hiện, bản thân đã không còn vô cùng buồn bã chán nản giống như trước nữa! Cũng không biết là vì nguyên nhân gì? Tuy rằng hắn vẫn còn tưởng niệm Vương Mãnh như trước, nhưng trong lòng hình như đã nhẹ nhỏm hơn nhiều. Nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, Tào Bằng không khỏi cười khổ.

Thật đúng là say rượu loạn tính mà.

Vặn ngọn đèn cho sáng lên, hắn chậm rãi đi tới cạnh sa bàn.

Vứt bỏ các tạp niệm, ánh mắt lại dừng ở phía trên sa bàn.

Lệnh Cư – Thương Tùng; Trương Dịch – Loan Điểu!

Bốn tòa thành trì đập vào mắt, cũng không có gì thay đổi. Nhưng Tào Bằng lại có cảm tưởng dường như hắn đã nắm bắt được cái gì đó.

Có lẽ... Hôm sau, ngay tờ mờ sáng, Tào Bằng đã đi tới hoa viên.

Trong vườn phần lớn những bông hoa đã úa tàn, chỉ có vài bông hoa cúc vẫn quật cường nở rộ. Trên mặt đất phủ kín những bông hoa héo úa làm cho không khí có vẻ đìu hiu. Hoa cúc tàn... có lẽ cũng chỉ là một cảnh tượng như vậy thôi.

Tuy nhiên, cũng không phải hắn tới xem hoa cúc.

Thái Diễm có thói quen vào sáng sớm, sau khi thức dậy sẽ dẫn theo A Mi Quải tản bộ trong hoa viên.

Tào Bằng đợi một lát, chỉ thấy ở cuối con đường, Thái Diễm chậm rãi bước đi, thoạt nhìn vô cùng thoải mái. Khuôn mặt nàng hồng hào, tinh thần cũng rất tốt, thần sắc có chút thản nhiên. Tào Bằng nhìn thấy Thái Diễm, vội bước nhanh tới đón.

- Tỷ tỷ.

Hắn vòng tay thi lễ:

- Sao lại dậy sớm thế, không nghỉ ngơi thêm một chút nữa?

Trong ánh mắt của Thái Diễm hiện lên chút quái dị, vẻ mặt có phần hơi lúng túng thoáng qua. Tuy nhiên, mặc dù như thế, vẫn bị Tào Bằng nhìn thấy được! Nhất định là nàng...ngày hôm qua nhất định đã cùng nàng, sau khi uống rượu say loạn tính đã có quan hệ.

Nhưng vì sao nhìn qua nàng vẫn thoải mái thản nhiên như thế, vẫn dửng dưng coi như không có chuyện gì?

Thái Diễm nói:

- Mỗi ngày ta đều thức dậy vào giờ này, vì sao đệ đệ lại hỏi như thế?

- Ta...

Tào Bằng ấp úng, không biết phải nói như thế nào mới phải.

Trái lại Thái Diễm lại rất thản nhiên, giống như không có chuyện gì xảy ra cả:

- Hôm nay đệ đệ làm sao vậy?

- A, không có gì.

- Ừ, vậy phải chú ý nhiều tới sức khỏe của bản thân.

Chuyện của Mãnh bá phụ đã xảy ra rồi, cũng không nên tự trách. Loại sự việc này cũng không trách ai được, quan trọng là...phải nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, báo thù cho Mãnh bá phụ mới đúng. Đúng rồi, hai ngày nữa, ta sẽ về Cô Giảm.

- Nhanh vậy sao?

- Đúng vậy, ở Cô Giảm còn rất nhiều việc phải làm.

Dù sao cũng không thể đem mọi việc đều giao cho Vương tỷ tỷ, ta là chủ quản (người phụ trách chính) lại cả ngày tiêu dao khoái hoạt

(thong dong vui vẻ) ở bên ngoài.

Vốn chỉ là một câu nói rất bình thường, Tào Bằng cũng không biết vì sao lại cảm thấy có chút quái dị.

Nàng muốn trốn tránh ta!

Đừng thấy nàng làm ra vẻ như không có việc gì nhưng kỳ thật là nàng đang trốn tránh ta!.... Nếu không, vì sao lại nói tiêu dao khoái hoạt? Nếu không, nàng cần gì phải vội vã rời đi? Nhất định là như vậy, nàng không biết phải làm sao để đối mặt với ta cho nên mới phải rời đi.

- Đúng rồi, ngươi ở đây cũng cần phải có người chăm sóc mới được.

- Hả?

Thái Diễm mỉm cười nói:

- Trời giá rét, ngươi ở đây bận rộn quân vụ, vất vả về chiến sự, bên cạnh ngay cả một người để săn sóc cũng không có... tiểu Loan và tiểu Hoàn trong lúc này cũng không có ở đây cho nên để tiểu Mật ở lại bên cạnh chăm sóc ngươi cũng tốt. Nha đầu kia tuy rằng có chút vụng về nhưng tâm địa thiện lương, cũng là người biết quan tâm, ngươi không được lại ức hiếp nàng...

Vì sao lại nói "lại"?

Tào Bằng cũng không lưu ý, chỉ gật đầu.

Nếu đêm qua không xảy ra chuyện, có lẽ hắn đã khách sáo nói câu cảm tạ.

Nhưng hiện giờ, Thái Diễm nói những lời này hắn xem như là chuyện đương nhiên, cũng không có gì là bất ngờ.

- Ta sẽ cẩn thận.

Hắn còn muốn nói nữa, nào ngờ Thái Diễm cũng không cho hắn cơ hội đã bỏ đi.

Đứng ở trên đường mòn, Tào Bằng gãi gãi đầu...Thái Diễm làm cho hắn có cảm tưởng hơi khác thường, dường như là muốn giữ khoảng cách với hắn.

Kiếp trước của Tào Bằng cũng không phải là một người hay suy đoán tâm tư của phụ nữ.

Mà sau khi tái sinh dường như hắn cũng không có cơ hội để rèn luyện. Hắn cùng với Hoàng Nguyệt Anh cũng tốt, Hạ Hầu Chân cũng được, có thể ở cùng với nhau coi như là duyên phận. Duyên phận tới rồi, nước chảy thành sông, trên cơ bản cũng không hao tổn nhiều tâm tư.

Bao gồm cả Bộ Loan và Quách Hoàn cũng như thế!

Hiện giờ khiến cho hắn phải suy đoán tâm tư của Thái Diễm, thật sự là có chút đau đầu.

Ngẫm nghĩ một chút, hắn lắc đầu cười khổ, đi theo con đường nhỏ của Thái Diễm, rời khỏi hoa viên.

Kỳ lạ, sao lại không thấy Chân Mật?

Trước kia khi Thái Diễm tản bộ trong hoa viên, Chân Mật nhất định sẽ đi theo nàng làm bạn, nhưng hôm nay tại sao lại chỉ có Thái tỷ tỷ đến đây?

Sau khi trở lại thư phòng, Tào Bằng lại đứng bên cạnh sa bàn bắt đầu suy nghĩ.

Mã Siêu vẫn cứ như cũ không khai chiến, cũng giống như lúc trước, một mặt vẫn gây áp lực đối với Loan Điểu, mặt khác bày thế trận sẵn sàng nghênh địch.

Người này, giống như một con nhím làm cho người ta không thể nào mở miệng.

Không đánh cũng không lui làm cho Tào Bằng cảm thấy vô cùng đau đầu. Tuy nhiên, suy nghĩ của Tào Bằng lại dần dần dịch chuyển theo ánh mắt tới phía trước mặt. Hắn đứng bên cạnh sa bàn, ánh mắt lướt qua huyện Trương Dịch, theo sông Đại Thông, lướt qua Niết Thủy, chăm chú nhìn Doãn Ngô.

Trước mắt mọi việc đã được thông suốt.

Hắn dường như đã tìm được phương pháp phá giải, trên mặt hiện ra một chút tươi cười quỷ dị.

- Công tử!

Bàng Minh ở bên ngoài thư phòng, nhẹ giọng gọi.

- Chuyện gì?

- Cố quân sư đến đây!

- Sao?

Tào Bằng ngẩn ra, chợt mừng rỡ, vội vàng bước nhanh ra khỏi thư phòng, trầm giọng nói:

- Mau mời quân sư đến đây!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-607)


<