← Hồi 139 | Hồi 141 → |
Trần Quần cũng không ngại ngôi nhà tranh đơn sơ, cùng Tào Bằng ngồi xuống.
Bộ Loan bèn đi nấu nước.
Bộ Loan vừa định đi, chợt nghe Tào Bằng nói:
-Quách Hoàn, ngươi đi giúp nàng một chút.
-Dạ.
Quách Hoàn dạ một tiếng, bước tới định giúp. Bộ Loan liên tục lắc đầu, nói khách quý đến nhà sao có thể làm việc được nhưng không ngăn nổi Quách Hoàn. Cuối cùng, Bộ Chất phải mở miệng nói, nàng mới chịu đưa Quách Hoàn tới sát vách nhà tranh, nấu nước. Lão thái thái nói giọng Hoài Nam rất nặng, từng lời nói xúc động của bà vừa ngập tràn niềm vui, vừa hơi lộn xộn. Thật ra, Tào Bằng không hiểu nhiều, chỉ nhìn lão bà lúc khóc lúc cười, còn Bộ Chất luôn ở bên cạnh, nắm chặt tay bà, cũng hết sức xúc động.
-Ngươi nghe hiểu lão thái thái nói gì không?
Tào Bằng quay qua Trần Quần, mỉm cười hỏi.
-Ta nghe chỉ biết bà đang nói giọng của vùng Hu Thai, chứ không hiểu rõ lắm.
-Vậy ngươi có nghe được cái gì hay hay không?
Trần Quần nhìn Tào Bằng, thấp giọng nói.
-Hiền đệ, có gì đâu, chờ chúng ta ra ngoài rồi bảo Tử Sơn giải thích cho chúng ta là được chứ gì.
-Ách.
Tào Bằng khinh khỉnh nhìn Trần Quần. Ngươi đã không biết mà còn giả bộ a.
-Công tử, Trường Văn, thế mẫu vừa rồi xúc động, tiếp đón hai vị không được chu đáo rồi.
Thế mẫu cũng là một kiểu xưng hô tương tự như bá mẫu, còn gọi là thẩm thẩm.
-Con mắt của lão phu nhân....
Tào Bằng không nhịn được, hỏi.
Bởi vì khi trên đường đến Hu Thai, Bộ Chất từng nhắc đến vị thẩm thẩm này với Tào Bằng.
Bởi gia cảnh Bộ Chất bần hàn, khi xưa thường xuyên bị họ hàng khi dễ. Chính nhờ có vị thẩm thẩm này luôn che chở cho y, y mới có thể lớn lên thành người. Sau này, Bộ Chất rời khỏi đây, đến Quảng Lăng sinh sống. Khi y rời nhà, thẩm thẩm của y dường như còn chưa bị mù như thế này.
-Ai... Thế phụ ốm chết. Thẩm thẩm không chịu để họ hàng khi dễ, liền trở về quê hương.
Thế nhưng, ở Hu Thai, cuộc sống của nhà thẩm thẩm vốn cũng không tốt lắm. Huynh tẩu của thẩm thẩm đều đã mất. Con cháu lại không muốn nhận người, còn muốn chiếm lấy ruộng đất của thẩm thẩm. Thẩm thẩm vì giận dữ nên con mắt mới... Ai, đều là do ta, nếu sớm biết thế này, nhất định ta sẽ không để thẩm thẩm bị khi dễ.
Bộ Chất nói năng hơi lộn xộn, nhưng đại thể Trần Quần và Tào Bằng đều hiểu rõ được.
Chắc chắn cũng chỉ vì tranh chấp gia sản mà ra. Ở Hoài Âm, vị lão thái thái này bị người trong tộc Bộ thị cướp đoạt gia sản, vốn tưởng rằng trở về với ông bà, tổ tiên sẽ có một phần sản nghiệp. Nào ngờ huynh trưởng qua đời, con cháu lại không nhận mặt. Lão thái thái hiển nhiên là người tự tôn, nhưng giờ lại mù cả hai mắt.
-Vậy mấy năm nay, lão phu nhân sinh sống thế nào?
-Loan cũng hiểu chuyện, vẫn luôn trông nom thẩm thẩm. Bình thường, muội ấy vẫn luôn may vá, dọn dẹp, cũng tạm đủ nuôi gia đình.
-A, ra là như vậy!
Tào Bằng gật đầu, trao đổi ánh mắt với Trần Quần.
-Tử Sơn tiên sinh, nếu cuộc sống bên Hu Thai này không tốt, sao không đưa lão phu nhân đến Hải Tây đi? Chí ít tới Hải Tây cũng tiện cho tiên sinh trông nom mà?
-Chuyện này để ta bàn với thế mẫu đã.
Bộ Chất và lão thái thái nói với nhau một hồi, Tào Bằng và Trần Quần cũng khe khẽ thì thầm với nhau.
Một lát sau, tên tùy tùng mang theo rượu và đồ nhắm cùng gạo trở về.
-Tử Sơn, giờ cũng chính ngọ rồi. Chúng ta ăn cái gì đó trước đã, ăn no rồi mới lo đến chuyện khác được.
Bộ Chất gật đầu đồng ý, gọi Bộ Loan chuẩn bị.
Rượu và đồ nhắm đều là đồ ăn sẵn, Bộ Loan chỉ cần nấu cơm là được. Tám gã tùy tùng ngồi ăn trước cửa hiên nhà. Bộ Loan và Quách Hoàn cùng ngồi trong phòng khách, lặng lẽ dùng cơm. Bộ Chất vẫn ngồi bên cạnh lão thái, gắp thức ăn cho bà.
Có thể thấy được mẹ con Bộ Loan đã rất lâu rồi chưa từng ăn đồ ăn mặn, vì vậy hai người ăn rất ngon miệng.
-Đúng rồi, Loan, tỷ có từng nghe nói đến Vân Sơn Mễ Hành không?
Tào Bằng vừa ăn, vừa ra vẻ vô tư, hỏi một câu.
Bộ Loan một tay che miệng, chậm rãi nuốt miếng cơm xuống, gật đầu:
-Có, ở ngay phía đầu đông thành, có một nhà rất lớn.
-Là Vân Sơn Mễ Hành ư?
-Đúng!
Bộ Loan nói:
-Vân Sơn Mễ Hành vốn là nơi kinh doanh gạo lớn, ban đầu là của Lư Giang Mai thị. Hai năm nay, nghe người ta nói Lư Giang không ổn định, nên năm ngoái, họ đã chuyển công việc buôn gạo cho Lỗ gia. Vân Sơn Mễ Hành giờ đã đổi thành Đông Thành Mễ Hành rồi.
-Chuyển giao ư?
-Đúng vậy.
Tào Bằng thoáng ngây người. Lư Giang Mai thị? Chuyển giao cho Lỗ gia ư?
-Hữu Học, ngươi làm sao vậy?
Trần Quần không nhịn được, hiếu kỳ hỏi:
-Dọc đường đi, ta đã nghe ngươi nhắc đến Vân Sơn Mễ Hành này rồi thì phải?
Tào Bằng do dự một chút, lắc đầu cười khổ.
-Huynh trưởng, chuyện này kể ra thì dài lắm.
Vì vậy, hắn bắt đầu kể lại chuyện hắn và Đặng Tắc rời Hứa đô, cùng Trần Lưu tiêu diệt Lôi Tự.
Sau đó, Tào Bằng lấy một cuộn giấy từ trong người ra, đưa cho Trần Quần.
-Trong cuộn giấy này có nhắc tới Vân Sơn Mễ Hành. Chính vì thế, ta mới có hứng thú với cái tên này. Trước đây, ta vẫn tưởng lạc khoản trên cuộn giấy là Vương Thành. Nhưng sau lại cảm thấy không thích hợp! Vương Thành là Tiết Châu, hơn nữa cũng có quen biết với Lôi Tư, lạc khoản của y hẳn phải là Châu, còn Thành thì... Thật ra chuyện này cũng không có gì, chỉ có điều, khi ta nghĩ đến lại luôn cảm thấy có vấn đề không ổn mà thôi.
Vân Sơn Mễ Hành, Lư Giang Mai thị...
Trong đầu Tào Bằng chợt lóe lên một suy nghĩ.
-Vân Sơn Mễ Hành được chuyển giao khi nào?
Bộ Loan nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút, nói:
-Hình như tầm tháng tám, tháng chín năm ngoái thì phải? Thời gian chính xác ta cũng không nhớ rõ lắm.
Vân Sơn Mễ Hành toàn buôn bán gạo lật, gạo tinh, ta chưa từng đến đó mua. Chính vì thế, chuyện của nơi đó ta cũng không rõ lắm. Thật ra, Lỗ gia tiếp nhận sản nghiệp của Vân Sơn Mễ Hành rất đột ngột, chưa kể còn lão nhân buôn bán gạo lớn ở chợ này nữa. Trước đây, Mai gia ở đây buôn bán rất được, vậy mà thoáng cái đã bỏ đi cả. Phàm là người của Mai gia không còn ai xuất hiện nữa!
Tào Bằng trầm tư.
Bộ Chất chợt nói:
-Công tử có nghe nhầm không?
-Nghe nhầm ư?
-Không phải công tử nói khi ở chỗ Trần Lưu, có một tên đạo tặc đã nhắc đến một người tên là Lỗ Mỹ sao?
-A, đúng là có một người như thế.
-Công tử cũng nói, người kia nghe được cái tên từ một người say sao. Liệu có phải người say kia nói năng không được rõ ràng, nói Lư Giang Mai thị lệch lạc đi một ít, cho nên người khác mới nghe thành Lỗ Mỹ chăng?
-Chuyện này cũng rất có thể a.
Tào Bằng không nén được nụ cười!
Bộ Chất có vẻ đã đoán được chuyện này, rất có thể giả thiết táo bạo của y chính xác.
Người nếu đã uống say thì rất có khả năng nói năng không rõ ràng. Một người khác cũng uống rượu nữa rất có thể sẽ nghe thiếu thừa một, hai chữ.
Vì vậy, Lư Giang Mai thị biến thành Lỗ Mỹ!
Ừ, cách giải thích này nghe cũng có vẻ hợp tình hợp lý...
Vậy làm sao để kiểm chứng đây?
Tào Bằng thật ra không lo lắng lắm.
Bởi vì chuyện này dường như đã không còn quan hệ đến hắn nữa. Lư Giang Mai Thị đã chuyển giao công việc buôn gạo, dĩ nhiên không thể điều tra tiếp được. Còn nữa, chuyện của Lư Giang có liên quan gì đến hắn chứ?
Nghĩ tới đây, Tào Bằng thở dài.
Nhưng chợt có một nghi vấn nảy lên trong đầu hắn.
-Vậy vì sao không phải là Lỗ gia? Lỗ gia tiếp nhận Vân Sơn Mễ Hành, Lỗ Mỹ là con cháu của Lỗ gia, không phải là hợp lý sao?
-Không thể nào, không thể nào!
Bộ Chất liên tục lắc đầu.
-Thời gian công tử ở Từ Châu đúng là vẫn còn ngắn quá. Công tử chưa nghe đến Lỗ gia ở Đông thành cũng đúng thôi.
-A? Xin chỉ giáo cho.
-Đông thành Lỗ gia là gia tộc quyền thế ở Hạ Bì. Đông thành và Hu Thai vốn đều là các quận của Lâm Hoài. Sau này, nước Hạ Bì được lập lên, Đông thành và Hu Thai cùng nhập vào nước này. Hu Thai ở tây nam bộ, là một huyện của nước Hạ Bì, tiếp giáp với quận Cửu Giang.
Bộ Chất chăm chú gắp thêm thức ăn và rót rượu cho lão phu nhân, sau đó cũng tự mình uống cạn chén rượu.
-Nhưng mấy năm nay, Từ Châu chiến loạn, Lữ Ôn hầu mặc dù chiếm giữ Hạ Bì, nhưng thực tế đã từ bỏ huyện Đông thành. Khi Viên Thuật chiếm giữ Hoài Nam, Đông thành thực ra đã trở thành địa bàn của lão. Vậy Lỗ gia ở đâu? Bọn họ là thương gia rất giàu có ở nước Hạ Bì, có thể nói là làm ăn lớn nhất vùng Hoài Nam này. Danh tiếng của Lỗ gia rất tốt, bọn cường hào ác bá trong vùng không thể nào sánh bằng được.
Nếu là nói người khác, ta còn có thể tin được.
Nhưng nói Lỗ gia cấu kết với giặc khăn vàng, ta ngàn vạn lần không tin.
Chuyện này có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là khi bọn đạo tặc Thái Bình càn quấy, tám châu đều chấn động, ngay cả Từ Châu và Dương Châu cũng bị ảnh hưởng.
Lỗ gia nằm ở giữa, tổn thất rất nghiêm trọng. Có người nói tộc trưởng Lỗ gia đã chết trong tay bọn đạo tặc Thái Bình. Hai ngôi nhà của y ở Đông thành bị bọn đạo tặc Thái Bình tấn công, đệ của Lỗ gia cũng chết trong tay chúng. Số người chết nhiều vô số kể, thù hận quá nhiều.
Thật ra, Tào Bằng cũng thấy rõ có vấn đề.
Lỗ gia tiếp nhận Vân Sơn Mễ Hành xong liền thay thành Đông thành Mễ Hành, đủ thấy có vấn đề ở đây.
Tháng chín năm ngoái tiếp nhận, Lôi Tự lúc đó đã nằm trong tay Trần Lưu. Nếu Lỗ gia thực sự cấu kết với Lôi Tự, cũng không có khả năng thay đổi tên gọi.
Nhưng nghe Bộ Chất nói như thế, Tào Bằng lại có hứng thú với Lỗ gia.
← Hồi 139 | Hồi 141 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác