Vay nóng Tima

Truyện:Tào tặc - Hồi 117

Tào tặc
Trọn bộ 607 hồi
Hồi 117: Nghi ngờ chồng chất
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-607)

Siêu sale Lazada

Tào Bằng đưa tay ra đỡ, nhìn lướt một lượt. Hắn hơi nhíu mày lên, vội đem bức tượng đồng trong tay đặt dưới ngọn đèn, quan sát tỉ mỉ.

"Miệng con cá này quả thật có điểm quái dị, cảm giác như thế nào nhỉ----" Tào Bằng ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Mua nói: "Ta nói không được, nhưng hình như là không giống với miệng cá, miệng cá ---- ta cảm giác thế nào nhỉ, hình dạng của miệng cá này giống như một mắt khóa."

"Đúng không?"

Vương Mãi cầm lấy, trừng mắt nhìn hồi lâu.

"Không có ---- theo ta thấy, do ngươi mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Vâng ----"

Tào Bằng âm thầm vận khí, gật đầu.

"Có thể là ta đa nghi!"

"A Phúc, ta cũng cho là như vậy ----

"Từ từ đã, huynh vừa rồi nói cái gì?" Tào Bằng đứng bật dậy, mắt tròn xoe nhìn.

Vương Mãi hoảng sợ, lắp bắp nói: "Ta không nói gì cả."

"Huynh đã nói mà, huynh nói ta ----"

"À, ta nói ngươi gần đây hơi điên."

"Không phải câu này, phía sau còn câu khác."

Vương Mãi gãi gãi đầu, cười ha hả nói: "Ta nói, mấy cái đồ tinh xảo vô dụng này không cần phải quá để ý."

Đồ vật tinh xảo vô dụng!

Hắn nắm bức tượng cá chép bằng đồng, quay đầu nhìn chiếc rương đặt ở bên cạnh, đôi mắt lóe ra ánh sáng rực rỡ, đầu óc trong nháy mắt hình như trở nên sáng tỏ hơn nhiều.

Tượng cá bằng đồng ---- bảo vật của Lý Quảng Lợi ---- cái chết ly kỳ của vị huyện lệnh giữ chức nhiều năm ---- Vương Thành ---- những thứ hiếm lạ cổ quái trước mặt này ---- Mạch Thành ----

Tào Bằng như đã hiểu, đột nhiên có cảm giác lành lạnh, nhất thời thấy người sởn gai ốc.

"A Phúc, ngươi làm sao vậy?"

Vương Mãi nhìn sắc mặt Tào Bằng rất khó coi, vội vàng tiến lên đỡ lấy Tào Bằng.

"Hổ đầu ca, còn thiếu một mắt xích, một mắt xích!"

"Mắt xích gì cơ?"

Tào Bằng hít một hơi thật sâu, khẽ nói: "Một mắt xích có thể giải đáp tất cả bí ẩn

Nửa đêm, trời đổ mưa.

Thời tiết ở Hải Tây là như vậy, thay đổi bất thường, khiến mọi người khó lường. Trận mưa cũng không quá lớn, chỉ rả rích nhưng lại làm nhiệt độ giảm mạnh. Tào Bằng ném hai viên than về phía chậu lửa, cầm một cây thông để khều than. Ánh lửa chiếu vào mặt hắn đỏ bừng, có phần hơi nóng. Tuy nhiên trong lòng lại cảm thấy khá lạnh lẽo.

Một ý nghĩ gần như không thể tưởng tượng nổi đang quanh quẩn trong đầu Tào Bằng, làm cho hắn không thể bình tĩnh. Nếu thật là như vậy, thì vấn đề đó rất nghiêm trọng!

Cốc cốc cốc......... Có tiếng người gõ khe khẽ ở cửa phòng.

"Ai đó!" Tào Bằng đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu quát hỏi.

"Hữu học, là ta!" Một giọng nói già dặn cất lên, làm cho Tào Bằng liền vội vàng đứng dậy.

Hắn đi đến bên cạnh cửa mở ra thì thấy Bộc Dương Khải đứng ở hiên cửa ngoài phòng. Nhìn thấy Tào Bằng mở cửa, Bộc Dương Khải liền mỉm cười.

"Hữu học, còn chưa nghỉ sao?"

"Bộc Dương tiên sinh, sao người..."

Chút ánh sáng còn lại giúp Tào Bằng nhìn thấy bóng người vụt qua ở chỗ hành lang quẹo vào. Tào Bằng liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là bóng của Vương Mãi. Dường như hiểu ra ngay, hắn gượng cười, đi tới chỗ rẽ hô: "Hổ đầu ca, đừng nấp nữa, đệ đã nhìn thấy huynh rồi!"

Vương Mãi lập cập đi ra từ bóng tối, cúi đầu, như đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó.

"Hữu học, ngươi đừng trách A Mãi, hắn cũng vì quan tâm ngươi."

Tào Bằng lắc đầu, nghiêng người lấy lối đi, "Bộc Dương tiên sinh, vào nói chuyện đã... Hổ đầu ca, huynh cũng vào đi. Bên ngoài đang mưa, trời lạnh như thế, huynh còn gọi Bộc Dương tiên sinh dậy. Đã bảo huynh là đệ không sao rồi, huynh ấy... Vào rồi hãy nói."

Bộc Dương Khải cùng Vương Mãi đi vào phòng Tào Bằng ngồi. Tào Bằng gỡ bình gốm từ trên móc treo của chậu than xuống, rót cho Bộc Dương Khải và Vương Mãi một bát nước ấm.

"Ấy... Vị nước này sao kỳ lạ thế?

"Canh gừng!" Tào Bằng cười, "trời hơi lạnh, uống chút canh gừng có thể trừ lạnh giữ ấm cơ thể. Bộc Dương tiên sinh, mời ngài trước." Nói xong, Tào Bằng cũng ngồi xuống.

Phòng ngủ của hắn bài trí rất đơn giản chỉ có một chiếc giường, một mặt tường được đặt giá sách, còn có một tấm án thư cùng ba chiếc sập để ngồi.

"Hữu học, ta nghe A Mãi nói, ngươi gặp phải chuyện đau đầu?"

Tào Bằng do dự một chút "Thật ra, cũng không thể coi là đau đầu... , chẳng qua có một vấn đề, ta vẫn không nghĩ thông được, nói cách khác là vẫn không có cách nào xác nhận."

"Hả?"

"Bộc Dương tiên sinh còn nhớ, tại hạ từng nhắc tới chuyện lũ kẻ trộm gian tế không?"

"Ừ... Nhớ."

"Chuyện này, phải nói từ Trần Thăng." Tào Bằng uống một ngụm canh gừng... nghĩ thêm một lát mới lấy một tờ giấy ra vạch vài nét bút trên đó.

"Lúc trước Phùng Siêu nói, phụ thân hắn là Phùng huyện lệnh bị lũ cướp giết chết, chúng ta đều cho rằng là do Trần Thăng gây nên. Có điều sau này ta thấy, Trần Thăng hẳn không có quan hệ gì tới chuyện này. Hắn tuy ngang ngược, không hiểu đạo lý nhưng ta không nghĩ hắn có liên quan đến bọn cướp. Nguyên nhân ư, rất đơn giản... Nếu Trần Thăng có quan hệ với lũ cướp, căn bản không cần đánh cuộc chiến kinh tế hay dư luận gì với chúng ta cả. Dù sao hắn cũng đã giết Huyện lệnh thì chỉ cần tìm người đánh thẳng vào Hải Tây tiêu diệt chúng ta. Với tính tình của hắn, đâu cần loằng ngoằng thế?"

Bộc Dương Khải gật đầu, "Ngươi nói tiếp đi."

"Nếu Trần Thăng không phải là người sát hại Phùng huyện lệnh, vậy thì ai? Còn có một vấn đề, mấy Huyện lệnh trước đây đều không mạnh tay như Phùng huyện lệnh, tại sao cũng bị giết ly kỳ? Phùng Siêu nói, Phùng huyện lệnh đã đắc tội tư thương buôn muối. Được, Phùng huyện lệnh đắc tội tư thương buôn muối, như vậy mấy huyện lệnh khác, chết hay không chết đều đã đắc tội với tư thương buôn muối sao? Mấy năm qua, huyện nha trống không nhưng lại có một người ở huyện nha trông coi, còn không lĩnh bổng lộc. Ta nghĩ ở đây có vấn đề."

Vẻ mặt của Bộc Dương Khải dần đăm chiêu. Hắn không phải kẻ ngốc, làm sao không nghe hiểu, câu nói của Tào Bằng có hàm ý khác.

"Hữu học, ý của ngươi là..."

"Bộc Dương tiên sinh! Tại hạ vốn chỉ nghi ngờ, mãi sau khi chúng ta diệt trừ Trần Thăng thì tại hạ đã phát hiện ra điều này từ trong thư phòng Trần Thăng."

Tào Bằng cầm lấy tượng cá chép đồng đẩy đến trước mặt Bộc Dương Khải.

"Tượng cá chép bằng đồng!"Tào Bằng khẽ nói: "Phùng Siêu nói cho tại hạ biết, lịch sử của cá chép đồng này rất lâu đời, được Lý Quảng Lợi ở Hải Tây quốc chế tạo, về sau Hải Tây quốc biến thành huyện Hải Tây thì bức tượng cá chép đồng này giống như bảo vật trong trấn nha, vẫn được lưu truyền tới nay. Đồng thời, Phùng Siêu còn nhắc đến một kho báu mà Lý Quảng Lợi lưu lại trước đây. Đầu tiên tại hạ không liên hệ những việc này với nhau, nhưng nhớ tới lời Phùng Siêu nói, tại hạ đột nhiên có một ý nghĩ kỳ lạ. Nếu như, tại hạ nói là nếu như... Kho báu này thật sự tồn tại, thì tượng cá chép đồng này chính là then chốt để tìm được kho báu. Có một người... À, tại hạ hiện tại cũng không biết là ai. Người này tình cờ đã biết được tin tức của kho báu, thậm chí còn nghe nói tới chuyện của tượng cá chép bằng đồng. Vì thế hắn tới huyện Hải Tây bí mật tìm kiếm kho báu này...... Sau này phát hiện ra tung tích của bức tượng, vì thế hắn..."

Tào Bằng làm động tác cắt cổ, Bộc Dương Khải lập tức phản ứng lại.

"Ngươi là nói, cái chết của mấy vị Huyện lệnh có liên quan đến kho báu?"

"Vâng!"

Sắc mặt Bộc Dương Khải thay đổi.

"Hữu học, ngươi nói tiếp đi."

"Tại hạ vẫn đang nghĩ xem tên nội gian này là ai. Hắn phải phù hợp mấy điều kiện. Thứ nhất, gia cảnh đủ đầy, dù không phải giàu nhất nhưng ít ra cũng có thể không lo cơm áo gạo tiền. Nếu không, người này không thể tiếp xúc với huyện nha; Thứ hai, người này phải có danh vọng, còn phải có thanh danh tốt; Thứ ba, hắn có thể ra vào huyện nha mà không bị mọi người nghi ngờ... hắn quả thật đã phát hiện ra chỗ của cá chép bằng đồng nhưng rất không may, Phùng huyện lệnh đột nhiên giao tượng đồng này cho Trần Thăng. Vì thế, sau khi Phùng Huyện lệnh chết, người này không tìm được bức tượng, trong khi không lâu sau lại có huyện lệnh mới sẽ tới. Mấy vị Huyện lệnh bị giết ly kỳ, mà Từ Châu cũng lâm vào cảnh chiến tranh loạn lạc, rốt cuộc chẳng ai bận tâm đến Hải Tây nữa. Lúc này là thời cơ tốt nhất đề tìm kiếm tượng đồng. Nhưng hắn tìm thế nào đây? Cái này cần phải có người ở lại huyện nha mà không bị nghi ngờ."

"Mạch Thành!" Bộc Dương Khải buột miệng nói! Mặt tái đi.

Tào Bằng nở nụ cười, "Xem ra! Bộc Dương tiên sinh có ấn tượng rất sâu sắc đối với người này. Một tên coi ngục ở lại huyện nha, theo lý mà nói, đúng là phù hợp quá. Thân phận địa vị của hắn cũng không cao lắm, ở lại huyện nha cũng không bị người hoài nghi. Lúc trước khi chúng ta đến Hải Tây tại hạ đã cảm thấy kỳ lạ, không hiểu Mạch Thành ở trong huyện nha để làm gì?"

Bộc Dương Khải như có chút kích động, đứng lên đi quanh quẩn trong phòng.

"Không thể nào, không thể nào!"

"Cái gì mà không thể nào?"

"Mạch Công chính là thầy thuốc của tiên đế! Cũng là người có đạo đức. Hắn sao có thể..."

"Bộc Dương tiên sinh! Tại hạ còn chưa nói hết. Người ngồi xuống đã! Từ từ nghe tại hạ nói!"

Tào Bằng đứng dậy, đỡ Bộc Dương Khải ngồi xuống.

"Ngươi nói đi!" Bộc Dương Khải đã ổn định tinh thần, bình tĩnh trở lại.

Tào Bằng lại đưa cho hắn một chén canh gừng, cảm thấy đầu óc mình như đã được khai thông ra nhiều.

Lúc ấy! Thường có khâu phân tích tình tiết vụ án. Nói trắng ra, chính là nói ra mạch phá án, do mọi người thu thập bổ sung.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-607)


<