Vay nóng Tinvay

Truyện:Tào tặc - Hồi 104

Tào tặc
Trọn bộ 607 hồi
Hồi 104: Huyện Hải Tây! Ra oai phủ đầu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-607)

Siêu sale Shopee

Dòng chữ "hiệp khách hành" trên tấm lụa rõ ràng là từ tay Tào Bằng. Thời Đông Hán đúng là thời đại hiệp khách thịnh hành. Bất kể là Tào Tháo hay Hạ Hầu Uyên, tuổi nhỏ cũng đều từng say mê điều này.

Triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết minh...... (Khách nước Triệu phất phơ giải mũ

Gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương)

Dòng chữ này khiến Hạ Hầu Uyên không khỏi nhớ tới cảnh tượng làm hiệp khách thời đó. Khí thế ấy, tinh thần ấy, giờ Hạ Hầu Uyên nhớ lại vẫn thấy cảnh tượng còn rất sống động như diễn ra ngay trước mắt.

Rồi sau đó "thập bộ sát nhất nhân, thiên lí bất lưu hành" (Trong mười bước giết người bén nhạy

Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi) lại là cõi lòng của Tào Bằng muốn bộc lộ cho Hạ Hầu Uyên: chúng ta sở dĩ nhúng tay chuyện này, không phải vì ham danh lợi, cũng không phải để cầu phú quý.

Thượng Nghĩa, Trọng Nhạ ở cuối thời Đông Hán, rõ ràng có phẩm chất cực kỳ cao thượng. Hạ Hầu Uyên không khỏi nhớ tới "Kim Lan phổ": không vì danh lợi mà đấu đá, không vì tài đức mà kiêu căng.

Trước đây, Tiểu Bát Nghĩa chỉ vì lý tưởng chung, phù thiên hạ, an lê dân. Mà nay, đám Tào Bằng cũng đang làm như thế...

Trần Lưu là nơi nào?

Cũng chính là nơi "Đại Lương" ở trước đây.

Nhớ khi đó, hai tráng sĩ là Chu Hợi (1), Hầu Doanh (2) (không tìm ra) trộm phù cứu Triệu, đoạt quân của Tấn Bỉ, mà nổi danh thiên hạ.

Trước mặt hai vị tráng sĩ này, những chuyện chúng ta làm có gì đáng ca ngợi? Chúng ta chỉ hy vọng có thể lập nên sự nghiệp chứ không giống như Dương Hùng làm "Thái huyền kinh"(3), cùng kinh đầu bạc, có ích gì với xã tắc?

"Phụ thân, người làm sao vậy?" Hạ Hầu Bá thấy Hạ Hầu Uyên vẫn không nói gì, cầm tấm lụa trắng đờ đẫn thì nhịn không được bèn tiến lên khẽ hỏi.

Hạ Hầu Uyên đột nhiên nở nụ cười! Hắn thở dài, "lại bị đứa trẻ con khinh thường!" Nói xong, hắn hỏi: "Hồ Hoa, bài thơ này là do Đặng thúc Tôn làm sao?"

"Dạ...... Cũng không phải!"

"Đó là bút tích người nào?"

"Là do em vợ của Đặng Hải Tây tên là Tào Bằng viết."

"Tào Bằng?"

Hạ Hầu Bá quay đầu nhìn Hồ Hoa, "Chính là Tào Bằng của Tiểu Bát Nghĩa?"

"Dạ...... việc này tiểu lại cũng không rõ lắm. Chẳng qua Tào công tử gọi Điển công tử là Tam ca, gọi Hứa công tử là Nhị ca, có lẽ chính là hắn."

Cái tên Tiểu Tám Nghĩa chỉ lưu truyền trong Hứa Đô. Mặc kệ đám Tào Chân xuất thân từ đâu, suy cho cùng tên tuổi đều đặt ở đó. Vì thế, rất nhiều người đều cho rằng bọn họ chỉ là thiếu niên. Ngay cả cách gọi Tiểu bát nghĩa này cũng là mang hàm ý trêu chọc nhiều hơn.

Hồ Hoa cả đời không ra khỏi Trần Lưu. Xa nhất cũng chỉ là Ung Khâu, đi qua Điền Huyền, làm sao biết "Tiểu bát nghĩa" có hàm ý gì?

"Phụ thân, con đuổi theo bắt bọn họ trở về đây rồi chất vấn cho rõ ràng."

"Chất vấn cái gì?" Hạ Hầu Uyên trợn mắt, "Cả ngày chỉ biết đánh nhau háo thắng, không chịu chăm chỉ đọc sách. Hơn nữa nhìn người ta xem, ít tuổi so với ngươi nhưng kiến thức cùng trí tuệ có thể nói hơn ngươi gấp trăm lần. Đặng Hải Tây nói không sai, hắn có việc công bên người, lưu lại nơi đây cũng vô nghĩa. Truyền mệnh lệnh của ta, chuyện của đám Lôi Tự tạm giữ kín không nói ra... Ung Khâu lệnh!"

"Có!"

"Ngươi có thể nói với bên ngoài rằng đã phát hiện ở Lộc Đài Cương có một lũ trộm, vì thế mới xuất binh bình định."

Hạ Hầu Uyên đó là người như thế nào? Theo bức thư này của Tào Bằng, hắn loáng thoáng đoán được vài phần chân tướng.

Chỉ sợ, tên Lôi Tự...... cũng không phải đơn giản thế!

Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt u ám của Hạ Hầu Bá, Hạ Hầu Uyên không khỏi cau mày, trong lòng thầm nghĩ: Trọng Quyền cả ngày tu luyện binh pháp, tuy nói luyện được võ nghệ cao cường, và hiểu cách luyện binh, nhưng hình như còn thiếu kinh nghiệm. Tuổi hắn đang là thời kỳ tốt để học hỏi. Nếu vẫn giữ ở cạnh ta, e rằng sẽ làm cho tương lai của nó phát triển chậm... Chi bằng tìm thầy cho nó?

Ý định này cứ nhen nhóm trong đầu hắn. Chẳng qua, Hạ Hầu Uyên nhất thời chưa nghĩ ra được người thích hợp nên lại một lần nữa chìm trong suy nghĩ.

"Phụ thân...... Người làm sao vậy?"

Hạ Hầu Bá thấy hơi chút kỳ lạ, sao phụ thân hôm nay cứ để đầu óc đi đâu?

Hạ Hầu Uyên tỉnh lại, cười gượng. Hắn đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, lại cầm lấy tấm lụa trắng, cẩn thận đọc lại lần nữa.

"Người đâu!"

"Có!"

Có thân binh vội vàng từ ngoài bước vào

Hạ Hầu Uyên cười nói: "Dẫn Chiếu Dạ Bạch lại đây, lập tức cho người đuổi theo Đặng Hải Tây, đem nó tặng cho em vợ Đặng Hải Tây là Tào Bằng. Nói với Đặng Hải Tây, ý của hắn, ta đã hiểu. Bảo hắn yên tâm. Chỉ cần làm cho tốt, ta ở lại Trần Lưu sẽ quan sát mọi chuyện."

Hạ Hầu Bá nghe thấy liền trợn tròn mắt...

Tháng chín năm Kiến An thứ hai, Tào Tháo thảo phạt Viên Thuật.

Vốn là một cuộc chiến cực kỳ thoải mái, nhưng vì lý do thời tiết nên tình hình chiến sự đã có thay đổi bất ngờ.

Từ cuối thu tới nay, Lưỡng Hoài mưa dầm kéo dài. Lương thảo hoàn toàn tê liệt, khiến cho quân Tào gặp phải nguy cơ cạn kiệt lương thực.

Bất đắc dĩ, Tào Tháo đành phải sai người đem đấu lớn đổi thành đấu nhỏ, để giải quyết vấn nạn lương thực. Nhưng kể từ đó, lại khiến cho quân sĩ bất mãn, suýt nữa náo loạn doanh trại. May thay Tào Tháo kịp thời điều chỉnh, đổ tội rồi giết quan coi lương Vương Hậu mới xem như ổn định lòng quân sỹ. Đồng thời, Tào Tháo lại sai người đến mượn luơng thực chỗ Tôn Sách, vượt qua cuộc khủng hoảng này... Cũng bởi vậy, Tào Tháo hạ quyết tâm phải tốc chiến tốc thắng. Vì thế hắn lệnh binh mã dưới trướng triển khai tấn công mạnh mẽ đối với Viên Thuật. Đồng thời, Tôn Sách, Lữ Bố, Lưu Bị cũng đều hành động, chinh phạt Viên Thuật!

Vào đầu mùa đông, phía đông huyện thành Hải Tây khắp nơi núi non trùng điệp.

Bốn cỗ xe ngựa xuyên qua núi đi theo con đường quanh co khúc khuỷu hướng tới thành trì.

Trên cỗ xe đầu tiên, Đặng Tắc dựa lưng vào một hòm sách, lấy một quyển ra xem. Tào Bằng ngồi cạnh một cuộn vải, mắt mơ màng ngủ.

Từ Trần Lưu tới Hải Tây, đường xá xa xôi. Cộng thêm việc từ khi vào đông tới nay, Lưỡng Hoài mưa dầm tầm tã càng khiến cho con đường gồ ghề.

Dọc đường xe xóc đầy khổ ải, Tào Bằng khắc ghi trong lòng nỗi thống khổ. Liên tiếp mấy ngày đi đường, tất cả mọi người đều bắt đầu cảm nhận được sự mệt mỏi khó nói thành lời. Nếu nói, ở Dự Châu hay Cổn Châu còn có đình dịch có thể nghỉ ngơi thì sau khi tiến vào Từ Châu, trăm dặm không thấy một chiếc đình nào, rất nhiều vùng hoang vắng, thê lương.

Đôi khi, đi nửa ngày cũng không chưa chắc nhìn thấy thôn xóm nào...

Khắp nơi tử khí nặng nề!

Đây là cảm nhận của Tào Bằng về Từ Châu.

Cũng khó trách, người ta thường nói Từ Châu là nơi ruộng đất màu mỡ, tiền bạc và lương thực không thiếu.

Nếu ở thời bình, nơi này quả thật là như thế. Nhưng ở thời loạn, Từ Châu cũng không phải là chỗ an toàn. Nó nằm ở Lưỡng Hoài, nối liền nam bắc, thông với tám phương, là vùng binh đao giao tranh. Nguyên nhân chính là vì Từ Châu giàu có và đông đúc, mới dễ làm người khác nổi lòng tham. Từ giữa năm Bình Nguyên trở đi, Từ Châu là nơi chiến loạn không ngừng. Đạo phỉ qua, quan binh đến, quan binh đi rồi đạo phỉ lại về, tranh giành với nhau, không chết không dừng.

Từ sau khi Đào Khiêm trấn thủ Từ Châu, tình hình ít nhiều đã có chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng lại vì chuyện của Tào Tung, Từ Châu lại một lần nữa gặp thảm hoạ chiến tranh. Tào Tháo vì báo thù cho cha, thề phải tắm máu Từ Châu, đi đến đâu là quét sạch đến đấy. Tào Tháo chém giết khắp nơi khiến cho dân chúng Từ Châu phải rời bỏ nhà cửa, tha phương cầu thực; Sau đó Lưu Bị chiếm được Từ Châu, Lữ Bố tới đầu quân. Viên Thuật đánh Lưu Bị, Lữ Bố đoạt lấy Từ Châu... Như thế lặp đi lặp lại suốt mấy năm khiến cho một vùng giàu có và đông đúc trở nên hoang tàn.

Do Lữ Bố và Lưu Bị đều giúp đỡ Tào Tháo thảo phạt Viên Thuật, cho nên việc canh phòng ở Từ Châu cũng không quá nghiêm mật.

Đoàn người Đặng Tắc nhẹ nhàng đi qua Hạ Bì, tiến vào quận Quảng Lăng.

Tuy nhiên đoạn đường xóc đã khiến cho tất cả mọi người đều tỏ ra kiệt sức, những người khác không nói làm gì, chỉ nói riêng Điển Mãn, Hứa Nghi. Nếu bình thường cả hai sẽ mạnh như rồng như hổ? Nhưng hiện giờ cũng đều mệt mỏi!

May mà trước khi tiến vào Từ Châu, Tào Bằng đã sai người mua ba cỗ xe ngựa.

Cộng với bốn chiếc xe lúc đầu, tổng cộng có bảy cỗ. Nếu ai mệt mỏi, cũng có thể lên xe đánh một giấc, nghỉ ngơi lấy sức.

Mặc dù tác dụng không lớn lắm nhưng cũng có thể ít nhiều giảm bớt mệt mỏi. Ít nhất đối với Tào Bằng mà nói, chính là như thế. Cơ thể hắn còn chưa khỏe lại, cho nên cũng không thể quá mệt mỏi. Có thêm một chiếc xe ngựa đi theo, nói thế nào cũng có lợi cả...

Chẳng qua, chiếc xe của hắn lúc này lại không vào được.

Điển Mãn, Hứa Nghi, còn có Vương Mãi đang nằm ngổn ngang trên xe, đắp chăn, mắt nhắm nghiền, phát ra tiếng gáy như sấm, trông bọn họ ngủ rất say.

(1) Chu Hợi và (2) Hầu Doanh là hai người có trong truyện Tín Lăng Quân: Tín Lăng Quân là công tử Ngụy Vô Kỵ là con trai út của Ngụy Chiêu Vương, vốn là người có tâm hồn cao khiết, nhân hậu, tính thích chiêu hiền đãi sĩ, không phân biệt giàu nghèo, thường lấy lễ để giao tiếp với kẻ sĩ.

Nước Ngụy có kẻ ẩn sĩ tên là Hầu Doanh, tuổi đã 70, nhà nghèo, làm nghề gác cửa thành Di Môn ở Đại Lương. Ngụy công tử nghe tiếng, tìm đến kính cẩn kết giao, mà người ấy lại không nhận, nói rằng:

- Tôi sửa mình, giữ hạnh mấy mươi năm trời, không thể vì cái tình cảnh khốn khó này mà nhận của cải của công tử.

Tín Lăng Quân bèn thiết tiệc, mời quan khách họp mặt đông đủ. Chủ khách yên vị rồi, công tử lên xe ngồi chỗ bên phải, nhường chỗ bên trái (ngày xưa dành chỗ bên trái cho người mình quý trọng), đích thân đi đón Hầu Doanh. Hầu sinh giũ manh áo rách, phủi cái mũ cũ, bước thẳng lên xe, ngang nhiên ngồi vào chỗ dành sẵn, thử xem phản ứng của công tử ra sao. Công tử cầm cương, càng tỏ vẻ cung kính. Hầu sinh bảo công tử:

- Tôi có một người quen ở dãy hàng thịt trong chợ, xin vui lòng cho xe qua đó.

Công tử đánh xe vào chợ. Hầu sinh xuống thăm người quen là Chu Hợi, cố ý đứng nói chuyện lâu, liếc mắt, dò ý công tử. Lúc đó, văn thần, võ tướng nước Ngụy cùng người trong tôn thất và các tân khách đầy nghẹt cả nhà, chờ công tử về khai tiệc. Người trong chợ xem công tử cầm cương. Lính theo hầu đều rủa thầm Hầu sinh. Hầu sinh nhìn vẻ mặt công tử, thấy trước sau không đổi, bèn từ biệt người quen lên xe. Về đến nhà, công tử mời Hầu sinh ngồi chỗ cao nhất, giới thiệu và ca tụng tài đức Hầu sinh với quan khách. Tất cả đều kinh ngạc. Rượu ngà say, công tử đứng lên, đứng trước mặt Hầu sinh chúc mừng. Hầu sinh thừa dịp nói với công tử rằng:

- Hôm nay, Doanh tôi làm công tử mất thể diện nhiều quá rồi. Doanh tôi chỉ là tên gác cửa mà công tử đích thân đánh xe đến đón tôi, ở giữa nơi đông người, công tử không nên tỏ ra quá ư lễ độ mới phải. Vậy mà nay công tử cố ý đi quá mức. Xong Doanh tôi muốn vun quén cho cái danh của công tử, cố ý để cho xe của công tử dừng lâu trong chợ, khiến mọi người thấy cái phong độ của công tử, càng đợi lâu càng tỏ vẻ cung kính dịu dàng. Người trong chợ đều cho rằng công tử là một bậc trưởng giả biết trọng kẻ sĩ.

Tiệc tan, Hầu sinh được đãi làm thượng khách. Hầu sinh nói với Tín Lăng Quân:

- Người hàng thịt là Chu Hợi mà tôi qua thăm đó, đó là người hiền, đời không ai biết, cho nên mới ẩn thân làm nghề mỗ lợn đó thôi.

Công tử đến thăm Chu Hợi nhiều lần, mà Chu Hợi cố tình không cảm tạ. Công tử cảm thấy kỳ lạ về thái độ của Chu.

Năm 20 đời Ngụy An Hi Vương, Tần Chiêu Vương phá tan quân Triệu ở Trường Bình, lại kéo quân vây thành Hàm Đan của Triệu. Chị của Tín Lăng Quân là vợ của Bình Nguyên Quân nước Triệu (Triệu Thắng), nhiều lần viết thư cho Ngụy vương để xin cứu viện. Ngụy Vương sai tướng quan Tấn Bỉ mang 10 vạn quân đi cứu Triệu. Tần Vương bảo Ngụy Vương rằng:

- Ta đánh Triệu, thắng trong sớm tối. Nước nào cứu Triệu, thì sau khi hạ xong Triệu, ta sẽ đánh nước đó trước.

Ngụy Vương nghe vậy cả sợ, liền ra lệnh cho Tấn Bỉ án binh bất động ở Nghiệp Hạ. Còn Tín Lăng Quân Ngụy Vô Kỵ vốn có mối giao tình thâm đậm với Bình Nguyên Quân, nên ông cố vào triều cố thuyết phục vua Ngụy tiến quân. Vua Ngụy quyết khước từ.

Tín Lăng Quân đau đớn không biết làm cách nào để giúp bạn mình, liền nói với đám thực khách:

- Các vị có vì ta mà hy sinh cứu Triệu không?

Cả ngàn tân khách đều hưởng ứng lời hiệu triệu đó.

Tín Lăng Quân dẫn đám thực khách đi ngang qua Di Môn, ghé lại thăm Hầu Doanh, Hầu Doanh nói:

- Chúc công tử cố gắng. Doanh này già rồi không theo công tử được.

Đi được mấy dặm, Tín Lăng Quân thấy lòng không vui, chợt nghĩ điều gì đó, bèn quay lại, thấy Hầu Doanh đứng trước cửa đón mình. Hầu Doanh mỉm cười nói:

- Tôi đoán công tử thế nào cũng trở lại.

Vô Kỵ (Tín Lăng Quân) hỏi:

- Sao biết?

Hầu Doanh nói:

- Công tử đãi Doanh này rất hậu. Giờ này công tử vào nơi nguy hiểm mà Doanh này không có một ý kiến gì, tất công tử sẽ giận, nên trở lại hỏi cho ra lẽ?!

Vô Kỵ nói:

- Tôi ngờ rằng đãi tiên sinh có điều gì sơ sót nên tiên sinh mới giận mà ghét bỏ, vì thế tôi quay lại hỏi cho biết.

Hầu Doanh nói:

- Công tử nuôi ba ngàn thực khách đã vài chục năm rồi thế mà không có vị nào nghĩ ra diệu kế. Công tử và đám thực khách liều mạng xông vào trại Tần có khác nào ném thịt cho hổ đói? Có phải trước đây công tử có ơn với Vương Phi Như Cơ không?

Tín Lăng Quân chợt nhớ ra ... Liền quay về thành Ngụy gặp Vương Phi Như Cơ, nhờ Vương Phi lấy cắp binh phù đưa cho mình rồi tức tốc trở lại gặp Hầu Sinh (tức Hầu Doanh), Hầu Sinh nói:

- Tướng ngoài mặt trận có thể không tuân theo mệnh vua. Công tử phải mời Chu Hợi mới được.

Tín Lăng Quân cùng Hầu Doanh đến gặp Chu Hợi. Hợi nói:

- Tôi là đứa mổ heo ở chợ, thân phận hèn hạ, bấy lâu đội ơn công tử hạ cố. Sở dĩ Hợi tôi không nói lời ơn nghĩa vụn vặt là đợi đến lúc này đây.

Hầu Doanh nói:

- Binh hung chiến nguy! Doanh này đã già không đi cùng công tử được. Khi công tử tới trận, ở đây Doanh này xin lấy cái chết để tạ ơn công tử.

Ba người bái biệt nhau. Tín Lăng Quân đến Nghiệp Hạ cùng với Chu Hợi vào yết kiến lão tướng Tấn Bỉ. Tín Lăng Quân nói:

- Đại vương thấy tướng quân mấy mươi năm dầm sương dãi gió cực khổ về binh nghiệp, nay sai Vô Kỵ đến cầm quân thay cho lão tướng.

Nói rồi đưa binh phù ra, hai bên so, ăn khớp nhau. Nhưng Tấn Bỉ nói:

- Làm tướng ngoài mặt trận có lúc vì tình thế mà không tuân theo mệnh vua, tuy rằng công tử có binh phù này nhưng hãy chờ ít hôm, tôi làm sổ sách và cho người về hỏi lại nhà vua lần nữa.

Tín Lăng Quân nói:

- Cứu binh như cứu lửa. Thành Hàm Đan đang khắc khoải tứng giây phút lẽ nào phải chờ tin đi tin lại?

Chu Hợi hét:

- Nguyên soái không tuân theo mệnh vua, ý muốn làm phản chăng?

Nói rồi lấy dùi sắt đập đầu Tấn Bỉ chết ngay.

Tín Lăng Quân cùng Chu Hợi đoạt lấy binh quyền, đánh vào trại Tần. Tướng Tần là Vương Hạt đại bại, kéo tàn quân chạy về Hàm Cốc quan đóng kín cửa ải. Công tử Ngụy Vô Kỵ cứu được nước Triệu. Triệu Vương cùng Bình Nguyên Quân ra đón rước công tử. Danh tiếng Tín Lăng Quân thành lừng lẫy.

Phía sau chiếc xe của Tào Bằng còn buộc một con ngựa quý lông trắng như tuyết.

Con ngựa này thân dài hơn một trượng, gân bắp chắc nịch, hùng tráng phi thường. Móng to như cái bát, tứ chi khoẻ mạnh. Có điều, bờm trên cổ con ngựa này có pha chút màu vàng. Tuy nhiên đó không phải là màu vàng bệnh mà là màu vàng thiên nhiên. Khi ngựa chạy, bờm tung bay phấp phới, trông vô cùng hùng tráng.

Nó vốn là con vật mà Hạ Hầu Uyên thích cưỡi nhất. Không biết có ý gì mà hắn đã tặng cho Tào Bằng.

Tên ngựa là "Chiếu dạ bạch", cùng một chi với con Hắc Long của Hứa Nghi. Nhưng nếu xét đơn thuần về huyết thống, nó còn hơn Hắc Long một bậc.

Tào Bằng cũng vô cùng phấn chấn!

Sinh ở thời Tam Quốc, nếu không có một con ngựa tốt, chẳng phải là không làm nên trò trống gì sao?

Thời này, một con ngựa quý giống như Mercedes-Benz, Ferrari ở hậu thế, là thứ tượng trưng cho thân phận.

Tào Bằng cũng rất yêu quý con ngựa này nên không hề khách sáo với Hạ Hầu Uyên, đã giữ con ngựa lại, khiến cho đám Điển Mãn vô cùng thèm muốn suốt dọc đường đi.

Chỉ là, một con Chiếu y bạch thần tuấn như thế, lúc này cũng phờ phạc.

"Hồ Ban, còn bao lâu mới tới được Hải Tây?" Đặng Tắc đột nhiên buông quyển sách trên tay xuống, cầm lấy một cây trượng bằng trúc, vén tấm rèm lên hét lớn.

Người thanh niên đánh xe rõ ràng chính là kẻ trộm ngựa ở Cao Dương đình, Hồ Ban. Sau khi chuyện của Lôi Tự kết thúc, Đặng Tắc cũng trình báo sự việc của bọn Hồ Ban, Tiểu Ngũ lên trên. Theo lẽ thường, chuyện này bỏ mặc đấy, Hồ Ban cũng được tự do! Thế nhưng hắn lại muốn được đi theo Đặng Tắc. Hắn nghĩ tiếp tục ở lại Cao Dương đình, cũng khó có ngày được xuất đầu chẳng bằng đi theo Đặng Tắc ra ngoài một phen.

Hồ Hoa cũng rất tán thành ý định của hắn, đồng thời cũng lo lắng, Hồ Ban tiếp tục ở lại Cao Dương đình sẽ gây tai họa.

Lần này hắn gặp may nên Đặng Tắc không truy cứu. Thế nhưng lần sau thì sao? Hồ Ban không thể cả đời đều gặp may mắn. Đến lúc không còn may mắn nữa, hắn sẽ xảy ra chuyện... Theo Đặng Tắc đi ra ngoài, tuy nói xa quê hương một chút nhưng cũng có tương lai.

Cho nên, khi Hồ Ban nói ra dự định đó, Hồ Hoa cũng khổ sở cầu xin, Đặng Tắc mới gật đầu đáp ứng.

Hồ Ban này tuy là tay ăn chơi, nhưng không phải cái gì cũng tồi tệ.

Hắn đánh xe rất giỏi, hơn nữa bản tính cũng rất nhanh trí. Đặng Tắc nghĩ, bản thân mình tới huyện Hải Tây, cũng cần người giúp đỡ. Tào Bằng... Đặng Tắc sẽ không để cho hắn mạo hiểm nữa.

Những người như Chu Thương và Hạ Hầu Lan có thể đi theo hành sự, nhưng có một số việc cũng không tiện ra mặt. Về phần Điển Mãn, Hứa Nghi, Đặng Tắc không thể chỉ huy, Vương Mãi và Đặng Phạm thì có thể, nhưng thêm một Hồ Ban đi theo, chung quy cũng là chuyện tốt.

Lúc này, mặt trời lặn, bóng hoàng hôn trầm lắng.

"Lão gia, vượt qua triền núi phía trước, lại qua một khúc sông quanh co là sẽ tới Hải Tây."

Hồ Ban vừa đánh xe, vừa quay đầu lại đáp.

"Nếu không hỏng bánh xe, nói không chừng chúng ta lúc này đã vào huyện thành Hải Tây rồi!"

"Vậy còn bao lâu nữa!" Tào Bằng mở mắt, ngáp dài.

"Một canh giờ?" Hồ Ban có chút do dự, "Nếu thuận lợi, không đến một canh giờ là có thể tới."

Mau, còn phải một canh giờ nữa! Tào Bằng có chút nôn nóng, đứng thẳng dậy, vén rèm xe lên rồi chui ra ngoài.

"A Phúc, ngươi đi đâu đó?"

"Đi tiểu!" Tào Bằng cũng không quay đầu lại mà nhảy xuống xe ngựa.

Đặng Tắc cũng đã nhìn ra, Tào Bằng thật sự mệt mỏi! Tên này mệt là tính tình sẽ dễ nổi nóng. Thực ra, không phải Đặng Tắc chưa từng như thế?

"Hồ Ban, dừng lại, để mọi người nghỉ ngơi một lát."

"Vâng!" Hồ Ban đáp một tiếng, vội vàng hô lên.

Những người đánh ngựa ở các xe phía trước cũng lần lượt dừng chiến mã.

Chu Thương thúc ngựa tới, khẽ hỏi: "Công tử, chúng ta không đi nữa sao?"

"Nghỉ tạm một chút, mọi người ăn chút lương khô, uống nước... Áng chừng còn phải hơn một canh giờ, chúng ta đến huyện thành lại nghỉ ngơi tiếp."

Chu Thương nhíu đôi lông mày rậm, trong lòng có chút gượng ép. Nhưng có thể thấy, mọi người thật sự mệt mỏi. Ngay cả Hạ Hầu Lan cũng không còn sức lực, huống chi những người khác? Hơn nữa, từ buổi trưa đến bây giờ, mọi người vẫn chưa được ăn gì. Nghỉ ngơi một lúc cũng là bình thường. Tuy vậy nhìn quanh một vòng, Chu Thương lại thấy khá căng thẳng.

Bên đường um tùm rậm rạp lại rất hoang vắng. Trên đỉnh đầu tùng bách che lấp, thiên kiểu lòa xòa. Vốn là đoạn đường không dễ đi, nay càng trở nên ảm đạm.

Chu Thương xuất thân thế nào? Hoàn cảnh này thật dễ xảy ra chuyện. Hắn gãi gãi đầu, quay người hét lên: "Hạ Hầu, cầm đèn!"

Hạ Hầu Lan đáp lại một tiếng, liền cùng Đặng Phạm chạy đi chuẩn bị đuốc. Chu Thương còn đang định khuyên bảo Đặng Tắc, cố gắng đừng dừng lại ở nơi này. Đúng lúc ấy, chỉ thấy Điển Mãn mơ mơ màng màng, dụi mắt từ trên xe bước xuống.

"Mãn thiếu gia, cậu làm gì đó?"

Điển Mãn uể oải đáp lại: "Không phải nghỉ ngơi sao, ta đi tiểu, rửa cái mặt, ăn chút gì đó." Đồng thời, hắn hướng tới cánh rừng bên cạnh, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Con mẹ nó, đây là con đường chó má gì thế..."

Lớn như vậy, Điển Mãn vẫn là lần đầu tiên chịu nỗi khổ đi đường xóc nảy như thế này. Khổ không còn gì để tả! Điển Mãn vừa than thở, vừa đi tới cạnh Tào Bằng. Hắn đứng song song với Tào Bằng, cởi bỏ đai lưng và đi tiểu vào phía bụi cỏ.

Cảm giác thật kỳ lạ... Tào Bằng có cảm giác rất quen thuộc, theo bản năng hắn đảo mắt qua, bĩu môi, rồi sau đó kéo quần lên, thắt đai lưng lại!

"Tam ca, đã nói với huynh từ lâu rồi, bảo huynh đừng tới. Huynh lại muốn chung vui, đã biết sướng khổ rồi chứ."

"Xì!" Điển Mãn quay đầu nói: "Ta là quan tâm đến tiểu đệ đệ của ta mà."

"Tiểu đệ đệ" mà hắn nói này chính là Tào Bằng. Có điều, đối với Tào Bằng mà nói, ba chữ "tiểu đệ đệ" ẩn giấu quá nhiều hàm ý. Tào Bằng giật giật cơ mặt, đang chuẩn bị mở miệng phản bác thì bỗng nghe thấy tiếng "loạt xoạt" bên tai.

Âm thanh này rất yếu, nếu không phải tai Tào Bằng thính, có lẽ cũng không nghe thấy. Nói ra thì công phu của Điển Mãn uyên thâm hơn so với Tào Bằng, nhưng lúc này mới vừa tỉnh ngủ, cả người còn đang mơ màng. Cộng với sự sảng khoái sau khi đi tiểu, vì thế không để ý đến, tiếng động này dường như không gây chú ý tới mọi người. Tào Bằng thấy sởn gai ốc, chợt cảnh giác hơn. Ánh sáng còn lại ở khóe mắt như quét tới những đốm sáng trong rừng.

"Tam ca, cẩn thận!" Tào Bằng lập tức lao ra, đẩy Điển Mãn ngã lộn trên mặt đất.

Một mũi tên sắc lẹm xém qua sát lưng hắn, cắm trúng vào mui xe ngựa.

"Quân địch tập kích!" Tào Bằng đẩy ngã Điển Mãn lộn trên mặt đất xong, liền lớn tiếng kêu lên.

Không đợi hắn hét xong đã thấy hai bóng người từ trong rừng vọt ra, tay cầm trường mâu, không nói lời nào mà lao thẳng về hướng Tào Bằng và Điển Mãn.

Tào Bằng ôm lấy Điển Mãn, lộn trên mặt đất.

Hai chiến trường mâu bị đâm hụt, cắm xuống mặt đất...

"Tam ca, bảo vệ anh rể ta!"

Tào Bằng hô to một tiếng, đột nhiên quay người, lại lộn trở về. Hai người vọt ra từ trong rừng còn chưa kịp rút trường mâu ra, Tào Bằng đã lăn tới, ép đứt cây trường mâu kêu răng rắc, rồi theo đó uốn người liền nhảy lên. Cùng lúc đó, trong rừng cây hai bên đường lại lao ra mấy chục tên. Ai cũng đeo khăn đen che kín mặt, hơn nữa trong tay còn cầm binh khí.

Một người tùy tùng của Hứa gia ngồi trên lưng ngựa, chưa kịp phản ứng lại đã bị hai người lao ra, cầm lấy chân hắn hất tung xuống khỏi ngựa. Lập tức hai người tay cầm trường mâu xông lên, đâm. Người tùy tùng tránh không kịp liền bị trường mâu đâm xuyên đùi.

"A......" Tiếng kêu thảm thiết, thê lương vang dội trong không trung. Người kêu, ngựa hí, trong phút chốc trên con đường núi trở nên vô cùng hỗn loạn.

"Dàn trận, dàn trận đón địch!" Hạ Hầu Lan lớn tiếng kêu la.

Lúc này, đám tùy tùng của Đặng Tắc lần lượt phản ứng lại. Có người lập tức nhảy xuống ngựa, người thì lao ra khỏi xe. Tào Bằng chặt đứt chiếc trường mâu của đối phương, người vừa đứng vững, hai tên đó múa may đoạn mâu đứt rồi lao về phía hắn. Tuy nhiên, Tào Bằng liếc mắt là có thể nhìn ra, hai người này cũng không có võ nghệ cao cường, hoàn toàn là chiêu thức trang gia, đánh loạn mà thôi. Cho nên hắn cũng không lo lắng, chân soải âm dương, lách mình tránh giữa hai đoạn mâu gẫy, tới trước mặt hai tên đó. Miệng hắn gào lên mạnh mẽ khiến hai tên run sợ, đương nhiên hành động của bọn chúng cũng chậm chạp theo. Lúc chậm lúc nhanh, hai tay Tào Bằng đấm mạch vào lồng ngực hai tên kia.

Ngay lúc hắn chuẩn bị tiến lên ra tay lần nữa thì bên tai chợt nghe thấy tiếng dây cung. Tào Bằng sợ hãi vội lắc người tránh, một một mũi tên bắn xẹt qua tai hắn.

"Lũ kẻ cướp chặn đường này từ đâu tới!" Điển Mãn tức giận quát. Hai tay hắn kéo chiếc quần ướt lên, nhanh chóng cài xong đai lưng. Khuôn mặt lộ ra sự giận dữ, miệng thét gào không ngừng. Vừa rồi hắn đang đi tiểu liền bị Tào Bằng lao tới đẩy ngã, thế nên đi tiểu cả vào quần. Lớn như vậy, còn chưa bao giờ gặp phải chuyện khó coi đến thế... Điển Mãn nhặt một đoạn mâu từ trên mặt đất lên, lao vun vút vào quân địch. Hắn múa may đoạn mâu, phát ra âm thanh vù vù, khiến cho lũ người kia chạy trốn chui lủi. Cùng lúc đó, đám người tùy tùng cũng bình tĩnh lại, nhanh chóng dàn trận thế, vây xe ngựa thành vòng tròn.

Đặng Tắc thò đầu ra, "A Phúc, kẻ trộm phương nào thế?"

"Anh rể, quay vào đi!" Tào Bằng quát to một tiếng, Đặng Tắc vội vàng rụt đầu.

Ngay khoảnh khắc hắn vừa rụt đầu vào, một mũi tên lao vút tới, cắm trúng vào thanh gỗ trên mui xe.

"Trong rừng có cao thủ bắn cung!"

Hứa Nghi cùng Vương Mãi cũng nhảy từ trên xe xuống, nghe thấy tiếng la hét của Tào Bằng, hai người không nói lời nào liền vọt vào trong rừng cây.

Đặng Tắc sợ toát mồ hôi. Có điều hắn cũng biết, ra ngoài lúc này cũng chẳng giúp được gì. Vì thế liền ghé vào vách xe, hét qua cửa: "A Phúc, cẩn thận một chút."

Tào Bằng không nghĩ ngợi nhiều, nói với Hạ Hầu Lan và Chu Thương: "Chu thúc, Hạ Hầu, đừng giết người, phải để sống, phải để bọn chúng sống!"

"Công tử, ngài cứ yên tâm đi." Chu Thương và Hạ Hầu Lan giống như hai mãnh hổ, xông vọt vào trong đám người.

Đám tùy tùng nhanh chóng tản ra theo hình quạt, bao vây đối phương. Những tên cướp chặn đường này chẳng có nhiều sức chiến đấu, chỉ là dựa vào đột kích và đông người mà thôi, cho nên mới tỏ vẻ hung mãnh. Mất đi sự yểm hộ của cao thủ bắn cung, bọn chúng nhất thời rối loạn, đám Điển Mãn hạ gục mười mấy người, số còn lại bị tùy tùng chế ngự, trói chặt bằng dây thừng trên mặt đất, thỉnh thoảng có tiếng kêu rên vang lên.

Tào Bằng thấy cục thế ổn định liền thở phào nhẹ nhõm.

Trong rừng, âm thanh của hai binh khí giao đấu vang ra rồi lại lập tức im lặng như tờ.

"Anh rể, Bộc Dương tiên sinh, có thể ra rồi!" Đặng Tắc và Bộc Dương Khải chậm rãi xuống xe ngựa, Đặng Phạm thì chỉ huy người đốt đuốc chiếu sáng.

"A Phúc, nơi này hẳn đã là lãnh địa của Hải Tây." Đặng Tắc nhíu mày, trầm giọng hỏi.

"Vâng, chắc là lãnh địa Hải Tây."

"Ngươi nói xem, liệu có phải không..."

Tào Bằng biết Đặng Tắc muốn nói gì, vội vàng xua tay, "Anh rể, đám người này không có quy tắc gì cả, chỉ là một đám ô hợp mà thôi."

"Nơi này đúng là loạn!" Đặng Tắc dứt lời, quay đầu nhìn Bộc Dương Khải.

"Bộc Dương tiên sinh, thật xin lỗi, cuốn ngài vào trong vòng thị phi này, đã khiến ngài kinh sợ." Bộc Dương Khải lại nở nụ cười, lắc lắc đầu.

"Thúc tôn, chúng ta đã đồng hành, cần gì phải nói những lời khách sáo? Ha ha, ta cũng từng gặp những chuyện còn đáng sợ hơn, những tên cướp này lấy được cái quái gì chứ?" Những lời này của Bộc Dương Khải không phải là khoác lác! Nhớ lại trước đây, trong loạn lạc, hắn bị ép đi theo kẻ cướp.

Từng nhìn thấy thảm cảnh lũ cướp tàn sát thôn trấn, càng lĩnh giáo sự tàn nhẫn của đám quan quân giết người như ngóe.

Dù sao, Bộc Dương Khải cũng là người leo ra từ đống xác chết, , cảnh tượng nhỏ như thế này chẳng đáng để hắn lưu tâm.

Đặng Tắc bật cười, nói vài câu với Bộc Dương Khải rồi nhổ hai mũi tên từ trên khung xe xuống, hướng về phía ánh sáng của ngọn đuốc, hắn quan sát, sau đó đưa cho Bộc Dương Khải.

"Là quan tạo Nhạn Linh?"

Tào Bằng nghe thế vội vàng bước đi.

Các mũi tên thời Hán được chia làm hai loại là quan tạo và tư tạo. Đúng như tên gọi, một cái là hợp pháp, một cái là phi pháp... Mũi tên quan tạo cùng một kiểu thân đỏ, lông trắng. Mũi tên trong tay Bộc Dương Khải này là loại mũi tên quan tạo điển hình. Tào Bằng đón lấy, lật đi lật lại trong tay, suy nghĩ một chút liền trả lại cho Đặng Tắc.

"Chu thúc, thương vong thế nào?"

"Bị thương sáu người, trong đó một người trọng thương."

Chu Thương kiểm tra chiến trường xong cũng đã bước tới. Trong tay hắn cầm một chiếc hoán thủ đao, đưa cho Tào Bằng.

"Quan tạo đao?" Tào Bằng đỡ lấy xem, sắc mặt càng thêm u ám. Thanh đao nặng tám cân, chế tạo theo kiểu quan tạo điển hình. Sống đao còn khắc chữ: Tháng ba năm Quý Dậu, Hu Di tạo.

Hu Di, lại gặp Hu Di!

Tào Bằng hít sâu một hơi, đang định mở miệng thì Hứa Nghi cùng Vương Mãi kéo một người từ trong rừng đi ra.

"A Phúc, tên này đúng là khó đối phó!"

Hứa Nghi lớn tiếng nói: "Lẩn nhanh như quỷ, nếu không có Đầu hổ hỗ trợ, suýt nữa hắn trốn thoát được."

Trong tay hắn còn cầm theo một bộ cung tên, đi đến cạnh Tào Bằng rồi ném lên sàn xe. Còn Vương Mãi đẩy tên đó xuống đất, vẫy tay gọi hai tùy tùng tới trói tên đó lại, hiển nhiên tên này đã bị đánh bất tỉnh, không hề nhúc nhích.

Tào Bằng cầm lấy cung, giương thử cung lên, khẽ nói: "Tứ thạch cung, tài bắn cung của tên này cũng không kém."

"Ừ, khi vừa mới tiến vào rừng, suýt nữa bị tên này bắn thương." Vương Mãi vừa nói còn giơ lỗ hổng trên quần áo ra khoe. Rõ ràng những lỗ này là do bị cung tên đâm rách.

Đặng Tắc không khỏi lo lắng, nói nhỏ: "A Phúc, xem ra tình hình ở Hải Tây còn tồi tệ hơn những gì chúng ta tưởng tượng!"

Tào Bằng gật đầu không đáp lại.

"Thúc tôn, nơi này không nên ở lại lâu. Theo ta thấy, chúng ta nên mau xuất phát, vào trong thành rồi nói sau."

"Những tên này......"

"Trói lại, ném trên xe."

Trải qua biến cố này, cơn buồn ngủ mệt mỏi của tất cả mọi người đều tan biến.

Đặng Tắc ngẫm nghĩ, liền làm theo những gì Bộc Dương Khải vừa nói, nhốt lũ cướp lại, sau đó lần lượt tống lên xe ngựa, tiếp tục men theo con đường núi tiến lên phía trước.

Nhìn thấy những dãy núi trùng điệp, trong lòng Tào Bằng cũng nặng nề theo. Lúc này còn chưa tới Hải Tây mà đã xảy ra chuyện như thế. Xem ra, huyện thành Hải Tây nhỏ bé ấy đúng là mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt!

"Công tử, lên ngựa đi." Hồ Ban nắm lấy Chiếu Dạ Bạch, đi đến cạnh Tào Bằng.

Tào Bằng cũng không nhiều lời, xoay người ngồi lên ngựa, "Hồ Ban, nhanh lên mau theo sau!"

Đoàn xe đi qua sườn núi, vượt qua khúc sông. Chốc lát, thành lũy phòng ngự trên lầu quan sát của cửa thành bắc Hải Tây chiếu trong đêm tối đã được hiện ra rõ ràng.

Đoàn xe tiến về phía đông, bên ngoài căn phòng tiếp đón quan lại không thấy những chiếc lều trang trí đèn màu, cũng không có âm thanh huyên náo. Khắp nơi ắng vẻ u ám, ngay cả bóng người cũng không có!

"Người Hải Tây đều chết hết rồi sao?" Hứa Nghi giận tím mặt, cắn răng chửi rủa.

Theo quy định, bên ngoài mỗi huyện thành đều có một phòng đón tiếp quan lại, phụ trách nghênh đón các quan viên tới nhậm chức, hoặc là vui vẻ tiễn biệt các quan viên rời đi.

Tào Bằng cũng từng nghe nói về quy định này. Nhìn thấy phòng tiếp đón vắng tanh vắng ngắt, hắn không khỏi nghĩ đến: trong các tác phẩm đời sau thường có ra khỏi thành mười dặm nghênh đón, còn có kiểu trường đình mười dặm đưa tiễn. Hẳn là trường đình mười dặm này được bắt nguồn từ phòng tiếp đãi quan lại?

"Nhị ca, chúng ta lặng lẽ tới đây, lại không thông báo cho huyện Hải Tây, bọn họ không ai nghênh đón cũng là bình thường thôi. Làm gì phải tức giận thế? Hiện giờ đệ chỉ muốn sớm đến nơi, sau đó tắm nước nóng, ngủ một giấc... Được rồi, đừng cố chấp nữa.."

Hứa Nghi hừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì.

Vậy là đội xe lững thững tiến đến cửa thành phía tây của Hải Tây, chỉ thấy lầu quan sát cao sừng sững, cửa thành vô cùng kiên cố.

Chẳng phải, huyện Hải Tây đã bị tàn phá, nhiều lần gặp nạn thổ phỉ sao? Tào Bằng hơi sửng sốt. Nhưng hắn lại nghĩ, có lẽ đúng là thổ phỉ hoành hành liên tục nên mới tu sửa thành kiên cố đến thế...

"Hồ Ban, tới gọi cửa đi!" Đặng Tắc ở trong xe hạ lệnh, Hồ Ban vâng lời liền phi ngựa đi tới thành.

Cửa thành được khóa bằng sắt lá, mặt trên khảm đinh bằng đồng thau. Hồ Ban tiến lên, giơ chiếc khiên dài trong tay ra gõ gõ vào cửa thành, đồng thời cao giọng hô: "Hải Tây lệnh tới đây, mau mở cửa thành!"

"Hét cái gì mà hét!" Mãi sau, cánh cửa sổ nhỏ trên lầu quan sát được mở ra, một giọng khàn khan từ bên trong vang lên, "Quan trên có lệnh, đêm đến không mở cửa thành, sáng mai hãy đến sớm."

Hồ Ban giận dữ, lại giơ khiên lên gõ tiếp, "nghe rõ rồi chứ, là Hải Tây lệnh, Đặng huyện lệnh tới đây, mở cửa thành."

Trên lầu quan sát im lặng một lúc. Âm thành khàn khàn lại vang lên, "Đặng huyện lệnh nào?"

"Đừng có lằng nhằng, Hải Tây Đặng huyện lệnh mới nhậm chức đến đây, là triều đình bổ nhiệm, còn không mau mau mở cửa."

Cánh cửa trên lầu quan sát đóng rầm lại.

Điển Mãn không nhịn được liền chửi: "Cái lũ chó lười biếng này, hống hách lắm!"

Hứa Nghi cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, biết rõ là Huyện lệnh đến đây, còn làm như vậy. Huyện Hải Tây này, đúng là phải chỉnh đốn lại ngay."

Tào Bằng không mở miệng, ngồi ngay ngắn trên ngựa, lẳng lặng quan sát.

Chỉ chốc lát sau, tiếng dây xích sắt truyền ra từ trong cửa thành, cánh cửa sắt to lớn nặng nề được mở ra. Cạnh cửa là mấy tên lính gác quần áo nhăn nhúm, áo giáp xộc xệch, chiếc mũ sắt trên đầu cũng đã rỉ vàng, trông tàn tạ vô cùng.

Điển Mãn chờ đợi có vẻ đã mất kiên nhân liền thúc ngựa xông lên. Tốc độ phi ngựa của hắn quá nhanh, suýt nữa đâm ngã mấy tên lính canh cửa, đồng thời rít lên trong miệng: "Hai tên lười biếng, còn không mở rộng cửa thành ra!"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-607)


<