Vay nóng Tinvay

Truyện:Tống thì hành - Hồi 288

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 288: Tình thế hỗn loạn Mạc Bắc (4)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Siêu sale Shopee

Hắc Kỳ tiễn đội quy mô không nhiều, chỉ chừng tám trăm người lại thuần một sắc một người ba kỵ.

Tống triều thiếu ngựa, rất nhiều mã quân ở các địa phương thậm chí ngay cả chiến mã đều không có. Một người ba kỵ cũng chỉ là tồn tại trong ảo tưởng.

Nhưng, Hắc Kỳ tiễn đội lại thật sự một người ba ngựa, không có nửa điểm là giả.

Đương nhiên, vật cưỡi của Hắc Kỳ tiễn đội đều không phải là chiến mã mà mọi người biết, toàn bộ đều là ngựa Ba Châu. Ngựa Ba Châu này đời sau gọi là điền mã, thân ngựa thấp bé, nhưng sức chịu đựng rất mạnh, có thể chạy được một đoạn đường dài. Tính chất này, lại rất gần với ngựa Mông Cô sau này. Chỉ có điều vào lúc này, ưu điểm của điền mã và ngựa Mông cổ lại không mấy người biết.

Ngọc Doãn nhìn đến Hắc Kỳ tiễn đội được trang bị ngựa, lập tức mỉm cười.

- Tông soái thật là làm tốt.

Bàng Vạn Xuân cười nói:

- Lúc đầu ta cũng không nhận ra ưu điểm của ngựa Ba Châu này, nhưng giữa năm Cao Thác Sơn tạo phản, mạt tướng phụng mệnh truy kích và tiêu diệt. Chính là dựa vào ngựa Ba Châu này tập kích bất ngờ tám trăm dặm, đem một lưới bắt hết sở bộ thuộc Cao Thác Sơn, giành được công đầu.

Ngựa Ba Châu này sức chịu đựng vô cùng mạnh, mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng rất thích hợp chạy đường dài.

Lần này ta cùng Ngưu Bá Viễn tỷ thí tốc độ, ước chừng đến Tích Tân sớm hơn hắn hai ngày... Ha hả, ta đã thắng.

Ngưu Bá Viễn, đó là Ngưu Cao.

Ngọc Doãn kinh ngạc nói:

- Bá Viễn cũng tới ư? Vậy chẳng phải Tông soái không còn ai để dùng nữa sao?

- Sao không còn ai để dụng.

Bàng Vạn Xuân nói:

- Ba tháng trước, Lưu Diên Khánh con trai của Lưu Quang Thế tiến đến soái phủ hiệu lực, đảm nhiệm chức Đô giám binh mã. Hơn nữa đã qua gần nửa năm, Tông soái cũng mời chào không ít nhân tài, hiện giờ có thể nói là nhân tài đông đúc.

Mạt tướng cảm thấy, ở lại Tế Nam phủ cũng không làm nên chuyện, cho nên khẩn cầu Tông soái đến Yên sơn trợ chiến.

Ngọc Doãn biết, tâm nguyện lớn nhất của Bàng Vạn Xuân là kiến công nước khác, làm rạng rỡ tổ tông.

Mà nay Trung Nguyên cơ bản đã bình ổn, Bàng Vạn Xuân cho dù là ở lại Đông Lộ Kinh Đông, cũng chỉ có thể đánh sơn tặc. Với kinh nghiệm lý lịch, tuy nói bình an, hơn nữa cũng có thể nhanh chóng lên chức. Nhưng đối với y mà nói, rõ ràng là không thể cảm thấy mỹ mãn.

- Mới vừa nói, Bá Viễn cũng tới?

Ngọc Doãn nghi hoặc hỏi:

- Vì sao chưa thấy Bá Viễn đến nhỉ?

- Bá Viễn vốn muốn tới đấy, đáng tiếc...

Bàng Vạn Xuân dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Nhạc đô giám Thạch môn quan một trận chiến tại Nho Châu thương vong rất nặng. Cho nên cầu viện binh với Tiểu Chủng tướng công, Bá Viễn liền được điều tới Thạch môn quan trợ chiến.

Trước khi lên đường, hắn còn nhờ ta thỉnh tội với Lang quân, nói khi đại chiên này chấm dứt, nhất định sẽ đích thân đến bái kiến Lang quân.

Ngọc Doãn nghe xong ngẩn người!

Tình hình chiến sự tại Nho Châu, hắn đương nhiên hiểu biết. Biết Nhạc Phi ở Nho Châu đánh cũng có chút thảm liệt.

Chỉ không ngờ quán tính lịch sử này...

Kết quả là, Ngưu Cao mãi cho tới giờ mới đến dưới trướng Nhạc Phi. Đương nhiên, Ngưu Cao lúc này thân phận chưa chắc thấp hơn Nhạc Phi. Nhưng Ngọc Doãn không thể không thừa nhận, Nhạc Phi người này, tự có một sự hấp dẫn, làm cho người ta cam tâm tình nguyện cống hiến.

Nếu Ngưu Cao không theo Nhạc Phi, chỉ sợ cũng không thành Ngưu Cao.

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn bình thường trở lại, khẽ mỉm cười nói:

- Một trận chiến Nho Châu của Nhạc Bằng Cử, đánh thật đẹp. Bá Viễn sốt ruột lập công, tiến đến Thạch môn quan trợ chiến cũng là điều đương nhiên. Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, nếu Tiểu Chủng tướng công sai phái, cũng không phải do Bá Viễn làm chủ. Khi nào quay về phái người nói với y một tiếng, là không cần quá để trong lòng. Bảo y cứ yên tâm ở Thạch môn quan hiệp trợ Nhạc Bằng Cử. Không chừng sẽ thành danh.

Bàng Vạn Xuân ngạc nhiên nhìn Ngọc Doãn.

Y nghe được, Ngọc Doãn dường như là vô cùng coi trọng đối với tướng phòng giữ Thạch môn quan kia.

Không đợi y kịp phản ứng, Ngọc Doãn lại giành nói trước:

- Bàng đại ca tới thật đúng lúc. Vừa rồi ta còn rầu rĩ không có người dùng, không nghĩ Bàng đại ca lại đến đây. Hắc Kỳ tiễn đội của ngươi trước tiên không cần đóng quân ở trong doanh. Lát ta bảo nha nội bố trí cho các ngươi, đêm nay chúng ta phải xuất phát. Lại không biết Bàng đại ca có mệt mỏi hay không, có muốn nghỉ ngơi chút không?

Bàng Vạn Xuân giật mình rồi lập tức mỉm cười!

- Nếu thật sự nghỉ ngơi, chỉ sợ lang quân không thuận theo.

Nhưng Lang quân không cần phải lo lắng, Hắc Kỳ tiễn đội ta bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát... Tuy nhiên, tốt nhất là nên để bọn họ ăn gì một chút, nghỉ ngơi hai ba canh giờ. Từ Tử Kinh Lĩnh khẩu chạy tới, các con chưa có hạt gạo nào vào bụng rồi, đồng thời còn chưa được chợp mắt nữa.

Nếu Bàng Vạn Xuân nói có thể, đó chính là có thể.

Ngọc Doãn không do dự, lập tức gọi Cao Nghiêu Khanh đến, bảo gã dẫn Hắc Kỳ tiễn đội đến một nơi hẻo lánh bên ngoài doanh trại, dàn xếp nghỉ ngơi.

Hắn lại sai người mang thức ăn tới, để Bàng Vạn Xuân vừa ăn, còn hắn thì ngồi bên giải thích.

Bàng Vạn Xuân ăn cơm rất nhanh, mà Ngọc Doãn nói lại rất chậm.

Đợi Bàng Vạn Xuân ăn xong, Ngọc Doãn mới nói xong thế cục gặp phải tại Tùng Tử khẩu.

- Theo thám mã tìm hiểu, mà nay Định An đã tập trú hơn năm vạn Lỗ Tặc. Mấy ngày nữa, phía Tháp Lĩnh còn có ba vạn binh mã tiến đến trợ giúp, đến lúc đó Tùng Tử Khẩu gặp phải áp lực thật lớn. Hai ngày này, thế cục cũng đã bình ổn, không giao phong với Lỗ tặc. Chỉ khi nào khai chiến, tất nhiên là một trận đại chiến... Trước đó vài ngày ta mới xin viện binh với Tiểu Chủng tướng công. Bàng đại ca ngươi chính là nhân mã tiên phong, qua hai ngày sẽ có càng nhiều binh mã đến.

Như vậy ngồi chờ Lỗ Tặc đánh đến tận cửa đến, đều không phải là thượng sách.

Ta nghe người ta nói, nay lương thảo Lỗ tặc đều trữ ở Hồ Lô Khẩu phía bắc Định An ba mươi dặm. Cho nên ta cùng Nguyên Tắc bọn họ thương lượng một chút, quyết định khinh kỵ xuất kích, đánh lén Hồ Lô Khẩu. Một khi lương thảo ở Hồ Lô Khẩu bị hủy, quân tâm Lỗ Tặc tất sẽ dao động. Cho dù phía Đại Đồng sẽ tiếp tục chuyển vận lương thảo, cũng khó có thể giải quyết ấm no cho hơn tám vạn Lỗ Tặc.

Như vậy, chiến sự tất nhiên sẽ không kéo dài lâu, đối với Đại Tống ta mà nói, cũng là một chuyện tốt.

Binh mã Yến Sơn phủ nay chỉ có mấy vạn, tuy rằng Hoàng Tiềm Thiện bọn họ đã điều nhóm nhân mã tiến đến trợ giúp, nhưng cũng cần thời gian tập kết.

Trong lòng Ngọc Doãn biết, chiến sự này kéo càng lâu, Khai Phong càng kích động.

Trong xương cốt của Triệu Hoàn không phải là người có chủ kiến, nếu chiến sự này càng lúc càng lớn, Triệu Hoàn tất nhiên sẽ thay đổi chủ ý.

Cho nên, tốc chiến tốc thắng!

Tuy rằng tập kích bất ngờ Hồ Lô Khẩu có chút nguy hiểm, nhưng với trước mắt mà nói, lại là sự chọn lựa tốt nhất.

Bàng Vạn Xuân nghe xong kế hoạch của Ngọc Doãn thì nhếch miệng mỉm cười.

Lang quân quả nhiên lợi hại, biết ta am hiểu tập kích bất ngờ... Trận chiến này Bàng mỗ nguyện lập quân lệnh trạng, nếu không thiêu tận lương thảo Lỗ Tặc, thì sẽ xách đầu tới gặp.

Ngọc Doãn lại khoát tay chặn lại, trầm giọng nói:

- Bàng đại ca không cần lập quân lệnh trạng, bởi vì ta sẽ đồng hành cùng Bàng đại ca.

Lời vừa nói ra, Ngô Giới và mọi người lập tức kinh hãi.

- Sao Lang quân lại dấn thân nguy hiểm được?

- Đúng vậy, lang quân là chủ soái ba quân, lại là linh hồn của Thân quân Thái Tử.

Nếu lang quân có sơ xuất, quân tâm tất loạn, kính xin lang quân suy nghĩ kỹ.

Bàng Vạn Xuân cũng lớn tiếng nói:

- Lang quân cần gì phải đích thân ra trận. Chỉ là Hồ Lô khẩu thôi, có Bàng mỗ là đủ, làm gì giết gà phải dùng đao mổ trâu?

Ngọc Doãn đứng dậy:

- Các huynh đệ cống hiến, sao ta không thể ra trận?

Việc ta ta hiểu rất rõ, lúc trước trận chiến Trần Kiều không phải chiến công một mình ta, mà dựa vào sự đồng lòng của tướng sĩ ba quân liều mình ẩu đả. Chuyện hôm nay, sự tình quan hệ trọng đại, từ Tùng Tử Khẩu quay về tập kích bất ngờ Hồ Lô Khẩu, xa gần bốn trăm dặm, dữ nhiều lành ít. Càng như vậy, ta càng phải theo quân đi trước. Trong quân có Tấn Khanh, Nguyên Tắc trấn thủ, là đủ khiến các tướng sĩ nghe mệnh rồi.

Việc này ta đã quyết định, các ngươi đừng nói gì nữa.

Ngọc Doãn nói vậy, đám người Bàng Vạn Xuân cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

- Lang quân, phải dẫn bao nhiêu binh mã?

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút. Trầm giọng nói:

- Hai người Địch Lôi và Đại Lang gọi là đủ, những người khác, cứ ở lại đây, nghe theo sai phái.

Chỉ đem hai người?

Tuy nói dưới tay Bàng Vạn Xuân còn có 800 tướng sĩ, nhưng số người này, vẫn là quá ít.

Ngô Giới có tâm khuyên nói, lại bị Ngọc Doãn ngăn lại.

- Chư quân đừng nói gì nữa, ý ta đã quyết, cũng sẽ không thay đổi.

Bàng đại ca đi xuống nghỉ ngơi trước đi, đêm xuống, ta sẽ tiến đến hội hợp với Bàng đại ca, mệnh lệnh hoả đầu quân chuẩn bị lương khô và rượu, đến lúc đó để các huynh đệ mang theo bên mình. Việc này cần phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể để lộ phong thanh...

Trong vòng ba ngày, nếu Định An có biến, là chúng ta thành công.

Trong vòng ba ngày nếu Định An không có động tĩnh. Các ngươi đến báo cho Tiểu Chủng tướng công tại Tích Tân phủ, mời ông mau chóng phái binh tiến đến trợ giúp

Ngọc Doãn nói xong, cười nhìn thoáng qua mọi người.

- Lần này nếu thành công, nhiều nhất mười ngày, ta sẽ trở lại Tùng tử khẩu.

Nói đến mức này rồi, rõ ràng là không thể xoay chuyển.

Đám người Ngô Giới mặc dù lo lắng lo lắng, nhưng vẫn là khom người tuân mệnh, tỏ vẻ sẽ nghe theo phân phó của Ngọc Doãn.

Cứ như vậy, mọi người rời khỏi, tự đi chuẩn bị.

Sau giờ ngọ, Dương Tái Hưng và Địch Lôi phụng mệnh tiến đến báo danh, Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh cũng chạy tới, kêu muốn đồng hành cùng Ngọc Doãn.

Tuy nhiên, sau khi bị Ngọc Doãn trách cứ một hồi, Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh mặc dù không muốn nhưng cũng không dám vi phạm quân lệnh.

Thu dọn đồ đạc một chút, Ngọc Doãn chuẩn bị tốt binh khí, nhìn sắc trời đã không còn sớm, liền dẫn Dương Tái Hưng và Địch Lôi đi ra viên môn.

La Đức cũng chuẩn bị xong lương khô và rượu, dùng xe ngựa chuyên chở.

Lần này Ngọc Doãn không theo Ám Kim mà dùng ngựa Ba Châu. Bao gồm Dương Tái Hưng và Địch Lôi cũng đều thay vật cưỡi, tất cả đều dùng ngựa Ba Châu thay đi bộ. Ba người theo đoàn xe, thẳng đến đông nam mà đi. Sau khi đi được chừng hai mươi dặm, thấy Bàng Vạn Xuân mang theo một đội binh mã nghênh đón ở bên đường. Ngọc Doãn trực tiếp sai Hắc Kỳ tiễn đội tiếp thủ đoàn xe, đưa đám người La Đức chạy về Tùng tử khẩu. Lúc này, sắc trời đã tối, đoàn người vội đuổi tới doanh địa tạm thời của Hắc Kỳ tiễn đội, thấy tất cả quân tốt, cũng đều chuẩn bị thỏa đáng.

Phân phát lương thảo và rượu xuống.

Tháng 12, đúng là thời tiết rét lạnh nhất ở tái bắc, đêm xuống, nước đóng thành băng.

Ngay tại lúc này quân đêm cả đêm, nếu không có rượu mạnh sưởi ấm, chỉ sợ dù là quân tinh nhuệ cường tráng cũng khó chống đỡ được lộ trình ba bốn trăm dặm.

- Ta đã phái Tấn Khanh thiết kế lộ trình tốt rồi... Chúng ta đi Quảng Linh trước, rồi sau đó lên phía bắc qua sông Tang Can, lách qua Vĩnh Ninh đi tới Hồ Lô khẩu. Như vậy, phải đi nhiều hơn 130 dặm. Nhưng trên đường ít tai mắt Lỗ tặc, cho nên tương đối an toàn. Chúng ta ở Quảng Linh đổi trang phục, toàn bộ đổi thành cách ăn mặc Lỗ Tặc. Tuy nhiên, lộ tuyến hành quân này chỉ ta và ngươi biết được, tuyệt đối không thể để lộ nửa điểm phong thanh. Năm trăm hai mươi dặm đấy, phải hoàn thành trong vòng một ngày rưỡi, đợi sau khi tập kích bất ngờ Hồ Lô khẩu thành công, chúng ta sẽ lui về phía đông nam. Đến lúc đó, sẽ có người ở Lai Thủy tiếp ứng chúng ta.

Bàng Vạn Xuân cầm cây đuốc sáng, cẩn thận nhìn bản đồ một lượt.

Hành trình đường dài đi thật nhanh này cần phải suy xét cả nhân tốt bên trong, còn phải an bài tốt là lộ tuyến.

Trên cơ bản, lộ tuyến mà Ngô Giới an bài có vẻ thích hợp nhất. Đương nhiên, nếu đang hành động gặp được điều bất ngờ ngoài dự đoán, cũng có thể tùy cơ ứng biến.

Phân phát xong lương khô và rượu, mỗi một gã Hắc Kỳ tiễn đội còn được chia hai quả Chưởng Tâm Lôi, cùng với vật dẫn hỏa tương ứng.

Nhìn sắc trời, đã gần giờ tý.

Bàng Vạn Xuân và Ngọc Doãn nhìn nhau, liền trầm giọng thét ra lệnh:

- Truyền mệnh lệnh của ta, Hắc Kỳ tiễn đội toàn quân lên ngựa, tức khắc xuất phát!

*****

Ngày hôm sau là trận tuyết lớn.

Tuyết rơi thật sự lớn khiến tốc độ hành quân bị chậm lại, nhưng lại che giấu được hành tung của Ngọc Doãn.

Tuyết lớn như thế, quân Kim cũng thả lỏng cảnh giác. Sau khi vượt qua sông Tang Can, Ngọc Doãn suất bộ một đường đi thẳng, nhưng lại không gặp phải một thám báo quân Kim nào. Sau khi đội ngũ vượt qua huyện thành Vĩnh Ninh, tuyết ngừng rơi, nhiệt độ giảm mạnh, trời đông giá rét.

May mắn Ngọc Doãn sớm sai người chuẩn bị xong rượu mạnh, cũng có thể chống đỡ cái rét lạnh.

Tuy rằng hành quân khó khăn, nhưng Hắc Kỳ tiễn đội vẫn còn dư thời gian, đến ngoài Hồ Lô Khẩu, cũng thừa dịp bóng đêm ẩn núp xuống dưới.

Để ẩn núp hành tung, cho nên không thể nhóm lửa.

Ngọc Doãn nhìn sắc trời một chút, đã là sau nửa đêm, gần giờ dần.

Xa xa, Hồ Lô Khẩu đèn đuốc sáng trưng, loáng thoáng truyền đến điêu đấu.

Quay lại nhìn tướng sĩ quân Tống mỏi mệt không chịu nổi, Ngọc Doãn biết, nếu tiếp tục kéo dài, tình huống sẽ càng thêm không ổn.

Lần này hành quân gấp, lặn lội đường xa năm trăm hai mươi dặm, lại còn gặp bạo tuyết bất ngờ.

Ngựa Ba Châu hao tổn hơn ba trăm con, mà Hắc Kỳ tiễn đội cũng bởi vì thời tiết chưa chiến đã tổn thất gần trăm người.

Người kiệt sức, ngựa hết hơi, thời tiết lại lạnh.

Hơn nữa xâm nhập địch hậu, xung quanh tất cả đều là kẻ thù. Tuy là mặc theo cách ăn mặc của Lỗ tặc, nhưng cũng không thể đảm bảo an toàn. Một khi đại tuyết dừng lại, còn muốn đánh lén Hồ Lô Khẩu, chỉ sợ sẽ trở nên càng thêm khó khăn. Ngọc Doãn cũng biết, các tướng sĩ rất vất vả. Nhưng với thời điểm này, cố gắng cắn răng chịu đựng, tuyệt đối không thể có nửa điểm nhân từ nương tay.

- Lang quân!

Ngay lúc Ngọc Doãn chuẩn bị đi tìm Bàng Vạn Xuân, Bàng Vạn Xuân lại tìm hắn trước.

- Không thể chờ đợi như vậy mà lập tức xuất kích... Nếu đợi đến hừng đông, thì khó khăn lớn hơn nữa, kính xin lang quân quyết đoán.

Ngọc Doãn lập tức mỉm cười.

- Không ngờ Bàng đại ca lại cùng một suy nghĩ với ta.

Hắn nhìn thoáng qua Hắc Kỳ tiễn đội ngồi trên chiếu, hạ giọng nói:

- Chỉ có điều các huynh đệ lặn lội đường xa, có thể chịu được một trận chiến không?

Bàng Vạn Xuân nói:

- Lang quân yên tâm, nghỉ ngơi sa trường, các con tự nhiên sinh long hoạt hổ.

Trong lời nói mang theo chút hào khí.

Ngọc Doãn gật gật đầu, lại nhìn mầu trời, đã qua giờ dần.

Trời vẫn tối đen như cũ, Xa xa Hồ Lô Khẩu lặng ngắt như tờ.

Thời điểm như này, nghĩ chắc quân Kim thủ vệ Hồ Lô Khẩu đang ngủ say, tuyệt sẽ không nghĩ tới sẽ có người đã thần không biết quỷ không hay tới trước mặt bọn họ rồi.

- Đem tất cả rượu phát ra, để các huynh đệ uống vào ấm áp thân mình.

Một khắc sau, toàn quân xuất kích, mã đạp Hồ Lô Khẩu!

- Vâng!

Bàng Vạn Xuân khom người lui ra, Dương Tái Hưng và Địch Lôi, thì hưng phấn không thôi, nóng lòng muốn thử.

Ngọc Doãn bình ổn tâm trạng một chút, lấy hai quả Chưởng Tâm Lôi từ trong túi ngựa ra, treo bên hông, rồi sau đó rút ra trường đao, thở hắt ra ngụm khí trọc, trọc khí, liền trở mình lên ngựa. Một lát sau, Hắc Kỳ tiễn đội ăn no nê, tập kết xong.

Trời tối đen không thấy sao.

Ngọc Doãn giục ngựa mà đi. Theo đồi núi từ từ xuống, hướng tới đại doanh quân Kim ở Hồ Lô Khẩu.

Gần, càng ngày càng gần!

Mắt thấy rất rõ tinh kỳ bên ngoài viên môn đại doanh quân Kim ở Hồ Lô Khẩu, Ngọc Doãn đột nhiên giơ trường đao lên, lớn tiếng quát:

- Các con, theo ta giết giặc.

...

Trời sắp sáng!

Hoàn Nhan Tông Hàn khoác áo đứng ở cửa hiên, mày nhíu chặt.

Tiếng bước chân truyền đến, Tông Hàn quay sang nhìn lại, chỉ thấy một gã văn sĩ, đang vội vàng đi tới.

- Đại Lang quân, đêm khuya gọi tiểu nhân đến, có gì chỉ bảo?

Tông Hàn đã trầm mặc một lát, hạ giọng nói:

- Tôn tiên sinh, chẳng biết tại sao, tối nay ta có chút không yên, liên tiếp gặp ác mộng, khó có thể ngủ tiếp. Cho nên gọi Tôn tiên sinh đến, chính là muốn thỉnh giáo tiên sinh, rốt cuộc là nguyên nhân gì?

Văn sĩ này là khi Tông Hàn vây công Thái Nguyên đã đi theo gã tới Thái Nguyên.

Người này là một thư sinh thất bại, nguyên nhân khoa cử không trúng, cho nên ở nhà làm ruộng. Tuy nhiên, xác thực là có chút kiến thức, khi chiến đấu ở Thái nguyên, cũng là gã liên tiếp hiến kế, mới khiến cho Tông Hàn bình an lui lại, thậm chí còn phục kích đuổi theo quân Tống.

Tôn tiên sinh ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu cười nói:

- Hẳn là lang quân quá lo lắng... Mà nay viện binh Niêm Bát Cát và Bạch Đạt Đán đến, quân ta binh lực sung túc. Mấy ngày nữa, viện quân mười ba bộ Tháp Linh cũng đến, Đại Lang quân lại tiếp xua binh nam hạ, phục đoạt Úy châu.

Người Tống có câu cách ngôn: ngày có chút suy nghĩ, đêm có điều mộng.

Nghĩ đến là lang quân đã nhiều ngày suy nghĩ quá nhiều, nên mới không thể ngủ ngon.

- Không đúng, không đúng!

Tông Hàn do dự một chút, lắc đầu liên tục.

- Hai ngày này, ta luôn luôn nghĩ tới một sự kiện.

Người nam vì sao đột nhiên dụng binh với ta? Dường như có chút cổ quái... Tuy nói lão Triệu quan gia muốn dùng chuyện này đến giảm bớt áp lực của hắn, nhưng sự tình thật sự là quá mức đột nhiên, có chút bất ngờ. Phải biết rằng, Dư Đô Cô mà nay còn tại Khai Phong, dựa theo tình huống trước kia, cho dù lão Triệu quan gia muốn dùng binh, cũng sẽ đi trước đuổi đi Dư Đô Cô, quyết không có thể nào bắt đầu 1 cuộc chiến không báo trước.

Ta vẫn cảm thấy, chuyện này có cổ quái, nhưng đến tột cùng là cổ quái như nào, thì lại không rõ ràng.

Tôn tiên sinh cũng đã trầm mặc!

Đối với chiến sự lần này đích xác có rất nhiều chỗ cổ quái.

Cho dù có nhân tố Triệu Hoàn bên trong, nhưng vẫn không thể nào giải thích rõ.

Đích xác, quân Tống lần này bắt đầu một cuộc chiến không báo trước, đích thật là lộ ra quỷ dị. Điều này đặt ở trước đó, căn bản chính là sự việc không thể tưởng tượng, kết quả lúc này đây... Mục đích tuyên chiến của quân Tống, đến tột cùng là cái gì, đến hiện tại cũng không thể nghĩ hiểu được.

Trước ánh bình minh, bóng đêm như mực.

Hoàn Nhan Tông Hàn và Tôn tiên sinh cứ đứng như vậy ở cửa hiên, thì thầm nói chuyện.

Đúng lúc này, chợt nghe có tiếng sấm mơ hồ.

Tông Hàn ngẩn ra, vội ngẩng đầu xem, đã thấy bầu trời đêm như mực bình tĩnh dị thường.

- Sao lại có sét đánh?

Y nghi hoặc nhìn Tôn tiên sinh.

Tôn tiên sinh cũng nghe được tiếng sấm, vẻ mặt mờ mịt nói:

- HÌnh như là từ phương Bắc truyền đến.

- Phương Bắc?

Tông Hàn vẻ mặt vẻ ngạc nhiên, bỗng nhiên dường như nghĩ tới điều gì, vội vàng bước nhanh đi ra ngoài.

Hồ Lô Khẩu!

Chẳng lẽ là Hồ Lô Khẩu?

- Đại Lang quân, việc lớn không tốt. Việc lớn không tốt!

Từ bên ngoài truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, theo sát sau chỉ thấy một Hợp Trát đã chạy tới, quỳ gối trước Tông Hàn, lớn tiếng nói:

- Đại Lang quân, hướng Hồ Lô Khẩu ánh lửa ngút trời, không biết xảy ra chuyện gì, xin Đại Lang quân nhanh chóng quyết định.

Quả nhiên là Hồ Lô Khẩu!

Quả tim Tông Hàn đập manh, sắc mặt trở nên xanh mét.

Y bước nhanh đi đến tiền viện, đi lên vọng lâu soái phủ, đưa mắt nhìn hướng bắc xa xa, mơ hồ trong đó có thể thấy được hướng Hồ Lô Khẩu có ánh đỏ trên không trung.

Tông Hàn giật nảy mình, nếu lúc này y vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, vậy thật sự là quá ngu ngốc rồi.

- Truyền mệnh lệnh của ta, tam quân tập kết, gấp rút tiếp viện Hồ Lô Khẩu!

Hồ Lô Khẩu, độn có rất nhiều lương thảo, có thể cung cấp một trăm ngàn đại quân, hơn tháng lương bổng.

Một khi Hồ Lô Khẩu gặp chuyện không may, như vậy quân Kim tập kết ở Định An tất nhiên sẽ xuất hiện hỗn loạn. Đặc biệt viện binh mười ba bộ Tháp Lĩnh sắp đến, nhất định phải xuất ra đủ lương thảo, đảm bảo nhu cầu cho mười ba bộ Tháp Lĩnh. Nếu lương thảo cung ứng không được, mười ba bộ Tháp Lĩnh cũng sẽ xuất hiện dao động, thậm chí rất có thể sẽ nhanh chóng lui về Tháp Lĩnh

Đây cũng không phải là một chuyện tốt.

Nếu viện binh Tháp Lĩnh rút lui đi, thế tất sẽ tạo nên một sự ảnh hưởng lớn.

Lúc này Tông Hàn đã bất chấp rất nhiều, thậm chí không kịp thay quần áo. May mắn Tôn tiên sinh theo kịp thời gian cầm theo một chiếc áo bông cho Tông Hàn, nếu không Tông Hàn rất có thể mặc áo đơn đã lên ngựa gấp rút tiếp viện. Ba nghìn kỵ quân, nhanh chóng tập kết xong, hướng tới Hồ Lô Khẩu, chạy như bay mà đi. Tông Hàn vừa giục ngựa đi vội, vừa âm thầm cầu nguyện: ngàn vạn đừng có sai lầm gì.

Tuy nhiên, nghĩ đến tướng phòng giữ Hồ Lô Khẩu là tiểu vương Bạch Đạt Đán, Tông Hàn lại không hề để tâm.

Tiểu vương Bạch Đạt Đán thật sự là một viên mãnh tướng, dũng mạnh vạn người không bằng.

Chỉ cần người này có thể tỉnh táo một chút, là có thể xoay chuyển thế cục. Nhưng nếu chẳng may...

Tông Hàn càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, đánh ngựa như bay, hận không thể sườn sinh hai cánh. Từ thị trấn Định An đến Hồ Lô Khẩu cách hơn mười dặm, nhưng bởi vì tuyết rơi dầy khắp nơi, ngựa đi lại cực kỳ khó khăn ở trên mặt đất tuyết, ước chừng hao phí gần hai canh giờ, mới đến Hồ Lô Khẩu.

Trời đã sáng.

Hồ Lô Khẩu yên tĩnh.

Trong không khí, tràn ngập một mùi hỏa dược nồng đậm, gay mũi đến cực điểm.

Tông Hàn ghìm chặt chiến mã, nhìn Hồ Lô Khẩu ngút trời lửa cháy, tâm đã chìm đến đáy.

- Cứu hoả, nhanh đi cứu hoả!

Vừa dứt lời, chợt nghe trong đại doanh quân Kim Hồ Lô Khẩu truyền đến liên tiếp tiếng nổ ầm ầm. Hỏa thế lập tức tăng vọt, dòng khí phun ra cực nóng làm cho người ta căn bản không thể tới gần.

Chiến mã hí lên những tiếng không ngừng, Tông Hàn nhảy xuống ngựa đến, nhìn lửa cháy ngút trời, không khỏi lớn tiếng la lên.

Nhưng vấn đề là, hỏa thế quá lớn, toàn bộ Hồ Lô Khẩu đã trở thành biển lửa.

Từ bên trong truyền đến tiếng nổ mạnh của Chưởng Tâm Lôi càng khiến cho hỏa thế trở nên càng thêm kinh người.

- Đại Lang quân, Đại Lang quân...

Hai quân Kim nón trụ oai giáp vẹo, nghiêng ngả lảo đảo đã chạy tới, quỳ gối trong đống tuyết:

- Người nam trước sáng sớm đánh lén Hồ Lô Khẩu, tiểu vương Bạch Đạt Đán bị người Nam giết chết, tất cả lương thảo, đều bị người Nam đốt rồi.

Tông Hàn nghe vậy không khỏi nhắm mắt lại.

Tình trạng trước mặt, y có thể nào đoán không ra kết quả

Nhìn hai quân Kim nhếch nhác, Tông Hàn đột nhiên nổi giận:

- Nếu tiểu vương Bạch Đạt Đán, vì sao các ngươi không chết.

Nói xong, y rút bảo đao ra, định chém chết hai quân Kim kia.

May mắn Tôn tiên sinh ngăn trở Tông Hàn, rồi sau đó lớn tiếng quát hỏi:

- Người nam kia hiện giờ đang ở đâu?

- Người nam đánh lén Hồ Lô Khẩu xong thì chạy về hướng đông.

- Đuổi, đuổi theo cho ta...

. Tông Hàn không đợihai quân Kim nói xong, xoay người trèo lên chiến mã, lớn tiếng quát:

- Nếu không giết chết đám người Nam kia, khó giải mối hận trong lòng ta.

Dứt lời, gã giục ngựa đi.

Mấy ngàn quân Kim theo sát Hoàn Nhan Tông Hàn, vội vã đi về phía đông.

Tôn tiên sinh lại trầm mặt, một lát sau mắt y sáng lên, như nghĩ ra chuyện gì đó. Do dự một chút, ý ra hiệu cho hai quân Kim kia đứng lên, rồi sau đó hạ giọng nói:

- Theo ta quay về Định An, chỉ mong Đại Lang quân có thể đuổi theo kịp người Nam, nếu như không, hai người các ngươi khó bảo toàn tính mạng.

Hai gã quân Kim mang ơn vội liên tục cảm tạ Tôn tiên sinh.

Trời đông giá rét này, lại ở trong hoang dã, sớm muộn gì cũng bị đông chết... Chỉ hy vọng Đại Lang quân có thể đuổi kịp người Nam, bằng không mà nói, thật có thể tai vạ đến nơi.

- Các ngươi có biết rõ là binh mã phương nào đánh lén không?

Tôn tiên sinh thật sự cũng kỳ lạ, căn cứ thám báo Định An báo lại, quân Tống ở Tùng tử khẩu không có bất cứ động tĩnh gì. Vậy thì, đội quân Tống này từ đâu mà đến?

Một gã quân Kim ngẫm nghĩ một chút:

- Lúc ta đang lẩn trốn, có nghe người nam gọi to "Ngọc Lang quân", nhưng cũng không rõ đó là binh mã phương nào.

Ngọc Lang Quân?

Tôn tiên sinh ngẩn ra, trong đầu chợt hiện ra một người.

Nếu là hắn ta, thì thật sự có chút cổ quái!

Vào thời điểm này, hắn ta sao có thể khinh thân mạo hiểm, đến đánh lén Hồ Lô Khẩu? Tử Kinh Lĩnh khẩu là hắn suất bộ phá được, Lão Long Lĩnh lại là hắn phục kích thành công. Mà nay hắn suất bộ đóng quân ở Tùng Tử khẩu, lại muốn đánh lén Hồ Lô Khẩu, chỉ sợ phương diện này...

Ngay tức khắc, trong mắt Tôn tiên sinh chợt lóe lên...

Nếu ta đoán không sai, chỉ sợ cần phải sớm an bài đường lui cho mình rồi!

*****

Tổng thể mà nói, Tông Hàn là người trầm ổn.

Mặc dù đời sau trong tiểu thuyết Thuyết Nhạc nói Kim Ngột Truật là nhân vật chính. Nhưng trên thực tế, Kim Ngột Truật lại kém hơn Tông Hàn rất nhiều. Sách sử ghi lại, Kim Ngột Truật tính tình thô cuồng. Nói một cách khác, đây là một mà không phải là Thống soái.

Tài cán của Tông Hàn so sánh với Kim Ngột Truật không chút thua kém, hơn nữa còn trầm ổn hơn.

Chỉ có điều lần này, bất kể như thế nào gã cũng không trầm tĩnh được nữa, cả người trở nên luống cuống bất an. Cũng khó trách Tông Hàn, một trăm ngàn lương thảo bị thiêu hủy, khiến cho cục diện Nước Kim vốn chiếm thế thượng phong lập tức thay đổi.

Người Nữ Chân thiện chiến, nhưng điều kiện tiên quyết là phải no bụng.

Mười ba bộ tộc Tháp Lĩnh, người Bạch Đạt Đán và người Niêm Bát Cát nguyện ý xuất binh tương trợ, nhưng không có lương thảo, cũng khó có thể lâu dài.

Tông Hàn mang người điên cuồng đuổi theo hướng đông, ý đồ tìm được hành tung quân Tống.

Chỉ có điều băng tuyết ngập trời, chiến mã người Nữ Chân dù là hãn huyết bảo mã, cũng không thể phát huy ưu thế tốc độ tại trong thời tiết băng tuyết ngập trời. Ngược lại, ngựa Nữ Chân chạy như điên trên đống tuyết, càng hao phí nhiều khí lực. Quân Tống đã bỏ chạy một hai canh giờ, nếu đổi lại bình thường, Tông Hàn có mười phần nắm chắc đuổi theo. Nhưng hiện tại... sau khi truy kích một canh giờ, ngựa liền chống đỡ không nổi. Mà đám người Ngọc Doãn sử dụng ngựa Ba Châu, người tuy nhỏ, tốc độ tuy rằng không nhanh, nhưng đi lại ở trong đống tuyết lại chịu đựng được nhiều hơn. Chớ đừng nói chi là, một người ba ngựa, thay phiên cưỡi, nên tốc độ rút lui của quân Tống càng nhanh.

Nhìn cánh đồng tuyết trống trải, Tông Hàn ghìm ngựa ngửa mặt lên trời thét dài...

Tháng 12 Nguyên niên Tĩnh Khang, quân Tống đánh lén Hồ Lô khẩu.

Lương thảo quân Kim bị thiêu đốt sạch, khiến trận cước quân Kim đại loạn. Ngày thứ ba, viện binh mười ba bộ Tháp Lĩnh đến, nghe nói lương thảo bị đốt, cũng quá sợ hãi. Binh mã đến Phụng Thánh Châu liền giẫm chân tại chỗ, có vẻ do dự.

Cùng lúc đó, Hoàn Nhan Lâu Thất cũng được biết tin tức lương thảo bị hủy.

Y tập trú Nho Châu đã cố hết sức rồi.

Mà nay lương thảo bị hủy, thế cục sẽ càng thêm ác liệt.

Một tòa Nho Châu tan hoang căn bản không cần lại đi lo lắng. Hoàn Nhan Lâu Thất sau khi do dự, liền hạ lệnh từ Nho Châu lui về hướng bắc trăm dặm, xây dựng cơ sở tạm thời, ổn định đầu trận tuyến. Đồng thời. Hoàn Nhan Lâu Thất suốt đêm phái người đến Trung Kinh cầu viện. Tả Nguyên soái Hoàn Nhan Cốc Thần đóng giữ tại Trung Kinh nước Kim nghe nói tin tức, vội vàng sai người vận chuyển lương thực đến Phụng Thánh Châu, ổn định thế cục.

Hoàn Nhan Tông Hàn cũng hạ lệnh, từ Đại Đồng khẩn cấp điều vận lương thảo, giảm bớt cục diện thiếu lương thực của Định An.

Trong lúc nhất thời, Yến Sơn phủ thay đổi bất ngờ, thế cục lập tức chuyển quay lại.

Ngày 15 tháng 12, viện binh Hà Gian phủ tiến vào chiếm giữ Yến Sơn, chủ tướng Quan Thắng dẫn con trai độc nhất lĩnh tám ngàn binh mã đến Linh Tiên.

Áp lực Tùng Tử Khẩu theo đó giảm bớt.

Đánh, hay là nghị hòa?

Trên triều đình nước Kim cũng lâm vào việc tranh luận không ngừng nghỉ.

Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi sau khi nghĩ kỹ, hạ lệnh tiếp tục tăng binh cho Phụng Thánh Châu, duy trì áp lực đối với nước Tống. Đồng thời phái sứ giả đi tới Khai Phong, nghiêm lệnh Da Luật Dư Đổ nghĩ cách nghị hòa với nước Tống, mặc kệ dùng phương pháp và thủ đoạn gì, cũng phải làm cho lão Triệu quan gia cúi đầu.

Chiến tranh, cho tới bây giờ cũng không phải một sự kiện đơn thuần.

Khi cỗ máy chiến tranh nước Kim ù ù mở ra, Tổng quản Thái Nguyên Vương Bẩm liên kết tổng quản Chân Định Vương Uyên suất bộ bắc tiến, công phá Ứng Châu.

Tướng phòng giữ Ứng Châu A Điển nơi đó gấp gáp ứng chiến, bị quân Tống đánh bại.

Cùng lúc đó, Thống Chế Ngô Lân Thân quân Thái tử sau khi tấn công Linh Khâu đã hội hợp với sở bộ Mã Khuếch, thẳng tiến Ứng Châu.

Ngày 18, A Điển Na Lý bị quân Tống phục kích, chết trong loạn quân.

Khai Phong, nơi dừng chân của sứ đoàn nước Kim.

Da Luật Dư Đổ nhìn Nhâm Trọng ở trước mặt gã:

- Lần này người Nam hưng binh, là vì Thục Quốc?

Nhâm Trọng không trả lời, chỉ cười.

Da Luật Dư Đổ là người thông minh, sao không hiểu hàm nghĩa trong nụ cười này của Nhâm Trọng?

Ánh mắt không khỏi híp lại thành một đường nhỏ, nhìn Nhâm Trọng, sau một lúc lâu đứng dậy, khe khẽ thở dài:

- Thục Quốc có thủ đoạn như thế, sao dễ bị bắt nạt? Cũng bởi vậy, ảo diệu trong đó, ta không biết, cũng không muốn biết.

Ta chỉ hỏi ngươi, nếu ta trở về Đại Liêu, thì Thục Quốc sẽ đối đãi như nào?

Nhâm Trọng lắc đầu:

- Tâm tư của bệ hạ, nô tài không đoán được.

Bệ hạ chỉ nói, mời Đại tướng quân trở về, nhưng bố trí Đại tướng quân như thế nào, đến lúc đó bệ hạ sẽ cùng tự nói với Đại tướng quân.

Nếu Da Luật Dư Lý Diễn đảm nhiệm nhiều việc an bài, Da Luật Dư Đổ chưa chắc sẽ tin tưởng.

Nhưng đối với câu "Tự mình sẽ nói" khiến Da Luật Dư Đổ lập tức yên tâm.

- Vậy Thục Quốc muốn ta hành động như thế nào?

- Bệ hạ chưa từng nói, nhưng trước khi lão nô đến, bệ hạ từng nói, hết thảy nghe theo an bài của Đại tướng quân.

Nói xong, Nhâm Trọng lấy ra một phong thư.

Bệ hạ còn nói, chỉ cần Đại tướng quân đồng ý trở về, thì mới có thể giao thư này cho Đại tướng quân xem.

Da Luật Dư Đổ ngẩn ra, chợt mỉm cười.

- Nha đầu kia, lại có tính kế như thế.

Gã nhận thư, cũng không nóng lòng mở ra xem, mà hỏi Nhâm Trọng tình huống Tây Liêu. Từ năm đó Da Luật Dư Lý Diễn ra Mưu Na Sơn, tây tiến Tây Châu, đến việc nàng làm sao đứng vững gót chân ở Tây Châu và rất mau mở ra cục diện như hiện nay...

Da Luật Dư Đổ hỏi vô cùng tỉ mỉ, Nhâm Trọng cũng đáp vô cùng tường tận.

Bất giác, sắc trời đã tối.

Nhâm Trọng thấy thời gian không còn sớm, liền cáo từ Da Luật Dư Đổ.

Tiễn Nhâm Trọng đi, lúc này Da Luật Dư Đổ mới trở về phòng, lấy thư kia ra, mở xem.

Xem một chút, Da Luật Dư Đổ không kìm nổi bật cười.

Gã gấp thư lại, ngẫm nghĩ một chút, liền ném vào trong chậu than, nhìn ngọn lửa hừng hực nuốt cắn lá thư thành tro.

- Người tới!

- Có nô tài.

- Đi tìm Tuần san Thời đại Đại Tống, ta muốn ngươi bắt đầu thu thập từ tuần san đầu tiên đến Thiên Hội năm thứ 2, tất cả tìm đủ cho ta, không được thiếu một bản nào. Chính ngọ ngày mai ta phải có.

Thiên Hội năm thứ 2, tức là năm Tuyên Hòa thứ 6.

15 tháng 8 năm này, Tuần san Thời đại Đại Tống ra đời phát hành.

Trước đây, Da Luật Dư Đổ cũng xem qua tờ báo này, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, chỉ có thể đứt quãng, không thể đọc đầy đủ được.

Hợp Trát ngoài cửa vội vàng đáp ứng, khom người lui ra.

Mà Da Luật Dư Đổ thì ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, lâm vào trong trầm tư...

Ngay tại nơi dừng chân của sứ đoàn Da Luật Dư Đổ, trong một tòa nhà xa hoa phường Trấn An, thái độ Triệu Cấu đang nghiêm trọng, nhíu mi trầm tư.

Tòa nhà này là sản nghiệp đứng tên Lý Sư Sư.

Hoàng đế Huy Tông truyền ngôi, Hoàng đế Khâm Tông đăng cơ, lại vừa gặp quân Kim xuôi nam. Lý Sư Sư vì cầu tự bảo vệ mình, ngoại trừ hiến ra một trăm ngàn quan ngân lượng, còn tặng cả khu trạch viện này. Sau đó, Lý Sư Sư ở Quan Âm viện xuất gia, thoát khỏi hồng trần.

Mà tòa trạch viện xa hoa này được Triệu Hoàn tặng cho Triệu Cấu làm lễ vật.

Có thể nói, trước khi Triệu Cấu bị phế truất Khang Vương, quan hệ giữa y và Triệu Hoàn vô cùng thân thiết, có thể nói là tâm phúc của Triệu Hoàn.

Nhưng từ lúc địa vị Triệu Hoàn được củng cố, thì Triệu Cấu lại trì trệ không tiến.

Sau khi trận chiến vây thành Khai Phong chấm dứt, Triệu Cấu vốn có hi vọng đảm nhiệm chức Đại nguyên soái binh mã Hà Bắc, nhưng do nguyên nhân một số người không muốn, nên chức vụ này cuối cùng bị Thái tử Triệu Kham đoạt được. Triệu Cấu đến nay vẫn không rõ, vì sao y lại mất đi chức vụ này, trong lòng tồn tại bao oán niệm. Mà minh ước Yến Sơn bị tiết lộ, Triệu Hoàn lại đẩy Triệu Cấu ra làm người chịu tội thay, còn bãi tước vị Khang Vương của y, làm cho Triệu Cấu vốn bất mãn trong lòng, cũng theo đó mà càng phát ra mãnh liệt.

Nghĩ tới ta cực cực khổ khổ, bôn ba vì ngươi.

Kết quả là, ngươi làm Hoàng đế, ta lại bị giáng chức làm Tề quốc công.

Tuy nói đãi ngộ này cũng không thay đổi quá lớn, nhưng...

Minh ước Yến Sơn, là ngươi một tay thúc đẩy. Kết quả lại muốn ta chịu thay ngươi... Chuyện tốt không tới phiên ta, chuyện xấu là ta đến gánh trách nhiệm.

Sự bất mãn của Triệu Cấu càng ngày càng nhiều, thậm chí diễn biến thành sự căm hận đối với Triệu Hoàn.

Thái Thượng Đạo Quân Triệu Cát về đô, làm Triệu Cấu thấy được hy vọng.

Vốn tưởng rằng trải qua trận chiến Khai Phong, lực lượng Triệu Cát đã suy yếu. Trên thực tế, Triệu Cát lần này sở dĩ về kinh, là bị Triệu Hoàn bức bách, có chút bất đắc dĩ. Theo suy nghĩ của Triệu Cát, tốt nhất là ở Kim Lăng thành lập một tiểu triều đình. Nào biết được Triệu Hoàn dao sắc chặt đay rối, tru sát Chu Miễn Đồng Quán, làm cho Triệu Cát cũng không khỏi không ngoan ngoan về kinh.

Nhưng dù là thế, Triệu Cát vẫn nắm giữ lực lượng lớn.

Trường thái học bãi khóa, vạn dân phục khuyết!

Có lẽ ở trong mắt nhiều người, đây là hành vi tự phát của dân chúng, nhưng trong mắt Triệu Cấu, nếu như không có người ở sau lưng thao túng, sao có thể xuất hiện tình huống bực này được? Khi vạn dân phục khuyết, không ngờ phủ Khai Phong không có bất kỳ động tác gì... Chỉ có lực lượng sau lưng rất lớn, mới có thể tạo thành kết quả như vậy. Mà trong sự kiện này, được nhiều nhất đó là Triệu Cấu.

Chẳng những bài trừ sự cấm vận của Triệu Hoàn đối với ông, còn công khai trọng trèo lên triều đình.

Cho dù Triệu Cát ở trên triều đình không có bất kỳ ngôn ngữ nào, nhưng gần đây sự chỉ trích đối với Triệu Hoàn rõ ràng là có người sau lưng xui khiến.

Thái Thượng Đạo Quân rất có triển vọng!

Triệu Cấu sau khi giằng co, liền quyết định về phe Triệu Cát.

Nói thật, Triệu Cấu xuất thân cũng không quá tốt, mẫu thân gã là Vi thị ở trong lòng Triệu Cát cũng không bằng phi tần khác.

Nhưng gã dù sao cũng là con của Triệu Cát, ngay tại lúc này chạy về phe ông ta, sao Triệu Cát có thể cự tuyệt?

Triệu Cấu sau khi được Triệu Cát tiếp nhận, liền trong bóng tối lôi kéo quan to trong triều. Gã chủ trì minh ước Yến Sơn, còn gặp gỡ đám người Mai Chấp Lễ bị phế truất bãi miễn, cho nên rất nhanh chiếm được sự ủng hộ của phái nghị hòa trong triều.

Mai Chấp Lễ, Uông Bá Ngạn, Bạch Thì Trung...

Những người này đều là thủ lĩnh phái nghị hòa trong triều đều có tiếp xúc với Triệu Cấu, và nhanh chóng hình thành đồng minh.

Trận chiến Yến Sơn mở màn, phái nghị hòa gặp phải chèn ép cũng càng lúc càng lớn.

Mọi việc Triệu Cấu làm đều thuận lợi, càng lôi kéo một số người lớn về phía mình.

Bắt đầu vốn định thời cơ chín muồi sẽ tái thiết pháp lệnh Thái Thượng Đạo Quân trở về triều đình. Ai có thể lường được...

Trận chiến Yến Sơn, quân Tống liên tiếp thắng lợi, khiến cho những đại thần công khai phản đối khai chiến trong triều cũng trở nên câm lặng.

Trận chiến này nếu tiếp tục nữa, địa vị Triệu Hoàn sẽ càng củng cố.

Tuần san Thời đại Đại Tống ngày ngày trợ giúp, đang cố gắng tiêu trừ minh ước Yến Sơn tạo ảnh hưởng đối với Triệu Hoàn, tiếp tục như vậy, chỉ sợ thế cục không ổn.

Ngoài phòng, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân!

Triệu Cấu từ trong trầm tư bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy một gã nội thị vội vàng chạy vào.

Nội thị này là thái giám Lam Anh, tâm phúc của Triệu Cấu, chỉ thấy y quỳ gối trước Triệu Cấu, rung giọng nói:

- Điện hạ, xảy ra chuyện lớn rồi!

Triệu Cấu mày nhăn lại:

- Xảy ra cái gì?

- Lúc nãy từ Thượng thư tỉnh truyền đến tin tức, binh Tây Liêu ra Mưu Na Sơn, cướp lấy thành Khả Đôn.

Uông Cổ và hơn mười bộ tộc Mạc Bắc đều thần phục Tây Liêu. Nghe nói, Nữ vương Tây Liêu đã tuyên bố khai chiến với Lỗ tặc.

- Cái gì?

Triệu Cấu giật nảy mình, quyển sách trên tay rơi xuống bàn, mà gã như chưa tỉnh táo.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-301)


<