← Hồi 276 | Hồi 278 → |
Sự mất tích của Hoàn Nhan Tông Vọng và Thiện Ứng vẫn chưa gây nên quá nhiều chú ý.
Trên thực tế bao gồm tất cả người của Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi ở trong, sự chú ý đều tập trung ở trên sự trở về của hai vạn quân Nữ Chân, cùng với chuyện Tiêu Khánh bị giết. Tiêu Khánh bị giết, thật sự làm vua dân nước Kim chấn động. Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi liền lệnh Tả đô giám Nguyên soái Da Luật Dư Đổ làm sứ giả, lại lần nữa đi sứ Đại Tống, điều tra rõ chân tướng Tiêu Khánh bị giết.
Nói toạc ra, cũng là muốn Da Luật Dư Đổ nghĩ cách bảo đảm tù binh Nữ Chân có thể an toàn trở về.
Về phần Hoàn Nhan Tông Vọng, nghĩ chắc vấn đề không lớn.
Có Thiện Ứng bảo vệ, cộng thêm sắp xếp của Tiêu Khánh khi còn sống, chắc chắn có thể thuận lợi trở về. Bây giờ không có tin tức, hẳn là đã tới Đăng Châu. Nhưng người Nữ Chân vẫn hạ lệnh bảo người Nữ Chân trú đóng ở khu Thiết Sơn, nghĩ cách tiếp ứng Hoàn Nhan Tông Vọng. Bất luận Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi kiêng kỵ Tông Vọng thế nào, nhưng dù sao là con cháu của y, càng là một viên mãnh tướng, cho dù phải suy yếu binh quyền của Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi vẫn hy vọng Tông Vọng có thể bình an trở về.
Tóm lại, quan trọng trong quan trọng bây giờ chính là an nguy của hai vạn tù binh đó.
Cùng lúc đó, Tống Huy Tông Triệu Cát trở về phủ Khai Phong.
Triệu Hoàn đích thân dẫn văn võ bá quan nghênh đón Triệu Cát về đô, nhưng lại sắp xếp Triệu Cát ở lại trong cung Long Đức, cũng nghiêm lệnh quan lại và nội thị cung Long Đức không được thông báo tin tức với Triệu Cát, càng cắt đi tất cả quan hệ ngoài cung với Triệu Cát.
Vì thế Tiết độ sứ quân Trấn Đông Kinh Nam, Thái phó Triệu Kỷ cũng chính là con trai thứ sáu Triệu Cát Huy Tông có chút bất mãn, liền dâng tấu Triệu Hoàn, thỉnh cầu Triệu Hoàn ban cho Triệu Cát tự do nhất định. Triệu Hoàn khiêm tốn nạp gián, nhưng quay đầu lại liền ném chuyện này ở sau đầu.
Triệu Cát về đô, thanh thế vô cùng kinh người.
Triệu Hoàn tuy ngồi vững ngai vị hoàng đế, càng bởi vì cuộc chiến Khai Phong có chút danh tiếng trong bá tính, nhưng dù sao nghi kỵ sâu sắc với Triệu Cát.
Không ngồi ở vị trí này, không cảm giác được áp lực.
Triệu Kỷ tuy nói có chút đạo lý, nhưng Triệu Hoàn cũng không dám xem thường Triệu Cát.
Y có thể cảm nhận được rõ ràng, Triệu Cát mang đến áp lực cực lớn cho y. Cho dù đám người Chu Miễn đã chết, nhưng Triệu Cát xây dựng thế lực sáu năm trong triều đình không thể bỏ qua, ai dám bảo đảm, Triệu Cát không có ý cướp đoạt ngôi vị Hoàng đế?
Triệu Hoàn không dám đánh cuộc, cũng không muốn đánh cuộc.
Dù sao cung cấp thức ăn ngon y có thể, nhưng không thể để Triệu Cát liên lạc với bên ngoài.
Sau khi đại chiến qua, rất nhiều chuyện gác lại đang cần làm.
Triệu Hoàn hy vọng có thể nhanh chóng ổn định lại thế cuộc, đợi tới sau khi hoàng vị y hoàn toàn ổn định, Đông Nam hoàn toàn nằm trong khống chế của y, hãy thả lỏng quan sát đối với Triệu Cát cũng không muộn. Nhưng bây giờ... Triệu Hoàn vẫn không có lòng tin đó, cục diện trong tay...
Đầu tháng 9 nguyên nguyên niên Tĩnh Khang, Thân quân Thái tử vượt qua Hoàng Hà.
Do bến phà Bạch Mã hoàn toàn hư hoại, cho nên thân quân Thái Tử đành phải ở lại hơn mười ngày tại huyện Hoạt, đã chậm trễ không ít thời gian.
Cho nên sau khi qua sông, thân quân Thái tử liền tăng thêm tốc độ.
Hành trình đi ngày đi đêm, trung tuần tháng 9 cuối cùng tới trại Túc Ninh.
Trại Túc Ninh này thuộc sở hạt Chân Định phủ, trị hạ Vĩnh Ninh quân.
Nếu lấy quan hệ phụ thuộc mà nói, trại Túc Ninh thuộc sở trị của Vĩnh Ninh quân. Nhưng tính chất của Thân quân Thái tử lại không giống với đại đa số biên quân, thuộc sai phái phủ Nguyên soái binh mã Hà Bắc. Mà đại nguyên soái phủ Nguyên Soái binh mã Hà Bắc là Triệu Kham, kết quả là Thân quân Thái tử liền trở thành một sự tồn tại đặc biệt của phủ Chân Định. Dù là phủ Nguyên soái binh mã Hà Bắc cũng không thể điều động thân binh Thái tử.
Ngọc Doãn là Tham nghị phủ Nguyên soái, sau lưng chính là Thái tử Triệu Kham.
Nói cách khác, cho dù là Trương Sở, Hoàng Tiềm Thiện cũng không thể sai phái Ngọc Doãn, chỉ có thể tiến hành thảo luận.
Đối với một đội binh mã không chịu bất cứ ai khống chế, khắp nơi đều cảm thấy đau đầu.
Quản không được, sai phái không được, còn phải phụ trách tất cả mọi lương thực đồ nhu yếu phẩm của đội binh mã này, tuyệt đối là một đội quân thiếu gia.
Kết quả là, Thân quân Thái tử lúc chưa đến trại Túc Ninh, phủ Chân Định liền truyền ra danh hiệu "quân Công Tử". Mà trên thực tế, trang bị của Thân quân Thái tử quả thật không giống với binh mã khác, cũng không nói đến chỗ quân lương của triều đình chuyển phát. Đầu tư hai trăm ngàn quan vào Thân quân Thái tử, tiến hành trang bị cho Thân quân Thái tử.
Trong hai trăm ngàn quan này, Triệu Kham xuất ra năm chục ngàn quan, Chu Huyến xuất ra tám chục ngàn quan, Chu Quế Nạp liền giúp đỡ năm chục ngàn quan, còn lại hai chục ngàn quan là Ngọc Doãn đánh lẻ từ chỗ khác được. Kiếm tất cả hai trăm ngàn quan, mới có thân quân Thái tử uy võ như hiện nay.
Trong tám ngàn binh mã, có một ngàn quân mã, được gọi là Bối ngôi, do Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh các lĩnh lĩnh một bộ.
Ngoài ra có tám trăm Phá quân trận, đều là thân binh cho Ngọc Doãn, do hai người Dương Tái Hưng và Địch Lôi coi giữ
Ba nghìn quân bộ, do Trương Khởi đảm nhiệm Binh mã sứ
Ba nghìn cung tiễn binh, lại do một người tên Phó Tuyển nắm giữ.
Phó Tuyển này vốn là Chế trí đại sứ tư thống chế Giang Tây, lúc bao vây Khai Phong, y phụng mệnh Cần Vương. Chỉ là mới tới phủ Ứng Thiên, cuộc chiến Khai Phong liền đã kết thúc. Vốn Phó Tuyển đã nhận được sắc lệnh muốn y suất bộ trở về, không ngờ lại bị Chu Thắng Phi xem trọng tiến cử với Ngọc Doãn, vào phục vụ cho thân quân Thái tử.
Phó Tuyển này cũng là một viên mãnh tướng.
Cung mã thuần thục, kỹ thuật bắn tên cực kỳ tinh thông, càng thông hiểu binh mã, là xuất thân Võ Cử.
Nhân vật như vậy, đối với Ngọc Doãn mà nói chắc chắn có sức hấp dẫn rất lớn. Bây giờ hắn thiếu nhất chính là người thống binh, Cao Sủng, Hà Nguyên Khánh, Địch Lôi và đám người Phong Huống chỉ là chiến tướng, xung phong hãm trận không có vấn đề, nhưng nếu luận lâm trận chỉ huy lại không đủ. Tuy trước đây Ngọc Doãn đã chiêu gọi Ngô Giới, Trương Kỷ, Vũ Bằng, nhưng vẫn thiếu người.
Sự đến của Phó Tuyển cũng xem là sự bổ sung thiếu khuyết cuối cùng cho thân quân Thái tử, Ngọc Doãn tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Trại Túc Ninh có chút đơn sơ, cũng may Ngô Giới suất bộ đi đến trước, ở ngoài huyện thành Túc Ninh đã đóng quân doanh xong. Sau khi đại quân đến, thì trực tiếp trú đóng trong binh doanh, xem là sắp xếp ổn thỏa.
Nói đến Túc Ninh, Ngọc Doãn ngược lại có chút ấn tượng.
Trong lịch sử, ở đây từng sinh ra một đại nhân vật, tuy không phải người tốt gì, nhưng cũng tiếng tăm lừng lẫy, chính là đại hoạn quan thời Minh, cửu thiên tuế Ngụy Trung Hiền.
Ngoại trừ cái đó ra, Ngọc Doãn không biết nhiều lắm về Túc Ninh.
Tuy dọc đường hắn nhồi nhét một số tình hình Túc Ninh, nhưng tổng thể mà nói, cũng chỉ là hợp với bên ngoài.
Cho nên sau khi tới Túc Ninh, hắn liền bảo người sưu tập tài liệu huyện Túc Ninh, chuẩn bị châm đèn thức khuya đọc, làm một bước tìm hiểu.
Ai ngờ vừa mở quyển sách ra, Cao Nghiêu Khanh lại chạy đến.
- Tiểu Ất, huyện lệnh Túc Ninh ở ngoài doanh cầu kiến.
Huyện lệnh Túc Ninh?
Ngọc Doãn ngẩn ra, vội vàng đứng dậy.
Huyện lệnh Túc Ninh trước đây quân Kim nam hạ không chiến mà chạy, đã bị Tổng quản phủ Chấn Định, Đô thống chế Vương Uyên chém chết.
Huyện lệnh Túc Ninh mới nhậm chức cũng là mới bổ nhiệm xuống, nghe nói chỉ tới sớm hơn Ngọc Doãn ba ngày.
Vốn Ngọc Doãn định trời sáng mới đi thăm viếng.
Dù sao hắn trú quân trại Túc Ninh, thì không thể thiếu qua lại với quan viên địa phương. Cho dù thân quân Thái tử không chịu bất cứ ai sở hạt, nhưng mặt mũi cũng phải cấp đủ. Ngọc Doãn tuy nói cao ngạo, nhưng trọng sinh tới nay lại được mài gọt rất nhiều, nhân tình thế cố càng hiểu không ít. Chỉ là hắn không ngờ, không chờ hắn đến thăm viếng, vị huyện lệnh Túc Ninh đó lại đến đây.
Từ trên cấp phẩm, Ngọc Doãn quan giai cao hơn huyện lệnh Túc Ninh.
Nhưng từ trên địa vị, huyện lệnh Túc Ninh lại chưa chắc kém hơn cái chức Đô thống chế thân quân Thái tử của hắn.
Ngọc Doãn cũng không để ý tới biểu tình Cao Nghiêu Khanh có chút cổ quái.
Hắn vội vàng nói:
- Nếu là huyện tôn đến, nhanh nhanh có mời...
- Tiểu Ất...
- Sao?
Cao Nghiêu Khanh hít khí lạnh, ấp a ấp úng nói:
- Nói ra, vị huyện tôn này là bạn cũ ngài và ta. Một lát nữa ngài có thể tức giận.
Ngọc Doãn lúc này mới chú ý tới vẻ mặt cổ quái của Cao Nghiêu Khanh, trong lòng nhất thời kinh ngạc.
Bạn cũ?
Ngọc Doãn thật sự là không nhớ rõ, hắn ở Túc Ninh có bạn cũ gì.
- Nếu là bạn cũ, ta nổi giận làm gì chứ?
- Nha nội, rốt cuộc là vị bạn cũ nào lại làm ngài dáng vẻ như vậy?
- Bỏ đi, người ở bên ngoài, chờ y đến, Tiểu Ất liền biết.
Cao Nghiêu Khanh là tính tình con cháu nhà quan, tuy nói đã thay đổi rất nhiều, nhưng trong cốt cách lại không thay đổi nhiều lắm. Lúc có người khác, y có thể xưng hô Ngọc Doãn là Lang quân, nhưng nếu riêng tư, y vẫn quen gọi Ngọc Doãn là Tiểu Ất. Mà Ngọc Doãn đối với cái này cũng không để ý lắm, theo biến hóa của thân phận địa vị, bạn tốt ngày xưa càng ngày càng ít, có thể có một người bạn tùy tính như vậy, Ngọc Doãn tự nhiên vô cùng thích.
Lập tức hắn cười nói:
- Nha nội rất thần bí, đạo người là hạn phùng cam lộ, tha hương gặp bạn cũ.
Cuộc đời này đã là niềm vui lớn nhất rồi, cứ mãi ấp a ấp úng rất vất vả, đi đi đi, nếu là bạn cũ, liền lập tức đi nghênh đoán y.
*****
Giữa lúc nói chuyện, Ngọc Doãn cất bước liền đi tới cửa lều lớn.
Tấm màn kéo lên, hắn vừa đi vừa cười nói:
- Quả là vị hảo bằng hữu nào ở trước mặt...
Đang nói, đột nhiên dừng lại.
Lại thấy ngoài lều lớn, đứng thẳng một thanh niên.
Thấy tuổi tác khoảng hai 25 - 26 tuổi, người mặc thường phục, thái dương đã lộ ra màu xám trắng.
- Lý Đại Lang?
Ngọc Doãn liếc một cái thì nhận ra thân phận của người thanh niên trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh dị.
Mà thanh niên đó vốn là bộ dạng rối rắm, thấy Ngọc Doãn đi ra, liền chắp tay cười khỏi nói:
- Tiểu Ất, lại không ngờ trùng phùng ở đây.
Lý Dật Phong!
Là con trai của Lý Cương, Lý Dật Phong.
Nhớ ngày đó, Lý Dật Phong từng vì chuyện tuần san thời đại Đại Tống ngầm lừa Ngọc Doãn một chuyến. Sau này vì trốn tránh lương tâm cắn rứt, trở mặt với Lý Cương, tự một mình tới Hà Bắc, thậm chí cả Thái học cũng nữa đường vứt bỏ.
Thoáng một cái, ba năm!
Lúc Ngọc Doãn liếc thấy Lý Dật Phong, lại có một loại cảm thụ bừng tỉnh cách một đời.
Nhớ ngày đó, hắn mới trọng sinh đến, người quen biết trước nhất chính là Lý Dật Phong và Trần Đông.
Bây giờ Trần Đông trở thành phụ tá hắn, còn Lý Dật Phong...
Ngọc Doãn đột nhiên hiểu tại sao Cao Nghiêu Khanh là bộ dạng đó lúc nãy.
Quả thật lúc đầu Lý Dật Phong hại hắn suýt chút nữa ngồi đại lao, nhưng nói câu thật lòng, Ngọc Doãn tuy tức giận, nhưng đã không ghi hận Lý Dật Phong. Việc làm của Lý Cương gây nên, cũng không vì lợi ích riêng cũng là xuất phát bởi công tâm. Nói thật, lúc đó Tuần san thời đại Đại Tông quả thật không thích hợp nắm giữ trong tay hắn, nếu không phải sau đó chuyển nhượng cho Triệu Kham, có lẽ sớm bị đóng cửa rồi.
Thời gian ba năm, đủ để làm Ngọc Doãn quên đi không vui năm đó.
Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, Ngọc Doãn chợt lộ ra vẻ vui mừng, bước nhanh lên trước, một tay nắm chặc cánh tay Lý Dật Phong.
- Đại Lang, đã lâu không gặp.
Một câu "đã lâu không gặp, cũng làm đủ loại điều không vui trước kia đều biến thành mây khói.
Lý Dật Phong thoạt nhìn già đi rất nhiều lúc ban đầu ở Khai Phong.
Tóc bạc ở thái dương đó càng cho thấy trong tháng ngày trải qua, y vất vả cực khổ thế nào.
Thấy trên mặt Ngọc Doãn cười xán lạn, Lý Dật Phong như trút được gánh nặng, thở dài một hơi:
- Tiểu Ất, so với năm đó, thêm mấy phần oai hùng.
Hai người dứt lời, nhìn nhau cười.
Người thường nói, gặp lại nhau một nụ cười xóa đi hận thù, nghĩ chính là như vậy.
Ngọc Doãn vạn phần không ngờ, có thể ở một nơi xa lạ như vậy, gặp được người bạn tốt xưa, trong lòng lại vui sướng.
- Ta thấy nha nội mãi ấp a ấp úng, thì ra là như vậy
- Tam Lang cũng quá xem thường ta rồi, năm đó bất luận xảy ra chuyện gì, tuy không phải đều làm chủ, nhưng đều là vì công ích.
Đến đây đến đây, Đại Lang...
Nếu sớm biết là Đại Lang ở đây, ta cần gì phải dọc đường nơm nớp lo sợ cẩn thận như vậy?
Lý Dật Phong cũng cười:
- Nói ra cũng là duyên phận, nếu không phải Túc Ninh thiếu chức, ta cũng sẽ không đến đây nhậm chức.
- Nhưng ta tuy ở bên này, lại đã lâu nghe hành động vĩ đại của Tiểu Ất tại Khai Phong, đại thắng ở Trần Quách Kiều, Triêu Dương môn huyết chiến trấn tử chiến với Trần Kiều, có thể nói là cường tráng uy phong Đại Tống ta. Chân Định tuy cách Khai Phong hơn ngàn dặm, nhưng tên tuổi của Tiểu Ất mọi người đều biết.
Cao Nghiêu Khanh không nhịn được nói:
- Hai người huynh thật nóng vội, khách khí làm gì, hãy vào lều hãy nói.
- Nha nội, tính khí con nhà quan này của huynh, lại một chút không thay đổi.
Lý Dật Phong dứt lời, ha ha cười.
Ngọc Doãn cũng cười gật đầu, kéo Lý Dật Phong đi vào trong lều lớn.
Cao Trạch Dân thoáng nhìn, thấy tình hình này liền đi chuẩn bị rượu thức ăn.
Y tuổi tuy nhỏ, nhưng có chút thông minh. Vốn Ngọc Doãn không muốn dẫn y theo, nhưng không chịu nổi lời khuyên của đám người Yến Nô, chỉ có thể dẫn y đến Túc Ninh.
- Nghe nói Thiếu Dương bây giờ đã làm phụ tá Tiểu Ất, sau không thấy bóng dáng huynh ấy?
Ba người ngồi xuống, Lý Dật Phong thuận tiện hiếu kỳ hỏi.
Nhớ ngày đó, Lý Dật Phong và Trần Đông cũng xem là bạn tốt Tiêu Bất Ly Mạnh, Mạnh bất Ly Tiêu.
Sau đó vì chuyện Tuần san thời đại Đại Tống, Trần Đông và Lý Dật Phong cắt bào đoạn nghĩa. Nhưng dù sao là bạn bè nhiều năm, Lý Dật Phong ngồi xuống câu nói đầu tiên là hỏi thăm tình hình Trần Đông.
- Thiếu Dương có chuyện khác, tạm thời không ở trong quân.
- Thì ra là vậy!
Lý Dật Phong lập tức lộ ra vẻ tiếc nuối, thậm chí có chút không yên.
Ngọc Doãn nhìn ra tâm tư của Lý Dật Phong, nghĩ chắc là sợ Trần Đông gặp được y không chịu tha thứ.
- Đại Lang đừng lo lắng, huynh cũng biết Thiếu Dương tính khí nóng nảy, nhưng việc đã qua thì cho qua đi, làm sao có nhiều oán hận?
- Nhưng hai năm nay ta viết cho huynh ấy không ít thư, nhưng chưa thấy huynh ấy trả lời.
Đối với cái này, Ngọc Doãn cũng không biết.
Nhưng thấy bộ dạng cô đơn của Lý Dật Phong, liền khuyên nói:
- Kỳ thật Thiếu Dương cũng có chút quan tâm, lần trước thường thấy huynh ấy hỏi thăm tin tức huynh.
- Đúng rồi ta nhớ trước đây không phải Đại Lang ở Hoạch Lộc, sao còn đến Túc Ninh này?
Lý Dật Phong thở dài, hạ giọng nói:
- Năm ngoái Lỗ Tặc nam hạ, huyện lệnh Túc Ninh chưa chiến đã sợ, thậm chí chưa thấy tiên phong Lỗ Tặc thì đã bỏ thành mà chạy. Nhưng vấn đề ở chỗ, Lỗ Tặc cũng chưa thông hành Túc Ninh, thì phán y tội tự ý rời khỏi.
- Vốn phủ Phạm Tuyên chỉ muốn định y tội tự ý rời khỏi, nhưng Vương tổng quản lại không chịu, cuối cùng vẫn là giết người này.
- Kể từ đó, Túc Ninh liền thiếu chức.
- Cũng không biết là ai tiến cử với phủ Phạm Tuyên, để ta nhậm chức Túc Ninh. Ngay từ lúc đầu ta còn không rõ là tình hình thế nào, nhưng sau khi nghe nói Tiểu Ất đóng quân ở Túc Ninh, liền sơ lược có chút hiểu. Nghĩ là có người biết được quan hệ ta với huynh, cho nên bảo ta đến giúp đỡ.
Còn có thể là ai!
Ngọc Doãn có thể khẳng định, vậy nhất định là Lý Cương tiến cử.
Lý Cương vì chuyện minh ước Yến Sơn hoạch tội, cách chức tri phủ Tô Châu.
Dụng ý này Ngọc Doãn sơ lược có thể đoán ra, đúng như là là hy vọng dùng thủ đoạn cứng rắn của Lý Cương ổn định thế cục Đông Nam.
Chỉ là Lý Dật Phong không nói ra, Ngọc Doãn cũng sẽ không nói toạc ra.
Hắn đối với Lý Dật Phong không có quá nhiều ân oán, nhưng đối với Lý Cương, hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút khúc mắc.
Lúc này, Cao Trạch Dân dẫn theo thân binh dâng rượu lên.
Sau khi ba người Ngọc Doãn uống ba ly rượu, liền trở lại chuyện chính.
- Đại Lang, Túc Ninh bây giờ thế cuộc thế nào?
Lý Dật Phong trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:
- Loạn, vô cùng loạn
- Sao nói lời này?
- Túc Ninh chỗ này, dân phong dũng mãnh.
- Nghĩ Tiểu Ất cũng nghe nói qua một số lời đồn. Ở đây cách Thương Châu không xa, trước đây lúc tri phủ Tương Châu là Đỗ Sung nhậm chức Thương Châu, từng khắp nơi xua đuổi người Hán Yến Vân, giết chóc rất nhiều, thế cho nên ở chỗ Thương Châu, hỗn loạn vô cùng, rất nhiều người Hán Yến Vân không thể nào sống yên ở Thương Châu, liền lần lượt tới Túc Ninh. Chỉ là bọn họ oán niệm sâu đậm triều đình, với bá tính bản địa càng là xung đột không ngừng. Ta nhậm chức mới ba ngày, trị hạ xảy ra mấy lần dùng binh khí đấu, chết thương vong hơn trăm người.
- Trị lý Túc Ninh, cần ổn định người Hán Yến Vân trước, làm họ cùng chung sống với bá tính bản địa.
- Chuyện này nói ra rất dễ, bắt đầu làm lại khó... nhưng bây giờ Tiểu Ất đến rồi, quả là có thể cùng hai bên chấn hiệp một chút.
Ngọc Doãn liên tục gật đầu.
Nhìn ra được Lý Dật Phong là dụng tâm suy nghĩ
Trải nghiệm của mấy năm nay, làm y đã không phải là thư sinh chỉ biết lý luận trên giấy như lúc đầu.
Có y ở bên cạnh, nói không chừng có thể làm áp lực của mình giảm rất nhiều...
- Không gạt Tiểu Ất, ta nhậm chức, thì có thể dâng thư phủ Chấn Định, khẩn cầu phủ Chấn Định có thể giúp đỡ cho chúng ta.
- Qua ít ngày, phủ Chấn Định có thể phái một đội binh mã đến... tới lúc đó kính xin Tiểu Ất có thể giúp ta một chút.
Lúc nói phen lời nói này, Lý Dật Phong lộ ra vẻ xấu hổ.
Ngọc Doãn đầu tiên là ngẩn ra, chợt hiểu rõ ảo diệu trong đó.
Chỉ sợ là Lý Dật Phong lo mình vẫn còn oán hận, tới lúc đó không chịu giúp đỡ. Hơn nữa, thân quân Thái tử là một đội binh mã độc lập ở ngoài, bao gồm phủ Chấn Định ở trong, ai cũng không thể sai phái, cho nên mới thỉnh cầu phủ Chấn Định triệu tập binh mã.
Ngẫm nghĩ lại, ngược lại cũng không phải không có lý.
Dù sao lúc đó Lý Dật Phong còn chưa rõ hành động của mình, cho nên không thể không làm một chút chuẩn bị.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn liền cười.
- Đại Lang chớ có như vậy, nếu phía trên có sắp xếp, ta cũng cố gắng hết sức phối hợp.
Ngọc Doãn dứt lời, cùng Lý Dật Phong uống một ly rượu.
Hắn trầm ngâm một chút hạ giọng nói:
- Đại Lang, có chuyện lại muốn để huynh biết.
- Tiểu Ất cứ nói đừng ngại.
Ngọc Doãn đứng lên, đi tới bên cạnh Lý Dật Phong, rót đầy một ly cho y.
- Lại không biết Đại Lang đối với Lỗ Tặc, đối đãi thế nào?
Lý Dật Phong ngẩn ra, chợt than nhẹ một tiếng:
- Nhớ ban đầu Tiểu Ất đã nói qua, Lỗ Tặc lòng lang dạ sói, không thể lơ là.
- Lần này Lỗ Tặc nam hạ, ta biết được hung tàn thành tính đó.
- Hoạch Lộc lúc đó tuy chưa gặp được quân tiên phong Lỗ Tặc, nhưng lại tiếp nạp không ít dân chúng chạy nạn. Theo lời nói những người chạy nạn này, hung tàn của Lỗ Tặc giống như Hồ Lỗ năm đó, có chỗ hơn. Nếu chống cự thì máu tanh khắp thành, chỗ Lỗ tặc qua thật là máu chảy thành sông. Những người này không khỏi cướp bóc của cải, càng hơn nữa là tàn sát con dân Đại Tống ta, thật là tàn ác vô cùng.
Sau khi y nói xong, lại dừng lại một chút.
- Tiểu Ất tại sao hỏi chuyện này?
← Hồi 276 | Hồi 278 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác